Chương 18: Hồi Ức: Đau Đớn Này, Ghi Nhớ Đến Suốt Đời
michannn
02/04/2021
Nhậm Tác Chính hắn yêu đến thành thói quen, ngay từ khi bắt đầu, hắn đã nhận định người này chính là một phần thân thể của hắn, là sự gắn kết khó lòng chia cắt rời xa.
Càng ngày, hắn càng lún sâu, say mê chìm đắm trong cái lồng giam không lối thoát.
Nhưng rõ ràng là Nhậm Tác Chính hắn không hiểu, tình yêu nếu không xuất phát từ hai phía, sẽ không mang đến hạnh phúc.
Đáng tiếc, Đổng Nhược Lam một lòng không yêu hắn, lại như vậy đem cả trái tim trao cho Lãnh Thần.
Chẳng thà người ấy yêu một kẻ ngoài cuộc, hắn còn có thể dùng quyền lực, dùng tiền bạc ngăn chặn đám ong bướm loạn thất bát tao bên ngoài, đáng tiếc, kẻ mà người trong lòng của Đổng Nhược Lam yêu lại là Lãnh Thần.
Nhậm Tác Chính hắn làm sao có thể ra tay với anh em của hắn?
Càng đừng nói đến Lãnh Thần như vậy cũng có tình cảm với Đổng Nhược Lam...
Mỗi ngày mỗi ngày, tình cảm đơn thuần của trẻ con càng thêm biến chất.
Đổng Nhược Lam không còn là một cô gái nhỏ, lớn lên trong sự bảo bọc của hai vị thiếu gia nữa.
Cô ngày càng xinh đẹp, trở thành một thiếu nữ mi mạo thanh tú, dáng vóc yêu kiều.
Còn bọn họ, mỗi người tuổi cũng không nhỏ, hai mươi mấy tuổi đương đầu trên thương trường, hắc đạo nắm giữ đại cuộc.
Mỗi một thời khắc trôi qua, mọi thứ đều thay đổi, mọi dáng vóc hình hài sẽ biến đổi theo thời gian, duy nhất chỉ có, tình yêu thời thiếu niên đơn thuần mà hắn giữ trong lòng ngày một lớn lên không chút thay đổi.
Mỗi lần nhìn thấy Đổng Nhược Lam, Nhậm Tác Chính sẽ mang cảm giác muốn chiếm lấy, muốn đoạt được...
Tuy rằng trong lòng hắn yêu thích Đổng Nhược Lam, nhưng bề ngoài nam nhân này vẫn một mặt băng lạnh không cảm xúc, khiến cho cô gái nhỏ rất sợ hãi mỗi khi tiếp xúc gần.
Đổng Nhược Lam khi còn bé rất thích làm nũng, còn thường xuyên nằm vào lòng ca ca mặt lạnh nhà họ Nhậm mè nheo đủ điều.
Thế nhưng... càng lớn Đổng Nhược Lam lại càng thêm sợ hãi vị ca ca này.
So với lão thái gia, ca ca mà ngày ấy cô hết mực yêu thương, bất kể là dung mạo hay khí chất đều không chừa lại một chút cảm giác ôn hòa nào...
Thật sự chính là một con người không có độ ấm, quá mức lãnh khốc.
Mỗi một giây khắc bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Đổng Nhược Lam luôn có cảm giác như bị người nắm giữ chơi đùa, dù cho có lập tức vội vã dời tầm mắt, cung kính cúi đầu không dám nhìn hắn, thì vẫn có cảm giác như người ấy từ trên đỉnh trời, cao cao tại thượng liếc mắt khinh thường bắn về phía cô.
Loại cảm giác áp bức này, khiến cho thiếu nữ mười mấy tuổi khi ấy sợ hãi vô cùng, vậy nên suốt ngày chui rúc trong vòng tay Lãnh thiếu gia cần sự che chở, chỉ cần thấy mặt Nhậm Tác Chính cũng đủ dọa Đổng Nhược Lam sợ phát ngất.
Về sau, sự sợ hãi đó càng tăng dần theo thời gian, tuy nhiên, cô gái nhỏ ngày xưa cũng đã đủ tuổi trưởng thành, khi ấy, Lãnh Thần đi mất, một mình cô chống chọi với mọi thứ, dù cho trước đây chưa từng nhận lấy bất kì thương tổn nào, được yêu chiều đến cực hạn, giờ đây lại bị đánh đập, hứng chịu lời nói khó nghe.
Trái tim bị bóp nát, bị người giày xéo, chà đạp...
Cả cơ thể, cả tinh thần, đem một tiểu thiên sứ vấy bẩn...
Nhưng Đổng Nhược Lam cô lại chẳng còn lấy một chỗ dựa nào nữa, chỉ có mình cô tự chống cự trước sự tàn bạo của một kẻ không biết gì gọi là tình yêu!
Đổng Nhược Lam nhẫn, cô nhịn, cô đau đớn, cô khốn khổ như vậy... Lãnh Thần ở nơi thật xa đó, có thật sự biết không? Hay anh biết, lại như cố tình không biết?
Đổng Nhược Lam từng nói với Nhậm Tác Chính. Bởi vì cô tin tưởng có một ngày người ấy trở về, thế nên mới chống cự được lâu đến như vậy.
Khi ấy, Nhậm Tác Chính chỉ cười trào phúng, đem từng câu từng câu ghim vào tim cô.
"Vậy là em còn chưa biết. Rõ ràng Lãnh Thần của em biết tôi xâm phạm đến em, làm nhục em, mỗi ngày đều đem em đè dưới thân, nghe tiếng em rên rỉ hoan ái, thế nhưng y không lên tiếng bảo tôi dừng lại. Bởi vì sao chứ?" , dừng một chút, nam nhân híp lại cặp mắt thâm sâu, sau đó đột ngột nhếch miệng cười.
"Bởi vì y vốn cũng chỉ xem em là con cờ dưới tay của y thôi. Muốn lợi dụng em để mà lấy cổ phần trong tay tôi. Em nghĩ... em đáng giá lắm sao? Trong mắt của tôi, em chỉ là món đồ chơi bị người khác vứt. Tôi thích thì hưởng dụng qua em, nếu mà tôi đã chán, đem em vứt đi, chưa chắc người yêu Lãnh Thần của em lại đem em về mà yêu thương."
Một lời nói này như con dao bén nhọn đâm thẳng vào tim, đớn đau này, ghi nhớ đến suốt đời.
_______________________________
Càng ngày, hắn càng lún sâu, say mê chìm đắm trong cái lồng giam không lối thoát.
Nhưng rõ ràng là Nhậm Tác Chính hắn không hiểu, tình yêu nếu không xuất phát từ hai phía, sẽ không mang đến hạnh phúc.
Đáng tiếc, Đổng Nhược Lam một lòng không yêu hắn, lại như vậy đem cả trái tim trao cho Lãnh Thần.
Chẳng thà người ấy yêu một kẻ ngoài cuộc, hắn còn có thể dùng quyền lực, dùng tiền bạc ngăn chặn đám ong bướm loạn thất bát tao bên ngoài, đáng tiếc, kẻ mà người trong lòng của Đổng Nhược Lam yêu lại là Lãnh Thần.
Nhậm Tác Chính hắn làm sao có thể ra tay với anh em của hắn?
Càng đừng nói đến Lãnh Thần như vậy cũng có tình cảm với Đổng Nhược Lam...
Mỗi ngày mỗi ngày, tình cảm đơn thuần của trẻ con càng thêm biến chất.
Đổng Nhược Lam không còn là một cô gái nhỏ, lớn lên trong sự bảo bọc của hai vị thiếu gia nữa.
Cô ngày càng xinh đẹp, trở thành một thiếu nữ mi mạo thanh tú, dáng vóc yêu kiều.
Còn bọn họ, mỗi người tuổi cũng không nhỏ, hai mươi mấy tuổi đương đầu trên thương trường, hắc đạo nắm giữ đại cuộc.
Mỗi một thời khắc trôi qua, mọi thứ đều thay đổi, mọi dáng vóc hình hài sẽ biến đổi theo thời gian, duy nhất chỉ có, tình yêu thời thiếu niên đơn thuần mà hắn giữ trong lòng ngày một lớn lên không chút thay đổi.
Mỗi lần nhìn thấy Đổng Nhược Lam, Nhậm Tác Chính sẽ mang cảm giác muốn chiếm lấy, muốn đoạt được...
Tuy rằng trong lòng hắn yêu thích Đổng Nhược Lam, nhưng bề ngoài nam nhân này vẫn một mặt băng lạnh không cảm xúc, khiến cho cô gái nhỏ rất sợ hãi mỗi khi tiếp xúc gần.
Đổng Nhược Lam khi còn bé rất thích làm nũng, còn thường xuyên nằm vào lòng ca ca mặt lạnh nhà họ Nhậm mè nheo đủ điều.
Thế nhưng... càng lớn Đổng Nhược Lam lại càng thêm sợ hãi vị ca ca này.
So với lão thái gia, ca ca mà ngày ấy cô hết mực yêu thương, bất kể là dung mạo hay khí chất đều không chừa lại một chút cảm giác ôn hòa nào...
Thật sự chính là một con người không có độ ấm, quá mức lãnh khốc.
Mỗi một giây khắc bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Đổng Nhược Lam luôn có cảm giác như bị người nắm giữ chơi đùa, dù cho có lập tức vội vã dời tầm mắt, cung kính cúi đầu không dám nhìn hắn, thì vẫn có cảm giác như người ấy từ trên đỉnh trời, cao cao tại thượng liếc mắt khinh thường bắn về phía cô.
Loại cảm giác áp bức này, khiến cho thiếu nữ mười mấy tuổi khi ấy sợ hãi vô cùng, vậy nên suốt ngày chui rúc trong vòng tay Lãnh thiếu gia cần sự che chở, chỉ cần thấy mặt Nhậm Tác Chính cũng đủ dọa Đổng Nhược Lam sợ phát ngất.
Về sau, sự sợ hãi đó càng tăng dần theo thời gian, tuy nhiên, cô gái nhỏ ngày xưa cũng đã đủ tuổi trưởng thành, khi ấy, Lãnh Thần đi mất, một mình cô chống chọi với mọi thứ, dù cho trước đây chưa từng nhận lấy bất kì thương tổn nào, được yêu chiều đến cực hạn, giờ đây lại bị đánh đập, hứng chịu lời nói khó nghe.
Trái tim bị bóp nát, bị người giày xéo, chà đạp...
Cả cơ thể, cả tinh thần, đem một tiểu thiên sứ vấy bẩn...
Nhưng Đổng Nhược Lam cô lại chẳng còn lấy một chỗ dựa nào nữa, chỉ có mình cô tự chống cự trước sự tàn bạo của một kẻ không biết gì gọi là tình yêu!
Đổng Nhược Lam nhẫn, cô nhịn, cô đau đớn, cô khốn khổ như vậy... Lãnh Thần ở nơi thật xa đó, có thật sự biết không? Hay anh biết, lại như cố tình không biết?
Đổng Nhược Lam từng nói với Nhậm Tác Chính. Bởi vì cô tin tưởng có một ngày người ấy trở về, thế nên mới chống cự được lâu đến như vậy.
Khi ấy, Nhậm Tác Chính chỉ cười trào phúng, đem từng câu từng câu ghim vào tim cô.
"Vậy là em còn chưa biết. Rõ ràng Lãnh Thần của em biết tôi xâm phạm đến em, làm nhục em, mỗi ngày đều đem em đè dưới thân, nghe tiếng em rên rỉ hoan ái, thế nhưng y không lên tiếng bảo tôi dừng lại. Bởi vì sao chứ?" , dừng một chút, nam nhân híp lại cặp mắt thâm sâu, sau đó đột ngột nhếch miệng cười.
"Bởi vì y vốn cũng chỉ xem em là con cờ dưới tay của y thôi. Muốn lợi dụng em để mà lấy cổ phần trong tay tôi. Em nghĩ... em đáng giá lắm sao? Trong mắt của tôi, em chỉ là món đồ chơi bị người khác vứt. Tôi thích thì hưởng dụng qua em, nếu mà tôi đã chán, đem em vứt đi, chưa chắc người yêu Lãnh Thần của em lại đem em về mà yêu thương."
Một lời nói này như con dao bén nhọn đâm thẳng vào tim, đớn đau này, ghi nhớ đến suốt đời.
_______________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.