Chương 39: Hồi Ức: "tôi Không Yêu Anh Ấy"
michannn
17/04/2021
Trong phòng u tối lạnh lẽo, thân ảnh nhỏ gầy của thiếu nữ đang nằm co ro trên chiếc giường to lớn.
Đổng Nhược Lam nằm ở trong góc giường, thân thể cuộn lại sau cơn chấn kinh, hai tay rất gầy chằng chịt những vết thương lớn nhỏ đang ôm chặt lấy trước ngực.
Cửa phòng đột ngột bị đá văng ra nghe tiếng vang ầm ầm, trong nháy mắt Đổng Nhược Lam đã hoảng sợ rụt người, thân thể càng thêm cuộn tròn lại, cô không nhịn được sợ hãi mà run lên bần bật.
Lại tới rồi... Tên ác ma kia lại tới rồi...
Đổng Nhược Lam không cần xoay lưng lại cũng đủ biết, phía sau mình chính là ai. Cũng rõ ràng hơn ai hết, người đàn ông kia đang dùng đôi mắt đỏ sẫm đục khóe lên cơ thể cô.
Hắn đang tức giận!
"Nhược Lam!"
Thanh âm phẫn nộ của Nhậm Tác Chính lạnh buốt không có chút nhiệt độ nào từ phía sau lưng Đổng Nhược Lam truyền tới.
"Lãnh Thần đã gọi đến cho em?"
"..." Đổng Nhược Lam phát run, cô gái nhỏ mặc chiếc váy trắng không ngừng co người muốn trốn.
Để đáp lại câu hỏi kia của Nhậm Tác Chính, ngoài bóng lưng đang không ngừng run rẩy của thiếu nữ ra thì không còn gì khác.
"Nhược Lam, tôi hỏi em lại một lần nữa." Thanh âm của Nhậm Tác Chính ẩn nhẫn sự tức giận mạnh liệt. Đổng Nhược Lam cảm nhận được khí tức bùng cháy trên người Nhậm Tác Chính.
Hai mắt hung tợn của Nhậm Tác Chính nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang không ngừng run rẩy trên giường kia.
"Em vẫn còn yêu y phải không? Có phải đến tận thời điểm này, trong lòng em vẫn chỉ có Lãnh Thần?"
Đổng Nhược Lam nghe vậy lại không thể nói gì, trong mắt Đổng Nhược Lam, Nhậm Tác Chính muôn đời đều là cầm thú, không có lương tâm!
Người cô yêu là Lãnh Thần, vì sao năm lần bảy lượt đều bị người đàn ông tên là Nhậm Tác Chính kia chen chân chia cắt.
Lãnh Thần của cô là chính nhân quân tử, là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời. Anh yêu cô và trân trọng cô hết mực, tuyệt đối không thể nào phản bội cô.
Bởi vì Đổng Nhược Lam im lặng không lên tiếng, cũng chẳng buồn quay mặt lại nhìn hắn khiến cho Nhậm Tác Chính càng thêm căm phẫn.
Người đàn ông nhẫn nhịn trên trán nổi lên gân xanh, hắn tức giận tiến đến bên giường.
Nhưng Đổng Nhược Lam vừa thấy đệm giường lún xuống đã biết Nhậm Tác Chính muốn tới bắt mình, thiếu nữ hoảng loạn thoáng bỏ chạy.
Mà còn chưa chạy được đã bị Nhậm Tác Chính nắm lấy mái tóc mềm mượt đang xõa dài của cô mà kèo ghì lại.
"Mẹ kiếp, tôi hỏi em, em điếc rồi sao?"
"..." - Cứu
Nước mắt của Đổng Nhược Lam vì cơn đau da đầu ê buốt mà rơi xuống gương mặt diễm lệ. Cô đau nhưng lại không dám kêu, chỉ có thể trong lòng thầm nguyện cầu cho người đàn ông này nhẹ tay một chút.
Thiếu nữ thân thể mảnh mai như vậy mà lại bị một người đàn ông cường tráng chiếm giữ, cô gắt gao cắn chặt môi không dám kêu đa, hai tay ôm lấy mớ tóc bị kéo.
"Em nhìn tôi! Đổng Nhược Lam, tôi không cho em tránh!"
Sức lực của Nhậm Tác Chính đương nhiên rất lớn, tuy nhiên hắn đã tận sức giảm lực tay. Nhưng cũng đủ khiến Đổng Nhược Lam chịu tổn thương.
Khuôn mặt của Đổng Nhược Lam đỏ lên, cô đau đớn khóc, phải ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông hung bạo phía trước.
"Lãnh Thần đã nói gì với em! Y có phải hứa hẹn trở về bên cạnh em hay không?"
"Không... không có!" Đổng Nhược Lam hoảng sợ hai mắt rưng rưng, cô sợ lắm! Sợ hãi người đàn ông này sẽ ngay lập tức bóp chết cô.
"Thần ca không có nói như vậy... Tôi, tôi sẽ nói với anh ấy tôi không còn yêu anh ấy nữa... Anh- anh đừng tức giận..."
Nhậm Tác Chính thấy Đổng Nhược Lam gấp rút nói ra mấy lời này, người đàn ông âm lãnh cười lên mấy tiếng, hắn tiến tới ép Đổng Nhược Lam vào trong cạnh giường, bóp lấy má cô
"Đổng Nhược Lam! Tôi nói cho em biết, em đừng mơ tưởng đến một ngày được quay trở về bên cạnh Lãnh Thần!"
"Tôi.. tôi không có suy nghĩ đó..." Đổng Nhược Lam hoảng sợ nhắm mắt, cô đã chịu không nổi sự hung tàn này rồi!
"Em nghĩ Lãnh Thần có cái gan đem em từ tay tôi cướp đi được sao? Đổng Nhược Lam em đừng coi thường tôi, đừng tưởng tôi không dám làm gì y!"
Nhậm Tác Chính trong lòng tràn ngập phẫn nộ lia mắt nhìn biểu tình sợ hãi của Đổng Nhược Lam.
Hắn biết, Lãnh Thần chính là điểm yếu của cô.
Đổng Nhược Lam sau khi nghe Nhậm Tác Chính nói về Lãnh Thần, cô hoàn toàn mất đi bình tĩnh.
Thiếu nữ thương tâm khóc, cô níu lấy tay người đàn ông đang nắm tóc mình, "Đừng mà Tác Chính... anh đừng làm gì tổn hại đến Lãnh Thần"
Đổng Nhược Lam hoảng sợ vô cùng, cô gấp gáp: "Tôi không yêu Lãnh Thần! Tôi không yêu anh ấy... Nhậm Tác Chính... anh đừng mà! Tôi thề, tôi không dám liên lạc với anh ấy nữa... Tôi van xin anh, giữ lại cho Lãnh Thần một mạng..."
Thiếu nữ này biết, chọc giận đến Nhậm Tác Chính, thì người khác sẽ sống không bằng chết!
Mà cô không muốn Lãnh Thần phải chết...! Người yêu của cô, tình yêu cả đời của cô... người mà Đổng Nhược Lam xem là cả sinh mệnh, cô nhất định phải giữ cho Lãnh Thần an toàn.
Đổng Nhược Lam nằm ở trong góc giường, thân thể cuộn lại sau cơn chấn kinh, hai tay rất gầy chằng chịt những vết thương lớn nhỏ đang ôm chặt lấy trước ngực.
Cửa phòng đột ngột bị đá văng ra nghe tiếng vang ầm ầm, trong nháy mắt Đổng Nhược Lam đã hoảng sợ rụt người, thân thể càng thêm cuộn tròn lại, cô không nhịn được sợ hãi mà run lên bần bật.
Lại tới rồi... Tên ác ma kia lại tới rồi...
Đổng Nhược Lam không cần xoay lưng lại cũng đủ biết, phía sau mình chính là ai. Cũng rõ ràng hơn ai hết, người đàn ông kia đang dùng đôi mắt đỏ sẫm đục khóe lên cơ thể cô.
Hắn đang tức giận!
"Nhược Lam!"
Thanh âm phẫn nộ của Nhậm Tác Chính lạnh buốt không có chút nhiệt độ nào từ phía sau lưng Đổng Nhược Lam truyền tới.
"Lãnh Thần đã gọi đến cho em?"
"..." Đổng Nhược Lam phát run, cô gái nhỏ mặc chiếc váy trắng không ngừng co người muốn trốn.
Để đáp lại câu hỏi kia của Nhậm Tác Chính, ngoài bóng lưng đang không ngừng run rẩy của thiếu nữ ra thì không còn gì khác.
"Nhược Lam, tôi hỏi em lại một lần nữa." Thanh âm của Nhậm Tác Chính ẩn nhẫn sự tức giận mạnh liệt. Đổng Nhược Lam cảm nhận được khí tức bùng cháy trên người Nhậm Tác Chính.
Hai mắt hung tợn của Nhậm Tác Chính nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang không ngừng run rẩy trên giường kia.
"Em vẫn còn yêu y phải không? Có phải đến tận thời điểm này, trong lòng em vẫn chỉ có Lãnh Thần?"
Đổng Nhược Lam nghe vậy lại không thể nói gì, trong mắt Đổng Nhược Lam, Nhậm Tác Chính muôn đời đều là cầm thú, không có lương tâm!
Người cô yêu là Lãnh Thần, vì sao năm lần bảy lượt đều bị người đàn ông tên là Nhậm Tác Chính kia chen chân chia cắt.
Lãnh Thần của cô là chính nhân quân tử, là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời. Anh yêu cô và trân trọng cô hết mực, tuyệt đối không thể nào phản bội cô.
Bởi vì Đổng Nhược Lam im lặng không lên tiếng, cũng chẳng buồn quay mặt lại nhìn hắn khiến cho Nhậm Tác Chính càng thêm căm phẫn.
Người đàn ông nhẫn nhịn trên trán nổi lên gân xanh, hắn tức giận tiến đến bên giường.
Nhưng Đổng Nhược Lam vừa thấy đệm giường lún xuống đã biết Nhậm Tác Chính muốn tới bắt mình, thiếu nữ hoảng loạn thoáng bỏ chạy.
Mà còn chưa chạy được đã bị Nhậm Tác Chính nắm lấy mái tóc mềm mượt đang xõa dài của cô mà kèo ghì lại.
"Mẹ kiếp, tôi hỏi em, em điếc rồi sao?"
"..." - Cứu
Nước mắt của Đổng Nhược Lam vì cơn đau da đầu ê buốt mà rơi xuống gương mặt diễm lệ. Cô đau nhưng lại không dám kêu, chỉ có thể trong lòng thầm nguyện cầu cho người đàn ông này nhẹ tay một chút.
Thiếu nữ thân thể mảnh mai như vậy mà lại bị một người đàn ông cường tráng chiếm giữ, cô gắt gao cắn chặt môi không dám kêu đa, hai tay ôm lấy mớ tóc bị kéo.
"Em nhìn tôi! Đổng Nhược Lam, tôi không cho em tránh!"
Sức lực của Nhậm Tác Chính đương nhiên rất lớn, tuy nhiên hắn đã tận sức giảm lực tay. Nhưng cũng đủ khiến Đổng Nhược Lam chịu tổn thương.
Khuôn mặt của Đổng Nhược Lam đỏ lên, cô đau đớn khóc, phải ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông hung bạo phía trước.
"Lãnh Thần đã nói gì với em! Y có phải hứa hẹn trở về bên cạnh em hay không?"
"Không... không có!" Đổng Nhược Lam hoảng sợ hai mắt rưng rưng, cô sợ lắm! Sợ hãi người đàn ông này sẽ ngay lập tức bóp chết cô.
"Thần ca không có nói như vậy... Tôi, tôi sẽ nói với anh ấy tôi không còn yêu anh ấy nữa... Anh- anh đừng tức giận..."
Nhậm Tác Chính thấy Đổng Nhược Lam gấp rút nói ra mấy lời này, người đàn ông âm lãnh cười lên mấy tiếng, hắn tiến tới ép Đổng Nhược Lam vào trong cạnh giường, bóp lấy má cô
"Đổng Nhược Lam! Tôi nói cho em biết, em đừng mơ tưởng đến một ngày được quay trở về bên cạnh Lãnh Thần!"
"Tôi.. tôi không có suy nghĩ đó..." Đổng Nhược Lam hoảng sợ nhắm mắt, cô đã chịu không nổi sự hung tàn này rồi!
"Em nghĩ Lãnh Thần có cái gan đem em từ tay tôi cướp đi được sao? Đổng Nhược Lam em đừng coi thường tôi, đừng tưởng tôi không dám làm gì y!"
Nhậm Tác Chính trong lòng tràn ngập phẫn nộ lia mắt nhìn biểu tình sợ hãi của Đổng Nhược Lam.
Hắn biết, Lãnh Thần chính là điểm yếu của cô.
Đổng Nhược Lam sau khi nghe Nhậm Tác Chính nói về Lãnh Thần, cô hoàn toàn mất đi bình tĩnh.
Thiếu nữ thương tâm khóc, cô níu lấy tay người đàn ông đang nắm tóc mình, "Đừng mà Tác Chính... anh đừng làm gì tổn hại đến Lãnh Thần"
Đổng Nhược Lam hoảng sợ vô cùng, cô gấp gáp: "Tôi không yêu Lãnh Thần! Tôi không yêu anh ấy... Nhậm Tác Chính... anh đừng mà! Tôi thề, tôi không dám liên lạc với anh ấy nữa... Tôi van xin anh, giữ lại cho Lãnh Thần một mạng..."
Thiếu nữ này biết, chọc giận đến Nhậm Tác Chính, thì người khác sẽ sống không bằng chết!
Mà cô không muốn Lãnh Thần phải chết...! Người yêu của cô, tình yêu cả đời của cô... người mà Đổng Nhược Lam xem là cả sinh mệnh, cô nhất định phải giữ cho Lãnh Thần an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.