Chương 13: Tình yêu phần nhiều là sự trả giá!
Tử Tiệp
18/12/2013
Cầm hờ ly Starbucks Latte vẫn còn ấm nóng trên tay, Ngọc
Minh ngắm nhìn tất cả. Những chàng trai London cũng ngoái nhìn lại cô gái Châu
Á lạ lẫm bước đi như lạc lõng ở giữa thủ đô thế giới. Sau mỗi kì thi căng thẳng
4 tháng 1 lần, cô luôn muốn tản bộ 1 vòng xa xăm như thế này. Ít nhất, dù chẳng
thể nào bước về đến Việt Nam, cô cũng nguôi ngoai lại cơn nhớ Hoàng Sơn len lỏi
khắp mỗi milimet người mình. Rút Iphone, cô gọi cho anh nhưng máy vẫn báo bận.
Đã là cuộc gọi thứ mười lăm trong ngày hôm nay! Dường như anh đang bận? Cô tự bịa
cho mình một lý do nào đó còn hơn tin rằng anh đã lãng quên mình. Lần cuối cùng
cô nói chuyện với anh cách đây hơn hai ngày trước, anh nói sẽ về London trong
hôm nay nhưng chỉ là anh nói....vì đến tận bây giờ cô đoán anh vẫn chưa lên máy
bay. Anh nói hãy gọi cho anh bất cứ khi nào cô muốn, anh sẽ rất vui....nhưng đến
tận bây giờ, đôi bàn tay cố bấm nút gọi đổi lại chỉ là tiếng máy báo bận từ chối.
Anh như mặt trăng, mùng một, ngày rằm khác nhau xa quá!
Hà Nội.
Mặt trời đã chào tạm biệt chiều tà cách đây hơn sáu giờ đồng hồ trước. Đã là ngày thứ hai sau khi Sơn được đưa vào viện. Căn phòng vẫn lặng như tờ. Từ lúc biết con trai mình xảy ra chuyện, mẹ anh vẫn chưa hề chợp mắt. Bà không khóc, không gọi tên anh. Bà chỉ lặng yên nhìn anh vẫn đang ngủ say tựa một đứa trẻ. Đau lòng! Xót xa! Lo lắng! Nhưng có ích gì không khi tất cả những gì bà có thể làm lúc này là chờ đợi, chờ đợi anh tỉnh lại.
Theo kết luận của bác sĩ, Hoàng Sơn cụ thể bị trúng ba phát đạn. Ca phẫu thuật sáng qua đã rất thành công. Xương sườn số 10 và số 11 bị gẫy, anh mất rất nhiều máu lại còn bị tràn khí màng phổi. Viên đạn thứ hai đi theo hướng xuyên từ sau lưng trái qua lồng ngực gây thủng phổi. May mắn, vị trí đầu đạn đi qua không trúng vào động mạch và khí quản. Nếu không, anh đã không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.
Do sức khoẻ ban đầu của anh không đảm bảo, nên một viên đạn vẫn nằm sâu trong lồng ngực, ngay sát tim. Các bác sĩ và gia đình đều chờ anh tỉnh lại sẽ tiếp tục chụp cắt lớp CT để xác định chính xác vị trí viên đạn và tiến hành ca phẫu thuật thứ hai. Có lẽ, sự việc xảy ra đều là cú sốc quá lớn với tất cả mọi người. Chúng ta đều không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy đến. Bình yên hôm nay chỉ biết hôm nay, còn hôm mai phải để hôm mai tính.
Đăt bàn tay lên vai vợ, ông Hiệu trầm giọng nói khẽ:
“ Em về nhà nghỉ một đêm đi. Bác sĩ nói chỉ đêm nay là con sẽ tỉnh. Sẽ ổn cả thôi.”
Bà Loan ngước nhìn chồng, thở dài rồi bà nói:
“ Chuyến công tác có hoãn lại được không anh? Con giờ vẫn chưa biết liệu có sao không nữa?”
Vỗ nhẹ vào lưng vợ, ánh mắt ông thoáng buồn. Khó khăn, ông lên tiếng trả lời:
“ Phương án lần này đều do một mình anh phụ trách. Sợ là không làm khác được. Con sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng quá. Việc cần nhất bây giờ là chúng ta phải bình tĩnh. Tạm thời, từ chối tất cả các cuộc gọi đến... Đừng để việc này lan rộng, nhiều đối tác nhân cơ hội đến thăm hỏi, phiền phức. Bên công an, anh cũng đã nhờ cậy rồi. Em cứ về nghỉ đi.”
Gật đầu với chồng, bà Loan đứng dậy nhìn con rồi bước ra khỏi phòng. Hà Nội, lại một đêm đầy âu lo ngang qua!
Ngay sau khi bà Loan vừa rời khỏi viện không lâu thì Sơn đã tỉnh. Viện Việt Đức tiếp tục bận rộn trong những bước chân, tiếng dao kéo lạnh lẽo và vô cảm. Hoàng Sơn cảm thấy ngực mình bị đè mạnh, hơi thở khó khăn. Anh mơ hồ thấy ba mình đang ngồi cạnh, còn rất nhiều bác sĩ vây quanh. Nhưng chẳng bao lâu, anh đã bị gây thuốc mê và được chuyển sang phòng mổ. Một hành trình tìm về với sự sống lại diễn ra.
Ngay khi bình minh hé sáng, ông Hiệu day nhẹ hai bên thái dương, dặn dò vợ sau đó rời viện. Chuyện Sơn bị thương vợ chồng ông đều giấu kín. Bước vào xã hội, khi người ta có cho mình một địa vị nhất định thì người ta càng phải ý thức việc gì cần tránh, việc gì nên và không nên. Ông biết, tin đồn đã truyền đi nhưng mọi cuộc điện từ khắp nơi gọi tới, vợ chồng ông đều không tiếp. Đối với những lời hỏi thăm của đồng nghiệp, bạn bè cũng phải làm ngơ. Nhất là khi, con trai ông bị ám sát. Nghĩ đến đó, ông khẽ nhíu mày. Giọng ông khàn lại, gần như không còn rõ tiếng, nói với chàng trai đang lái xe trước mặt. Ông nói:
“ Cháu nghĩ, chuyện thằng Sơn ai có thể làm ra hay đơn thuần chỉ là nhầm lẫn?”
Thái suy nghĩ vài giây rồi chậm rãi đáp lời sếp:
“ Chú đang nghĩ đến những đối tượng hợp tác không thành với ngân hàng chúng ta? Cháu không nghĩ vậy. Vì thực ra, rất ít người biết Sơn. Nên việc ám sát em ấy chi bằng gây khó dễ trực tiếp cho chú hoặc cô không phải hơn sao? Vậy nên, chắc chắn người đó có khúc mắc gì với cậu ấy. Mà chuyện này chắc phải nhờ công an can thiệp và chờ cậu ấy tỉnh lại.”
Gật đầu, ông im lặng không nói gì. Sau khi thu dọn xong hành lí, ông và Thái tiếp tục chạy xe theo hướng Nội Bài airport đáp chuyến bay tới London.
London.
London cũng có một nơi mà có thể bước trên sỏi, nghe tiếng sóng vỗ, hít hà hương sông nước và gió thổi. Có chút se lạnh nhưng không gian của bãi đá gần Bloomsbury khiến Ngọc Minh cảm thấy lạ kỳ. Chỉ là....cô chẳng thể ngồi ở đây để tận hưởng những khoảng không yên bình mãi được. Cô phải về nhà....đợi anh.
Trên đường về, Ngọc Minh ghé ngang cửa hiệu gần đấy mua thức ăn, bắp rang bơ, chocolate, bò, rau và một đôi thứ linh tinh. Cô linh cảm anh sẽ về, sẽ cùng cô nhìn ngắm cây cầu Tower sáng đèn bên Con mắt London kì vỹ ngòai cửa sổ. Sau đấy, một là anh sẽ dìu dắt cô qua những con đường ánh sáng đầy mộng mơ, nhìn những nhóm bà đầm người Tây tay lỉnh kỉnh các túi quần áo hiệu, đi ra đi vào các cửa hiệu thời trang trên đường Oxford. Hai là cô sẽ cặm cụi vào những trang sách chi chít những ghi chú, đeo headphone vào để nghe bài giảng được ghi âm lại. Trên bàn cô sẽ bày la liệt các lọai chocolate, và vài ly café đen được pha kiểu Việt Nam đậm mùi. Còn Hoàng Sơn chỉ lặng im gõ phím, chuyên tâm làm việc. Nghĩ đến anh, cô cười đầy ngọt ngào. Biết đâu, anh cố tình không nghe điện thoại của cô vì muốn mang đến bất ngờ ngày trở về. Nụ cười vẫn đọng lại trên cánh môi hồng, Ngọc Minh rảo bước thật nhanh về ngôi nhà có những rặng thường xuân leo bám. Nhà của cô và anh.
Thái hơi ngỡ ngàng khi cánh cửa căn hộ của Sơn được mở ra. Minh cũng sững sờ. Ánh mắt cô chỉ biết mở tròn ngơ ngác nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang đứng giữa phòng khách nhà mình. Thái đưa mắt quan sát và đánh giá cô gái trẻ trước mặt. Có vẻ cô ấy là người Trung Quốc, lại có nét ngây ngô như kiểu diễn viên Hàn Quốc vẫn xuất hiện trên truyền hình. Lịch sự, anh dịu dàng lên tiếng hỏi đánh tan không khí lạ lẫm đang có:
“ Hi, Are you ok?”
“uhm... nothing.... thank you. Are you Vietnamese? ”
“ Oh. Không nghĩ em là người Việt Nam. Nhìn không giống lắm!”
Minh ngại ngùng, cô vẫn đứng ngẩn người trước cửa. Giọng cô có chút ấp úng, cô hỏi lại anh:
“ Anh là....bạn của anh Sơn ạ?”
Gật đầu với cô, anh cười và đáp lời:
“ Chắc em là bạn gái của Sơn. Có gì em vào đây ngồi rồi chúng ta nói tiếp. Đứng thế này....anh thật sự mỏi chân mà em chắc không thoải mái.”
Cô cũng cười, thay dép rồi cô bước đến sofa ngồi đối diện với anh. Ánh mắt cô đảo nhanh qua các phòng nhưng không thấy thân ảnh quen thuộc đâu cả. Thái hiểu cô đang tìm kiếm điều gì, anh chưa kịp nói thì tiếng xe dừng trước cửa nhà. Ngay sau đó, một người đàn ông luống tuổi bước vào.
Ông Hiệu nhìn thoáng qua cũng đã hiểu được vấn đề, ông quay sang Thái trầm giọng:
“ Cháu ra xe trước đi. Chú nói với người bạn nhỏ này mấy câu rồi sẽ ra sau.”
Thái cúi đầu khẽ chào hai người. Minh cũng nhìn anh gật đầu thay cho lời chào. Cánh cửa đóng lại, cô có chút khẩn trương và hồi hộp. Cô biết, người đang ngồi nói chuyện với mình là ai! Anh rất giống ông, từ phong thái điềm tĩnh và lạnh lùng. Nhưng cách nói chuyện của ông không xa cách như anh mà ngược lại, hoàn toàn gần gũi.
Nhìn Ngọc Minh trìu mến, ông nói:
“ Bác sẽ nói nhanh thôi. Chắc cháu cũng biết bác là bố Sơn”
“ Dạ.”
“ Thằng Sơn chưa bao giờ nói về chuyện của hai đứa một cách chính thức. Nhưng bác cũng biết, nó không sống một mình được một thời gian rồi. Cháu biết đấy, người làm cha, làm mẹ luôn dõi theo con mình dù ở bất kỳ đâu. Cháu cũng là người Hà Nội đúng không? ”
“ Dạ. Nhà cháu ở gần viện Thanh Nhàn.”
“ Vậy cháu còn học bên này trong thời gian bao lâu nữa?”
Lòng bàn tay của Ngọc Minh toát mồ hôi, cô cố gắng bấu thật chặt ngón tay để giữ cho mình bình tĩnh và bớt run. Cô ngẩng đầu nhìn ông và dịu dàng trả lời:
“ Cháu còn hai tháng nữa là sẽ kết thúc chương trình học ạ.”
“ Dù chưa tiếp xúc với cháu nhiều nhưng đứng ở cương vị một người cha, bác rất quí cháu. Bác tin rằng con trai bác có một người bạn gái như cháu là phúc phận của nó. Chuyện tình cảm của con cái bác không can thiệp nhiều vì có đôi khi muốn can thiệp cũng không được, nhất là một đứa luôn nhất quyết làm theo ý mình như thằng Sơn.”
Ngừng một lát, ông chậm rãi nói tiếp:
“ Thế hệ của bác và các cháu quá xa nên đôi khi, chuyện tình cảm của giới trẻ bây giờ bác cũng không thể hiểu hết được. Nếu hai đứa thương nhau thì phải xác định rõ, trong tình yêu hạnh phúc có được chẳng bao nhiêu bởi bản chất tình yêu thời đại nào cũng như nhau cả thôi, phần nhiều phải là sự trả giá. Khi về bác sẽ dặn Sơn gọi cho cháu sau. Hiện giờ gia đình đang có chút việc riêng nên cháu hãy hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của nó hiện tại. Việc trước mắt bây giờ cháu phải học và thi cho tốt.”
Nói rồi ông đứng dậy, Minh vẫn chưa hiểu hết được ý tứ sâu xa của lời ông nói. Cô chỉ biết đứng dậy theo ông. Vẫn giọng nói ấm áp, ông cười hiền:
“ Bác phải đi rồi. Mong sớm gặp lại cháu ở Hà Nội.”
Cô cúi đầu chào rồi tiễn chân ông ra xe. Chiếc xe xa dần, Ngọc Minh không hiểu sao trong lòng mình bỗng trở nên trống rỗng.
Ngồi bó chân trên sofa, những ngón tay cô trượt nhanh trên màn hình điện thoại tìm số của anh. Tiếp tục gọi nhưng lần này máy báo đã tắt và chuyển sang tin nhắn thoại. Có cần nhắn gì nữa không? Nhớ lại những gì ba anh nói cô cắn chặt môi, đôi mắt ướt nhoè và thì thầm lại từng câu chữ: “ Trong tình yêu hạnh phúc có được chẳng bao nhiêu. Tình yêu phần nhiều phải là sự trả giá.” Mệnh đề không lâu sau đã được thiết lập và dần được cô khẳng định lại trong lòng. Anh đang chạy trốn cô. Anh chạy trốn điều gì? Vì sao ba anh lại nói “khi về bác sẽ dặn nó gọi cho cháu sau?”.
Mọi thứ nơi đây, căn nhà và những tháng ngày có cô chẳng lẽ không mang một ý nghĩa nào với anh hay sao? Lẽ nào một cuộc gọi, một câu nói cũng là khó khăn? Là ai đó đã từng nói với những người yêu nhau khoảng cách luôn mang lại nhiều ý nghĩa? Nơi đây, cô đang nhớ và trao gửi yêu thương cho anh còn anh nơi đó thì sao? Lẽ nào, anh vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi đau và chưa một lúc nào nguôi ngoai với cái chết của người yêu cũ?
Bóng tối xộc vào không gian tĩnh lặng. Ngọc Minh không thiết tha với bất kỳ việc gì lúc này, cô cứ ngồi đó rồi rượt đuổi theo những suy nghĩ trong đầu. Con người không nhất định là phải thay đổi cái gì nhưng nhất định là phải tìm thấy chính mình. Muốn tìm thấy chính mình kỳ thật rất dễ dàng. Đôi lúc, chỉ cần có một chút quyết tâm và dũng cảm, thế là đủ rồi....Và cô đã dũng cảm để tìm ra anh. Anh đã đến và gieo vào lòng cô cái ấp áp, sự bình yên trong tâm hồn, khơi dậy trong cô sức mạnh, sự bản lĩnh và tin yêu vào cuộc đời này biết bao nhiêu. Có lẽ vì thế mà mỗi ngày qua đi cô lại thấy yêu thương anh thêm một chút, tình yêu cô dành cho anh lại nồng nàn sâu đậm thêm một chút. Trong mỗi giây mỗi phút, trong từng khoảnh khắc, anh ở ngay cạnh cô, trong tâm trí cô, nơi trái tim cô, trong tất cả những gì hiện diện trước mặt cô, sau lưng cô, trong hơi thở cô, trong từng giấc ngủ…dịu dàng ấp áp và ám ảnh. Ước gì thời gian ngừng trôi để mọi cảm xúc trong cô được lắng đọng, để mọi thứ đừng thay đổi, để người đến và đừng bao giờ rời xa cô cả…
Hạnh phúc là một cái gì đó dễ tìm nhưng khó giữ. Đôi khi, chỉ một cái lỡ tay cũng có thể làm mọi thứ vỡ tan như bong bóng xà phòng. Nhưng cũng có khi nó còn chưa kịp định hình đã vội tan biến như cõi hư vô khiến lòng ta cứ mãi ngác ngơ, tiếc nuối…Và Sơn, có thể là hạnh phúc của cô nhưng khó với, dù chỉ là một cái chạm tay rất khẽ. Vì anh xa quá! Xa đến nỗi một câu “ anh rất nhớ em” mà anh từng nói lúc này cũng không thể xích gần khoảng cách, càng không thể nào làm xoa dịu những nỗi đau. Vì tình mong manh quá! Mong manh như giữa hai khoảng trời ảo thực nên chẳng thể nào cảm nhận được những khát khao. Nước mắt lăn dài trên má, thoát ra đi thôi, khi sự thực là lúc này đây, cô hiểu rằng: Anh đã bỏ rơi cô ngay giữa căn nhà yên ấm...
