Chương 14: Hồi Ức: Cả Trong Lẫn Ngoài Đều Vô Cùng Bẩn
michannn
02/04/2021
Đổng Nhược Lam buông điện thoại trả lại tủ đầu giường, chính mình ngồi không được nằm cũng không xong, rất lâu sau cơ thể vẫn đình trệ chẳng thể cử động được.
Cô bất động ngồi trên giường được một lúc, đôi môi mỏng nhuận hồng ngày xưa hiện tại đã tái nhợt đôi phần chốc chốc nhoẻn lên, thiếu nữ gượng gạo muốn trưng ra vẻ thỏa mãn vui sướng, thế nhưng đôi môi trắng bệch cùng vẻ mặt thiếu sức sống này rõ ràng chẳng thể nào giả ra bộ dạng ấy được.
Đổng Nhược Lam gắng sức cười, cố tình phô ra giọng cười thật sung sướng, căn phòng vắng lặng bỗng chốc dần vang lên tiếng cười, càng lúc càng to.
Nhưng rồi không gian lại chùng xuống, rốt cuộc cũng không cười nỗi mà bật lên khóc nức nở.
Đổng Nhược Lam cảm thấy tim mình đau nhói vô cùng.
Cô khóc thương bản thân mình, cũng như khóc thương cho chuyện tình dang dở
Rõ ràng cơ thể này đã ô uế dơ bẩn, rõ ràng trái tim của cô cũng bị người vẩy mực thấm đen, cả trong lẫn ngoài đều vô cùng bẩn.
Tâm tư lẫn thân thể đã chẳng còn do mình quản, thì lấy tư cách gì nói yêu đương với người ta?
Đổng Nhược Lam vội hất tung chăn gối tháo chạy vào phòng tắm.
Chính mình khóa chặt cửa, loạng choạng tìm tới vòi sen bật nước.
Dòng nước lạnh băng đổ xuống mái đầu, như xuyên thấu da thịt cũng như xuyên thấu cả tâm can, dưới sự lạnh lẽo chảy trong chính tâm hồn cô, mọi thứ đã chẳng còn quan trọng nữa.
Nếu ô uế, thì dùng nước sạch tẩy rửa.
Bẩn chỗ nào thì lau sạch chỗ đó.
Như vậy... có phải sẽ đủ tư cách yêu Lãnh Thần không?
Đổng Nhược Lam tự hỏi lòng, và rồi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Bàn tay chi chít vết thương cố gắng đem những dấu hôn chà sát, cô cố cọ rửa gột trôi đi vết tích mà hắn để lại, thế nhưng cho dù có mạnh tay đến đỏ ửng làn da trắng ngần, thì những tội lỗi ấy, những chứng cứ tố cáo cho con người dâm đãng của cô vẫn hiện rõ.
Thiếu nữ không mấy kiên nhẫn nhíu mày, nhưng phải làm sao đây chứ?
Cô cắn môi, sau đó lại chẳng ngại tàn phá cơ thể chính mình, móng tay đã cắt sát gần như chẳng thấy tí đầu móng lại đang ra sức cào rách phần da thịt.
Đổng Nhược Lam ghì chặt tay, móng tay ấn sâu trong lớp da mỏng nhìn như trong suốt, không rõ dùng bao nhiêu sức mạnh, cam chịu bấy nhiêu đau đớn, cho đến khi tất cả những dấu vết Nhậm Tác Chính để lại giờ đây đã đổi thành những vệt cắt dài rớm máu, Đổng Nhược Lam mới hả dạ dừng tay.
Nhưng làm đau chính mình vẫn chẳng khiến lòng cô thanh thản chút nào.
Càng nhìn thấy thân thể mình tàn tạ, Đổng Nhược Lam lại càng không cam chịu số phận bi thương.
Đôi chân mềm nhũn khụyu xuống nền đất lạnh, mặc cho vòi sen tưới đầy nước lạnh lẽo lên da thịt mình. Đổng Nhược Lam hoàn toàn thất bại...
Trong căn phòng ngập tràn hơi nước ẩm ướt, thân ảnh người ấy đơn bạc ngã gục, không hề có tiếng khóc, cũng chẳng thấy cơ thể kia run rẩy, cô tựa đầu vào gạch tường màu trắng, giọt nước từng dòng từng dòng chảy xuống hai bên má, là nước từ vòi sen chảy xuống cơ thể cô, hay là nước mắt xoáy vào tâm can, không ai biết, ngay cả chính cô cũng chẳng rõ.
Được một lúc để ổn định lại tâm tình, nữ nhân ấy đỡ thân mình đã bị tàn phá đến thảm bại đứng lên, tẩy rửa lại một chút, cũng không tiếp tục tra tấn bản thân, chính mình đem nước xối một lượt, lau khô người rồi trở về giường.
Quần áo cũng không thèm mặc, vẫn là để thân thể trần truồng như vậy nghênh đón hắn, có khi... Nhậm Tác Chính trông thấy Đổng Nhược Lam ngoan ngoãn vậy lại vui vẻ hơn.
Tốt nhất không nên làm Nhậm Tác Chính mất hứng... cô phải lấy lòng hắn.
Đổng Nhược Lam tự nhủ thầm, sau đó đem chăn đắp kín lên người, tự bọc mình lại như cái bánh bao nhỏ trắng trắng thuần khiết.
Khoé mắt cũng không còn đọng lệ, cánh môi cũng có chút nhếch lên cười, mà nụ cười này, nếu cho Nhậm Tác Chính tận mắt chứng kiến, có khi hắn cũng không rõ mình có thể tường tận hiểu được ý nghĩ trong nó hay không nữa.
Cô bất động ngồi trên giường được một lúc, đôi môi mỏng nhuận hồng ngày xưa hiện tại đã tái nhợt đôi phần chốc chốc nhoẻn lên, thiếu nữ gượng gạo muốn trưng ra vẻ thỏa mãn vui sướng, thế nhưng đôi môi trắng bệch cùng vẻ mặt thiếu sức sống này rõ ràng chẳng thể nào giả ra bộ dạng ấy được.
Đổng Nhược Lam gắng sức cười, cố tình phô ra giọng cười thật sung sướng, căn phòng vắng lặng bỗng chốc dần vang lên tiếng cười, càng lúc càng to.
Nhưng rồi không gian lại chùng xuống, rốt cuộc cũng không cười nỗi mà bật lên khóc nức nở.
Đổng Nhược Lam cảm thấy tim mình đau nhói vô cùng.
Cô khóc thương bản thân mình, cũng như khóc thương cho chuyện tình dang dở
Rõ ràng cơ thể này đã ô uế dơ bẩn, rõ ràng trái tim của cô cũng bị người vẩy mực thấm đen, cả trong lẫn ngoài đều vô cùng bẩn.
Tâm tư lẫn thân thể đã chẳng còn do mình quản, thì lấy tư cách gì nói yêu đương với người ta?
Đổng Nhược Lam vội hất tung chăn gối tháo chạy vào phòng tắm.
Chính mình khóa chặt cửa, loạng choạng tìm tới vòi sen bật nước.
Dòng nước lạnh băng đổ xuống mái đầu, như xuyên thấu da thịt cũng như xuyên thấu cả tâm can, dưới sự lạnh lẽo chảy trong chính tâm hồn cô, mọi thứ đã chẳng còn quan trọng nữa.
Nếu ô uế, thì dùng nước sạch tẩy rửa.
Bẩn chỗ nào thì lau sạch chỗ đó.
Như vậy... có phải sẽ đủ tư cách yêu Lãnh Thần không?
Đổng Nhược Lam tự hỏi lòng, và rồi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Bàn tay chi chít vết thương cố gắng đem những dấu hôn chà sát, cô cố cọ rửa gột trôi đi vết tích mà hắn để lại, thế nhưng cho dù có mạnh tay đến đỏ ửng làn da trắng ngần, thì những tội lỗi ấy, những chứng cứ tố cáo cho con người dâm đãng của cô vẫn hiện rõ.
Thiếu nữ không mấy kiên nhẫn nhíu mày, nhưng phải làm sao đây chứ?
Cô cắn môi, sau đó lại chẳng ngại tàn phá cơ thể chính mình, móng tay đã cắt sát gần như chẳng thấy tí đầu móng lại đang ra sức cào rách phần da thịt.
Đổng Nhược Lam ghì chặt tay, móng tay ấn sâu trong lớp da mỏng nhìn như trong suốt, không rõ dùng bao nhiêu sức mạnh, cam chịu bấy nhiêu đau đớn, cho đến khi tất cả những dấu vết Nhậm Tác Chính để lại giờ đây đã đổi thành những vệt cắt dài rớm máu, Đổng Nhược Lam mới hả dạ dừng tay.
Nhưng làm đau chính mình vẫn chẳng khiến lòng cô thanh thản chút nào.
Càng nhìn thấy thân thể mình tàn tạ, Đổng Nhược Lam lại càng không cam chịu số phận bi thương.
Đôi chân mềm nhũn khụyu xuống nền đất lạnh, mặc cho vòi sen tưới đầy nước lạnh lẽo lên da thịt mình. Đổng Nhược Lam hoàn toàn thất bại...
Trong căn phòng ngập tràn hơi nước ẩm ướt, thân ảnh người ấy đơn bạc ngã gục, không hề có tiếng khóc, cũng chẳng thấy cơ thể kia run rẩy, cô tựa đầu vào gạch tường màu trắng, giọt nước từng dòng từng dòng chảy xuống hai bên má, là nước từ vòi sen chảy xuống cơ thể cô, hay là nước mắt xoáy vào tâm can, không ai biết, ngay cả chính cô cũng chẳng rõ.
Được một lúc để ổn định lại tâm tình, nữ nhân ấy đỡ thân mình đã bị tàn phá đến thảm bại đứng lên, tẩy rửa lại một chút, cũng không tiếp tục tra tấn bản thân, chính mình đem nước xối một lượt, lau khô người rồi trở về giường.
Quần áo cũng không thèm mặc, vẫn là để thân thể trần truồng như vậy nghênh đón hắn, có khi... Nhậm Tác Chính trông thấy Đổng Nhược Lam ngoan ngoãn vậy lại vui vẻ hơn.
Tốt nhất không nên làm Nhậm Tác Chính mất hứng... cô phải lấy lòng hắn.
Đổng Nhược Lam tự nhủ thầm, sau đó đem chăn đắp kín lên người, tự bọc mình lại như cái bánh bao nhỏ trắng trắng thuần khiết.
Khoé mắt cũng không còn đọng lệ, cánh môi cũng có chút nhếch lên cười, mà nụ cười này, nếu cho Nhậm Tác Chính tận mắt chứng kiến, có khi hắn cũng không rõ mình có thể tường tận hiểu được ý nghĩ trong nó hay không nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.