Long Châu

Chương 161: Trở về

Shiego Tiến

11/03/2021

- Bất quá nếu đem những mảnh vỡ này luyện thành một bảo khí khác nói không chừng lại có tác dụng - Anh cô nói.

- Bảo khí khác!

Hắc Vũ lúc này có chút kinh ngạc, quả thật Anh cô nói đúng, nếu đem những mảnh vỡ này luyện thành bảo khí khác, nói không chừng lại có được một bảo khí có công dụng mạnh mẽ hơn là những mảnh vỡ đơn thuần.

- Nếu vậy sau khi trở về ta sẽ tìm một Khí sư để đem chúng thử luyện ra một bảo khí mới xem sao! - Hắn nói.

- Không cần, bản thân sư phụ ngươi mặc dù không thể luyện Vũ khí, bất quá về Hồn khí thì ta có dư sức. Tu vi Hồn tu của ngươi hiện tại vẫn còn thấp, nếu đem những mảnh vỡ này luyện thành Hồn Khí thì ngươi sẽ có thêm một thủ đoạn bảo mệnh nữa. Ngươi thấy thế nào?

Hắc Vũ đắn đo suy nghĩ, quả thật lời Anh cô nói có chút có lý, hiện tại về mặt Vũ tu hắn đã đủ sức để tung hoành, còn về mặt Hồn tu thì quả thật hắn vẫn còn khá yếu, nếu đối chiến với một kẻ đồng cấp thì khả năng thắng là cực thấp, nếu có thêm chút thủ đoạn nữa thì sẽ tốt hơn.

- Được! Vậy chuyện này đành nhờ người vậy! - Hắc Vũ gật đầu sau đó lấy hai mảnh Kim Lân Chiến Giáp ra đưa cho Anh cô.

Phải biết đối với những kẻ hiểu biết thì mảnh vỡ của Kim Lân Chiến Giáp là thứ cực kì quý giá, hắn dễ dàng trao cho Anh cô như vậy chính là tin tưởng người tuyệt đối.

- Tuy nhiên để có thể luyện thành Hồn khí này ta cần có chút thời gian mới làm được - Anh cô nói.

Hồn khí cũng như Vũ khí không phải là thứ dễ dàng chế tạo, cần phải có thời gian nghiên cứu kĩ lưỡng thì mới có thể hoàn thành.

- Nếu vậy... người có thể giúp ta trở về trước được không? - Hắn có chút đắn đo rồi hỏi Anh cô.

Luyện Hồn khí không biết phải mất bao nhiêu lâu, hắn hiện tại đã nhịn không được mà muốn trở về ngay lập tức.

Anh cô cũng chỉ có thể chấp thuận cho hắn, sau đó quay sang Tiểu Hồng.

- Tiểu Hồng, ngươi đưa hắn về!

Tiểu Hồng cũng nghe theo, dáng vẻ lười biếng của nó đứng dậy tiến về phía Hắc Vũ, hắn cũng lập tức leo lên lưng nó.

Cả hai chuẩn bị rời đi thì Anh cô lên tiếng dặn dò:

- Ngươi nhất định phải trưởng thành càng sớm càng tốt, chỉ cần ngươi đạt đến cấp Thánh chúng ta lập tức sẽ thực hiện kế hoạch giúp ta báo thù.

Hắc Vũ mặc dù không biết Anh cô muốn báo thù ai nhưng hắn đã nợ người quá nhiều nên chắc chắn sẽ giúp bằng toàn lực.

- Còn một việc nữa, không biết người có loại pháp bảo nào giúp ta cải trang không. Nếu sử dụng Hồn lực trong diện mạo này e rằng sẽ gây chấn động không nhỏ a! - Hắc Vũ nói.

- Ngươi trước tiên cứ trở về trước đi, sau khi hoàn thành Hồn khí ta sẽ gửi cả hai thứ cho ngươi.

Hắc Vũ cũng gật đầu sau đó cùng Tiểu Hồng rời đi.

Lúc này Anh cô ở phía sau ánh mắt có chút biến hoá, trong đó có chút mong chờ.

...

Hắc Vũ ngồi trên lưng Tiểu Hồng xuyên qua không gian.

Trước đây khi Tiểu Hồng doạ cho lũ báo tuyết Thất giai thì hắn đã đoán được nó chắc chắn là yêu thú Thất giai trở lên, hiện tại khi nhìn nó có thể xé rách không gian thì hắn đã chắc chắn được điều đó.

Có điều hắn không hiểu tại sao nó chỉ luôn ở trong hình dạng yêu thú chứ không hoá hình người, hắn cũng chưa bao giờ nghe thấy nó mở miệng nói chuyện.

Bất quá tạm thời việc này không quan trọng, thứ hắn bận tâm lúc này chỉ có hai nữ nhân của hắn.

Không gian rốt cuộc cũng mở ra, Hắc Vũ rời khỏi lưng Tiểu Hồng rồi bước ra, trước mặt hắn chính là căn lầu của Ánh Dương trong Đoàn gia.



