Quyển 13 - Chương 370: Khoảng cách
Nhĩ Nhã
02/07/2014
Đêm hôm đó, Lục Tuyết Nhi cùng Ân Lan Từ chia nhau đi tìm Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương, muốn giải khai vướng mắc trong lòng cho hai người.
Đáng tiếc còn chưa qua thời gian một nén nhang hai vị mẫu thân đã buồn bã trở về.
Đám người Triển Chiêu đều tụ tập trong sân chờ tin.
Ân Lan Từ buông tay: “Lâm Dạ Hỏa không chịu nói gì hết, ai, trẻ con bây giờ quái gở thật.”
Lục Tuyết Nhi cũng buông tay: “Trâu Lương bảo một lời khó nói hết, ta lại không biết cách đối phó với loại trẻ con hướng nội này.”
Mọi người mờ mịt nhìn – Vậy tình hình thế nào?
Thiên Tôn hỏi Túc Thanh và Vô Sa đại sư.
Túc Thanh tỏ ý hắn cũng không rõ, hơn nữa Túc Thanh đi theo Lâm Dạ Hỏa lâu như vậy, cảm thấy đúng là Lâm Dạ Hỏa không có giỏi chuyện yêu đương, nhưng hoàn toàn không phải không thể yêu đương. Hơn nữa, hình như Túc Thanh còn muốn giúp Lâm Dạ Hỏa làm rõ một chút: “Tuy rằng bình thường Đường chủ có chút thiếu chín chắn, nhưng hắn tuyệt đối không phải dạng hẹp hòi, ta có thể nhìn ra hắn rất hợp ý với Trâu Lương. Hắn là người có nghĩa khí, chỉ cần bằng hữu không phản bội hắn, không bao giờ có chuyện trở mặt thành thù. Hơn nữa, đây cũng không phải là thái độ với kẻ thù của hắn, chắc có ẩn tình gì đó.”
Triệu Phổ cũng lắc đầu: “Ưu điểm lớn nhất của Trâu Lương là trung thành, vừa có nghĩa khí lại trung thành với bạn bè, không bao giờ bội bạc.”
Dù sao thì Bạch Ngọc Đường cũng quen biết Lâm Dạ Hỏa đã lâu, cũng nói thêm vào: “Người mù cũng thấy được, Lâm Dạ Hỏa tuyệt đối không ghét Trâu Lương.”
Tiểu Lương Tử cũng gật đầu đồng ý: “Hỏa Kê chẳng mấy khi gây sự với ai, nhưng lại luôn đùa nháo với Trâu Lương mà.”
Khóe miệng Triệu Phổ cũng co giật mấy cái: “Thằng ngu cũng có thể thấy được, Trâu Lương rất vừa ý Lâm Dạ Hỏa.”
Chúng ảnh vệ đồng loạt gật đầu – Trời cao chứng giám a! Loài người duy nhất mà Trâu Lương cảm thấy hứng thú hình như chỉ có Lâm Dạ Hỏa mà thôi…
Cuối cùng, mọi ngươi đều phải hướng nghi hoặc sang Vô Sa đại sư.
Đại hòa thượng Vô Sa lại chỉ vuốt râu, hơi khẽ cau mày, hình như đang có tâm sự gì đó.
Bạch Ngọc Đường nhìn ra có vấn đề, liền hỏi: “Đại sư, sao vậy?”
“À…” Vô Sa suy nghĩ một chút, nói: “Thời gian này, các ngươi giúp ta trông chừng chúng nó, qua tết ta cần về Tây Vực một chuyến, có chuyện cần điều tra rõ ràng.”
Mọi người đều khó hiểu.
Nhưng mà Vô Sa đại sư cũng không nói nhiều, chỉ nói với Triệu Phổ: “Vương gia, có thể nói chuyện chút không?”
Triệu Phổ hơi ngẩn người nhưng cũng đứng lên đi theo đại sư Vô Sa sang bên kia.
Mọi người đều rất tò mò nhưng cũng không tiện chạy sang nghe ké, chỉ cảm thấy – Chẳng lẽ không phải chỉ là chuyện tình cảm thôi sao? Hơn nữa, mọi người cũng rõ, Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa không phải là người chỉ vì chút chuyện tình cảm mà làm đến như vậy đâu.
Triệu Phổ đứng ngoài viện nói chuyện với Đại sư Vô Sa một lúc, nhìn thần sắc của Triệu Phổ lại là từ thả lỏng dần chuyển sang nghiêm túc vô cùng.
Nói xong rồi Vô Sa đại sư liền đi mất.
Triệu Phổ đứng ngoài cửa viện một lúc, cũng xoay người đi ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường cũng đứng lên: “Chờ bọn họ điều tra đã đi.”
Triển Chiêu cũng gật đầu.
“Ngày mai ta muốn đến Nhạc Lâm quận, mọi người ai hứng thú không?” Triển Chiêu đổi đề tài.
Công Tôn cũng muốn đi, nhưng hình như có chỗ bất tiện: “Mai ta đã hẹn người của Dạ Xoa Cung đến rồi, chắc là không đi được.”
“Vậy được rồi!” Triển Chiêu cũng nghĩ đến: “Tiên sinh thực sự có biện pháp chữa khỏi cho người của Dạ Xoa Cung sao?”
Công Tôn gật đầu: “Đại loại là vậy, dược liệu ta đã chuẩn bị đủ rồi, lần này cần kê đơn cho từng người là được, nửa năm trước ta đã chẩn bệnh cho mỗi người bọn họ, cũng đã sơ trị rồi. Qua tết bọn họ chịu khó điều trị thật tốt khoảng một năm rưỡi nữa là khỏi hẳn. Cho dù thế hệ này không khỏi hẳn thì… ít nhất cũng sẽ không để lại di chứng cho đời sau!”
Triển Chiêu cảm thấy vô cùng may mắn đã gặp được Công Tôn ở Trấn Đao Phủ, rồi lại kéo hắn về Khai Phong phủ. Khó trách sao Ngân Yêu Vương lại định sẵn cho Tiểu Tứ Tử trở thành con trai của Công Tôn, có một người cha ngày ngày chữa bệnh cứu người như thế, Tiểu Tứ Tử thực sự vô cùng có phúc khí…
“Người của Ma Cung chưa từng nghe qua chuyện thư sinh bị mất tích à?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lắc đầu, hai người đi ra ngoài lượn một vòng, dọc đường đều được các Lão ma đầu nhét vào tay tiền mừng tuổi, hỏi thăm một chút cũng không có ai biết.
Lúc đến tầng thứ ba, hai người gặp Bao Duyên và Bàng Dục.
Tại tầng thứ ba có một khu đại trạch, bên trong chứa rất nhiều sách, còn có một số sách cổ đến nay không còn xuất bản nữa. Lần trước Bao Duyên vừa mới phát hiện ra nơi này liền định cư luôn tại đây, mỗi ngày đều đọc mấy cuốn sách, cảm thấy vô cùng sung sướng. Bàng Dục và Tài Thần Thái Kim Bảo nói chuyện rất hợp, đang ngồi nghiên cứu ngọc bội bên cạnh.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi vào ngồi một lúc, hỏi thăm về chuyện thư sinh bị mất tích.
Thái lão gia tử đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Thư sinh bị mất tích…. Chuyện xảy ra khi nào?”
“Mỗi năm đều mất một người.” Triển Chiêu trả lời.
Lão gia tử sờ cằm: “À…. Nếu là vậy, chẳng lẽ tiểu tử kia cũng thế sao?”
“Tiểu tử nào vậy ạ?” Triển Chiêu tò mò hỏi.
“À…” Lão đầu nói: “Khoảng tầm hai năm trước ta có đi thuê một số thư sinh giúp sửa sang lại một số sách vở, trong đó ta nhớ có một thư sinh viết rất đẹp, tên gọi là Thu Nghệ. Ta thuê một tòa nhà lớn cho cả sáu người bọn họ để làm nơi sửa sang sách. Việc này cũng không khó lắm, chỉ là dán giấy Tuyên Thành lên những chỗ bị mọt cắn rách rồi viết lại nội dung là được. Sau khi làm được ba ngày, Thu Nghệ đột nhiên không đến nữa, hơn nữa ta phát hiện ra có một số cuốn sách khá cổ bị mất.”
Triển Chiêu nhíu mày: “Nếu như muốn trộm thì dùng biện pháp đó thật ngu ngốc…. Chẳng phải chỉ cần đoán thôi cũng biết là hắn làm sao?”
“Lúc đó ta có phái người đến nhà hắn tìm, hắn ở cùng với cha mẹ, cha mẹ hắn lại nói hắn chưa từng về nhà.” Thái lão gia vuốt râu, lắc đầu nói: “Gia cảnh hắn cũng không tệ lắm, không đến mức phải đi trộm sách. Hơn nữa, cha mẹ cùng những người xung quanh đều nói nhân phẩm hắn chính trực, không thể làm chuyện trộm cắp được. Sau đó cũng không tìm thấy thư sinh kia, cuối cùng người nhà hắn đi báo quan, nha môn cử rất nhiều người đi tìm kiếm cũng không thấy. Vì vậy cho nên mọi người đều nghĩ có thể hắn bị trượt chân chết đuối dưới sông hoặc làm sao đó rồi…. Đến cuối cùng vẫn không giải quyết được việc gì.”
“Mấy cuốn sách đó rất quý sao?” Triển Chiêu hỏi.
Thái lão gia tử lắc đầu: “Đối với sách, mỗi người có một đánh giá khác nhau, quý đến đâu một khi sao chép nhiều lần cũng không thấy quý nữa…. Những thư sinh nhận sửa sang sách này thực ra cũng là vì muốn đọc sách, nếu như thực sự thích, cùng lắm cũng chỉ cần chép lại một cuốn là được. Trước đó Thu Nghệ cũng đã nói với ta, hắn rất thích mấy cuốn, muốn chép lại mấy bản, ta đã đồng ý rồi.”
“Vậy có thể chứng minh hắn không có ý đồ trộm sách.” Bạch Ngọc Đường nói: “Mấy thư sinh khác thì sao ạ?”
Thái lão gia tử phất tay: “Lúc xảy ra chuyện của Thu Nghệ, mấy người khác cũng không làm nữa…. Những cuốn sách này đều do người của Ma Cung sửa sang lại.”
“Liệt kê cho con những cuốn sách bị mất…. Với cả, danh tính địa chỉ của những thư sinh đó có còn không ạ?” Triển Chiêu tiến tới hỏi.
Bàng Dục xoa cằm: “À…. Các ngươi nghi ngờ trong năm thư sinh đó có người ăn trộm sách, sau đó giá họa cho Thu Nghệ à?”
Bao Duyên cũng ngẩng đầu lên khỏi đống sách, có vẻ như hắn nghe được mọi người nói chuyện nên nói chen vào: “Nếu người đó đã giá họa cho Thu Nghệ liền chứng tỏ có thể hắn biết Thu Nghệ sẽ mất tích. Cho nên, tìm được người trộm sách kia thì có thể điều tra được đầu mối.”
Triển Chiêu gật đầu.
“Ta có ghi lại.” Thái Kim Bảo không hổ danh Tài Thần, biết kiếm tiền đương nhiên phải biết ghi chép sổ sách, mỗi một việc hắn đều ghi lại rõ ràng, cho nên chuyện đã từng mướn ai, tốn bao nhiêu bạc cũng không ngoại lệ.
Triển Chiêu lấy được danh sách rồi, định cùng Bạch Ngọc Đường ra ngoài.
Lúc lên núi liền đụng ngay phải Âu Dương Thiếu Chinh đang nói gì đó với hai quân binh.
Hình như Âu Dương vừa tìm mấy quân binh có nhà ở gần đây, bảo họ đi đưa thư của Triệu Phổ, qua hai ngày cũng có thể về đến nhà, đón tết xong thì lại đi tiếp, phân ra đưa thư đến Hắc Phong Thành ở Mạc Bắc cho Hạ Nhất Hàng, cho một quan viên ở Khai Phong phủ và lão bản nương của một khách điếm tại Tây Vực.
Đám quân binh nhận thư, lại cầm theo tiền thưởng của Âu Dương, rất hồ hởi thu thập quà cáp chuẩn bị về nhà biếu ông bà cha mẹ rồi cùng đón tết.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái – Chẳng lẽ là vì chuyện của Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa sao?
Hai người tiếp tục đi lên núi, thấy được trên đường có rất nhiều người qua lại, đều là hạ nhân nha hoàn của Ma Cung, trên tay người nào cũng ôm thảo dược, tất tả chạy lên núi.
“Chắc là Công Tôn đang chuẩn bị dược liệu đi?” Triển Chiêu vừa nói vừa hỏi Bạch Ngọc Đường: “Nói thật, chuyện bắt cóc ta thấy nhiều rồi, bắt phụ nữ và trẻ em thì rất bình thường, hoặc là bắt cóc những kẻ giàu sang phú quý, nhưng mà tại sao lại bắt thư sinh? Lại còn là người thuộc Nhạc Lâm quận nữa? Bắt thư sinh thì có tác dụng gì? Đi chép sách sao?”
Bạch Ngọc Đường bật cười: “Hay là chúng ta đi mượn Công Tôn hai bộ y phục cải trang thành thư sinh lên phố dạo một vòng đi? Dù sao cũng hết năm rồi, biết đâu lại có tên côn đồ nào muốn bắt cóc hai đứa mình thì sao?”
Triển Chiêu vuốt cằm – Biện pháp này không tệ!
Hai người liền chạy đến viện của Công Tôn, lại thấy Công Tôn đang bận chia thuốc, Giả Ảnh dẫn theo các ảnh vệ khác đến giúp sức, Triệu Phổ thì ngồi xổm bên cạnh mà híp mắt.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi đến, hỏi Triệu Phổ: “Ngươi làm gì vậy?”
Khóe miệng Triệu Phổ giật một cái: “Thư Ngốc kia nghi ngờ khả năng của ta.”
Tiểu Lương Tử bưng chén trà nhỏ, ngồi uống bên cạnh, chậm rãi nói: “Đúng vậy…. Người chia nhầm thuốc là chuyện nhỏ, người ta uống nhầm thuốc mới là chuyện lớn!”
Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Lương Tử một chút, lại thấy bé đang ngồi trên một cái ghế cao, lưng thẳng tắp, giữ lưng và lưng ghế tựa có đặt một cái chén, hai chân chụm lại, trên hai đầu gối đặt hai chén nhỏ, cổ thẳng, tay bưng chén trà, “đoan trang” ngồi uống.
Triển Chiêu dở khóc dở cười: “Tiểu Lương Tử, đệ làm gì vậy? Đang luyện công phu gì thế?”
Tiểu Lương Tử vừa mới há miệng định nói lại nghe thấy Bạch Ngọc Đường tới một câu: “Luyện tư thế ngồi.”
Triển Chiêu mở to mắt.
Tiểu Lương Tử mếu máo.
Tiểu Tứ Tử cũng cầm bình trà nhỏ chạy đến bên cạnh, rót thêm nước trà cho Tiểu Lương Tử, nói: “Ban nãy Tiểu Lương Tử chạy đến hỏi Tôn Tôn, làm thế nào để lớn lên có thể anh tuấn tiêu sái như Bạch Bạch…”
Triệu Phổ liếc mắt nhìn Tiêu Lương: “Không phải ngươi lập chí muốn làm đại anh hùng sao?”
Tiểu Lương Tử nhướng mi: “Mặc kệ là đại anh hùng hay đại lưu manh, nếu có thể anh tuấn tiêu sái thì sao này lớn lên con vẫn có thể đẹp trai hơn người một chút…”
Tiểu Lương Tử vừa mới dứt lời, Triệu Phổ liền đưa chân gạt chân ghế của bé…. Cái ghế bốn chân Tiểu Lương Tử đang ngồi liền biến thành ba chân.
Tiểu Lương Tử vội vàng vận nội lực – Ổn định!
Triệu Phổ cười xấu xa.
Tiểu Tứ Tử đi qua cướp cái chân ghế về, chống lại chân ghế cho Tiểu Lương Tử, Tiểu Lương Tử mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường: “Luyện tư thế ngồi làm gì?”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật một cái: “Lúc bé ta phải luyện như vậy.”
Triển Chiêu kinh ngạc: “Chẳng phải bá mẫu nói khi nhỏ Thiên Tôn rất cưng chiều ngươi sao?”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời.
Lúc này, đột nhiên lại nghe có người nói phía sau: “Chiều thì chiều, nhưng yêu cầu vẫn phải cao.”
Triển Chiêu quay đầu lại liền thấy Thiên Tôn tủm tỉm đi vào: “Nếu không có sư phụ ta đây, hôm nay hắn có thể phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành thế…. Ai nha!”
Thiên Tôn còn chưa nói hết, Bạch Ngọc Đường đã cầm nắm dược liệu ném thẳng vào mặt hắn rồi.
Triển Chiêu sờ cằm, thảo nào dù là đi đứng nằm ngồi gì Bạch Ngọc Đường đều mang dáng vẻ của quý công tử, giơ tay nhấc chân cũng tiêu sái tuất dật, lại còn hiểu lễ nghĩa biết phép tắc…. Thì ra từ nhỏ đã được Thiên Tôn dạy như vậy a.
“Phốc…phốc.” Thiên Tôn cầm chén trà Tiểu Tứ Tử dâng lên súc miệng, xong rồi hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Hai đứa ngày mai đi đâu chơi? Công Tôn nói hai đứa ngày mai ra ngoài, cho ta đi cùng nhé.”
“Chúng con giả làm thư sinh đến huyện Nhạc Lâm tra án, người có đi không?” Triển Chiêu cười hỏi hắn.
“Đi! Cái này thú vị đấy!” Thiên Tôn cảm thấy rất hứng thú.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, hỏi: “Người sao không ở trên núi? Hai hôm trước người còn nói không muốn ra ngoài mà.”
Thiên Tôn lầm bầm một câu: “Ngày mai Lão Dạ Xoa tới, ta không thèm gặp tên thần côn.” Nói xong liền chạy đi mượn y phục của Công Tôn.
Công Tôn đang bận tối mắt tối mũi, bảo Tiểu Tứ Tử dẫn mọi người đến phòng tự tìm, cho nên Tiểu Tứ Tử liền dẫn theo Thiên Tôn đến phòng mình.
Triển Chiêu có chút ngạc nhiên, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Thiên Tôn và Dạ Xoa Vương có xích mích à? Lần trước Long Miểu Miểu cũng có vẻ rất sợ hắn.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Ta chỉ nghe sư phụ nói qua Long Cửu Luyện là tên thần côn gì đó, chưa từng nghe thấy hắn nói gì khác.”
Đang nói chuyện, Thiên Tôn đã chọn ra hai bộ y phục đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, mình cũng cầm thêm một bộ nữa.
Y phục của Công Tôn mọi người đều có thể mặc, nhìn chung là thanh lịch, phiêu dật lại có phẩm vị.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi về ngủ sớm, mai còn phải dậy sớm nữa.
Lúc về đến viện liền thấy ở bên tường rào cách đó không xa, Lâm Dạ Hỏa đang ngồi bên hành lang, hai tay chống lên lan can, hình như đang đờ ra nhìn về hướng xa xa.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn sang hướng hắn đang nhìn, chỉ thấy đó chính là hướng quân doanh của Trâu Lương. Đèn trong quân trướng vẫn sáng, hẳn là Trâu Lương vẫn chưa ngủ.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, ý bảo Triển Chiêu đi trước.
Triển Chiêu gật đầu về viện, lại thấy Bạch Ngọc Đường đến bên hành lang.
Triển Chiêu khoanh tay, cảm thấy Bạch Ngọc Đường có thể hỏi được gì đó, dù sao bọn họ cũng là bạn đã lâu.
Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh hành lang.
Lâm Dạ Hỏa vẫn tiếp tục đờ ra.
Bạch Ngọc Đường đứng một lúc thì hỏi: “Hai ngươi là huynh đệ thất lạc nhiều năm à?”
Triển Chiêu ở trong viện nghe thấy, khóe miệng giật mạnh – Gì vậy?
Lâm Dạ Hỏa yên lặng quay đầu, ngẩng mặt lên nhìn Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt rõ ràng đang nói – Điên à? Tối ăn phải thứ bẩn hả?
Bạch Ngọc Đường nhướng mày một cái: “Hắn có vợ rồi?”
Lâm Dạ Hỏa tiếp tục nhìn Bạch Ngọc Đường như nhìn một thằng ngu si.
Bạch Ngọc Đường lại hỏi tiếp: “Hắn là nữ nhân à? Vậy cưới đi. Hay ngươi là nữ nhân? Vậy gả đi….”
Triển Chiêu đỡ trán, Bạch Ngọc Đường đang lảm nhảm cái gì đây?
Lâm Dạ Hỏa nhặt một cái vò rượu không lên ném tới.
Bạch Ngọc Đường đón lấy vò rượu, đặt sang bên, ngồi cạnh hành lang nhìn hắn: “Ta thực sự không hiểu hai ngươi lại có chuyện gì, chẳng lẽ hắn là kẻ thù giết cha ngươi sao? Hay ngươi là kẻ thù giết chết cha hắn?”
Bạch Ngọc Đường chỉ định trêu chọc hắn một câu mà thôi, ai ngờ Lâm Dạ Hỏa đột nhiên khẽ cau mày, thần sắc càng nghiêm trọng hơn.
Triển Chiêu ở phía sau quan sát, cảm thấy hình như Lâm Dạ Hỏa run lên một cái.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhìn Lâm Dạ Hỏa một lúc, nhíu mày hỏi: “Thật sao?”
Lâm Dạ Hỏa im lặng một lúc, đứng lên, thở dài: “Qua tết ta sẽ về Hỏa Phụng Đường.”
Nói xong rồi xoay người rời đi.
Bạch Ngọc Đường hơi cảm thấy khiếp sợ, nếu như không phải kẻ thù giết cha thì đâu đến nỗi Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương phải đến mức thủy hỏa bất dung thế này. Có lẽ Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương trước kia có phát sinh chuyện gì đó, lúc ở trong rừng mới phát hiện ra…. Rất có thể là do thù hận, không khéo còn là hận thù truyền kiếp nữa? Vậy đúng là cẩu huyết mà….
Triển Chiêu chạy ra, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Trong Long Đồ Án có vụ án nào ở Tây Vực không?”
Triển Chiêu nhíu mày: “Trong khu vực biên quan đại Tống hẳn là có, nhưng bên ngoài biên quan thì chưa chắc. Không phải thân thế của Trâu Lương vẫn chưa rõ ràng, được sói nuôi lớn sao? Hay là mọi người đang nói dối?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Bên trong Tàng Thư Các của Ma Cung có sách về vùng Tây Vực không?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, đột nhiên vỗ tay một cái: “Hồ đồ mà, chúng ta có thể đi hỏi Phong Lão gia tử a.”
Bạch Ngọc Đường vừa nghe cũng cảm thấy bất lực, tại sao lại quên mất cái này chứ, có chuyện giang hồ nào mà không hỏi Phong Truyền được a!
Đáng tiếc còn chưa qua thời gian một nén nhang hai vị mẫu thân đã buồn bã trở về.
Đám người Triển Chiêu đều tụ tập trong sân chờ tin.
Ân Lan Từ buông tay: “Lâm Dạ Hỏa không chịu nói gì hết, ai, trẻ con bây giờ quái gở thật.”
Lục Tuyết Nhi cũng buông tay: “Trâu Lương bảo một lời khó nói hết, ta lại không biết cách đối phó với loại trẻ con hướng nội này.”
Mọi người mờ mịt nhìn – Vậy tình hình thế nào?
Thiên Tôn hỏi Túc Thanh và Vô Sa đại sư.
Túc Thanh tỏ ý hắn cũng không rõ, hơn nữa Túc Thanh đi theo Lâm Dạ Hỏa lâu như vậy, cảm thấy đúng là Lâm Dạ Hỏa không có giỏi chuyện yêu đương, nhưng hoàn toàn không phải không thể yêu đương. Hơn nữa, hình như Túc Thanh còn muốn giúp Lâm Dạ Hỏa làm rõ một chút: “Tuy rằng bình thường Đường chủ có chút thiếu chín chắn, nhưng hắn tuyệt đối không phải dạng hẹp hòi, ta có thể nhìn ra hắn rất hợp ý với Trâu Lương. Hắn là người có nghĩa khí, chỉ cần bằng hữu không phản bội hắn, không bao giờ có chuyện trở mặt thành thù. Hơn nữa, đây cũng không phải là thái độ với kẻ thù của hắn, chắc có ẩn tình gì đó.”
Triệu Phổ cũng lắc đầu: “Ưu điểm lớn nhất của Trâu Lương là trung thành, vừa có nghĩa khí lại trung thành với bạn bè, không bao giờ bội bạc.”
Dù sao thì Bạch Ngọc Đường cũng quen biết Lâm Dạ Hỏa đã lâu, cũng nói thêm vào: “Người mù cũng thấy được, Lâm Dạ Hỏa tuyệt đối không ghét Trâu Lương.”
Tiểu Lương Tử cũng gật đầu đồng ý: “Hỏa Kê chẳng mấy khi gây sự với ai, nhưng lại luôn đùa nháo với Trâu Lương mà.”
Khóe miệng Triệu Phổ cũng co giật mấy cái: “Thằng ngu cũng có thể thấy được, Trâu Lương rất vừa ý Lâm Dạ Hỏa.”
Chúng ảnh vệ đồng loạt gật đầu – Trời cao chứng giám a! Loài người duy nhất mà Trâu Lương cảm thấy hứng thú hình như chỉ có Lâm Dạ Hỏa mà thôi…
Cuối cùng, mọi ngươi đều phải hướng nghi hoặc sang Vô Sa đại sư.
Đại hòa thượng Vô Sa lại chỉ vuốt râu, hơi khẽ cau mày, hình như đang có tâm sự gì đó.
Bạch Ngọc Đường nhìn ra có vấn đề, liền hỏi: “Đại sư, sao vậy?”
“À…” Vô Sa suy nghĩ một chút, nói: “Thời gian này, các ngươi giúp ta trông chừng chúng nó, qua tết ta cần về Tây Vực một chuyến, có chuyện cần điều tra rõ ràng.”
Mọi người đều khó hiểu.
Nhưng mà Vô Sa đại sư cũng không nói nhiều, chỉ nói với Triệu Phổ: “Vương gia, có thể nói chuyện chút không?”
Triệu Phổ hơi ngẩn người nhưng cũng đứng lên đi theo đại sư Vô Sa sang bên kia.
Mọi người đều rất tò mò nhưng cũng không tiện chạy sang nghe ké, chỉ cảm thấy – Chẳng lẽ không phải chỉ là chuyện tình cảm thôi sao? Hơn nữa, mọi người cũng rõ, Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa không phải là người chỉ vì chút chuyện tình cảm mà làm đến như vậy đâu.
Triệu Phổ đứng ngoài viện nói chuyện với Đại sư Vô Sa một lúc, nhìn thần sắc của Triệu Phổ lại là từ thả lỏng dần chuyển sang nghiêm túc vô cùng.
Nói xong rồi Vô Sa đại sư liền đi mất.
Triệu Phổ đứng ngoài cửa viện một lúc, cũng xoay người đi ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường cũng đứng lên: “Chờ bọn họ điều tra đã đi.”
Triển Chiêu cũng gật đầu.
“Ngày mai ta muốn đến Nhạc Lâm quận, mọi người ai hứng thú không?” Triển Chiêu đổi đề tài.
Công Tôn cũng muốn đi, nhưng hình như có chỗ bất tiện: “Mai ta đã hẹn người của Dạ Xoa Cung đến rồi, chắc là không đi được.”
“Vậy được rồi!” Triển Chiêu cũng nghĩ đến: “Tiên sinh thực sự có biện pháp chữa khỏi cho người của Dạ Xoa Cung sao?”
Công Tôn gật đầu: “Đại loại là vậy, dược liệu ta đã chuẩn bị đủ rồi, lần này cần kê đơn cho từng người là được, nửa năm trước ta đã chẩn bệnh cho mỗi người bọn họ, cũng đã sơ trị rồi. Qua tết bọn họ chịu khó điều trị thật tốt khoảng một năm rưỡi nữa là khỏi hẳn. Cho dù thế hệ này không khỏi hẳn thì… ít nhất cũng sẽ không để lại di chứng cho đời sau!”
Triển Chiêu cảm thấy vô cùng may mắn đã gặp được Công Tôn ở Trấn Đao Phủ, rồi lại kéo hắn về Khai Phong phủ. Khó trách sao Ngân Yêu Vương lại định sẵn cho Tiểu Tứ Tử trở thành con trai của Công Tôn, có một người cha ngày ngày chữa bệnh cứu người như thế, Tiểu Tứ Tử thực sự vô cùng có phúc khí…
“Người của Ma Cung chưa từng nghe qua chuyện thư sinh bị mất tích à?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lắc đầu, hai người đi ra ngoài lượn một vòng, dọc đường đều được các Lão ma đầu nhét vào tay tiền mừng tuổi, hỏi thăm một chút cũng không có ai biết.
Lúc đến tầng thứ ba, hai người gặp Bao Duyên và Bàng Dục.
Tại tầng thứ ba có một khu đại trạch, bên trong chứa rất nhiều sách, còn có một số sách cổ đến nay không còn xuất bản nữa. Lần trước Bao Duyên vừa mới phát hiện ra nơi này liền định cư luôn tại đây, mỗi ngày đều đọc mấy cuốn sách, cảm thấy vô cùng sung sướng. Bàng Dục và Tài Thần Thái Kim Bảo nói chuyện rất hợp, đang ngồi nghiên cứu ngọc bội bên cạnh.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi vào ngồi một lúc, hỏi thăm về chuyện thư sinh bị mất tích.
Thái lão gia tử đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Thư sinh bị mất tích…. Chuyện xảy ra khi nào?”
“Mỗi năm đều mất một người.” Triển Chiêu trả lời.
Lão gia tử sờ cằm: “À…. Nếu là vậy, chẳng lẽ tiểu tử kia cũng thế sao?”
“Tiểu tử nào vậy ạ?” Triển Chiêu tò mò hỏi.
“À…” Lão đầu nói: “Khoảng tầm hai năm trước ta có đi thuê một số thư sinh giúp sửa sang lại một số sách vở, trong đó ta nhớ có một thư sinh viết rất đẹp, tên gọi là Thu Nghệ. Ta thuê một tòa nhà lớn cho cả sáu người bọn họ để làm nơi sửa sang sách. Việc này cũng không khó lắm, chỉ là dán giấy Tuyên Thành lên những chỗ bị mọt cắn rách rồi viết lại nội dung là được. Sau khi làm được ba ngày, Thu Nghệ đột nhiên không đến nữa, hơn nữa ta phát hiện ra có một số cuốn sách khá cổ bị mất.”
Triển Chiêu nhíu mày: “Nếu như muốn trộm thì dùng biện pháp đó thật ngu ngốc…. Chẳng phải chỉ cần đoán thôi cũng biết là hắn làm sao?”
“Lúc đó ta có phái người đến nhà hắn tìm, hắn ở cùng với cha mẹ, cha mẹ hắn lại nói hắn chưa từng về nhà.” Thái lão gia vuốt râu, lắc đầu nói: “Gia cảnh hắn cũng không tệ lắm, không đến mức phải đi trộm sách. Hơn nữa, cha mẹ cùng những người xung quanh đều nói nhân phẩm hắn chính trực, không thể làm chuyện trộm cắp được. Sau đó cũng không tìm thấy thư sinh kia, cuối cùng người nhà hắn đi báo quan, nha môn cử rất nhiều người đi tìm kiếm cũng không thấy. Vì vậy cho nên mọi người đều nghĩ có thể hắn bị trượt chân chết đuối dưới sông hoặc làm sao đó rồi…. Đến cuối cùng vẫn không giải quyết được việc gì.”
“Mấy cuốn sách đó rất quý sao?” Triển Chiêu hỏi.
Thái lão gia tử lắc đầu: “Đối với sách, mỗi người có một đánh giá khác nhau, quý đến đâu một khi sao chép nhiều lần cũng không thấy quý nữa…. Những thư sinh nhận sửa sang sách này thực ra cũng là vì muốn đọc sách, nếu như thực sự thích, cùng lắm cũng chỉ cần chép lại một cuốn là được. Trước đó Thu Nghệ cũng đã nói với ta, hắn rất thích mấy cuốn, muốn chép lại mấy bản, ta đã đồng ý rồi.”
“Vậy có thể chứng minh hắn không có ý đồ trộm sách.” Bạch Ngọc Đường nói: “Mấy thư sinh khác thì sao ạ?”
Thái lão gia tử phất tay: “Lúc xảy ra chuyện của Thu Nghệ, mấy người khác cũng không làm nữa…. Những cuốn sách này đều do người của Ma Cung sửa sang lại.”
“Liệt kê cho con những cuốn sách bị mất…. Với cả, danh tính địa chỉ của những thư sinh đó có còn không ạ?” Triển Chiêu tiến tới hỏi.
Bàng Dục xoa cằm: “À…. Các ngươi nghi ngờ trong năm thư sinh đó có người ăn trộm sách, sau đó giá họa cho Thu Nghệ à?”
Bao Duyên cũng ngẩng đầu lên khỏi đống sách, có vẻ như hắn nghe được mọi người nói chuyện nên nói chen vào: “Nếu người đó đã giá họa cho Thu Nghệ liền chứng tỏ có thể hắn biết Thu Nghệ sẽ mất tích. Cho nên, tìm được người trộm sách kia thì có thể điều tra được đầu mối.”
Triển Chiêu gật đầu.
“Ta có ghi lại.” Thái Kim Bảo không hổ danh Tài Thần, biết kiếm tiền đương nhiên phải biết ghi chép sổ sách, mỗi một việc hắn đều ghi lại rõ ràng, cho nên chuyện đã từng mướn ai, tốn bao nhiêu bạc cũng không ngoại lệ.
Triển Chiêu lấy được danh sách rồi, định cùng Bạch Ngọc Đường ra ngoài.
Lúc lên núi liền đụng ngay phải Âu Dương Thiếu Chinh đang nói gì đó với hai quân binh.
Hình như Âu Dương vừa tìm mấy quân binh có nhà ở gần đây, bảo họ đi đưa thư của Triệu Phổ, qua hai ngày cũng có thể về đến nhà, đón tết xong thì lại đi tiếp, phân ra đưa thư đến Hắc Phong Thành ở Mạc Bắc cho Hạ Nhất Hàng, cho một quan viên ở Khai Phong phủ và lão bản nương của một khách điếm tại Tây Vực.
Đám quân binh nhận thư, lại cầm theo tiền thưởng của Âu Dương, rất hồ hởi thu thập quà cáp chuẩn bị về nhà biếu ông bà cha mẹ rồi cùng đón tết.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái – Chẳng lẽ là vì chuyện của Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa sao?
Hai người tiếp tục đi lên núi, thấy được trên đường có rất nhiều người qua lại, đều là hạ nhân nha hoàn của Ma Cung, trên tay người nào cũng ôm thảo dược, tất tả chạy lên núi.
“Chắc là Công Tôn đang chuẩn bị dược liệu đi?” Triển Chiêu vừa nói vừa hỏi Bạch Ngọc Đường: “Nói thật, chuyện bắt cóc ta thấy nhiều rồi, bắt phụ nữ và trẻ em thì rất bình thường, hoặc là bắt cóc những kẻ giàu sang phú quý, nhưng mà tại sao lại bắt thư sinh? Lại còn là người thuộc Nhạc Lâm quận nữa? Bắt thư sinh thì có tác dụng gì? Đi chép sách sao?”
Bạch Ngọc Đường bật cười: “Hay là chúng ta đi mượn Công Tôn hai bộ y phục cải trang thành thư sinh lên phố dạo một vòng đi? Dù sao cũng hết năm rồi, biết đâu lại có tên côn đồ nào muốn bắt cóc hai đứa mình thì sao?”
Triển Chiêu vuốt cằm – Biện pháp này không tệ!
Hai người liền chạy đến viện của Công Tôn, lại thấy Công Tôn đang bận chia thuốc, Giả Ảnh dẫn theo các ảnh vệ khác đến giúp sức, Triệu Phổ thì ngồi xổm bên cạnh mà híp mắt.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi đến, hỏi Triệu Phổ: “Ngươi làm gì vậy?”
Khóe miệng Triệu Phổ giật một cái: “Thư Ngốc kia nghi ngờ khả năng của ta.”
Tiểu Lương Tử bưng chén trà nhỏ, ngồi uống bên cạnh, chậm rãi nói: “Đúng vậy…. Người chia nhầm thuốc là chuyện nhỏ, người ta uống nhầm thuốc mới là chuyện lớn!”
Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Lương Tử một chút, lại thấy bé đang ngồi trên một cái ghế cao, lưng thẳng tắp, giữ lưng và lưng ghế tựa có đặt một cái chén, hai chân chụm lại, trên hai đầu gối đặt hai chén nhỏ, cổ thẳng, tay bưng chén trà, “đoan trang” ngồi uống.
Triển Chiêu dở khóc dở cười: “Tiểu Lương Tử, đệ làm gì vậy? Đang luyện công phu gì thế?”
Tiểu Lương Tử vừa mới há miệng định nói lại nghe thấy Bạch Ngọc Đường tới một câu: “Luyện tư thế ngồi.”
Triển Chiêu mở to mắt.
Tiểu Lương Tử mếu máo.
Tiểu Tứ Tử cũng cầm bình trà nhỏ chạy đến bên cạnh, rót thêm nước trà cho Tiểu Lương Tử, nói: “Ban nãy Tiểu Lương Tử chạy đến hỏi Tôn Tôn, làm thế nào để lớn lên có thể anh tuấn tiêu sái như Bạch Bạch…”
Triệu Phổ liếc mắt nhìn Tiêu Lương: “Không phải ngươi lập chí muốn làm đại anh hùng sao?”
Tiểu Lương Tử nhướng mi: “Mặc kệ là đại anh hùng hay đại lưu manh, nếu có thể anh tuấn tiêu sái thì sao này lớn lên con vẫn có thể đẹp trai hơn người một chút…”
Tiểu Lương Tử vừa mới dứt lời, Triệu Phổ liền đưa chân gạt chân ghế của bé…. Cái ghế bốn chân Tiểu Lương Tử đang ngồi liền biến thành ba chân.
Tiểu Lương Tử vội vàng vận nội lực – Ổn định!
Triệu Phổ cười xấu xa.
Tiểu Tứ Tử đi qua cướp cái chân ghế về, chống lại chân ghế cho Tiểu Lương Tử, Tiểu Lương Tử mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường: “Luyện tư thế ngồi làm gì?”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật một cái: “Lúc bé ta phải luyện như vậy.”
Triển Chiêu kinh ngạc: “Chẳng phải bá mẫu nói khi nhỏ Thiên Tôn rất cưng chiều ngươi sao?”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời.
Lúc này, đột nhiên lại nghe có người nói phía sau: “Chiều thì chiều, nhưng yêu cầu vẫn phải cao.”
Triển Chiêu quay đầu lại liền thấy Thiên Tôn tủm tỉm đi vào: “Nếu không có sư phụ ta đây, hôm nay hắn có thể phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành thế…. Ai nha!”
Thiên Tôn còn chưa nói hết, Bạch Ngọc Đường đã cầm nắm dược liệu ném thẳng vào mặt hắn rồi.
Triển Chiêu sờ cằm, thảo nào dù là đi đứng nằm ngồi gì Bạch Ngọc Đường đều mang dáng vẻ của quý công tử, giơ tay nhấc chân cũng tiêu sái tuất dật, lại còn hiểu lễ nghĩa biết phép tắc…. Thì ra từ nhỏ đã được Thiên Tôn dạy như vậy a.
“Phốc…phốc.” Thiên Tôn cầm chén trà Tiểu Tứ Tử dâng lên súc miệng, xong rồi hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Hai đứa ngày mai đi đâu chơi? Công Tôn nói hai đứa ngày mai ra ngoài, cho ta đi cùng nhé.”
“Chúng con giả làm thư sinh đến huyện Nhạc Lâm tra án, người có đi không?” Triển Chiêu cười hỏi hắn.
“Đi! Cái này thú vị đấy!” Thiên Tôn cảm thấy rất hứng thú.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, hỏi: “Người sao không ở trên núi? Hai hôm trước người còn nói không muốn ra ngoài mà.”
Thiên Tôn lầm bầm một câu: “Ngày mai Lão Dạ Xoa tới, ta không thèm gặp tên thần côn.” Nói xong liền chạy đi mượn y phục của Công Tôn.
Công Tôn đang bận tối mắt tối mũi, bảo Tiểu Tứ Tử dẫn mọi người đến phòng tự tìm, cho nên Tiểu Tứ Tử liền dẫn theo Thiên Tôn đến phòng mình.
Triển Chiêu có chút ngạc nhiên, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Thiên Tôn và Dạ Xoa Vương có xích mích à? Lần trước Long Miểu Miểu cũng có vẻ rất sợ hắn.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Ta chỉ nghe sư phụ nói qua Long Cửu Luyện là tên thần côn gì đó, chưa từng nghe thấy hắn nói gì khác.”
Đang nói chuyện, Thiên Tôn đã chọn ra hai bộ y phục đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, mình cũng cầm thêm một bộ nữa.
Y phục của Công Tôn mọi người đều có thể mặc, nhìn chung là thanh lịch, phiêu dật lại có phẩm vị.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi về ngủ sớm, mai còn phải dậy sớm nữa.
Lúc về đến viện liền thấy ở bên tường rào cách đó không xa, Lâm Dạ Hỏa đang ngồi bên hành lang, hai tay chống lên lan can, hình như đang đờ ra nhìn về hướng xa xa.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn sang hướng hắn đang nhìn, chỉ thấy đó chính là hướng quân doanh của Trâu Lương. Đèn trong quân trướng vẫn sáng, hẳn là Trâu Lương vẫn chưa ngủ.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, ý bảo Triển Chiêu đi trước.
Triển Chiêu gật đầu về viện, lại thấy Bạch Ngọc Đường đến bên hành lang.
Triển Chiêu khoanh tay, cảm thấy Bạch Ngọc Đường có thể hỏi được gì đó, dù sao bọn họ cũng là bạn đã lâu.
Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh hành lang.
Lâm Dạ Hỏa vẫn tiếp tục đờ ra.
Bạch Ngọc Đường đứng một lúc thì hỏi: “Hai ngươi là huynh đệ thất lạc nhiều năm à?”
Triển Chiêu ở trong viện nghe thấy, khóe miệng giật mạnh – Gì vậy?
Lâm Dạ Hỏa yên lặng quay đầu, ngẩng mặt lên nhìn Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt rõ ràng đang nói – Điên à? Tối ăn phải thứ bẩn hả?
Bạch Ngọc Đường nhướng mày một cái: “Hắn có vợ rồi?”
Lâm Dạ Hỏa tiếp tục nhìn Bạch Ngọc Đường như nhìn một thằng ngu si.
Bạch Ngọc Đường lại hỏi tiếp: “Hắn là nữ nhân à? Vậy cưới đi. Hay ngươi là nữ nhân? Vậy gả đi….”
Triển Chiêu đỡ trán, Bạch Ngọc Đường đang lảm nhảm cái gì đây?
Lâm Dạ Hỏa nhặt một cái vò rượu không lên ném tới.
Bạch Ngọc Đường đón lấy vò rượu, đặt sang bên, ngồi cạnh hành lang nhìn hắn: “Ta thực sự không hiểu hai ngươi lại có chuyện gì, chẳng lẽ hắn là kẻ thù giết cha ngươi sao? Hay ngươi là kẻ thù giết chết cha hắn?”
Bạch Ngọc Đường chỉ định trêu chọc hắn một câu mà thôi, ai ngờ Lâm Dạ Hỏa đột nhiên khẽ cau mày, thần sắc càng nghiêm trọng hơn.
Triển Chiêu ở phía sau quan sát, cảm thấy hình như Lâm Dạ Hỏa run lên một cái.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhìn Lâm Dạ Hỏa một lúc, nhíu mày hỏi: “Thật sao?”
Lâm Dạ Hỏa im lặng một lúc, đứng lên, thở dài: “Qua tết ta sẽ về Hỏa Phụng Đường.”
Nói xong rồi xoay người rời đi.
Bạch Ngọc Đường hơi cảm thấy khiếp sợ, nếu như không phải kẻ thù giết cha thì đâu đến nỗi Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương phải đến mức thủy hỏa bất dung thế này. Có lẽ Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương trước kia có phát sinh chuyện gì đó, lúc ở trong rừng mới phát hiện ra…. Rất có thể là do thù hận, không khéo còn là hận thù truyền kiếp nữa? Vậy đúng là cẩu huyết mà….
Triển Chiêu chạy ra, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Trong Long Đồ Án có vụ án nào ở Tây Vực không?”
Triển Chiêu nhíu mày: “Trong khu vực biên quan đại Tống hẳn là có, nhưng bên ngoài biên quan thì chưa chắc. Không phải thân thế của Trâu Lương vẫn chưa rõ ràng, được sói nuôi lớn sao? Hay là mọi người đang nói dối?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Bên trong Tàng Thư Các của Ma Cung có sách về vùng Tây Vực không?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, đột nhiên vỗ tay một cái: “Hồ đồ mà, chúng ta có thể đi hỏi Phong Lão gia tử a.”
Bạch Ngọc Đường vừa nghe cũng cảm thấy bất lực, tại sao lại quên mất cái này chứ, có chuyện giang hồ nào mà không hỏi Phong Truyền được a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.