Long Đồ Án

Quyển 3 - Chương 52: Cống Phẩm

Nhĩ Nhã

01/07/2014

Mấy người kia …… vừa rồi vẫn còn bất động, bạch y nữ tử giống y như là một mộc đầu nhân, lúc này lại bắt đầu động đậy ………

Cái gọi là động đậy thật ra là thân thể giống như đong đưa, hoặc có thể là run rẩy một chút, tóm lại nhìn có chút không an phận, động tác như là có điều gì muốn nói bất quá cũng không nhiều.

Vị cô nương nhìn rất giống Hạnh Nhi kia, lại luôn nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, ánh mắt cũng không có trống rỗng như trước, tựa hồ như có điều gì đó muốn nói với hắn.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tuy rằng không có tinh thông y thuật, nhưng mà cũng có thể nhìn ra, mấy vị cô nương này có chút bất ổn.

Mà thần y Công Tôn, đã sớm không nhịn nổi rồi, nhưng cũng không tiện đi qua, chỉ có thể nói, “Cô nương, ngươi cảm thấy không thoải mái sao ? Ta xem mạch cho ngươi …….”

Chính lúc này chỉ thấy một cung nữ thập phần xinh đẹp dâng lên một giỏ đựng đồ ăn, nói với vị Trần công công tóc bạc kia mấy câu.

Trần công công cười, tới bên người Triệu Trinh thì thầm mấy câu.

Triệu Trinh gật đầu nói, “Chư vị ái khanh, các vị sứ giả, mấy vị ái phi của ta có tự mình làm chút điểm tâm quê nhà, nay mời quý vị cùng nếm thử.”

Chúng thần đều biết mấy vị phi tử của Triệu Trinh tử trước đến nay đều thông minh nhu thuận, cũng đã quen rồi, nhưng mà mấy vị sứ thần kia thực sự kinh ngạc, thế nhưng lại có thể thưởng thức điểm tâm do các quý phi tự mình làm a?

Vị tì nữ kia mang thực hạp, trước tiên đi đến bàn của bon Bát Vương gia ngồi. Nhìn thấy Tiểu Tứ Tử , đặc biệt cho bé nhiều thêm hai khối.

Triệu Phổ chọc chọc Tiểu Tứ Tử còn đang ngậm điểm tâm, “Tiểu Tứ Tử đi phân phát điểm tâm cho các vị thúc thúc bá bá đi.

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, chỉ thấy Triệu Phổ đối bé mà nháy mắt một cái, hướng mấy bạch ý nữ tử bên kia mà bĩu môi.

Tiểu Tứ Tử đứng dậy đi phát điểm tâm, miệng ngậm khối cao, cũng không biết bé có hiểu được hay không nữa.

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường ——- Triệu Phổ phái Tiểu Tứ Tử đi thử mấy bạch y nữ tử kia sao ?

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày —— Tiểu Tứ Tử có thể hiểu được ý tứ của hắn ?

Triển Chiêu theo bản năng nhìn Công Tôn.

Công Tôn nâng quai hàm, lắc đầu với hai người —— Tiểu ngốc tử kia làm sao có thể hiểu được ám hiệu cao thâm vậy chứ, không gây ra loạn gì cũng đã là may rồi.

Tiểu Tứ Tử phân điểm tâm đến từng bàn, cái miệng cũng rất ngọt, kêu thúc thúc bá bá.

Chúng thần hiện tại đều biết đây là Tiểu vương gia, lại thêm Tiểu Tứ Tử đặc biệt đáng yêu, một đám đều mặt mày hớn hở, đều rất yêu mến.

Mấy vị sứ thần cũng biết đây là nghĩa tử của Triệu Phổ , đều là phi thường hòa khí.

Khi chia đến bàn Diêu Tố Tố. Tiểu Tứ Tử đưa điểm tâm lên, nhìn người gọi, “Di di.”

Diêu Tố Tố đưa tay đón lấy, nói lời cảm tạ với bẹ, lại hỏi, “Tiểu Tứ Tử, cháu là người ở nơi nào a ?”

Tiểu Tứ Tử trả lời, “Là người Thiệu Hưng nha.”

“Nga………” Diêu Tố Tố gật đầu, “Cùng là người Giang Nam giống như Triển Chiêu a.”

Đối diện, Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày —— Diêu Tố Tố này là muốn lừa Tiểu Tứ Tử nói ra sao, có vẻ như là muốn tra ra nguyên quán của Triển Chiêu.

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Đúng a.”

Diêu Tố Tố chờ mong Tiểu Tứ Tử sẽ nói thêm chút gì khác, bất quá tiểu tử kia có vẻ không chuyên tâm, vừa phân phát điểm tâm cho bên này , lại vừa trộm nhìn mấy bạch y nữ tử phía sau Mục Chiếu Đường kia.

Triển Chiêu khóe miệng hơi vi kiều —— Không có bị lừa nói ra a.

Công Tôn bĩu môi nâng cằm ——– Tiểu Tứ Tử nhà hắn cũng không thích nói nhiều với người lạ đâu.

Diêu Tố Tố thấy Tiểu Tứ Tử không trúng chiêu, liền hỏi tiếp một câu, “Tiểu Tứ Tử cháu mấy tuổi rồi nha ?”

“Năm tuổi rồi.” Tiểu Tứ Tử trả lời, trong lòng thầm nói —— Kỳ thật là bốn tuổi rưỡi cũng coi như năm tuổi nha….

“Nhìn không ra a.” Diêu Tố Tố cười tủm tỉm, “Có vài người nhìn bề ngoài so với tuổi thực tế trẻ hơn rất nhiều a, ta có biết một người vốn đã hơn trăm tuổi nhưng mà nhìn cũng chỉ khoảng ba mươi thôi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu ——– Nàng ta nhận thức ngoại công ngươi hay là sư phụ ta ?

Triển Chiêu lại nhíu mày nhìn Diêu Tố Tố, chớ không phải là thực sự có quan hệ gì với Ma cung đó chứ ? Không biết là tốt hay là xâu nữa, Tiểu Tứ Tử liệu có thật sự bị lừa nói ra không a……..

Tiểu Tứ Tử sau khi nghe được, gật đầu, “Có nha, cái đó được gọi là trú nhan thuật nha.”

Nói xong thì cũng đã phân xong điểm tâm bàn bên này, chạy tới bàn của Mục Chiếu Đường ngay sát đó.

Công Tôn bưng cái chén nhẫn cười, Diêu Tố Tố thấy thật tốn hơi thừa lời ——– Ngốc tiểu tử này miệng cũng thật chặt a.

Tiểu Tứ Tử tới bàn Mục Chiếu Đường, vừa rồi Triệu Phổ nháy mắt với bé, lúc nãy be cũng ở đó, biết mọi người nói bàn này có cô nương rất giống nha hòa đã mất tích trong nhà Bạch Ngọc Đường, có lẽ gọi là Hạnh nhi.

Vừa rồi Triệu Phổ nháy mắt với bé, Tiểu Tứ Tử đương nhiên là không hiểu có ý tứ gì, bất quá bé là cảm thấy được, nếu là người quen như vậy phân nhiều thêm một chút đi !

Vì vậy, Tiểu Tứ Tử đưa điểm tâm đặt vào tay vị cô nương rất giống Hạnh Nhi kia.

Trong tay Hạnh Nhi đều là điểm tâm, Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nhìn nàng cười cười, lại thấy Hạnh Nhi miệng cứ mở ra lại khép lại, tựa hồ là có chuyện muốn nói, nhưng mà lại không có phát ra âm thanh.

Tiểu Tứ Tử tâm nói —– Không phải là người câm đó chứ ?

Mà khuôn mặt Hạnh Nhi có chút run rẩy, tựa hồ rất thống khổ, Tiểu Tứ Tử cảm thấy được chắc không phải là bị bệnh đi, bèn đưa tay ra ấn cổ tay nàng, bắt mạch……..

Ngón tay Tiểu Tứ Tử mới chỉ vừa ấn đến cổ tay Hạnh Nhi, Mục Chiếu Đường ở một bên đã vội lên tiếng, “Tiểu vương gia, điểm tâm đã phân xong chưa ?”

Tiểu Tứ Tử cúi đầu nhìn nhìn thực hạp trống không, gật đầu, “Phân xong rồi.”

“Vậy nhanh đi ăn cơm thôi, làm phiền Tiểu vương gia rồi.” Mục Chiếu Đường đuổi Tiểu Tứ Tử đi.

Tiểu Tứ Tử lại kéo kéo Hạnh Nhi, lại chỉ thấy lúc này nàng đã biến trở về lại bộ dáng lúc trước, đứng thẳng bất động, không có bất cứ phản ứng nào.

Tiểu Tứ Tử chạy về bên cạnh Công Tôn.

Công Tôn ôm bé lên đùi, hỏi nhỏ, “Mạch thế nào ?”

Tiểu Tứ Tử sờ sờ cằm, “Mach yếu không đều.”

Công Tôn nghe xong gật gật đầu, tựa hồ còn nghi hoặc.

Bên cạnh Triệu Phổ cũng không hiểu cái gì mạch với lại không mạch, quay qua hỏi Công Tôn, “Tình huống thế nào ?”

“Mạch yếu là tỏ vẻ khí mạch không thuận, khí huyết tích tụ, là biểu hiện của có bệnh.” Công Tôn lại tiều Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy bé đang ngậm thìa mà ngẩn người, liền hỏi, “Còn phát hiện gì nữa không ?”

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu ——— Ân…..

Công Tôn cũng không có ép hỏi bé, dù sao chỉ có chút thời gian, có thể xem ra được là mạch yếu không đều cũng đã rất tốt rồi.

Bạch Ngọc Đường lại nhìn mấy người phía sau Mục Chiếu Đường, trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn bất an, sau đó lại phục hồi nguyên trạng, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Còn đang lúc nghi hoặc, chỉ thấy Hắc ảnh vội vàng chạy vào, tiến đến bên tai Triệu Phổ nói nhỏ vài câu.



Khóe miệng Triệu Phổ khẽ nhếch, “Đến đây a ?”

Hắc Ảnh gật đầu.

Triệu Phổ chống cằm nháy mắt với Triệu Trinh .

Triệu Trinh cũng ảm đạm mà cười, tiếp tục uống rượu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái ——- Lúc trước Triệu Phổ sáng sớm nói phải đi chuẩn bị cái gì, còn nói sẽ có náo nhiệt xem, không lẽ chính là cái này sao?

Còn đang nghĩ ngợi, đã có một thị vệ tới bẩm báo, nói sứ giả Tây Tạng đến đây.

Các vị trọng thần có chút nghi hoặc mà nhìn vị trí của sứ thần Tây Tạng, ghế nơi đó cũng đã có người, sao lại còn nữa ?

Lại nhìn Sứ thần Tây Tạng bên kia, sắc mặt cũng trắng bệch, vẻ mặt thật xấu hổ.

Triệu Trinh giả như không biết, hỏi, “Tây Hạ sứ thần chẳng lẽ lại có hai người sao ?”

Thị vệ bẩm báo, “Người tới là Tây Hạ hộ quốc đại tướng quân, Thác Mẫn La.”

“Nga………” Triệu Trinh vẻ mặt hiểu rõ, bất quá là chúng thần đều quen thuộc với Hoàng thượng, đều thấy được trong mắt Hoàng thượng tràn đầy ý cười.

Các sứ thần căn bản cũng chẳng phải đại quan gì, nhưng là Thác Mẫn La này chính là Tây Hạ hộ quốc đại tướng quân, địa vị tương đương với Triệu Phổ ở đại Tống, điều khác biệt duy nhất chính là đối phương không phải cũng là Hoàng thân quốc thích gì cả.

Triển Chiêu nhíu mày ——- Mẫn Thác La tên này hắn cũng đã nghe qua, người này năm nay chừng năm mươi tuổi, từng là đệ nhất mãnh tướng Tây Hạ, năm đó chưa có Triệu Phổ, toàn bộ biên quan hắn là người lợi hại nhất, toàn bộ dân chúng biên quan, vừa nghe đến tên Mẫn Thác La liền sợ hãi.

Nhưng mà Triệu Phổ khi xé trời xuất thế, Mẫn Thác La đến ngày cũng khó sống, liên tục ba lần bị đánh bại, toàn quân cơ hồ bị diệt hết, quốc chủ Tây Hạ đối hắn cũng rất có ý kiến, rất nhiều người đều nói hắn đã già rồi, không còn dũng mãnh như trước được nữa, bởi vậy mà Mẫn Thác La vẫn luôn uất nghẹn.

Lần này tuy rằng không biết vì sao hắn lại đến, nhưng mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đại khái hiểu được bọn Triệu Phổ đang chuẩn bị cái gì rồi.

Chuyện tốt mà vị Đại tướng quân này làm thì không được mấy việc, chuyện xấu thì lại đầy trời, trước đây trong vài trận chiến, không ít Tống nhân đều là phải chết trong tay hắn, mà Triệu Phổ trên chiến trường tuy rằng cũng có đánh bại hắn mấy lần, nhưng mà người này nhát gan, sợ chết, trốn được cũng rất nhanh, bởi vậy mà vẫn chưa có chết dưới đao của Triệu Phổ. Hiện tại hai nước đã hòa hảo, cũng không có tiện kiếm hắn tìm phiền toái, cho nên vẫn cảm thấy là quá dễ dàng cho hắn rồi.

Trước đó, Triệu Trinh đã phái người tới báo cho Triệu Phổ , thám tử hồi báo, Tây Hạ ngoại trừ việc phái sứ thần đến, còn có cả Thác Mẫn La. Nghe nói Thác Mẫn La mới đuổi tới mấy ngày trước, coi như là nghe nói Triệu Phổ đã trở về Khai Phong cho nên đặc biệt tới, có lẽ có dị tâm.

Mẫn Thác La vào hoa viên, thi lễ với Triệu Trinh, vừa phếp miệng, ôm quyền lúc đó cũng chỉ làm cho có lệ, cũng không có ý hành lễ.

Triệu Trinh nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, vừa định nói, Mẫn Thác La cũng không có để ý đến hắn, quay người lại chắp tay với Triệu Phổ, “Cửu vương gia, biệt lai vô dạng a.”

Triệu Phổ nâng cằm, tâm nói, ngươi cũng thật giỏi a, Hoàng thượng còn chưa có dứt lời ngươi đã liền không nể mặt, lát nữa nhất định sẽ xử ngươi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn vị tướng quân này, thật ra cũng khôi ngô, làn da ngăm đen còn cả một chòm râu, mặc một thân nhuyễn giáp, vũ khí cũng không có mang theo, trừ bỏ nói hắn uy vũ cũng thêm nhiều một chút mãnh liệt.

Triệu Trinh thấy Thác Mẫn La không để mình vào mắt cũng bất động thanh sắc, bưng chén uống rượu.

Mẫn Thác La sau khi nói với Triệu Phổ mấy câu, liền quay người, nghênh ngang mà đi về trước mặt quan viên Tây Hạ.

Vị sử quan đành phải nhường chính vị cho hắn ngồi.

Mẫn Thác La ngồi xuống, có tỳ nữ rót rượu cho hắn.

Uống hai ngụm, Mẫn Thác La bèn nhìn mốn phía xung quanh.

Triển Chiêu thấy hắn lộ ra ánh mắt hung quang tựa hồ tâm thuật bất chính, cũng hoài nghi mục đích đến của hắn.

Quả nhiên, qua ba chén rượu, hắn đã buông chén trên bàn, “Đến đây, đem lễ vật của ta dâng lên, cấp Hoàng đế Đại Tống.”

Thanh âm hắn như trời giáng, thình lình mà nói một câu, nhiều văn quan bị hắn dọa phát run.

Triệu Trinh mỉm cười, “Tây Hạ sứ giả đã dâng lên cống phẩm rồi, sao lại còn có nữa ?”

“Đó là của bọn hắn, còn đây là lễ vật của ta, là ta tự mình chuẩn bị, làm sao lại có thể giống nhau được.” Mẫn Thác La cười ha hả, lại nhìn thoáng qua Diêu Tố Tố ngồi bên cạnh, nhíu mày, “Nơi nam nhân ăn cơm bàn quốc sự, sao lại có nữ nhân ?”

Mục Chiếu Đường ở xa xa liếc mắt nhìn hắn một cái, không thèm phản ứng, tựa hồ còn đang có tâm sự gì đó, mà Diêu Tố Tố cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, cười cười, “Ta còn tưởng là ai mà lại khí phái như vậy, nguyên lai là Đại tướng quân một thời, bại tướng dưới tay cửu vương gia, đã từng là hộ quốc công, Mẫn tướng quân a.”

Vẻ mặt dữ tợn của Mẫn Thác La cũng có chút cứng ngắc ——- Diêu Tố Tố quả nhiên một câu điểm đúng chỗ đau của hắn, ý nói hắn đã già, nói hắn không sánh được với Triệu Phổ, nói hắn gần đây thất tếh, hắn nhất định sẽ trả lại hết.

Bởi vì Thác Mẫn La dâng lễ vật lên cuối cùng cho nên bọn Âu Dương Thiếu Chinh cùng Trâu Lương chưa có kịp kiểm tra, vì vậy hai người đều nhìn về phía Triệu Phổ, Triệu Phổ lắc đầu, ý bảo không sao.

Trần công công liền sai người đem lễ vật của Mẫn tướng quân lên.

Lễ vật đưa đến giữa sân, được phủ một miếng vải đen bên ngoài một chiếc thùng lớn, có chút quỷ dị.

Triệu Trinh nhìn nhìn cái thùng, có chút khó hiểu, “Mẫn tướng quân, đây là lễ vật gì vậy ?”

“Đây là thú mang đến điềm lành.” Mẫn Thác La đắc ý, “Chỉ có thể khả ngộ bất khả cầu a.”

Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Công Tôn, đối với cái thùng đen kia thì khong có hưng thú gì, nhưng mà cái con vật kéo thùng kia bé cũng chưa có thấy qua, vừa giống như dê nhưng cổ lại thật dài, lông xù màu trắng thật sự rất đáng yêu nha.

Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, túm túm tay áo Công Tôn, “Phụ thân, kia là con gì a ?”

Công Tôn mở miệng, “Có lẽ là dương đà đi.”

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên hỏi, “Là do dương cùng đà phối sinh ra sao ?”

“Phốc”, Triệu Phổ sau khi nghe xong thì thật vui vẻ, có không ít đại thần cũng cười theo.

Triệu Phổ đi qua nói với Tiểu Tứ Tử , “Chỉ gọi là dương đà thôi, con thích sao ? Loài vật này ăn cỏ, rất đáng yêu, có thể dùng để thồ đồ vật này nọ, trong quân doanh của ta cũng có, con có muốn hay không, ta bắt một con nhỏ đến cho ?”

Tiểu Tứ Tử há to miệng, “Được a !”

Một bên, Triển Chiêu đột nhiên vươn hai ngón tay, ý là —— Phải bắt hai con !

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, chần chừ một chút mới hỏi, “Ngươi muốn làm thịt ăn sao ?”

Triển Chiêu sặc rượu, không nói gì mà nhìn Bạch Ngọc Đường, tâm nói ——– Trong mắt ngươi ta muốn cái gì đều là mang về ăn sao !

Bạch Ngọc Đường khó hiểu ——- Không ăn, vậy ngươi bắt con dương đà đó về làm cái gì ?

Triển Chiêu sờ sờ cằm, nhỏ giọng nói, “Mấy ngày nữa là sinh thần của ngoại công ta, ta bắt về đưa cho người chơi.”

Bạch Ngọc Đường khóe miệng nhẹ nhàng mà rút rút, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu, “Nếu ta mà là ngoại công ngươi, khi nhìn đến thọ lễ này, nhất định sẽ đánh ngươi.”

Triển Chiêu buồn bực —— Nhưng mà hắn lại thích lễ vật kì quái a.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt xong rồi, quay đầu lại nhìn thấy Diêu Tố Tố ở đối diện, vẫn đang nhìn mình chằm chằm đâu, ánh mắt kia …… Nên hình dung thế nào cho phải đây ?

Triển Chiêu bưng chén rượu —— câu ‘Mấy ngày nữa là đến sinh thần của ngoại công’ vừa rồi, nàng ta có thể nghe được, vì thế loại vẻ mặt này, thuyết minh cái gì đây ?

“Thần thú, chắc không phải là con vật còn sống đó chứ ?” Triệu Trinh cau mày nhìn cái thùng kia, tâm nói đừng có mà tặng cái gì hổ báo sư tử đó, mấy cái này mà nuôi thì nhất định sẽ phiền toái.

“Không phải là vật sông.” Mẫn Thác La nói xong, xốc lên tấm vải che màu đen, mở ra chiếc thùng bên trong.

Thùng được mở ra, mọi người đều tập nhìn, chỉ thấy bên trong là một ngọc mã màu đỏ.

Triệu Trinh khẽ nhíu mày, ngọc mã này được chế tạo tinh xảo, hơn nữa hình thể ngựa này cao lớn béo tốt, nhìn giống như đồ cổ đời Đường, ngọc thạch màu đỏ lại giống như thượng cổ huyết ngọc, hẳn là giá trị xa xỉ.



“Uy” Triển Chiêu nhẹ nhàng dùng cánh tay mà huých Bạch Ngọc Đường, “Nhà giàu, nhìn ra được là thật hay giả không ?”

Bạch Ngọc Đường nâng cằm nghiêm túc mà đánh giá ngọc mã to gần bằng một chú ngựa non kia, gật đầu, “Đồ tốt”

Triển Chiêu nhíu mày, “Nhìn có vẻ rất đắt tiền a.”

“Hẳn là có tiền cũng không thể nào mua được.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Là đổ cổ, có lẽ là được lấy ra từ một tòa cổ mộ nào đó.”

Triệu Trinh nhìn nhìn Triệu Phổ , Triệu Phổ còn thật buồn bực, Mẫn Thác La này làm sao vậy ? Sao lại đưa tới đây một pho tượng ngọc mã quý như vậy ? Chắc không phải là có độc đó chứ ?

Mẫn Thác La một ngón tay chỉ ngọc mã, nói với Triệu Trinh , “Hoàng thượng, ngọc mã này, chính là lúc tây chinh ta phát hiện được ở một tòa cổ bảo tây thành, là vật vô giá đó.”

Nói xong, hắn cũng không nói thêm gì nữa, nâng chén tiếp tục uống rượu.

Công Tôn ngắm Triệu Phổ, nhỏ giọng nói, “Cũng khách khí quá a.”

Triệu Phổ gãi gãi đầu ——- Không tầm thường a.

Lúc này chỉ thấy Mẫn Thác La đột nhiên che bụng, “Ai nha………”

Triệu Phổ nhìn trời.

Công Tôn chọc chọc hắn —– Ngươi lại có thể hạ thuốc xổ hắn a ?

Triệu Phổ tiếp tục nhìn trời.

Mẫn Thác La nhảy dựng lên muốn tìm nhà xí, Triệu Trinh sai người dẫn hắn đi.

Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, bảo mã được đưa nhập vào khố phòng.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm ngọc mã kia, vuốt cằm mà ngẩn người, thẳng cho đến khi bảo mã được đẩy khỏi sân mới thôi.

“Làm sao vậy ?” Bạch Ngọc Đườnghỏi Triển Chiêu.

“Ách………” Triển Chiêu nhẹ nhàng mà “tê” một tiếng, “Hình như ta đã gạp qua con ngựa này ở đâu a.”

“Rất giống với con Đa Đa của ngươi a.” Bạch Ngọc Đường cười, tảo mã Hỏa kỳ Lân kia của Triển Chiêu rõ ràng là một bảo mã lương câu, bất quá uy nó ăn quá nhiều cho nên trông nó có chút béo, thoạt nhìn lúc nào cũng tinh thần hớn hở phấn chấn, lông đỏ mà lúc nào cũng sáng bóng. Tính tình nó lại rất giống với Triển Chiêu, so với Triển Chiêu lại còn phấn chấn hơn, cả ngày lúc nào cũng vui tươi hớn hở.

“Nghĩ không có ra.” Triển Chiêu nhíu mày, luôn cảm thất được có vấn đề gì đó.

Triệu Trinh đối Triệu Phổ mà liếc mắt, ý nói —– Thôi quên đi, kế hoạch tạm thời tay đổi, nhìn xem tình huống rồi tính tiếp.

Vì thế Triệu Phổ đối với Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương đã chuẩn bị rất tốt mà khoát tay áo, ý kia —— Tạm dừng, mọi việc nói sau.

Mẫn Thác La bị hạ lượng thuốc xổ cũng không ít, Triệu Phổ cũng không có giải dược, vốn định nhờ Công Tôn xem cho hắn, nhưng Công Tôn lại tỏ vẻ —– Mặc kệ, hắn dù sao cũng đã giết không ít Tống nhân ta, cho hắn đi cầu chết cũng đáng.

Triệu Phổ tỏ ý vừa lòng mà gật đầu —- Thư ngốc này quả nhiên hợp ý ta a.

Triệu Trinh thấy chúng thần cũng ăn sắp xong, hạ lệnh tan tiệc, bảo mọi người đều tự mình hồi phủ nghỉ ngơi.

Mọi người đứng dậy, Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu, “Ta…..”

Triển Chiêu không đợi hắn mở miệng, liền hỏi, “Ngươi không phải là muốn theo dõi bọn người của Mục Chiếu Đường đó chứ ?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Triển Chiêu mỉm cười, “Ngươi không có quen đường, ta đi với ngươi.”

Hai người sau khi theo Bao Chửng ra khỏi hoàng cung, chợt lóe, biến mất không còn bóng dáng.

Phía bên này, mọi người đều quay về phủ Khai Phong. Trời đã quá muộn, Tiểu Tứ Tử cũng thật mệt liền ghé lên vai Triệu Phổ ngủ.

Công Tôn mang theo bao lớn bao nhỏ, đều là của Hoàng phi đặc biệt kêu người đưa cho hắn mang về, nói là điểm tâm cấp cho Tiểu Tứ Tử , “Các hoàng phi đều hòa thuận như vậy sao ?”

Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử, vừa đi vừa cười, “Còn không, Triệu Trinh mỗi ngày đều bận rộn như vậy, nếu như cả hậu cung cũng sảo đi sảo lại, vậy thì cũng chỉ có nước kêu cứu mạng đi.”

“Ngô ?”

Triệu Phổ vừa nói hết lời, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mông lung.

“Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn nắm cằm bé nhìn bé một cái, “Làm sao vậy ?”

“A!” Tiểu Tứ Tử đột nhiên há to miệng, nói với Công Tôn, “Vừa rồi Hạnh nhi tỉ tỉ kia giống như có nói chuyện na, nhưng mà không có thanh âm.”

“ Nàng ta nói gì ?” Triệu Phổ tâm nói tiểu tử ngốc này sao bây giờ mới nhớ tới.

Tiểu Tứ Tử nâng quai hàm, “Như là nói …… Cứu mạng sao.”

Công Tôn cùng Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau một cái —– Cứu mạng sao ?

Giả Ảnh cùng Tử Ảnh cùng chợt lóe thân đến trước mặt Triệu Phổ , Triệu Phổ khoát tay ngăn lại, “Diêu bang chủ, có việc gì sao?”

Quả nhiên, một hắc nử tử hắc ý đi ra, là Diêu Tố Tố.

Công Tôn buồn bực, Diêu Tố Tố sao lại chạy đến chặn đường.

Diêu Tố Tố nhìn nhìn đám người Triệu Phổ, thấp giọng hỏi, “Triển đại nhân có đây sao ?”

Triệu Phổ nhìn nàng, “Ngươi tìm Triển Chiêu ?”

Diêu Tố Tố nghĩ nghĩ, “Nếu như hắn đã không có ở đây, ta ngày mai sẽ đến phr tìm.” Nói xong qua người muốn đi, nhưng là vừa mới đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Triệu Phổ , “Cửu vương gia, không lưu thủ hoàng cung sao ?”

Triệu Phổ hơi sửng sốt, “Có ý tứ gì ?”

Diêu Tố Tố mộc mạc cười, “Ta chỉ là nữ nhân, không có kiến thức gì, nhưng mà Mẫn Thác La cùng Mục Chiếu Đường không có hảo ý, điểm ấy thì ta có thể nhìn ra được.”

Nói xong, cũng không cần nhiều lời, liền xoay người dời đi.

Triệu Phổ nghĩ nghĩ, nhanh tay đưa Tiểu Tứ Tử cho Công Tôn.

Công Tôn gật gật đầu, Triệu Phổ liền cũng với Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương quay lại hoàng cung —- Mục Chiếu Đường cùng Mẫn Thác La một cái thì tặng chậu Túy Tâm Hoa, một cái lại tặng Huyết ngọc mã, chẳng lẽ bên trong có huyền cơ gì ?

……..

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường âm thầm theo dõi đám người của Mục Chiếu Đường, đi qua đường lớn Khai Phong phủ đến ngoại ô.

Triển Chiêu buồn bực, liếc Ngọc Đường —— Mục Chiếu Đường này không có trở về dịch quán, đến vùng phía ngoài thành này làm gì ?

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng nâng cằm, ý bảo Triển Chiêu nhìn xem phía trước.

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn qua — phía trước chính là vường trái câu ở sờn đông.

Hai người liếc mắt nhìn nhau ——- Đến rừng đào sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Long Đồ Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook