Chương 8: Nhưng em đâu nghĩ, lỡ yêu có ngày xa cách!
Tử Tiệp
18/12/2013
Lướt nhẹ tay trên bàn trang điểm, một vài thỏi son, mascara,
phấn và nước hoa.. mọi thứ với cô dường như đơn giản hơn khi sống 1 mình, và
khi không có anh. Đâu đó trong đống nước hoa trên bàn cô có 1 lọ đã hết, nhưng
cô lại ko thể vứt đi, lý do ngốc nghếch chỉ bởi vì đó là thứ duy nhất người đó
để lại cho cô, chút kí ức về người ấy mà cô còn có thể sờ, nắm, có thể cảm nhận
được.Ngày mai, chỉ ngày mai thôi cô sẽ rời xa London mù sương_thành phố đã lưu
giữ của cô và anh biết bao kỷ niệm. Người ta thường yêu một thành phố khi họ thật
sự yêu một người nào đó đậm sâu! Nếu yêu Hà Nội bởi vì nơi đó là quê hương, là
gia đình và bè bạn thì London là cả khoảng trời từng có anh!
Trong giấc ngủ chập chờn, trong những cơn ho đêm ập tới. Cô lại mơ thấy anh, anh ở đâu đây....rất gần nhưng tỉnh lại thì Mai hiểu, giấc mơ ấy đã là xa xôi lắm....
image
Hữu Thiện không ngừng trở người trằn trọc. Đêm đã trôi qua quá nửa thời gian mà anh vẫn không tài nào thuyết phục mình chìm vào giấc ngủ. Với tay lật tìm chiếc Iphone quen thuộc, anh định gọi cho Duy nhưng lại thôi. Không ngờ vài giây sau có tin nhắn tới. Cậu ấy nói với anh sớm mai sẽ về Việt Nam. Nhanh chóng kết nối cuộc gọi trong ngỡ ngàng
“ Mày sao thế? Sao đang yên, đang lành lại về? Ba mày có biết không?”
“ Không. Thiện. Tao không thể sống với những giấc mơ dày vò hàng đêm. Tao nghĩ mình phải về Sài Gòn tìm cô ấy!”
“ Mày điên rồi. Thế còn nhỏ bồ hiện tại thì sao?”
“ Tao không biết! Tao chỉ biết mình cần phải tìm lại những gì đã mất trong quá khứ. Mày có hiểu cảm giác bị nỗi nhớ dày vò, nó khổ sở thế nào hay không? Tao đang cảm giác mình là một chú thiêu thân. Cứ gọi là đâm sầm vào thứ ánh sáng mê hoặc của cái tình yêu trong mộng. Sáng tao nghĩ, tối tao mơ. Tao hoảng loạn khi thấy những dấu hiệu thật sự của một tình yêu thật sự. Hoảng loạn vì không biết phải làm cái gì, tại sao nó lại đến, và tại sao là lúc này, tại sao là người ấy?”
“ Ngày nào tao cũng nhớ má tao! Và tao thấy chẳng sao hết! Đơn giản, người ta vẫn sống với những nỗi nhớ đó thôi?”
“ Ờ. Mày không hiểu được đâu, duyên phận nó kì lạ lắm. Mày không cần phải dàn cảnh hay sắp đặt một cuộc hẹn. Tự dưng nếu muốn gặp, hai người sẽ có cách để tìm thấy nhau. Mày chỉ có một lựa chọn duy nhất đó là làm theo trái tim mình.”
“ Nếu hai lần tao đều tình cờ gặp một cô gái, mà bản thân tao cũng thấy rất thích. Thì đó có được coi là duyên phận hay không?”
“ Thích? OMG. Đó chính là tín hiệu của tình yêu đó! Mày có biết khi nhận được tín hiệu này, bước tiếp theo cần làm là gì không? Đó là: Đừng bỏ qua nó. Đứng trước một nhân duyên, hãy để nó được diễn ra tự nhiên nhất. Thôi, ngủ sớm đi.”
“ Ừ. Về đến nơi thì alo cho tao. Tốt nhất mày nên đá bay người yêu cũ ra khỏi cuộc sống hiện tại rồi trở lại London và tiếp tục với nhân duyên còn dang dở!”
Vương Duy bật cười, anh tắt máy, tâm trạng lại rơi vào trầm mặc. Hữu Thiện cũng trở dậy. Những ngón tay lật mở chiếc Mac đang nằm lặng lẽ cạnh giường. Lướt qua công cụ tìm kiếm trong facebook, hàng trăm cái tên y chan như vậy nhưng không hề thấy ai giống người con gái ấy. Một đêm thật dài đối với người mong mỏi tới ngày mai!
Giai điệu quen thuộc của Without you lôi Minh ra khỏi giấc ngủ buổi sáng. Giọng vẫn còn ngái ngủ, cô lười nhác nghe máy
“ Alo. Em nghe.”
Người đàn ông vẫn chăm chú dõi theo những con số đang chuyển động trước mặt. Những ngón tay dài của anh đưa điện thoại lại gần và thì thầm rất khẽ:
“ Vẫn ngủ sao?”
“ Vâng. Lạnh lắm, em không muốn dậy đâu! Sao tự nhiên lại gọi cho em vào giờ lạ thế?”
“Ừm. Vì nhớ em.”
Minh cảm nhận rất rõ trái tim mình khẽ run lên khi nghe anh nói vậy. Chỉ là một câu nói hết sức nghiêm túc, vẫn mang chút lạnh lùng nhưng từng từ đều chân thực, đến mức cô có thể tưởng tượng ra ánh mắt, từng đường nét trên khuôn mặt anh khi nói vậy. Nũng nịu, cô dịu dàng hỏi lại:
“ Thật á? Liệu có tin được không?”
“ Ồ. Tin hay không tuỳ bạn! Thôi, dậy đi nào. Nhớ hâm lại bữa sáng rồi mới được ăn. Anh- nhớ -em -lắm!”
“ Me too. Moah!”
Minh vươn vai và cười đầy ngọt ngào. Người đàn ông ấy khiến cô ngạc nhiên mỗi ngày. Vô tình chạm phải tràng hạt trên cổ tay, cô bất giác thấy nhớ anh. Nhớ rất nhớ!
Bàn tay Thanh Mai cố xiết chặt tấm khăn choàng quanh cổ. Cô không ngừng vỗ nhẹ tay lên ngực để cơn ho đừng ập tới. Chiếc taxi rời Nội Bài đâm xuyên qua màn mưa mù tháng giêng lao về hướng nội thành. Hà Nội lạnh hơn người ta tưởng! Với tay liên tục bấm chuông, nhưng đều không có ai ra mở cửa. Gọi vào số máy anh trai mình, cô khàn giọng:
“ Nhà mình đi đâu hết vậy anh? ”
“ Em về sao không nói với ai là sao? Đợi anh.”
Ngồi bó gối trước cửa nhà, những hạt mưa rét không ngừng phủ xuống mái tóc xoăn màu hạt dẻ. Cái lạnh thấm vào da thịt khiến cô càng ho dữ dội hơn. Chiếc xe hơi phanh gấp, Hải Nam vội vàng bước ra. Nhìn em gái đầy xót xa. Vừa mở cửa, anh vừa trách cô:
“ Em về phải báo trước chứ. Bố mẹ đều đi Sing. Thằng Lâm vừa vào Sài Gòn sáng nay.”
Đôi mắt cô sọng đỏ, khuôn mặt tái nhợt. Trong hơi thở khó khăn, cô đáp lời anh trai mình:
“ Em chỉ muốn cả nhà mình bất ngờ thôi mà!”
Rót cho em gái cốc nước ấm, anh đưa cho cô và trầm giọng:
“ Lần này về bao lâu, đang bị ốm?”
Gật đầu với anh, cô dịu dàng trả lời, giọng nói khàn đặc
“ Viêm phổi. Đã đỡ rất nhiều! Chắc lần này em sẽ không đi nữa. Dù sao quá trình học cũng kết thúc rồi. Em muốn về bên này mở một thương hiệu của riêng mình!”
Ngạc nhiên trước những gì em gái nói, anh đưa tay chống cằm, cả người ngả ra phía sau sofa. Ánh mắt chăm chú quan sát nét mặt cô, anh nhíu mày hỏi tiếp:
“ Hoàng Sơn thì sao? Hai đứa có chuyện?”
“ Chia tay rồi. Gần một năm trước!”
“ Chết tiệt. Thế là sao? Bố mẹ còn háo hức tưởng cuối năm hai đứa sẽ đính hôn. Chuyện bao lâu rồi?”
“ Gần một năm rồi!”
Không giấu được giận giữ, ánh mắt hằn lên những tơ máu, anh cao giọng:
“ Tại sao giờ mới nói? Lại lôi tính trẻ con ra với nó?”
Cô nhìn anh trai mình đầy sợ hãi, có chút tủi thân cô nghẹn ngào:
“ Em chỉ nghĩ là một thời gian sẽ lại ổn. Nhưng....anh ấy có người khác rồi. Hơn nữa, gần một năm qua, dù ở cùng một thành phố nhưng anh ấy không hề liên lạc với em.”
Nói xong, cô không ngừng ho khan. Nam bước về phía em gái và vỗ nhẹ vào lưng. Nhìn em đầy thương yêu, anh trầm giọng:
“ Nghỉ đi. Lát anh sẽ đưa cô đi khám lại xem sao. Chuyện kia để tính sau. Tại sao anh không thấy mẹ Loan nói gì?”
“ Hình như, hai bác đều không biết!”
Cánh cửa phòng đóng lại, Hải Nam thở dài. Tự châm thuốc cho mình, anh rít một hơi thật sâu rồi thả ra những làn khói mỏng. Chỉ trong vòng một năm, không biết bao chuyện cứ lần lượt kéo tới. 27 tuổi, ngỡ như tất cả đã nằm trong tay mình! Nhưng chưa đầy 1 năm, anh đã li hôn hai lần. Đứa con riêng đành phải mang về đây sống cùng bố mẹ. Không chỉ thế, cách đây không lâu anh mới thoát ra vụ tai tiếng liên quan đến nhận hối lộ phiền phức. Khẽ ấn mạnh vào hai bên thái dương, anh rút điện thoại gọi cho Sơn.
Bàn tay đang cầm đũa của Sơn khẽ dừng lại, nhìn dãy số trên màn hình anh khẽ nhíu mày và nghe máy:
“ Có chuyện gì sao?”
“ Tôi chỉ có duy nhất một đứa em gái! Trước đã nhờ cậy ông đến nơi, đến chốn. Ông không nể mặt tăng thì cũng nên nể mặt Phật. Nó vừa về, nhìn mặt tái nhợt còn đang bệnh. Không biết cô gái trẻ nào có sức hút đến mức khiến ông quên mất tình bạn, tình yêu rồi cả mối quan hệ thân tín của hai nhà bao năm nay?”
Khoé môi khẽ cong lên, Sơn nhìn Ngọc Minh đang ngồi ăn nhỏ nhẹ trước mặt. Anh khẽ cười khẩy và đáp lời Nam:
“ Ông nói thế thì tôi cũng đành chịu. Chỉ là, có một số chuyện người ngoài cuộc sẽ không hiểu được đâu. Nghe nói ông mới li hôn lần hai. Bao giờ cưới vợ lần ba, nhớ gửi thiệp mời nhé!”
“ Thằng....chó chết này. Mày chơi chán em gái tao rồi định phủi tay à? Không dễ thế đâu...”
Mặt Sơn tối sầm lại, ánh mắt anh đầy phẫn nộ:
“ Hải Nam. Chúng ta dù sao cũng là bạn. Nhắc để ông hay, dù sao cũng nên quan tâm đến Thanh Mai nhiều hơn. Có lẽ ông nên hỏi cô ấy chắc là rõ nhất!”
Nói rồi anh tắt máy, trong tiềm thức muốn quăng luôn chiếc Iphone trên tay nhưng Minh đã nhanh chóng ngoài người ra giữ tay anh.
“ Tức giận không tốt. Em đã bảo muốn ném thì ném vào em này!”
Nhắm mắt thở dài, anh kéo ghế đứng dậy và khàn giọng:
“ Em ăn tiếp đi. Anh thôi rồi.”
Nói rồi anh bước về phòng ngủ và đóng cửa lại. Cô không biết ai gọi tới, nhưng cô hiểu anh đang tức giận. Lặng lẽ gẩy cơm, ánh mắt cô trùng xuống. Sau khi thu dọn xong, mấy lần cô định gõ cửa bước vào nhưng lại thôi. Co mình trên sofa, chiếc điều khiển chuyển hết kênh này đến kênh khác. Cuối cùng cô ngủ lúc nào không biết!
Hoàng Sơn làm việc tới khuya. Bước về phía giường mới cảm nhận rõ sự trống trải. Trở ra phòng khách, ánh mắt anh xót xa khi thấy cô gái của mình đang co ro trên ghế. Bế cô về giường, anh ôm chặt cô vào lòng. Ngọc Minh cựa mình nheo mắt nhìn anh:
“ Em cứ tưởng, có người đêm nay vất luôn em ngoài đó chứ?”
Véo má cô, anh dịu dàng:
“ Xin lỗi! Anh mải xem tài liệu nên quên mất. Để em bị lạnh rồi!”
“ Anh có chuyện không vui sao? Nếu có thể nói thì hãy mở lòng. Đừng chuyện gì cũng cất đi, như vậy sẽ rất khó chịu. Anh lại bị đau dạ dày, suy nghĩ nhiều không tốt!”
“ Sao em biết anh bị đau dạ dày?”
“ Dạ. Lúc sáng em dọn nhà thấy vỏ thuốc trong thùng rác. Em xin lỗi vì giờ mới biết! Vậy mà sáng nào cũng để anh tự làm đồ ăn sáng.”
Thơm nhẹ vào má cô, anh âu yếm:
“ Là anh không tốt. Anh sẽ cố gắng để có thể ở bên em nhiều hơn. Yêu anh sẽ rất khổ, em chịu được không?”
Ngước mắt nhìn anh, cô gật đầu khẳng định. Anh bật cười rồi vòng tay xiết chặt cô vào lòng. Thì thầm, anh khẽ nói:
“ Cô ấy đã về nước. Giữa anh và cô ấy không còn gì cả nên anh không muốn em phải nghĩ hay bận tâm vì điều gì! Anh trai cô ấy và anh vốn là bạn thân. Sau đó anh sang Anh học còn cậu ấy vào làm việc trong ngân hàng, cùng cơ quan với bố mẹ anh.
Có lẽ, mọi người cần một thời gian để tiếp nhận chuyện này. Chuyện tình cảm vốn rất khó để gượng ép. Nhưng hiểu được điều đó lại cần cả một quá trình.”
“ Nếu em không xuất hiện, thì anh vẫn yêu chị ấy phải không? Em cảm thấy....anh chỉ cố tỏ ra lạnh lùng. Còn thực sự, anh có một trái tim bao dung và ấm áp. Thực ra, anh đã tha thứ cho chị ấy, chỉ là anh không đối mặt với sự thực đó mà thôi!”
“ Bé ngốc. Có hai loại tình huống khiến cho người ta phải từ bỏ tình yêu của mình. Thứ nhất là do sinh ly tử biệt, thứ hai là do không còn yêu nữa. Còn tất cả những lý do khác ở trong mắt anh chỉ là chuyện buồn cười. Yêu chính là yêu, một khi đã yêu, cho dù người thông minh cỡ nào cũng biến thành ngốc nghếch, lý trí đến đâu cũng biến thành điên dại. Trừ phi không thật sự yêu mới có thể bình tĩnh như vậy, mới có thể bình thản mà chia tay. Tình yêu, vốn không có lý lẽ, tất cả mọi nguyên tắc trước tình yêu đều trở thành vô nghĩa. Cho dù bề ngoài tỏ ra không có gì nhưng trong lòng vẫn rất đau khổ.
Dù không có em xuất hiện thì anh cũng không thể bắt đầu lại cùng cô ấy! Người ta có thể làm lại bất kỳ điều gì nhưng lại quá khó khăn để yêu lại một người.....nhất là khi người ấy đã từng lừa dối mình. Anh không biết người khác thế nào, nhưng anh thì không làm được điều đó.”
Đặt bàn tay bé nhỏ của cô lên ngực trái mình, Hoàng Sơn trầm giọng:
“ Giờ đây, nơi này đã thuộc về em. Đã bị em quyến rũ và cướp đi rồi. Em bảo anh biết phải làm sao?”
Cô cọ mặt vào ngực anh và cười đầy ngọt ngào. Cô rất muốn thốt lên rằng, hạnh phúc của đời cô không ai khác chỉ có thể là người đàn ông này! Nhưng cô rất sợ, hạnh phúc ấy một ngày rời xa cô và thuộc về người khác. Cô rất sợ. Có ai đó từng nói, nhìn tới bức tường, phải đủ khôn để nhìn hoặc nghĩ xem sau bức tường đó là cái gì. Nhưng Minh không phải thám tử. Nên cô không thể nhìn ra được một người chỉ thoáng qua giây phút biến thành người đàn ông của cả cuộc đời mình, rồi càng không nghĩ lỡ yêu rồi lại có ngày xa cách. Cô chỉ biết nghĩ đến đâu thì làm đến đó, yêu được ngày nào hay ngày đó, và không bao giờ nói trước một cái gì, khi trái đất ngày nào cũng quay và trái tim người thì đập những nhịp khác nhau. Cô chỉ biết giờ phút này, anh là của cô. Vậy là đủ rồi!
Trong giấc ngủ chập chờn, trong những cơn ho đêm ập tới. Cô lại mơ thấy anh, anh ở đâu đây....rất gần nhưng tỉnh lại thì Mai hiểu, giấc mơ ấy đã là xa xôi lắm....
image
Hữu Thiện không ngừng trở người trằn trọc. Đêm đã trôi qua quá nửa thời gian mà anh vẫn không tài nào thuyết phục mình chìm vào giấc ngủ. Với tay lật tìm chiếc Iphone quen thuộc, anh định gọi cho Duy nhưng lại thôi. Không ngờ vài giây sau có tin nhắn tới. Cậu ấy nói với anh sớm mai sẽ về Việt Nam. Nhanh chóng kết nối cuộc gọi trong ngỡ ngàng
“ Mày sao thế? Sao đang yên, đang lành lại về? Ba mày có biết không?”
“ Không. Thiện. Tao không thể sống với những giấc mơ dày vò hàng đêm. Tao nghĩ mình phải về Sài Gòn tìm cô ấy!”
“ Mày điên rồi. Thế còn nhỏ bồ hiện tại thì sao?”
“ Tao không biết! Tao chỉ biết mình cần phải tìm lại những gì đã mất trong quá khứ. Mày có hiểu cảm giác bị nỗi nhớ dày vò, nó khổ sở thế nào hay không? Tao đang cảm giác mình là một chú thiêu thân. Cứ gọi là đâm sầm vào thứ ánh sáng mê hoặc của cái tình yêu trong mộng. Sáng tao nghĩ, tối tao mơ. Tao hoảng loạn khi thấy những dấu hiệu thật sự của một tình yêu thật sự. Hoảng loạn vì không biết phải làm cái gì, tại sao nó lại đến, và tại sao là lúc này, tại sao là người ấy?”
“ Ngày nào tao cũng nhớ má tao! Và tao thấy chẳng sao hết! Đơn giản, người ta vẫn sống với những nỗi nhớ đó thôi?”
“ Ờ. Mày không hiểu được đâu, duyên phận nó kì lạ lắm. Mày không cần phải dàn cảnh hay sắp đặt một cuộc hẹn. Tự dưng nếu muốn gặp, hai người sẽ có cách để tìm thấy nhau. Mày chỉ có một lựa chọn duy nhất đó là làm theo trái tim mình.”
“ Nếu hai lần tao đều tình cờ gặp một cô gái, mà bản thân tao cũng thấy rất thích. Thì đó có được coi là duyên phận hay không?”
“ Thích? OMG. Đó chính là tín hiệu của tình yêu đó! Mày có biết khi nhận được tín hiệu này, bước tiếp theo cần làm là gì không? Đó là: Đừng bỏ qua nó. Đứng trước một nhân duyên, hãy để nó được diễn ra tự nhiên nhất. Thôi, ngủ sớm đi.”
“ Ừ. Về đến nơi thì alo cho tao. Tốt nhất mày nên đá bay người yêu cũ ra khỏi cuộc sống hiện tại rồi trở lại London và tiếp tục với nhân duyên còn dang dở!”
Vương Duy bật cười, anh tắt máy, tâm trạng lại rơi vào trầm mặc. Hữu Thiện cũng trở dậy. Những ngón tay lật mở chiếc Mac đang nằm lặng lẽ cạnh giường. Lướt qua công cụ tìm kiếm trong facebook, hàng trăm cái tên y chan như vậy nhưng không hề thấy ai giống người con gái ấy. Một đêm thật dài đối với người mong mỏi tới ngày mai!
Giai điệu quen thuộc của Without you lôi Minh ra khỏi giấc ngủ buổi sáng. Giọng vẫn còn ngái ngủ, cô lười nhác nghe máy
“ Alo. Em nghe.”
Người đàn ông vẫn chăm chú dõi theo những con số đang chuyển động trước mặt. Những ngón tay dài của anh đưa điện thoại lại gần và thì thầm rất khẽ:
“ Vẫn ngủ sao?”
“ Vâng. Lạnh lắm, em không muốn dậy đâu! Sao tự nhiên lại gọi cho em vào giờ lạ thế?”
“Ừm. Vì nhớ em.”
Minh cảm nhận rất rõ trái tim mình khẽ run lên khi nghe anh nói vậy. Chỉ là một câu nói hết sức nghiêm túc, vẫn mang chút lạnh lùng nhưng từng từ đều chân thực, đến mức cô có thể tưởng tượng ra ánh mắt, từng đường nét trên khuôn mặt anh khi nói vậy. Nũng nịu, cô dịu dàng hỏi lại:
“ Thật á? Liệu có tin được không?”
“ Ồ. Tin hay không tuỳ bạn! Thôi, dậy đi nào. Nhớ hâm lại bữa sáng rồi mới được ăn. Anh- nhớ -em -lắm!”
“ Me too. Moah!”
Minh vươn vai và cười đầy ngọt ngào. Người đàn ông ấy khiến cô ngạc nhiên mỗi ngày. Vô tình chạm phải tràng hạt trên cổ tay, cô bất giác thấy nhớ anh. Nhớ rất nhớ!
Bàn tay Thanh Mai cố xiết chặt tấm khăn choàng quanh cổ. Cô không ngừng vỗ nhẹ tay lên ngực để cơn ho đừng ập tới. Chiếc taxi rời Nội Bài đâm xuyên qua màn mưa mù tháng giêng lao về hướng nội thành. Hà Nội lạnh hơn người ta tưởng! Với tay liên tục bấm chuông, nhưng đều không có ai ra mở cửa. Gọi vào số máy anh trai mình, cô khàn giọng:
“ Nhà mình đi đâu hết vậy anh? ”
“ Em về sao không nói với ai là sao? Đợi anh.”
Ngồi bó gối trước cửa nhà, những hạt mưa rét không ngừng phủ xuống mái tóc xoăn màu hạt dẻ. Cái lạnh thấm vào da thịt khiến cô càng ho dữ dội hơn. Chiếc xe hơi phanh gấp, Hải Nam vội vàng bước ra. Nhìn em gái đầy xót xa. Vừa mở cửa, anh vừa trách cô:
“ Em về phải báo trước chứ. Bố mẹ đều đi Sing. Thằng Lâm vừa vào Sài Gòn sáng nay.”
Đôi mắt cô sọng đỏ, khuôn mặt tái nhợt. Trong hơi thở khó khăn, cô đáp lời anh trai mình:
“ Em chỉ muốn cả nhà mình bất ngờ thôi mà!”
Rót cho em gái cốc nước ấm, anh đưa cho cô và trầm giọng:
“ Lần này về bao lâu, đang bị ốm?”
Gật đầu với anh, cô dịu dàng trả lời, giọng nói khàn đặc
“ Viêm phổi. Đã đỡ rất nhiều! Chắc lần này em sẽ không đi nữa. Dù sao quá trình học cũng kết thúc rồi. Em muốn về bên này mở một thương hiệu của riêng mình!”
Ngạc nhiên trước những gì em gái nói, anh đưa tay chống cằm, cả người ngả ra phía sau sofa. Ánh mắt chăm chú quan sát nét mặt cô, anh nhíu mày hỏi tiếp:
“ Hoàng Sơn thì sao? Hai đứa có chuyện?”
“ Chia tay rồi. Gần một năm trước!”
“ Chết tiệt. Thế là sao? Bố mẹ còn háo hức tưởng cuối năm hai đứa sẽ đính hôn. Chuyện bao lâu rồi?”
“ Gần một năm rồi!”
Không giấu được giận giữ, ánh mắt hằn lên những tơ máu, anh cao giọng:
“ Tại sao giờ mới nói? Lại lôi tính trẻ con ra với nó?”
Cô nhìn anh trai mình đầy sợ hãi, có chút tủi thân cô nghẹn ngào:
“ Em chỉ nghĩ là một thời gian sẽ lại ổn. Nhưng....anh ấy có người khác rồi. Hơn nữa, gần một năm qua, dù ở cùng một thành phố nhưng anh ấy không hề liên lạc với em.”
Nói xong, cô không ngừng ho khan. Nam bước về phía em gái và vỗ nhẹ vào lưng. Nhìn em đầy thương yêu, anh trầm giọng:
“ Nghỉ đi. Lát anh sẽ đưa cô đi khám lại xem sao. Chuyện kia để tính sau. Tại sao anh không thấy mẹ Loan nói gì?”
“ Hình như, hai bác đều không biết!”
Cánh cửa phòng đóng lại, Hải Nam thở dài. Tự châm thuốc cho mình, anh rít một hơi thật sâu rồi thả ra những làn khói mỏng. Chỉ trong vòng một năm, không biết bao chuyện cứ lần lượt kéo tới. 27 tuổi, ngỡ như tất cả đã nằm trong tay mình! Nhưng chưa đầy 1 năm, anh đã li hôn hai lần. Đứa con riêng đành phải mang về đây sống cùng bố mẹ. Không chỉ thế, cách đây không lâu anh mới thoát ra vụ tai tiếng liên quan đến nhận hối lộ phiền phức. Khẽ ấn mạnh vào hai bên thái dương, anh rút điện thoại gọi cho Sơn.
Bàn tay đang cầm đũa của Sơn khẽ dừng lại, nhìn dãy số trên màn hình anh khẽ nhíu mày và nghe máy:
“ Có chuyện gì sao?”
“ Tôi chỉ có duy nhất một đứa em gái! Trước đã nhờ cậy ông đến nơi, đến chốn. Ông không nể mặt tăng thì cũng nên nể mặt Phật. Nó vừa về, nhìn mặt tái nhợt còn đang bệnh. Không biết cô gái trẻ nào có sức hút đến mức khiến ông quên mất tình bạn, tình yêu rồi cả mối quan hệ thân tín của hai nhà bao năm nay?”
Khoé môi khẽ cong lên, Sơn nhìn Ngọc Minh đang ngồi ăn nhỏ nhẹ trước mặt. Anh khẽ cười khẩy và đáp lời Nam:
“ Ông nói thế thì tôi cũng đành chịu. Chỉ là, có một số chuyện người ngoài cuộc sẽ không hiểu được đâu. Nghe nói ông mới li hôn lần hai. Bao giờ cưới vợ lần ba, nhớ gửi thiệp mời nhé!”
“ Thằng....chó chết này. Mày chơi chán em gái tao rồi định phủi tay à? Không dễ thế đâu...”
Mặt Sơn tối sầm lại, ánh mắt anh đầy phẫn nộ:
“ Hải Nam. Chúng ta dù sao cũng là bạn. Nhắc để ông hay, dù sao cũng nên quan tâm đến Thanh Mai nhiều hơn. Có lẽ ông nên hỏi cô ấy chắc là rõ nhất!”
Nói rồi anh tắt máy, trong tiềm thức muốn quăng luôn chiếc Iphone trên tay nhưng Minh đã nhanh chóng ngoài người ra giữ tay anh.
“ Tức giận không tốt. Em đã bảo muốn ném thì ném vào em này!”
Nhắm mắt thở dài, anh kéo ghế đứng dậy và khàn giọng:
“ Em ăn tiếp đi. Anh thôi rồi.”
Nói rồi anh bước về phòng ngủ và đóng cửa lại. Cô không biết ai gọi tới, nhưng cô hiểu anh đang tức giận. Lặng lẽ gẩy cơm, ánh mắt cô trùng xuống. Sau khi thu dọn xong, mấy lần cô định gõ cửa bước vào nhưng lại thôi. Co mình trên sofa, chiếc điều khiển chuyển hết kênh này đến kênh khác. Cuối cùng cô ngủ lúc nào không biết!
Hoàng Sơn làm việc tới khuya. Bước về phía giường mới cảm nhận rõ sự trống trải. Trở ra phòng khách, ánh mắt anh xót xa khi thấy cô gái của mình đang co ro trên ghế. Bế cô về giường, anh ôm chặt cô vào lòng. Ngọc Minh cựa mình nheo mắt nhìn anh:
“ Em cứ tưởng, có người đêm nay vất luôn em ngoài đó chứ?”
Véo má cô, anh dịu dàng:
“ Xin lỗi! Anh mải xem tài liệu nên quên mất. Để em bị lạnh rồi!”
“ Anh có chuyện không vui sao? Nếu có thể nói thì hãy mở lòng. Đừng chuyện gì cũng cất đi, như vậy sẽ rất khó chịu. Anh lại bị đau dạ dày, suy nghĩ nhiều không tốt!”
“ Sao em biết anh bị đau dạ dày?”
“ Dạ. Lúc sáng em dọn nhà thấy vỏ thuốc trong thùng rác. Em xin lỗi vì giờ mới biết! Vậy mà sáng nào cũng để anh tự làm đồ ăn sáng.”
Thơm nhẹ vào má cô, anh âu yếm:
“ Là anh không tốt. Anh sẽ cố gắng để có thể ở bên em nhiều hơn. Yêu anh sẽ rất khổ, em chịu được không?”
Ngước mắt nhìn anh, cô gật đầu khẳng định. Anh bật cười rồi vòng tay xiết chặt cô vào lòng. Thì thầm, anh khẽ nói:
“ Cô ấy đã về nước. Giữa anh và cô ấy không còn gì cả nên anh không muốn em phải nghĩ hay bận tâm vì điều gì! Anh trai cô ấy và anh vốn là bạn thân. Sau đó anh sang Anh học còn cậu ấy vào làm việc trong ngân hàng, cùng cơ quan với bố mẹ anh.
Có lẽ, mọi người cần một thời gian để tiếp nhận chuyện này. Chuyện tình cảm vốn rất khó để gượng ép. Nhưng hiểu được điều đó lại cần cả một quá trình.”
“ Nếu em không xuất hiện, thì anh vẫn yêu chị ấy phải không? Em cảm thấy....anh chỉ cố tỏ ra lạnh lùng. Còn thực sự, anh có một trái tim bao dung và ấm áp. Thực ra, anh đã tha thứ cho chị ấy, chỉ là anh không đối mặt với sự thực đó mà thôi!”
“ Bé ngốc. Có hai loại tình huống khiến cho người ta phải từ bỏ tình yêu của mình. Thứ nhất là do sinh ly tử biệt, thứ hai là do không còn yêu nữa. Còn tất cả những lý do khác ở trong mắt anh chỉ là chuyện buồn cười. Yêu chính là yêu, một khi đã yêu, cho dù người thông minh cỡ nào cũng biến thành ngốc nghếch, lý trí đến đâu cũng biến thành điên dại. Trừ phi không thật sự yêu mới có thể bình tĩnh như vậy, mới có thể bình thản mà chia tay. Tình yêu, vốn không có lý lẽ, tất cả mọi nguyên tắc trước tình yêu đều trở thành vô nghĩa. Cho dù bề ngoài tỏ ra không có gì nhưng trong lòng vẫn rất đau khổ.
Dù không có em xuất hiện thì anh cũng không thể bắt đầu lại cùng cô ấy! Người ta có thể làm lại bất kỳ điều gì nhưng lại quá khó khăn để yêu lại một người.....nhất là khi người ấy đã từng lừa dối mình. Anh không biết người khác thế nào, nhưng anh thì không làm được điều đó.”
Đặt bàn tay bé nhỏ của cô lên ngực trái mình, Hoàng Sơn trầm giọng:
“ Giờ đây, nơi này đã thuộc về em. Đã bị em quyến rũ và cướp đi rồi. Em bảo anh biết phải làm sao?”
Cô cọ mặt vào ngực anh và cười đầy ngọt ngào. Cô rất muốn thốt lên rằng, hạnh phúc của đời cô không ai khác chỉ có thể là người đàn ông này! Nhưng cô rất sợ, hạnh phúc ấy một ngày rời xa cô và thuộc về người khác. Cô rất sợ. Có ai đó từng nói, nhìn tới bức tường, phải đủ khôn để nhìn hoặc nghĩ xem sau bức tường đó là cái gì. Nhưng Minh không phải thám tử. Nên cô không thể nhìn ra được một người chỉ thoáng qua giây phút biến thành người đàn ông của cả cuộc đời mình, rồi càng không nghĩ lỡ yêu rồi lại có ngày xa cách. Cô chỉ biết nghĩ đến đâu thì làm đến đó, yêu được ngày nào hay ngày đó, và không bao giờ nói trước một cái gì, khi trái đất ngày nào cũng quay và trái tim người thì đập những nhịp khác nhau. Cô chỉ biết giờ phút này, anh là của cô. Vậy là đủ rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.