Long Đồ Án

Quyển 13 - Chương 368: Bình Trấn Hồn

Nhĩ Nhã

02/07/2014

Công Tôn bảo người đào quan tài sắt lên, mang vào trong viện. Mấy quan tài sắt này đều nặng ngàn cân, cũng may trong Ma Cung có rất nhiều kỳ nhân, Triệu Phổ lại phái thêm nhân mã đến trợ lực, mọi người phải tốn sức của chín trâu hai hổ mới có thể mang được những chiếc quan tài sắt này về.

Khi tất cả những quan tài được xếp thành một hàng, quả thực cũng khiến người ta rúng động không thôi.

Bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tập trung trong viện.

Triệu Phổ cầm Tân Đình Hầu nhẹ nhàng gõ vào chiếc quan tài sắt một chút, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng “koong” kỳ dị vang lên.

Triệu Phổ hơi sững sờ.

Bạch Ngọc Đường đưa tay sờ nhẹ vào mặt ngoài quan tài sắt, từng mảng bùn đất bong ra, dưới ánh mặt trời, quan tài sắt phát ra tia sáng màu bạc.

Ngoại trừ mười ba chiếc quan tài sắt này vẫn còn một chiếc quan tài bình thường khác, chính là chiếc mà Cửu Đầu nãi nãi dùng để chôn cất người trử tuổi kia.

Công Tôn mở quan tài ra, thi thể chôn ba mươi năm đã sớm thành một bộ xương khô rồi.

Công Tôn lấy ra chiếc đầu lâu, mọi người lại nghe thấy keng một tiếng vang lên, một cái đinh rơi khỏi đầu lâu xuống đất, nảy mấy cái, lăn đến bên cạnh chân Triển Chiêu.

Triển Chiêu khom lưng nhặt lên chiếc đinh vô cùng mỏng, giao cho Công Tôn.

Công Tôn nhận lấy cái đinh, cho mọi người nhìn xương sọ kia một chút, thấy được ở bên sọ trái có một lỗ thủng, lỗ thủng này vừa khít một chiếc đinh.

Mọi người nhịn không được đều nhíu mày.

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Vậy… sau tai người này cũng có hình xăm sao?”

Công Tôn gật đầu.

“Nhưng mà… Hắn cũng không có hung ác cùng cực mà.” Cửu Đầu Nãi Nãi không hiểu được: “Lại còn khóc vô cùng đau đớn nữa.”

“Người nói lúc đó trên mặt đất còn có vết máu.” Công Tôn nói: “Người đó có khả năng cũng bị thương giống cái người điên ta nhặt được kia, cho nên đinh trong đầu hắn mới bị lệch…. Vì vậy, có thể hắn nhớ ra mình đã làm gì lúc tính cách mình bị biến đổi, cũng có thể chiếc đinh mỏng này đã đâm phải nơi khác khiến tâm tình hắn thay đổi nghiêm trọng, biến từ người vô cùng hung ác sang vô cùng đau khổ, cuối cùng là tự sát.”

Tất cả mọi người xoa cằm – Đúng là cũng có khả năng này.

“Thực ra ta cũng khá để ý chuyện tại sao người kia phải tự sát.” Công Tôn còn có vẻ rất hưng phấn: “Ta tra được vài thứ.”

Đang nói chuyện thì có hai lão nhân từ bên ngoài đi vào.

Tất cả người của Ma Cung đều biết hai lão đầu này, đây chính là hai con mọt sách chính hiệu, Lão Thư Đại học cao hiểu rộng.

Trong tay hai người đều cầm mấy cuốn sách vô cùng cũ kỹ, đặt cả lên bàn đá, hỏi Công Tôn: “Là thứ này hả?”

Công Tôn cầm lên xem, đầu tiên vỗ đi một tầng bụi trên sách, bụi bay đầy trời, mọi người nhanh chóng bịt miệng mũi lại, toàn mùi nấm mốc.

“Sách này từ đời nào chứ?” Bàng Dục xoa cằm nhìn: “Bị đốt qua à? Sao lại đen thui vậy.”

“Đây là sách địa chí cổ đại.” Hai lão đầu giải thích: “Lấy từ thư khố ra đấy, do Tiểu Táng đào từ trong mộ lên.”

Công Tôn vẫn rất cao hứng, mở một cuốn địa đồ cổ trải lên bàn đá cho mọi người xem.

Tất cả mọi người cùng tới xem.

Bạch Ngọc Đường nhìn chú thích bên cạnh mà kinh ngạc: “Đây là… bản đồ địa lý từ một ngàn năm trước sao?”

“Là bản đồ vùng núi rừng, ta nhớ rõ trước đây có xem qua một tấm tương tự.” Công Tôn chỉ vào vị trí Ma Sơn trên đó, tìm được mấy cái đường ngoằn ngoèo xiêu vẹo: “Đây là vị trí sơn cốc chúng ta phát hiện ra quan tài sắt, các ngươi nhìn xem một ngàn năm trước chỗ này là gì?”

Mọi người nhìn kỹ thì thấy có hai đường vẽ cong cong quanh một hai con sông Trường Giang và Hoàng Hà thật dài…

“A!” Cửu Đầu Nãi Nãi nói: “Thì ra trước đây rất lâu nơi này chính là hai nhánh sông, sau đó không biết là do động đất hay gì đó mà sông bị đổi hướng cho nên mới biến thành sơn cốc.”

Triển Chiêu nhìn bản đồ, cảm thấy có chút kỳ quái: “Vì sao dọc bờ sông đều có thôn xóm thành thị mà chỉ có đoạn ở Ma Sơn này không có?”

Công Tôn vỗ tay một cái, giống như tán thưởng Triển Chiêu đã hỏi trúng trọng điểm rồi: “Chính là cái này!”

Bao Duyên ở bên canh cầm một chồng sách do Công Tôn bảo hắn xem từ sáng sớm hôm nay, Bao Duyên đọc rất nhanh, chỉ có một lúc mà đã xem xong cả đống sách rồi, còn tìm được thứ mà Công Tôn cần nữa.

Bao Duyên cầm sách chạy đến nói: “Sử sách có ghi lại, quãng sông này có rất nhiều thuyền chìm! Hầu như thuyền bè đi qua nơi này đều bị lật hoặc biến mất, cho nên người dân gần nơi đây đều gọi quãng sông này là thủy vực chết người. Có người nói ban đêm qua đây còn thấy được vong hồn bơi qua bơi lại.”

Tất cả mọi người hơi sửng sốt.

Triệu Phổ sờ cằm: “Vong hồn trong nước…. Chắc không phải là đám khói xanh mà chúng ta mới nhìn thấy đó chứ?”

Tất cả mọi người đều cảm thấy rất có khả năng này.

Công Tôn chọc Triệu Phổ: “Trước kia chẳng phải ngươi nói ở nơi nguy hiểm sẽ có ký hiệu ba hình tam giác kia sao, ám chỉ những loại nguy hiểm quỷ dị này ấy… Nếu như khu vực sông này giống như một quỷ hải có đi không về thì rất có thể người ta sẽ vẽ ký hiệu đánh dấu nguy hiểm lên đây đi?”

Triệu Phổ khẽ nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: “Tấm bia đá kia có thể chính là biển chỉ dẫn! Tòa phế tích kia có thể là một tháp cao được xây dựng dưới nước, dựng trên bia đá sẽ rất dễ nhìn, có thể nhắc nhở các thuyền bè khác đừng có tới gần khu vực sông này đi!”

Mọi người cùng nhíu mày, gật đầu: “Thì ra là vậy.”

“Muốn xây dựng tháp cao trong nước.” Bạch Ngọc Đường nghĩ: “Độ cao so với mặt nước biển ở này rất lớn, nước sẽ chảy rất xiết, nếu cứ xây dựng nhất định sẽ bị nước cuốn đi, cho nên biện pháp cố định hiệu quả nhất chính là…”

Nói đến đây, tất cả mọi người đều nhìn vào những tấm quan tài sắt kia.

Vô Sa nhịn không được mà “À” một tiếng: “Thì ra đây không phải là quan tài mà là cột trụ đi! Thảo nào lại vừa nặng vừa chắc như vậy.”

“Nhưng mà dùng vật liệu gì làm ra mới được chứ?” Âu Dương Thiếu Chinh ngồi xổm xuống nhìn thật kỹ mặt ngoài quan tài, nhẹ nhàng gõ một cái, nghe ngóng một chút: “Từ trước tới giờ chưa từng thấy qua loại này!”

“Có lẽ là đồ cổ đi.” Ân Hậu nói.

“Nếu như đây là thủy đạo từ ngàn năm trước, vậy thì sau đó hẳn là đã chìm xuống lòng sông rồi đi?” Bao Đại Nhân hỏi.

“Thực ra chỉ cần đào phế tích lên xem một chút là có thể chứng minh được Công Tôn đoán đúng hay không thôi.” Triển Chiêu nói: “Dưới đáy phế tích hẳn là vẫn còn nền tháp, hơn nữa, nếu như thung lũng này là lòng sông trước kia thì hẳn là phải có rất nhiều thuyền chìm.”

Nghe Triển Chiêu nói xong, mọi người lại xoay mặt nhìn nhau.

Ân Hậu suy nghĩ một chút: “Đào ra xem thử!”



Ân Hậu ra lệnh một tiếng, mọi người của Ma Cung và Khai Phong phủ cùng binh mã của Triệu Phổ liền kéo nhau vào núi, mọi người đi đào núi ra.

Đầu tiên mọi người đào ra khu phế tích, quả nhiên thấy được tháp cao cùng nền tháp hòa lẫn với bùn đất, sau đó thực sự đào ra được rất nhiều thuyền chìm.

“Qủa nhiên là có sông a.” Thiên Tôn vuốt cằm.

Mọi người đào từ sáng sớm đến tận buổi chiều, tìm được vô số thuyền chìm và vàng bạc tài bảo, còn có rất nhiều đồ cổ cũ kỹ nữa.

Công Tôn phân tích một số chai lọ tìm được một chút, lại phát hiện ra chúng có niên đại từ mấy nghìn năm trước.

Mọi người còn đang nghiên cứu thì lại càm thấy dưới đất lay động.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng kéo Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu lùi lại hai bước, tại chỗ hắn đứng ban nãy liền xuất hiện một cái hố, Hàn Chương cứ thế chui ra.

Cả người Triệt Địa Thử đầy đất, sau khi nhảy ra thì giũ văng khắp nơi, chỉ xuống dưới nói: “Phía dưới có tường đá, hình như là một thạch thất rất lớn.”

Mọi người kinh ngạc.

Ân Hậu hỏi: “Phía dưới bao sâu?”

Hàn Chương suy nghĩ một chút, nói: “Ta đào mất nửa canh giờ, cách mặt đất hẳn là mấy ngàn xích.”

Mọi người kinh ngạc mà nhìn Hàn Nhị gia: “Sâu như vậy sao?”

Hàn Chương gật đầu: “Có muốn nhanh đến xem không? Ta lấy ít dụng cụ, biết đâu lại đào ra được thứ tốt thì sao?”

Tất cả mọi người cùng gật đầu.

Giả Ảnh mang theo cả đám ảnh vệ, giúp Hàn Chương đào hầm tạo bậc thang xuống đất cả đêm.

Rạng sáng hôm sau, mọi người vào núi lần nữa đã thấy Hàn Chương cùng đám ảnh vệ gần như đã thành tượng đất đứng trước cửa một cái động rồi, mỗi người đều đang dội nước trôi bùn đây.

“Thế nào rồi?” Triệu Phổ hiếu kỳ.

“Đào được rồi.” Hàn Chương nói: “Thạch thất phía dưới cũng đào ra rồi, để thông khí đã, chiều hãy vào, trong đó lắm mùi kỳ quái, ít nhất cũng bị lấp hơn một nghìn năm rồi!”

Mọi người đều kinh hãi, chẳng lẽ đã đào được huyệt mộ đế vương cổ đại nào rồi sao? Thần kỳ như vậy à.

Chờ đến chiều, Công Tôn chuẩn bị cho mọi người chút dược thủy cùng khăn che miệng phòng độc, mấy người cầm thuốc đi theo Hàn Chương vào huyệt đạo ngầm.

Địa đạo mà Hàn Chương cùng nhóm ảnh vệ đào cũng rất rộng rãi, thế nhưng khi đi xuống rồi mới cảm giác được nó sâu bao nhiêu, hơn nữa càng xa mặt đất càng tối đen như mực, cảm giác đang đi xuống lòng đất càng rõ ràng hơn.

Cuối cùng, mọi người đã tới bên ngoài tường đá.

Trên tường đá có một cái động hình vuông đã được bọn Hàn Chương đào ra, phía dưới đúng là rất sâu.

Giả Ảnh ném ra một quả tên lệnh. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thạch thất sáng bừng lên.

Theo ánh sáng xanh biếc của tên lệnh chiếu xuống, toàn bộ khung cảnh trong thạc thất cũng hiện rõ ra trước mắt mọi người.

Mọi người cũng thấy động này sâu đến mấy trượng, mặt đất rấ bằng phẳng, gạch xây có hình vuông, lại không hề bị bụi bặm che phủ quá nhiều.

Triển Chiêu vừa định nhảy xuống đã bị Ân Hậu túm lại.

Bạch Ngọc Đường cũng muốn xuống dưới liền bị Thiên Tôn kéo.

Lục Thiên Hàn bảo mọi người đừng có tranh giành nữa, hắn giơ tay đánh một chưởng về phía mặt đất bên dưới, một luồn khí lạnh thấu xương đánh ra … tạo thành một tầng băng màu xám bạc trên mặt đất.

Lục Thiên Hàn nhẹ nhàng nhảy xuống, những người khác cũng xuống theo.

Ở phía dưới cũng không có nguy hiểm như trong tưởng tượng, mặt đất bằng phẳng cũng không có bẫy rập gì, nhưng mà ánh sáng từ tên lệnh cũng không còn.

Ánh đuốc cũng không chiếu được ra quá xa, có vẻ như chu vi thạch thất này rất lớn.

Thiên Tôn nhịn không được mà sờ cằm: “Ái chà, chẳng lẽ bên dưới Ma Sơn này toàn bộ đều trống rỗng sao?”

“Không nhìn thấy điểm cuối thì phải làm sao đây?”

Ân Hậu suy nghĩ một chút, nói với Triển Chiêu: “Mang Cửu di của con tới đây.”

Triển Chiêu nhảy ra khỏi động, chỉ lát sau đã mang Hồng Cửu Nương đến.

Hồng Cửu Nương vừa nhảy xuống thạch thất cũng có chút choáng váng.

Ân Hậu nói với nàng: “Xem rốt cuộc giới hạn của thạch thất này ở đâu.”

Mọi người có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Hồng Cửu Nương có khả năng tìm được giới hạn của thạch thất sao?

Đột nhiên lại thấy Hồng Cửu Nương rút từ bên hông ra hai thanh bột phấn màu bạc, chính là lân phấn mà nàng thường ngày vẫn dùng. Sau đó hai tay nàng tạo thành hình chữ thập nghiền mạnh một cái, vừa mới mở lại tay ra mọi người lại nghe thấy một tiếng ầm vang lên…. Một quả cầu lửa hình thành giữa hai lòng bàn tay nàng, Cửu Nương vừa giơ hai tay ra vung lên, quả cầu vỡ tung, từ trong không khí lại xuất hiện những hỏa tinh lấm tấm.

Cửu Nương lại cầm lấy hai thanh lân phấn mà đánh sang, nhẹ nhàng phiêu động trên không trung.

Mọi người đang đợi chuyện tiếp theo xảy ra thì đột nhiên lại thấy song chưởng Hồng Cửu Nương phất ra bên ngoài…. Một luồng nội lực cực mạnh đánh ra, đúng lúc đó, một tiếng ầm lại vang lên, xung quanh lửa cháy hừng hực, còn tạo thành mấy cái cột lửa giống hệt hỏa long, bắt đầu mở rộng ra bốn phương tám hướng.

Lửa càng lan rộng, mọi người nhìn cũng rõ ràng hơn, cũng phát hiện ra bọn họ đang đứng trong một cung điện thật lớn. Hỏa long đánh sang hai bên đột nhiên đụng phải tường liền vang lên một tiếng sấm rền, trong nháy mắt đó xung quanh cũng rực sáng lên.

Hồng Cửu Nương thu lại nội lực, đã thấy từ trên vách tường xuất hiện một vòng hỏa quanh, thì ra bốn bên tường đều có đèn dầu, vừa được điểm cái liền sáng cả lên.

Chỉ nháy mắt sau đó, toàn bộ thạch thất đều sáng rực rỡ.

Tầm mắt của mọi người cũng đánh về hướng xa xa.

Đến khi nhìn thấy rõ ràng rồi, mọi người liền đờ đẫn cả người, ngay cả Thiên Tôn cùng Ân Hậu là người trải bao nhiêu chuyên rồi cũng nhịn không được mà hít vào một ngụm lãnh khí.

Vô Sa đạu sư chắp tay niệm: “A di đà phật.”





Chỉ biết lúc này bên trong thạch thất lại trống không, nhưng mà ở giữa lại có một cái hố thật to, không biết sâu đến bao nhiêu mà chỉ biết bên ngoài nắp hố nổi lên một quả núi thật cao… chỉ là, dùng cái gì để đắp thành núi đây? Là thi thể.

Là hàng vạn thi thể vặn vẹo đã bị kho queo vì hong gió mà biến thành những bộ cốt khô.

Bạch Ngọc Đường bước lên mấy bước nhìn xuống đáy hố, vậy mà lại thấy cá hố này sâu không thấy đáy, chỗ này có bao nhiêu thi thể đây chứ? Hơn nữa mỗi thi thể đều đang mạc áo giáp mang binh khí, liệu có phải là mộ của một đại quân nào bị toàn diệt không đây? Hay chỗ này từng là chiến trường?

Mọi người vừa cau mày vừa cùng nhau nhìn lên trên đỉnh núi.

Trên đỉnh đống thi hài có một cái ghế, nhìn như bảo tọa. Trên ghế lúc này còn có một cái tráp.

Triển Chiêu nhẹ nhàng nhảy lên chỗ bảo tọa kia, nhẹ như một chiếc lông chim rơi xuống chỗ tay cầm bảo tọa.

Trước tiên Triển Chiêu quan sát vương tọa này một chút, làm bằng vàng ròng, kỹ nghệ vô cùng cổ, loại phong cách chưa từng thấy trước đây.

Mà chính giữa ghế còn có một cái tráp vàng, bên trên có đính bảo thạch, tuy rằng có dính một tầng bụi mỏng nhưng vẫn chẳng làm mất đi vẻ hoa lệ của nó. Mà cùng lúc đó chẳng hiểu tại sao Triển Chiêu lại nhìn ra từ trong vẻ hoa lệ các hình vẽ của bảo tráp cổ này một cảm giác vô cùng tà ác.

Triển Chiêu sờ cằm quan sát cái hộp đó.

Ân Hậu ở phía dưới nhắc nhở hắn: “Đừng có mà sờ lung tung, cẩn thận có bẫy.”

Triển Chiêu mở to mắt nhìn, lúc này mới chú ý tới trên bảo tráp có một ổ khóa nhưng lại không có khóa, chỉ cần mở ra là được.

Lúc này Thiên Tôn cũng lên tới rồi, đang ngồn xổm một bên nhìn cái tráp kia, đột nhiên hắn lại đưa tay ra…

Mọi người nín thở, Thiên Tôn lại cầm cái tráp kia mà ngồi xổm ở đó, bất động.

Nhưng mà đợi một lúc rồi cũng không thấy có cơ quan nào bắn ra, thạch thất cũng không có bị sụp.

Triển Chiêu và Thiên Tôn nhìn nhau một cái, cùng nhảy xuống.

Nhìn lại lần nữa …. Tường đá xung quanh cũng không có gì bất ổn cả.

Thiên Tôn cầm tráp đi tới, lắc qua lắc lại xem lại nghe thấy bên trong vang lên mấy tiếng cộp cộp.

“Hình như bên trong đó có vật gì, còn rất nặng nữa.” Thiên Tôn định mở ra.

Bạch Ngọc Đường nhanh chóng giữ tay hắn lại, bảo hắn đặt tráp xuống đất.

Thiên Tôn đặt tráp xuống mặt đất.

Bạch Ngọc Đường cầm Vân Trung Đao nhẹ nhàng khều một cái, mở tráp ra.

Lại ngược với dự đoán của mọi người, trong hộp không có ám khí bắn ra, cũng không có trân bảo lóa mắt hiếm thế gì, cái thứ đựng trong tráp được cung phụng như thần vật cùng yêu vật trên đống thi thể này, được đặt trên cái bảo tọa kia lại chỉ một chiếc chai rỗng mở rộng cả hai đầu.

“Cái chai thôi sao?” Triệu Phổ nhịn không được mà kinh ngạc.

Đúng lúc mọi người định lấy cái chai ra xem thì lại thấy Ân Hậu cùng Thiên Tôn rất đồng bộ mà đưa tay đóng nắp tráp lại, sau đó lại liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều tràn đầy kinh ngạc cùng cảm giác khó ngờ.

“Cái chai này là gì vậy ạ?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi hai người.

Ân Hậu đứng lên, chỉ vào cái hố phía trước, nói với Hồng Cửu Nương: “Thiêu rụi nó!”

Cửu Nương ngẩn người.

“Nhanh lên!” Ân Hậu nghiêm khắc.

Cửu Nương cả kinh, nhanh chóng đánh chưởng về, từ chưởng phong còn mang theo hỏa diễm cùng lân phấn, chỉ nháy mắt sau, đống thi cốt kia đều bốc cháy. Không biết có phải do ảo giác hay không mà mọi người đều cảm thấy được, khi bị đốt cháy những thi thể này đều vặn vẹo như những vong linh đang giãy giụa.

Triệu Phổ nhíu mày: “Sao nhìn quen thế a…”

Công Tôn chỉ vào mấy con sâu màu đen dài bằng chiếc đũa giữ đống thi thể: “Đó không phải con sâu lớn kia sao? Chỉ là không bé như vậy mà thôi…”

“Sương mù xanh nhạt trong sơn cốc có quan hệ với cái này ạ?” Triệu Phổ đang hỏi thì lại thấy Thiên Tôn đưa cái tráp kia cho Vô Sa.

Vô Sa đại sư chắp tay thành hình chữ thập, vận nội kình.

Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc – Sư phụ hắn dùng nội kình tầng cao nhất của Vô Phong Chưởng.

Quả nhiên, cái tráp đã biến thành một quả cầu sắt trong nháy mắt, ngay cả cái bảo thạch này cũng vặn vẹo vô cùng.

Thiên Tôn nhận lại quả cầu tráp kia, ném vào trong đống lửa.

Mọi người nhìn nhau.

Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn: “Đây rốt cuộc là cái gì ạ?”

“Bình Trấn Hồn.” Thiên Tôn nhíu mày: “Năm đó Yêu Vương có dùng qua đồ này một lần, hắn còn dặn kỹ, thứ này không được giữ trên đời, thấy cái nào liền hủy cái đó.”

Triệu Phổ khó hiểu: “Bình Trấn Hồn là cái gì vậy?”

Ân Hậu nhìn hắn một cái “Thứ có thể tuyệt diệt bốn mươi vạn Triệu gia quân của ngươi.”

Triệu Phổ há to miệng, mọi người đều nhìn chằm chằm mấy Lão đầu, tỏ rõ vẻ không tin.

“Lên trên trước đã.” Ân Hậu bảo mọi người rời khỏi nơi này.

Ra ngoài thạch động.

Ân Hậu gật đầu với Cửu Nương một cái.

Cửu Nương vung một chưởng lên…. Chỉ nháy mắt, toàn bộ thạch thất đều biến thành biển lửa.

Ra khỏi địa đạo lên trên núi rồi, Ân Hậu và Thiên Tôn liền bảo mọi người mau đi trước.

Mọi người ngu ngơ ra khỏi núi về Ma Cung, lại nghe được phía sau vang lên một tiếng “ầm ầm” thật lớn.

Mọi người đi đến giữa sườn núi Ma Sơn rồi đều dừng chân lại, quay đầu xem… chỉ thấy Ân Hậu và Thiên Tôn đã đi ra khỏi rừng cây, toàn bộ sơn cốc phía sau bọn họ đều sụp xuống dưới, để lại một mặt đất bằng phẳng, mộ vô danh, bia đá, phế tích, cửa động đều bị chôn dưới đá lớn vạn cân, không còn tồn tại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Long Đồ Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook