Chương 2
Minh Nguyệt Thính Phong
13/08/2019
Lúc đầu Bảo Nhi nghĩ rằng việc bỏ nhà đi này dù không tốt đẹp thì cũng
không quá tệ, nhưng nàng nhanh chóng phát hiện nàng nghĩ sai rồi.
Bởi vì, nàng đói bụng.
Đi theo hướng Nam ra khỏi thành, Bảo Nhi đang ngồi trên xe ngựa của một lão bá chở lương thực tốt bụng cho nàng đi nhờ, phát hiện ra toàn bộ đoạn đường này vô cùng hoang vắng, không có cửa hàng bán đồ ăn nào
Nói đúng hơn, nàng có mang bạc theo người, nhưng vẫn không có cái ăn.
Nàng đói bụng.
Bởi từ nhỏ đã được mẫu thân Phượng Vũ giáo dục, đối với Bảo Nhi thì đói bụng là việc cực kì nghiêm trọng. Nàng ôm bọc quần áo, vẻ mặt u sầu, thê thảm vô cùng.
Lão bá chở lương thực nhìn bộ dạng của nàng, vô cùng thông cảm.
"Cô nương, trong nhà cháu có chuyện gì sao?"
Chắc là có nhỉ. Bảo Nhi nghiêm túc suy nghĩ, trong nhà nàng thực sự mỗi ngày đều có rất nhiều việc, mọi người lúc nào cũng bận rộn. Vì thế Bảo Nhi gật đầu.
Lão bá chở lương thực thấy có vẻ mọi chuyện giống như ông suy nghĩ, lại càng đau lòng. Hèn chi tiểu cô nương này sáng sớm tinh mơ đã một mình lên đường, chắc là vội vàng về chịu tang rồi.
"Cô nương nén bi thương, là vị nào trong nhà quy tiên rồi sao?"
Nén bi thương? Quy tiên?
Cuối cùng Bảo Nhi cũng phản ứng kịp, nàng khẩn trương lắc đầu, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Là cháu đói bụng."
Đói bụng?
Lão bá chở lương thực mất một lúc lâu mới hiểu được tiểu cô nương này vừa nói gì.
Đói tới mức vẻ mặt như trong nhà có tang sự, hẳn là cực kì nghiêm trọng rồi. Lão bá lại cảm thấy thông cảm với nàng. Ông lấy ra một túi lương khô lớn, cầm một cái bánh bột ngô đưa cho Bảo Nhi.
"Cô nương ăn lót dạ trước đi."
Bảo Nhi cảm tạ, không hề khách khí, hiền lành nhận lấy.
Bánh bột ngô có hương vị bình thường, lại hơi cứng. Bảo Nhi ngoan ngoãn không soi mói không ghét bỏ, hiện giờ đói bụng, phải chấp nhận. Nàng ăn hết một cái, hơi xấu hổ nhưng không nhịn được mà hỏi: “Lão bá, ngài còn không? Cháu còn đói.”
Lão bá vốn là người tốt bụng, lại lấy một miếng bánh nữa cho Bảo Nhi.
Bảo Nhi chỉ ăn một lúc là xong, nhịn không nổi lại xin một cái nữa.
Tận mắt thấy nàng ăn hết ba cái bánh lớn vô cùng nhanh, lão bá tốt bụng cảm thấy vô cùng hối hận. Cô nương này vì ăn quá nhiều nên bị gia đình đuổi sao? Lão bá quyết định nếu Bảo Nhi hỏi nữa, hắn sẽ nói bánh bột ngô đã hết.
Những thứ này là đồ ăn dự phòng của lão trong thời gian bôn ba bên ngoài, nếu ông cho nàng ăn nữa, thì chính ông sẽ bị đói mất.
Bảo Nhi cảm thấy rất kì lạ vì lão bá đột nhiên có vẻ mặt đề phòng, nhưng nàng cũng không định ăn bánh bột ngô nữa, bởi vì nàng khát, mà bánh bột ngô có hương vị không ngon lắm, nàng không định ăn nhiều. Nàng chỉ mong đợi có thể nhanh chóng tới cửa hàng bán đồ ăn nào đó, uống chút nước trà, có thêm vài món ăn ngon nữa là tốt rồi.
Một già một trẻ đều có suy nghĩ riêng, xe ngựa vẫn tiếp tục đi mà không ai nói thêm điều gì.
Đi đã khá lâu, rốt cục đã đến thành trấn mà lão bá phải đưa lương thực tới.. Lão bá nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói với Bảo Nhi rằng chỉ có thể đưa nàng tới đây. Bảo Nhi gật đầu, nói cảm ơn rồi nhảy xuống xe.
Lão bá nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của nàng, cảm thấy dường như mình chẳng giúp được gì cho nàng. Nàng một mình khởi hành, cũng không biết là muốn đi đâu, tới đây đã ổn chưa. Lão bá còn chưa lo lắng xong, trong nháy mắt đã không nhìn thấy tung tích Bảo Nhi nữa. Lão bá suy nghĩ rồi thở dài, cảm thấy hơi hối hận vì đã không tặng hết bánh bột ngô cho nàng, cách xử sự của bản thân hình như có chút chưa tốt.
Lão bá nhảy xuống xe, gọi tiểu nhị của quán tới chuyển lương thực, bận bịu một lúc, cuối cùng cũng đã gỡ hết hàng hóa xuống. Lão bá nhận tiền, ngồi xuống góc đường, lấy lương khô của mình ra ăn. Vừa mới đưa vào miệng, lão đã nghe thấy tiếng gọi giòn giã: “Lão bá, lão bá, thì ra người ở đây, cháu tìm ngài lâu quá.”
Lòng lão bá run lên, đưa mắt nhìn, đúng là tiểu cô nương sáng sớm đi nhờ xe lão. Khuôn mặt tròn của nàng đỏ bừng, chắc chắn đã chạy một đoạn đường dài. Lão bá không biết đã xảy ra chuyện gì, khẩn trương đứng dậy.
Bảo Nhi tìm cả nửa ngày mới thấy lão bá chở lương thực, vui vẻ vô cùng. Nàng cầm một bọc giấy dầu chạy tới, nhét vào tay lão bá: "Tặng ngài gà quay. Lão bá làm việc vất vả, ăn nhiều một chút, nhất định đừng để bị đói."
Lão bá sửng sốt, theo bản năng từ chối: "Không, không, cô nương cứ giữ lại mà ăn."
"Cháu có rồi." Bảo Nhi cười hì hì, vỗ vào gói đồ bên người."Cháu còn tận hai con, sẽ không đói đâu. Lão bá đưa cháu đi, cháu không có gì báo đáp, gà quay này ngon lắm, lão bá nếm thử."
Còn tận hai con?
Lão bá thôi không từ chối nữa, ông vẫn nên ăn con gà này đi, để tiểu cô nương này một mình ăn ba con gà quả thực là quá tàn nhẫn.
Bảo Nhi thấy lão bá đã nhận, cao hứng vẫy tay, "Cháu còn phải đi tiếp, xe ngựa của đại nương tốt bụng đang chờ cháu, cháu đi trước." Nói xong, nàng liền chạy mất.
Lão bá há miệng muốn gọi nàng lại, muốn dặn nàng chú ý an toàn, đừng dễ dàng tin tưởng người xa lạ, nhất là người cho nàng đi nhờ xe, trên người có bạc thì phải giữ gìn cẩn thận, còn nữa, hai con gà quay thực sự là nhiều lắm, nhớ ăn kiềm chế chút…
Lời muốn nói quá nhiều, nhất thời chưa kịp sắp xếp, còn chưa kịp cất tiếng đã không thấy bóng Bảo Nhi nữa.
Lão bá thở dài, mở ra bao giấy dầu ra, cắn miệng gà quay ngon miệng, trong lòng nghĩ không biết tiểu cô nương là con nhà ai, hẳn là vô cùng quyền quý nên mới không tim không phổi như thế?
Bảo Nhi không biết lão bá nghĩ nhiều như thế, nàng ngồi trên xe ngựa của một vị đại nương chở rượu, đi theo đại nương tới thành trấn tiếp theo.
Ăn no xong là cả người sẽ có sức sống, Bảo Nhi nhìn phong cảnh ven đường, vô cùng vui vẻ.
Thảo nào các trưởng bối thích bỏ nhà đi, thì ra nó sẽ khiến người ta vô cùng vui vẻ. Bảo Nhi nhớ lại, nàng đi chưa tới một ngày đã cảm thấy mọi phiền não u sầu ở nhà đều bị ném hết khỏi đầu
Thế giới bên ngoài thực bao la, chim hót hoa thơm, tốt đẹp vô cùng.
Đại nương tốt bụng nói với Bảo Nhi, trước đêm thì họ sẽ tới thành trấn kế tiếp, như vậy Bảo Nhi có thể ở lại khách điếm, có thể nghỉ ngơi thật tốt. Trong thành này còn có cảnh đẹp, nếu nàng thích cũng có thể đi ngắm cảnh. Bảo Nhi mạnh mẽ gật đầu, vui vẻ cùng ca điệu hát dân gian với đại nương.
Nàng suy nghĩ, lúc vào khách điếm, nàng sẽ tính toán tiêu tiền như thế nào cho tốt, Nhị bá phụ đã dạy nàng rất nhiều phương pháp tính toán. Sau đó nàng sẽ mua thanh chủy thủ để mang bên người, phụ thân và mẫu thân đã kể rất nhiều chuyện giang hồ cho nàng nghe, nàng biết hành tẩu giang hồ phải tự bảo vệ mình. Sau đó, đúng rồi, nàng không thể quên, hành sự phải có phong độ của một đại tướng, uy nghiêm như đại bá phụ thì mới không bị người khác bắt nạt.
Bảo Nhi càng nghĩ càng tự tin, tiếng hát càng lúc càng lớn.
Nàng là bé ngoan của Long gia, bản lĩnh đầy mình, bình thản vô tư, bỏ nhà đi thì có gì khó ~~~
Khánh Sinh ca ca, xa cuối chân trời, cuối cùng nàng đã cách hắn một thành nữa thôi, trong lòng thực sự vô cùng vui mừng ~~~
Bởi vì, nàng đói bụng.
Đi theo hướng Nam ra khỏi thành, Bảo Nhi đang ngồi trên xe ngựa của một lão bá chở lương thực tốt bụng cho nàng đi nhờ, phát hiện ra toàn bộ đoạn đường này vô cùng hoang vắng, không có cửa hàng bán đồ ăn nào
Nói đúng hơn, nàng có mang bạc theo người, nhưng vẫn không có cái ăn.
Nàng đói bụng.
Bởi từ nhỏ đã được mẫu thân Phượng Vũ giáo dục, đối với Bảo Nhi thì đói bụng là việc cực kì nghiêm trọng. Nàng ôm bọc quần áo, vẻ mặt u sầu, thê thảm vô cùng.
Lão bá chở lương thực nhìn bộ dạng của nàng, vô cùng thông cảm.
"Cô nương, trong nhà cháu có chuyện gì sao?"
Chắc là có nhỉ. Bảo Nhi nghiêm túc suy nghĩ, trong nhà nàng thực sự mỗi ngày đều có rất nhiều việc, mọi người lúc nào cũng bận rộn. Vì thế Bảo Nhi gật đầu.
Lão bá chở lương thực thấy có vẻ mọi chuyện giống như ông suy nghĩ, lại càng đau lòng. Hèn chi tiểu cô nương này sáng sớm tinh mơ đã một mình lên đường, chắc là vội vàng về chịu tang rồi.
"Cô nương nén bi thương, là vị nào trong nhà quy tiên rồi sao?"
Nén bi thương? Quy tiên?
Cuối cùng Bảo Nhi cũng phản ứng kịp, nàng khẩn trương lắc đầu, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Là cháu đói bụng."
Đói bụng?
Lão bá chở lương thực mất một lúc lâu mới hiểu được tiểu cô nương này vừa nói gì.
Đói tới mức vẻ mặt như trong nhà có tang sự, hẳn là cực kì nghiêm trọng rồi. Lão bá lại cảm thấy thông cảm với nàng. Ông lấy ra một túi lương khô lớn, cầm một cái bánh bột ngô đưa cho Bảo Nhi.
"Cô nương ăn lót dạ trước đi."
Bảo Nhi cảm tạ, không hề khách khí, hiền lành nhận lấy.
Bánh bột ngô có hương vị bình thường, lại hơi cứng. Bảo Nhi ngoan ngoãn không soi mói không ghét bỏ, hiện giờ đói bụng, phải chấp nhận. Nàng ăn hết một cái, hơi xấu hổ nhưng không nhịn được mà hỏi: “Lão bá, ngài còn không? Cháu còn đói.”
Lão bá vốn là người tốt bụng, lại lấy một miếng bánh nữa cho Bảo Nhi.
Bảo Nhi chỉ ăn một lúc là xong, nhịn không nổi lại xin một cái nữa.
Tận mắt thấy nàng ăn hết ba cái bánh lớn vô cùng nhanh, lão bá tốt bụng cảm thấy vô cùng hối hận. Cô nương này vì ăn quá nhiều nên bị gia đình đuổi sao? Lão bá quyết định nếu Bảo Nhi hỏi nữa, hắn sẽ nói bánh bột ngô đã hết.
Những thứ này là đồ ăn dự phòng của lão trong thời gian bôn ba bên ngoài, nếu ông cho nàng ăn nữa, thì chính ông sẽ bị đói mất.
Bảo Nhi cảm thấy rất kì lạ vì lão bá đột nhiên có vẻ mặt đề phòng, nhưng nàng cũng không định ăn bánh bột ngô nữa, bởi vì nàng khát, mà bánh bột ngô có hương vị không ngon lắm, nàng không định ăn nhiều. Nàng chỉ mong đợi có thể nhanh chóng tới cửa hàng bán đồ ăn nào đó, uống chút nước trà, có thêm vài món ăn ngon nữa là tốt rồi.
Một già một trẻ đều có suy nghĩ riêng, xe ngựa vẫn tiếp tục đi mà không ai nói thêm điều gì.
Đi đã khá lâu, rốt cục đã đến thành trấn mà lão bá phải đưa lương thực tới.. Lão bá nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói với Bảo Nhi rằng chỉ có thể đưa nàng tới đây. Bảo Nhi gật đầu, nói cảm ơn rồi nhảy xuống xe.
Lão bá nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của nàng, cảm thấy dường như mình chẳng giúp được gì cho nàng. Nàng một mình khởi hành, cũng không biết là muốn đi đâu, tới đây đã ổn chưa. Lão bá còn chưa lo lắng xong, trong nháy mắt đã không nhìn thấy tung tích Bảo Nhi nữa. Lão bá suy nghĩ rồi thở dài, cảm thấy hơi hối hận vì đã không tặng hết bánh bột ngô cho nàng, cách xử sự của bản thân hình như có chút chưa tốt.
Lão bá nhảy xuống xe, gọi tiểu nhị của quán tới chuyển lương thực, bận bịu một lúc, cuối cùng cũng đã gỡ hết hàng hóa xuống. Lão bá nhận tiền, ngồi xuống góc đường, lấy lương khô của mình ra ăn. Vừa mới đưa vào miệng, lão đã nghe thấy tiếng gọi giòn giã: “Lão bá, lão bá, thì ra người ở đây, cháu tìm ngài lâu quá.”
Lòng lão bá run lên, đưa mắt nhìn, đúng là tiểu cô nương sáng sớm đi nhờ xe lão. Khuôn mặt tròn của nàng đỏ bừng, chắc chắn đã chạy một đoạn đường dài. Lão bá không biết đã xảy ra chuyện gì, khẩn trương đứng dậy.
Bảo Nhi tìm cả nửa ngày mới thấy lão bá chở lương thực, vui vẻ vô cùng. Nàng cầm một bọc giấy dầu chạy tới, nhét vào tay lão bá: "Tặng ngài gà quay. Lão bá làm việc vất vả, ăn nhiều một chút, nhất định đừng để bị đói."
Lão bá sửng sốt, theo bản năng từ chối: "Không, không, cô nương cứ giữ lại mà ăn."
"Cháu có rồi." Bảo Nhi cười hì hì, vỗ vào gói đồ bên người."Cháu còn tận hai con, sẽ không đói đâu. Lão bá đưa cháu đi, cháu không có gì báo đáp, gà quay này ngon lắm, lão bá nếm thử."
Còn tận hai con?
Lão bá thôi không từ chối nữa, ông vẫn nên ăn con gà này đi, để tiểu cô nương này một mình ăn ba con gà quả thực là quá tàn nhẫn.
Bảo Nhi thấy lão bá đã nhận, cao hứng vẫy tay, "Cháu còn phải đi tiếp, xe ngựa của đại nương tốt bụng đang chờ cháu, cháu đi trước." Nói xong, nàng liền chạy mất.
Lão bá há miệng muốn gọi nàng lại, muốn dặn nàng chú ý an toàn, đừng dễ dàng tin tưởng người xa lạ, nhất là người cho nàng đi nhờ xe, trên người có bạc thì phải giữ gìn cẩn thận, còn nữa, hai con gà quay thực sự là nhiều lắm, nhớ ăn kiềm chế chút…
Lời muốn nói quá nhiều, nhất thời chưa kịp sắp xếp, còn chưa kịp cất tiếng đã không thấy bóng Bảo Nhi nữa.
Lão bá thở dài, mở ra bao giấy dầu ra, cắn miệng gà quay ngon miệng, trong lòng nghĩ không biết tiểu cô nương là con nhà ai, hẳn là vô cùng quyền quý nên mới không tim không phổi như thế?
Bảo Nhi không biết lão bá nghĩ nhiều như thế, nàng ngồi trên xe ngựa của một vị đại nương chở rượu, đi theo đại nương tới thành trấn tiếp theo.
Ăn no xong là cả người sẽ có sức sống, Bảo Nhi nhìn phong cảnh ven đường, vô cùng vui vẻ.
Thảo nào các trưởng bối thích bỏ nhà đi, thì ra nó sẽ khiến người ta vô cùng vui vẻ. Bảo Nhi nhớ lại, nàng đi chưa tới một ngày đã cảm thấy mọi phiền não u sầu ở nhà đều bị ném hết khỏi đầu
Thế giới bên ngoài thực bao la, chim hót hoa thơm, tốt đẹp vô cùng.
Đại nương tốt bụng nói với Bảo Nhi, trước đêm thì họ sẽ tới thành trấn kế tiếp, như vậy Bảo Nhi có thể ở lại khách điếm, có thể nghỉ ngơi thật tốt. Trong thành này còn có cảnh đẹp, nếu nàng thích cũng có thể đi ngắm cảnh. Bảo Nhi mạnh mẽ gật đầu, vui vẻ cùng ca điệu hát dân gian với đại nương.
Nàng suy nghĩ, lúc vào khách điếm, nàng sẽ tính toán tiêu tiền như thế nào cho tốt, Nhị bá phụ đã dạy nàng rất nhiều phương pháp tính toán. Sau đó nàng sẽ mua thanh chủy thủ để mang bên người, phụ thân và mẫu thân đã kể rất nhiều chuyện giang hồ cho nàng nghe, nàng biết hành tẩu giang hồ phải tự bảo vệ mình. Sau đó, đúng rồi, nàng không thể quên, hành sự phải có phong độ của một đại tướng, uy nghiêm như đại bá phụ thì mới không bị người khác bắt nạt.
Bảo Nhi càng nghĩ càng tự tin, tiếng hát càng lúc càng lớn.
Nàng là bé ngoan của Long gia, bản lĩnh đầy mình, bình thản vô tư, bỏ nhà đi thì có gì khó ~~~
Khánh Sinh ca ca, xa cuối chân trời, cuối cùng nàng đã cách hắn một thành nữa thôi, trong lòng thực sự vô cùng vui mừng ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.