Lời Yêu Thương Ngọt Ngào

Chương 31: Miểu Miểu, anh rất nhớ em

Lâm Uyên Ngư Nhi

26/09/2020

Sáng hôm sau Miểu Miểu tỉnh lại chỉ có một cảm giác ——

Mệt mỏi.

Nằm mơ so với gõ mật mã viết chương trình còn mệt hơn nhiều.

Phần lớn những giấc mơ trước đây, khi tỉnh lại cô liền quên hết, một số ít sâu sắc hơn cũng chỉ nhớ sơ sơ, không giống cảnh tượng đêm qua. Sau khi tỉnh lại, trong đầu còn tự động phát lại.

Căn bản không tìm được nút tạm dừng.

Đòi mạng.

Thật muốn mạng.

Cô xoay người nằm sấp, định dựa vào giường một lát, âm thầm đếm số Pi: “3. 141592654…”

Ôi trời, rốt cuộc đếm đến lần thứ mấy rồi nhỉ? Bốn lần, năm lần, hay là sáu lần? Phòng tắm hình như hai lần, trong bồn tắm và trên bồn rửa tay, còn có ghế quý phi ngoài ban công, cửa sổ sát đất sau rèm cửa sổ…

Trời ạ mình đang nghĩ cái lộn xộn gì thế.

Miểu Miểu thở dài, cô bắt đầu đếm cừu, đếm tới con thứ mười ba, chuông báo thức điện thoại reo lên: “Miểu Miểu thức dậy đi, thức dậy đi, thức dậy đi!”

Dậy rồi.

Bởi vì cô đã trải qua cuộc sống phục hồi chức năng lâu dài và đau đớn, từ năm thứ ba đại học Miểu Miểu đã dưỡng thành thói quen chạy bộ. Cho dù thời tiết không tốt hoặc hoàn cảnh không cho phép, cô cũng phải đi tới đi lui trong phòng để hoàn thành nhiệm vụ đi 10.000 bước một ngày. Ba mẹ cô có thể theo dõi thông qua App vòng tay xem cô có đạt tiêu chuẩn hay không, quy tắc nhất quán* là, thêm mấy ngàn bước cũng không được khen ngợi, nhưng thiếu một bước sẽ bị trách phạt.

*Có tính chất thống nhất từ đầu đến cuối, trước sau không trái ngược, không mâu thuẫn nhau

Những năm này, cô bị phạt quét nhà, rửa chén, nhổ cỏ, còn ít sao?

Sáu giờ rưỡi, Miểu Miểu thay một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, mái tóc dài quấn thành hình viên thuốc, dùng dây thun buộc cố định, nhảy tại chỗ mấy cái để thả lỏng gân cốt. Cô vừa mở cửa ra, liền thấy sát vách xuất hiện một người đàn ông.

“Sớm.”

Hoắc Tư Diễn đi tới, nhìn trang phục cô, cười hỏi: “Đi chạy bộ buổi sáng à?”

“Vâng.”

Miểu Miểu khó hiểu chột dạ, không dám đối mặt với anh, lo lắng anh sẽ nhìn ra được dấu vết của cơn ác mộng. Vì vậy cô đành phải nhìn chằm chằm nút áo sơ mi anh. Cô biết từ trước đến nay quần áo anh lúc nào cũng tinh tế, không ngờ ngay cả nút áo nho nhỏ cũng đẹp như vậy.

Hình dáng vỏ sò, màu nhạt, độ mỏng vừa phải, nhìn kỹ, mặt trên còn có điêu khắc. Nhìn xuống hàng nút tiếp theo, mỗi nút áo là một hoa văn khác nhau.

Giống như, nó đang nối tiếp thành một câu chuyện nhỏ?

Cô lại tiếp tục nghiên cứu, có lẽ phải nằm trên ngực anh, cầm một kính lúp mới có thể nhìn rõ.

“Em đi xuống trước.”

Miểu Miểu vừa nói xong, Hoắc Tư Diễn đi lướt qua vai cô, bất ngờ cổ tay bị anh giữ lại, cô kinh ngạc quay đầu.

Trên môi Hoắc Tư Diễn treo nụ cười lạnh nhạt: “Đồng hồ mặt trăng, em có thể đeo lên lần nữa không?”

Khi đó vì tránh sự nghi ngờ, Miểu Miểu đặc biệt tháo nó xuống, về sau chưa từng đeo lại. Hiện tại bọn họ đã là quan hệ bạn trai bạn gái, đeo lên lại là một ý vị khác.

Tối hôm qua vừa muốn danh phận, sáng nay liền công khai tuyên bố chủ quyền.

Dã tâm Hoắc sư huynh có chút lớn nha.

Thật ra thì, Miểu Miểu không ngại công khai, yêu đương cũng không phải bạc nitrat, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, che che giấu giấu làm gì chứ ? Nhưng mà, nhà bên kia cô cũng có cân nhắc của mình, dù sao chuyện cô yêu đương, sẽ làm toàn bộ Tạ gia chấn động.

Tính qua, từ ông nội bà nội, 7 ông bác và ông chú, 5 người bác và chú, cho tới 8 người anh họ, 4 đứa cháu, à, đứa cháu nhỏ mới vừa mọc răng bập bẹ tập nói không tính, cộng thêm cha mẹ cô, dì Vương cũng phải tính luôn một người, còn có những người hàng xóm nhìn cô lớn lên từ nhỏ…

Mỗi người nói một câu, lỗ tai đoán chừng nghe đến mọc kén.

Suy nghĩ một chút đã cảm thấy nhức đầu. Yêu đương thôi mà, cũng không phải kết hôn, tùy ý vui vẻ là được rồi, làm phức tạp như vậy làm gì chứ ?

Vì vậy trong lòng Miểu Miểu đưa ra một quyết định, tạm thời giấu nhà bên kia trước đi, cứ thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông sẽ ổn.

Hoắc Tư Diễn vẫn đang chờ câu trả lời của cô. Trên khuôn mặt trắng noãn của Miểu Miểu thoáng hiện qua một tia cười xấu xa, cô ấp a ấp úng nói: “Đồng hồ đeo tay, em để ở nhà.”

Khí thế đả kích đúng chỗ bạn trai như mặt trời ban trưa, cũng là một loại tình thú nha.

Quả nhiên, Hoắc Tư Diễn có vẻ hơi thất vọng: “Lần sau về nhà em nhớ đeo lên.”

Miểu Miểu trong lòng hồi hộp: “Được.”

Cuối cùng anh cũng chịu buông tay thả cô ra.

Miểu Miểu đi xuống lầu, chạy dọc theo con đường mòn rợp bóng cây ở đông nam, tới cuối đường, vào một công viên nhỏ, rồi lượn quanh một vòng, từng dòng mồ hôi đầm đìa nhỏ xuống, cả người sung sướng hẳn lên. Cô dừng lại, nhìn thống kê số bước trên Wechat vận động, vượt qua mười ngàn bước. Kết thúc công việc, cô trở về ký túc xá tắm rửa, thay váy, bôi một lớp phấn phủ trắng, bước chân nhẹ nhàng khoan khoái đi tới phòng thí nghiệm làm việc.

Riêng phòng thí nghiệm nước đã sôi vỡ tổ.

Trần Tiếu: “Mọi người thấy sao?”

Hầu Khả: “Ừm!”

Đồng Phóng: “Được được!”

Chỉ có Ngô Phi còn ở tình trạng bên ngoài: “Thấy cái gì?”

Trần Tiếu: “Ừ, lưu hành giải thích chính là —— quan tuyên.”

Hầu Khả: “Tôi quá yếu đuối đáng thương và bất lực, chỉ có thể mặc cho thức ăn cho chó nhét từng miếng vào miệng. Trời mới biết tôi chỉ là một đứa trẻ chỉ biết chơi đùa với máy móc, tại sao phải đối xử với tôi như vậy!”

Ngô Phi: “Gì đó, tôi là sinh viên kỹ thuật vật lý, nói chuyện đừng có vòng vo thế chứ ? @Trần Tiếu @Hầu Khả”

Hầu Khả: “Tiểu Phi, chẳng lẽ cậu không thấy lúc Miểu Miểu vừa đi vào, trên tay cô ấy đeo đồng hồ hình mặt trăng giống kiểu của Hoắc tổng, thường được gọi là đồng hồ tình nhân sao?”

Ngô Phi: “! ! !”

Đồng Phóng: “Nếu như tôi nhớ không lầm, đồng hồ đeo tay của Miểu Miểu chắc là năm ngoái thì bắt đầu đeo.”

Trần Tiếu: “Ừ, chẳng lẽ…”

Hầu Khả: “A, chẳng lẽ…”

Ngô Phi: “Năm ngoái bọn họ đã kết giao?!”

Trần Tiếu: “Rất có thể.”

Hầu Khả: “Hai người quen biết ở cao trung, chịu đựng cảm giác đất khách quê người, rốt cuộc tu thành chính quả. Mẹ nó, tôi dường như tin vào tình yêu một lần nữa.”

Ngô Phi: “Hầu ca, anh cũng là người đàn ông bị tình yêu làm tổn thương sao?”

Ngô Phi: ” [bắt tay] tôi bị tình yêu làm cho thương tích đầy mình, chịu rất nhiều đau khổ.”



Hầu Khả: “Đã làm cậu thất vọng. Tôi không có.”

Ngô Phi: “Máu bắn cao ba thước!”

Trần Tiếu thông báo tin tức mới nhất: “Mọi người chú ý! Phía trước có báo động lớn, Hoắc tổng gọi Miểu Miểu vào phòng làm việc của anh ấy!”

Người duy nhất không độc thân, và có kinh nghiệm liên quan là Đồng Phóng lại ra vẻ trầm tư, những ngón tay anh di chuyển rất nhanh trên màn ảnh điện thoại: “Tường đông? Bàn đông? Hay là…”

Hầu Khả đúng lúc nối tiếp: “Ha ha ha…”

Mười phút sau.

Ngô Phi: “Miểu Miểu đi ra! Sắc mặt không đỏ cũng không xấu hổ, không thấy bất thường.”

Khi anh ta gửi tin tức này ra ngoài, ngay lập tức nghe được tiếng thở dài thất vọng từ quần chúng xung quanh, Miểu Miểu đang đứng ở cửa phòng làm việc cũng nghe được. Cô đưa mắt nhìn sang, vài đôi mắt sáng rực rải rác như chim muông, mặt cô đầy vẻ lúng túng. Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Hầu Khả cười híp mắt ôm hóa đơn đi tới, có thâm ý khác hỏi: “Bạn học Miểu Miểu, hiện tại tâm trạng Hoắc tổng chắc là rất tốt?”

Miểu Miểu rất thông minh, lời nói đã ám chỉ đến mức này, cô có thể không phản ứng lại sao?

Thật khó xử, Hoắc Tư Diễn kêu cô đi vào đúng là vì chuyện công việc. Chẳng qua, không biết tại sao liền nói đến chuyện buổi sáng cô lừa gạt anh để đồng hồ hình mặt trăng ở nhà, bằng chứng cô nói dối nằm trên tay cô, không thể nào chối cãi. Nghe theo ý anh, là muốn để đến tối cùng nhau tính sổ một lần nữa.

Những người kia có tư tưởng không trong sáng, cho rằng bọn họ ở văn phòng đã xảy ra chuyện gì sao? Hoắc tổng nhìn giống như người sẽ làm chuyện không đứng đắn ở văn phòng sao?

Anh không chỉ công và tư rõ ràng, hơn nữa năng lực tự chủ rất tốt.

Những lời này Miểu Miểu cảm thấy không sức thuyết phục gì cho lắm. Dù sao người nào đó vài ngày trước còn chính miệng nói qua quy tắc ngầm cái gì đó…

Nhưng mà, đối mặt với sự trêu chọc của Hầu Khả, Miểu Miểu làm sao có thể tùy tiện yếu thế, cô nghiêng đầu cười một tiếng: “Anh đi vào chẳng phải sẽ biết?”

Hầu Khả ngây thơ làm cái mặt quỷ, gõ cửa phòng làm việc của Hoắc Tư Diễn rồi bước vào.

Ở sau bàn làm việc Hoắc Tư Diễn đang đọc một quyển sách y học dày cộm, tư thế thẳng tắp, giữa hai lông mày tràn đầy sự tập trung và nghiêm túc, anh không ngẩng đầu: “Chuyện gì?”

“Hoắc tổng, ” Trước khi vào cửa Hầu Khả còn chứa tâm tư nhỏ hỏi về tin tức giây sau nhanh chóng chuyển sang kênh chuyện công việc, “Chỗ này có tờ hóa đơn cần chữ ký của ngài.”

“Trước để nơi đó đi.” Hoắc Tư Diễn chỉ chỉ mặt bàn.

Hầu Khả để hóa đơn lên bàn, đang muốn xoay người đi ra ngoài, lại nghe anh nói: “Cậu đi thông báo một tiếng, buổi chiều tan ca sớm, mọi người cùng nhau tụ tập ăn cơm.”

“Được, Hoắc tổng.”

Hầu Khả ôm tâm trạng hết sức phấn khởi đóng cửa phòng làm việc lại, nắm quả đấm nhảy cao ba mét, hấp dẫn sự chú ý của những người khác, hắn nặng nề hắng giọng: “Khụ Khụ!”

Sợ âm thanh chưa đủ lớn, hắn còn nắm tay vòng ở bên miệng làm loa: “Các đồng chí, có tin tức tốt.”

Đợi tất cả mọi người đều trông mong, ngay cả không khí cũng yên tĩnh lại, hắn mới ném ra viên đạn nổ nặng ký: “Tối hôm nay, Hoắc tổng mời chúng ta tham dự tiệc tình yêu của anh ấy và Miểu Miểu!”

“Oa!” Tiếng thét vui sướng chói tai bị nổ dậy rồi.

Ngô Phi còn kích động huýt sáo.

Động tĩnh tự nhiên truyền đến tai Hoắc Tư Diễn, anh lật một trang sách, đọc lướt qua nhanh như gió, tâm trạng hơi lệch, anh đưa tay lên trán, nhẹ cười ra tiếng.

Tiệc tình yêu.

Cái danh này không tệ, mặc dù không phải là dự tính ban đầu của anh, nhưng cũng đạt tới mục đích nào đó.

Tiệc tình yêu?!

Khi tin tức truyền tới chỗ Miểu Miểu, cô suýt nữa từ trên ghế nhảy dựng lên: “Hoắc Tư Diễn nói?”

Hầu Khả thẳng thắng vô tư đáp: “Là tôi tự hiểu.”

“Thế nào, ” hắn cười như con chim vô hại, “Có vấn đề gì không?”

Bạn học Miểu Miểu em nhận đi, cả phòng thí nghiệm này, thế nhưng chỉ có em dám không gọi thẳng đại danh của Hoắc tổng. Huống chi các người đồng hồ tình nhân cũng đeo rồi, phách lối như vậy, cũng không suy nghĩ đến cảm nhận của đám cẩu độc thân chúng ta.

Hầu Khả lau nước mắt không có thật, rồi bỏ đi.

Để lại người có khuôn mặt in như đúc của hắn là Hầu Phảng, cô cảm thấy Hầu Phảng sư huynh không phải là người bát quái, sự thật chứng minh, hắn quả thật không thế nào bát quái, hắn am hiểu nhất chính là đánh trúng chỗ yếu.

“Miểu Miểu sư muội, tiệc tình yêu của em và Hoắc tổng có thể mang người nhà không?”

Miểu Miểu ngã bịch xuống bàn.

Bốn giờ rưỡi chiều, người trong phòng thí nghiệm đã sớm tan ca, tỉ mỉ sửa soạn cho chính mình. Mặc trang phục màu trắng giống nhau đi tiệc tình yêu của Hoắc tổng.

Hoắc Tư Diễn trực tiếp bao hết sảnh mẫu đơn, đương nhiên là có rượu và thức ăn ngon, về vật chất, anh chưa từng bạc đãi cấp dưới của mình..

Nhân viên nòng cốt cũng được sắp xếp ở bàn chính, mọi người không hẹn mà cùng để lại hai vị trí liền kề cho Hoắc Tư Diễn và Miểu Miểu.

Miểu Miểu thấy người đàn ông bên cạnh mình khí định thần nhàn* ngồi xuống, cô cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, ngồi xuống bên cạnh anh.

*Bình tĩnh.

Thức ăn lần lượt đem lên bàn, Hầu Khả dẫn đầu đứng lên: “Tới, chúng ta cùng nhau kính Hoắc tổng một ly.”

Miểu Miểu cũng giơ ly rượu lên, nhưng ở dưới bàn Hoắc Tư Diễn nắm chặt tay cô, nghiêng người qua: “Trở về em phải lái xe, đừng uống rượu.”

“Không sao.” Bây giờ gọi tài xế rất thuận tiện.

“Đợi chút nữa anh có thể sẽ say.” Anh thấp giọng nói bên tai cô, “Em phải chăm sóc anh bất cứ lúc nào.”

Còn một nguyên nhân khác, anh không muốn người khác nhìn thấy vẻ mặt cô lúc say rượu.

Trách nhiệm của cô rất lớn nha.

Miểu Miểu buông ly rượu vang xuống, ngoan ngoãn đổi một ly nước chanh.

Hoắc Tư Diễn đoán không sai, mấy nam sinh tựa như đã hẹn trước, thay phiên mời rượu anh. Nói đùa, cơ hội tốt ngàn năm có một, bọn họ làm sao có thể bỏ qua?

Người ngã xuống đầu tiên là Ngô Phi, mới hai ly thì đã say bất tỉnh nhân sự.

Người này không chịu thua kém ai, còn ngáy lên.

Đồng Phóng lắc đầu một cái, tiếp tục hét lớn đi mời rượu Hoắc Tư Diễn.

Tâm trạng Hoắc Tư Diễn tốt, nên không từ chối bất kỳ ai, Miểu Miểu thấy anh uống một ly tiếp một ly, trong lòng lo lắng phải không yên, nhưng anh không thèm để ý: “Không có sao, hôm nay vui vẻ.”

Trong mắt anh mơ hồ có thể thấy được vẻ say rượu, khóe mắt cũng đỏ lên và mờ đi, tựa như nhuộm phấn mỏng, xuân ý mọc tràn lan.

Hiếm thấy khi nào Hoắc Tư Diễn như vậy, Miểu Miểu nhìn không chớp mắt.

Uống đến ly cuối cùng, đám người Đồng Phóng, Ngô Phi, Hầu Khả đều nằm sấp trên bàn, Hầu Phảng ở một bên nói thầm với bạn gái, Hoắc Tư Diễn kêu hắn tới, bảo hắn dẫn Hầu Khả về.

Đồng Phóng là tiểu Kiều tới đón.



Ngô Phi cũng sắp xếp những đồng nghiệp khác hỗ trợ đưa về.

Hoắc Tư Diễn là Miểu Miểu tự mình đưa về, cũng may anh uống rất nhiều rượu, nhưng say không sâu, một đường còn rất phối hợp, chẳng qua ngồi cạnh ghế tài xế yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thần.

Trở về ký túc xá, cô đã gặp một phiền toái nhỏ khi móc chìa khóa từ túi quần anh để mở cửa, chỗ đó…

Gần gũi quá.

Anh lại say, sợ đụng phải cái gì không nên đụng.

Miểu Miểu thử nhiều lần cũng không lấy chìa khóa ra được, cô gấp đến độ chóp mũi đổ mồ hôi.

Đàn ông vốn cao hơn cô một khoảng, lại rất nặng, cô cơ hồ dùng hết sức lực của cơ thể để đỡ anh, cân nhắc tới, nàng lấy chìa khóa từ trong túi xách ra mở cửa ký túc xá của mình, từ từ dìu anh vào.

Tay chân anh dài, ghế sofa bằng vải kia nhất định nằm không vừa, Miểu Miểu đành phải đỡ anh vào phòng, sắp xếp trên giường.

Nghe hô hấp anh nặng nề, cô tháo hai nút áo sơ mi phía trên của anh, lại cởi giày xuống.

Sau đó, cô vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng, khi trở lại mép giường, thấy Hoắc Tư Diễn mở mắt ra, đang nhìn trần nhà.

Cô cũng không rõ lúc này anh là say, hay tỉnh, thăm dò gọi một tiếng: “Hoắc Tư Diễn?”

Anh không có phản ứng.

Ngược lại điện thoại anh reo lên, nhạc chuông mặc định vui vẻ vang vọng trong phòng.

Đối phương rất có kiên nhẫn, điện thoại vang lên một lần lại một lần.

Miểu Miểu lo lắng đối phương có việc gấp, vội vàng kết nối, cuộc trò chuyện biểu hiện thời gian là 1 giây, cô mới chú ý người gọi tới là Mạc Lỵ Lỵ.

Câu đầu tiên Mạc Lỵ Lỵ nói là: “Hoắc Tư Diễn, hai ngày nữa em chuẩn bị về Mỹ, chúng ta có thể nói chuyện một chút không ?”

Không nghe được trả lời, cô ta lại: “A lô?”

Với một người từng là tình địch giả, hôm nay dường như lại còn ngấp nghé tới bạn trai cô, tâm trạng Miểu Miểu phức tạp tới cực điểm. Mạc Lỵ Lỵ kích động, gấp gáp hối thúc, cô đành phải mở miệng: “Bây giờ anh ấy không tiện nghe điện thoại…”

Mạc Lỵ Lỵ thét chói tai cắt đứt lời nói kế tiếp của cô: “Là cô?!”

Hai người chưa từng gặp mặt, lại có thể gọi chính xác tên của cô như vậy: “Tạ An Miểu Miểu!”

“Là tôi.” Miểu Miểu thanh âm bình tĩnh.

“Các người ở chung một chỗ?”

Miểu Miểu không trả lời, ngầm chấp nhận.

Mạc Lỵ Lỵ lại vội vàng nói: “Tôi có thể nói chuyện với cô một chút không ? Liên quan tới chuyện Hoắc Tư Diễn ở Mỹ, là chuyện vô cùng quan trọng, liên quan đến tiền đồ và cuộc đời anh ấy!”

Nghiêm trọng như vậy ?

Miểu Miểu cau mày.

Mạc Lỵ Lỵ tự mình quyết định thời gian và địa điểm gặp mặt: “Chiều mai hai giờ, ngay tại khu công nghiệp gần phòng trà, chúng ta gặp mặt một lần.”

Có lẽ lo lắng cô không muốn tới, Mạc Lỵ Lỵ nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Miểu Miểu đặt điện thoại trở lại bàn cạnh giường ngủ.

Thực sự không hiểu nổi.

Cô vắt khăn lông, chuẩn bị đi lau mặt Hoắc Tư Diễn, không nghĩ tới bị anh đẩy ra, ngữ khí anh còn thật hung hăng: “Đừng đụng vào tôi!”

Liền đụng, liền đụng.

Miểu Miểu còn đùa dai bóp bóp trên mặt anh, cảm giác thật tốt. Hóa ra da đàn ông cũng bóng loáng co dãn như vậy, lông mi vừa dài lại dày…Cô chơi yêu thích đến không buông tay.

Hoắc Tư Diễn không vui vặn mi, dùng tiếng Anh mắng một câu thô tục.

Anh lại còn nói tục!

Đừng khi dễ cô nghe tiếng Anh không hiểu chứ ? Nói thế nào cũng là qua cấp sáu.

Sau một hồi, Miểu Miểu công khai, đoán rằng anh coi cô là người phụ nữ khác.

“Hoắc sư huynh?”

“Hoắc Tư Diễn?”

“A Diễn?”

“Bạn trai?”

Có lẽ chê cô ồn ào không ngừng, Hoắc Tư Diễn nhắm hai mắt.

Miểu Miểu: “…”

“Mật mã thẻ ngân hàng anh là bao nhiêu, nói cho em có được không?”

“Em muốn cởi quần áo anh”, Cô nhập vai mình là kẻ xấu, “Cởi hết toàn bộ ra.”

Hơi thở Hoắc Tư Diễn dần dần bình ổn, không thèm quan tâm tới cô, coi cô thành không khí.

Miểu Miểu hỏi lại: “Anh thích nhất là ai ?”

“Miểu Miểu.” Anh đột nhiên lên tiếng.

Không có chút phòng bị nào, tim cô nhảy lên một cái, ngược lại không tin lỗ tai mình: “Anh nói cái gì?”

Hoắc Tư Diễn che tay lên trán, môi mỏng khẽ mở, lại vô ý thức nỉ non câu gì đó, tiếng nói quá nhẹ lại mơ hồ, Miểu Miểu không nghe rõ. Cô đến gần, rốt cuộc nghe được bốn chữ.

“Anh rất nhớ em.”

“Miểu Miểu, anh rất nhớ em.”

~~~Tác giả có lời muốn nói:

Trốn được tất cả tán tỉnh công khai, không tránh khỏi đêm khuya lúc say rượu, câu kia vô ý thức nỉ non: “Miểu Miểu, anh rất nhớ em.”

Hoắc tiên sinh uống say: “Đừng đụng vào tôi!”

Lục Thủy tiểu thư: “Đụng nè đụng nè.”

Hoắc tiên sinh sau khi tỉnh táo: “Xin em…Đụng anh.”

Lục Thủy tiểu thư: “Không đụng không đụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Yêu Thương Ngọt Ngào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook