Chương 4: Trọng Sinh (2)
michannn
01/04/2021
"Bảo bối.", người đàn ông đó thấp giọng nỉ non.
Trong nháy mắt, cả bả vai cũng cứng ngắc, cô theo bản năng muốn tìm chỗ trốn tránh ánh mắt như lửa đốt khoét sâu vào da thịt cô của người đàn ông nọ.
Nhậm Tác Chính đưa tay đến chạm vào gương mặt Đổng Nhược Lam, bàn tay thô ráp miết chặt cái cằm nhỏ của cô, những ngón tay thô dài vẫn như cũ cảm thấy an toàn cùng ấm áp khó tả lan tràn khắp các tế bào.
Đổng Nhược Lam cảm giác mình cơ hồ không thể hô hấp nổi nữa, sắc mặt cô tái nhợt kinh sợ, vội vàng cuống quýt xoay người muốn tránh né đi bàn tay như gông xiềng xích lấy mình kia.
Thế nhưng càng tránh né hắn, hắn lại càng lấn lướt tiến đến gần cô.
"Tiểu Lam..." người đàn ông nọ trừ bỏ vẻ ngoài đáng sợ, hiện tại lại cố gắng bộc lộ vẻ yêu chiều nâng niu sâu thẳm trong đôi mắt.
Nhậm Tác Chính thực sự rất nhớ nữ nhân này, nhớ cô đến phát điên! Đã bao nhiêu lần trong cơn mơ hắn cầu mong được ôm lấy cô, được yêu thương cô.
Hắn đưa tay ôm ghì lấy Đổng Nhược Lam, mặc kệ cho người trước mắt mình có bao nhiêu kinh sợ trong lòng, thanh âm đầy từ tính thăm thẳm thở dài.
"Anh có thể ôm em một chút không?", hắn ghì chặt cô, dùng cánh tay rắn chắc ôm cô vào lồng ngực, khoé môi hắn khêu gợi nhẹ nhàng một nụ cười thực mãn nguyện, sâu trong cõi lòng trống rỗng của một bậc đế vương chưa từng có được tình yêu, hắn một lần nữa khẳng định, người con gái này mang đến sự ấm áp vỗ về trái tim giá lạnh của hắn sau ngần ấy năm.
Mỗi một tế bào trong da thịt Đổng Nhược Lam đều bị cái ôm của Nhậm Tác Chính mà trở nên căng thẳng cực độ.
Cái ôm kéo dài thật lâu, sự ấm áp cùng khí tức thanh sạch của thiếu nữ cuốn lấy trái tim hắn.
Người đàn ông buông lõng tay, hắn bắt đầu quan sát cô thêm một lần.
Quả thực, trên khuôn mặt mang đậm vết thương đang vô cùng lo lắng, khoé môi bị rách một đường vẫn còn rất mới, bên thái dương một đạo vết rạch dài hằng sâu lồi lõm.
Nếu hắn không nhớ nhầm, hai năm trước trong kí ức của hắn, hay chính là đêm hôm qua của hiện tại hắn đã đem bình hoa đặt trong phòng khách đập vào đầu cô, máu đỏ sẫm ướt đẫm tấm thảm trắng tinh, từng giọt rơi xuống bắt mắt như từng đoá u linh hoa, hiện thân của địa ngục.
Hắn thở dài thườn thượt, trải qua một đời, cuối cùng lại nhìn thấy những gì mình đã từng làm với người hắn yêu nhất trong kiếp trước.
Nếu như hắn sống lại sớm hơn vài năm, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Giữa Nhậm Tác Chính hắn và Đổng Nhược Lam vẫn chưa phát sinh quan hệ, hắn cũng sẽ không đắm mình trong cái tình yêu sai trái thế này.
Đối mặt với một Nhậm Tác Chính ôn nhu như nước thế này, Đổng Nhược Lam chỉ cảm thấy hoảng sợ tột cùng.
Điều khiến cô hoảng sợ không phải chỉ là nhìn thấy gương mặt của hắn... mà là đôi mắt của cô, sao lại có thể thế này...?
Đổng Nhược Lam đưa tay ôm một bên mặt, tiếp đến cẩn thận sờ sờ những đốt ngón tay, rồi đến cẳng chân bên trái của mình, xác định rõ ràng nó vẫn còn cảm giác, đôi đồng tử màu trà phảng phất nét kinh ngạc quá đỗi.
Lồng ngực cô vẫn còn đang điên cuồng dao động.
Sự việc này sao lại có thể xảy ra?
Đối với sự bàng hoàng của thiếu nữ, Nhậm Tác Chính sau một thời gian bất động thanh sắc cũng trở nên nghi hoặc, hắn hơi nhíu mày kiếm uy phong, trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
Loại biểu cảm này quá sức kì hoặc, giống như thể Đổng Nhược Lam... đang thắc mắc vì sao chính mình hiện tại còn lành lặn như thế?
"Khớp xương ngón tay của em không gãy, chân cũng chưa từng bị gậy batoong đánh qua. Mắt vẫn nhìn thấy rõ, bình hoa lưu ly em thích ở phòng khách vẫn còn nguyên vẹn...", hắn thả chậm nhịp độ, thấp giọng đem những việc kia trình bày, sau đó vẫn tiếp tục dò xét thái độ của Đổng Nhược Lam.
Lời vừa dứt, Đổng Nhược Lam rốt cuộc cũng mờ lờ hiểu rõ vài chuyện.
Sau lưng cô đã ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh, cô không tìm được nửa câu để tiếp lời Nhậm Tác Chính.
Bởi lẽ những gì hắn vừa nói đều ứng hết những sự kiện của hai năm trước.
Trong nháy mắt, cả bả vai cũng cứng ngắc, cô theo bản năng muốn tìm chỗ trốn tránh ánh mắt như lửa đốt khoét sâu vào da thịt cô của người đàn ông nọ.
Nhậm Tác Chính đưa tay đến chạm vào gương mặt Đổng Nhược Lam, bàn tay thô ráp miết chặt cái cằm nhỏ của cô, những ngón tay thô dài vẫn như cũ cảm thấy an toàn cùng ấm áp khó tả lan tràn khắp các tế bào.
Đổng Nhược Lam cảm giác mình cơ hồ không thể hô hấp nổi nữa, sắc mặt cô tái nhợt kinh sợ, vội vàng cuống quýt xoay người muốn tránh né đi bàn tay như gông xiềng xích lấy mình kia.
Thế nhưng càng tránh né hắn, hắn lại càng lấn lướt tiến đến gần cô.
"Tiểu Lam..." người đàn ông nọ trừ bỏ vẻ ngoài đáng sợ, hiện tại lại cố gắng bộc lộ vẻ yêu chiều nâng niu sâu thẳm trong đôi mắt.
Nhậm Tác Chính thực sự rất nhớ nữ nhân này, nhớ cô đến phát điên! Đã bao nhiêu lần trong cơn mơ hắn cầu mong được ôm lấy cô, được yêu thương cô.
Hắn đưa tay ôm ghì lấy Đổng Nhược Lam, mặc kệ cho người trước mắt mình có bao nhiêu kinh sợ trong lòng, thanh âm đầy từ tính thăm thẳm thở dài.
"Anh có thể ôm em một chút không?", hắn ghì chặt cô, dùng cánh tay rắn chắc ôm cô vào lồng ngực, khoé môi hắn khêu gợi nhẹ nhàng một nụ cười thực mãn nguyện, sâu trong cõi lòng trống rỗng của một bậc đế vương chưa từng có được tình yêu, hắn một lần nữa khẳng định, người con gái này mang đến sự ấm áp vỗ về trái tim giá lạnh của hắn sau ngần ấy năm.
Mỗi một tế bào trong da thịt Đổng Nhược Lam đều bị cái ôm của Nhậm Tác Chính mà trở nên căng thẳng cực độ.
Cái ôm kéo dài thật lâu, sự ấm áp cùng khí tức thanh sạch của thiếu nữ cuốn lấy trái tim hắn.
Người đàn ông buông lõng tay, hắn bắt đầu quan sát cô thêm một lần.
Quả thực, trên khuôn mặt mang đậm vết thương đang vô cùng lo lắng, khoé môi bị rách một đường vẫn còn rất mới, bên thái dương một đạo vết rạch dài hằng sâu lồi lõm.
Nếu hắn không nhớ nhầm, hai năm trước trong kí ức của hắn, hay chính là đêm hôm qua của hiện tại hắn đã đem bình hoa đặt trong phòng khách đập vào đầu cô, máu đỏ sẫm ướt đẫm tấm thảm trắng tinh, từng giọt rơi xuống bắt mắt như từng đoá u linh hoa, hiện thân của địa ngục.
Hắn thở dài thườn thượt, trải qua một đời, cuối cùng lại nhìn thấy những gì mình đã từng làm với người hắn yêu nhất trong kiếp trước.
Nếu như hắn sống lại sớm hơn vài năm, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Giữa Nhậm Tác Chính hắn và Đổng Nhược Lam vẫn chưa phát sinh quan hệ, hắn cũng sẽ không đắm mình trong cái tình yêu sai trái thế này.
Đối mặt với một Nhậm Tác Chính ôn nhu như nước thế này, Đổng Nhược Lam chỉ cảm thấy hoảng sợ tột cùng.
Điều khiến cô hoảng sợ không phải chỉ là nhìn thấy gương mặt của hắn... mà là đôi mắt của cô, sao lại có thể thế này...?
Đổng Nhược Lam đưa tay ôm một bên mặt, tiếp đến cẩn thận sờ sờ những đốt ngón tay, rồi đến cẳng chân bên trái của mình, xác định rõ ràng nó vẫn còn cảm giác, đôi đồng tử màu trà phảng phất nét kinh ngạc quá đỗi.
Lồng ngực cô vẫn còn đang điên cuồng dao động.
Sự việc này sao lại có thể xảy ra?
Đối với sự bàng hoàng của thiếu nữ, Nhậm Tác Chính sau một thời gian bất động thanh sắc cũng trở nên nghi hoặc, hắn hơi nhíu mày kiếm uy phong, trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
Loại biểu cảm này quá sức kì hoặc, giống như thể Đổng Nhược Lam... đang thắc mắc vì sao chính mình hiện tại còn lành lặn như thế?
"Khớp xương ngón tay của em không gãy, chân cũng chưa từng bị gậy batoong đánh qua. Mắt vẫn nhìn thấy rõ, bình hoa lưu ly em thích ở phòng khách vẫn còn nguyên vẹn...", hắn thả chậm nhịp độ, thấp giọng đem những việc kia trình bày, sau đó vẫn tiếp tục dò xét thái độ của Đổng Nhược Lam.
Lời vừa dứt, Đổng Nhược Lam rốt cuộc cũng mờ lờ hiểu rõ vài chuyện.
Sau lưng cô đã ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh, cô không tìm được nửa câu để tiếp lời Nhậm Tác Chính.
Bởi lẽ những gì hắn vừa nói đều ứng hết những sự kiện của hai năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.