Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
Chương 53: Hạ Dĩ Niên, anh chơi bẩn vừa thôi
Tracy Trân Trân
26/08/2017
“Cậu hai.”- Một giọng nói phụ nữ truyền đến, cô ấy mặc trên người bộ
vest công sở nghiêm túc vừa từ ngoài bước vào đi tới cạnh Hạ Dĩ Niên:
“Nghe nói cậu triệu tập nhân viên làm việc giữa đêm tôi liền chạy tới
đây, tôi là nhà thiết kế chính nhưng cậu lại không gọi tôi, chuyện này
là sao?”
Hạ Dĩ Niên hơi cười: “Karen cô là nhà thiết kế chính, nếu như ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô thì chỉ sợ cô sẽ làm cho bộ váy sắp tới thành một mớ chẳng ra gì.”
Karen nghe vậy thì không đồng ý: “Cậu có biết câu này của cậu là đang vả vào mặt một nhà thiết kế có tâm như tôi không? Nhưng mà nghe nói cậu hủy hợp đồng với Lily rồi, ở đâu lại tìm ra người mẫu mới nhanh thế?”
Hạ Dĩ Niên ngồi xuống sô pha: “Cũng không phải là người mẫu, cô ấy nhận lời tôi chụp ảnh cho ba bộ váy đầu, bốn bộ còn lại vẫn cần một người mẫu nổi tiếng chụp.”
“Ồ.”- Karen có chút hiếu kỳ hỏi: “Rốt cuộc là ai lại có thể không phải người mẫu mà lại lọt vào mắt xanh của Hạ nhị thiếu gia nhỉ?”
“Là một con cáo nhỏ rất khó trị.”
Karen nghe xong liền cười ha hả: “Không tồi, bao nhiêu năm gặp lại cuối cùng cũng biết nói đùa rồi đấy.”
“Tôi không nói đùa, cô ấy chính là nhà thiết kế chính của bộ trang sức hôm bữa tôi đưa cô xem đấy.”
“Oh my god! Really?”- Karen như tìm ra được châu lục mới, hai mắt sáng lên, bây giờ thì nàng thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc cô gái kia là thần thánh phương nào rồi.
“Đến rồi đến rồi, công chúa đến rồi.”- Người phụ trách giúp Uyển Khanh thay đồ cũng chạy ra, vẻ mặt hớn hở hô lên, toàn bộ người trong phòng đều dừng làm việc nhìn về phía bên này.
Uyển Khanh từ phòng thay đồ chậm rãi bước ra, vạt váy dài phủ kín xuống mặt đất, vẫn có thể nhìn thấy đôi giày thủy tinh lấp lánh xinh đẹp dưới chân.
Bộ váy lộng lẫy được đính 222 viên kim cương và 100 viên ruby đỏ bắt mắt. Thân váy được làm từ lụa xanh lam, thiết kế trông như một bầu trời lấp lánh sao đêm… Bộ váy quá lộng lẫy như thế lại được vận lên một thân hình tuyệt mỹ của Uyển Khanh, chính là một sự kết hợp hoàn hảo.
Hạ Dĩ Niên và Karen đều kinh ngạc, nhất thời không thể rời mắt khỏi cô gái này.
Cô gái trước mặt quá mức xinh đẹp, không khác gì một nàng công chúa thực thụ. Đó là nét đẹp trong trẻo, tinh khôi nhưng không kém phần quý phái.
Karen là người đầu tiên phản ứng lại tình huống trước mắt, nàng kêu lên một tiếng đầy tán thưởng sau đó đứng lên đi tới cạnh Uyển Khanh rồi lại đi một vòng từ trước ra sau ngắm nghía kĩ lưỡng.
“So perfect! Tôi thật không nghĩ tới tác phẩm của mình lại hoàn hảo thế này, chắc chắn là do cô đã mặc nó lên vì thế nó mới càng trở nên hoàn hảo. Cô gái, cô xinh đẹp ngoài sức tưởng tượng rồi, mẫu thiết kế này vừa tôn lên vẻ đẹp thanh thuần, nữ tính vừa điệu đà, kiêu sa thật sự là không chê vào đâu được.”
Uyển Khanh mỉm cười, không biết cô gái ngoại quốc này là ai, nói ngôn ngữ nước mình cũng thật chuẩn. Cô nghe nói người thiết kế chính lần này là Karen, chắc là người này.
Có điều cô cũng không quan tâm lắm tới việc mình trông như thế nào, chỉ cảm thấy mắt cay xè, rất muốn đưa tay dụi mắt nhưng chỉ sợ làm hư mi giả.
Cảm giác thật chết tiệt.
Hạ Dĩ Niên lúc này đi tới, nhìn bộ dáng gật gà gật gù của cô thì nhíu mày, cảm thấy hơi buồn cười: “Người ngoài nhìn vào không biết sẽ nghĩ em là cô dâu đấy, rất xinh đẹp.”
Uyển Khanh hít sâu một hơi, cố gắng cười: “Hạ Dĩ Niên, chúng ta thỏa thuận một chút nhé?”
Hạ Dĩ Niên nhướng mày: “Thỏa thuận thế nào?”
Uyển Khanh hơi bước lên, chủ động đứng gần hắn nói nhỏ: “Hôm nay chụp trước một bộ, sáng mai tám giờ tôi lập tức chụp nốt hai bộ còn lại, thế nào?”
Hạ Dĩ Niên thích sự gần gũi này của cô, cũng chủ động cúi người xuống để nghe cô nói rõ hơn, đầu mày giãn ra, khóe môi khẽ nâng: “Hôm nay không xong việc thì đừng hòng nghỉ ngơi.”
Đầu Uyển Khanh oanh oanh một tiếng thật lớn, thật sự muốn đem cả thế giới hủy diệt ngay bây giờ. Cô biết Hạ Dĩ Niên đối với công việc không bao giờ lơ là, giọng điệu vừa rồi của hắn tuy không lạnh lùng như trước nhưng lại vô cùng nghiêm túc, vừa nghe qua là đã biết không thể thương lượng nữa.
Đã gần một giờ rồi, không biết có thể ngủ trước lúc trời sáng không?
“Đồ địa chủ độc ác.”- Uyển Khanh lẩm bẩm trong miệng.
“Em nói gì cơ? Tôi nghe không rõ.”- Hạ Dĩ Niên cúi đầu, nhướng mày nhìn cô.
“… Không có gì, đi chụp hình.”- Uyển Khanh nghiến răng quay đi về phía thợ chụp ảnh.
Lúc này Karen mới đi lại: “Cô ấy vừa mắng cậu là đồ địa chủ độc ác đấy, đúng thật là con cáo nhỏ, khó trị lắm hả?”
Hạ Dĩ Niên có chút hết cách lắc đầu.
Uyển Khanh ngáp dài ngáp ngắn, thay đến bộ trang phục thứ hai cô đã sớm không còn tỉnh táo nữa.
Sang bộ thứ ba, Uyển Khanh suýt chút đã ngủ quên luôn trong phòng thay đồ.
Đợi đến lúc chụp xong cả ba bộ ảnh gần hơn một ngàn tấm hình thì Uyển Khanh mới được giải thoát, cô suýt chút nữa là có ý định nằm dài tại sô pha của phòng thiết kế ngủ một giấc nhưng cuối cùng lại bị Hạ Dĩ Niên kéo tay rời khỏi Hoàng Thịnh.
Cũng không biết bằng cách nào mà về được tới nhà, Uyển Khanh chỉ nhớ cô ngay lập tức sà lên cái giường ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.
Uyển Khanh thẫn thờ ngồi trên giường mất năm phút, rõ ràng là không hề gặp ác mộng vậy mà tại sao cô lại giật mình tỉnh lại? Hơn nữa trong lòng còn vô cùng bất an như vậy?
Khẽ thở dài một tiếng, có lẽ lúc này quá mệt mỏi nên ngay cả khi ngủ cũng không ngon giấc. Uyển Khanh từng bước lê vào nhà tắm, bây giờ thật sự muốn ngâm mình trong nước nóng thư giãn một chút.
Phòng tắm lớn được xây dựng độc lập so với không gian bên ngoài, căn hộ này khá là rộng, có tới hai phòng tắm nhưng phòng tắm lớn lại nằm ở phòng ngủ của cô. Đây là do cô lười đi tới đi lui, dứt khoát đặt phòng tắm chung với phòng ngủ vậy chẳng phải tiện hơn sao?
Nhưng mà giờ đây không khí có gì đó không đúng…
Uyển Khanh quên mất tuy rằng đây là nhà của cô nhưng mà còn một người nữa có thể ra vào tự do…
Cửa phòng tắm vừa mở ra, cảnh tượng bên trong suýt chút khiến Uyển Khanh rớt mắt ra ngoài.
Hạ Dĩ Niên quay lưng về phía cô, bọt nước men theo từng khối cơ bắp chảy xuống lướt qua làn da rám nắng khỏe mạnh cùng với thân hình rắn chắc vạm vỡ đầy quyến rũ, dáng người tuyệt mỹ như thế chỉ cần nhìn thôi cũng đủ đắm say mắt biết bao nhiêu người trong thiên hạ.
Uyển Khanh nhất thời mở to mắt to miệng đứng thừ người ngoài cửa.
Mà Hạ Dĩ Niên hình như cũng chú ý tới, hắn quay người lại, lúc nhìn thấy cô chết trân ở đó thì hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại bình tĩnh cười cười nhìn cô.
Hắn quay lại, làm cho Uyển Khanh hoàn toàn nhìn rõ từ trên xuống dưới…
Mà rõ là thứ ở giữa hai chân hắn lại thức giấc rồi…
“A…”- Uyển Khanh nhắm mắt hét lớn, tiếng hét này đủ uy lực để thổi tung mái nhà. Cô quay người chạy thật nhanh, trước khi chạy còn đem cửa phòng tắm đóng mạnh lại.
Hạ Dĩ Niên nhìn xuống hạ thân của mình, bất đắc dĩ bật cười.
Uyển Khanh chỉ cảm thấy da mặt của mình sắp bốc lửa đến nơi, chỉ hận không có cái lỗ để chui xuống. Cô chạy nhào lên sô pha ôm cái gối trước ngực, trong đầu cố gắng đem mấy hình ảnh không đứng đắn trong phòng tắm kia bài trừ tất thảy.
Nhưng mà…
Dáng người của Hạ Dĩ Niên quả thực là cực phẩm. Lúc hắn quay lại, cô mới nhìn thấy trước bả vai trái có xăm mộ con rồng màu đen vô cùng uy dũng, hình xăm tối màu trùng lặp với màu da nhưng lại không hề khó coi ngược lại còn tạo nên một phong thái rất quyến rũ. Kết hợp cùng với diện mạo mạnh mẽ đầy nam tính cùng khuôn mặt đẹp như tạc tượng kia quả thật vô cùng cuốn hút…
Chỉ là hình xăm lớn như thế, lúc xăm lên chắc chắn sẽ rất đau.
Có tiếng bước chân truyền đến từ phía nhà tắm, Uyển Khanh vô thức lại muốn chạy trốn, nhưng căn bản là không có đường cho cô chạy. cô hít sâu, chỉ đành đứng hình ôm cái gối ngồi trên sô pha…
Mà Hạ Dĩ Niên cũng vừa lúc đi ra, hắn khoát một chiếc áo choàng tắm đơn giản đứng phía xa buộc dây lưng, ánh mắt vẫn hứng thú nhìn chằm chằm về phía Uyển Khanh đang đỏ mặt chật vật phía xa.
Bộ dáng của cô giống như một đứa con nít phạm lỗi liền co rút vào góc tường đợi phạt khiến hắn không nhịn được cong môi mỉm cười.
Nụ cười này của hắn rõ ràng là càng làm cho Uyển Khanh thêm xấu hổ, cô hắng giọng vài cái, quyết định lên tiếng giải vây cho chính mình trước: “À…cái đó… bộ ảnh hôm qua thế nào?”
“Rất tốt, rất xinh đẹp.”- Âm thanh của hắn ẩn hiện ý cười.
“Khanh nhi…”- Hạ Dĩ Niên thấy cô cứ ngồi mãi ở sô pha, vừa định bước lại.
Uyển Khanh nhanh chóng ôm gối thủ ở trước ngực, cảnh giác nhìn hắn: “Anh đừng qua đây!”
Có trời mới biết khi nãy cái thứ ở giữa hai chân hắn đã thức tỉnh đã khiến cô bất an tới mức nào, không được, phải cách ly, không nên chọc vào hắn.
Hạ Dĩ Niên bật cười: “Được tôi không qua, em đừng manh động.”
Uyển Khanh nghe thế càng thêm xấu hổ: “Tôi manh động khi nào?”
“Chẳng phải em đã tự tiện xông vào lúc tôi tắm sao, thế không phải manh động thì là gì?”- Hạ Dĩ Niên nói.
Uyển Khanh cắn môi: “Đó, đó không phải là manh động, là vô tình thôi, với lại, với lại… đây là nhà của tôi, trước giờ tôi luôn muốn đi đâu thì đi, ai mà biết anh ở trong phòng tắm…”
Uyển Khanh giải thích một cách không rõ ràng, giọng điệu của cô hoàn toàn tố cáo tâm trạng đang vô cùng khẩn trương của cô. Sau đó Uyển Khanh nhanh chóng thêm vào một câu: “So với tôi thì hành động của anh mới là manh động, tự tiện dùng phòng tắm của người khác như vậy là không được lịch sự đâu.”
Hạ Dĩ Niên nghe thấy, cười cười rồi im lặng.
Uyển Khanh liếc mắt: “Thái độ vậy là ý gì?”
Cô thấy hình như Hạ Dĩ Niên đã hóa thành con cáo già còn cô là con cáo nhỏ đang dần bị gài bẫy…
Hạ Dĩ Niên nhún vai, chậm rãi nói: “Tôi quên mất không nói cho em biết, hôm qua tôi đã liên hệ với quản lý ở khu này bàn bạc về vấn đề căn hộ. Hiện giờ căn hộ số 11 đã chính thức chuyển đổi chủ nhân, kể từ bây giờ đây là nhà của tôi.”
Uyển Khanh nghe xong, hai mắt mở to, nhất thời kích động đứng luôn lên ghế sô pha chống nạnh cao giọng: “Hạ Dĩ Niên, anh chơi bẩn vừa thôi.”
Vừa bóc lột sức lao động vừa bóc lột tài sản cá nhân, Uyển Khanh mắng nhiếc trong lòng một vạn lần: Đồ địa chủ ác độc.
Hạ Dĩ Niên tựa vào bức tường phía sau, cũng không định nói gì thêm.
“Sao có thể như vậy, rõ ràng chủ nhân của căn hộ là Dương Anh Thi, chưa có sự đồng ý thì làm sao có thể bán lại?”- Uyển Khanh lại cảm thấy khó hiểu.
“Ý em là bây giờ phải quật mồ của em lên để hỏi ý à?”
“Anh…”- Đỉnh đầu Uyển Khanh có một vài con quạ đen bay qua: “Ý của tôi là cho dù tôi đã chết, à không, cho dù Dương Anh Thi đã không còn nữa thì cũng phải hỏi qua mẹ tôi, hỏi qua người đại diện…”
Hạ Dĩ Niên ngược lại rất kiên nhẫn giải thích: “Em cũng biết tiền có thể sai khiến được ma quỷ, với lại đối với một người đã chết thì cần gì phải e dè?”
“Không được, tôi phải đi gặp quản lý nói cho ra lẽ.”- Không thể để đồ địa chủ như anh đắc thắng được, tôi không cam tâm!
Uyển Khanh từ trên sô pha phóng xuống dưới đất, vừa định đi ra cửa thì Hạ Dĩ Niên phía sau chậm rãi lên tiếng.
“Em định đi đến trước mặt họ nói rằng em chính là Dương Anh Thi à?”
Một câu này phát ra, đem bước chân của Uyển Khanh chôn chặt xuống đất. Sau một lúc, cô quay lại, bộ dáng xù lông khi nãy đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt rất đáng thương: “Cậu hai, tôi lại làm gì đắc tội với anh? Ngay cả nhà tôi anh cũng trấn lột, có phải tàn nhẫn quá không?”
Hạ Dĩ Niên cười cười, dời tầm mắt lên gương mặt cố tỏ vẻ đáng thương kia. Hay thật, phút trước còn y như mèo rừng, phút sau lại ngoan ngoãn như mèo nhà. Hắn thật không biết cô gái này có bao nhiêu bộ mặt chưa bộc lộ.
Uyển Khanh thấy hắn không nói liền chạy đến đứng cạnh hắn cười hì hì: “Tôi biết một cô gái như tôi không nên xem phim A, không nên thác loạn tại vũ trường, không được uống say, càng không thể tự tiện rút tiền của anh, không được phung phí như vậy…”
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại không như thế, trừ việc cô rút tiền trong thẻ của Hạ Dĩ Niên ném đi thì mọi việc còn lại chẳng phải thuộc vấn đề riêng tư của cô sao, đâu có liên quan gì tới hắn? Nhưng mà Uyển Khanh cảm nhận được Hạ Dĩ Niên lại rất để tâm tới mấy việc riêng tư này của cô, đại khái là sau khi hắn trở về liền đem đoạn clip kia ra chất vấn cô ngay.
“Nhưng mà, tôi chỉ rút có mười ngàn, còn căn nhà này tới cả trăm ngàn mới mua được, hay là vậy đi,tôi bán cái hồ cá ngoài kia cũng đủ mười ngàn để trả cho anh rồi.”- Uyển Khanh không quên ‘nhắc nhở’ nhẹ cho hắn nhớ.
“Hạ Dĩ Niên, anh nói cái gì đi.”- Uyển Khanh nóng lòng đánh vào tay hắn một cái.
Hạ Dĩ Niên chậm rãi đi tới sô pha ngồi xuống, bất ngờ nói một câu: “Không tính lãi xuất à?”
Lãi, lãi xuất? Bây giờ trên đầu Uyển Khanh là một bầy quạ đen bay qua…
“Lãi xuất cũng không đến mức như thế Hạ Dĩ Niên, miệng của anh há to quá rồi đó.”- Cái tên này, rõ ràng là muốn đem máu và mỡ của cô toàn bộ ép sạch ra ngoài.
“Thu dọn đồ đạc của em đi.”- Hạ Dĩ Niên chậm rãi gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, làm ra bộ dáng rất không kiên nhẫn nói.
“Không phải chứ?”- Uyển Khanh ngay lập tức chạy tới ngồi xuống cạnh anh, cô thực sự rất muốn khóc lớn: “Hạ Dĩ Niên, một người đàn ông vĩ đại như anh sao lại nỡ để tôi lang thang ngoài đường, hơn nữa bên ngoài nắng gắt như vậy… Tôi không thể trở về biệt thự Yunus, cũng không thể đến ở nhờ nhà của Vu An Di, càng không có tiền ở khách sạn, bây giờ anh đuổi tôi đi chẳng khác nào tôi là người vô gia cư rồi.”
Hạ Dĩ Niên thấy cô cứ chạy lon ton theo hắn, hơn nữa còn chủ động ngồi cạnh hắn, tâm trạng cũng theo đó mà vô cùng vui vẻ: “Nói vậy tôi nên để em ở lại đây?”
Uyển Khanh gật đầu lia lịa: “Đúng đúng…”
“Nhưng đây đã là nhà của tôi rồi.”
“Thì ở chung…”- Khoan đã, Uyển Khanh sững lại, có gì đó không đúng thì phải… Cô quay sang nhìn Hạ Dĩ Niên…
Hắn cong môi, nụ cười rất chi là vui vẻ.
Cái bẫy này giăng ra lại dễ dàng bắt được một con mồi sợ cảnh vô gia cư như cô =.=
Uyển Khanh chỉ hận không thể tự cắn lưỡi mình lần nữa.
Một lúc sau Hạ Dĩ Niên thu lại nụ cười, tao nhã lên tiếng: “Tôi cũng không ngại.”
Uyển Khanh cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Không ngại cái đầu anh!
Cô không biết mình nên nói gì tiếp theo, nhìn hắn rồi tỏ vẻ chân thành nói một câu cảm ơn? Như vậy không được, chẳng khác nào là bản thân cô nhận được ân huệ từ hắn? Mất mặt chết được.
Trong lúc lúng túng như thế này, điện thoại của Hạ Dĩ Niên reo lên quả thật là một sự giải vay đúng thời điểm.
Uyển Khanh nhanh chân chạy vọt đến cái tủ đầu giường đem điện thoại lại cho hắn, cười hì hì: “Điện thoại, có điện thoại.”
Hạ Dĩ Niên nhận lấy, cũng không vội nghe, cười như không cười nhìn cô.
“Nghe đi.”- Uyển Khanh tốt bụng nhắc nhở.
Hạ Dĩ Niên di chuyển ánh mắt lên màn hình điện thoại, vừa nhìn tới liền chau mày.
Vừa rồi lúc giúp hắn lấy điện thoại tới Uyển Khanh cũng lơ đãng nhìn qua màn hình, trên đó là một dãy số hoàn toàn không được lưu trong danh bạ, nhưng mà nhìn sắc mặt này của Hạ Dĩ Niên có lẽ hắn biết người gọi tới là ai.
Không gian trong phòng khá là lớn lại vô cùng yên tĩnh nên khi Hạ Dĩ Niên vừa nghe máy, giọng nói phụ nữ bên trong điện thoại vang lên Uyển Khanh đều có thể nghe thấy…
Trong nhất thời sắc mặt cô hơi sầm xuống, vì đó là giọng của Lily.
“Cậu hai, anh xem mặt của người ta vẫn còn đau vô cùng, còn chưa hết hoảng sợ đã nghe tin anh muốn hủy hợp đồng với người ta. Em biết anh lo cho em nhưng thật sự không sao, em có thể tiếp tục chụp ảnh mà.”
Hạ Dĩ Niên lại nhìn sang Uyển Khanh, thấy mặt cô xụ xuống thì bất giác cao hứng cười nhẹ, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước: “Lily, cô nghĩ nhiều quá rồi. Hủy hợp đồng không phải là vì mặt của cô, chẳng qua tôi cảm thấy cô không thích hợp cho chủ đề lần này nữa.”
“Cậu hai, chuyện lần này cũng không phải tại em, là do Lôi Uyển Khanh gây chuyện trước, em là người bị hại lại bị hủy hợp đồng vậy còn cô ta tại sao vẫn không bị gì?”
Giọng nói Lily cũng tận lực tỏ ra mềm mỏng, Uyển Khanh nghe mà phát rét.
Hạ Dĩ Niên hơi chau mày: “Lily cô là đang chất vấn tôi sao?”
Ngữ khí của hắn vẫn bình tĩnh, nhưng chính vì thế lại thể hiện rõ quyền uy không thể xem thường trong đó.
Lily cũng nhận ra, chính vì vậy uất ức dịu giọng: “Vậy, cậu hai, nếu đã không thể cho em tham gia chụp ảnh thì phần catwalk chắc không thành vấn đề chứ?”
Hạ Dĩ Niên: “Không thành vấn đề.”
Uyển Khanh bên cạnh nghe hắn đồng ý lại vô cùng không vui. Trong ngực tự nhiên có cảm giác chua lè khó khống chế…
“Vậy… tối nay chúng ta có thể cùng nhau thảo luận một chút về việc này không?”- Lily lại dần từ cầu xin cơ hội chuyển thành khiêu gợi câu hồn người.
“Thật ngại quá, nếu cô có vấn đề cần thảo luận thì cứ tìm Hà Duy Tâm hoặc Khải Ca, tôi không rảnh.”- Hạ Dĩ Niên đem điện thoại ngắt đi, hoàn toàn không cho Lily cơ hội nói tiếp. Hơi liếc mắt nhìn sang Uyển Khanh, chậm rãi hỏi: “Như vậy đủ dứt khoát chưa?”
Uyển Khanh ôm gối trước ngực, ngồi sát vào một góc sô pha: “Nếu anh đủ dứt khoát thì trên người đã không có loại nước hoa chết tiệt của Lily rồi, vừa mới về tới liền tìm cô ta, lo lắng như vậy cơ mà, phải rồi, mặt cô ta thế nào? Có phải rất khó coi cho nên hôm nay mới chán chê không thèm tới gặp người đẹp đúng không?”
Hạ Dĩ Niên nghe vậy, giơ tay ra kéo tay cô đặt vào tay hắn, rất tự nhiên mà nghịch mấy ngón tay nhỏ bé của cô, tỏ vẻ hờ hững nói: “Khanh nhi, tôi đối với Lily một chút hứng thú cũng không có.”
Tay Uyển Khanh bị hắn đùa cho ngưa ngứa khó chịu muốn rút tay lại nhưng Hạ Dĩ Niên lại càng giữ chặt hơn. Hắn quay sang cô, cười nhẹ: “Nhưng với em thì có đó.”
Dứt lời, Hạ Dĩ Niên đem bàn tay cô đưa lên miệng, cực kì ái muội cắn một cái.
Uyển Khanh run lên, nhanh chóng giật tay lại phóng từ sô pha xuống đất chạy vào phòng tắm đóng cửa khóa chặt lại.
Cô đã sâu sắc nhận ra, trên thế gian này có ba loại người không thể chọc giận, đàn ông, cầm thú, và tiểu nhân.
Mà Hạ Dĩ Niên lại hội đủ ba loại yếu tố TvT
Lúc Uyển Khanh tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy Hạ Dĩ Niên thân trên để trần, bên dưới đã mặc vào một chiếc quần tây màu đen, chỉ là nửa thân trên cùng với hình xăm kia đập vào mắt cô lại khiến Uyển Khanh nhớ tới nửa thân dưới khi nãy vừa nhìn thấy trong phòng tắm…
Trên trên dưới dưới xen kẽ vào nhau…
Không được! Uyển Khanh thầm quát lên trong lòng, tận lực đem mấy cái suy nghĩ đen tối ném sang một bên.
Hạ Dĩ Niên đang cúi đầu đứng bấm điện thoại phía xa, hình như cũng không chú ý tới cô cho lắm.
Uyển Khanh rón rén định ra khỏi phòng.
“Đứng lại đó.”- Hạ Dĩ Niên chậm rãi lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại: “Áo sơ mi trong tủ, chọn giúp tôi.”
Uyển Khanh quay lại, có chút khó hiểu: “Anh có thể tự chọn.”
Hạ Dĩ Niên không ngẩng đầu: “Tôi tin mắt thẩm mỹ của em.”
Uyển Khanh suy cho cùng cũng là không cam tâm, cái giọng điệu ra lệnh đó của Hạ Dĩ Niên khiến cô không thoải mái. Nhưng nghĩ lại dù gì cũng phải đối mặt, nếu hắn cứ ăn mặc không chỉnh tề đứng trước mặt cô thế này thì cũng không tốt…
Cô thật sự muốn hét lên giải tỏa bức bối, nhưng lại phát hiện hình như ngôn ngữ của mình đang gặp khó khăn. Chậm rãi đi sang mở tủ quần áo mở ra, đồ của cô đều được dạt sang một bên, chỗ trống bên cạnh đều treo y phục của hắn. Không hiểu vì sao nhìn cảnh này lại cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Loại cảm giác thân thiết này trước giờ chưa từng có…
Bất quá Uyển Khanh cũng không dám qua loa, cô xem kỹ từng cái áo một, lựa chọn cẩn thận bởi vì cô biết nếu mình sơ sài một chút sẽ bị hắn làm khó dễ ngay. Hơn nữa khi cô đã nhận làm việc gì rồi thì sẽ chú tâm làm việc, tuyệt không cẩu thả.
Y phục của Hạ Dĩ Niên khá là đơn giản, suốt thời gian qua Uyển Khanh để ý thấy hắn lúc nào cũng là một thân tây trang, hầu như không có áo thun hoặc những loại quần áo khác. Tủ áo cũng toàn là áo sơ mi, màu sắc đều hoặc là tối hoặc là sáng không có màu nổi, chỉ là quần áo đặc trưng sẽ lưu lại trên người hương thơm riêng biệt, lúc mở tủ quần áo ra cô đã ngửi được mùi hương nam tính giống hệt trên người hắn…
Uyển Khanh cảm thấy mình đã nghĩ nhiều quá rồi, từ bao giờ mà cô lại để ý như vậy. Gương mặt nhanh chóng đỏ lên, cô lựa chọn một cái áo sơ mi màu xám đem qua cho hắn.
Hạ Dĩ Niên ngay cả mắt cũng không nâng, đều chú ý vào điện thoại.
“Anh đừng bảo tôi phải mặc vào giúp anh đấy?”- Uyển Khanh há to miệng, cô chỉ rút mười ngàn ném đi thôi mà, có cần phải vậy không?
Hạ Dĩ Niên hơi cười: “Nếu em không làm tôi sẽ nghĩ là em thích ngắm tôi, nếu vậy thôi thì khỏi mặc.”
Uyển Khanh cắn chặt răng, bảo mình phải bình tĩnh: “Giơ tay ra.”
Hạ Dĩ Niên rất phối hợp, Uyển Khanh sau khi mặc áo vào giúp hắn còn phải giúp hắn cài cúc áo. Nhưng cúc áo sơ mi này sao lại khó gài như thế, là tại tay cô run hay là…
Do bàn tay của Hạ Dĩ Niên đã bắt đầu không an phận vuốt ve lưng cô, kéo cô dính gần sát vào ngực hắn.
“Anh đừng có làm loạn.”- Uyển Khanh nghiến răng, nếu còn tiếp tục cô chắc chắn sẽ nghĩ lung tung, cái cảnh trong nhà tắm khi nãy…. =.=
Cơ thể mềm mại dán chặt vào ngực, gương mặt đỏ ửng khẽ cúi xuống giúp hắn cài áo, bàn tay vô tình chạm qua lồng ngực rắn chắc, tất cả tựa như một sự quyến rũ đối với Hạ Dĩ Niên. Hắn vô thức thu chặt vòng tay, dứt khoát đem cô gái trước mặt ôm vào lòng.
Phụ nữ mà Hạ Dĩ Niên gặp qua không ít, chỉ là nếu không phải loại chủ động đeo bám thì chính là lạc mềm buộc chặt. Nhưng Uyển Khanh thì khác, hắn có thể nhìn ra cô thực sự muốn trốn tránh hắn, không thích chủ động tiếp xúc với hắn, có lẽ là do bản năng chinh phục của đàn ông hoặc có thể là do một nguyên nhân nào đó, hắn thực sự rất muốn gần gũi với cô gái này.
Hắn không thích cô giữ khoảng cách với hắn, không thoải mái khi cô phòng bị như vậy.
“À, anh đã tìm được người mẫu chưa?”- Uyển Khanh chợt nhớ tới vấn đề này, hơi lơ đãng hỏi.
“Đã tìm được.”- Hạ Dĩ Niên trả lời: “Là Lôi Ngân Chi, chị gái tốt của em.”
“À.”- Tay của Uyển Khanh hơi ngừng lại nhưng sau đó lại bắt đầu hoạt động, đối với vấn đề này cũng không quan tâm lắm.Thật vất vả mới có thể đem cúc áo sơ mi cài xong, vừa định tách ra thì lại phát hiện lực tay của Hạ Dĩ Niên gia tăng, đem gương mặt cô nâng lên…
Hắn đặt nhẹ ngón tay lên môi cô, để yên nơi đó như muốn hưởng thụ sự mềm mại từ nó. Ánh mắt lộ ra một sự lưu luyến rồi chuyển sang muốn chiếm giữ, Hạ Dĩ Niên chậm rãi cúi đầu…
Uyển Khanh mở to mắt nhìn gương mặt hắn ngày càng gần cho tới khi hai đôi môi chạm nhau, toàn thân cô phát run, hàng mi cũng không tự chủ được khép lại…
Nụ hôn của hắn hôm nay thực lạ, từ dịu dàng sang mãnh liệt sau đó lại thành triền miên không dứt.
Cho đến khi Uyển Khanh như chìm sâu dưới đáy biển không thể hít thở nổi, nụ hôn đó mới kết thúc.
Uyển Khanh không biết làm thế nào mà mình ra khỏi nhà được, cũng không biết tại sao mình lại bị dẫn đến Hoàng Thịnh, cả đường đi tâm trí cô đều bị treo trên mây cao…
Cho đến khi Hạ Dĩ Niên nắm tay cô đi vào sảnh lớn của Hoàng Thịnh, những ánh mắt hiếu kỳ cùng soi mói của nhân viên xung quanh khiến cho Uyển Khanh hồi phục tỉnh táo, lúc vào thang máy quay qua hỏi anh: “Đưa tôi tới đây làm gì?”
“Khi nãy tôi đã nói rồi.”- Hạ Dĩ Niên nắm chặt tay cô, một tay khác bấm số trên thang máy.
“… Nói lại lần nữa đi.”- Thật là xấu hổ muốn chết, rõ ràng là não cô ấm rồi…
Hạ Dĩ Niên: “Hôm nay em phải tham dự cuộc họp nội bộ, em là nhà thiết kế chính cần phải tham gia.”
Uyển Khanh hơi chớp mắt: “Vậy tôi có phải làm gì không?”
“Không cần, ngồi nghe là được.”
Uyển Khanh gật đầu, lúc này cửa thang máy mở ra, vừa bước khỏi thang máy cô đã nhìn thấy bóng dáng của Dương Cẩm Vân đang đứng phía xa. Không khỏi vui mừng reo lên: “Mẹ.”
Dương Cẩm Vân quay sang, mỉm cười: “Uyển Khanh.”
Uyển Khanh chạy lại nắm lấy tay bà: “Mẹ khỏe không ạ?”
“Rất khỏe.”- Dương Cẩm Vân nhìn sang người đi phía sau Uyển Khanh, nét mắt có vài phần dè chừng khó nhìn thấy, lịch sự gật đầu: “Xin chào cậu hai.”
Hạ Dĩ Niên gật đầu: “Chào Dương phu nhân. Hôm nay đường đột mời bà đến, hy vọng bà không trách tội.”
“Không sao, Hoàng Thịnh chịu đồng ý giúp đỡ Yunus, đây là điều đáng quý, tôi cảm ơn còn không kịp.”- Dương Cẩm Vân cười, nhìn sang Uyển Khanh: “Mẹ đã nghe Vu An Di nói về kế hoạch của con rồi, làm rất tốt.”
Lúc hai người còn đang nói chuyện thì Khải Ca từ góc khuất hành lang đi tới bên cạnh Hạ Dĩ Niên: “Cậu hai, cậu cả bảo cậu qua bên kia một chút.”
Hạ Dĩ Niên quay sang Uyển Khanh: “Đứng yên ở đây, đừng chạy lung tung.”- Sau đó gật đầu nhẹ với Dương Cẩm Vân rồi cùng Khải Ca rời khỏi.
Dương Cẩm Vân nhìn theo bóng hắn, kéo tay Uyển Khanh: “Con và Hạ Dĩ Niên là quan hệ thế nào?”
Uyển Khanh hơi sửng sờ một chút, định trả lời mà lại không biết nên nói thế nào, hóa ra câu hỏi này đã làm khó cô. Sau vài giây, cô cười nhẹ: “Có thể là quan hệ gì chứ, à mẹ, hôm nay mẹ tới đây là đại diện cho Yunus à?”
Dương Cẩm Vân thấy rõ cô muốn chuyển đề tài, tức thì cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn không muốn truy cùng hỏi tận, bà khẽ gật đầu: “Mẹ đã xem qua bản thảo của con rồi, Uyển Khanh, con làm rất tốt, tuyệt đối không thua kém Anh Thi.”
Uyển Khanh mỉm cười: “Con sẽ làm tốt hơn cả Dương Anh Thi.”
Dương Cẩm Vân định nói gì đó thì một giọng nói khác chen ngang vào.
“Ây dô, em gái cũng ở đây cơ à?”
Dương Cẩm Vân và Uyển Khanh đồng thời chú ý tới.
Lôi Ngân Chi ưỡn ẹo đi tới trước mặt hai người, nở nụ cười cúi chào Dương Cẩm Vân: “Chào chủ tịch Dương, cháu là chị của Uyển Khanh, Lôi Ngân Chi.”
“Chào cháu.”- Dương Cẩm Vân hơi chau mày bởi vì mùi nước hoa trên người Lôi Ngân Chi nồng khiến bà có chút mất thiện cảm.
Lôi Ngân Chi vô cùng lễ phép chào hỏi, rồi lại cười nhẹ: “Em gái của cháu và chủ tịch Dương quen biết sao? Thật vinh hạnh quá, em gái cháu từ nhỏ tính tình không tốt, hy vọng chủ tịch Dương đừng quá để tâm tới.”
Dương Cẩm Vân khẽ liếc mắt nhìn sang Uyển Khanh, bà cảm thấy hai chị em nhà này hình như không hòa thuận lắm.
Lôi Ngân Chi lại nói: “Em gái, em cũng thật là, sao lại theo chủ tịch Dương tới đây chứ? Hoàng Thịnh không phải là chỗ em có thể tới, mau về đi, không khéo lát nữa bảo vệ lại lên bắt đó.”
Lúc này một trợ lý đi ra thông báo đã tới giờ họp, mọi người lần lượt đi vào bên trong.
Uyển Khanh quay sang Dương Cẩm Vân: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”
Sau đó hai người rời khỏi, để lại Lôi Ngân Chi đứng một mình, cô ta vừa nghe cái gì? MẸ?
…
Uyển Khanh ngồi cạnh Dương Cẩm Vân, Hạ Dĩ Niên ngồi ở vị trí thứ hai bên cạnh chủ tịch đối diện với cô. Phía sau hắn là Khải Ca và một số trợ lý khác đang đứng, các cổ đông và nhân viên thiết kế cũng có mặt.
Karen thông báo chi tiết và thuyết trình về bảy mẫu váy áo chính trong chủ đề mới, đúng với cái tên Nhật Nguyệt, những bộ váy kia đều mang một nét gì đó rất thơ mộng, hoàn toàn phù hợp với chủ đề. Khi những tấm hình của ba bộ váy đầu được chiếu lên màn hình máy tính, mọi người đều xì xầm tán thưởng nhìn về phía Uyển Khanh.
Đêm hôm qua cô buồn ngủ quá nên không để ý tới, bây giờ nhìn lại cũng bị chính mình làm ngạc nhiên.
Mà Lôi Ngân Chi vừa nhìn thấy liền phóng tầm nhìn ghen tị về phía cô.
Sau đó đến phiên Uyển Khanh nói qua sơ lược về bộ trang sức của Yunus, cô lấy tư cách là nhà thiết kế chính cũng là đại diện cho Yunus đứng lên, khiến Lôi Ngân Chi vô cùng kinh ngạc, cô ta không tin nổi vào mắt mình.
Những loại thuyết trình này cũng không làm khó được Uyển Khanh, cô chỉ lặp lại một vài chi tiết của bộ trang sức rồi nói lên phong cách thích hợp với nó. Uyển Khanh đứng trước hàng chục cặp mắt quan sát, phía sau cô là màn hình máy chiếu, không hề có bất kì tư liệu nào,tất cả những gì cô nói đều là nghĩ tới đâu nói tới đó. Thế nhưng từng câu chữ của Uyển Khanh luôn vô cùng rành rọt, thậm chí một chút run sợ cũng không có, giọng nói của cô tựa như dòng nước lạnh bên trong khe suối khiến người nghe vô tình bị thu hút mà không hay.
Khắp cả phòng họp lớn, chỉ có Lôi Ngân Chi là giữ nguyên trạng thái kinh ngạc. Cô ta không thể ngờ tới, đứa em gái nhút nhác của mình lại khác hẳn so với lúc trước như thế, bây giờ thì hay rồi, mọi ánh nhìn tập trung đều không nằm trên người cô ta, nghĩ đến đây Lôi Ngân Chi liên vô cùng tức tối. Cô ta lên tiếng, ngắt ngang bài thuyết trình của Uyển Khanh: “Em gái, cả vòng cổ và vòng tay em đều dùng chất liệu duy nhất là kim cương, tại sao không dùng chất liệu khác, thiếu gì thứ còn tốt hơn cả kim cương?”
Uyển Khanh ngừng lại bài thuyết trình của mình bởi vì xung quanh đã có một số tiếng xì xầm bàn tán. Đợi cho mọi người im lặng hẳn mới chậm rãi lên tiếng: “Sự khác biệt giữa trang sức cao cấp và trang sức thương mại chính là vật liệu. Các yếu tố để xem xét chất liệu của món trang sức chính là màu sắc, nghĩa là cách kết hợp màu sắc của đá quý thế nào cho hoàn hảo nhất, bên cạnh đó còn có những yếu tố như hình dáng, độ bóng và bề mặt.”
Hạ Dĩ Niên hơi nhướng mày, tiếp lời cô: “Kim cương Isadora nặng 84 carat, đâu phải là nguyên liệu dễ tìm. Với lại còn được kết hợp nhiều màu với nhau, hiệu ứng tạo ra rất tốt. Không giấu gì mọi người, giai đoạn sản xuất đã gần hoàn thành, sắp tới chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc.”
Uyển Khanh nghe tới đây, trong lòng vô cùng hy vọng. Thật sự muốn xem thử bộ trang sức đó trông như thế nào, có giống trong tưởng tượng của cô hay không. Nhưng mà hình như theo trình tự thì cô không thể đi xem được… Uyển Khanh hơi thất vọng, sau đó lại nhìn sang phía Hạ Dĩ Niên, nếu hắn dẫn cô đi thì có thể được…
Hạ Dĩ Niên dường như hiểu ý của Uyển Khanh, hắn nhìn cô mỉm cười nhẹ.
Lôi Ngân Chi lại không bỏ qua: “Chị cảm thấy kim cương là một nguyên liệu đại trà, ngoài kia chỗ nào chẳng có? Chúng ta nên đi tìm sự độc đáo không phải sao?”
“Về vấn đề này chị gái…”- Uyển Khanh nhẹ nhàng cắt ngang lời cô ta: “Vai trò của chị là một người mẫu, không hợp can thiệp vào chất lượng sản phẩm cho lắm, chị chỉ cần chụp hình cho đẹp, catwalk cho tốt là xong việc rồi.”
“Cô!”- Lôi Ngân Chi bị nói đến mức tức giận, hậm hực quay sang chỗ khác.
Cuộc họp sau đó vẫn chưa kết thúc, các trưởng phòng và cổ đông thay nhau báo cáo về từng tiến độ làm việc. Khoảng thời gian ngồi nghe họ nói, Uyển Khanh có thể ngủ được một giấc ngon lành.
Mãi cho đến bốn tiếng sau, cuộc họp nhàm chán mới kết thúc…
Hạ Dĩ Niên hơi cười: “Karen cô là nhà thiết kế chính, nếu như ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô thì chỉ sợ cô sẽ làm cho bộ váy sắp tới thành một mớ chẳng ra gì.”
Karen nghe vậy thì không đồng ý: “Cậu có biết câu này của cậu là đang vả vào mặt một nhà thiết kế có tâm như tôi không? Nhưng mà nghe nói cậu hủy hợp đồng với Lily rồi, ở đâu lại tìm ra người mẫu mới nhanh thế?”
Hạ Dĩ Niên ngồi xuống sô pha: “Cũng không phải là người mẫu, cô ấy nhận lời tôi chụp ảnh cho ba bộ váy đầu, bốn bộ còn lại vẫn cần một người mẫu nổi tiếng chụp.”
“Ồ.”- Karen có chút hiếu kỳ hỏi: “Rốt cuộc là ai lại có thể không phải người mẫu mà lại lọt vào mắt xanh của Hạ nhị thiếu gia nhỉ?”
“Là một con cáo nhỏ rất khó trị.”
Karen nghe xong liền cười ha hả: “Không tồi, bao nhiêu năm gặp lại cuối cùng cũng biết nói đùa rồi đấy.”
“Tôi không nói đùa, cô ấy chính là nhà thiết kế chính của bộ trang sức hôm bữa tôi đưa cô xem đấy.”
“Oh my god! Really?”- Karen như tìm ra được châu lục mới, hai mắt sáng lên, bây giờ thì nàng thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc cô gái kia là thần thánh phương nào rồi.
“Đến rồi đến rồi, công chúa đến rồi.”- Người phụ trách giúp Uyển Khanh thay đồ cũng chạy ra, vẻ mặt hớn hở hô lên, toàn bộ người trong phòng đều dừng làm việc nhìn về phía bên này.
Uyển Khanh từ phòng thay đồ chậm rãi bước ra, vạt váy dài phủ kín xuống mặt đất, vẫn có thể nhìn thấy đôi giày thủy tinh lấp lánh xinh đẹp dưới chân.
Bộ váy lộng lẫy được đính 222 viên kim cương và 100 viên ruby đỏ bắt mắt. Thân váy được làm từ lụa xanh lam, thiết kế trông như một bầu trời lấp lánh sao đêm… Bộ váy quá lộng lẫy như thế lại được vận lên một thân hình tuyệt mỹ của Uyển Khanh, chính là một sự kết hợp hoàn hảo.
Hạ Dĩ Niên và Karen đều kinh ngạc, nhất thời không thể rời mắt khỏi cô gái này.
Cô gái trước mặt quá mức xinh đẹp, không khác gì một nàng công chúa thực thụ. Đó là nét đẹp trong trẻo, tinh khôi nhưng không kém phần quý phái.
Karen là người đầu tiên phản ứng lại tình huống trước mắt, nàng kêu lên một tiếng đầy tán thưởng sau đó đứng lên đi tới cạnh Uyển Khanh rồi lại đi một vòng từ trước ra sau ngắm nghía kĩ lưỡng.
“So perfect! Tôi thật không nghĩ tới tác phẩm của mình lại hoàn hảo thế này, chắc chắn là do cô đã mặc nó lên vì thế nó mới càng trở nên hoàn hảo. Cô gái, cô xinh đẹp ngoài sức tưởng tượng rồi, mẫu thiết kế này vừa tôn lên vẻ đẹp thanh thuần, nữ tính vừa điệu đà, kiêu sa thật sự là không chê vào đâu được.”
Uyển Khanh mỉm cười, không biết cô gái ngoại quốc này là ai, nói ngôn ngữ nước mình cũng thật chuẩn. Cô nghe nói người thiết kế chính lần này là Karen, chắc là người này.
Có điều cô cũng không quan tâm lắm tới việc mình trông như thế nào, chỉ cảm thấy mắt cay xè, rất muốn đưa tay dụi mắt nhưng chỉ sợ làm hư mi giả.
Cảm giác thật chết tiệt.
Hạ Dĩ Niên lúc này đi tới, nhìn bộ dáng gật gà gật gù của cô thì nhíu mày, cảm thấy hơi buồn cười: “Người ngoài nhìn vào không biết sẽ nghĩ em là cô dâu đấy, rất xinh đẹp.”
Uyển Khanh hít sâu một hơi, cố gắng cười: “Hạ Dĩ Niên, chúng ta thỏa thuận một chút nhé?”
Hạ Dĩ Niên nhướng mày: “Thỏa thuận thế nào?”
Uyển Khanh hơi bước lên, chủ động đứng gần hắn nói nhỏ: “Hôm nay chụp trước một bộ, sáng mai tám giờ tôi lập tức chụp nốt hai bộ còn lại, thế nào?”
Hạ Dĩ Niên thích sự gần gũi này của cô, cũng chủ động cúi người xuống để nghe cô nói rõ hơn, đầu mày giãn ra, khóe môi khẽ nâng: “Hôm nay không xong việc thì đừng hòng nghỉ ngơi.”
Đầu Uyển Khanh oanh oanh một tiếng thật lớn, thật sự muốn đem cả thế giới hủy diệt ngay bây giờ. Cô biết Hạ Dĩ Niên đối với công việc không bao giờ lơ là, giọng điệu vừa rồi của hắn tuy không lạnh lùng như trước nhưng lại vô cùng nghiêm túc, vừa nghe qua là đã biết không thể thương lượng nữa.
Đã gần một giờ rồi, không biết có thể ngủ trước lúc trời sáng không?
“Đồ địa chủ độc ác.”- Uyển Khanh lẩm bẩm trong miệng.
“Em nói gì cơ? Tôi nghe không rõ.”- Hạ Dĩ Niên cúi đầu, nhướng mày nhìn cô.
“… Không có gì, đi chụp hình.”- Uyển Khanh nghiến răng quay đi về phía thợ chụp ảnh.
Lúc này Karen mới đi lại: “Cô ấy vừa mắng cậu là đồ địa chủ độc ác đấy, đúng thật là con cáo nhỏ, khó trị lắm hả?”
Hạ Dĩ Niên có chút hết cách lắc đầu.
Uyển Khanh ngáp dài ngáp ngắn, thay đến bộ trang phục thứ hai cô đã sớm không còn tỉnh táo nữa.
Sang bộ thứ ba, Uyển Khanh suýt chút đã ngủ quên luôn trong phòng thay đồ.
Đợi đến lúc chụp xong cả ba bộ ảnh gần hơn một ngàn tấm hình thì Uyển Khanh mới được giải thoát, cô suýt chút nữa là có ý định nằm dài tại sô pha của phòng thiết kế ngủ một giấc nhưng cuối cùng lại bị Hạ Dĩ Niên kéo tay rời khỏi Hoàng Thịnh.
Cũng không biết bằng cách nào mà về được tới nhà, Uyển Khanh chỉ nhớ cô ngay lập tức sà lên cái giường ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.
Uyển Khanh thẫn thờ ngồi trên giường mất năm phút, rõ ràng là không hề gặp ác mộng vậy mà tại sao cô lại giật mình tỉnh lại? Hơn nữa trong lòng còn vô cùng bất an như vậy?
Khẽ thở dài một tiếng, có lẽ lúc này quá mệt mỏi nên ngay cả khi ngủ cũng không ngon giấc. Uyển Khanh từng bước lê vào nhà tắm, bây giờ thật sự muốn ngâm mình trong nước nóng thư giãn một chút.
Phòng tắm lớn được xây dựng độc lập so với không gian bên ngoài, căn hộ này khá là rộng, có tới hai phòng tắm nhưng phòng tắm lớn lại nằm ở phòng ngủ của cô. Đây là do cô lười đi tới đi lui, dứt khoát đặt phòng tắm chung với phòng ngủ vậy chẳng phải tiện hơn sao?
Nhưng mà giờ đây không khí có gì đó không đúng…
Uyển Khanh quên mất tuy rằng đây là nhà của cô nhưng mà còn một người nữa có thể ra vào tự do…
Cửa phòng tắm vừa mở ra, cảnh tượng bên trong suýt chút khiến Uyển Khanh rớt mắt ra ngoài.
Hạ Dĩ Niên quay lưng về phía cô, bọt nước men theo từng khối cơ bắp chảy xuống lướt qua làn da rám nắng khỏe mạnh cùng với thân hình rắn chắc vạm vỡ đầy quyến rũ, dáng người tuyệt mỹ như thế chỉ cần nhìn thôi cũng đủ đắm say mắt biết bao nhiêu người trong thiên hạ.
Uyển Khanh nhất thời mở to mắt to miệng đứng thừ người ngoài cửa.
Mà Hạ Dĩ Niên hình như cũng chú ý tới, hắn quay người lại, lúc nhìn thấy cô chết trân ở đó thì hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại bình tĩnh cười cười nhìn cô.
Hắn quay lại, làm cho Uyển Khanh hoàn toàn nhìn rõ từ trên xuống dưới…
Mà rõ là thứ ở giữa hai chân hắn lại thức giấc rồi…
“A…”- Uyển Khanh nhắm mắt hét lớn, tiếng hét này đủ uy lực để thổi tung mái nhà. Cô quay người chạy thật nhanh, trước khi chạy còn đem cửa phòng tắm đóng mạnh lại.
Hạ Dĩ Niên nhìn xuống hạ thân của mình, bất đắc dĩ bật cười.
Uyển Khanh chỉ cảm thấy da mặt của mình sắp bốc lửa đến nơi, chỉ hận không có cái lỗ để chui xuống. Cô chạy nhào lên sô pha ôm cái gối trước ngực, trong đầu cố gắng đem mấy hình ảnh không đứng đắn trong phòng tắm kia bài trừ tất thảy.
Nhưng mà…
Dáng người của Hạ Dĩ Niên quả thực là cực phẩm. Lúc hắn quay lại, cô mới nhìn thấy trước bả vai trái có xăm mộ con rồng màu đen vô cùng uy dũng, hình xăm tối màu trùng lặp với màu da nhưng lại không hề khó coi ngược lại còn tạo nên một phong thái rất quyến rũ. Kết hợp cùng với diện mạo mạnh mẽ đầy nam tính cùng khuôn mặt đẹp như tạc tượng kia quả thật vô cùng cuốn hút…
Chỉ là hình xăm lớn như thế, lúc xăm lên chắc chắn sẽ rất đau.
Có tiếng bước chân truyền đến từ phía nhà tắm, Uyển Khanh vô thức lại muốn chạy trốn, nhưng căn bản là không có đường cho cô chạy. cô hít sâu, chỉ đành đứng hình ôm cái gối ngồi trên sô pha…
Mà Hạ Dĩ Niên cũng vừa lúc đi ra, hắn khoát một chiếc áo choàng tắm đơn giản đứng phía xa buộc dây lưng, ánh mắt vẫn hứng thú nhìn chằm chằm về phía Uyển Khanh đang đỏ mặt chật vật phía xa.
Bộ dáng của cô giống như một đứa con nít phạm lỗi liền co rút vào góc tường đợi phạt khiến hắn không nhịn được cong môi mỉm cười.
Nụ cười này của hắn rõ ràng là càng làm cho Uyển Khanh thêm xấu hổ, cô hắng giọng vài cái, quyết định lên tiếng giải vây cho chính mình trước: “À…cái đó… bộ ảnh hôm qua thế nào?”
“Rất tốt, rất xinh đẹp.”- Âm thanh của hắn ẩn hiện ý cười.
“Khanh nhi…”- Hạ Dĩ Niên thấy cô cứ ngồi mãi ở sô pha, vừa định bước lại.
Uyển Khanh nhanh chóng ôm gối thủ ở trước ngực, cảnh giác nhìn hắn: “Anh đừng qua đây!”
Có trời mới biết khi nãy cái thứ ở giữa hai chân hắn đã thức tỉnh đã khiến cô bất an tới mức nào, không được, phải cách ly, không nên chọc vào hắn.
Hạ Dĩ Niên bật cười: “Được tôi không qua, em đừng manh động.”
Uyển Khanh nghe thế càng thêm xấu hổ: “Tôi manh động khi nào?”
“Chẳng phải em đã tự tiện xông vào lúc tôi tắm sao, thế không phải manh động thì là gì?”- Hạ Dĩ Niên nói.
Uyển Khanh cắn môi: “Đó, đó không phải là manh động, là vô tình thôi, với lại, với lại… đây là nhà của tôi, trước giờ tôi luôn muốn đi đâu thì đi, ai mà biết anh ở trong phòng tắm…”
Uyển Khanh giải thích một cách không rõ ràng, giọng điệu của cô hoàn toàn tố cáo tâm trạng đang vô cùng khẩn trương của cô. Sau đó Uyển Khanh nhanh chóng thêm vào một câu: “So với tôi thì hành động của anh mới là manh động, tự tiện dùng phòng tắm của người khác như vậy là không được lịch sự đâu.”
Hạ Dĩ Niên nghe thấy, cười cười rồi im lặng.
Uyển Khanh liếc mắt: “Thái độ vậy là ý gì?”
Cô thấy hình như Hạ Dĩ Niên đã hóa thành con cáo già còn cô là con cáo nhỏ đang dần bị gài bẫy…
Hạ Dĩ Niên nhún vai, chậm rãi nói: “Tôi quên mất không nói cho em biết, hôm qua tôi đã liên hệ với quản lý ở khu này bàn bạc về vấn đề căn hộ. Hiện giờ căn hộ số 11 đã chính thức chuyển đổi chủ nhân, kể từ bây giờ đây là nhà của tôi.”
Uyển Khanh nghe xong, hai mắt mở to, nhất thời kích động đứng luôn lên ghế sô pha chống nạnh cao giọng: “Hạ Dĩ Niên, anh chơi bẩn vừa thôi.”
Vừa bóc lột sức lao động vừa bóc lột tài sản cá nhân, Uyển Khanh mắng nhiếc trong lòng một vạn lần: Đồ địa chủ ác độc.
Hạ Dĩ Niên tựa vào bức tường phía sau, cũng không định nói gì thêm.
“Sao có thể như vậy, rõ ràng chủ nhân của căn hộ là Dương Anh Thi, chưa có sự đồng ý thì làm sao có thể bán lại?”- Uyển Khanh lại cảm thấy khó hiểu.
“Ý em là bây giờ phải quật mồ của em lên để hỏi ý à?”
“Anh…”- Đỉnh đầu Uyển Khanh có một vài con quạ đen bay qua: “Ý của tôi là cho dù tôi đã chết, à không, cho dù Dương Anh Thi đã không còn nữa thì cũng phải hỏi qua mẹ tôi, hỏi qua người đại diện…”
Hạ Dĩ Niên ngược lại rất kiên nhẫn giải thích: “Em cũng biết tiền có thể sai khiến được ma quỷ, với lại đối với một người đã chết thì cần gì phải e dè?”
“Không được, tôi phải đi gặp quản lý nói cho ra lẽ.”- Không thể để đồ địa chủ như anh đắc thắng được, tôi không cam tâm!
Uyển Khanh từ trên sô pha phóng xuống dưới đất, vừa định đi ra cửa thì Hạ Dĩ Niên phía sau chậm rãi lên tiếng.
“Em định đi đến trước mặt họ nói rằng em chính là Dương Anh Thi à?”
Một câu này phát ra, đem bước chân của Uyển Khanh chôn chặt xuống đất. Sau một lúc, cô quay lại, bộ dáng xù lông khi nãy đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt rất đáng thương: “Cậu hai, tôi lại làm gì đắc tội với anh? Ngay cả nhà tôi anh cũng trấn lột, có phải tàn nhẫn quá không?”
Hạ Dĩ Niên cười cười, dời tầm mắt lên gương mặt cố tỏ vẻ đáng thương kia. Hay thật, phút trước còn y như mèo rừng, phút sau lại ngoan ngoãn như mèo nhà. Hắn thật không biết cô gái này có bao nhiêu bộ mặt chưa bộc lộ.
Uyển Khanh thấy hắn không nói liền chạy đến đứng cạnh hắn cười hì hì: “Tôi biết một cô gái như tôi không nên xem phim A, không nên thác loạn tại vũ trường, không được uống say, càng không thể tự tiện rút tiền của anh, không được phung phí như vậy…”
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại không như thế, trừ việc cô rút tiền trong thẻ của Hạ Dĩ Niên ném đi thì mọi việc còn lại chẳng phải thuộc vấn đề riêng tư của cô sao, đâu có liên quan gì tới hắn? Nhưng mà Uyển Khanh cảm nhận được Hạ Dĩ Niên lại rất để tâm tới mấy việc riêng tư này của cô, đại khái là sau khi hắn trở về liền đem đoạn clip kia ra chất vấn cô ngay.
“Nhưng mà, tôi chỉ rút có mười ngàn, còn căn nhà này tới cả trăm ngàn mới mua được, hay là vậy đi,tôi bán cái hồ cá ngoài kia cũng đủ mười ngàn để trả cho anh rồi.”- Uyển Khanh không quên ‘nhắc nhở’ nhẹ cho hắn nhớ.
“Hạ Dĩ Niên, anh nói cái gì đi.”- Uyển Khanh nóng lòng đánh vào tay hắn một cái.
Hạ Dĩ Niên chậm rãi đi tới sô pha ngồi xuống, bất ngờ nói một câu: “Không tính lãi xuất à?”
Lãi, lãi xuất? Bây giờ trên đầu Uyển Khanh là một bầy quạ đen bay qua…
“Lãi xuất cũng không đến mức như thế Hạ Dĩ Niên, miệng của anh há to quá rồi đó.”- Cái tên này, rõ ràng là muốn đem máu và mỡ của cô toàn bộ ép sạch ra ngoài.
“Thu dọn đồ đạc của em đi.”- Hạ Dĩ Niên chậm rãi gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, làm ra bộ dáng rất không kiên nhẫn nói.
“Không phải chứ?”- Uyển Khanh ngay lập tức chạy tới ngồi xuống cạnh anh, cô thực sự rất muốn khóc lớn: “Hạ Dĩ Niên, một người đàn ông vĩ đại như anh sao lại nỡ để tôi lang thang ngoài đường, hơn nữa bên ngoài nắng gắt như vậy… Tôi không thể trở về biệt thự Yunus, cũng không thể đến ở nhờ nhà của Vu An Di, càng không có tiền ở khách sạn, bây giờ anh đuổi tôi đi chẳng khác nào tôi là người vô gia cư rồi.”
Hạ Dĩ Niên thấy cô cứ chạy lon ton theo hắn, hơn nữa còn chủ động ngồi cạnh hắn, tâm trạng cũng theo đó mà vô cùng vui vẻ: “Nói vậy tôi nên để em ở lại đây?”
Uyển Khanh gật đầu lia lịa: “Đúng đúng…”
“Nhưng đây đã là nhà của tôi rồi.”
“Thì ở chung…”- Khoan đã, Uyển Khanh sững lại, có gì đó không đúng thì phải… Cô quay sang nhìn Hạ Dĩ Niên…
Hắn cong môi, nụ cười rất chi là vui vẻ.
Cái bẫy này giăng ra lại dễ dàng bắt được một con mồi sợ cảnh vô gia cư như cô =.=
Uyển Khanh chỉ hận không thể tự cắn lưỡi mình lần nữa.
Một lúc sau Hạ Dĩ Niên thu lại nụ cười, tao nhã lên tiếng: “Tôi cũng không ngại.”
Uyển Khanh cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Không ngại cái đầu anh!
Cô không biết mình nên nói gì tiếp theo, nhìn hắn rồi tỏ vẻ chân thành nói một câu cảm ơn? Như vậy không được, chẳng khác nào là bản thân cô nhận được ân huệ từ hắn? Mất mặt chết được.
Trong lúc lúng túng như thế này, điện thoại của Hạ Dĩ Niên reo lên quả thật là một sự giải vay đúng thời điểm.
Uyển Khanh nhanh chân chạy vọt đến cái tủ đầu giường đem điện thoại lại cho hắn, cười hì hì: “Điện thoại, có điện thoại.”
Hạ Dĩ Niên nhận lấy, cũng không vội nghe, cười như không cười nhìn cô.
“Nghe đi.”- Uyển Khanh tốt bụng nhắc nhở.
Hạ Dĩ Niên di chuyển ánh mắt lên màn hình điện thoại, vừa nhìn tới liền chau mày.
Vừa rồi lúc giúp hắn lấy điện thoại tới Uyển Khanh cũng lơ đãng nhìn qua màn hình, trên đó là một dãy số hoàn toàn không được lưu trong danh bạ, nhưng mà nhìn sắc mặt này của Hạ Dĩ Niên có lẽ hắn biết người gọi tới là ai.
Không gian trong phòng khá là lớn lại vô cùng yên tĩnh nên khi Hạ Dĩ Niên vừa nghe máy, giọng nói phụ nữ bên trong điện thoại vang lên Uyển Khanh đều có thể nghe thấy…
Trong nhất thời sắc mặt cô hơi sầm xuống, vì đó là giọng của Lily.
“Cậu hai, anh xem mặt của người ta vẫn còn đau vô cùng, còn chưa hết hoảng sợ đã nghe tin anh muốn hủy hợp đồng với người ta. Em biết anh lo cho em nhưng thật sự không sao, em có thể tiếp tục chụp ảnh mà.”
Hạ Dĩ Niên lại nhìn sang Uyển Khanh, thấy mặt cô xụ xuống thì bất giác cao hứng cười nhẹ, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước: “Lily, cô nghĩ nhiều quá rồi. Hủy hợp đồng không phải là vì mặt của cô, chẳng qua tôi cảm thấy cô không thích hợp cho chủ đề lần này nữa.”
“Cậu hai, chuyện lần này cũng không phải tại em, là do Lôi Uyển Khanh gây chuyện trước, em là người bị hại lại bị hủy hợp đồng vậy còn cô ta tại sao vẫn không bị gì?”
Giọng nói Lily cũng tận lực tỏ ra mềm mỏng, Uyển Khanh nghe mà phát rét.
Hạ Dĩ Niên hơi chau mày: “Lily cô là đang chất vấn tôi sao?”
Ngữ khí của hắn vẫn bình tĩnh, nhưng chính vì thế lại thể hiện rõ quyền uy không thể xem thường trong đó.
Lily cũng nhận ra, chính vì vậy uất ức dịu giọng: “Vậy, cậu hai, nếu đã không thể cho em tham gia chụp ảnh thì phần catwalk chắc không thành vấn đề chứ?”
Hạ Dĩ Niên: “Không thành vấn đề.”
Uyển Khanh bên cạnh nghe hắn đồng ý lại vô cùng không vui. Trong ngực tự nhiên có cảm giác chua lè khó khống chế…
“Vậy… tối nay chúng ta có thể cùng nhau thảo luận một chút về việc này không?”- Lily lại dần từ cầu xin cơ hội chuyển thành khiêu gợi câu hồn người.
“Thật ngại quá, nếu cô có vấn đề cần thảo luận thì cứ tìm Hà Duy Tâm hoặc Khải Ca, tôi không rảnh.”- Hạ Dĩ Niên đem điện thoại ngắt đi, hoàn toàn không cho Lily cơ hội nói tiếp. Hơi liếc mắt nhìn sang Uyển Khanh, chậm rãi hỏi: “Như vậy đủ dứt khoát chưa?”
Uyển Khanh ôm gối trước ngực, ngồi sát vào một góc sô pha: “Nếu anh đủ dứt khoát thì trên người đã không có loại nước hoa chết tiệt của Lily rồi, vừa mới về tới liền tìm cô ta, lo lắng như vậy cơ mà, phải rồi, mặt cô ta thế nào? Có phải rất khó coi cho nên hôm nay mới chán chê không thèm tới gặp người đẹp đúng không?”
Hạ Dĩ Niên nghe vậy, giơ tay ra kéo tay cô đặt vào tay hắn, rất tự nhiên mà nghịch mấy ngón tay nhỏ bé của cô, tỏ vẻ hờ hững nói: “Khanh nhi, tôi đối với Lily một chút hứng thú cũng không có.”
Tay Uyển Khanh bị hắn đùa cho ngưa ngứa khó chịu muốn rút tay lại nhưng Hạ Dĩ Niên lại càng giữ chặt hơn. Hắn quay sang cô, cười nhẹ: “Nhưng với em thì có đó.”
Dứt lời, Hạ Dĩ Niên đem bàn tay cô đưa lên miệng, cực kì ái muội cắn một cái.
Uyển Khanh run lên, nhanh chóng giật tay lại phóng từ sô pha xuống đất chạy vào phòng tắm đóng cửa khóa chặt lại.
Cô đã sâu sắc nhận ra, trên thế gian này có ba loại người không thể chọc giận, đàn ông, cầm thú, và tiểu nhân.
Mà Hạ Dĩ Niên lại hội đủ ba loại yếu tố TvT
Lúc Uyển Khanh tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy Hạ Dĩ Niên thân trên để trần, bên dưới đã mặc vào một chiếc quần tây màu đen, chỉ là nửa thân trên cùng với hình xăm kia đập vào mắt cô lại khiến Uyển Khanh nhớ tới nửa thân dưới khi nãy vừa nhìn thấy trong phòng tắm…
Trên trên dưới dưới xen kẽ vào nhau…
Không được! Uyển Khanh thầm quát lên trong lòng, tận lực đem mấy cái suy nghĩ đen tối ném sang một bên.
Hạ Dĩ Niên đang cúi đầu đứng bấm điện thoại phía xa, hình như cũng không chú ý tới cô cho lắm.
Uyển Khanh rón rén định ra khỏi phòng.
“Đứng lại đó.”- Hạ Dĩ Niên chậm rãi lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại: “Áo sơ mi trong tủ, chọn giúp tôi.”
Uyển Khanh quay lại, có chút khó hiểu: “Anh có thể tự chọn.”
Hạ Dĩ Niên không ngẩng đầu: “Tôi tin mắt thẩm mỹ của em.”
Uyển Khanh suy cho cùng cũng là không cam tâm, cái giọng điệu ra lệnh đó của Hạ Dĩ Niên khiến cô không thoải mái. Nhưng nghĩ lại dù gì cũng phải đối mặt, nếu hắn cứ ăn mặc không chỉnh tề đứng trước mặt cô thế này thì cũng không tốt…
Cô thật sự muốn hét lên giải tỏa bức bối, nhưng lại phát hiện hình như ngôn ngữ của mình đang gặp khó khăn. Chậm rãi đi sang mở tủ quần áo mở ra, đồ của cô đều được dạt sang một bên, chỗ trống bên cạnh đều treo y phục của hắn. Không hiểu vì sao nhìn cảnh này lại cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Loại cảm giác thân thiết này trước giờ chưa từng có…
Bất quá Uyển Khanh cũng không dám qua loa, cô xem kỹ từng cái áo một, lựa chọn cẩn thận bởi vì cô biết nếu mình sơ sài một chút sẽ bị hắn làm khó dễ ngay. Hơn nữa khi cô đã nhận làm việc gì rồi thì sẽ chú tâm làm việc, tuyệt không cẩu thả.
Y phục của Hạ Dĩ Niên khá là đơn giản, suốt thời gian qua Uyển Khanh để ý thấy hắn lúc nào cũng là một thân tây trang, hầu như không có áo thun hoặc những loại quần áo khác. Tủ áo cũng toàn là áo sơ mi, màu sắc đều hoặc là tối hoặc là sáng không có màu nổi, chỉ là quần áo đặc trưng sẽ lưu lại trên người hương thơm riêng biệt, lúc mở tủ quần áo ra cô đã ngửi được mùi hương nam tính giống hệt trên người hắn…
Uyển Khanh cảm thấy mình đã nghĩ nhiều quá rồi, từ bao giờ mà cô lại để ý như vậy. Gương mặt nhanh chóng đỏ lên, cô lựa chọn một cái áo sơ mi màu xám đem qua cho hắn.
Hạ Dĩ Niên ngay cả mắt cũng không nâng, đều chú ý vào điện thoại.
“Anh đừng bảo tôi phải mặc vào giúp anh đấy?”- Uyển Khanh há to miệng, cô chỉ rút mười ngàn ném đi thôi mà, có cần phải vậy không?
Hạ Dĩ Niên hơi cười: “Nếu em không làm tôi sẽ nghĩ là em thích ngắm tôi, nếu vậy thôi thì khỏi mặc.”
Uyển Khanh cắn chặt răng, bảo mình phải bình tĩnh: “Giơ tay ra.”
Hạ Dĩ Niên rất phối hợp, Uyển Khanh sau khi mặc áo vào giúp hắn còn phải giúp hắn cài cúc áo. Nhưng cúc áo sơ mi này sao lại khó gài như thế, là tại tay cô run hay là…
Do bàn tay của Hạ Dĩ Niên đã bắt đầu không an phận vuốt ve lưng cô, kéo cô dính gần sát vào ngực hắn.
“Anh đừng có làm loạn.”- Uyển Khanh nghiến răng, nếu còn tiếp tục cô chắc chắn sẽ nghĩ lung tung, cái cảnh trong nhà tắm khi nãy…. =.=
Cơ thể mềm mại dán chặt vào ngực, gương mặt đỏ ửng khẽ cúi xuống giúp hắn cài áo, bàn tay vô tình chạm qua lồng ngực rắn chắc, tất cả tựa như một sự quyến rũ đối với Hạ Dĩ Niên. Hắn vô thức thu chặt vòng tay, dứt khoát đem cô gái trước mặt ôm vào lòng.
Phụ nữ mà Hạ Dĩ Niên gặp qua không ít, chỉ là nếu không phải loại chủ động đeo bám thì chính là lạc mềm buộc chặt. Nhưng Uyển Khanh thì khác, hắn có thể nhìn ra cô thực sự muốn trốn tránh hắn, không thích chủ động tiếp xúc với hắn, có lẽ là do bản năng chinh phục của đàn ông hoặc có thể là do một nguyên nhân nào đó, hắn thực sự rất muốn gần gũi với cô gái này.
Hắn không thích cô giữ khoảng cách với hắn, không thoải mái khi cô phòng bị như vậy.
“À, anh đã tìm được người mẫu chưa?”- Uyển Khanh chợt nhớ tới vấn đề này, hơi lơ đãng hỏi.
“Đã tìm được.”- Hạ Dĩ Niên trả lời: “Là Lôi Ngân Chi, chị gái tốt của em.”
“À.”- Tay của Uyển Khanh hơi ngừng lại nhưng sau đó lại bắt đầu hoạt động, đối với vấn đề này cũng không quan tâm lắm.Thật vất vả mới có thể đem cúc áo sơ mi cài xong, vừa định tách ra thì lại phát hiện lực tay của Hạ Dĩ Niên gia tăng, đem gương mặt cô nâng lên…
Hắn đặt nhẹ ngón tay lên môi cô, để yên nơi đó như muốn hưởng thụ sự mềm mại từ nó. Ánh mắt lộ ra một sự lưu luyến rồi chuyển sang muốn chiếm giữ, Hạ Dĩ Niên chậm rãi cúi đầu…
Uyển Khanh mở to mắt nhìn gương mặt hắn ngày càng gần cho tới khi hai đôi môi chạm nhau, toàn thân cô phát run, hàng mi cũng không tự chủ được khép lại…
Nụ hôn của hắn hôm nay thực lạ, từ dịu dàng sang mãnh liệt sau đó lại thành triền miên không dứt.
Cho đến khi Uyển Khanh như chìm sâu dưới đáy biển không thể hít thở nổi, nụ hôn đó mới kết thúc.
