Lớn Lên Bên Cạnh Ma Vương Bạo Quân

Chương 5: Bạc Tuyết Long

Nguyệt Kiến Trà

28/04/2024

Editor: Cáo Tuyết

P/s: Bọn TruyenDH là con chó, ai đọc truyện của t trên đó cũng vậy luôn ( Editor cọc tính thông cảm)

__________

Tuyết Dĩ còn đang ngái ngủ, ngửi được hơi thở của Hi Hoài gần kề, ngáp một cái rồi rụt vào trong túi.

Hi Hoài rời khỏi Tàng Thư Các, trên đường trở về còn đút cho Tuyết Dĩ bánh tròn nhỏ.

Đút được một nửa chiếc bánh, hắn thay đổi phương hướng đi vào phòng bếp, lấy ra một miếng bánh gạo hấp nghi ngút khói.

Bánh gạo là bánh ngọt, Tuyết Dĩ rất thích ăn, Hi Hoài xé một miếng nhỏ, liền gấp không chờ nổi mà há mồm ngậm lấy.

Bé rồng con chưa đầy một tháng tuổi, sức ăn nhỏ, một ngày ba bữa là đủ rồi.

Giữa trưa, Hi Hoài chuẩn bị một cái đĩa nhỏ to bằng lòng bàn tay, lót hai cuốn sách vào, bày rau củ lên đĩa.

Bởi vì bữa sáng Tuyết Dĩ ăn đồ ăn quá ngọt, Hi Hoài đang nghĩ đến chế độ “cân bằng dinh dưỡng” ghi trong sách, nên không cho đồ ăn vặt nữa mà chọn ra vài cục thịt viên và cà rốt.

Tuyết Dĩ ngửi thấy mùi thịt viên, vùi đầu ăn một nửa, nhắm mắt làm ngơ với cà rốt trên đĩa.

Hi Hoài gõ gõ mâm đồ ăn: “Cà rốt cũng phải ăn.”

Tuyết Dĩ nghe hiểu, do dự liếm cà rốt trên đĩa, ngẩng đầu nhìn Hi Hoài.

Hi Hoài thúc giục: “Không được kén ăn.”

Cà rốt có vị như cỏ, không ngon, bé rồng con không vui, nhẹ nhàng “Ô” một tiếng.

Hi Hoài cầm lấy cà rốt, đưa đến miệng bé rồng con: “Nghe lời, ăn vào sẽ không bị bệnh.”

Hắn kiên nhẫn dỗ dành bé, cuối cùng bé rồng con cũng mở miệng cắn, nhắm hai mắt ăn luôn, lại gặm hai miếng thịt viên.

Chỉ với một miếng cà rốt và hai miếng thịt viên, rốt cuộc đã ăn hết đồ ăn trên đĩa.

Buổi chiều, Hi Hoài phải làm bài tập nửa tháng trước, để Tuyết Dĩ một mình trong phòng chơi.

Tuyết Dĩ chạy ra ban công tắm nắng, ngoài ban công là một khoảng sân trống trải, hầu như không có người tới đây.

Trên mặt đất có thảm nhung, bé rồng con nằm trên đó, thỉnh thoảng lại trở mình phơi đến ấm áp.

Tắm nắng xong, Tuyết Dĩ đi tìm Hi Hoài.

Hi Hoài đang làm bài tập, thấy bé rồng con đi tới bên cạnh mình, duỗi tay bế lên, đặt bé rồng con trên bàn sách.

Trên bàn có rất nhiều đồ đạc, Tuyết Dĩ cẩn thận thu móng vuốt lại, nằm sấp xuống, nhìn cái bút trong tay Hi Hoài đang đong đưa.

Bài tập tuy có nhiều nhưng cũng không khó, Hi Hoài đọc nhanh như gió, tốc độ viết rất nhanh.

Đầu bút đong đưa nhanh đến mức Tuyết Dĩ hoa hết cả mắt, bé lắc lắc đầu ngồi dậy, dọc theo mép bàn nhảy vào trong lòng ngực Hi Hoài, xoay người tìm một chỗ thích hợp để nằm xuống.

Ngày hôm sau vẫn là ngày nghỉ phép, Hi Hoài đã làm bài tập về nhà, dùng quần áo cũ làm vài quả bóng vải.

Quả bóng vải được làm rất tròn, bên trong có nhét một chiếc chuông có âm thanh vui tai, lăn trên mặt đất có thể nghe thấy tiếng “Lộc cộc lộc cộc“.

Đây là lần đầu tiên Tuyết Dĩ chơi đồ chơi, bé hào hứng chạy quanh phòng, ném quả bóng vải đi rồi lại nhặt trở về, hoặc ngậm quả bóng nhỏ đưa vào tay Hi Hoài lại ném ra ngoài.

Bé chơi với mấy quả bóng vải gần như cả ngày, bé rồng con chơi mệt liền nằm vào trong lòng ngực Hi Hoài nghỉ ngơi, hai bữa cơm cũng ăn không ít.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tuyết Dĩ ngậm bóng vải nhảy lên đệm, củng củng tay Hi Hoài.

Hi Hoài nhận bóng: “Còn muốn chơi?”

Bé rồng con không ngừng quơ quơ đuôi: “Ngao ô!”

Hi Hoài không thể từ chối, nhưng Tuyết Dĩ lại không được xuống giường, chỉ có thể ở trên giường chơi.

Cho đến khi Tuyết Dĩ rốt cuộc cảm thấy buồn ngủ, ngã xuống gối.

Hi Hoài thu hồi bóng vải, dùng ma khí tắt đèn, nằm xuống sờ sờ đỉnh đầu bé rồng con: “Ngủ đi.”

Hậu quả của việc chơi bóng trước khi đi ngủ là buổi sáng Hi Hoài chuẩn bị đến học viện, Tuyết Dĩ vẫn còn ngủ.

Hi Hoài mạnh mẽ đánh thức bé rồng con, một bên đút bánh gạo, một bên dặn dò: “ Buổi sáng ta phải đi ra ngoài, sớm nhất cũng phải giữa trưa mới về, ngươi ở trong phòng không được chạy loạn......”

Tuyết Dĩ buồn ngủ đến nỗi chỉ mở được nửa mắt ngây thơ mờ mịt, phải rất lâu mới nuốt được chiếc bánh gạo to bằng móng tay, chắc hẳn vài chữ cũng không nghe được.

Hi Hoài không yên tâm, nhìn lại thời gian, thấy sắp muộn rồi.

Hắn dứt khoát đứng dậy đi đến cạnh cửa, nói với người hầu đang chờ bên ngoài: “Giúp ta xin phép, ta hôm nay không thoải mái, không đến học viện.”

Người hầu đã được đào tạo bài bản, từ trước đến nay không bao giờ hỏi quá nhiều, theo tiếng rời đi.

Khi Hi Hoài vòng trở về, bé rồng con dựa vào mép giường lại ngủ rồi.

Hi Hoài bất đắc dĩ buông bánh gạo trong tay xuống, nhớ đến thời gian đi ngủ, tuyệt đối sẽ không để rồng con ham chơi nữa.



Tin tức Hi Hoài xin nghỉ, rất nhanh truyền tới chỗ Hi Mông Á.



“Thân thể không khoẻ? Tìm y sư chưa?” Hi Mông Á hỏi.

“ Vẫn chưa,“ phó quan trả lời: “Có lẽ...... Tam điện hạ từ U Minh Cốc trở về, trong lòng vẫn còn ấm ức.”

Ý tứ là Hi Hoài không bị bệnh, chỉ là cáu kỉnh không muốn đi mà thôi.

Hơn nữa ngày hắn bị giam cũng là ngày sinh nhật của hắn, mặc dù trong tộc không chú trọng đến ngày này, nhưng tóm lại vẫn không giống nhau.

Hi Mông Á trầm mặc hồi lâu, trong tay ông cầm một cái hộp gỗ, là một lá thư của Trích Tinh Lâu được gửi tới nửa tháng trước.

Ông mở hộp gỗ lấy ra tờ giấy bên trong có dòng chữ: Bản chất của cái ác là cội nguồn của tai họa.

Năm Hi Hoài được sinh ra, Ayer đã nói cho hắn một quẻ, về sau mỗi một năm đều sẽ bói một lần.

Mỗi một năm nội dung của những bức thư gửi đến vẫn trước sau như một.

Tính cách của Hi Hoài quả thực khiến ông đau đầu, nhưng dù sao cũng là con ruột của mình, không thể dễ dàng bỏ cuộc, Hi Mông Á và Ayer nói qua vài lần, muốn tìm biện pháp thích hợp.

Ayer đối với chuyện này cũng không xem trọng, y cho rằng nếu bản tính chính là như vậy, nếu thay đổi mạnh mẽ cũng chẳng khác nào bắt một con sói khát máu từ nay trở đi chỉ ăn đồ chay.

Cộng với tài năng xuất chúng của Hi Hoài, theo thời gian hắn chắc chắn sẽ trở thành người xuất sắc nhất trong tộc, thậm chí là vương tộc.

Nói cách khác, hiện tại Hi Hoài tuổi còn nhỏ, nếu như dẫn đường thất bại...

Tờ giấy trong tay Hi Mông Á hóa thành tro, ông phân phó phó quan: “ Gọi Hi Hoài tới đây.”

Một lúc lâu sau, Hi Hoài chậm rãi xuất hiện, đi theo là phó quan phía sau.

Hắn cúi đầu, biểu tình có chút uể oải, hành lễ với Hi Mông Á: “Phụ thân.”

Hi Mông Á ra hiệu cho hắn ngồi xuống một bên: “Ta nghe người ta nói, ngươi bị bệnh nên xin nghỉ không đến học viện, sao lại thế?”

“Đau đầu,“ Hi Hoài trả lời: “Không nghiêm trọng lắm, ngủ một giấc sẽ ổn thôi.”

Lời này nghe có vẻ như lấy cớ, huống hồ Hi hoài từ nhỏ đã có sức khỏe tốt, chưa bao giờ bị bệnh.

Hi Mông Á không vạch trần, giọng nói ôn hòa: “ Nghỉ ngơi nhiều một chút, về sau làm bù bài tập còn thiếu.”

Hi Hoài “Vâng” một tiếng, đứng dậy muốn đi: “ Con đi về trước.”

“Từ từ,“ Hi Mông Á gọi hắn lại: “Gấp cái gì.”

Hi Hoài kiên nhẫn ngồi xuống.

Hi Mông Á cân nhắc giọng điệu của mình: “Sinh nhật ngươi đã qua, có muốn gì không?”

Ông cẩn thận nhớ lại, Hi Hoài hình như chưa bao giờ đặc biệt cảm thấy hứng thú với bất cứ thứ gì.

Hắn dường như không thích bất cứ thứ gì, hoặc là nói không đủ thích, lúc hắn năm sáu tuổi tất cả món đồ chơi được đưa đến, không quá hai ngày sẽ bị vứt đi.

“Chỉ cần có thể tìm được,“ Hi Mông Á tiếp tục nói: “Phụ thân nhất định sẽ chuẩn bị cho ngươi.”

Đây cũng là bồi thường cho Hi Hoài, thuận thế thăm dò món đồ yêu thích gần đây của hắn.

Hi Hoài ngước mắt lên, suy nghĩ nghiêm túc.

“Con muốn nuôi rồng.”

“Khụ khụ......”

Phó quan che mặt ho khan, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Hi Mông Á không nói một lời, Hi Hoài sợ ông không nghe rõ, lặp lại một lần: “ Con muốn nuôi rồng, nhất định phải là một con bạc tuyết long, loại có thể thi triển băng ma pháp... “

Hi Mông Á giơ tay ấn vào giữa mày: “Ngươi đang nói đùa sao?”

Há mồm liền muốn một con rồng...... Đó là rồng, không phải mèo con hay chó con. Chẳng lẽ muốn ông phái quân đến Long tộc cướp một con cho hắn?

Hi Mông Á thở dài một tiếng, phất tay: “Được rồi trở về đi, chờ ngươi suy nghĩ rõ ràng, nói lại cho ta cũng không muộn.”

Ông chỉ có thể cho rằng Hi Hoài vẫn còn giận mình, cố tình đưa ra điều kiện không thể thực hiện được.

Hi Hoài lập tức đứng dậy, cáo lui Hi Mông Á rồi nhanh chóng rời đi.

Sau khi hắn rời đi, phó quan đi tới bên cạnh Hi Mông Á: “Điện hạ vừa rồi nghe không giống như đang nói đùa...“.

||||| Truyện đề cử: Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật |||||

“Muốn nuôi cũng không được,“ Hi Mông Á dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần: “ Cái khác không nói, lại muốn ta đi tìm cho nó một con bạc tuyết long?”

Phó Quan lại nói: “Vậy trước tiên đưa cho điện hạ một con thú cưng bình thường, xem Tam điện hạ có thích không?”

Hi Mông Á mở mắt ra, suy tư nói: “Cái này cũng có thể......”



Hi Hoài một mình trở lại tẩm điện, ngoài cửa bị khóa, một tia ma khí vẫn quấn quanh bên ngoài, chứng tỏ vừa nãy không có người tới.

Hắn cảm thấy nhẹ nhõm, mở khóa vào phòng.

Tuyết Dĩ đang tự mình chơi bóng vải, nghe thấy tiếng mở cửa, từ bên trong cánh cửa chạy ra.

Hi Hoài cúi người bế bé rồng con lên, một bên hỏi: “ Một mình ở trong phòng, có sợ không?”



Đây là lần đầu tiên hắn đi xa một lúc kể từ khi đưa Tuyết Dĩ về.

Căn phòng đóng cửa, cũng tương đối trống trải, khác với U Minh Cốc nơi có cây cối khắp nơi, Hi Hoài lo lắng Tuyết Dĩ sẽ sợ hãi.

Ngày mai hắn không thể xin nghỉ, hắn phải đến học viện, Tiết Dĩ phải ở một mình trong phòng ít nhất nửa ngày.

Tuyết Dĩ lắc lắc cái đuôi, nghiêng đầu cọ tay Hi Hoài tay, tỏ vẻ một chút đều không sợ.

Hi Hoài vuốt cằm bé rồng con, lãnh khốc nói: “Đêm nay phải đi ngủ sớm không thể chơi bóng.”



Ngày hôm sau, Tuyết Dĩ và Hi Hoài cùng rời giường.

Bé rồng con ngáp một cái, bị ôm đến trước bồn rửa mặt, trước mặt đặt một bát nước ấm nhỏ.

Tuyết Dĩ liếm liếm nước, lại phun ra, qua lại vài lần liền liếm sạch sẽ đáy bát, bé nhắm mắt hưởng thụ khăn lông ấm lau mình.

“Còn nhớ những gì ta nói ngày hôm qua không?” Hi Hoài vẫn có chút không yên tâm: “Nghe thấy tiếng động thì trốn đi, không được lên tiếng.”

Bé rồng con “Ô” lên một tiếng. móng vuốt đập xuống bồn rửa mặt.

“ Giữa trưa ta sẽ trở về xem ngươi,“ Hi Hoài xoa bóp móng vuốt bé rồng con: “ Mang đồ ăn ngon cho ngươi.”

Bé lại “Ô” một tiếng, bé rồng con biết hắn phải đi, cọ ống tay áo hắn lưu luyến không rời.

Người hầu bên ngoài đã thúc giục, Hi Hoài ôm Tuyết Dĩ về phòng ngủ.

Bóng vải đều có, Tuyết Dĩ có thể chơi bất cứ lúc nào. Trên bàn có nước và đồ ăn vặt có thể ăn khi đói.

Hi Hoài còn tri kỷ chuẩn bị sẵn mấy chiếc ghế đẩu có chiều cao khác nhau để Tuyết Dĩ dễ dàng nhảy lên bàn sách, cửa ban công mở ra, nhà vệ sinh nhỏ cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Hi Hoài mặc vào áo khoác đồng phục của học viện, rũ mắt nói: “ Ta đi đây.”

Bé rồng con ngẩng đầu ngồi xổm bên mép giường, quơ quơ cái đuôi, nhìn hắn rời đi.

“Lạch cạch” một tiếng, cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

Theo sau là tiếng bước chân đi xa dần, cho đến khi ngoài hành lang an tĩnh trở lại.

Tuyết Dĩ nằm sấp, tựa cằm vào móng vuốt, đột nhiên hắt hơi.

Bé rồng con lắc đầu, liếm chóp mũi ướt dầm dề, xoay người ngậm một quả bóng vải, nhảy xuống giường tự mình chơi.



Vào giây cuối cùng trước giờ học, Hi Hoài bước vào phòng học.

Đạo sư còn chưa tới, trong phòng học lúc này ầm ĩ không ngừng, đến khi hắn xuất hiện lập tức trở nên yên tĩnh.

Một số tộc Titan trước đó đã đánh nhau với Hi Hoài cách đây không lâu đang ngồi bên cửa sổ, nhìn thấy hắn cũng chỉ yên lặng cúi đầu, tránh cho ánh mắt giao nhau.

Hi Hoài nửa tháng không tới, ngoại giới không biết nguyên nhân, có người tò mò hỏi Hi Niên, nhưng Hi Niên cũng không chịu nói.

Nhưng Hi Niên bị thương ở tay, cũng xin nghỉ vài ngày để an dưỡng, có lẽ hai việc này có liên quan đến nhau.

Một số ánh mắt tìm tòi lặng lẽ hướng về phía hắn, nhưng Hi Hoài lại nhắm mắt làm ngơ, đi về vị trí của mình.

Hắn vẫn đang nghĩ về bé rồng con một mình ở trong phòng, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

Hi Hoài lấy sách vở từ nhẫn trữ vật ra, nhìn chằm chằm vào lá cây ngoài cửa sổ.

Thật vất vả mới chờ đến khi tiết học kết thúc, Hi Hoài là người đầu tiên đứng dậy, rời đi từ cửa sau.

Hắn phân phó người hầu, đón hắn đúng giờ bằng xe thú, đồng thời chuẩn bị tốt một trận Truyền tống ngắn.

Dưới tình huống bình thường, học sinh sẽ không về nhà vào buổi trưa, lúc trước Hi Hoài cũng như vậy, có khi còn trực tiếp ở lại vài ngày ở ký túc xá.

Người hầu cảm thấy khác thường, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Mười lăm phút sau, Hi Hoài bằng mau tốc độ nhanh nhất chạy về tẩm điện.

Hắn mở khóa đi vào, cũng trở tay đóng lại.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, một lát sau, một thân ảnh màu trắng bạc xuất hiện từ phía sau cánh cửa chạm rỗng.

“Ô......”

Không biết có phải vì chờ lâu hay không mà giọng nói của bé rồng con yếu ớt lạ thường, tốc độ chạy về phía Hi Hoài cũng chậm hơn.

“Ta đã trở về.”

Hi Hoài tiến lên vài bước, bế bé rồng con lên.

Ngay sau đó, trong lòng hắn trầm xuống.

Bé rồng con trong lòng ngực nóng như lửa đốt, như đang phát sốt.

Lại cẩn thận xem xét, bé rồng con quả thực đang trong trạng thái uể oải, ánh sáng trong đôi mắt kim đồng đều thiếu vài phần.

Tuyết Dĩ sinh bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lớn Lên Bên Cạnh Ma Vương Bạo Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook