Chương 32: Gội Đầu Giúp Em
michannn
10/04/2021
Bữa cơm của hai người trôi qua trong sự gượng gạo, ai cũng không ăn ngon miệng, trong lòng thấp thỏm vô cùng.
Nhậm Tác Chính bề ngoài tỏ vẻ điềm nhiên như không có gì, nhưng trong lòng hắn lại gợn lên từng đợt sóng gió.
Người đàn ông này rõ ràng rất yêu thích sự quan tâm mà Đổng Nhược Lam dành cho hắn, nhưng bởi vì trong lòng hắn vẫn còn bóng ma tâm lý, cùng với bệnh tình của Đổng Nhược Lam khiến cho Nhậm Tác Chính rất sợ.
Nhậm Tác Chính đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi nữa, hắn vẫn yêu Đổng Nhược Lam, nhưng hắn không thể nào lún sâu vào trong tình yêu không lối thoát này nữa.
Cứ hãy đợi qua thời gian khốn khó này đã, sau đó Nhậm Tác Chính sẽ buông tay Đổng Nhược Lam.
. . .
Một ngày mệt mỏi khiến Đổng Nhược Lam cả người đều uể oải.
Thiếu nữ ngâm mình trong bồn tắm đầy là nước hoa hồng. Vừa thơm vừa ngọt ngào, trong làn nước phủ đầy cánh hoa mơn mởn, thấp thoáng bóng dáng da dẻ trắng mịn của Đổng Nhược Lam.
Cô ngửa cô ra thành bồn tắm, hai mắt lim dim gần như muốn ngủ.
Đã nhiều đêm ngủ không ngon giấc, Đổng Nhược Lam tinh thần rất mệt mỏi không tỉnh táo nổi.
Bỗng cửa phòng tắm đột nhiên bật mở khiến cho Đổng Nhược Lam choàng tỉnh, kết quả trong nháy mắt Nhậm Tác Chính vừa đưa tay chạm lấy cô đã bị Đổng Nhược Lam theo bản năng hất tay ra.
"..." Nhậm Tác Chính không tỏ vẻ tức giận, hắn chỉ chậm rãi nói, "Là anh, đừng sợ."
Dường như cảm giác được bản thân mình đã hành động thái quá, Đổng Nhược Lam rụt người trong bồn tắm, vẻ mặt bị hun đỏ mà nói, "Xin lỗi... em không biết đó là anh..."
Nhậm Tác Chính hơi cười, đi tới gần cô, cũng không nói gì nữa.
Nhưng Đổng Nhược Lam lại không yên lòng, bởi vì lần trước cô cự tuyệt hắn mà người đàn ông này đã không nhìn cô. Bây giờ cô lại hất tay hắn, chưa biết chừng một lát nữa Nhậm Tác Chính thực sự sẽ trốn luôn ở thư phòng không thèm quan tâm đến cô nữa.
Thiếu nữ cứ phân vân mãi, sau cùng liền mang tâm trạng bất an mà nói: "Em nói thật đó, em không phải cố ý hất tay anh mà..."
Nhậm Tác Chính nghe thế vẫn cười: "Không sao, anh không để bụng. Em cũng đừng quá lo lắng."
Với sự dịu dàng bất thường này của người đàn ông khiến cho thiếu nữ có chút không được tự nhiên.
Chợt cô thấy hắn đến gần mình, ngồi xuống cái ghế ở cạnh bồn tắm, "Anh giúp em gội đầu."
Nhậm Tác Chính không đợi Đổng Nhược Lam trả lời thì đã đỡ đầu cô tựa vào bồn tắm, bắt đầu giúp cô gội sạch mái tóc thật mềm này.
Đổng Nhược Lam thận trọng hỏi: "Anh giúp em gội đầu?"
"Ừ, làm sao vậy?" Nhậm Tác Chính khẳng định thêm một lần nữa, sau đó lại lấy nước thấm ướt tóc cô.
Đổng Nhược Lam ngửa đầu nằm tựa lên thành bồn, hai mắt cô thủy chung nhìn lấy gương mặt của người đàn ông kia.
Ngũ quan Nhậm Tác Chính quá mức cương nghị lãnh khốc, mơ hồ mang theo khí chất uy nghiêm lạnh lẽo, điều này khiến cho Đổng Nhược Lam cho chút mờ mịt.
Rõ ràng hành động, lời nói của Nhậm Tác Chính rất dịu dàng ân cần, nếu không để ý còn tưởng rằng người đàn ông này còn thật tâm thật ý muốn yêu cô.
Nhưng chẳng hiểu vì sao Đổng Nhược Lam năm lần bảy lượt đều cảm thấy có gì rất kì quái. Giác quan thứ sáu của phụ nữ này nói cho cô biết, tình cảm giữa cô và Nhậm Tác Chính, không sớm thì muộn cũng sẽ tan rã mà thôi.
"Thoải mái hay không?" Nhậm Tác Chính đột ngột hỏi câu này khiến cho Đổng Nhược Lam choàng tỉnh khỏi những suy nghĩ vớ vẩn.
Người đàn ông này đã thoa dầu gội cẩn thận, cùng dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu giúp Đổng Nhược Lam, "Em đừng mở mắt, cẩn thận bọt xà phòng bắn vào mắt."
Đổng Nhược Lam không nghĩ nữa, cô vẫn là ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó nhẹ giọng: "Cảm ơn... Rất thoải mái..."
Cô gái nhỏ cả người ngâm mình trong bồn nước hoa hồng, mái tóc dài cũng được Nhậm Tác Chính gội giúp, vừa thơm vừa mềm mượt, hắn còn xoa đầu giúp cô, nhanh chóng, Đổng Nhược Lam cũng vì thế mà ngủ thiếp đi.
Nhậm Tác Chính nhìn thiếu nữ ngoan ngoãn đã ngủ say, hắn vẫn nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, được một lúc mới bắt đầu xả nước.
Nhậm Tác Chính vì sợ như lần trước, Đổng Nhược Lam ngất trong bồn tắm, nên hắn mới muốn vào xem thiếu nữ này như thế nào mà thôi.
Sau khi giúp Đổng Nhược Lam tắm rửa lau người xong, lúc hắn ôm cô trở về giường, Đổng Nhược Lam đột nhiên tỉnh dậy.
"A... Sao anh không gọi em dậy...?" Đổng Nhược Lam nắm lấy tay Nhậm Tác Chính không cho hắn đi, cô nhìn thấy trên người mình quần áo chỉnh tề vô cùng, lại còn rất thơm, cũng đủ biết trong lúc cô ngủ thiếp đi, Nhậm Tác Chính đã giúp cô tắm sạch, còn thay quần áo cho cô.
Nhậm Tác Chính ý cười càng nồng, thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn nằm trên giường đang nắm lấy cánh tay hắn, người đàn ông cũng giữ lấy tay cô, "Sợ em mệt, muốn để em ngủ thêm một chút mà thôi."
Đổng Nhược Lam nhỏ giọng khẽ ừm một tiếng, tiếp đó cô ngồi dậy, nhìn hắn, "Anh tắm giúp em sao?"
Thiếu nữ ấp úng nhìn hắn, còn muốn hỏi cả câu "Anh còn giúp em thay đồ nữa à?" nhưng vì ngại nên nửa câu cũng không dám thốt lên nữa.
Nhậm Tác Chính bề ngoài tỏ vẻ điềm nhiên như không có gì, nhưng trong lòng hắn lại gợn lên từng đợt sóng gió.
Người đàn ông này rõ ràng rất yêu thích sự quan tâm mà Đổng Nhược Lam dành cho hắn, nhưng bởi vì trong lòng hắn vẫn còn bóng ma tâm lý, cùng với bệnh tình của Đổng Nhược Lam khiến cho Nhậm Tác Chính rất sợ.
Nhậm Tác Chính đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi nữa, hắn vẫn yêu Đổng Nhược Lam, nhưng hắn không thể nào lún sâu vào trong tình yêu không lối thoát này nữa.
Cứ hãy đợi qua thời gian khốn khó này đã, sau đó Nhậm Tác Chính sẽ buông tay Đổng Nhược Lam.
. . .
Một ngày mệt mỏi khiến Đổng Nhược Lam cả người đều uể oải.
Thiếu nữ ngâm mình trong bồn tắm đầy là nước hoa hồng. Vừa thơm vừa ngọt ngào, trong làn nước phủ đầy cánh hoa mơn mởn, thấp thoáng bóng dáng da dẻ trắng mịn của Đổng Nhược Lam.
Cô ngửa cô ra thành bồn tắm, hai mắt lim dim gần như muốn ngủ.
Đã nhiều đêm ngủ không ngon giấc, Đổng Nhược Lam tinh thần rất mệt mỏi không tỉnh táo nổi.
Bỗng cửa phòng tắm đột nhiên bật mở khiến cho Đổng Nhược Lam choàng tỉnh, kết quả trong nháy mắt Nhậm Tác Chính vừa đưa tay chạm lấy cô đã bị Đổng Nhược Lam theo bản năng hất tay ra.
"..." Nhậm Tác Chính không tỏ vẻ tức giận, hắn chỉ chậm rãi nói, "Là anh, đừng sợ."
Dường như cảm giác được bản thân mình đã hành động thái quá, Đổng Nhược Lam rụt người trong bồn tắm, vẻ mặt bị hun đỏ mà nói, "Xin lỗi... em không biết đó là anh..."
Nhậm Tác Chính hơi cười, đi tới gần cô, cũng không nói gì nữa.
Nhưng Đổng Nhược Lam lại không yên lòng, bởi vì lần trước cô cự tuyệt hắn mà người đàn ông này đã không nhìn cô. Bây giờ cô lại hất tay hắn, chưa biết chừng một lát nữa Nhậm Tác Chính thực sự sẽ trốn luôn ở thư phòng không thèm quan tâm đến cô nữa.
Thiếu nữ cứ phân vân mãi, sau cùng liền mang tâm trạng bất an mà nói: "Em nói thật đó, em không phải cố ý hất tay anh mà..."
Nhậm Tác Chính nghe thế vẫn cười: "Không sao, anh không để bụng. Em cũng đừng quá lo lắng."
Với sự dịu dàng bất thường này của người đàn ông khiến cho thiếu nữ có chút không được tự nhiên.
Chợt cô thấy hắn đến gần mình, ngồi xuống cái ghế ở cạnh bồn tắm, "Anh giúp em gội đầu."
Nhậm Tác Chính không đợi Đổng Nhược Lam trả lời thì đã đỡ đầu cô tựa vào bồn tắm, bắt đầu giúp cô gội sạch mái tóc thật mềm này.
Đổng Nhược Lam thận trọng hỏi: "Anh giúp em gội đầu?"
"Ừ, làm sao vậy?" Nhậm Tác Chính khẳng định thêm một lần nữa, sau đó lại lấy nước thấm ướt tóc cô.
Đổng Nhược Lam ngửa đầu nằm tựa lên thành bồn, hai mắt cô thủy chung nhìn lấy gương mặt của người đàn ông kia.
Ngũ quan Nhậm Tác Chính quá mức cương nghị lãnh khốc, mơ hồ mang theo khí chất uy nghiêm lạnh lẽo, điều này khiến cho Đổng Nhược Lam cho chút mờ mịt.
Rõ ràng hành động, lời nói của Nhậm Tác Chính rất dịu dàng ân cần, nếu không để ý còn tưởng rằng người đàn ông này còn thật tâm thật ý muốn yêu cô.
Nhưng chẳng hiểu vì sao Đổng Nhược Lam năm lần bảy lượt đều cảm thấy có gì rất kì quái. Giác quan thứ sáu của phụ nữ này nói cho cô biết, tình cảm giữa cô và Nhậm Tác Chính, không sớm thì muộn cũng sẽ tan rã mà thôi.
"Thoải mái hay không?" Nhậm Tác Chính đột ngột hỏi câu này khiến cho Đổng Nhược Lam choàng tỉnh khỏi những suy nghĩ vớ vẩn.
Người đàn ông này đã thoa dầu gội cẩn thận, cùng dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu giúp Đổng Nhược Lam, "Em đừng mở mắt, cẩn thận bọt xà phòng bắn vào mắt."
Đổng Nhược Lam không nghĩ nữa, cô vẫn là ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó nhẹ giọng: "Cảm ơn... Rất thoải mái..."
Cô gái nhỏ cả người ngâm mình trong bồn nước hoa hồng, mái tóc dài cũng được Nhậm Tác Chính gội giúp, vừa thơm vừa mềm mượt, hắn còn xoa đầu giúp cô, nhanh chóng, Đổng Nhược Lam cũng vì thế mà ngủ thiếp đi.
Nhậm Tác Chính nhìn thiếu nữ ngoan ngoãn đã ngủ say, hắn vẫn nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, được một lúc mới bắt đầu xả nước.
Nhậm Tác Chính vì sợ như lần trước, Đổng Nhược Lam ngất trong bồn tắm, nên hắn mới muốn vào xem thiếu nữ này như thế nào mà thôi.
Sau khi giúp Đổng Nhược Lam tắm rửa lau người xong, lúc hắn ôm cô trở về giường, Đổng Nhược Lam đột nhiên tỉnh dậy.
"A... Sao anh không gọi em dậy...?" Đổng Nhược Lam nắm lấy tay Nhậm Tác Chính không cho hắn đi, cô nhìn thấy trên người mình quần áo chỉnh tề vô cùng, lại còn rất thơm, cũng đủ biết trong lúc cô ngủ thiếp đi, Nhậm Tác Chính đã giúp cô tắm sạch, còn thay quần áo cho cô.
Nhậm Tác Chính ý cười càng nồng, thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn nằm trên giường đang nắm lấy cánh tay hắn, người đàn ông cũng giữ lấy tay cô, "Sợ em mệt, muốn để em ngủ thêm một chút mà thôi."
Đổng Nhược Lam nhỏ giọng khẽ ừm một tiếng, tiếp đó cô ngồi dậy, nhìn hắn, "Anh tắm giúp em sao?"
Thiếu nữ ấp úng nhìn hắn, còn muốn hỏi cả câu "Anh còn giúp em thay đồ nữa à?" nhưng vì ngại nên nửa câu cũng không dám thốt lên nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.