Lời Xin Lỗi Muộn Màng

Chương 10: Tự Vẫn - Kết Thúc Cuộc Đời Đầy Bất Công

Châu Bảo Thu

08/05/2024

Sau bao lâu chịu ấm ức cuối cùng cô bé đã không chịu được nữa thế gian rộng lớn này ấy vậy mà lại không có đủ chỗ cho bé con .Gia đình ly tán bị bố ruột đánh đến nỗi tập tự nhất sinh mẹ ruột đày nghiến cô bé chỉ cười lạnh một cái

'' Vậy là chấm hết rồi thế gian này không còn đủ bao dung để chứa đựng mình nữa rồi''

Nói rồi cô bé xếp ngay ngắn những tấm ảnh, video trích từ camera chứng minh rằng 3 lần cặp mẹ con kia cố tình vu oan cho cô bé,tập ảnh chứng minh cái thai trong bụng Giang Lệ không phải là của Đình Mặc và một tờ giấy xét nghiệm ADN với dòng chữ 'KHÔNG CÙNG HUYẾT THỐNG CHA CON' giữa hắn và Âm Âm sau khi xếp xong cô bé chỉ uống một cốc sữa nóng rồi đi ngủ

Ở phía Đình Mặc bên kia sau khi điều tra thì hắn mới ngỡ ngàng hóa ra Lạc Ni con gái của hắn không đẩy Giang Lệ mà người đẩy lại chính là Âm Âm hắn sang phòng cô bé để xin lỗi nhưng thấy con đã đi ngủ rồi hắn không nỡ đánh thức con dậy nên quyết định sáng mai sẽ xin lỗi con

Sáng hôm sau từ tờ mờ cô bé đã dậy sau khi báo với giúp việc xong cô bé lái xe đi đến bờ biển . Từ đây đến biển lái xe cũng mất 1 tiếng đồng hồ nhưng khi đến nơi thì trời vẫn còn khá tối

Vực đá rất rất cao so với mực nước biển ở dưới sóng đánh rất dữ dội bầu trời âm u như muốn mưa tiết thời hôm ấy thật ảm đạm như sau khi bỏ dép, đặt chìa khóa xe xuống cô bé quyết định đi dạo một lúc coi như đây là lần cuối cùng

Nỗi ấm ức và tủi nhục của cô bé giống như giọt nước tràn ly vậy một khi chiếc ly đã đầy nước rồi thì chỉ cần 1 giọt nữa thôi cũng khiến cho ly nước nó tràn đi

'' Tiểu thư, người thừa kế Dương Gia cháu gái cưng của Tô Gia cái gì chứ tất cả cũng chỉ là danh nghĩa mà thôi''

Suy nghĩ xong cô bé đứng dậy đặt cục đá đè lên bức thư của mình nội dung bức thư như sau

- Bố mẹ ạ con đây, Dương Lạc Ni đây thế gian này tươi đẹp và rộng lớn ấy thế mà lại chả đủ chỗ chứa cho bản thân con con chấp nhận làm người yếu đuối chứ không làm người không biết đau. Con cũng là con người con biết đau biết buồn biết tụi nhục biết khóc chứ con không phải bù nhìn ngày nào cũng đứng ngoài ruộng cả tạm biệt bố mẹ và gia đình con đi sang một nơi tốt đẹp hơn đây



Người viết : Dương Lạc Ni

Đặt xong bức thư cô bé liền tự vẫn nhảy vào nơi biển xanh sâu thẳm ấy

Ở bên Tô Gia sau khi đọc xong xét nghiệm ADN giữa cô và 2 con, hóa ra Thư Sa và Tiểu Bảo không phải con ruột của cô . Cô bị tráo đổi con và 2 đứa con thực sự của cô 2 bé đều mất cả rồi...

Còn bên Đình Mặc sau khi biết tin con gái mình đã tự vãn hắn nhanh chóng báo tin cho Tô Hạ và cử người đi tìm con thì phát hiện bé con đang ở ngoài biển hay tin con gái ruột mình tự vẫn Tô Hạ cũng nhanh chóng ra ngoài bãi biển nhưng tới nơi lại thấy Đình Mặc ngồi xuống đất tay cầm bức thư của bé con mà khóc

'' Dương Lạc Ni con quay về bên bố đi con ''

'' Lạc Ni Ni mẹ biết sai rồi con về với mẹ đi con''

Cả hắn và cô đều hét lên trong tuyệt vọng nhưng đáp lại lời gọi của hai người lại chỉ là tiếng sóng rì rầm chứ không phải là tiếng của bé con Dương Lạc Ni

Vậy là từ bây giờ cô và hắn đã mất đi bé con Dương Lạc Ni rồi ư ?

Mong các độc giả xih iu ủng hộ tớ nha nhiều bạn ủng hộ tớ viết tiếp nè truyện tới đây chưa phải là hồi kết đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Xin Lỗi Muộn Màng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook