Quyển 13 - Chương 362: Bí ẩn của thung lũng sau núi
Nhĩ Nhã
02/07/2014
Sáng sớm, Công Tôn tìm kiếm xung quanh mấy vòng cũng không thấy Tiểu Tứ Tử đâu, cho nên hắn cùng Triệu Phổ lại tiếp tục đi tìm từng tầng một.
Chu vi Ma Cung rất lớn, tổng cộng có đến gần bốn trăm viện tử, kéo dài từ sườn núi đến tận đỉnh núi Ma Sơn, trải rộng cũng đến năm mươi tầng. Mà lúc này Công Tôn không còn cách nào khác là phải đi tìm từng tầng, cuối cùng cũng tìm được Tiểu Tứ Tử đang vừa gặm lê vừa chơi cờ mười bước cùng hai lão Ma Đầu ở tầng thứ ba mươi ba.
Tiểu Lương Tử cũng có mặt, không biết hai Lão ma đầu kia dạy bé chiêu gì, hiện giờ còn đang luyện công.
Công Tôn mệt đến sắp thở không nổi, Tiểu Tứ Tử lại ngồi trên bàn, đầy một miệng lê, mà trên trán hai Lão Ma đầu đều bị dán giấy trắng, xem ra thua rất thảm đi. Cũng khó trách chơi cờ mười bước cần phải chơi xúc xắc, ở trên đời này ngoại trừ Ngân Yêu Vương ra thì không ai có thể đổ xúc xắc thắng được Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử đang chơi thì thấy một lão đầu chọc chọc lưng bé, Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn liền thấy ngay Công Tôn đang mỏi lưng đến độ sắp đứng không nổi và Triệu Phổ đang khoanh tay nhìn Công Tôn xoa eo.
Công Tôn nheo mắt lại, vốn dĩ định mắng bé mấy câu vì cái tội đi chơi mà không nói một tiếng, nhưng mà Tiểu Tứ Tử lại đưa ra cánh tay mũm mĩm mà lắc lắc trước mắt hắn, lại cộng thêm khuôn mặt rạng rỡ tươi cười cùng thanh âm do thiếu một chiếc răng cửa mà càng trở lên ngọt lịm gọi: “Phụ thân ~ Cửu Cửu ~~”
Công Tôn cùng Triệu Phổ theo bản năng mà “ai nha”một tiếng, giận gì a? Không nhớ!
Công Tôn đi đến cạnh bàn, chào hỏi hai vị Lão nhân gia, sau đó ôm lấy Tiểu Tứ Tử hỏi: “Đến giờ ăn rồi con còn chạy đi đâu nữa?”
Tiểu Tứ Tử nói: “Con vừa mới đi tìm Mêu Miêu cùng Bạch Bạch, nhưng mà không tìm được, sau đó thì….”
“Con tìm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường làm gì?” Triệu Phổ tò mò.
“Hôm qua Miêu Miêu nói là sẽ dẫn con và Tiểu Lương Tử đến động lớn sau núi chơi.” Tiểu Tứ Tử bất mãn: “Hôm nay con cùng Tiểu Lương Tử còn đặc biệt dậy thật sớm nhưng lại không thấy Miêu Miêu cùng Bạch Bạch đâu hết.”
Công Tôn ôm lấy Tiểu Tứ Tử, giúp bé vỗ vỗ hạt lê đen nhanh rơi trên áo đi, lại hỏi: “Không thấy đâu?”
“Nhắc tới mới nhớ ….” Hai lão quái cũng sờ cằm: “Sáng sớm nay cũng không thấy Chiêu Chiêu cùng tiểu tử Ngọc Đường đâu cả.”
Mọi người còn đang nói chuyện phiếm, lại thấy một người lắc lư đi vào, người vào chính là Cửu Đầu Nãi Nãi.
“Ai nha, Công Tôn tiên sinh, thì ra ngươi ở đây a.” Cửu Đầu hình như đang đi tìm Công Tôn.
Công Tôn cùng Triệu Phổ đều nhìn Lão thái thái.
Cửu Đầu Nãi Nãi cứ thần thần bí bí, kéo Công Tôn đến bên cạnh thì thầm gì đó, Triệu Phổ cũng hóng hớt chạy qua nghe, Tiểu Tứ Tử cũng đi sang nghe lỏm.
“Ta có chuyện này muốn nhờ Tiên sinh giúp một tay.” Cửu Đầu Nãi Nãi nói.
Công Tôn đương nhiên là đống ý ngay: “Lão nhân gia có chuyện gì xin cứ sai bảo.”
“Nhưng mà cần phải vào núi một chuyến.” Lão thái thái chỉ khu rừng trong núi xa xa.
Công Tôn gật đầu: “Không thành vấn đề.”
“Tốt lắm.” Cửu Đầu Nãi Nãi mang theo Công Tôn đi ra ngoài, Triệu Phổ cũng trừng mắt nhìn đuổi theo, Tiểu Tứ Tử cũng đuổi theo.
Nhưng mà Cửu Đầu Nãi Nãi lại phất tay với Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, cháu đừng có theo vào, tiếp tục chơi với họ a.”
Tiểu Tứ Tử nhìn thấy Cửu Đầu Nãi Nãi bí mật nháy mắt với bé mấy cái …. Cho nên, Tiểu Tứ Tử liền quay mặt lại, kéo Tiểu Lương Tử đang muốn chạy theo với bé, tiếp tục chơi đánh cờ cùng hai Lão quái.
Công Tôn cùng Triệu Phổ tò mò muốn biết Cửu Đầu Nãi Nãi có chuyện gì vậy, sao Tiểu Tứ Tử lại dễ dàng thỏa hiệp như thế.
Cho nên, Công Tôn cùng Triệu Phổ liền đi theo Lão thái thái vào rừng.
Cửu Đầu Nãi Nãi thi triển khinh công, Triệu Phổ đành vừa mang theo Công Tôn vừa đuổi theo …. Bởi vì chuyện xảy ra đột xuất cho nên Triệu Phổ không có mang theo ảnh vệ, chỉ nghĩ là đi một lát rồi ra ngay thôi mà.
Ba người nhanh chóng xuyên qua rừng, khoảng hơn nửa canh giờ sau, Cửu Đầu Nãi Nãi mới ngừng lại.
Triệu Phổ cùng Công Tôn đều phát hiện, lúc này họ đang ở bên cạnh một tòa phế tích.
Triệu Phổ cau mày nhìn một chút, thấy được bên trong rừng sâu này có một tòa phế thành đã sụp gần hết, còn bị thiêu hủy nữa.
Công Tôn có chút khó hiểu hỏi Cửu Đầu Nãi Nãi: “Khu phế tích này có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề nằm ở chỗ này.” Cửu Đầu Nãi Nãi dẫn hai người vào trong tòa thành, chỉ vào một tấm bia đá cho hai người xem.
Triệu Phổ quan sát những phòng ốc đã bị thiêu hủy bên trong, cũng cảm thấy kiểu phòng ốc này không giống bình thường vì dùng rất ít gỗ, chủ yếu là được cấu tạo từ đá tảng chồng chất lên nhau.
Triệu Phổ đưa tay thử chất địa của đá một chút, khẽ nhíu mày: “Không phải được xây dựng gần đây, có thể là di tích cổ.”
Công Tôn cũng tìm thấy bên trông phế tích có một tấm bia đá giống như tấm hoành phi, bên trên có viết rất nhiều các loại văn tự cổ quái.
Triệu Phổ hỏi Công Tôn: “Đây là cái gì nha?”
Công Tôn xoa cằm, tỉ mỉ kiểm tra lại: “Cảm giác như là cổ tự, nhưng mà nhìn qua lại có chút khác biệt, cũng có chút không đúng …. Ừm.”
Vừa nói Công Tôn lại vừa đột nhiên ngẩng mặt lên, nghĩ nghĩ xong liền lục trong ống tay áo, lôi ra một cuốn sách rách bươm.
Triệu Phổ ngồi xổm xuống nhìn ké, hỏi: “Đây là cái gì a?”
“Không phải hôm trước mấy cuốn Long Đồ Án đã bị chuột cắn rách sao.” Công Tôn nói: “Ta có lật xem qua mấy trang trong đó, thấy có viết về một vụ án khá thú vị, nhưng tiếc là chỉ còn lại một nửa mà thôi. Tờ đầu tiên nói về một thư sinh đột nhiên mất tích, người nhà tìm mãi cũng không thấy. Sau đó còn có một tờ nữa nhưng lại được viết bằng thứ văn tự rất cổ quái.” Công Tôn nói tiếp: “Tiểu tử Bàng Dục kia vừa mới cho ta xem ta đã nói sao lại nhìn quen mắt đến vậy đây …. Thì ra là người ta dùng cổ tự để viết.”