Trong lúc di chuyển giữa không gian hắn đã truyền cho Tiểu Hồng vị trí của nơi này nên nó dễ dàng đưa hắn đến đúng nơi, bất quá hắn cũng dặn nó phải thu liễm toàn bộ khí tức, dù sao đây cũng là nhà của người ta, hắn tự tiện vào đây đã là lỗ mãng, nếu như còn kéo thêm cả cường giả xuất hiện sẽ khiến gia chủ và lão nhân gia có chút khó chịu.

Tiểu Hồng đưa hắn đến nơi thì cũng quay đầu trở về, còn Hắc Vũ không suy nghĩ nhiều liền bước vào trong căn gác.

- Phu quân!

Chưa vào đến nơi, cả hai người một trong một ngoài đã liền cảm ứng được khí tức của nhau, Ánh Dương cũng vội vàng chạy ra đón hắn.

Vừa gặp nhau, Ánh Dương đã lập tức nhào vào lòng hắn, cả khuôn mặt nàng úp vào lồng ngực, cánh tay ôm chặt như sợ hắn lại đi mất.

Hắc Vũ không nhìn thấy được khuôn mặt nàng nhưng hắn cảm nhận được ở nơi ngực mình có chút ướt át, có lẽ là lúc này nàng đang khóc.

Hắn dùng hai tay ôm chặt lấy nàng, một bàn tay thì đưa lên xoa lấy mái tóc nàng an ủi dỗ dành.

Hắc Vũ khẽ đẩy nàng ra rồi nhìn vào mắt nàng, bên trên lúc này có chút đẫm lệ ướt át, hai người nhìn nhau một chút rồi hắn cúi đầu đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Cái hôn như kéo dài cả thế kỉ, như để bù đắp lại khoảng thời gian mà hai người xa cách, như sợ rằng đây là lần cuối cả hai được hôn.

...

Trời trở sáng, ánh mắt nắng chiếu rọi một nửa thế giới, lại một ngày nữa bắt đầu trên tu chân giới.

Hắc Vũ chậm rãi mở mắt, đã lâu rồi hắn chưa có một giấc ngủ như thế này.

Bên cạnh hắn lúc này là Ánh Dương đang nép vào ngực, cả hai đều trong trạng thái trần truồng chỉ có tấm chăn phủ lên người, hiển nhiên cả hai vừa trải qua một cuộc đại chiến mặn nồng đêm qua.

Hắn chậm rãi mở mắt thì phát hiện lúc này Ánh Dương cũng đang nhìn hắn, trong ánh mắt nàng đang cực kì hạnh phúc.

Hắc Vũ cúi xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn, Ánh Dương sau đó mới lên tiếng:

- Suốt mấy năm qua chàng ở đâu? Gặp phải chuyện gì?

Hắc Vũ cũng đem mọi việc kể lại cho nàng, hắn cảm thấy giữa hai người cũng không việc gì phải giấu.

Ánh Dương nghe xong cũng liền có chút ngạc nhiên:

- Anh cô cũng thật là người tốt, không biết tiền bối ấy đã đạt đến cấp bậc nào rồi? Ta trước đây cũng từng nghe phụ thân nói qua về chuyện vỡ đan điền, chính người cũng nói luyện Phục Thể Đan cũng không dễ a.

Nói xong thì nàng bỗng thò tay xuống dưới tóm lấy tiểu huynh đệ của hắn khiến Hắc Vũ giật mình.

- Hừ, ta cứ tưởng chàng lại trốn, xém chút nữa là ta cắt luôn thứ này rồi!

Hắc Vũ cũng chỉ có thể cười khổ rồi đưa tay lên xoa đầu nàng.

- Yên tâm, ta sẽ không trốn đâu, bất quá có chuyện này ta cần nói với nàng.

Ánh Dương nghe xong thì không nghịch ngợm nữa mà chăm chú lắng nghe.

- Chuyện thành thân của chúng ta, tạm thời ta muốn gác lại một thời gian - Hắc Vũ nói.

Ánh Dương cũng không có phản ứng gì nhiều , nàng cũng là người hiểu chuyện nên hiểu rõ nam nhân của mình thiên phú cường đại, tiền đồ rộng lớn, tham vọng chắc chắn không nhỏ, nếu chưa gì đã ràng buộc hắn sớm như vậy cũng là điều không nên.

- Chỉ cần trong lòng chàng có ta, trong lòng ta có chàng, vậy thì còn gì quan trọng hơn nữa chứ! - Ánh Dương nói.

Tuy Ánh Dương nghĩ là vậy nhưng Hắc Vũ lại nghĩ khác, hắn làm như vậy chính là muốn tốt cho nàng lẫn cả Đoàn gia.

- Đúng rồi, Thanh Giang hiện tại đang ở đâu? - Hắc Vũ tiếp tục hỏi.



Trước khi rời khỏi đây để tới Hạ Thế, Hắc Vũ cũng từng tiết lộ cho nàng việc hắn có một nữ nhân bất đắc dĩ là Thanh Giang.

Ánh Dương cũng không có ý kiến gì, ở thế giới này đa thê là chuyện bình thường, hơn nữa Hắc Vũ đã nói là chuyện bất đắc dĩ nên nàng cũng không trách, hơn nữa lúc Thanh Giang trị thương ở Đoàn gia nàng còn chủ động đến thăm.

- Nàng ấy sau khi bình phục thì đã rời khỏi đây, ta cũng đã cố giữ lại nhưng nàng vẫn một mực xé rách không gian rời đi.

Hắc Vũ nghe nàng nói xong thì có chút nhức đầu, xem ra nữ nhân này vẫn không chịu chấp nhận hắn, sau khi được hắn cứu lại bỏ đi.

Hắn cũng không có quá lo lắng nữa, dù nàng có đi đâu thì hắn vẫn có thủ đoạn để tìm được nàng.

...

Dưới chân một thác nước, có một thân ảnh đang ngồi đó tu luyện, hai mắt nàng nhắm nghiền tập trung.

Đã qua một thời gian dài không gặp nhưng nhan sắc của nàng vẫn rất cuốn hút, thân thể cũng phả phất nét quyến rũ của mỹ nhân đã thần thục.

Bỗng đôi mắt của nàng mở ra khi cảm nhận được một tia khí tức vừa xuất hiện.

- Ngươi không ở cùng nàng sao?

Lúc này thân ảnh Hắc Vũ từ phía sau cũng chậm rãi bước tới, hắn tiến tới đứng cạnh nàng.

Dựa vào mối liên hệ giữa Hợp Hồn Liên Quyết hắn đã có thể dò được nàng đang ở đây, hoá ra nàng ở trong một cái hang động dưới chân một thác nước, nơi này nằm trong lãnh thổ của Nhật Nguyệt Tháp, để đến được đây hắn cũng đã mất mấy ngày.

- Ta vừa trở về liền tới Linh Dược Đảo để gặp hai nàng, vậy mà nàng lại một mình bỏ đến đây sao?

- Không phải ta đã nói giữa chúng ta không có quan hệ gì sao? - Thanh Giang lạnh lùng nói, bất quá hắn cảm giác được người nàng lúc này có chút run rẩy.

- Dù sao cũng đa tạ ngươi đã cứu ta, bất quá lần sau ngươi không cần phải làm vậy đâu!

Thanh Giang sau khi tỉnh dậy thì cũng biết được Ánh Dương là nữ nhân của hắn, việc nàng thoát chết cũng có lẽ là do hắn kịp thời đến cứu.

- Nàng không cần phải đa tạ, dù nàng không có tình với ta nhưng giữa chúng ta vẫn có một chữ nghĩa. Nếu nàng muốn trả ơn ta, vậy thì lấy thân báo đáp là được - Hắc Vũ có chút vô sĩ nói.

Thanh Giang chỉ thoáng lạnh mặt một chút rồi quay người bước vào bên trong động, Hắc Vũ thấy vậy cũng đi theo sau.

Cả hai vào đến bên trong động, nơi này có kê sẵn một chiếc giường gỗ cùng một ít cung trang của nữ nhân.

- Ngươi muốn lấy thân báo đáp vậy thì ta sẽ đáp ứng ngươi, coi như là trả ơn, xong việc chúng ta đường ai nấy đi, đừng làm phiền đến ta nữa - Thanh Giang giọng nói đầy vô tình chua chát nhưng bên trong có chứa chút ủy khuất.

Lúc này nàng đưa tay kéo nhẹ dải lụa thắt lưng ra, ngón tay đưa lên gỡ từng cái nút, nàng định lột bỏ cung trang trên người mình xuống.

Hắc Vũ lúc này có chút không nỡ, hắn vội vàng bước đến ôm lấy nàng vào lòng ,miệng hắn ghé vào tai nàng thủ thỉ:

- Ngốc, ta muốn nàng lấy thân báo đáp, không phải là chỉ cơ thể mà ta muốn nàng trao cho ta cả trái tim nữa.

- Ta cứu nàng cũng không phải vì báo đáp, mà vì ta muốn bảo vệ nàng, muốn nàng ở bên cạnh ta, muốn thay nàng làm tất cả những gì nàng muốn.

- Kẻ thù của nàng, những kẻ nàng căm hận, chỉ cần cho ta thời gian, ta hứa sẽ khiến chúng trả giá toàn bộ.

- Chỉ cần nàng chịu mở lòng mình để đón nhận ta, chỉ cần trong ta có nàng và trong nàng có ta là được.

Những lời đường mật rót vào tai khiến cơ thể Thanh Giang nhẹ run rẩy, khuôn mặt lạnh lùng của nàng lúc này cũng xuất hiện chút đỏ ửng.

Tu luyện bao nhiêu năm nhưng nàng chưa từng được nam nhân nào ôm vào lòng rồi nói những lời như vậy, chỉ riêng hắn, chỉ duy nhất hắn dám làm điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Long Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook