Chương 39: Rời đi
Dạ Tịch
11/07/2023
Giai Nghi tỉnh dậy đã là trưa hôm sau. An Chính đã rời đi từ lâu. Trước khi đi, anh đã cẩn thận đưa cô về nhà, chuẩn bị sẵn bữa sáng cho người con gái đang ngủ say trong phòng. Vòng đấu sắp tới chỉ còn lại 4 người đấu cặp với nhau, rất nhanh sẽ đến trận chung kết mà anh đã chờ đợi từ rất lâu. Giấc mộng ấp ủ sắp trở thành sự thật, An Chính một lòng khấp khởi rời đi. Nhanh thôi, anh và Giai Nghi sẽ có được cuộc sống mà họ hằng mong muốn.
Sau đêm hôm qua, tâm trạng của cô cải thiện hơn rất nhiều, chấn thương trên cơ thể cũng đã phần nào hồi phục. Việc đầu tiên cô làm là gọi điện cho Liên Chi. Ngày trước, cứ hai, ba hôm là cô đều gọi điện cho người chị của mình. Nhưng từ khi về sống chung với An Chính, cô cũng ít liên lạc với người khác, chủ yếu cũng vì công việc quá bận rộn. Hôm nay được dịp rảnh rỗi, liền lập tức cầm lấy điện thoại gọi điện cho Liên Chi.
Từng hồi chuông vang lên nhưng không có ai bắt máy. Cô liền không nhịn được sốt ruột. Buổi sáng Liên Chi rất ít khi tắt máy, không hiểu là có chuyện gì. Gọi thêm mấy lần, đầu dây bên kia cuối cùng cũng có người trả lời:
- Alo.
- Liên Chi, chị đang ở đâu mà ồn ào vậy?
Từng tiếng người nói chuyện lọt vào đầu dây điện thoại khiến giọng của Liên Chi vô cùng khó nghe. Phải mất một lúc, đầu dây bên kia mới yên lặng trở lại.
- Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?
- À cũng không có gì, chị đang ở sân bay.
Sau khi nói chuyện một hồi, Giai Nghi mới biết Liên Chi có ý định sang Pháp để tiếp tục với đam mê tạo mẫu tóc.
- Chị định bỏ cửa hàng ở lại sao? Mất bao công sức mới ổn định được mà. – Giai Nghi than thở đầy tiếc nuối.
- Cũng không hẳn là bỏ, chị để mấy đứa nhân viên ở lại tự chăm lo cho cửa hàng. Với lại cũng không biết trước được chuyến đi này sẽ mất bao lâu mà. Lâu thì 5, 6 năm, sớm hơn thì 1, 2 năm liền có thể trở về được rồi.
- Vậy mà nói là không lâu. – Giai Nghi lầm bầm.
- Đi như vậy chờ có vài đứa cháu về bế một thể.
- Đừng có chọc em như vậy. – Giai Nghi ngượng đến đỏ mặt tía tai.
Liên Chi ở đầu dây bên kia cũng khẽ cười. Nếu không phải cô em gái tìm được một người đàn ông phù hợp ở bên cạnh, cô cũng không yên tâm mà đi.
- Vậy, anh ta có đi với chị không?
Nghĩ đến điều gì đó, Giai Nghi cẩn thận dò hỏi. Chuyện hai người này yêu nhau cô đã sớm nghe An Chính kể lại. Nhưng thấy phản ứng qua điện thoại của Liên Chi, cô lờ mờ đoán ra có chuyện gì đó không ổn.
- Bọn chị chia tay rồi.
Hai bên đồng loạt im lặng, vài giây sau, Liên Chi mới lên tiếng:
- Cũng không phải điều gì bất ngờ. Chuyện tình cảm chóng vánh như vậy chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Chị không muốn nói với em cũng sợ quan hệ của mấy đứa bị ảnh hưởng.
- Sẽ không đâu. Chị đừng lo. – Giai Nghi nhẹ giọng an ủi.
- Vậy được. Cũng sắp đến giờ rồi, chị đi nhé, khi nào đến nơi chị sẽ gọi điện lại.
- Ừm. Đi đường bảo trọng.
Lần tạm biệt này với bất kỳ ai trong số họ ít nhiều đều sẽ đau lòng. Nhưng mọi việc xảy ra đều đã có dự tính trước, họ muốn ngăn cản cũng không có khả năng. Liên Chi lên chuyến bay rời thành phố A, đến với đất nước Paris thơ mộng, để lại tuổi thanh xuân tươi đẹp cùng người con trai duy nhất cô đã từng yêu.
Cuộc điện thoại kết thúc, Giai Nghi cũng không nghĩ nhiều. Cô hiểu Liên Chi, càng rõ ràng bản tính ương ngạnh của chị. Một khi chị ấy đã quyết tâm rời đi thì chẳng ai có thể ngăn cản được.
Giai Nghi rầu rĩ, lấy bừa một quyển sách An Chính mua cho cô để lần mò để giết thời gian. Không nghĩ đến quyển sách cô chọn lại vô tình là một cuốn nghiên cứu về kiến trúc. Đã rất lâu rồi kể từ khi cô từ bỏ kiến trúc để làm phát thanh viên.
Giờ cầm cuốn sách trên tay, tâm trạng đột nhiên xôn xao lạ thường. Từng con chữ bay nhảy trên đầu ngón tay như kéo cô trở về thời điểm 2 năm trước, cái ngày mà Giai Nghi vẫn còn là một cô thiếu nữ bay bổng, tràn đầy nhiệt huyết với kiến trúc. Càng đọc, Giai Nghi càng đắm chìm vào trong thế giới riêng. Đến lúc để quyển sách xuống thì trời cũng đã sẩm tối.
Cô uể oải vươn vai, lọ mọ xuống nhà bếp tìm kiếm chút gì đó bỏ vào bụng. Nhưng vừa đi được một bước, ngón út của cô liền mắc vào chân bàn. Cảm giác đau nhói truyền đến khiến cô bật ngửa ra đằng sau, ngồi phịch xuống ghế sô pha. Giai Nghi hít vào một ngụm khí lạnh, giờ bàn chân lên rồi lấy tay nhẹ nhàng mát – xa. Ngay lúc này, một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu cô. Giai Nghi quên béng luôn cơn đói, lần sờ đến cái điện thoại, hăm hở bấm số.
An Chính ở thành phố B tự mình chuẩn bị dụng cụ trước khi lên sàn. Kim Bắc có vẻ chưa giải quyết được công việc của cậu ta nên đến giờ này vẫn chưa thấy quay lại. Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, An Chính không nhìn liền bấm nghe luôn.
- Xin lỗi, tối nay có thể không về kịp để hỗ trợ mày rồi.
- Không cần bận tâm, tao lo liệu được. Chuyện của mày, ổn chứ?
Đầu bên kia không trả lời, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc.
- Ổn.
- Nghe ngữ điệu thì có vẻ không ổn chút nào.
- Nói với mày sau, tập trung đánh trận đêm nay đi.
Kim Bắc nói xong liền cúp máy. Anh ta đang ngồi trong quán bar. Một mình. Cùng một ly rượu vang. Thoáng một cái đã gần gần 4 tháng trôi qua, họ quen nhau ngần ấy thời gian nhưng chính thức bước vào mối quan hệ yêu đương thì chỉ cách đây hơn một tháng. Không nghĩ đến vừa yêu nhau liền nảy sinh mâu thuẫn, rồi không ngừng cãi vã đến mức phải chia tay. Liên Chi là một người phụ nữ không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh, đến mức bất cứ người đàn ông nào ở bên cạnh đều bị cô nhìn thấu.
Kim Bắc nốc một ngụm rượu, toàn thân rã rời không muốn nhúc nhích.
- Con bé hôm nay không đến với cậu à?
Kim Bắc ngẩng đầu lên. Là người đàn ông pha chế rượu đang nói với anh ta. Kim Bắc đột nhiên muốn cười, cả người tựa lên trên thành ghế, hai mắt mông lung nhìn lên trần nhà.
- Không. Cô ấy sẽ không bao giờ quay lại đây nữa đâu.
- Vậy sao cậu không đi tìm cô ấy.
- Tôi... không có dũng khí.
Kim Bắc bật cười thành tiếng, khuôn mặt đỏ gay, mái tóc rối tung nhìn qua có chút thảm hại.
- Cô ấy sẽ lại mỉa mai tôi là kẻ không có chí hướng, là một gã vô tâm chỉ biết nói lời yêu bằng mồm. Nhưng mà, cô ấy nói đúng. Cô ấy luôn đúng. Về mọi thứ...
Càng nói, giọng của Kim Bắc càng nhỏ dần, cuối còn chỉ còn vài tiếng lí nhí trong miệng. Hai mắt anh nhắm nghiền, trông có vẻ như đang rất say.
- Anh đẹp trai, đến đây một mình sao?
Một cô gái trẻ trung, đôi mắt lúng la lúng liếng ngồi xuống bên cạnh Kim Bắc. Anh chậm rãi liếc mắt nhìn cô gái từ trên xuống dưới. Cuối cùng, anh xoay người sang bên cạnh, nhàn nhạt hỏi:
- Tôi giúp gì được cho cô?
- Uống với tôi một ly, thế nào?
Kim Bắc không từ chối, cụng ly với cô gái rồi tự mình uống luôn. Cô gái vui vẻ, ánh mắt không giấu được vẻ đắc chí. Cô ấy miết nhẹ đôi môi đỏ au, nhìn về phía người đàn ông tuấn tú.
- Tâm trạng buồn, ngồi một mình trong bar, ngẫu nhiên lại được một cô gái xinh đẹp như tôi tiếp rượu, nếu như hôm nay không giãi bày hết tâm sự thì không còn cơ hội nào nữa đâu.
Kim Bắc hơi bất ngờ. Anh cũng từng nói với cô ấy một câu như vậy. Thảo nào cô ấy bảo anh ta vô tâm, giờ anh mới hiểu cái cảm giác bị người ta "vô ý" động chạm đến chuyện riêng tư thì sẽ như thế nào.
- Phiền phức.
Kim Bắc bỏ lại một câu rồi quay lưng rời đi.
Sau đêm hôm qua, tâm trạng của cô cải thiện hơn rất nhiều, chấn thương trên cơ thể cũng đã phần nào hồi phục. Việc đầu tiên cô làm là gọi điện cho Liên Chi. Ngày trước, cứ hai, ba hôm là cô đều gọi điện cho người chị của mình. Nhưng từ khi về sống chung với An Chính, cô cũng ít liên lạc với người khác, chủ yếu cũng vì công việc quá bận rộn. Hôm nay được dịp rảnh rỗi, liền lập tức cầm lấy điện thoại gọi điện cho Liên Chi.
Từng hồi chuông vang lên nhưng không có ai bắt máy. Cô liền không nhịn được sốt ruột. Buổi sáng Liên Chi rất ít khi tắt máy, không hiểu là có chuyện gì. Gọi thêm mấy lần, đầu dây bên kia cuối cùng cũng có người trả lời:
- Alo.
- Liên Chi, chị đang ở đâu mà ồn ào vậy?
Từng tiếng người nói chuyện lọt vào đầu dây điện thoại khiến giọng của Liên Chi vô cùng khó nghe. Phải mất một lúc, đầu dây bên kia mới yên lặng trở lại.
- Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?
- À cũng không có gì, chị đang ở sân bay.
Sau khi nói chuyện một hồi, Giai Nghi mới biết Liên Chi có ý định sang Pháp để tiếp tục với đam mê tạo mẫu tóc.
- Chị định bỏ cửa hàng ở lại sao? Mất bao công sức mới ổn định được mà. – Giai Nghi than thở đầy tiếc nuối.
- Cũng không hẳn là bỏ, chị để mấy đứa nhân viên ở lại tự chăm lo cho cửa hàng. Với lại cũng không biết trước được chuyến đi này sẽ mất bao lâu mà. Lâu thì 5, 6 năm, sớm hơn thì 1, 2 năm liền có thể trở về được rồi.
- Vậy mà nói là không lâu. – Giai Nghi lầm bầm.
- Đi như vậy chờ có vài đứa cháu về bế một thể.
- Đừng có chọc em như vậy. – Giai Nghi ngượng đến đỏ mặt tía tai.
Liên Chi ở đầu dây bên kia cũng khẽ cười. Nếu không phải cô em gái tìm được một người đàn ông phù hợp ở bên cạnh, cô cũng không yên tâm mà đi.
- Vậy, anh ta có đi với chị không?
Nghĩ đến điều gì đó, Giai Nghi cẩn thận dò hỏi. Chuyện hai người này yêu nhau cô đã sớm nghe An Chính kể lại. Nhưng thấy phản ứng qua điện thoại của Liên Chi, cô lờ mờ đoán ra có chuyện gì đó không ổn.
- Bọn chị chia tay rồi.
Hai bên đồng loạt im lặng, vài giây sau, Liên Chi mới lên tiếng:
- Cũng không phải điều gì bất ngờ. Chuyện tình cảm chóng vánh như vậy chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Chị không muốn nói với em cũng sợ quan hệ của mấy đứa bị ảnh hưởng.
- Sẽ không đâu. Chị đừng lo. – Giai Nghi nhẹ giọng an ủi.
- Vậy được. Cũng sắp đến giờ rồi, chị đi nhé, khi nào đến nơi chị sẽ gọi điện lại.
- Ừm. Đi đường bảo trọng.
Lần tạm biệt này với bất kỳ ai trong số họ ít nhiều đều sẽ đau lòng. Nhưng mọi việc xảy ra đều đã có dự tính trước, họ muốn ngăn cản cũng không có khả năng. Liên Chi lên chuyến bay rời thành phố A, đến với đất nước Paris thơ mộng, để lại tuổi thanh xuân tươi đẹp cùng người con trai duy nhất cô đã từng yêu.
Cuộc điện thoại kết thúc, Giai Nghi cũng không nghĩ nhiều. Cô hiểu Liên Chi, càng rõ ràng bản tính ương ngạnh của chị. Một khi chị ấy đã quyết tâm rời đi thì chẳng ai có thể ngăn cản được.
Giai Nghi rầu rĩ, lấy bừa một quyển sách An Chính mua cho cô để lần mò để giết thời gian. Không nghĩ đến quyển sách cô chọn lại vô tình là một cuốn nghiên cứu về kiến trúc. Đã rất lâu rồi kể từ khi cô từ bỏ kiến trúc để làm phát thanh viên.
Giờ cầm cuốn sách trên tay, tâm trạng đột nhiên xôn xao lạ thường. Từng con chữ bay nhảy trên đầu ngón tay như kéo cô trở về thời điểm 2 năm trước, cái ngày mà Giai Nghi vẫn còn là một cô thiếu nữ bay bổng, tràn đầy nhiệt huyết với kiến trúc. Càng đọc, Giai Nghi càng đắm chìm vào trong thế giới riêng. Đến lúc để quyển sách xuống thì trời cũng đã sẩm tối.
Cô uể oải vươn vai, lọ mọ xuống nhà bếp tìm kiếm chút gì đó bỏ vào bụng. Nhưng vừa đi được một bước, ngón út của cô liền mắc vào chân bàn. Cảm giác đau nhói truyền đến khiến cô bật ngửa ra đằng sau, ngồi phịch xuống ghế sô pha. Giai Nghi hít vào một ngụm khí lạnh, giờ bàn chân lên rồi lấy tay nhẹ nhàng mát – xa. Ngay lúc này, một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu cô. Giai Nghi quên béng luôn cơn đói, lần sờ đến cái điện thoại, hăm hở bấm số.
An Chính ở thành phố B tự mình chuẩn bị dụng cụ trước khi lên sàn. Kim Bắc có vẻ chưa giải quyết được công việc của cậu ta nên đến giờ này vẫn chưa thấy quay lại. Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, An Chính không nhìn liền bấm nghe luôn.
- Xin lỗi, tối nay có thể không về kịp để hỗ trợ mày rồi.
- Không cần bận tâm, tao lo liệu được. Chuyện của mày, ổn chứ?
Đầu bên kia không trả lời, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc.
- Ổn.
- Nghe ngữ điệu thì có vẻ không ổn chút nào.
- Nói với mày sau, tập trung đánh trận đêm nay đi.
Kim Bắc nói xong liền cúp máy. Anh ta đang ngồi trong quán bar. Một mình. Cùng một ly rượu vang. Thoáng một cái đã gần gần 4 tháng trôi qua, họ quen nhau ngần ấy thời gian nhưng chính thức bước vào mối quan hệ yêu đương thì chỉ cách đây hơn một tháng. Không nghĩ đến vừa yêu nhau liền nảy sinh mâu thuẫn, rồi không ngừng cãi vã đến mức phải chia tay. Liên Chi là một người phụ nữ không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh, đến mức bất cứ người đàn ông nào ở bên cạnh đều bị cô nhìn thấu.
Kim Bắc nốc một ngụm rượu, toàn thân rã rời không muốn nhúc nhích.
- Con bé hôm nay không đến với cậu à?
Kim Bắc ngẩng đầu lên. Là người đàn ông pha chế rượu đang nói với anh ta. Kim Bắc đột nhiên muốn cười, cả người tựa lên trên thành ghế, hai mắt mông lung nhìn lên trần nhà.
- Không. Cô ấy sẽ không bao giờ quay lại đây nữa đâu.
- Vậy sao cậu không đi tìm cô ấy.
- Tôi... không có dũng khí.
Kim Bắc bật cười thành tiếng, khuôn mặt đỏ gay, mái tóc rối tung nhìn qua có chút thảm hại.
- Cô ấy sẽ lại mỉa mai tôi là kẻ không có chí hướng, là một gã vô tâm chỉ biết nói lời yêu bằng mồm. Nhưng mà, cô ấy nói đúng. Cô ấy luôn đúng. Về mọi thứ...
Càng nói, giọng của Kim Bắc càng nhỏ dần, cuối còn chỉ còn vài tiếng lí nhí trong miệng. Hai mắt anh nhắm nghiền, trông có vẻ như đang rất say.
- Anh đẹp trai, đến đây một mình sao?
Một cô gái trẻ trung, đôi mắt lúng la lúng liếng ngồi xuống bên cạnh Kim Bắc. Anh chậm rãi liếc mắt nhìn cô gái từ trên xuống dưới. Cuối cùng, anh xoay người sang bên cạnh, nhàn nhạt hỏi:
- Tôi giúp gì được cho cô?
- Uống với tôi một ly, thế nào?
Kim Bắc không từ chối, cụng ly với cô gái rồi tự mình uống luôn. Cô gái vui vẻ, ánh mắt không giấu được vẻ đắc chí. Cô ấy miết nhẹ đôi môi đỏ au, nhìn về phía người đàn ông tuấn tú.
- Tâm trạng buồn, ngồi một mình trong bar, ngẫu nhiên lại được một cô gái xinh đẹp như tôi tiếp rượu, nếu như hôm nay không giãi bày hết tâm sự thì không còn cơ hội nào nữa đâu.
Kim Bắc hơi bất ngờ. Anh cũng từng nói với cô ấy một câu như vậy. Thảo nào cô ấy bảo anh ta vô tâm, giờ anh mới hiểu cái cảm giác bị người ta "vô ý" động chạm đến chuyện riêng tư thì sẽ như thế nào.
- Phiền phức.
Kim Bắc bỏ lại một câu rồi quay lưng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.