Công Tôn nói xong liền để trang giấy đối diện với bia đá kia: “Ngươi nhìn xem!”
Triệu Phổ so sánh qua một chút liền kinh ngạc: “Thực sự giống nhau a.”
“Có chữ viết như nhau….” Công Tôn nói, lại định hỏi Cửu Đầu Nãi Nãi bên cạnh: “Lão nhân gia, đây là chỗ nào….”
Nhưng mà Công Tôn vừa mới quay đầu lại liền sửng sốt —– Bởi vì Cửu Đầu Nãi Nãi vừa nãy còn đứng bên cạnh bọn họ đã biến mất rồi.
Công Tôn kinh ngạc: “Á? Người đâu rồi?”
Triệu Phổ đang xem xét tấm bia đá kia cũng ngẩng đầu lên, phát hiện Lão thái thái kia đã thất tung rồi còn đâu.
Công Tôn xoay một vòng tại chỗ, sau đó nhìn Triệu Phổ một chút.
Triệu Phổ cũng đứng lên tìm kiếm khắp bơi, quay lại lắc đầu với Công Tôn.
Công Tôn chạy đến bên cạnh hắn: “Ngươi không thấy nàng đi sao?”
Triệu Phổ buông tay một cái tỏ ý mình hoàn toàn không để ý, Lão thái thái này còn nhiều tuổi hơn cả Ân Hậu nữa, khinh công tốt đến độ không tưởng rồi.
“Liệu có gặp nguy hiểm hay lạc đường rồi không…” Công Tôn lo lắng.
Triệu Phổ cảm thấy buồn cười nhìn hắn: “Ta nói này, ngươi còn tâm trạng lo lắng xem nàng có lạc đường không sao? Không có nàng hai ta mới thực sự lạc đường đó!”
Công Tôn giật mình: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút: “Ta nhớ hình như đường trở về ở hướng này….” Vừa nói hắn vừa chỉ tay một cái.
Công Tôn lại hoài nghi chỉ hướng khác: “Sao ta lại nhớ là hướng kia nhỉ?”
Triệu Phổ khoanh tay nhìn trái nhìn phải, hình như cũng không chắc chắn lắm.
“Dứt khoát cứ phân công nhau tìm đi?” Công Tôn vừa hỏi xong đã định đi luôn, Triệu Phổ nhanh chóng kéo hắn lại: “Gan ngươi đúng là không nhỏ a? Ngươi tốt nhất ở bên cạnh ta không được rời đi đi, tách ra rồi ngươi dám đảm bảo mình sẽ không bị dã thú tha đi đó chứ?”
Công Tôn liếc mắt lườm hắn một cái, nhưng mà ngẫm lại cũng cảm thấy thật đáng sợ, cho nên quyết định ở lại bên cạnh Triệu Phổ: “Chúng ta làm gì đây?”
Triệu Phổ lại phân tích: “Lão thái thái kia sẽ không hại chúng ta đâu, hẳn là muốn chúng ta giúp nàng giải những chữ viết trên bia đá này đi, có lẽ là cố tình thần thần bí bí để cho chúng ta tự nghiên cứu, còn nàng thì bỏ đi một lát thôi.”
Công Tôn gật đầu: “Cũng có thể như vậy…”
“Ngươi cứ nghiên cứu tiếp đi, biết đâu sẽ về ngay ấy mà.” Triệu Phổ cảm thấy tốt nhất là bây giờ đừng có đi lung tung, cho nên bèn kéo một tấm đá sạch sẽ nhẵn nhụi qua, kéo Công Tôn mỗi người ngồi một bên cùng nghiên cứu về bia văn kia.
…………..
Mà cùng lúc đó, cũng có hai người đang ngồi đờ ra trên mặt một tảng đá nhẵn giống họ, chính là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bị vây cách đó không xa.
Cũng giống như bọn Công Tôn, hai người đang nhìn chằm chằm tấm bia trước mắt. Nhưng khác nhau chính là, trên bia đá chỗ Công Tôn có chữ, còn chỗ hai bọn họ là một tấm bia mộ trống không.
Hai người ngơ ngác nhìn những ngôi mộ vô danh một lúc lâu.
Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường mở lời trước: “Ngươi có ý kiến gì không?”
Triển Chiêu mở to mắt nhìn, đáp: “Thật đói!”
Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt nhìn sắc trời một chút, trưa rồi …. Vốn đã đến giờ cơm trưa.
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường liền rút một thứ từ bên hông ra, dùng hai ngón tay đưa đến trước mặt Triển Chiêu.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn một cái, đưa tay nhận: “Gì vậy?”
“Sáng nay có gặp phụ thân ngươi, người nói là thứ ngươi thích ăn, bảo ta mang cho ngươi.” Bạch Ngọc Đường nói.
Triển Chiêu nhận lấy nhìn xem, thì ra là một túi giấy dầu, vừa mở ra nhìn: “A! Là bánh quy Bàn gia làm.”
Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ: “Bàn gia? Chính là người ở trù phòng mấy ngày nay kia sao?”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, lấy một miếng bánh quy nhét vào miệng Bạch Ngọc Đường, sau cũng nhét vào miệng mình một miếng.
Bạch Ngọc Đường nhai nhai, mùi vị cũng rất ngon, Triển Chiêu đang đói, có cái lót dạ đương nhiên là cảm thấy thoải mái, cho nên, hai người vừa ăn bánh quy vừa tiếp tục đờ ra nhìn đám mộ phần kia.
………..
Ở chỗ khác, Triệu Phổ ngẩng mặt lên nhìn sắc trời: “Thư ngốc, ngươi có đói bụng không?”
Công Tôn thở dài: “Đói a, tìm Tiểu Tứ Tử khắp núi hơn một canh giờ, đến trưa đương nhiên là đói bụng rồi!”
“Ta cũng đói.” Triệu Phổ cảm thấy hay là hắn đi kiếm chút gì ăn tạm đi, thế nhưng để Công Tôn ở lại hắn càng lo lắng hơn. Trong lòng Triệu Phổ có chút oán hận, tâm nói Lão nương này làm sao vậy, tại sao chẳng nói tiếng nào đã bỏ đi rồi.
“A….”
Triệu Phổ còn đang bất mãn, lại thấy Công Tôn nghiêng thắt lưng đứng dậy: “Tảng đá này cứng quá, ngồi thật mỏi.”
Triệu Phổ lại bản năng mà vỗ vỗ đùi mình: “Có muốn ngồi đây không?”
Triệu Phổ vốn chỉ tùy tiện hỏi thôi, hắn trêu chọc Tiểu Tứ Tử thành quen, lần nào Tiểu Tứ Tử cũng thích trèo lên đùi hắn ngồi cả.
Nhưng mà, Triệu Phổ lại không nghĩ tới Công Tôn chỉ nhìn nhìn một chút rồi lại thực sự đặt mông ngồi xuống thật.
Triệu Phổ ngốc ra, Công Tôn lại móc từ hà bao bên hông ra một bọc giấy, mở ra.
“Cái gì đây?”
“Sáng nay ta tới trù phòng, có một gia gia trù phòng béo cho ta bánh quy, nói là món khi nhỏ Triển Chiêu thích ăn nhất, bảo ta mang về cho Tiểu Tứ Tử một chút.”
Triệu Phổ đưa tay cầm một miếng bánh bỏ vào miệng, vừa nhai bánh quy vừa nhìn Công Tôn đang ngồi trên đùi mình.
Có lẽ là chân Triệu Phổ mềm mại thoải mái hơn tảng đá không ít cho nên Công Tôn ngồi yên mà lẳng lặng suy nghĩ nhìn tấm bia trước mặt, vừa nghĩ vừa ăn bánh quy, lại cảm thấy bánh quy này rất ngon cho nên giữ lại một ít cho Tiểu Tứ Tử.
Còn Triệu Phổ lúc này thì hoàn toàn chẳng thể cảm nhận được mùi vị của bánh quy nữa rồi, tất cả lực chú ý của hắn đều dồn hết vào vị trí ai đó đang ngồi trên đùi mình, cùng cái lưng ai đó đang án ngữ trước mặt.
Cửu Vương Gia quyết định nhìn trên dưới một lượt, cảm khái —– Ai nha, eo và mông Thư Ngốc này đúng là đẹp quá a …. Công nhận là, tiền bối Ma Cung thật đáng tin cậy nha ….
Triệu Phổ còn đang suy nghĩ vẩn vơ mấy chuyện không nên nghĩ thì đột nhiên Công Tôn lại quay đầu lại.
Cửu Vương Gia xấu hổ rồi, hắn cũng tự ý thức được cái mặt mình lúc này hẳn trông rất j□j đi …
Công Tôn thì hình như cũng không có chú ý lắm, chỉ tấm bi cho Triệu Phổ xem, hỏi: “Ký hiệu này ngươi từng gặp qua chưa?”
Cuối cùng Triệu Phổ cũng hồi phục tinh thần lại, hai tay choàng lên bờ vai Công Tôn, thuận thế dán sát đến xem: “Ký hiệu gì?”
Vừa hỏi vừa không quên tựa cằm bên gáy Công Tôn, Cửu Vương gia còn tranh thủ ngửi một chút …. Ai nha, chắc chắn sáng nay Thư Ngốc đã loay hoay gì đó với dược thảo đi, có một mùi hương phong lan nhàn nhạt nữa.
Công Tôn chỉ vào ký hiệu ở giữa tấm bia đá, chỉ cho Triệu Phổ xem.
Triệu Phổ cúi đầu nhìn cẩn thận một chút, sờ cằm.
Thứ mà Công Tôn chỉ cho hắn nhìn chỉ là một đồ án đơn giản, nhìn như ba hình tam giác lồng với nhau tại một điểm, cũng giống một đóa hoa ba cánh.
Triệu Phổ nhìn một lúc rồi lẩm bẩm: “Sao lại quen mắt vậy….”
“Ta nhớ rõ đã thấy qua trong quân trướng của ngươi.” Công Tôn nói.
Triệu Phổ cũng không giải thích được: “Trong quân trướng của ta? Ngươi thấy qua lúc nào?”
“Lần trước lúc ở Hắc Phong Thành ấy, lúc ta rảnh rỗi liền xem qua binh thư của ngươi.” Công Tôn nói: “Bên trong một cuốn binh thư rất cổ bằng da dê có một tấm bản đồ, ta nhớ rõ trên bản đồ đó cũng có ký hiệu này, lúc đó còn định tới hỏi ngươi nhưng sau đó lại quên mất.”
Triệu Phổ hơi sững sờ, sau đó liền chau mày: “Nga….”
Công Tôn chờ Triệu Phổ trả lời, thế nhưng hắn chỉ “nga” một tiếng rồi im lặng, lại còn có chút hoang mang mà cau mày nhìn chằm chằm tấm bia trước mặt như có chuyện gì suy nghĩ. Tâm tư muốn chiếm chút tiện nghi trong lòng Triệu Phổ lúc này cũng đã biến mất luôn, trong đầu hắn bây giờ chỉ hiện lên một chút cảnh báo, cảm thấy tình hình không mấy tốt đẹp rồi!
………..
“Miêu Nhi.”
Bạch Ngọc Đường vỗ nhẹ Triển Chiêu còn đang vừa ăn bánh quy vừa đờ ra kia.
Triển Chiêu nghĩ là hắn muốn ăn nữa liền đưa cả bọc bánh quy trong tay cho hắn, nhưng mà Bạch Ngọc Đường lại phất tay áo, chỉ chỉ vị trí bên cạnh mộ bia: “Đó là cái gì?”
Triển Chiêu nhìn theo hướng tay Bạch Ngọc Đường chỉ: “Cái gì a?”
Bạch Ngọc Đường đứng lên, đi tới ngồi đối diện tấm bia đá kia, rồi vẫy tay với Triển Chiêu.
Triển Chiêu chạy tới ngồi xổm bên cạnh hắn nhìn sang …. Chỉ thấy ở phía bên cạnh tấm bia đá có một vết tích rất mờ, hình như là được khắc lên bằng đá, nhìn qua thì là một ký hiệu ba hình tam giác lồng vào nhau, cũng giống một đóa hoa.
Triển Chiêu sờ sờ cằm cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại phân công nhau đi kiểm tra mấy ngôi mộ khác xem sao, điều thú vị là trên tất cả những ngôi mộ này đều có ký hiệu đó, kể cả ngôi mộ vô danh do Cửu Đầu Nãi Nãi dựng lên kia.
Triển Chiêu lại trở về ngồi trước ngôi mộ đầu tiên kia lần nữa, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi từng gặp qua đồ án này trước đây chưa?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, sau đó hỏi Triển Chiêu: “Ngươi thì sao?”
“Ta cũng chưa từng…. Nhưng mà, đồ án này có hình dáng rất đơn giản, có thể là từ trước đến nay ta cũng không chú ý đến.” Triển Chiêu nhìn đống mộ kia một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.
Bạch Ngọc Đường nhìn thần sắc của Triển Chiêu, hỏi: “Miêu Nhi, ngươi định làm gì?”
Triển Chiêu cất phần bánh quy còn lại đi, vỗ vỗ bột đường trên tay, chạy đến bên cạnh lấy một cành cây to dài, chạy về.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn cầm cành cây đào đất quanh mộ, nhíu mày: “Miêu Nhi, ngươi muốn ….”
“Cửu Đầu Nãi Nãi đã muốn chúng ta tra án, vậy chúng ta cứ thử xem bên trong mười ba ngôi mộ này có cái gì trước đi.” Triển Chiêu vừa nói vừa kéo y phục Bạch Ngọc Đường, ý bảo hắn mau lui ra sau: “Ngươi sợ bẩn, đên bên đó ngồi đi, ta đào là được.”
Bạch Ngọc Đường cản lại hắn: “Ta không nói chuyện này ….”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường: “Vậy nói cái gì?”
Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất lực: “Nơ hoang sơn dã lĩnh, hai ta lại không thể ra ngoài, vậy mà ngươi vẫn có tâm tình đi đào mộ sao.”
Triển Chiêu ngẩn người, lại nhìn xung quanh một chút …. Lúc này, bốn phía đều yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng côn trùng cùng một vài tiếng chim kêu cổ quái vang lên, lại thêm tiếng gió thổi xen giữa tán cây xào xạc. Bởi vì rừng này cây cối rất rậm rạp cho nên căn bản không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài. Hơn nữa …. Rừng cây này lại nằm trong thung lung giữa hai khe núi ở lưng chừng đồi, xung quanh lại được núi cao bao phủ, lúc này trời vào giữa trưa vậy mà trong rừng đã không có tia sáng nào chui lọt, rất tối.
Triển Chiêu sờ sờ cằm, lại nhìn đám mộ phần kia một chút, cầm gậy hỏi Bạch Ngọc Đường: “Vậy không xem sao?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói: “Hay là cứ xem một cái đi?”
Triển Chiêu cầm gậy gật đầu, còn bổ sung một câu: “Nếu như thực sự có cái gì đó, ta sẽ lấp lại ngay.”
Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười, có thể có cái gì? Xác chết vùng dậy sao? Nhưng mà đúng là có chút cảm giác quái dị, nghĩ vậy hắn liền nhẹ nhàng lắc bia mộ một cái.”
“Ầm.” một tiếng vang lên, mộ bia bị đẫy ngã, phía dưới đều là đất bùn. Triển Chiêu dùng gậy đào ra, cũng rất xốp.
Bạch Ngọc Đường cũng đi tìm một cây gậy gỗ tới, hai người họ nội lực thâm hậu cho nên chỉ đào mấy cái đã đào xong một ngôi mộ rồi.
Ngôi mộ này cũng không sâu lắm, rất nhanh sau đó hai người đã đào được một cái nắp quan tài cứng rắn.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng cầm chặt tay Triển Chiêu còn đang tiếp tục đào kia: “Từ từ đã.”
Triển Chiêu nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường dùng gậy gỗ gõ vào nắp quan tài một cái.
Triển Chiêu lại nghe thấy có tiếng “thùng thùng” vang lên.
“Bằng sắt sao?” Triển Chiêu cảm thấy thanh âm này có gì đó không đúng liền nhanh chóng dùng gậy gỗ cào lớp đất đá bên ngoài mặt quan tài ra, quả nhiên chỉ thấy bên dưới là một cái nắp quan tài bằng sắt, hơn nữa trên nắp quan tài sắt ấy còn có xích sắt.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Dùng sắt làm quan tài, lại còn phải khóa lại sao?”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm quan tài kia.
Lòng hiếu kỳ của Bạch Ngọc Đường đã được khơi gợi, hắn còn muốn đào tiếp, nhưng mà lần này Triển Chiêu lại giữa lấy cổ tay hắn.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
Triển Chiêu thấp giọng nói: “Ngọc Đường, ngươi có biết ở Ma Cung có người tên là Táng Sinh Hoa hay không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Tấn Táng Sư, Táng Sinh Hoa sao, hắn ở Ma Cung à? Trước đây ta chưa từng gặp qua.”
“Hắn có tới, nhưng mà lại núp ngoài hiên, tính cách hắn khá rụt rè, lại âm u không thích gặp người.” Triển Chiêu giải thích: “Có rất nhiều người ngươi không thể để ý hết được, nhưng mà hắn lại rất thích ngươi, hôm qua hắn còn nói với ta nữa.”
Bạch Ngọc Đường hơi kinh ngạc: “Ta hoàn toàn không thấy hắn ….”
Triển Chiêu phất tay áo, ý bảo đây không phải trọng điểm.
“Đối với những kiêng kỵ và quy củ tang sự, Táng Sinh Hoa là người hiểu rõ nhất trên đời này đi?” Bạch Ngọc Đường nhìn thần sắc Triển Chiêu một chút, hỏi: “Quan tài sắt này có vấn đề gì đúng không? Ta lần đầu tiên thấy có người dùng sắt làm quan tài, lại còn khóa lại như thế này.”
Triển Chiêu đứng lên, phủ lại toàn bộ đất vừa mới đào ra kia, hình như muốn lấp mộ lại.
Bạch Ngọc Đường không hiểu nhìn hắn.
Triển Chiêu nhíu mày: “Quan tài này không thể mở ra.”
…………
Vẻ mặt Công Tôn mờ mịt nhìn Triệu Phổ đang nhanh chóng kéo mình đứng lên tránh xa bia đá kia, không giải thích được, hỏi: “Làm gì vậy?”
Triệu Phổ kéo Công Tôn nhanh chóng chạy khỏi khu phế tích, cẩn thận quan sát pháo đài đổ nát này mộ chút, chân mày cũng nhíu lại.
Công Tôn hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Triệu Phổ ngẩng mặt lên nhìn sắc trời một chút, nhỏ giọng nói với Công Tôn: “Trước khi trời tối chúng ta cần ra khỏi chỗ này.”
Công Tôn cảm thấy giọng Triệu Phổ lúc này rất âm trầm, nhưng mà cũng không có rõ ràng lắm đã thấy Triệu Phổ kéo tay hắn đi ra hướng ngoài rừng rồi, có vẻ hắn cũng không phân rõ hướng lắm, chỉ cần rời khỏi khu phế tích này là được.
Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường cũng bị Triển Chiêu kéo chạy vào cánh rừng, hình như là muốn rời xa khu mộ vô danh kia.
“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường không giải thích được.
Triển Chiêu lại vừa đi vừa lầm bầm: “Có phải Nãi nãi cố ý không a, này chẳng phải muốn lấy mạng người ta sao!”
Bạch Ngọc Đường càng không hiểu ra sao.
……………….
Trong Ma Cung.
Lúc ăn trưa Ân Hậu không tìm thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đâu, vốn nghĩ là Triển Chiêu dẫn Bạch Ngọc Đường đi đến chỗ nào chơi rồi. Thế nhưng qua cả buổi chiều rồi đến bữa tối cũng không thấy hai đứa trở lại, Ân Hậu liền hỏi: “Có ai thấy Chiêu nhi và tiểu tử Ngọc Đường đâu không?”
Một lão quái nói với hắn: “Sáng sớm đã thấy đi theo lão Cửu vào núi rồi.”
Ân Hậu nhíu mày: “Vào núi sao?”
Thiên Tôn cũng không giải thích được, hỏi: “Vừa nãy ta mới thấy Cửu Đầu a, vẫn ngồi uống trà trong viện mà, không thấy có Ngọc Đường cùng Chiêu ở chỗ nàng a.”
Bên cạnh, Lục Tuyết Nhi đột nhiên nghĩ đến liệu có thể đây chính là tác dụng việc mình nói với Cửu Đầu lần trước không a, tâm nói chắc không phải Cửu Đầu Nãi Nãi đã đem Chiêu cùng Ngọc Đường bỏ lại trong núi, để hai đứa nó “qua đêm với nhau” đi? Muốn chết nha!
Nghĩ tới đây, Lục Tuyết Nhi liền muốn chuồn ra ngoài, có điều còn chưa kịp đi đã nghe Lục Thiên Hàn lạnh giọng tới một câu: “Ngươi giở trò quỷ gì?”
Lục Tuyết Nhi che miệng quay đầu lại nhìn hắn, cái này chính là hiểu con không ai bằng cha đi, Lục Thiên Hàn chỉ cần nhìn qua thần sắc Lục Tuyết Nhi đã dám chắc đến bảy tám phần có liên quan đến nàng rồi, liền nhướng mày với nàng, ý là —– Nói.
Lục Tuyết Nhi lầm bầm một câu: “Hình như nàng muốn tạo cơ hội cho chúng được ở chung một chỗ, và… vân vân gì đó ….”
Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh cũng chen vào một câu: “Phụ thân và Cửu Cửu cũng đi nữa.”
“Cũng nói là vào núi.” Tiểu Lương Tử bổ sung.
“Bọn họ vào đâu, núi phía Đông, phía Tây hay là …. Khu thung lung trong khe núi?” Ân Hậu đột nhiên hỏi.
“Thung lũng trong khe núi đi.” Một lão đầu trả lời.
“Hồ đồ!” Ân Hậu đứng lên, nhanh chóng chạy đi tìm Cửu Đầu.
Lúc này, trong viện của Cửu Đầu Nãi Nãi, nàng còn đang khoanh chân ngồi cạnh bàn đây.
Ngô Nhất Họa ngáp một cái đi vào, hỏi nàng: “Người tìm ta sao?”
Cửu Đầu nhìn hắn một cái, gật đầu: “Ta bỏ hai đứa bọn Chiêu Chiêu ở chỗ mộ vô danh.”
Ngô Nhất Họa mới ngáp được một nửa cũng không thể khép miệng vào được nữa, đứng sững ngốc lăng tại chỗ.
Cửu Đầu lại bồi thêm một câu: “Bỏ Triệu Phổ cùng Công Tôn ở khu phế tích.”
Ngô Nhất Họa hít vào một ngụm khí lạnh, phát run: “Người…”
Hồng Cửu Nương vừa mới theo Ngô Nhất Họa vào ở phía sau, đúng lúc nge được hai cây này liền cả kinh nhảy dựng: “Trời ạ! Nhỡ mất mạng thì làm sao bây giờ, nhanh chóng tìm về a.”
Cửu Đầu Nãi Nãi lại khoanh tay: “Hoạn nạn mới thấy chân tình!”
Hồng Cửu Nương nhảy dựng cả lên rồi, đẩy Ngô Nhất Họa phía trước một cái: “Ngươi mau nghĩ cách.”
Ngô Nhất Họa cũng luống cuống, đúng lúc này Ân Hậu lại đi từ ngoài viện vào.
Hồng Cửu Nương nhanh chóng chạy tới: “Cung chủ.”
Ân Hậu cũng đã nghe được, gật đầu một cái nhìn Cửu Đầu: “Người nói gì với bọn Chiêu Nhi?”
Cửu Đầu Nãi Nãi: “Biết gì nói nấy.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trâu Lương và Âu Dương Thiếu Chinh đều chạy tới hỏi, hai người bọn họ cũng không rõ đầu cua tai nheo gì, có điều việc có tác hợp hay không là một chuyện, nhưng nếu xảy ra chuyện gì bất trắc với Triệu Phổ thì không phải chuyện đùa.”
Thiên Tôn nói: “Không cần lo lắng.”
“Chắc chắn ạ?” Lâm Dạ Hỏa xác nhận lần nữa.
Ân Hậu gật đầu: “Bình thường có chết cũng là do bị dọa chết khiếp, bốn đứa chúng nó cũng không phải dạng nhát gan.”
Mọi người nhìn nhau.
Cửu Đầu Nãi Nãi nâng cằm nói: “Đến tối ta sẽ đi mang bọn chúng về, nhưng mà …. Đáp án này, trước khi chết ta nhất định phải biết rõ.”
Thiên Tôn híp mắt nhìn Ân Hậu —– Ngươi xem, ngươi cũng đâu có chịu quản người của Ma Cung ngươi.
Ân Hậu bất lực —- Nàng còn lớn tuổi hơn cả ta, ta quản thế quái nào được?
Thiên Tôn khoanh tay suy nghĩ một chút: “Nhưng mà cũng tốt, đã nhiều năm như vậy rồi, ta cũng rất tò mò muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Bao Đại Nhân nghe được cũng không hiểu, hỏi: “Mấy vị có thể nói rõ chút không? Về vụ án sao?”
Ân Hậu gật đầu, Vô Sa lại nói: “Ở phía sau núi Ma Cung này, núi phía Đông có hoa, phía Tây có dược, tất cả đều là nơi rất tốt, chỉ có duy nhất thung lũng ở giữa hai khe núi này a …. Sách sách sách.”
Chu vi Ma Cung rất lớn, tổng cộng có đến gần bốn trăm viện tử, kéo dài từ sườn núi đến tận đỉnh núi Ma Sơn, trải rộng cũng đến năm mươi tầng. Mà lúc này Công Tôn không còn cách nào khác là phải đi tìm từng tầng, cuối cùng cũng tìm được Tiểu Tứ Tử đang vừa gặm lê vừa chơi cờ mười bước cùng hai lão Ma Đầu ở tầng thứ ba mươi ba.
Tiểu Lương Tử cũng có mặt, không biết hai Lão ma đầu kia dạy bé chiêu gì, hiện giờ còn đang luyện công.
Công Tôn mệt đến sắp thở không nổi, Tiểu Tứ Tử lại ngồi trên bàn, đầy một miệng lê, mà trên trán hai Lão Ma đầu đều bị dán giấy trắng, xem ra thua rất thảm đi. Cũng khó trách chơi cờ mười bước cần phải chơi xúc xắc, ở trên đời này ngoại trừ Ngân Yêu Vương ra thì không ai có thể đổ xúc xắc thắng được Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử đang chơi thì thấy một lão đầu chọc chọc lưng bé, Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn liền thấy ngay Công Tôn đang mỏi lưng đến độ sắp đứng không nổi và Triệu Phổ đang khoanh tay nhìn Công Tôn xoa eo.
Công Tôn nheo mắt lại, vốn dĩ định mắng bé mấy câu vì cái tội đi chơi mà không nói một tiếng, nhưng mà Tiểu Tứ Tử lại đưa ra cánh tay mũm mĩm mà lắc lắc trước mắt hắn, lại cộng thêm khuôn mặt rạng rỡ tươi cười cùng thanh âm do thiếu một chiếc răng cửa mà càng trở lên ngọt lịm gọi: “Phụ thân ~ Cửu Cửu ~~”
Công Tôn cùng Triệu Phổ theo bản năng mà “ai nha”một tiếng, giận gì a? Không nhớ!
Công Tôn đi đến cạnh bàn, chào hỏi hai vị Lão nhân gia, sau đó ôm lấy Tiểu Tứ Tử hỏi: “Đến giờ ăn rồi con còn chạy đi đâu nữa?”
Tiểu Tứ Tử nói: “Con vừa mới đi tìm Mêu Miêu cùng Bạch Bạch, nhưng mà không tìm được, sau đó thì….”
“Con tìm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường làm gì?” Triệu Phổ tò mò.
“Hôm qua Miêu Miêu nói là sẽ dẫn con và Tiểu Lương Tử đến động lớn sau núi chơi.” Tiểu Tứ Tử bất mãn: “Hôm nay con cùng Tiểu Lương Tử còn đặc biệt dậy thật sớm nhưng lại không thấy Miêu Miêu cùng Bạch Bạch đâu hết.”
Công Tôn ôm lấy Tiểu Tứ Tử, giúp bé vỗ vỗ hạt lê đen nhanh rơi trên áo đi, lại hỏi: “Không thấy đâu?”
“Nhắc tới mới nhớ ….” Hai lão quái cũng sờ cằm: “Sáng sớm nay cũng không thấy Chiêu Chiêu cùng tiểu tử Ngọc Đường đâu cả.”
Mọi người còn đang nói chuyện phiếm, lại thấy một người lắc lư đi vào, người vào chính là Cửu Đầu Nãi Nãi.
“Ai nha, Công Tôn tiên sinh, thì ra ngươi ở đây a.” Cửu Đầu hình như đang đi tìm Công Tôn.
Công Tôn cùng Triệu Phổ đều nhìn Lão thái thái.
Cửu Đầu Nãi Nãi cứ thần thần bí bí, kéo Công Tôn đến bên cạnh thì thầm gì đó, Triệu Phổ cũng hóng hớt chạy qua nghe, Tiểu Tứ Tử cũng đi sang nghe lỏm.
“Ta có chuyện này muốn nhờ Tiên sinh giúp một tay.” Cửu Đầu Nãi Nãi nói.
Công Tôn đương nhiên là đống ý ngay: “Lão nhân gia có chuyện gì xin cứ sai bảo.”
“Nhưng mà cần phải vào núi một chuyến.” Lão thái thái chỉ khu rừng trong núi xa xa.
Công Tôn gật đầu: “Không thành vấn đề.”
“Tốt lắm.” Cửu Đầu Nãi Nãi mang theo Công Tôn đi ra ngoài, Triệu Phổ cũng trừng mắt nhìn đuổi theo, Tiểu Tứ Tử cũng đuổi theo.
Nhưng mà Cửu Đầu Nãi Nãi lại phất tay với Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, cháu đừng có theo vào, tiếp tục chơi với họ a.”
Tiểu Tứ Tử nhìn thấy Cửu Đầu Nãi Nãi bí mật nháy mắt với bé mấy cái …. Cho nên, Tiểu Tứ Tử liền quay mặt lại, kéo Tiểu Lương Tử đang muốn chạy theo với bé, tiếp tục chơi đánh cờ cùng hai Lão quái.
Công Tôn cùng Triệu Phổ tò mò muốn biết Cửu Đầu Nãi Nãi có chuyện gì vậy, sao Tiểu Tứ Tử lại dễ dàng thỏa hiệp như thế.
Cho nên, Công Tôn cùng Triệu Phổ liền đi theo Lão thái thái vào rừng.
Cửu Đầu Nãi Nãi thi triển khinh công, Triệu Phổ đành vừa mang theo Công Tôn vừa đuổi theo …. Bởi vì chuyện xảy ra đột xuất cho nên Triệu Phổ không có mang theo ảnh vệ, chỉ nghĩ là đi một lát rồi ra ngay thôi mà.
Ba người nhanh chóng xuyên qua rừng, khoảng hơn nửa canh giờ sau, Cửu Đầu Nãi Nãi mới ngừng lại.
Triệu Phổ cùng Công Tôn đều phát hiện, lúc này họ đang ở bên cạnh một tòa phế tích.
Triệu Phổ cau mày nhìn một chút, thấy được bên trong rừng sâu này có một tòa phế thành đã sụp gần hết, còn bị thiêu hủy nữa.
Công Tôn có chút khó hiểu hỏi Cửu Đầu Nãi Nãi: “Khu phế tích này có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề nằm ở chỗ này.” Cửu Đầu Nãi Nãi dẫn hai người vào trong tòa thành, chỉ vào một tấm bia đá cho hai người xem.
Triệu Phổ quan sát những phòng ốc đã bị thiêu hủy bên trong, cũng cảm thấy kiểu phòng ốc này không giống bình thường vì dùng rất ít gỗ, chủ yếu là được cấu tạo từ đá tảng chồng chất lên nhau.
Triệu Phổ đưa tay thử chất địa của đá một chút, khẽ nhíu mày: “Không phải được xây dựng gần đây, có thể là di tích cổ.”
Công Tôn cũng tìm thấy bên trông phế tích có một tấm bia đá giống như tấm hoành phi, bên trên có viết rất nhiều các loại văn tự cổ quái.
Triệu Phổ hỏi Công Tôn: “Đây là cái gì nha?”
Công Tôn xoa cằm, tỉ mỉ kiểm tra lại: “Cảm giác như là cổ tự, nhưng mà nhìn qua lại có chút khác biệt, cũng có chút không đúng …. Ừm.”
Vừa nói Công Tôn lại vừa đột nhiên ngẩng mặt lên, nghĩ nghĩ xong liền lục trong ống tay áo, lôi ra một cuốn sách rách bươm.
Triệu Phổ ngồi xổm xuống nhìn ké, hỏi: “Đây là cái gì a?”
“Không phải hôm trước mấy cuốn Long Đồ Án đã bị chuột cắn rách sao.” Công Tôn nói: “Ta có lật xem qua mấy trang trong đó, thấy có viết về một vụ án khá thú vị, nhưng tiếc là chỉ còn lại một nửa mà thôi. Tờ đầu tiên nói về một thư sinh đột nhiên mất tích, người nhà tìm mãi cũng không thấy. Sau đó còn có một tờ nữa nhưng lại được viết bằng thứ văn tự rất cổ quái.” Công Tôn nói tiếp: “Tiểu tử Bàng Dục kia vừa mới cho ta xem ta đã nói sao lại nhìn quen mắt đến vậy đây …. Thì ra là người ta dùng cổ tự để viết.”
Công Tôn nói xong liền để trang giấy đối diện với bia đá kia: “Ngươi nhìn xem!”
Triệu Phổ so sánh qua một chút liền kinh ngạc: “Thực sự giống nhau a.”
“Có chữ viết như nhau….” Công Tôn nói, lại định hỏi Cửu Đầu Nãi Nãi bên cạnh: “Lão nhân gia, đây là chỗ nào….”
Nhưng mà Công Tôn vừa mới quay đầu lại liền sửng sốt —– Bởi vì Cửu Đầu Nãi Nãi vừa nãy còn đứng bên cạnh bọn họ đã biến mất rồi.
Công Tôn kinh ngạc: “Á? Người đâu rồi?”
Triệu Phổ đang xem xét tấm bia đá kia cũng ngẩng đầu lên, phát hiện Lão thái thái kia đã thất tung rồi còn đâu.
Công Tôn xoay một vòng tại chỗ, sau đó nhìn Triệu Phổ một chút.
Triệu Phổ cũng đứng lên tìm kiếm khắp bơi, quay lại lắc đầu với Công Tôn.
Công Tôn chạy đến bên cạnh hắn: “Ngươi không thấy nàng đi sao?”
Triệu Phổ buông tay một cái tỏ ý mình hoàn toàn không để ý, Lão thái thái này còn nhiều tuổi hơn cả Ân Hậu nữa, khinh công tốt đến độ không tưởng rồi.
“Liệu có gặp nguy hiểm hay lạc đường rồi không…” Công Tôn lo lắng.
Triệu Phổ cảm thấy buồn cười nhìn hắn: “Ta nói này, ngươi còn tâm trạng lo lắng xem nàng có lạc đường không sao? Không có nàng hai ta mới thực sự lạc đường đó!”
Công Tôn giật mình: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút: “Ta nhớ hình như đường trở về ở hướng này….” Vừa nói hắn vừa chỉ tay một cái.
Công Tôn lại hoài nghi chỉ hướng khác: “Sao ta lại nhớ là hướng kia nhỉ?”
Triệu Phổ khoanh tay nhìn trái nhìn phải, hình như cũng không chắc chắn lắm.
“Dứt khoát cứ phân công nhau tìm đi?” Công Tôn vừa hỏi xong đã định đi luôn, Triệu Phổ nhanh chóng kéo hắn lại: “Gan ngươi đúng là không nhỏ a? Ngươi tốt nhất ở bên cạnh ta không được rời đi đi, tách ra rồi ngươi dám đảm bảo mình sẽ không bị dã thú tha đi đó chứ?”
Công Tôn liếc mắt lườm hắn một cái, nhưng mà ngẫm lại cũng cảm thấy thật đáng sợ, cho nên quyết định ở lại bên cạnh Triệu Phổ: “Chúng ta làm gì đây?”
Triệu Phổ lại phân tích: “Lão thái thái kia sẽ không hại chúng ta đâu, hẳn là muốn chúng ta giúp nàng giải những chữ viết trên bia đá này đi, có lẽ là cố tình thần thần bí bí để cho chúng ta tự nghiên cứu, còn nàng thì bỏ đi một lát thôi.”
Công Tôn gật đầu: “Cũng có thể như vậy…”
“Ngươi cứ nghiên cứu tiếp đi, biết đâu sẽ về ngay ấy mà.” Triệu Phổ cảm thấy tốt nhất là bây giờ đừng có đi lung tung, cho nên bèn kéo một tấm đá sạch sẽ nhẵn nhụi qua, kéo Công Tôn mỗi người ngồi một bên cùng nghiên cứu về bia văn kia.
…………..
Mà cùng lúc đó, cũng có hai người đang ngồi đờ ra trên mặt một tảng đá nhẵn giống họ, chính là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bị vây cách đó không xa.
Cũng giống như bọn Công Tôn, hai người đang nhìn chằm chằm tấm bia trước mắt. Nhưng khác nhau chính là, trên bia đá chỗ Công Tôn có chữ, còn chỗ hai bọn họ là một tấm bia mộ trống không.
Hai người ngơ ngác nhìn những ngôi mộ vô danh một lúc lâu.
Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường mở lời trước: “Ngươi có ý kiến gì không?”
Triển Chiêu mở to mắt nhìn, đáp: “Thật đói!”
Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt nhìn sắc trời một chút, trưa rồi …. Vốn đã đến giờ cơm trưa.
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường liền rút một thứ từ bên hông ra, dùng hai ngón tay đưa đến trước mặt Triển Chiêu.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn một cái, đưa tay nhận: “Gì vậy?”
“Sáng nay có gặp phụ thân ngươi, người nói là thứ ngươi thích ăn, bảo ta mang cho ngươi.” Bạch Ngọc Đường nói.
Triển Chiêu nhận lấy nhìn xem, thì ra là một túi giấy dầu, vừa mở ra nhìn: “A! Là bánh quy Bàn gia làm.”
Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ: “Bàn gia? Chính là người ở trù phòng mấy ngày nay kia sao?”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, lấy một miếng bánh quy nhét vào miệng Bạch Ngọc Đường, sau cũng nhét vào miệng mình một miếng.
Bạch Ngọc Đường nhai nhai, mùi vị cũng rất ngon, Triển Chiêu đang đói, có cái lót dạ đương nhiên là cảm thấy thoải mái, cho nên, hai người vừa ăn bánh quy vừa tiếp tục đờ ra nhìn đám mộ phần kia.
………..
Ở chỗ khác, Triệu Phổ ngẩng mặt lên nhìn sắc trời: “Thư ngốc, ngươi có đói bụng không?”
Công Tôn thở dài: “Đói a, tìm Tiểu Tứ Tử khắp núi hơn một canh giờ, đến trưa đương nhiên là đói bụng rồi!”
“Ta cũng đói.” Triệu Phổ cảm thấy hay là hắn đi kiếm chút gì ăn tạm đi, thế nhưng để Công Tôn ở lại hắn càng lo lắng hơn. Trong lòng Triệu Phổ có chút oán hận, tâm nói Lão nương này làm sao vậy, tại sao chẳng nói tiếng nào đã bỏ đi rồi.
“A….”
Triệu Phổ còn đang bất mãn, lại thấy Công Tôn nghiêng thắt lưng đứng dậy: “Tảng đá này cứng quá, ngồi thật mỏi.”
Triệu Phổ lại bản năng mà vỗ vỗ đùi mình: “Có muốn ngồi đây không?”
Triệu Phổ vốn chỉ tùy tiện hỏi thôi, hắn trêu chọc Tiểu Tứ Tử thành quen, lần nào Tiểu Tứ Tử cũng thích trèo lên đùi hắn ngồi cả.
Nhưng mà, Triệu Phổ lại không nghĩ tới Công Tôn chỉ nhìn nhìn một chút rồi lại thực sự đặt mông ngồi xuống thật.
Triệu Phổ ngốc ra, Công Tôn lại móc từ hà bao bên hông ra một bọc giấy, mở ra.
“Cái gì đây?”
“Sáng nay ta tới trù phòng, có một gia gia trù phòng béo cho ta bánh quy, nói là món khi nhỏ Triển Chiêu thích ăn nhất, bảo ta mang về cho Tiểu Tứ Tử một chút.”
Triệu Phổ đưa tay cầm một miếng bánh bỏ vào miệng, vừa nhai bánh quy vừa nhìn Công Tôn đang ngồi trên đùi mình.
Có lẽ là chân Triệu Phổ mềm mại thoải mái hơn tảng đá không ít cho nên Công Tôn ngồi yên mà lẳng lặng suy nghĩ nhìn tấm bia trước mặt, vừa nghĩ vừa ăn bánh quy, lại cảm thấy bánh quy này rất ngon cho nên giữ lại một ít cho Tiểu Tứ Tử.
Còn Triệu Phổ lúc này thì hoàn toàn chẳng thể cảm nhận được mùi vị của bánh quy nữa rồi, tất cả lực chú ý của hắn đều dồn hết vào vị trí ai đó đang ngồi trên đùi mình, cùng cái lưng ai đó đang án ngữ trước mặt.
Cửu Vương Gia quyết định nhìn trên dưới một lượt, cảm khái —– Ai nha, eo và mông Thư Ngốc này đúng là đẹp quá a …. Công nhận là, tiền bối Ma Cung thật đáng tin cậy nha ….
Triệu Phổ còn đang suy nghĩ vẩn vơ mấy chuyện không nên nghĩ thì đột nhiên Công Tôn lại quay đầu lại.
Cửu Vương Gia xấu hổ rồi, hắn cũng tự ý thức được cái mặt mình lúc này hẳn trông rất j□j đi …
Công Tôn thì hình như cũng không có chú ý lắm, chỉ tấm bi cho Triệu Phổ xem, hỏi: “Ký hiệu này ngươi từng gặp qua chưa?”
Cuối cùng Triệu Phổ cũng hồi phục tinh thần lại, hai tay choàng lên bờ vai Công Tôn, thuận thế dán sát đến xem: “Ký hiệu gì?”
Vừa hỏi vừa không quên tựa cằm bên gáy Công Tôn, Cửu Vương gia còn tranh thủ ngửi một chút …. Ai nha, chắc chắn sáng nay Thư Ngốc đã loay hoay gì đó với dược thảo đi, có một mùi hương phong lan nhàn nhạt nữa.
Công Tôn chỉ vào ký hiệu ở giữa tấm bia đá, chỉ cho Triệu Phổ xem.
Triệu Phổ cúi đầu nhìn cẩn thận một chút, sờ cằm.
Thứ mà Công Tôn chỉ cho hắn nhìn chỉ là một đồ án đơn giản, nhìn như ba hình tam giác lồng với nhau tại một điểm, cũng giống một đóa hoa ba cánh.
Triệu Phổ nhìn một lúc rồi lẩm bẩm: “Sao lại quen mắt vậy….”
“Ta nhớ rõ đã thấy qua trong quân trướng của ngươi.” Công Tôn nói.
Triệu Phổ cũng không giải thích được: “Trong quân trướng của ta? Ngươi thấy qua lúc nào?”
“Lần trước lúc ở Hắc Phong Thành ấy, lúc ta rảnh rỗi liền xem qua binh thư của ngươi.” Công Tôn nói: “Bên trong một cuốn binh thư rất cổ bằng da dê có một tấm bản đồ, ta nhớ rõ trên bản đồ đó cũng có ký hiệu này, lúc đó còn định tới hỏi ngươi nhưng sau đó lại quên mất.”
Triệu Phổ hơi sững sờ, sau đó liền chau mày: “Nga….”
Công Tôn chờ Triệu Phổ trả lời, thế nhưng hắn chỉ “nga” một tiếng rồi im lặng, lại còn có chút hoang mang mà cau mày nhìn chằm chằm tấm bia trước mặt như có chuyện gì suy nghĩ. Tâm tư muốn chiếm chút tiện nghi trong lòng Triệu Phổ lúc này cũng đã biến mất luôn, trong đầu hắn bây giờ chỉ hiện lên một chút cảnh báo, cảm thấy tình hình không mấy tốt đẹp rồi!
………..
“Miêu Nhi.”
Bạch Ngọc Đường vỗ nhẹ Triển Chiêu còn đang vừa ăn bánh quy vừa đờ ra kia.
Triển Chiêu nghĩ là hắn muốn ăn nữa liền đưa cả bọc bánh quy trong tay cho hắn, nhưng mà Bạch Ngọc Đường lại phất tay áo, chỉ chỉ vị trí bên cạnh mộ bia: “Đó là cái gì?”
Triển Chiêu nhìn theo hướng tay Bạch Ngọc Đường chỉ: “Cái gì a?”
Bạch Ngọc Đường đứng lên, đi tới ngồi đối diện tấm bia đá kia, rồi vẫy tay với Triển Chiêu.
Triển Chiêu chạy tới ngồi xổm bên cạnh hắn nhìn sang …. Chỉ thấy ở phía bên cạnh tấm bia đá có một vết tích rất mờ, hình như là được khắc lên bằng đá, nhìn qua thì là một ký hiệu ba hình tam giác lồng vào nhau, cũng giống một đóa hoa.
Triển Chiêu sờ sờ cằm cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại phân công nhau đi kiểm tra mấy ngôi mộ khác xem sao, điều thú vị là trên tất cả những ngôi mộ này đều có ký hiệu đó, kể cả ngôi mộ vô danh do Cửu Đầu Nãi Nãi dựng lên kia.
Triển Chiêu lại trở về ngồi trước ngôi mộ đầu tiên kia lần nữa, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi từng gặp qua đồ án này trước đây chưa?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, sau đó hỏi Triển Chiêu: “Ngươi thì sao?”
“Ta cũng chưa từng…. Nhưng mà, đồ án này có hình dáng rất đơn giản, có thể là từ trước đến nay ta cũng không chú ý đến.” Triển Chiêu nhìn đống mộ kia một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.
Bạch Ngọc Đường nhìn thần sắc của Triển Chiêu, hỏi: “Miêu Nhi, ngươi định làm gì?”
Triển Chiêu cất phần bánh quy còn lại đi, vỗ vỗ bột đường trên tay, chạy đến bên cạnh lấy một cành cây to dài, chạy về.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn cầm cành cây đào đất quanh mộ, nhíu mày: “Miêu Nhi, ngươi muốn ….”
“Cửu Đầu Nãi Nãi đã muốn chúng ta tra án, vậy chúng ta cứ thử xem bên trong mười ba ngôi mộ này có cái gì trước đi.” Triển Chiêu vừa nói vừa kéo y phục Bạch Ngọc Đường, ý bảo hắn mau lui ra sau: “Ngươi sợ bẩn, đên bên đó ngồi đi, ta đào là được.”
Bạch Ngọc Đường cản lại hắn: “Ta không nói chuyện này ….”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường: “Vậy nói cái gì?”
Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất lực: “Nơ hoang sơn dã lĩnh, hai ta lại không thể ra ngoài, vậy mà ngươi vẫn có tâm tình đi đào mộ sao.”
Triển Chiêu ngẩn người, lại nhìn xung quanh một chút …. Lúc này, bốn phía đều yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng côn trùng cùng một vài tiếng chim kêu cổ quái vang lên, lại thêm tiếng gió thổi xen giữa tán cây xào xạc. Bởi vì rừng này cây cối rất rậm rạp cho nên căn bản không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài. Hơn nữa …. Rừng cây này lại nằm trong thung lung giữa hai khe núi ở lưng chừng đồi, xung quanh lại được núi cao bao phủ, lúc này trời vào giữa trưa vậy mà trong rừng đã không có tia sáng nào chui lọt, rất tối.
Triển Chiêu sờ sờ cằm, lại nhìn đám mộ phần kia một chút, cầm gậy hỏi Bạch Ngọc Đường: “Vậy không xem sao?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói: “Hay là cứ xem một cái đi?”
Triển Chiêu cầm gậy gật đầu, còn bổ sung một câu: “Nếu như thực sự có cái gì đó, ta sẽ lấp lại ngay.”
Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười, có thể có cái gì? Xác chết vùng dậy sao? Nhưng mà đúng là có chút cảm giác quái dị, nghĩ vậy hắn liền nhẹ nhàng lắc bia mộ một cái.”
“Ầm.” một tiếng vang lên, mộ bia bị đẫy ngã, phía dưới đều là đất bùn. Triển Chiêu dùng gậy đào ra, cũng rất xốp.
Bạch Ngọc Đường cũng đi tìm một cây gậy gỗ tới, hai người họ nội lực thâm hậu cho nên chỉ đào mấy cái đã đào xong một ngôi mộ rồi.
Ngôi mộ này cũng không sâu lắm, rất nhanh sau đó hai người đã đào được một cái nắp quan tài cứng rắn.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng cầm chặt tay Triển Chiêu còn đang tiếp tục đào kia: “Từ từ đã.”
Triển Chiêu nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường dùng gậy gỗ gõ vào nắp quan tài một cái.
Triển Chiêu lại nghe thấy có tiếng “thùng thùng” vang lên.
“Bằng sắt sao?” Triển Chiêu cảm thấy thanh âm này có gì đó không đúng liền nhanh chóng dùng gậy gỗ cào lớp đất đá bên ngoài mặt quan tài ra, quả nhiên chỉ thấy bên dưới là một cái nắp quan tài bằng sắt, hơn nữa trên nắp quan tài sắt ấy còn có xích sắt.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Dùng sắt làm quan tài, lại còn phải khóa lại sao?”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm quan tài kia.
Lòng hiếu kỳ của Bạch Ngọc Đường đã được khơi gợi, hắn còn muốn đào tiếp, nhưng mà lần này Triển Chiêu lại giữa lấy cổ tay hắn.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
Triển Chiêu thấp giọng nói: “Ngọc Đường, ngươi có biết ở Ma Cung có người tên là Táng Sinh Hoa hay không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Tấn Táng Sư, Táng Sinh Hoa sao, hắn ở Ma Cung à? Trước đây ta chưa từng gặp qua.”
“Hắn có tới, nhưng mà lại núp ngoài hiên, tính cách hắn khá rụt rè, lại âm u không thích gặp người.” Triển Chiêu giải thích: “Có rất nhiều người ngươi không thể để ý hết được, nhưng mà hắn lại rất thích ngươi, hôm qua hắn còn nói với ta nữa.”
Bạch Ngọc Đường hơi kinh ngạc: “Ta hoàn toàn không thấy hắn ….”
Triển Chiêu phất tay áo, ý bảo đây không phải trọng điểm.
“Đối với những kiêng kỵ và quy củ tang sự, Táng Sinh Hoa là người hiểu rõ nhất trên đời này đi?” Bạch Ngọc Đường nhìn thần sắc Triển Chiêu một chút, hỏi: “Quan tài sắt này có vấn đề gì đúng không? Ta lần đầu tiên thấy có người dùng sắt làm quan tài, lại còn khóa lại như thế này.”
Triển Chiêu đứng lên, phủ lại toàn bộ đất vừa mới đào ra kia, hình như muốn lấp mộ lại.
Bạch Ngọc Đường không hiểu nhìn hắn.
Triển Chiêu nhíu mày: “Quan tài này không thể mở ra.”
…………
Vẻ mặt Công Tôn mờ mịt nhìn Triệu Phổ đang nhanh chóng kéo mình đứng lên tránh xa bia đá kia, không giải thích được, hỏi: “Làm gì vậy?”
Triệu Phổ kéo Công Tôn nhanh chóng chạy khỏi khu phế tích, cẩn thận quan sát pháo đài đổ nát này mộ chút, chân mày cũng nhíu lại.
Công Tôn hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Triệu Phổ ngẩng mặt lên nhìn sắc trời một chút, nhỏ giọng nói với Công Tôn: “Trước khi trời tối chúng ta cần ra khỏi chỗ này.”
Công Tôn cảm thấy giọng Triệu Phổ lúc này rất âm trầm, nhưng mà cũng không có rõ ràng lắm đã thấy Triệu Phổ kéo tay hắn đi ra hướng ngoài rừng rồi, có vẻ hắn cũng không phân rõ hướng lắm, chỉ cần rời khỏi khu phế tích này là được.
Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường cũng bị Triển Chiêu kéo chạy vào cánh rừng, hình như là muốn rời xa khu mộ vô danh kia.
“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường không giải thích được.
Triển Chiêu lại vừa đi vừa lầm bầm: “Có phải Nãi nãi cố ý không a, này chẳng phải muốn lấy mạng người ta sao!”
Bạch Ngọc Đường càng không hiểu ra sao.
……………….
Trong Ma Cung.
Lúc ăn trưa Ân Hậu không tìm thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đâu, vốn nghĩ là Triển Chiêu dẫn Bạch Ngọc Đường đi đến chỗ nào chơi rồi. Thế nhưng qua cả buổi chiều rồi đến bữa tối cũng không thấy hai đứa trở lại, Ân Hậu liền hỏi: “Có ai thấy Chiêu nhi và tiểu tử Ngọc Đường đâu không?”
Một lão quái nói với hắn: “Sáng sớm đã thấy đi theo lão Cửu vào núi rồi.”
Ân Hậu nhíu mày: “Vào núi sao?”
Thiên Tôn cũng không giải thích được, hỏi: “Vừa nãy ta mới thấy Cửu Đầu a, vẫn ngồi uống trà trong viện mà, không thấy có Ngọc Đường cùng Chiêu ở chỗ nàng a.”
Bên cạnh, Lục Tuyết Nhi đột nhiên nghĩ đến liệu có thể đây chính là tác dụng việc mình nói với Cửu Đầu lần trước không a, tâm nói chắc không phải Cửu Đầu Nãi Nãi đã đem Chiêu cùng Ngọc Đường bỏ lại trong núi, để hai đứa nó “qua đêm với nhau” đi? Muốn chết nha!
Nghĩ tới đây, Lục Tuyết Nhi liền muốn chuồn ra ngoài, có điều còn chưa kịp đi đã nghe Lục Thiên Hàn lạnh giọng tới một câu: “Ngươi giở trò quỷ gì?”
Lục Tuyết Nhi che miệng quay đầu lại nhìn hắn, cái này chính là hiểu con không ai bằng cha đi, Lục Thiên Hàn chỉ cần nhìn qua thần sắc Lục Tuyết Nhi đã dám chắc đến bảy tám phần có liên quan đến nàng rồi, liền nhướng mày với nàng, ý là —– Nói.
Lục Tuyết Nhi lầm bầm một câu: “Hình như nàng muốn tạo cơ hội cho chúng được ở chung một chỗ, và… vân vân gì đó ….”
Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh cũng chen vào một câu: “Phụ thân và Cửu Cửu cũng đi nữa.”
“Cũng nói là vào núi.” Tiểu Lương Tử bổ sung.
“Bọn họ vào đâu, núi phía Đông, phía Tây hay là …. Khu thung lung trong khe núi?” Ân Hậu đột nhiên hỏi.
“Thung lũng trong khe núi đi.” Một lão đầu trả lời.
“Hồ đồ!” Ân Hậu đứng lên, nhanh chóng chạy đi tìm Cửu Đầu.
Lúc này, trong viện của Cửu Đầu Nãi Nãi, nàng còn đang khoanh chân ngồi cạnh bàn đây.
Ngô Nhất Họa ngáp một cái đi vào, hỏi nàng: “Người tìm ta sao?”
Cửu Đầu nhìn hắn một cái, gật đầu: “Ta bỏ hai đứa bọn Chiêu Chiêu ở chỗ mộ vô danh.”
Ngô Nhất Họa mới ngáp được một nửa cũng không thể khép miệng vào được nữa, đứng sững ngốc lăng tại chỗ.
Cửu Đầu lại bồi thêm một câu: “Bỏ Triệu Phổ cùng Công Tôn ở khu phế tích.”
Ngô Nhất Họa hít vào một ngụm khí lạnh, phát run: “Người…”
Hồng Cửu Nương vừa mới theo Ngô Nhất Họa vào ở phía sau, đúng lúc nge được hai cây này liền cả kinh nhảy dựng: “Trời ạ! Nhỡ mất mạng thì làm sao bây giờ, nhanh chóng tìm về a.”
Cửu Đầu Nãi Nãi lại khoanh tay: “Hoạn nạn mới thấy chân tình!”
Hồng Cửu Nương nhảy dựng cả lên rồi, đẩy Ngô Nhất Họa phía trước một cái: “Ngươi mau nghĩ cách.”
Ngô Nhất Họa cũng luống cuống, đúng lúc này Ân Hậu lại đi từ ngoài viện vào.
Hồng Cửu Nương nhanh chóng chạy tới: “Cung chủ.”
Ân Hậu cũng đã nghe được, gật đầu một cái nhìn Cửu Đầu: “Người nói gì với bọn Chiêu Nhi?”
Cửu Đầu Nãi Nãi: “Biết gì nói nấy.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trâu Lương và Âu Dương Thiếu Chinh đều chạy tới hỏi, hai người bọn họ cũng không rõ đầu cua tai nheo gì, có điều việc có tác hợp hay không là một chuyện, nhưng nếu xảy ra chuyện gì bất trắc với Triệu Phổ thì không phải chuyện đùa.”
Thiên Tôn nói: “Không cần lo lắng.”
“Chắc chắn ạ?” Lâm Dạ Hỏa xác nhận lần nữa.
Ân Hậu gật đầu: “Bình thường có chết cũng là do bị dọa chết khiếp, bốn đứa chúng nó cũng không phải dạng nhát gan.”
Mọi người nhìn nhau.
Cửu Đầu Nãi Nãi nâng cằm nói: “Đến tối ta sẽ đi mang bọn chúng về, nhưng mà …. Đáp án này, trước khi chết ta nhất định phải biết rõ.”
Thiên Tôn híp mắt nhìn Ân Hậu —– Ngươi xem, ngươi cũng đâu có chịu quản người của Ma Cung ngươi.
Ân Hậu bất lực —- Nàng còn lớn tuổi hơn cả ta, ta quản thế quái nào được?
Thiên Tôn khoanh tay suy nghĩ một chút: “Nhưng mà cũng tốt, đã nhiều năm như vậy rồi, ta cũng rất tò mò muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Bao Đại Nhân nghe được cũng không hiểu, hỏi: “Mấy vị có thể nói rõ chút không? Về vụ án sao?”
Ân Hậu gật đầu, Vô Sa lại nói: “Ở phía sau núi Ma Cung này, núi phía Đông có hoa, phía Tây có dược, tất cả đều là nơi rất tốt, chỉ có duy nhất thung lũng ở giữa hai khe núi này a …. Sách sách sách.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.