Lớn Nhanh Nhé ! Tôi Cho Em Ba Năm
Chương 89: Chuỗi ngày chán nản
Trân Trân- (Ích Ân)
21/07/2018
Sáng hôm sau,
Anh bước vào căn biệt thự tuy quen nhưng xa lạ, căn biệt thự này như ngôi nhà thứ 2 của anh... Anh bước vào, Lâm Đồng chỉ bước đến gần cửa rồi đứng lại chờ, không hề bước vào tiếp một bước.
"Cùng vào?"
"Không ạ, vẫn là anh nên vào một mình"
Lâm Đồng luôn giữ phép tắc, anh và lão gia gặp nhau sẽ bàn chuyện quan trọng Lâm Đồng tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện, tuyệt đối giữ kín, khkong hề làm sai ý, phản nghịch lại anh. Anh lặng lẽ bước vào, liền đúng lúc ông ta đang dùng bữa sáng cùng một người đẹp nào đó.
"Con trai, đến rồi à, mau vào cùng bàn dùng bữa sáng?"
"Không, con đến để bàn chuyện, nếu như ba còn dùng bữa con sẽ ra ngoài chờ"
Anh lễ phép tôn kính, ông chính là người đã nhận nuôi, giúp anh và mẹ vượt qua cơn khó khăn khi ấy, đối với anh, ông ta như là một ơn nhân trong cuộc đời, mặc cho ông có như thế nào, anh vẫn luôn giữ thành kính đối với ông.
Ông ta nói nhỏ vào tai người đàn bà kế bên, nhanh chóng đứng dậy ra hiệu cho anh vào phòng, bà ta như một con mèo mướp ngoan ngoãn gật đầu, ra cử chỉ nũng nịu hôn lên má ông trước khi ông rời phòng ăn.
Trong căn phòng âm u, ông ta đã ngồi an vị trên ghế, bàn tay thô ráp đang chậm rãi rót trà nóng thơm phức.
"Uống đi!"
Anh không lên tiếng chỉ lặng lẽ gật đầu, tay nâng tách trà uống một ngụm, vị trà đắng đắng thanh thanh hoà quyện vào khoang miệng đánh thức sự tỉnh táo của con người.
"Nghe nói con đã bắt được bọn họ khai ra sự việc năm xưa?"
"Tin tức của ba thật tốt, quả thật là vậy!"
"Tại sao con không mau tống họ vào tù, mau giết chết đứa con gái ấy! Nó sẽ là mầm hoạ lớn"
Ông ấy có chút kích động, nhưng lại nhanh chóng giữ bình tĩnh, tay lấy một điếu xì gà.
"Việc đó con sẽ xem xét, sớm muộn gì cũng sẽ..."
"Mau làm ngay, nếu không con sẽ hối hận đấy"
Ông ngắt ngang lời anh, nhẹ nhàng dặn dò tỉ mỉ, anh lặng im trầm tư, chỉ gật đầu cái nhẹ. Ông luôn là người hướng tương lai cho anh, lúc anh không biết giải quyết việc gì ông luôn là người gợi ý, anh rơi vào bế tắc anh đều luôn được ông ra tay giúp đỡ, mọi chuyện đều nghe theo lời ông giải quyết, mọi chuyện đều êm xuôi, ông chính là quý nhân của anh trong cuộc đời này.
"Con trai, đừng để con bé ấy làm con mù quáng, mối thù của con là quan trọng nhất!"
"Con biết, con có việc xin phép người đi trước"Không đáp lại lời trả lời trực tiếp, anh nhìn đồng hồ, đứng dậy rời khỏi phòng. Ông nhìn theo bóng lưng của anh, hút điều xì gà cười cười.
Anh bước ra ngoài, bước lên xe, điềm đạm đọc tài liệu, không hề lên tiếng, không giam trở nên im lặng đến đáng sợ.
"Đưa tôi đến công ty, sau đó quay về mua một phần cháo hạt sen!"
...
Kể từ ngày cô đi ăn với Lâm Phúc, rõ ràng buổi tối anh ở lại, nhưng sáng hôm sau lại không hề thấy anh xuất hiện, chỉ nhìn có trợ lý Lâm Đồng của anh mang đến món cháo hạt sen bổ dưỡng đến cho cô rồi đi ngay. Anh hoàn toàn không hề quay lại căn nhà này nữa, dù cả ngày hay đêm. Ông bà quản gia đã trở về làm việc, hoàn toàn nghiêm khắc hơn trước, cô ra vào vẫn bị hỏi cung. Mọi hoạt động của cô đều trở lại như trước, cô vẫn đi học đều đặn, cuộc sống nhàm chán thiếu vắng niềm vui vẫn tiếp tục diễn ra, nếu không có ông bà trò chuyện, cô cứ nghĩ cô đang sống trong một toà lâu đài cô đơn vô vọng này.
"Tiểu thư, cô hãy dậy đi học, nếu không sẽ trễ mất, trường của cô không gần nơi này, tài xế đang đợi"
Cô ngán ngẩm thức dậy, chán ghét cảnh dậy sớm. Tất cả điều do lỗi của người nào đó đã khiến cô phải vất vả thế này.
"Thật chán nản! Con không muốn đi học nữa"
Trong lúc mơ màng, cô lười biếng bước xuống giường thốt ra vài câu lẩm bẩm. Cô lười nhác ăn sáng vào mỗi buổi sáng, chỉ lặng lẽ uống hết ly sữa nóng đặt trên bàn rồi rời khỏi nhà.
"Tiểu thư, cô phải ăn...tiểu thư tiểu thư!"
Mặc cho quản gia la hét inh ỏi, cô vẫn lắc đầu liên tục chạy nhanh khỏi nhà. Buổi sáng đã dậy sớm, cô không tài nào muốn ăn những món đó.
Bà quản gia nhìn bóng dáng xe khuất đi, chỉ thở dài một tiếng, cô đã không ăn sáng vào hằng ngày, lại còn bướng bỉnh ăn uống thất thường, bà quản gia đã dùng đủ biện pháp nhưng không ổn.
"Bà không báo tình hình cho cậu chủ biết à?"
"Chúng ta chịu trừng phạt không sao, nhưng lỡ con bé bị phạt sẽ rất tội nghiệp. Ngày con bé mới đến đây, đã bị không ít thiệt thòi"
Bà quản gia thở dài, trò chuyện cùng ông xã của mình, chứng kiến cảnh tượng cô bị ngâm mình dưới đá lạnh lẽo, thật khiến bà cảm thấy đau lòng. Lúc bà quýnh quáng gọi cho anh, không biết anh đã làm gì hại đến cô không...
"Nhưng nếu bà không gọi báo cáo, con bé đổ bệnh chúng ta sẽ không gánh nỗi hậu quả!"
Ông quản gia lo lắng lên tiếng, một mặt muốn tốt cho cô, nhưng mặt khác cũng lo lắng cho mạng già của hai người.
"Tôi..."
"Sẽ không sao, cậu chủ là người tốt, rất quan tâm con bé! Tuyệt đối không làm tổn thương con bé!"
Ông khẳng định, vì trong ánh mắt của anh ông nhận ra được điều khác biệt từ đáy mắt, tuy không dám hỏi thẳng nhưng ông biết đó là sự quan tâm lo lắng. Bà quản gia gật đầu thấy hợp lý, lặng lẽ bước đến cầm điện thoại.
Anh bước vào căn biệt thự tuy quen nhưng xa lạ, căn biệt thự này như ngôi nhà thứ 2 của anh... Anh bước vào, Lâm Đồng chỉ bước đến gần cửa rồi đứng lại chờ, không hề bước vào tiếp một bước.
"Cùng vào?"
"Không ạ, vẫn là anh nên vào một mình"
Lâm Đồng luôn giữ phép tắc, anh và lão gia gặp nhau sẽ bàn chuyện quan trọng Lâm Đồng tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện, tuyệt đối giữ kín, khkong hề làm sai ý, phản nghịch lại anh. Anh lặng lẽ bước vào, liền đúng lúc ông ta đang dùng bữa sáng cùng một người đẹp nào đó.
"Con trai, đến rồi à, mau vào cùng bàn dùng bữa sáng?"
"Không, con đến để bàn chuyện, nếu như ba còn dùng bữa con sẽ ra ngoài chờ"
Anh lễ phép tôn kính, ông chính là người đã nhận nuôi, giúp anh và mẹ vượt qua cơn khó khăn khi ấy, đối với anh, ông ta như là một ơn nhân trong cuộc đời, mặc cho ông có như thế nào, anh vẫn luôn giữ thành kính đối với ông.
Ông ta nói nhỏ vào tai người đàn bà kế bên, nhanh chóng đứng dậy ra hiệu cho anh vào phòng, bà ta như một con mèo mướp ngoan ngoãn gật đầu, ra cử chỉ nũng nịu hôn lên má ông trước khi ông rời phòng ăn.
Trong căn phòng âm u, ông ta đã ngồi an vị trên ghế, bàn tay thô ráp đang chậm rãi rót trà nóng thơm phức.
"Uống đi!"
Anh không lên tiếng chỉ lặng lẽ gật đầu, tay nâng tách trà uống một ngụm, vị trà đắng đắng thanh thanh hoà quyện vào khoang miệng đánh thức sự tỉnh táo của con người.
"Nghe nói con đã bắt được bọn họ khai ra sự việc năm xưa?"
"Tin tức của ba thật tốt, quả thật là vậy!"
"Tại sao con không mau tống họ vào tù, mau giết chết đứa con gái ấy! Nó sẽ là mầm hoạ lớn"
Ông ấy có chút kích động, nhưng lại nhanh chóng giữ bình tĩnh, tay lấy một điếu xì gà.
"Việc đó con sẽ xem xét, sớm muộn gì cũng sẽ..."
"Mau làm ngay, nếu không con sẽ hối hận đấy"
Ông ngắt ngang lời anh, nhẹ nhàng dặn dò tỉ mỉ, anh lặng im trầm tư, chỉ gật đầu cái nhẹ. Ông luôn là người hướng tương lai cho anh, lúc anh không biết giải quyết việc gì ông luôn là người gợi ý, anh rơi vào bế tắc anh đều luôn được ông ra tay giúp đỡ, mọi chuyện đều nghe theo lời ông giải quyết, mọi chuyện đều êm xuôi, ông chính là quý nhân của anh trong cuộc đời này.
"Con trai, đừng để con bé ấy làm con mù quáng, mối thù của con là quan trọng nhất!"
"Con biết, con có việc xin phép người đi trước"Không đáp lại lời trả lời trực tiếp, anh nhìn đồng hồ, đứng dậy rời khỏi phòng. Ông nhìn theo bóng lưng của anh, hút điều xì gà cười cười.
Anh bước ra ngoài, bước lên xe, điềm đạm đọc tài liệu, không hề lên tiếng, không giam trở nên im lặng đến đáng sợ.
"Đưa tôi đến công ty, sau đó quay về mua một phần cháo hạt sen!"
...
Kể từ ngày cô đi ăn với Lâm Phúc, rõ ràng buổi tối anh ở lại, nhưng sáng hôm sau lại không hề thấy anh xuất hiện, chỉ nhìn có trợ lý Lâm Đồng của anh mang đến món cháo hạt sen bổ dưỡng đến cho cô rồi đi ngay. Anh hoàn toàn không hề quay lại căn nhà này nữa, dù cả ngày hay đêm. Ông bà quản gia đã trở về làm việc, hoàn toàn nghiêm khắc hơn trước, cô ra vào vẫn bị hỏi cung. Mọi hoạt động của cô đều trở lại như trước, cô vẫn đi học đều đặn, cuộc sống nhàm chán thiếu vắng niềm vui vẫn tiếp tục diễn ra, nếu không có ông bà trò chuyện, cô cứ nghĩ cô đang sống trong một toà lâu đài cô đơn vô vọng này.
"Tiểu thư, cô hãy dậy đi học, nếu không sẽ trễ mất, trường của cô không gần nơi này, tài xế đang đợi"
Cô ngán ngẩm thức dậy, chán ghét cảnh dậy sớm. Tất cả điều do lỗi của người nào đó đã khiến cô phải vất vả thế này.
"Thật chán nản! Con không muốn đi học nữa"
Trong lúc mơ màng, cô lười biếng bước xuống giường thốt ra vài câu lẩm bẩm. Cô lười nhác ăn sáng vào mỗi buổi sáng, chỉ lặng lẽ uống hết ly sữa nóng đặt trên bàn rồi rời khỏi nhà.
"Tiểu thư, cô phải ăn...tiểu thư tiểu thư!"
Mặc cho quản gia la hét inh ỏi, cô vẫn lắc đầu liên tục chạy nhanh khỏi nhà. Buổi sáng đã dậy sớm, cô không tài nào muốn ăn những món đó.
Bà quản gia nhìn bóng dáng xe khuất đi, chỉ thở dài một tiếng, cô đã không ăn sáng vào hằng ngày, lại còn bướng bỉnh ăn uống thất thường, bà quản gia đã dùng đủ biện pháp nhưng không ổn.
"Bà không báo tình hình cho cậu chủ biết à?"
"Chúng ta chịu trừng phạt không sao, nhưng lỡ con bé bị phạt sẽ rất tội nghiệp. Ngày con bé mới đến đây, đã bị không ít thiệt thòi"
Bà quản gia thở dài, trò chuyện cùng ông xã của mình, chứng kiến cảnh tượng cô bị ngâm mình dưới đá lạnh lẽo, thật khiến bà cảm thấy đau lòng. Lúc bà quýnh quáng gọi cho anh, không biết anh đã làm gì hại đến cô không...
"Nhưng nếu bà không gọi báo cáo, con bé đổ bệnh chúng ta sẽ không gánh nỗi hậu quả!"
Ông quản gia lo lắng lên tiếng, một mặt muốn tốt cho cô, nhưng mặt khác cũng lo lắng cho mạng già của hai người.
"Tôi..."
"Sẽ không sao, cậu chủ là người tốt, rất quan tâm con bé! Tuyệt đối không làm tổn thương con bé!"
Ông khẳng định, vì trong ánh mắt của anh ông nhận ra được điều khác biệt từ đáy mắt, tuy không dám hỏi thẳng nhưng ông biết đó là sự quan tâm lo lắng. Bà quản gia gật đầu thấy hợp lý, lặng lẽ bước đến cầm điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.