Hà Nội.
Mặt trời đã chào tạm biệt chiều tà cách đây hơn sáu giờ đồng hồ trước. Đã là ngày thứ hai sau khi Sơn được đưa vào viện. Căn phòng vẫn lặng như tờ. Từ lúc biết con trai mình xảy ra chuyện, mẹ anh vẫn chưa hề chợp mắt. Bà không khóc, không gọi tên anh. Bà chỉ lặng yên nhìn anh vẫn đang ngủ say tựa một đứa trẻ. Đau lòng! Xót xa! Lo lắng! Nhưng có ích gì không khi tất cả những gì bà có thể làm lúc này là chờ đợi, chờ đợi anh tỉnh lại.
Theo kết luận của bác sĩ, Hoàng Sơn cụ thể bị trúng ba phát đạn. Ca phẫu thuật sáng qua đã rất thành công. Xương sườn số 10 và số 11 bị gẫy, anh mất rất nhiều máu lại còn bị tràn khí màng phổi. Viên đạn thứ hai đi theo hướng xuyên từ sau lưng trái qua lồng ngực gây thủng phổi. May mắn, vị trí đầu đạn đi qua không trúng vào động mạch và khí quản. Nếu không, anh đã không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.
Do sức khoẻ ban đầu của anh không đảm bảo, nên một viên đạn vẫn nằm sâu trong lồng ngực, ngay sát tim. Các bác sĩ và gia đình đều chờ anh tỉnh lại sẽ tiếp tục chụp cắt lớp CT để xác định chính xác vị trí viên đạn và tiến hành ca phẫu thuật thứ hai. Có lẽ, sự việc xảy ra đều là cú sốc quá lớn với tất cả mọi người. Chúng ta đều không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy đến. Bình yên hôm nay chỉ biết hôm nay, còn hôm mai phải để hôm mai tính.
Đăt bàn tay lên vai vợ, ông Hiệu trầm giọng nói khẽ:
“ Em về nhà nghỉ một đêm đi. Bác sĩ nói chỉ đêm nay là con sẽ tỉnh. Sẽ ổn cả thôi.”
Bà Loan ngước nhìn chồng, thở dài rồi bà nói:
“ Chuyến công tác có hoãn lại được không anh? Con giờ vẫn chưa biết liệu có sao không nữa?”
Vỗ nhẹ vào lưng vợ, ánh mắt ông thoáng buồn. Khó khăn, ông lên tiếng trả lời:
“ Phương án lần này đều do một mình anh phụ trách. Sợ là không làm khác được. Con sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng quá. Việc cần nhất bây giờ là chúng ta phải bình tĩnh. Tạm thời, từ chối tất cả các cuộc gọi đến... Đừng để việc này lan rộng, nhiều đối tác nhân cơ hội đến thăm hỏi, phiền phức. Bên công an, anh cũng đã nhờ cậy rồi. Em cứ về nghỉ đi.”
Gật đầu với chồng, bà Loan đứng dậy nhìn con rồi bước ra khỏi phòng. Hà Nội, lại một đêm đầy âu lo ngang qua!
Ngay sau khi bà Loan vừa rời khỏi viện không lâu thì Sơn đã tỉnh. Viện Việt Đức tiếp tục bận rộn trong những bước chân, tiếng dao kéo lạnh lẽo và vô cảm. Hoàng Sơn cảm thấy ngực mình bị đè mạnh, hơi thở khó khăn. Anh mơ hồ thấy ba mình đang ngồi cạnh, còn rất nhiều bác sĩ vây quanh. Nhưng chẳng bao lâu, anh đã bị gây thuốc mê và được chuyển sang phòng mổ. Một hành trình tìm về với sự sống lại diễn ra.
Ngay khi bình minh hé sáng, ông Hiệu day nhẹ hai bên thái dương, dặn dò vợ sau đó rời viện. Chuyện Sơn bị thương vợ chồng ông đều giấu kín. Bước vào xã hội, khi người ta có cho mình một địa vị nhất định thì người ta càng phải ý thức việc gì cần tránh, việc gì nên và không nên. Ông biết, tin đồn đã truyền đi nhưng mọi cuộc điện từ khắp nơi gọi tới, vợ chồng ông đều không tiếp. Đối với những lời hỏi thăm của đồng nghiệp, bạn bè cũng phải làm ngơ. Nhất là khi, con trai ông bị ám sát. Nghĩ đến đó, ông khẽ nhíu mày. Giọng ông khàn lại, gần như không còn rõ tiếng, nói với chàng trai đang lái xe trước mặt. Ông nói:
“ Cháu nghĩ, chuyện thằng Sơn ai có thể làm ra hay đơn thuần chỉ là nhầm lẫn?”
Thái suy nghĩ vài giây rồi chậm rãi đáp lời sếp:
“ Chú đang nghĩ đến những đối tượng hợp tác không thành với ngân hàng chúng ta? Cháu không nghĩ vậy. Vì thực ra, rất ít người biết Sơn. Nên việc ám sát em ấy chi bằng gây khó dễ trực tiếp cho chú hoặc cô không phải hơn sao? Vậy nên, chắc chắn người đó có khúc mắc gì với cậu ấy. Mà chuyện này chắc phải nhờ công an can thiệp và chờ cậu ấy tỉnh lại.”
Gật đầu, ông im lặng không nói gì. Sau khi thu dọn xong hành lí, ông và Thái tiếp tục chạy xe theo hướng Nội Bài airport đáp chuyến bay tới London.
London.
London cũng có một nơi mà có thể bước trên sỏi, nghe tiếng sóng vỗ, hít hà hương sông nước và gió thổi. Có chút se lạnh nhưng không gian của bãi đá gần Bloomsbury khiến Ngọc Minh cảm thấy lạ kỳ. Chỉ là....cô chẳng thể ngồi ở đây để tận hưởng những khoảng không yên bình mãi được. Cô phải về nhà....đợi anh.
Trên đường về, Ngọc Minh ghé ngang cửa hiệu gần đấy mua thức ăn, bắp rang bơ, chocolate, bò, rau và một đôi thứ linh tinh. Cô linh cảm anh sẽ về, sẽ cùng cô nhìn ngắm cây cầu Tower sáng đèn bên Con mắt London kì vỹ ngòai cửa sổ. Sau đấy, một là anh sẽ dìu dắt cô qua những con đường ánh sáng đầy mộng mơ, nhìn những nhóm bà đầm người Tây tay lỉnh kỉnh các túi quần áo hiệu, đi ra đi vào các cửa hiệu thời trang trên đường Oxford. Hai là cô sẽ cặm cụi vào những trang sách chi chít những ghi chú, đeo headphone vào để nghe bài giảng được ghi âm lại. Trên bàn cô sẽ bày la liệt các lọai chocolate, và vài ly café đen được pha kiểu Việt Nam đậm mùi. Còn Hoàng Sơn chỉ lặng im gõ phím, chuyên tâm làm việc. Nghĩ đến anh, cô cười đầy ngọt ngào. Biết đâu, anh cố tình không nghe điện thoại của cô vì muốn mang đến bất ngờ ngày trở về. Nụ cười vẫn đọng lại trên cánh môi hồng, Ngọc Minh rảo bước thật nhanh về ngôi nhà có những rặng thường xuân leo bám. Nhà của cô và anh.
Thái hơi ngỡ ngàng khi cánh cửa căn hộ của Sơn được mở ra. Minh cũng sững sờ. Ánh mắt cô chỉ biết mở tròn ngơ ngác nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang đứng giữa phòng khách nhà mình. Thái đưa mắt quan sát và đánh giá cô gái trẻ trước mặt. Có vẻ cô ấy là người Trung Quốc, lại có nét ngây ngô như kiểu diễn viên Hàn Quốc vẫn xuất hiện trên truyền hình. Lịch sự, anh dịu dàng lên tiếng hỏi đánh tan không khí lạ lẫm đang có:
“ Hi, Are you ok?”
“uhm... nothing.... thank you. Are you Vietnamese? ”
“ Oh. Không nghĩ em là người Việt Nam. Nhìn không giống lắm!”
Minh ngại ngùng, cô vẫn đứng ngẩn người trước cửa. Giọng cô có chút ấp úng, cô hỏi lại anh:
“ Anh là....bạn của anh Sơn ạ?”
Gật đầu với cô, anh cười và đáp lời:
“ Chắc em là bạn gái của Sơn. Có gì em vào đây ngồi rồi chúng ta nói tiếp. Đứng thế này....anh thật sự mỏi chân mà em chắc không thoải mái.”
Cô cũng cười, thay dép rồi cô bước đến sofa ngồi đối diện với anh. Ánh mắt cô đảo nhanh qua các phòng nhưng không thấy thân ảnh quen thuộc đâu cả. Thái hiểu cô đang tìm kiếm điều gì, anh chưa kịp nói thì tiếng xe dừng trước cửa nhà. Ngay sau đó, một người đàn ông luống tuổi bước vào.
Ông Hiệu nhìn thoáng qua cũng đã hiểu được vấn đề, ông quay sang Thái trầm giọng:
“ Cháu ra xe trước đi. Chú nói với người bạn nhỏ này mấy câu rồi sẽ ra sau.”
Thái cúi đầu khẽ chào hai người. Minh cũng nhìn anh gật đầu thay cho lời chào. Cánh cửa đóng lại, cô có chút khẩn trương và hồi hộp. Cô biết, người đang ngồi nói chuyện với mình là ai! Anh rất giống ông, từ phong thái điềm tĩnh và lạnh lùng. Nhưng cách nói chuyện của ông không xa cách như anh mà ngược lại, hoàn toàn gần gũi.
Nhìn Ngọc Minh trìu mến, ông nói:
“ Bác sẽ nói nhanh thôi. Chắc cháu cũng biết bác là bố Sơn”
“ Dạ.”
“ Thằng Sơn chưa bao giờ nói về chuyện của hai đứa một cách chính thức. Nhưng bác cũng biết, nó không sống một mình được một thời gian rồi. Cháu biết đấy, người làm cha, làm mẹ luôn dõi theo con mình dù ở bất kỳ đâu. Cháu cũng là người Hà Nội đúng không? ”
“ Dạ. Nhà cháu ở gần viện Thanh Nhàn.”
“ Vậy cháu còn học bên này trong thời gian bao lâu nữa?”
Lòng bàn tay của Ngọc Minh toát mồ hôi, cô cố gắng bấu thật chặt ngón tay để giữ cho mình bình tĩnh và bớt run. Cô ngẩng đầu nhìn ông và dịu dàng trả lời:
“ Cháu còn hai tháng nữa là sẽ kết thúc chương trình học ạ.”
“ Dù chưa tiếp xúc với cháu nhiều nhưng đứng ở cương vị một người cha, bác rất quí cháu. Bác tin rằng con trai bác có một người bạn gái như cháu là phúc phận của nó. Chuyện tình cảm của con cái bác không can thiệp nhiều vì có đôi khi muốn can thiệp cũng không được, nhất là một đứa luôn nhất quyết làm theo ý mình như thằng Sơn.”
Ngừng một lát, ông chậm rãi nói tiếp:
“ Thế hệ của bác và các cháu quá xa nên đôi khi, chuyện tình cảm của giới trẻ bây giờ bác cũng không thể hiểu hết được. Nếu hai đứa thương nhau thì phải xác định rõ, trong tình yêu hạnh phúc có được chẳng bao nhiêu bởi bản chất tình yêu thời đại nào cũng như nhau cả thôi, phần nhiều phải là sự trả giá. Khi về bác sẽ dặn Sơn gọi cho cháu sau. Hiện giờ gia đình đang có chút việc riêng nên cháu hãy hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của nó hiện tại. Việc trước mắt bây giờ cháu phải học và thi cho tốt.”
Nói rồi ông đứng dậy, Minh vẫn chưa hiểu hết được ý tứ sâu xa của lời ông nói. Cô chỉ biết đứng dậy theo ông. Vẫn giọng nói ấm áp, ông cười hiền:
“ Bác phải đi rồi. Mong sớm gặp lại cháu ở Hà Nội.”
Cô cúi đầu chào rồi tiễn chân ông ra xe. Chiếc xe xa dần, Ngọc Minh không hiểu sao trong lòng mình bỗng trở nên trống rỗng.
Ngồi bó chân trên sofa, những ngón tay cô trượt nhanh trên màn hình điện thoại tìm số của anh. Tiếp tục gọi nhưng lần này máy báo đã tắt và chuyển sang tin nhắn thoại. Có cần nhắn gì nữa không? Nhớ lại những gì ba anh nói cô cắn chặt môi, đôi mắt ướt nhoè và thì thầm lại từng câu chữ: “ Trong tình yêu hạnh phúc có được chẳng bao nhiêu. Tình yêu phần nhiều phải là sự trả giá.” Mệnh đề không lâu sau đã được thiết lập và dần được cô khẳng định lại trong lòng. Anh đang chạy trốn cô. Anh chạy trốn điều gì? Vì sao ba anh lại nói “khi về bác sẽ dặn nó gọi cho cháu sau?”.
Mọi thứ nơi đây, căn nhà và những tháng ngày có cô chẳng lẽ không mang một ý nghĩa nào với anh hay sao? Lẽ nào một cuộc gọi, một câu nói cũng là khó khăn? Là ai đó đã từng nói với những người yêu nhau khoảng cách luôn mang lại nhiều ý nghĩa? Nơi đây, cô đang nhớ và trao gửi yêu thương cho anh còn anh nơi đó thì sao? Lẽ nào, anh vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi đau và chưa một lúc nào nguôi ngoai với cái chết của người yêu cũ?
Bóng tối xộc vào không gian tĩnh lặng. Ngọc Minh không thiết tha với bất kỳ việc gì lúc này, cô cứ ngồi đó rồi rượt đuổi theo những suy nghĩ trong đầu. Con người không nhất định là phải thay đổi cái gì nhưng nhất định là phải tìm thấy chính mình. Muốn tìm thấy chính mình kỳ thật rất dễ dàng. Đôi lúc, chỉ cần có một chút quyết tâm và dũng cảm, thế là đủ rồi....Và cô đã dũng cảm để tìm ra anh. Anh đã đến và gieo vào lòng cô cái ấp áp, sự bình yên trong tâm hồn, khơi dậy trong cô sức mạnh, sự bản lĩnh và tin yêu vào cuộc đời này biết bao nhiêu. Có lẽ vì thế mà mỗi ngày qua đi cô lại thấy yêu thương anh thêm một chút, tình yêu cô dành cho anh lại nồng nàn sâu đậm thêm một chút. Trong mỗi giây mỗi phút, trong từng khoảnh khắc, anh ở ngay cạnh cô, trong tâm trí cô, nơi trái tim cô, trong tất cả những gì hiện diện trước mặt cô, sau lưng cô, trong hơi thở cô, trong từng giấc ngủ…dịu dàng ấp áp và ám ảnh. Ước gì thời gian ngừng trôi để mọi cảm xúc trong cô được lắng đọng, để mọi thứ đừng thay đổi, để người đến và đừng bao giờ rời xa cô cả…
Hạnh phúc là một cái gì đó dễ tìm nhưng khó giữ. Đôi khi, chỉ một cái lỡ tay cũng có thể làm mọi thứ vỡ tan như bong bóng xà phòng. Nhưng cũng có khi nó còn chưa kịp định hình đã vội tan biến như cõi hư vô khiến lòng ta cứ mãi ngác ngơ, tiếc nuối…Và Sơn, có thể là hạnh phúc của cô nhưng khó với, dù chỉ là một cái chạm tay rất khẽ. Vì anh xa quá! Xa đến nỗi một câu “ anh rất nhớ em” mà anh từng nói lúc này cũng không thể xích gần khoảng cách, càng không thể nào làm xoa dịu những nỗi đau. Vì tình mong manh quá! Mong manh như giữa hai khoảng trời ảo thực nên chẳng thể nào cảm nhận được những khát khao. Nước mắt lăn dài trên má, thoát ra đi thôi, khi sự thực là lúc này đây, cô hiểu rằng: Anh đã bỏ rơi cô ngay giữa căn nhà yên ấm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.