Uyển Khanh không biết làm thế nào mà mình ra khỏi nhà được, cũng không biết tại sao mình lại bị dẫn đến Hoàng Thịnh, cả đường đi tâm trí cô đều bị treo trên mây cao…
Cho đến khi Hạ Dĩ Niên nắm tay cô đi vào sảnh lớn của Hoàng Thịnh, những ánh mắt hiếu kỳ cùng soi mói của nhân viên xung quanh khiến cho Uyển Khanh hồi phục tỉnh táo, lúc vào thang máy quay qua hỏi anh: “Đưa tôi tới đây làm gì?”
“Khi nãy tôi đã nói rồi.”- Hạ Dĩ Niên nắm chặt tay cô, một tay khác bấm số trên thang máy.
“… Nói lại lần nữa đi.”- Thật là xấu hổ muốn chết, rõ ràng là não cô ấm rồi…
Hạ Dĩ Niên: “Hôm nay em phải tham dự cuộc họp nội bộ, em là nhà thiết kế chính cần phải tham gia.”
Uyển Khanh hơi chớp mắt: “Vậy tôi có phải làm gì không?”
“Không cần, ngồi nghe là được.”
Uyển Khanh gật đầu, lúc này cửa thang máy mở ra, vừa bước khỏi thang máy cô đã nhìn thấy bóng dáng của Dương Cẩm Vân đang đứng phía xa. Không khỏi vui mừng reo lên: “Mẹ.”
Dương Cẩm Vân quay sang, mỉm cười: “Uyển Khanh.”
Uyển Khanh chạy lại nắm lấy tay bà: “Mẹ khỏe không ạ?”
“Rất khỏe.”- Dương Cẩm Vân nhìn sang người đi phía sau Uyển Khanh, nét mắt có vài phần dè chừng khó nhìn thấy, lịch sự gật đầu: “Xin chào cậu hai.”
Hạ Dĩ Niên gật đầu: “Chào Dương phu nhân. Hôm nay đường đột mời bà đến, hy vọng bà không trách tội.”
“Không sao, Hoàng Thịnh chịu đồng ý giúp đỡ Yunus, đây là điều đáng quý, tôi cảm ơn còn không kịp.”- Dương Cẩm Vân cười, nhìn sang Uyển Khanh: “Mẹ đã nghe Vu An Di nói về kế hoạch của con rồi, làm rất tốt.”
Lúc hai người còn đang nói chuyện thì Khải Ca từ góc khuất hành lang đi tới bên cạnh Hạ Dĩ Niên: “Cậu hai, cậu cả bảo cậu qua bên kia một chút.”
Hạ Dĩ Niên quay sang Uyển Khanh: “Đứng yên ở đây, đừng chạy lung tung.”- Sau đó gật đầu nhẹ với Dương Cẩm Vân rồi cùng Khải Ca rời khỏi.
Dương Cẩm Vân nhìn theo bóng hắn, kéo tay Uyển Khanh: “Con và Hạ Dĩ Niên là quan hệ thế nào?”
Uyển Khanh hơi sửng sờ một chút, định trả lời mà lại không biết nên nói thế nào, hóa ra câu hỏi này đã làm khó cô. Sau vài giây, cô cười nhẹ: “Có thể là quan hệ gì chứ, à mẹ, hôm nay mẹ tới đây là đại diện cho Yunus à?”
Dương Cẩm Vân thấy rõ cô muốn chuyển đề tài, tức thì cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn không muốn truy cùng hỏi tận, bà khẽ gật đầu: “Mẹ đã xem qua bản thảo của con rồi, Uyển Khanh, con làm rất tốt, tuyệt đối không thua kém Anh Thi.”
Uyển Khanh mỉm cười: “Con sẽ làm tốt hơn cả Dương Anh Thi.”
Dương Cẩm Vân định nói gì đó thì một giọng nói khác chen ngang vào.
“Ây dô, em gái cũng ở đây cơ à?”
Dương Cẩm Vân và Uyển Khanh đồng thời chú ý tới.
Lôi Ngân Chi ưỡn ẹo đi tới trước mặt hai người, nở nụ cười cúi chào Dương Cẩm Vân: “Chào chủ tịch Dương, cháu là chị của Uyển Khanh, Lôi Ngân Chi.”
“Chào cháu.”- Dương Cẩm Vân hơi chau mày bởi vì mùi nước hoa trên người Lôi Ngân Chi nồng khiến bà có chút mất thiện cảm.
Lôi Ngân Chi vô cùng lễ phép chào hỏi, rồi lại cười nhẹ: “Em gái của cháu và chủ tịch Dương quen biết sao? Thật vinh hạnh quá, em gái cháu từ nhỏ tính tình không tốt, hy vọng chủ tịch Dương đừng quá để tâm tới.”
Dương Cẩm Vân khẽ liếc mắt nhìn sang Uyển Khanh, bà cảm thấy hai chị em nhà này hình như không hòa thuận lắm.
Lôi Ngân Chi lại nói: “Em gái, em cũng thật là, sao lại theo chủ tịch Dương tới đây chứ? Hoàng Thịnh không phải là chỗ em có thể tới, mau về đi, không khéo lát nữa bảo vệ lại lên bắt đó.”
Lúc này một trợ lý đi ra thông báo đã tới giờ họp, mọi người lần lượt đi vào bên trong.
Uyển Khanh quay sang Dương Cẩm Vân: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”
Sau đó hai người rời khỏi, để lại Lôi Ngân Chi đứng một mình, cô ta vừa nghe cái gì? MẸ?
…
Uyển Khanh ngồi cạnh Dương Cẩm Vân, Hạ Dĩ Niên ngồi ở vị trí thứ hai bên cạnh chủ tịch đối diện với cô. Phía sau hắn là Khải Ca và một số trợ lý khác đang đứng, các cổ đông và nhân viên thiết kế cũng có mặt.
Karen thông báo chi tiết và thuyết trình về bảy mẫu váy áo chính trong chủ đề mới, đúng với cái tên Nhật Nguyệt, những bộ váy kia đều mang một nét gì đó rất thơ mộng, hoàn toàn phù hợp với chủ đề. Khi những tấm hình của ba bộ váy đầu được chiếu lên màn hình máy tính, mọi người đều xì xầm tán thưởng nhìn về phía Uyển Khanh.
Đêm hôm qua cô buồn ngủ quá nên không để ý tới, bây giờ nhìn lại cũng bị chính mình làm ngạc nhiên.
Mà Lôi Ngân Chi vừa nhìn thấy liền phóng tầm nhìn ghen tị về phía cô.
Sau đó đến phiên Uyển Khanh nói qua sơ lược về bộ trang sức của Yunus, cô lấy tư cách là nhà thiết kế chính cũng là đại diện cho Yunus đứng lên, khiến Lôi Ngân Chi vô cùng kinh ngạc, cô ta không tin nổi vào mắt mình.
Những loại thuyết trình này cũng không làm khó được Uyển Khanh, cô chỉ lặp lại một vài chi tiết của bộ trang sức rồi nói lên phong cách thích hợp với nó. Uyển Khanh đứng trước hàng chục cặp mắt quan sát, phía sau cô là màn hình máy chiếu, không hề có bất kì tư liệu nào,tất cả những gì cô nói đều là nghĩ tới đâu nói tới đó. Thế nhưng từng câu chữ của Uyển Khanh luôn vô cùng rành rọt, thậm chí một chút run sợ cũng không có, giọng nói của cô tựa như dòng nước lạnh bên trong khe suối khiến người nghe vô tình bị thu hút mà không hay.
Khắp cả phòng họp lớn, chỉ có Lôi Ngân Chi là giữ nguyên trạng thái kinh ngạc. Cô ta không thể ngờ tới, đứa em gái nhút nhác của mình lại khác hẳn so với lúc trước như thế, bây giờ thì hay rồi, mọi ánh nhìn tập trung đều không nằm trên người cô ta, nghĩ đến đây Lôi Ngân Chi liên vô cùng tức tối. Cô ta lên tiếng, ngắt ngang bài thuyết trình của Uyển Khanh: “Em gái, cả vòng cổ và vòng tay em đều dùng chất liệu duy nhất là kim cương, tại sao không dùng chất liệu khác, thiếu gì thứ còn tốt hơn cả kim cương?”
Uyển Khanh ngừng lại bài thuyết trình của mình bởi vì xung quanh đã có một số tiếng xì xầm bàn tán. Đợi cho mọi người im lặng hẳn mới chậm rãi lên tiếng: “Sự khác biệt giữa trang sức cao cấp và trang sức thương mại chính là vật liệu. Các yếu tố để xem xét chất liệu của món trang sức chính là màu sắc, nghĩa là cách kết hợp màu sắc của đá quý thế nào cho hoàn hảo nhất, bên cạnh đó còn có những yếu tố như hình dáng, độ bóng và bề mặt.”
Hạ Dĩ Niên hơi nhướng mày, tiếp lời cô: “Kim cương Isadora nặng 84 carat, đâu phải là nguyên liệu dễ tìm. Với lại còn được kết hợp nhiều màu với nhau, hiệu ứng tạo ra rất tốt. Không giấu gì mọi người, giai đoạn sản xuất đã gần hoàn thành, sắp tới chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc.”
Uyển Khanh nghe tới đây, trong lòng vô cùng hy vọng. Thật sự muốn xem thử bộ trang sức đó trông như thế nào, có giống trong tưởng tượng của cô hay không. Nhưng mà hình như theo trình tự thì cô không thể đi xem được… Uyển Khanh hơi thất vọng, sau đó lại nhìn sang phía Hạ Dĩ Niên, nếu hắn dẫn cô đi thì có thể được…
Hạ Dĩ Niên dường như hiểu ý của Uyển Khanh, hắn nhìn cô mỉm cười nhẹ.
Lôi Ngân Chi lại không bỏ qua: “Chị cảm thấy kim cương là một nguyên liệu đại trà, ngoài kia chỗ nào chẳng có? Chúng ta nên đi tìm sự độc đáo không phải sao?”
“Về vấn đề này chị gái…”- Uyển Khanh nhẹ nhàng cắt ngang lời cô ta: “Vai trò của chị là một người mẫu, không hợp can thiệp vào chất lượng sản phẩm cho lắm, chị chỉ cần chụp hình cho đẹp, catwalk cho tốt là xong việc rồi.”
“Cô!”- Lôi Ngân Chi bị nói đến mức tức giận, hậm hực quay sang chỗ khác.
Cuộc họp sau đó vẫn chưa kết thúc, các trưởng phòng và cổ đông thay nhau báo cáo về từng tiến độ làm việc. Khoảng thời gian ngồi nghe họ nói, Uyển Khanh có thể ngủ được một giấc ngon lành.
Mãi cho đến bốn tiếng sau, cuộc họp nhàm chán mới kết thúc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.