Chương 1
Thời Tình Ngẫu Vũ
28/07/2020
Edit: Thỏ
Hai giờ sáng, cơn gió hè thổi qua con đường nhựa rộng lớn trải dài vùng ngoại ô nơi thành phố Bắc Kinh, xung quanh nhất thời yên tĩnh, thậm chí người ta có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách của con sông gần đó, còn hai bên đường đậu đầy những chiếc siêu xe thể thao.
Mạc Độc Chước dựa vào cửa xe Porsche Carrera GT, thản nhiên hút thuốc, thỉnh thoảng nói dăm ba câu với mấy tay chơi xe giống mình. Một lọn tóc đen rũ xuống trán, hắn liền đưa tay xước lên.
Nhóm tay chơi thành phố hẹn nhau đua xe tối nay, đua hơn một giờ và bọn họ cũng bắt đầu xuống sức, vì thế đoàn xe bèn dừng lại ven đường, trước làm vài điếu thuốc, sau nói chuyện linh tinh, tiện thể chờ vài người đến trễ.
Bốn phía khói bay mờ mịt, có nhìn cũng không thấy rõ mặt đối phương. Đây không giống họp lại đọ xe mà giống như kéo nhau hút thuốc phiện. Không biết vị anh em nào đem người đẹp đi theo, để người đẹp phải ho khan vài tiếng, còn làm luôn công tác tư tưởng về việc hút thuốc có hại cho sức khỏe, khiến không khí Bắc Kinh bị ô nhiễm, hơn nữa còn ảnh hưởng đến người khác.
Mạc Độc Chước nghe xong cười cười, ném tàn thuốc xuống đất sau đó dùng mũi giày dập tắt. Cũng phải, thuốc lá cũng không phải đồ tốt đẹp gì, nhưng là đàn ông ai lại không hút, đặc biệt những khi có nhiều tâm sự.
Hắn bước theo hướng gió vài bước đã nghe thấy tiếng động cơ từ đằng xa, tuy nhiên không phải xe thể thao. Hắn còn chưa quay đầu thì sau lưng vang lên tiếng cửa mở.
“Ngại quá, đến muộn rồi.”
Vị mỹ nhân có phong thái nói chuyện nói chuyện vừa lạnh lùng vừa quyến rũ này chính là Lạc Tâm Yến, cô người mẫu nổi tiếng trong những năm gần đây. Nàng có dáng người cuốn hút, tóc đen dài đến eo, trên mặt son phấn và sắc môi đỏ thẫm càng khiến nàng thêm kiều diễm vài phần. Nghe nói Mạc gia đại thiếu gia mê nàng như điếu đổ, từ đại học năm ba đã xách dép đuổi theo, mãi cho đến giờ đã bảy, tám năm rồi – đó là người ta nói như vậy.
Nhưng chỉ có anh em cột chèo của Mạc Độc Chước mới hiểu rằng, Mạc Độc Chước đối với Lạc Tâm Yến có tình ý cũng chỉ thời đại học thôi. Giờ đây hắn hết hứng thú nhưng vẫn cố tình vây quanh Lạc Tâm Yến là bởi vì cái tính nết bất trị. Hắn là một đại thiếu gia ngông nghênh, bất cần, là thằng con trai độc nhất của Mạc gia, từng là một gã lính đầy tinh quái, ngay cả một con đàn bà cũng không tóm được thì đúng là quá mất con mẹ nó mặt. Bởi vì sợ mất mặt nên cố gắng kiên trì cưa đổ suốt năm năm, còn thứ tình yêu phù du đối với Lạc Tâm Yến đã sớm tan thành mây khói.
Mạc Độc Chước nhớ lại lúc hắn còn trong quân ngũ, mấy anh em thân thiết quây quần, khi đó bọn họ sớm biết Mạc Độc Chước từ lâu đã hết xăng với nàng ta.
“Mạc Độc Chước, cậu với Lạc tiểu thư sao rồi?” Tiếu Cảnh Thi khơi nguồn trước.
“Này còn cần hỏi sao? Mạc thiếu bị cô này hành chết dở.” Doãn Thượng nhấp một ngụm rượu, vị cay xè khiến gã hít vào một hơi.
Trần Nhất Chu ném cốc rượu trên tay lên bàn: “Lạc Tâm Yến là cái thá gì dám vờn Mạc thiếu chúng ta chứ? Đã ba bốn năm có lẻ chứ ít đâu. Mạc thiếu chúng ta giàu nứt đố đổ vách, địa vị tiền tài thua ai, hằng tá đàn bà muốn theo còn không được…”
“Kinh thành tứ soái, Mạc thiếu chúng ta xếp hạng hai thì con mẹ nó không ai dám xưng mình là hạng một.” Phó Lương Ứng tranh thủ vuốt đuôi.
“Thôi đi.” Mạc Độc Chước khàn giọng cười cười, sau đó uống một hớp rượu.
“Phó Lương Ứng, chú không biết khẩu vị của mấy cô em bây giờ là mẫu người như Doãn Thượng, Tiếu Cảnh Thi, càng ẻo lả càng tốt à?”
“Đệch mẹ chú, chú nói ai ẻo lả?” Doãn Thượng tiện chân đạp một phát vào chân Trần Nhất Chu, duy Tiếu Cảnh Thi ngồi nhìn đám mày râu lộn xộn, không ý kiến.
Mạc Độc Chước huơ huơ ly rượu, cười cười, nhắm mắt thưởng rượu, thong thả nói: “Chờ bổn đại gia cua được cô ta rồi sẽ đá đít ngay tức khắc, không lê thê dài dòng, các chú cứ yên tâm.”
Khi một đám người đang vây quanh chào hỏi Lạc Tâm Yến, bỗng một người đàn ông có dáng dấp cao gầy, mảnh khảnh, vô cùng tao nhã bước ra từ ghế phụ của chiếc Lexus. Y mặc chiếc áo phông màu trắng, sơ mi màu xanh khoác bên ngoài phối với quần tây màu xám đen. Mái tóc đen hơi dài và mềm mượt càng tôn lên dung mạo xinh đẹp kia, cho dù là một thân trang phục đơn giản. Người này tác phong lễ độ, khí chất hơn người, trên mặt còn mang theo nét cười lịch sự, hơn nữa còn gật đầu chào hỏi những người xung quanh.
Bọn họ đều biết Mạc thiếu si mê Lạc Tâm Yến. Mạc Độc Chước còn ở đây mà nàng dám đưa đàn ông tới chỗ này, nhất thời có hơi túng lúng: “Ơ, vị đây là…?”
“Bạn trai tôi, Sầm Lệnh Thu.” Lạc Tâm Yến mỉm cười, đưa tay choàng cổ y, còn cọ người vào y một chút, thoạt trông hết sức thân mật.
“…Yến.” Người đàn ông kia lui một bước, cúi đầu nhìn nàng. Chất giọng y trầm thấp dường như mang theo đôi phần trách móc.
Lúc nàng giới thiệu đây là bạn trai nàng, Mạc Độc Chước bèn nghiêng đầu hỏi Trần Nhất Chu: “Doãn Thượng sao còn chưa tới?” Nhưng dường như hắn nghe được những lời mấu chốt từ mồm Lạc Tâm Yến thốt ra nên cũng bước hai ba bước về phía trước.
“Gần đây Doãn Thượng cuồng nhiệt với một em sinh viên, rảnh đâu theo chúng ta đến chỗ này.”
Phó Lương Ứng nghe xong cảm thấy đầy thú vị: “Thằng này cũng được đấy, chăn cả sinh viên. Có phải đối tượng chăn nuôi là một em gái thơm ngon, dáng người không tệ chứ?”
“Là nam mới cay. Trông cũng bình thường chán, còn không chịu ngoan ngoãn ở bên Doãn Thượng, ngược lại hái hoa bắt bướm khắp nơi trong trường. Tối qua Doãn Thượng gọi điện làm phiền tôi cả buổi, năn nỉ tôi tìm cách giúp nó, nghĩ kế hay ho.” Tiếu Cảnh Thi đổi tay chống cằm, tiếp tục nói. “Vì chuyện này nên tôi hơi bối rối, chậc, bằng không hôm nào tôi cũng bao vài em trai xinh đẹp xem.”
“Chú?” Trần Nhất Chu liếc mắt. “Chú thì chỉ có bị người bao.”
“…”
Lúc bọn họ còn đang nói đùa thì Mạc Độc Chước đã sấn tới trước mặt Sầm Lệnh Thu: “Tâm Yến, nó là ai?” Ngữ khí nặng trịch nhưng biểu cảm còn cố tỏ vẻ tươi cười, thật là khiến người ta sợ hãi.
Hắn nhìn chằm chặp vào người đàn ông ưu nhã, xinh đẹp, yếu đuối mong manh. Cao hơn nửa đầu là một ưu thế, hơn nữa dáng vóc hai người cũng khác xa. Đám đông vây xem đều nói, chỉ cần Mạc thiếu nện một quyền, người kia không nát như tương mới lạ.
Trần Nhất Chu cũng thầm kêu không ổn. Lúc đám đông nín thở tập trung vào bọn họ, Lạc Tâm Yến đúng là không phụ lòng mong đợi của mọi người mà thốt ra năm chữ đầy âm điệu: “Lệnh Thu, bạn trai tôi.”
Rốt cuộc Mạc Độc Chước cũng tức điên, máu dồn lên não. Nhất thời kích động, hắn mặc kệ tên đàn ông xinh đẹp này có oan ức hay không, hắn chỉ biết hắn theo đuổi cô ta suốt bảy, tám năm trời; cô ta không chỉ cự tuyệt mà đêm nay còn cố ý đưa bạn trai đến đây để khoe mẽ, thật bà già nó đệch mẹ em!
“Dựa vào mày… cũng dám động đến con đàn bà của bổn đại gia?” Hắn vung nắm đấm về phía Sầm Lệnh Thu.
Mọi người chỉ kịp nghe ‘bốp’ một tiếng, người đàn ông xinh đẹp bị đánh lệch đầu, y chỉ im lặng nhíu chặt mày, đôi mắt dường như ngấn nước, ngay cả vành mắt cũng đỏ hoe.
Nếu là mọi ngày, đám đông sẽ dùng tâm lý thoải mái để xem kịch vui. Nhưng hôm nay đối phương là một tên đàn ông xinh đẹp, khóe mắt y rưng rưng, dáng vẻ đẹp đẽ tới mức khiến người khác chạnh lòng. Bọn họ chợt cảm thấy Mạc thiếu thật quá đáng quá tàn bạo, tại sao lại khi dễ mỹ nhân?
“Dừng tay!” Lạc Tâm Yến giữ chặt cánh tay Mạc Độc Chước, ngăn hắn đấm thêm cú thứ hai.
Sầm Lệnh Thu xoa xoa má, chỉ lạnh nhạt nhìn chằm chặp hắn ta, không có ý đánh trả. Y hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, sau đó nghiêng đầu nói khẽ với Lạc Tâm Yến: “Dường như chỗ này không hoan nghênh tôi. Yến, tôi đi về trước, cô ở đây chơi vui vẻ.”
“Lệnh Thu!” Nàng đưa tay bắt lấy khoảng không, Sầm Lệnh Thu đã nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào, chuẩn bị rời khỏi đó. “Mình anh lái xe về không sao chứ? Anh vừa xuống máy bay, có mệt quá không?”
Y nói không sao cả, cứ thế lái xe đi. Theo đằng sau chính là Mạc Độc Chước.
Mạc thiếu vừa đi, đám đông đã cảm thấy vãn tuồng. (*)
(*) Hết kịch, mất vui.
Khó đỡ nhất chính là không ai đưa Lạc Tâm Yến về nhà, vài tên đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Tiếu Cảnh Thi là người lãnh đạn. Tiếu Cảnh Thi chửi thầm, Mạc thiếu và Doãn Thượng là hai kẻ thích rước nợ về cho gã.
Mạc Độc Chước nắm chặt vô-lăng, vừa rồi đã trả thù bằng một quyền nhưng không hề làm tâm trạng hắn khá hơn chút nào, ngược lại chỉ khiến hắn thêm buồn bực. Ngay lúc xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, hắn thấy chiếc Lexus kia ở cách hắn ba xe. Trong phút chốc, hắn cảm thấy hưng phấn bừng bừng, giống như báo săn tìm được con mồi vậy.
Đèn xanh vừa nháy, hắn không hề do dự lái xe theo. Nhưng hắn không biết rốt cuộc mình muốn cái gì, chỉ biết làm theo bản năng giục giã.
Sầm Lệnh Thu rẽ hẳn ba lần mới phát hiện sau đuôi có chiếc Porsche màu đen bám theo. Y cố gắng quan sát tình hình qua gương chiếu hậu, quả nhiên chủ xe là một gã đàn ông cực kỳ ngạo mạn với mái tóc chải ngược lên trên.
Là hắn ta. Sầm Lệnh Thu vừa từ Nhật Bản trở về, toàn thân vô cùng mỏi mệt. Ai ngờ Lạc Tâm Yến kéo y tới, còn hại y ăn một đấm từ người kia. Nếu khen ngược, nói vậy sự xuất hiện của y đã chọc tức thành công vị thiếu gia Mạc Độc Chước, có lẽ đêm nay hắn cũng không buông tha y dễ dàng. Nghĩ như thế, Sầm Lệnh Thu chỉ cảm thấy rối beng.
Vốn dĩ mệt nhoài nên y lái xe rất chậm, giờ phút này y có chút bất an. Y đạp ga tăng tốc, băng qua hai ngã tư đường đều cố ý tránh hướng về nhà, cố ý chạy sai đường để cắt đuôi hắn. Nhưng con xe thể thao đằng sau vẫn theo sát y như cũ.
Thấy đối phương không hề có ý định dừng lại, y đột nhiên dẫm phanh, bước xuống xe. Y chạy bộ đến chỗ Mạc Độc Chước.
Đã bị phát hiện cũng không thể tránh né, Mạc Độc Chước ngẩng đầu từ trên cao nhìn xuống Sầm Lệnh Thu, tuy nhiên ánh mắt không có chút ngạo mạn hay tức tối nào, dường như chuyện xấu vừa nãy không phải hắn làm ra, chỉ huơ huơ tay.
“Mạc Độc Chước tiên sinh, mong anh đừng theo tôi nữa. Thực tình tôi không phải bạn trai Lạc tiểu thư. Nếu vô tình làm ảnh hưởng mối quan hệ của hai người thì tôi vô cùng xin lỗi.” Thanh âm Sầm Lệnh Thu vừa lễ phép lại nhẹ nhàng khiến Mạc Độc Chước nghe vào tai thoải mái đến nheo mắt lại.
Sầm Lệnh Thu quan sát biểu cảm của hắn, nghĩ rằng mình chọc giận hắn lần nữa nên cúi người từ biệt: “Mạc Độc Chước tiên sinh, đêm đã khuya rồi, hôm nay tôi từ Nhật Bản về nước, vẫn còn mệt mỏi. Nếu sớm biết ngài phải lòng Lạc tiểu thư, tôi nhất định không đến chỗ này. Kính mong tiên sinh giơ cao đánh khẽ, Lệnh Thu đi về trước, ngủ ngon.”
Lúc Mạc Độc Chước định thần lại thì Sầm Lệnh Thu đã đi rồi. Không biết vì sao chất giọng của đối phương khiến hắn lâng lâng như thế, đầu óc không thanh tỉnh như trước, bên tai vẫn còn nặng nề vọng lại hai chữ ngủ ngon quá đỗi dịu dàng.
Khóe miệng hắn cong lên, thậm chí hắn còn không nhận ra mình đang cười mỉm, sau đó quay đầu xe về nhà. Lúc này hắn chợt sững ra, vì sao hắn lại đi theo Sầm Lệnh Thu được nhỉ? Rõ ràng hắn không có ý định trả thù, nhưng ngay lúc đó lại không kìm chế được bản thân.
Trên đường đi, tâm trạng của Mạc Độc Chước bất giác tốt hơn, tinh thần vô cùng hưng phấn. Hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng thì mình đã tìm được một lý do chính đáng để thoát khỏi Lạc Tâm Yến, không cần quan tâm đến vấn đề sĩ diện mà làm phiền não bản thân.
Đêm nay Mạc Độc Chước cảm thấy dễ chịu, thỏa mãn trong lòng, sau khi tắm rửa xong hắn liền ôm theo tâm trạng sung sướng đi ngủ.
Hai giờ sáng, cơn gió hè thổi qua con đường nhựa rộng lớn trải dài vùng ngoại ô nơi thành phố Bắc Kinh, xung quanh nhất thời yên tĩnh, thậm chí người ta có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách của con sông gần đó, còn hai bên đường đậu đầy những chiếc siêu xe thể thao.
Mạc Độc Chước dựa vào cửa xe Porsche Carrera GT, thản nhiên hút thuốc, thỉnh thoảng nói dăm ba câu với mấy tay chơi xe giống mình. Một lọn tóc đen rũ xuống trán, hắn liền đưa tay xước lên.
Nhóm tay chơi thành phố hẹn nhau đua xe tối nay, đua hơn một giờ và bọn họ cũng bắt đầu xuống sức, vì thế đoàn xe bèn dừng lại ven đường, trước làm vài điếu thuốc, sau nói chuyện linh tinh, tiện thể chờ vài người đến trễ.
Bốn phía khói bay mờ mịt, có nhìn cũng không thấy rõ mặt đối phương. Đây không giống họp lại đọ xe mà giống như kéo nhau hút thuốc phiện. Không biết vị anh em nào đem người đẹp đi theo, để người đẹp phải ho khan vài tiếng, còn làm luôn công tác tư tưởng về việc hút thuốc có hại cho sức khỏe, khiến không khí Bắc Kinh bị ô nhiễm, hơn nữa còn ảnh hưởng đến người khác.
Mạc Độc Chước nghe xong cười cười, ném tàn thuốc xuống đất sau đó dùng mũi giày dập tắt. Cũng phải, thuốc lá cũng không phải đồ tốt đẹp gì, nhưng là đàn ông ai lại không hút, đặc biệt những khi có nhiều tâm sự.
Hắn bước theo hướng gió vài bước đã nghe thấy tiếng động cơ từ đằng xa, tuy nhiên không phải xe thể thao. Hắn còn chưa quay đầu thì sau lưng vang lên tiếng cửa mở.
“Ngại quá, đến muộn rồi.”
Vị mỹ nhân có phong thái nói chuyện nói chuyện vừa lạnh lùng vừa quyến rũ này chính là Lạc Tâm Yến, cô người mẫu nổi tiếng trong những năm gần đây. Nàng có dáng người cuốn hút, tóc đen dài đến eo, trên mặt son phấn và sắc môi đỏ thẫm càng khiến nàng thêm kiều diễm vài phần. Nghe nói Mạc gia đại thiếu gia mê nàng như điếu đổ, từ đại học năm ba đã xách dép đuổi theo, mãi cho đến giờ đã bảy, tám năm rồi – đó là người ta nói như vậy.
Nhưng chỉ có anh em cột chèo của Mạc Độc Chước mới hiểu rằng, Mạc Độc Chước đối với Lạc Tâm Yến có tình ý cũng chỉ thời đại học thôi. Giờ đây hắn hết hứng thú nhưng vẫn cố tình vây quanh Lạc Tâm Yến là bởi vì cái tính nết bất trị. Hắn là một đại thiếu gia ngông nghênh, bất cần, là thằng con trai độc nhất của Mạc gia, từng là một gã lính đầy tinh quái, ngay cả một con đàn bà cũng không tóm được thì đúng là quá mất con mẹ nó mặt. Bởi vì sợ mất mặt nên cố gắng kiên trì cưa đổ suốt năm năm, còn thứ tình yêu phù du đối với Lạc Tâm Yến đã sớm tan thành mây khói.
Mạc Độc Chước nhớ lại lúc hắn còn trong quân ngũ, mấy anh em thân thiết quây quần, khi đó bọn họ sớm biết Mạc Độc Chước từ lâu đã hết xăng với nàng ta.
“Mạc Độc Chước, cậu với Lạc tiểu thư sao rồi?” Tiếu Cảnh Thi khơi nguồn trước.
“Này còn cần hỏi sao? Mạc thiếu bị cô này hành chết dở.” Doãn Thượng nhấp một ngụm rượu, vị cay xè khiến gã hít vào một hơi.
Trần Nhất Chu ném cốc rượu trên tay lên bàn: “Lạc Tâm Yến là cái thá gì dám vờn Mạc thiếu chúng ta chứ? Đã ba bốn năm có lẻ chứ ít đâu. Mạc thiếu chúng ta giàu nứt đố đổ vách, địa vị tiền tài thua ai, hằng tá đàn bà muốn theo còn không được…”
“Kinh thành tứ soái, Mạc thiếu chúng ta xếp hạng hai thì con mẹ nó không ai dám xưng mình là hạng một.” Phó Lương Ứng tranh thủ vuốt đuôi.
“Thôi đi.” Mạc Độc Chước khàn giọng cười cười, sau đó uống một hớp rượu.
“Phó Lương Ứng, chú không biết khẩu vị của mấy cô em bây giờ là mẫu người như Doãn Thượng, Tiếu Cảnh Thi, càng ẻo lả càng tốt à?”
“Đệch mẹ chú, chú nói ai ẻo lả?” Doãn Thượng tiện chân đạp một phát vào chân Trần Nhất Chu, duy Tiếu Cảnh Thi ngồi nhìn đám mày râu lộn xộn, không ý kiến.
Mạc Độc Chước huơ huơ ly rượu, cười cười, nhắm mắt thưởng rượu, thong thả nói: “Chờ bổn đại gia cua được cô ta rồi sẽ đá đít ngay tức khắc, không lê thê dài dòng, các chú cứ yên tâm.”
Khi một đám người đang vây quanh chào hỏi Lạc Tâm Yến, bỗng một người đàn ông có dáng dấp cao gầy, mảnh khảnh, vô cùng tao nhã bước ra từ ghế phụ của chiếc Lexus. Y mặc chiếc áo phông màu trắng, sơ mi màu xanh khoác bên ngoài phối với quần tây màu xám đen. Mái tóc đen hơi dài và mềm mượt càng tôn lên dung mạo xinh đẹp kia, cho dù là một thân trang phục đơn giản. Người này tác phong lễ độ, khí chất hơn người, trên mặt còn mang theo nét cười lịch sự, hơn nữa còn gật đầu chào hỏi những người xung quanh.
Bọn họ đều biết Mạc thiếu si mê Lạc Tâm Yến. Mạc Độc Chước còn ở đây mà nàng dám đưa đàn ông tới chỗ này, nhất thời có hơi túng lúng: “Ơ, vị đây là…?”
“Bạn trai tôi, Sầm Lệnh Thu.” Lạc Tâm Yến mỉm cười, đưa tay choàng cổ y, còn cọ người vào y một chút, thoạt trông hết sức thân mật.
“…Yến.” Người đàn ông kia lui một bước, cúi đầu nhìn nàng. Chất giọng y trầm thấp dường như mang theo đôi phần trách móc.
Lúc nàng giới thiệu đây là bạn trai nàng, Mạc Độc Chước bèn nghiêng đầu hỏi Trần Nhất Chu: “Doãn Thượng sao còn chưa tới?” Nhưng dường như hắn nghe được những lời mấu chốt từ mồm Lạc Tâm Yến thốt ra nên cũng bước hai ba bước về phía trước.
“Gần đây Doãn Thượng cuồng nhiệt với một em sinh viên, rảnh đâu theo chúng ta đến chỗ này.”
Phó Lương Ứng nghe xong cảm thấy đầy thú vị: “Thằng này cũng được đấy, chăn cả sinh viên. Có phải đối tượng chăn nuôi là một em gái thơm ngon, dáng người không tệ chứ?”
“Là nam mới cay. Trông cũng bình thường chán, còn không chịu ngoan ngoãn ở bên Doãn Thượng, ngược lại hái hoa bắt bướm khắp nơi trong trường. Tối qua Doãn Thượng gọi điện làm phiền tôi cả buổi, năn nỉ tôi tìm cách giúp nó, nghĩ kế hay ho.” Tiếu Cảnh Thi đổi tay chống cằm, tiếp tục nói. “Vì chuyện này nên tôi hơi bối rối, chậc, bằng không hôm nào tôi cũng bao vài em trai xinh đẹp xem.”
“Chú?” Trần Nhất Chu liếc mắt. “Chú thì chỉ có bị người bao.”
“…”
Lúc bọn họ còn đang nói đùa thì Mạc Độc Chước đã sấn tới trước mặt Sầm Lệnh Thu: “Tâm Yến, nó là ai?” Ngữ khí nặng trịch nhưng biểu cảm còn cố tỏ vẻ tươi cười, thật là khiến người ta sợ hãi.
Hắn nhìn chằm chặp vào người đàn ông ưu nhã, xinh đẹp, yếu đuối mong manh. Cao hơn nửa đầu là một ưu thế, hơn nữa dáng vóc hai người cũng khác xa. Đám đông vây xem đều nói, chỉ cần Mạc thiếu nện một quyền, người kia không nát như tương mới lạ.
Trần Nhất Chu cũng thầm kêu không ổn. Lúc đám đông nín thở tập trung vào bọn họ, Lạc Tâm Yến đúng là không phụ lòng mong đợi của mọi người mà thốt ra năm chữ đầy âm điệu: “Lệnh Thu, bạn trai tôi.”
Rốt cuộc Mạc Độc Chước cũng tức điên, máu dồn lên não. Nhất thời kích động, hắn mặc kệ tên đàn ông xinh đẹp này có oan ức hay không, hắn chỉ biết hắn theo đuổi cô ta suốt bảy, tám năm trời; cô ta không chỉ cự tuyệt mà đêm nay còn cố ý đưa bạn trai đến đây để khoe mẽ, thật bà già nó đệch mẹ em!
“Dựa vào mày… cũng dám động đến con đàn bà của bổn đại gia?” Hắn vung nắm đấm về phía Sầm Lệnh Thu.
Mọi người chỉ kịp nghe ‘bốp’ một tiếng, người đàn ông xinh đẹp bị đánh lệch đầu, y chỉ im lặng nhíu chặt mày, đôi mắt dường như ngấn nước, ngay cả vành mắt cũng đỏ hoe.
Nếu là mọi ngày, đám đông sẽ dùng tâm lý thoải mái để xem kịch vui. Nhưng hôm nay đối phương là một tên đàn ông xinh đẹp, khóe mắt y rưng rưng, dáng vẻ đẹp đẽ tới mức khiến người khác chạnh lòng. Bọn họ chợt cảm thấy Mạc thiếu thật quá đáng quá tàn bạo, tại sao lại khi dễ mỹ nhân?
“Dừng tay!” Lạc Tâm Yến giữ chặt cánh tay Mạc Độc Chước, ngăn hắn đấm thêm cú thứ hai.
Sầm Lệnh Thu xoa xoa má, chỉ lạnh nhạt nhìn chằm chặp hắn ta, không có ý đánh trả. Y hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, sau đó nghiêng đầu nói khẽ với Lạc Tâm Yến: “Dường như chỗ này không hoan nghênh tôi. Yến, tôi đi về trước, cô ở đây chơi vui vẻ.”
“Lệnh Thu!” Nàng đưa tay bắt lấy khoảng không, Sầm Lệnh Thu đã nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào, chuẩn bị rời khỏi đó. “Mình anh lái xe về không sao chứ? Anh vừa xuống máy bay, có mệt quá không?”
Y nói không sao cả, cứ thế lái xe đi. Theo đằng sau chính là Mạc Độc Chước.
Mạc thiếu vừa đi, đám đông đã cảm thấy vãn tuồng. (*)
(*) Hết kịch, mất vui.
Khó đỡ nhất chính là không ai đưa Lạc Tâm Yến về nhà, vài tên đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Tiếu Cảnh Thi là người lãnh đạn. Tiếu Cảnh Thi chửi thầm, Mạc thiếu và Doãn Thượng là hai kẻ thích rước nợ về cho gã.
Mạc Độc Chước nắm chặt vô-lăng, vừa rồi đã trả thù bằng một quyền nhưng không hề làm tâm trạng hắn khá hơn chút nào, ngược lại chỉ khiến hắn thêm buồn bực. Ngay lúc xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, hắn thấy chiếc Lexus kia ở cách hắn ba xe. Trong phút chốc, hắn cảm thấy hưng phấn bừng bừng, giống như báo săn tìm được con mồi vậy.
Đèn xanh vừa nháy, hắn không hề do dự lái xe theo. Nhưng hắn không biết rốt cuộc mình muốn cái gì, chỉ biết làm theo bản năng giục giã.
Sầm Lệnh Thu rẽ hẳn ba lần mới phát hiện sau đuôi có chiếc Porsche màu đen bám theo. Y cố gắng quan sát tình hình qua gương chiếu hậu, quả nhiên chủ xe là một gã đàn ông cực kỳ ngạo mạn với mái tóc chải ngược lên trên.
Là hắn ta. Sầm Lệnh Thu vừa từ Nhật Bản trở về, toàn thân vô cùng mỏi mệt. Ai ngờ Lạc Tâm Yến kéo y tới, còn hại y ăn một đấm từ người kia. Nếu khen ngược, nói vậy sự xuất hiện của y đã chọc tức thành công vị thiếu gia Mạc Độc Chước, có lẽ đêm nay hắn cũng không buông tha y dễ dàng. Nghĩ như thế, Sầm Lệnh Thu chỉ cảm thấy rối beng.
Vốn dĩ mệt nhoài nên y lái xe rất chậm, giờ phút này y có chút bất an. Y đạp ga tăng tốc, băng qua hai ngã tư đường đều cố ý tránh hướng về nhà, cố ý chạy sai đường để cắt đuôi hắn. Nhưng con xe thể thao đằng sau vẫn theo sát y như cũ.
Thấy đối phương không hề có ý định dừng lại, y đột nhiên dẫm phanh, bước xuống xe. Y chạy bộ đến chỗ Mạc Độc Chước.
Đã bị phát hiện cũng không thể tránh né, Mạc Độc Chước ngẩng đầu từ trên cao nhìn xuống Sầm Lệnh Thu, tuy nhiên ánh mắt không có chút ngạo mạn hay tức tối nào, dường như chuyện xấu vừa nãy không phải hắn làm ra, chỉ huơ huơ tay.
“Mạc Độc Chước tiên sinh, mong anh đừng theo tôi nữa. Thực tình tôi không phải bạn trai Lạc tiểu thư. Nếu vô tình làm ảnh hưởng mối quan hệ của hai người thì tôi vô cùng xin lỗi.” Thanh âm Sầm Lệnh Thu vừa lễ phép lại nhẹ nhàng khiến Mạc Độc Chước nghe vào tai thoải mái đến nheo mắt lại.
Sầm Lệnh Thu quan sát biểu cảm của hắn, nghĩ rằng mình chọc giận hắn lần nữa nên cúi người từ biệt: “Mạc Độc Chước tiên sinh, đêm đã khuya rồi, hôm nay tôi từ Nhật Bản về nước, vẫn còn mệt mỏi. Nếu sớm biết ngài phải lòng Lạc tiểu thư, tôi nhất định không đến chỗ này. Kính mong tiên sinh giơ cao đánh khẽ, Lệnh Thu đi về trước, ngủ ngon.”
Lúc Mạc Độc Chước định thần lại thì Sầm Lệnh Thu đã đi rồi. Không biết vì sao chất giọng của đối phương khiến hắn lâng lâng như thế, đầu óc không thanh tỉnh như trước, bên tai vẫn còn nặng nề vọng lại hai chữ ngủ ngon quá đỗi dịu dàng.
Khóe miệng hắn cong lên, thậm chí hắn còn không nhận ra mình đang cười mỉm, sau đó quay đầu xe về nhà. Lúc này hắn chợt sững ra, vì sao hắn lại đi theo Sầm Lệnh Thu được nhỉ? Rõ ràng hắn không có ý định trả thù, nhưng ngay lúc đó lại không kìm chế được bản thân.
Trên đường đi, tâm trạng của Mạc Độc Chước bất giác tốt hơn, tinh thần vô cùng hưng phấn. Hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng thì mình đã tìm được một lý do chính đáng để thoát khỏi Lạc Tâm Yến, không cần quan tâm đến vấn đề sĩ diện mà làm phiền não bản thân.
Đêm nay Mạc Độc Chước cảm thấy dễ chịu, thỏa mãn trong lòng, sau khi tắm rửa xong hắn liền ôm theo tâm trạng sung sướng đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.