Chương 36
Thời Tinh Thảo
11/05/2020
10/05/20
Editor: Ji_en
Hạ Xuyên cong khóe miệng, nhìn cô gái nhỏ thẹn quá thành giận, cầm tay Dịch Thần Hi, lại bị cô né tránh.
"Ai cho anh cầm tay em." Âm thanh cô lạnh lùng, trong lòng hờn dỗi.
Hạ Xuyên cười, dùng sức nắm chặt tay cô, âm thanh mềm nhẹ: "Trước tiên lên xe đã, ở bên ngoài lạnh lắm."
Dịch Thần Hi vô cùng tức giận liếc anh một cái, giọng lạnh băng: "Lạnh thì lạnh, dù sao em cũng không muốn cùng anh về nhà." Lời này của cô, có chút lạy ông tôi ở bụi này(*).
(*): Đang giấu điều gì đó nhưng vô tình làm cho người khác biết.
Hạ Xuyên cười nhẹ, liên tục đáp lời: "Được được được, anh biết em không muốn về nhà với anh, em là muốn qua nhà bà ngoại, bây giờ anh đưa em đi."
Dịch Thần Hi: "......"
Cuối cùng cô vẫn lên xe, hờn dỗi cả đoạn đường, cũng không nói chuyện với Hạ Xuyên. Cô hết nhìn ngoài cửa sổ lại nhìn di động, nhưng vẫn không nhìn Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên dở khóc dở cười nhìn người đột nhiên tức giận, trong mắt đè nặng ý cười, mặt không đổi sắc lái xe, đưa cô đi nhà bà ngoại. Xe ngừng ở bãi đỗ cách nhà bà ngoại không xa, không lái xe vào.
Trong bãi rất ít người, hai người một trước một sau xuống xe.
Dịch Thần Hi xuống xe,một ánh mắt đều không cho Hạ Xuyên, buồn bực cầm túi xách đi, Hạ Xuyên cũng không đoạt túi của cô, túi rất nhẹ, cô hoàn toàn có thể tự cầm. Từ ngõ đi đến nhà đại khái hết mười phút đi bộ, Dịch Thần Hi cúi đầu giận dỗi, cô cảm thấy quá mức mất mặt, tuy rằng muốn cùng Hạ Xuyên trở về nhưng chút ý đồ ấy lại bị chọc thủng, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thẹn.
Đến khi Dịch Thần Hi ngừng ở cửa nhà bà ngoại, cô mới quay đầu trừng mắt nhìn người đi theo sau:" Anh đi theo em đến đây làm gì"
Hạ Xuyên nhướng mày, một tay đút trong túi quần, chỉ chỉ nhà bên cạnh: "Anh giống em, tới nhà bà ngoại."
Dịch Thần Hi: "......"
Suy nghĩ, cô hung hăng đá chân Hạ Xuyên, mới mở cửa nhà bà ngoại, trừng mắt liếc anh một cái: "Vậy anh đừng có tới tìm em."
Hạ Xuyên nghe tiếng đóng cửa, cúi đầu nhìn dấu chân ở ống quần, dở khóc dở cười lắc đầu. Đứng tại chỗ thật lâu sau, Hạ Xuyên mới đẩy ra cửa nhà bên cạnh, đi vào.
——
"Tiểu Bảo đã về rồi à."
Dịch Thần Hi giọng buồn buồn, thấp giọng trả lời: "Ông, con đã về" Cô ngước mắt nhìn ông ngoại, dừng một chút hỏi: "Bà ngoại đi đâu vậy ông?"
Ông ngoại cười cười, gương mặt hiền từ nhìn cô: "Làm sao vậy, ai chọc công chúa nhỏ nhà chúng ta không vui?" Ông vỗ vai Dịch Thần Hi, cười hỏi: "Vừa đến bằng cách nào?"
"Đi xe ạ." Dịch Thần Hi ôm cánh tay ông ngoại cọ cọ, không mấy vui vẻ nói: "Ông ngoại,con rất nhớ ông."
Ông ngoại cười: "Được rồi, bà ngoại con đi ra ngoài mua đồ, đợi lát nữa liền trở về."
"Dạ." Hai người ngồi cùng nhau, hàn huyên chuyện gần đây, sau đó Dịch Thần Hi trở về phòng, buổi tối ăn xong, cô cũng không ra khỏi nhà, nhốt mình ở trong phòng, hờn dỗi, tin điện thoại cũng chưa xem.
Suy nghĩ, Dịch Thần Hi chuẩn bị rửa mặt ngủ sớm một chút, cô quyết định nếu tắm rửa xong, người kia còn chưa gọi điện thoại...... Cô tiếp tục tức giận.
Mới vừa tắm rửa ra, Dịch Thần Hi liền nghe thấy được bên ngoài truyền đến âm thanh nói chuyện......Giọng nam quen thuộc, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Xoa tóc ướt một chút, Dịch Thần Hi rón rén đi đến phía sau cửa, lặng lẽ mở khe của, quan sát tình huống bên ngoài.
Âm thanh nói chuyện bên ngoài truyền đến.
"Tiểu xuyên sao lại qua đây vậy?"
Hạ Xuyên trầm thấp nói: " Cháu vừa về thăm bà ngoại."
Bà ngoại Dịch Thần Hi cười hỏi: "Cảm giác lại lớn lên không ít, qua mấy năm nữa bà gặp thì không nhận ra nữa rồi."
Hạ Xuyên cười, nhìn chung quanh một vòng: "Không có chuyện đó đâu bà, bà ngoại cùng ông ngoại thật là càng ngày càng trẻ."Anh ngừng một chút hỏi: "Thần Hi cũng đến đây hả bà?"
"Đúng vậy." Bà ngoại không nghĩ nhiều: "Bà nghe nói hai đứa quen nhau phải không?."
"Dạ."
Bà ngoại nhìn anh cười: "Sang đây tìm Tiểu Bảo hả, Tiểu Bảo ở trong phòng, để bà gọi nó cho."
Hạ Xuyên hơi ngại, mím môi nói: "Không cần phiền bà đâu ạ, con đi gõ cửa."
"Được,hai đứa ở nhà nhé, ông bà đi siêu thị mua chút đồ."
"Vâng."
Hạ Xuyên gật đầu, đưa hai người đi rồi mới gõ cửa phòng cô, Dịch Thần Hi cả kinh, nhanh chóng né tránh, cửa phòng không khóa, Hạ Xuyên trực tiếp đẩy cửa vào. Nhìn thấy người đưa lưng về phía mình, cong khóe miệng: "Anh vào nhé."
Dịch Thần Hi liếc mắt nhìn anh: "Ai cho anh tự tiện vào."
"Anh muốn vào " Hạ Xuyên cười, đến gần bên người cô, cúi đầu nhìn cô chăm chú: "Vừa tắm xong à?"
Dịch Thần Hi mắt trợn trắng: "Biết rõ còn hỏi."
"......"
Hạ Xuyên cười khẽ, duỗi tay nhận khăn tắm của cô, thay cô lau tóc, Dịch Thần Hi né tránh, vô cùng khẩn trương nói: "Anh đừng xằng bậy, đây là nhà bà ngoại."
"Ông bà đi siêu thị rồi."
Dịch Thần Hi nghẹn lời, trừng mắt liếc anh một cái: "Vậy cũng không được, lỡ đâu quay trở lại thì sao."
Hạ Xuyên dừng một chút, mắt nhìn chăm chú vào cô: "Sấy khô tóc trước rồi lại nói."
"Không cần đến anh." Cô cầm máy sấy, tự sấy tóc, nhưng vẫn bị Hạ Xuyên đoạt lấy. Âm thanh máy sấy vang lên trong phòng,D ịch Thần Hi ngồi trước bàn trang điểm, nhìn người đứng ở sau lưng, mím môi.
Nhìn vẻ mặt chuyên chú của Hạ Xuyên, ngón tay xuyên qua tóc cô, cảm xúc có chút thay đổi. Tóc Dịch Thần Hi khá dài, sấy hai mươi phút mới khô nêncô không thích ngồi sấy tóc, tóc khô cả người cũng trở nên không thoải mải. Trước kia, cô chỉ đem tóc sấy một nửa rồi mặc kệ, nhưng Hạ Xuyên lại sấy vô cùng nghiêm túc.
Sấy xong, Hạ Xuyên còn thuận tay lấy lược, chải đầu giúp cô.
Lông mi Dịch Thần Hi run rẩy.
T
rong phòng an tĩnh một hồi, Hạ Xuyên trong ánh mắt mang theo ý cười, nhìn chăm chú vào cô: "Được rồi."
Dịch Thần Hi ừ một tiếng, ngước mắt nhìn anh: "Đến lúc anh phải về rồi."
Hạ Xuyên: "...... Thật không muốn muốn gặp anh à?"
"Thật sự." Cô cực kỳ nghiêm túc gật đầu.
"......"
Hạ Xuyên dừng một chút, mỉm cười nói: "Anh đi thật nhé."Nói xong liền buông lược trong tay, chuẩn bị ra ngoài, mới vừa đi hai bước, Dịch Thần Hi liền muốn gọi lại,nhưng nghẹn họng, chung quy vẫn không phát ra tiếng.
Cửa phòng đóng lại,cô nhìn ngoài cửa sổ, vươn chân đá cái bàn, đi dép lê, một cái đá này khiến cô đau điếng, Dịch Thần Hi nhe răng trợn mắt kêu, vừa mới chuẩn bị duỗi tay xoa chân, phía sau liền truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Hạ Xuyên: "Không phải anh đi rồi sao?"
Hạ Xuyên cười, nhìn cô: " Nếu anh đi thật, chắc em còn muốn đá bàn lần hai."
Dịch Thần Hi hừ một tiếng, không hề nhìn anh.
Hạ Xuyên đem ly nước ấm cầm trong tay đưa cho cô: "Uống nước đi, anh nhìn xem chân có sao không."
Dịch Thần Hi rầu rĩ ừ một tiếng: "Đau."Cô cúi đầu, nhìn Hạ Xuyên ngồi xổm trước mặt, chạm đầu ngón chân cô...... Vừa rồi là thật sự dùng sức, mới vừa tắm rửa ra, cô cũng không có đi tất, ngón chân đá vào bàn gỗ, nói không đau là giả.
Hạ Xuyên cúi đầu nhìn, động tác trên tay nhẹ nhẹ, thổi chân cho cô, ngước mắt nhìn cô: "Còn đau không?"
Dịch Thần Hi tiếp tục gật đầu: "Còn đau ạ."
Hạ Xuyên quan sát đến biểu cảm của cô, cong khóe miệng,nhìn chăm chú vào ngón chân Dịch Thần Hi, ngoài dự kiến của cô mà hôn xuống, Diệp Thần Hi cả kinh, vội vàng muốn rụt chân về: "Anh làm gì vậy!"
Cô không tin được nhìn Hạ Xuyên: "Anh không chê bẩn sao?"
Hạ Xuyên cười, cong khóe môi nói: "Đều là của em,sao có thể bẩn chứ."
Dịch Thần Hi hừ lạnh, liếc anh một cái: "Đừng cho rằng anh làm vậy em sẽ hết dỗi." Cô nghiêng đâu, không muốn nhìn Hạ Xuyên. Tóm lại trong lòng giống như đang đè nén một ngọn lửa, muốn phát ra, nhưng lại không nỡ làm vậy với anh.
Đã lâu rồi hai người không gặp, Dịch Thần Hi đúng là có chút nóng giận, nhưng không nỡ nổi giận với anh, cùng lắm chỉ là làm bộ làm dáng.
Hạ Xuyên nhướng mày nhìn cô: "Vậy hôn thêm vài cái nữa? Không tức giận được chứ?"
Dịch Thần Hi bĩu môi, trừng mắt nhìn anh, kiêu ngạo trả lời: "Vậy cũng không được." Cô chống tay, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, cửa liền truyền đến tiếng mở cửa, hai người kinh hãi, Dịch Thần Hi vội vàng thu hồi chân, đi dép ngồi ở bàn trang điểm, thuận tay mở quyển sách, hướng ánh mắt nhìn Hạ Xuyên.
Bà ngoại đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng...... Hai người ngồi cách nhau hơi xa, Dịch Thần Hi giống như đang hỏi Hạ Xuyên vấn đề nào đó, giọng điệu nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc khác.
Bà cười cười, nhìn hai người: "Tiểu Bảo cùng Tiểu Xuyên ra ngoài ăn trái cây đi, bà ngoại mới vừa đi siêu thị mua về."
Dịch Thần Hi vội vàng đáp lời: "Con ra liền."
Chờ Hạ Xuyên đi rồi, thần kinh căng chặt mới thả lỏng...... Cũng may bà ngoại không có hỏi nhiều, cũng không hỏi cô cùng Hạ Xuyên nói cái gì, nói lâu như vậy, cho đến khi nằm ở trên giường, Dịch Thần Hi mới duỗi tay che mặt, khống chế trái tim đang đập loạn xạ của mình.
Cô không quên, lời nói lúc Hạ Xuyên đi nói với mình.
—— buổi tối nhớ đem cửa sổ mở ra.
Cô còn chưa kịp hỏi mở ra làm gì, Hạ Xuyên đã rời đi.
——
Đêm khuya, âm thanh ngoài phòng khách đã im lặng. ông bà ngoại cô cũng đã về phòng ngủ. Qua một hồi lâu, cô nhìn chằm chằm di động xem thời gian, đã là nửa đêm 12 giờ. Rối rắm một chút, Dịch Thần Hi mới chuẩn bị nhắn tin cho Hạ Xuyên, liền nghe được thanh âm ngoài cửa sổ truyền đến, thực nhẹ, nhưng cô vẫn nghe được.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, mới vừa đi đến cửa sổ, Hạ Xuyên liền chống cửa sổ nhảy vào.
Dịch Thần Hi cả kinh, kinh ngạc xem anh: "Sao anh còn sang đây?"
Hạ Xuyên nhìn cô: "Không phải nói còn chưa hết giận sao."
Cô ngẩn ra, không hiểu ý của Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên cong khóe môi, trầm giọng nói bên tai cô: "Lại đây tiếp tục dỗ em." Anh nhéo nhéo lỗ tai Dịch Thần Hi, thấp giọng nói: "Anh đi rửa tay, em vào đi ngủ đi."
Dịch Thần Hi sửng sốt, mới chậm rãi trở về trên giường, tiếp tục nằm.
Lúc Hạ Xuyên đi ra, nằm cạnh cô, thấp giọng hỏi: "Có phải em lo lắng không?"
"Ừm." Dịch Thần Hi rầu rĩ trả lời, đấm nhẹ anh một cái: "Anh bắt nạt em."
"Xin lỗi em." Hạ Xuyên nắm lấy tay cô xin lỗi: "Ban ngày có chút hơi quá."
"Anh cũng biết à."
Hạ Xuyên cười, hôn trán của cô: "Ngủ đi, ngày mai dẫn em ra ngoài chơi."
"Đi đâu?" Dịch Thần Hi ngước mắt nhìn anh, muốn biết đáp án.
"Ngày mai mới nói cho em, ngủ thôi." Hạ Xuyên hôn khóe miệng cô: "Muốn ngủ chưa?"
Dịch Thần Hi trở mình, ôm eo anh cọ cọ, nói: "Ngủ không được, anh nói cho em biết khoảng thời gian này làm gì được chứ."
"Được." Hạ Xuyên thanh âm trầm thấp, bởi vì hai người ở trong phòng, thanh âm càng trở nên khàn khàn, Dịch Thần Hi nghe xong, không biết ngủ quên từ khi nào.
Hạ Xuyên cúi đầu, nhìn chăm chú dáng vẻ khi ngủ của cô thật lâu sau mới hôn trán cô, ôm cô cùng ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đều còn đang trong giấc mộng, Hạ Xuyên đã trèo tường mà ra, trở về nhà bà ngoại mình.
Lúc này bọn họ, bởi vì có tình yêu nên mọi cảm xúc và suy nghĩ đều tới rất nhanh. Tình yêu của tuổi trẻ, cảm xúc của con gái đều biến đổi thất thường. Dịch Thần Hi là người thiếu cảm giác an toàn, cho nên cô khát vọng Hạ Xuyên có thể cho cô càng nhiều tình cảm hơn.
Mà vừa lúc, Hạ Xuyên cũng vậy, anh cũng vô cùng quan tâm đến mối tình này, ngây thơ và mơ hồ, hai người đều là lần đầu tiên, nên có rất nhiều thứ không biết bao nhiêu là đủ.
Editor: Ji_en
Hạ Xuyên cong khóe miệng, nhìn cô gái nhỏ thẹn quá thành giận, cầm tay Dịch Thần Hi, lại bị cô né tránh.
"Ai cho anh cầm tay em." Âm thanh cô lạnh lùng, trong lòng hờn dỗi.
Hạ Xuyên cười, dùng sức nắm chặt tay cô, âm thanh mềm nhẹ: "Trước tiên lên xe đã, ở bên ngoài lạnh lắm."
Dịch Thần Hi vô cùng tức giận liếc anh một cái, giọng lạnh băng: "Lạnh thì lạnh, dù sao em cũng không muốn cùng anh về nhà." Lời này của cô, có chút lạy ông tôi ở bụi này(*).
(*): Đang giấu điều gì đó nhưng vô tình làm cho người khác biết.
Hạ Xuyên cười nhẹ, liên tục đáp lời: "Được được được, anh biết em không muốn về nhà với anh, em là muốn qua nhà bà ngoại, bây giờ anh đưa em đi."
Dịch Thần Hi: "......"
Cuối cùng cô vẫn lên xe, hờn dỗi cả đoạn đường, cũng không nói chuyện với Hạ Xuyên. Cô hết nhìn ngoài cửa sổ lại nhìn di động, nhưng vẫn không nhìn Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên dở khóc dở cười nhìn người đột nhiên tức giận, trong mắt đè nặng ý cười, mặt không đổi sắc lái xe, đưa cô đi nhà bà ngoại. Xe ngừng ở bãi đỗ cách nhà bà ngoại không xa, không lái xe vào.
Trong bãi rất ít người, hai người một trước một sau xuống xe.
Dịch Thần Hi xuống xe,một ánh mắt đều không cho Hạ Xuyên, buồn bực cầm túi xách đi, Hạ Xuyên cũng không đoạt túi của cô, túi rất nhẹ, cô hoàn toàn có thể tự cầm. Từ ngõ đi đến nhà đại khái hết mười phút đi bộ, Dịch Thần Hi cúi đầu giận dỗi, cô cảm thấy quá mức mất mặt, tuy rằng muốn cùng Hạ Xuyên trở về nhưng chút ý đồ ấy lại bị chọc thủng, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thẹn.
Đến khi Dịch Thần Hi ngừng ở cửa nhà bà ngoại, cô mới quay đầu trừng mắt nhìn người đi theo sau:" Anh đi theo em đến đây làm gì"
Hạ Xuyên nhướng mày, một tay đút trong túi quần, chỉ chỉ nhà bên cạnh: "Anh giống em, tới nhà bà ngoại."
Dịch Thần Hi: "......"
Suy nghĩ, cô hung hăng đá chân Hạ Xuyên, mới mở cửa nhà bà ngoại, trừng mắt liếc anh một cái: "Vậy anh đừng có tới tìm em."
Hạ Xuyên nghe tiếng đóng cửa, cúi đầu nhìn dấu chân ở ống quần, dở khóc dở cười lắc đầu. Đứng tại chỗ thật lâu sau, Hạ Xuyên mới đẩy ra cửa nhà bên cạnh, đi vào.
——
"Tiểu Bảo đã về rồi à."
Dịch Thần Hi giọng buồn buồn, thấp giọng trả lời: "Ông, con đã về" Cô ngước mắt nhìn ông ngoại, dừng một chút hỏi: "Bà ngoại đi đâu vậy ông?"
Ông ngoại cười cười, gương mặt hiền từ nhìn cô: "Làm sao vậy, ai chọc công chúa nhỏ nhà chúng ta không vui?" Ông vỗ vai Dịch Thần Hi, cười hỏi: "Vừa đến bằng cách nào?"
"Đi xe ạ." Dịch Thần Hi ôm cánh tay ông ngoại cọ cọ, không mấy vui vẻ nói: "Ông ngoại,con rất nhớ ông."
Ông ngoại cười: "Được rồi, bà ngoại con đi ra ngoài mua đồ, đợi lát nữa liền trở về."
"Dạ." Hai người ngồi cùng nhau, hàn huyên chuyện gần đây, sau đó Dịch Thần Hi trở về phòng, buổi tối ăn xong, cô cũng không ra khỏi nhà, nhốt mình ở trong phòng, hờn dỗi, tin điện thoại cũng chưa xem.
Suy nghĩ, Dịch Thần Hi chuẩn bị rửa mặt ngủ sớm một chút, cô quyết định nếu tắm rửa xong, người kia còn chưa gọi điện thoại...... Cô tiếp tục tức giận.
Mới vừa tắm rửa ra, Dịch Thần Hi liền nghe thấy được bên ngoài truyền đến âm thanh nói chuyện......Giọng nam quen thuộc, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Xoa tóc ướt một chút, Dịch Thần Hi rón rén đi đến phía sau cửa, lặng lẽ mở khe của, quan sát tình huống bên ngoài.
Âm thanh nói chuyện bên ngoài truyền đến.
"Tiểu xuyên sao lại qua đây vậy?"
Hạ Xuyên trầm thấp nói: " Cháu vừa về thăm bà ngoại."
Bà ngoại Dịch Thần Hi cười hỏi: "Cảm giác lại lớn lên không ít, qua mấy năm nữa bà gặp thì không nhận ra nữa rồi."
Hạ Xuyên cười, nhìn chung quanh một vòng: "Không có chuyện đó đâu bà, bà ngoại cùng ông ngoại thật là càng ngày càng trẻ."Anh ngừng một chút hỏi: "Thần Hi cũng đến đây hả bà?"
"Đúng vậy." Bà ngoại không nghĩ nhiều: "Bà nghe nói hai đứa quen nhau phải không?."
"Dạ."
Bà ngoại nhìn anh cười: "Sang đây tìm Tiểu Bảo hả, Tiểu Bảo ở trong phòng, để bà gọi nó cho."
Hạ Xuyên hơi ngại, mím môi nói: "Không cần phiền bà đâu ạ, con đi gõ cửa."
"Được,hai đứa ở nhà nhé, ông bà đi siêu thị mua chút đồ."
"Vâng."
Hạ Xuyên gật đầu, đưa hai người đi rồi mới gõ cửa phòng cô, Dịch Thần Hi cả kinh, nhanh chóng né tránh, cửa phòng không khóa, Hạ Xuyên trực tiếp đẩy cửa vào. Nhìn thấy người đưa lưng về phía mình, cong khóe miệng: "Anh vào nhé."
Dịch Thần Hi liếc mắt nhìn anh: "Ai cho anh tự tiện vào."
"Anh muốn vào " Hạ Xuyên cười, đến gần bên người cô, cúi đầu nhìn cô chăm chú: "Vừa tắm xong à?"
Dịch Thần Hi mắt trợn trắng: "Biết rõ còn hỏi."
"......"
Hạ Xuyên cười khẽ, duỗi tay nhận khăn tắm của cô, thay cô lau tóc, Dịch Thần Hi né tránh, vô cùng khẩn trương nói: "Anh đừng xằng bậy, đây là nhà bà ngoại."
"Ông bà đi siêu thị rồi."
Dịch Thần Hi nghẹn lời, trừng mắt liếc anh một cái: "Vậy cũng không được, lỡ đâu quay trở lại thì sao."
Hạ Xuyên dừng một chút, mắt nhìn chăm chú vào cô: "Sấy khô tóc trước rồi lại nói."
"Không cần đến anh." Cô cầm máy sấy, tự sấy tóc, nhưng vẫn bị Hạ Xuyên đoạt lấy. Âm thanh máy sấy vang lên trong phòng,D ịch Thần Hi ngồi trước bàn trang điểm, nhìn người đứng ở sau lưng, mím môi.
Nhìn vẻ mặt chuyên chú của Hạ Xuyên, ngón tay xuyên qua tóc cô, cảm xúc có chút thay đổi. Tóc Dịch Thần Hi khá dài, sấy hai mươi phút mới khô nêncô không thích ngồi sấy tóc, tóc khô cả người cũng trở nên không thoải mải. Trước kia, cô chỉ đem tóc sấy một nửa rồi mặc kệ, nhưng Hạ Xuyên lại sấy vô cùng nghiêm túc.
Sấy xong, Hạ Xuyên còn thuận tay lấy lược, chải đầu giúp cô.
Lông mi Dịch Thần Hi run rẩy.
T
rong phòng an tĩnh một hồi, Hạ Xuyên trong ánh mắt mang theo ý cười, nhìn chăm chú vào cô: "Được rồi."
Dịch Thần Hi ừ một tiếng, ngước mắt nhìn anh: "Đến lúc anh phải về rồi."
Hạ Xuyên: "...... Thật không muốn muốn gặp anh à?"
"Thật sự." Cô cực kỳ nghiêm túc gật đầu.
"......"
Hạ Xuyên dừng một chút, mỉm cười nói: "Anh đi thật nhé."Nói xong liền buông lược trong tay, chuẩn bị ra ngoài, mới vừa đi hai bước, Dịch Thần Hi liền muốn gọi lại,nhưng nghẹn họng, chung quy vẫn không phát ra tiếng.
Cửa phòng đóng lại,cô nhìn ngoài cửa sổ, vươn chân đá cái bàn, đi dép lê, một cái đá này khiến cô đau điếng, Dịch Thần Hi nhe răng trợn mắt kêu, vừa mới chuẩn bị duỗi tay xoa chân, phía sau liền truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Hạ Xuyên: "Không phải anh đi rồi sao?"
Hạ Xuyên cười, nhìn cô: " Nếu anh đi thật, chắc em còn muốn đá bàn lần hai."
Dịch Thần Hi hừ một tiếng, không hề nhìn anh.
Hạ Xuyên đem ly nước ấm cầm trong tay đưa cho cô: "Uống nước đi, anh nhìn xem chân có sao không."
Dịch Thần Hi rầu rĩ ừ một tiếng: "Đau."Cô cúi đầu, nhìn Hạ Xuyên ngồi xổm trước mặt, chạm đầu ngón chân cô...... Vừa rồi là thật sự dùng sức, mới vừa tắm rửa ra, cô cũng không có đi tất, ngón chân đá vào bàn gỗ, nói không đau là giả.
Hạ Xuyên cúi đầu nhìn, động tác trên tay nhẹ nhẹ, thổi chân cho cô, ngước mắt nhìn cô: "Còn đau không?"
Dịch Thần Hi tiếp tục gật đầu: "Còn đau ạ."
Hạ Xuyên quan sát đến biểu cảm của cô, cong khóe miệng,nhìn chăm chú vào ngón chân Dịch Thần Hi, ngoài dự kiến của cô mà hôn xuống, Diệp Thần Hi cả kinh, vội vàng muốn rụt chân về: "Anh làm gì vậy!"
Cô không tin được nhìn Hạ Xuyên: "Anh không chê bẩn sao?"
Hạ Xuyên cười, cong khóe môi nói: "Đều là của em,sao có thể bẩn chứ."
Dịch Thần Hi hừ lạnh, liếc anh một cái: "Đừng cho rằng anh làm vậy em sẽ hết dỗi." Cô nghiêng đâu, không muốn nhìn Hạ Xuyên. Tóm lại trong lòng giống như đang đè nén một ngọn lửa, muốn phát ra, nhưng lại không nỡ làm vậy với anh.
Đã lâu rồi hai người không gặp, Dịch Thần Hi đúng là có chút nóng giận, nhưng không nỡ nổi giận với anh, cùng lắm chỉ là làm bộ làm dáng.
Hạ Xuyên nhướng mày nhìn cô: "Vậy hôn thêm vài cái nữa? Không tức giận được chứ?"
Dịch Thần Hi bĩu môi, trừng mắt nhìn anh, kiêu ngạo trả lời: "Vậy cũng không được." Cô chống tay, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, cửa liền truyền đến tiếng mở cửa, hai người kinh hãi, Dịch Thần Hi vội vàng thu hồi chân, đi dép ngồi ở bàn trang điểm, thuận tay mở quyển sách, hướng ánh mắt nhìn Hạ Xuyên.
Bà ngoại đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng...... Hai người ngồi cách nhau hơi xa, Dịch Thần Hi giống như đang hỏi Hạ Xuyên vấn đề nào đó, giọng điệu nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc khác.
Bà cười cười, nhìn hai người: "Tiểu Bảo cùng Tiểu Xuyên ra ngoài ăn trái cây đi, bà ngoại mới vừa đi siêu thị mua về."
Dịch Thần Hi vội vàng đáp lời: "Con ra liền."
Chờ Hạ Xuyên đi rồi, thần kinh căng chặt mới thả lỏng...... Cũng may bà ngoại không có hỏi nhiều, cũng không hỏi cô cùng Hạ Xuyên nói cái gì, nói lâu như vậy, cho đến khi nằm ở trên giường, Dịch Thần Hi mới duỗi tay che mặt, khống chế trái tim đang đập loạn xạ của mình.
Cô không quên, lời nói lúc Hạ Xuyên đi nói với mình.
—— buổi tối nhớ đem cửa sổ mở ra.
Cô còn chưa kịp hỏi mở ra làm gì, Hạ Xuyên đã rời đi.
——
Đêm khuya, âm thanh ngoài phòng khách đã im lặng. ông bà ngoại cô cũng đã về phòng ngủ. Qua một hồi lâu, cô nhìn chằm chằm di động xem thời gian, đã là nửa đêm 12 giờ. Rối rắm một chút, Dịch Thần Hi mới chuẩn bị nhắn tin cho Hạ Xuyên, liền nghe được thanh âm ngoài cửa sổ truyền đến, thực nhẹ, nhưng cô vẫn nghe được.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, mới vừa đi đến cửa sổ, Hạ Xuyên liền chống cửa sổ nhảy vào.
Dịch Thần Hi cả kinh, kinh ngạc xem anh: "Sao anh còn sang đây?"
Hạ Xuyên nhìn cô: "Không phải nói còn chưa hết giận sao."
Cô ngẩn ra, không hiểu ý của Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên cong khóe môi, trầm giọng nói bên tai cô: "Lại đây tiếp tục dỗ em." Anh nhéo nhéo lỗ tai Dịch Thần Hi, thấp giọng nói: "Anh đi rửa tay, em vào đi ngủ đi."
Dịch Thần Hi sửng sốt, mới chậm rãi trở về trên giường, tiếp tục nằm.
Lúc Hạ Xuyên đi ra, nằm cạnh cô, thấp giọng hỏi: "Có phải em lo lắng không?"
"Ừm." Dịch Thần Hi rầu rĩ trả lời, đấm nhẹ anh một cái: "Anh bắt nạt em."
"Xin lỗi em." Hạ Xuyên nắm lấy tay cô xin lỗi: "Ban ngày có chút hơi quá."
"Anh cũng biết à."
Hạ Xuyên cười, hôn trán của cô: "Ngủ đi, ngày mai dẫn em ra ngoài chơi."
"Đi đâu?" Dịch Thần Hi ngước mắt nhìn anh, muốn biết đáp án.
"Ngày mai mới nói cho em, ngủ thôi." Hạ Xuyên hôn khóe miệng cô: "Muốn ngủ chưa?"
Dịch Thần Hi trở mình, ôm eo anh cọ cọ, nói: "Ngủ không được, anh nói cho em biết khoảng thời gian này làm gì được chứ."
"Được." Hạ Xuyên thanh âm trầm thấp, bởi vì hai người ở trong phòng, thanh âm càng trở nên khàn khàn, Dịch Thần Hi nghe xong, không biết ngủ quên từ khi nào.
Hạ Xuyên cúi đầu, nhìn chăm chú dáng vẻ khi ngủ của cô thật lâu sau mới hôn trán cô, ôm cô cùng ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đều còn đang trong giấc mộng, Hạ Xuyên đã trèo tường mà ra, trở về nhà bà ngoại mình.
Lúc này bọn họ, bởi vì có tình yêu nên mọi cảm xúc và suy nghĩ đều tới rất nhanh. Tình yêu của tuổi trẻ, cảm xúc của con gái đều biến đổi thất thường. Dịch Thần Hi là người thiếu cảm giác an toàn, cho nên cô khát vọng Hạ Xuyên có thể cho cô càng nhiều tình cảm hơn.
Mà vừa lúc, Hạ Xuyên cũng vậy, anh cũng vô cùng quan tâm đến mối tình này, ngây thơ và mơ hồ, hai người đều là lần đầu tiên, nên có rất nhiều thứ không biết bao nhiêu là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.