Chương 1
Lưu Thủy Thủy
08/08/2024
Mùa đông năm nay hình như lạnh hơn mọi năm.
Gió rét cuốn theo dòng nước chảy của con sông Tam Xá thổi lên người lạnh cắt da cắt thịt như dao cứa. Cho dù thời tiết lạnh giá khắc nghiệt như vậy cũng không thể thổi bay niềm vui của ngày Tết.
Mấy đứa con nít ngồi xếp bằng trên tường sân của một gia đình, thì thầm với nhau ném đá vào trong sân. Không thấy chủ nhà ra ngăn cản, chúng nó nghịch dữ hơn.
Một tiếng “Bộp” vang lên, chậu rửa mặt trên miệng giếng bị ném lật ngửa trên mặt đất, bọn trẻ chưa kịp đắc chí đã bị thu hút bởi tiếng ô tô gầm rú.
Dải lụa đỏ trên cây cổ thụ đầu cầu đang tung bay trong gió, chiếc xe tuyến từ huyện đúng lúc dừng lại dưới tàng cây. Hai người đàn ông mặc áo khoác da, đeo kính râm, tay xách túi lớn túi nhỏ bước xuống xe.
“Cảm ơn bác tài!”
Chẳng những trông quen mặt mà ngay cả giọng nói cũng rất quen tai, đám con nít nhao nhao chạy về phía đầu cầu, vây xung quanh hai người đàn ông, có đứa tinh mắt hét to: “Anh Nguyên về rồi!”
Đứa con trai nhà ông Vạn về rồi.
Vạn Nguyên tháo kính râm xuống, nở nụ cười lưu manh, bàn tay to chộp đầu thằng Ba một cái: “Chơi gì đấy?”
“Anh Nguyên, anh Dân, hai anh mang thứ gì hay ho về thế?” Thằng cu đi bên cạnh Vạn Nguyên và Chu Kim Dân, mắt lom lom nhìn đồ trong tay họ.
Ở thị trấn nhỏ hẻo lánh và lạc hậu này, mọi nhà đều sống trong lo lắng vô tận, muốn thay đổi hiện trạng thê lương này thì phải đi ra ngoài.
Thế giới bên ngoài thay đổi từng ngày, khung cảnh phồn thịnh sôi động rất hấp dẫn con người, nhưng chẳng có mấy ai thực sự có thể hạ quyết tâm ra ngoài nhìn. Dù thị trấn nhỏ có nghèo khó đến đâu cũng là nơi mọi người sinh ra và lớn lên, không ai có can đảm để di chuyển.
Vạn Nguyên và Chu Kim Dân trở thành nhóm người làm liều đầu tiên ở thị trấn của họ.
“Vậy lát nữa mấy đứa đến nhà anh, anh chia kẹo cho ăn.” Vạn Nguyên đắc ý lắc lắc cái túi trong tay, nặng trịch, chỉ nhìn thôi cũng thấy bên trong có nhiều món ngon.
Mấy đứa nhóc nghe xong bộc phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa, “Ngày mai lại đến trêu con ma ốm kia nhé, hôm nay đến nhà anh Nguyên!”
“Con ma ốm gì?”
Có đứa chỉ vào khoảng sân lúc nãy giải thích với Vạn Nguyện, “Trong sân kia có con ma ốm từ thành phố chuyển vào ở.”
Đây là sân nhà họ Hồ bỏ hoang mà? Trước khi họ đi cũng không có ai đến ở.
Vạn Nguyên và Chu Kim Dân nghe xong như lọt vào sương mù, nhún vai một cái không để lời nói của đám trẻ con vào lòng rồi đi đến nhà Vạn Nguyên trong sự chen chúc của mọi người.
Một nơi to bằng bàn tay, tin tức lan truyền nhanh chóng, Vạn Phúc An ở ngoài ruộng đã biết tin con trai trở về. Ông bỏ cuốc xuống chạy về nhà, gặp Vạn Nguyên và Chu Kim Dân trước cửa nhà.
“Bố!”
“Chú Vạn.”
Hơn nửa năm không gặp, Vạn Phúc An còn có thể nói không nhớ con trai ư? Tâm trạng kích động khó nói nên lời, ông là một người thô kệch, không nói được mấy lời tình cảm, tiến lên đấm Vạn Nguyên hai cái không nhẹ không nặng, “Cái thằng này! Vào nhà đi vào nhà đi!”
Ra ngoài nửa năm hoàn toàn không có tin tức gì, trong nhà không có điện thoại, xã có một cái nhưng tiền điện thoại đắt, ra ngoài lâu như thế chỉ gọi đúng một cuộc điện thoại, không viết một lá thư nào. Số chữ mà Vạn Nguyên và Chu Kim Dân biết cộng lại chưa đến một cái sọt, nhờ người viết thư cần tiền, tem cũng cần tiền nên dứt khoát không viết thư nữa. Chưa kể tiền xe giữa chừng quay về thăm cũng đủ khiến hai người khốn đốn, đâu đâu cũng cần tiền.
Bà con đến chung vui chen chúc trong nhà Vạn Nguyên chật như nêm cối, trên mặt ai nấy cũng nở nụ cười, ngửa đầu xem náo nhiệt nhà Vạn Nguyên.
“Bà ơi, đây là bánh óc chó con mua cho bà, thuốc của bà.” Vạn Nguyên gân cổ lên nói chuyện với bà của hắn.
Bà nội vẫn còn khỏe lắm nhưng tai hơi lãng, dù không nghe rõ Vạn Nguyên nói gì bà vẫn kéo tay Vạn Nguyên cười ha ha.
Vạn Nguyên lại lấy hai bao thuốc lá trong túi ra đưa cho ông bô ngồi bên cạnh bàn hút thuốc lá bằng tẩu, “Bố ơi, cái đó của bố lỗi thời rồi, giờ trong thành phố đều thịnh hành hút thuốc lá, bố thử cái này xem.”
“Bố không cần thuốc đó của anh, hút không thích bằng cái của bố.” Vạn Phúc An ngoài miệng nói không cần nhưng vẫn hất cằm lên nhìn đồ trong tay Vạn Nguyên, “Anh nhìn anh xem, ăn mặc như lưu manh, trời tháng Chạp anh mặc áo da không thấy lạnh hả?”
Vạn Nguyên đứng dậy nhét thuốc lá vào tay bố mình, lại lưu loát cởi áo khoác da ra đòi choàng thêm cho bố hắn, “Cho bố cho bố này, bây giờ đang thịnh hành mặc áo khoác da, chắn gió.”
“Tóc của anh mấy ngày chưa gội rồi? Bết dính lại với nhau rồi!”
“Keo bọt, dùng để tạo kiểu.” Vạn Nguyên vỗ vỗ đỉnh đầu cứng đơ, thuận tay đeo kính râm của mình lên mặt Vạn Phúc An, “Cho bố kính râm luôn.”
Nào là thuốc lá, nào là kính râm, nào là áo khoác da, làm cho Vạn Phúc An chẳng ra ngô ra khoai gì, người xem trò vui ngoài cửa cười ra tiếng.
“Đây là của chị con, dầu gội đầu, kem dưỡng da.” Vạn Nguyên lấy đồ trong túi ra như làm ảo thuật, “Khăn tay cũng là của chị con, miếng vải này để sau cho chị con may bộ quần áo mới.”
Tiếng người ồn ào, Vạn Linh đứng ở trong góc, trên mặt nở nụ cười nhưng đôi mắt hơi ướt.
Lần này Vạn Nguyên trở về không chỉ vì sắp đến Tết mà còn vì chuyện cưới của chị hắn. Năm ngoái bố hắn bàn chuyện cưới xin cho chị hắn, nhà trai đã đưa sính lễ, nhà họ cũng đưa của hồi môn rồi, làm giấy đăng ký kết hôn chỉ chờ cuối năm làm đám cưới. Nhưng trước đó không lâu thì đằng trai đã qua đời.
Ý của mẹ nhà trai là nếu đã nhận sính lễ, làm giấy đăng ký kết hôn thì dù không bái đường, không phải vợ chồng thực sự, Vạn Linh cũng phải làm con dâu nhà họ.
Sao Vạn Nguyên có thể nhìn chị gái hắn sống một mình thờ chồng chết được, nên cố ý quay về vì chuyện này. Hắn đi lên trước vỗ nhẹ lên mu bàn tay chị gái.
Nhìn thấy em trai về nhà, tảng đá trong lòng Vạn Linh cuối cùng cũng rơi xuống, Vạn Nguyên nhất định sẽ nghĩ cách giúp chị.
“Vạn Nguyên, Kim Dân ơi, kể cho các chú với, trong thành phố thế nào?”
“Tìm được việc chưa? Đâu đâu cũng là tiền đúng không?”
“Hai đứa tìm được vợ thành phố rồi phỏng?”
“Con gái thành phố chắc chắn xinh lắm nhỉ?”
Mọi người đều biết chuyện bên nhà chồng của Vạn Linh, nhưng lúc này họ tò mò về cuộc sống trong thành phố hơn, sự tò mò trong ánh mắt sắp tuôn ra đến nơi.
Đông người ồn ào, anh một câu tôi một câu y như cãi nhau. Vẫn chưa kịp nói chuyện tử tế với người nhà, ai hơi đâu là trả lời họ.
Vạn Nguyên đáp qua loa: “Hai ngày nữa cháu kể cho, để Kim Dân về nhà trước, người nhà đang chờ nó.”
Biết mọi người sẽ không dễ dàng rời đi, Vạn Nguyên mượn cớ đưa Chu Kim Dân về nhà rồi theo anh ta trốn luôn.
Đám người sau lưng trông mòn con mắt. Tiếc là hai nhân vật chính đi hết rồi, họ ở lại là họ Vạn cũng vô nghĩa, chỉ có thể giải tán.
“Mày đưa tao về nhà thật hả?” Chu Kim Dân lén quay đầu liếc một cái, “Mọi người đi cả rồi, mày cũng về đi.”
Cuối cùng Vạn Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng tại chỗ chào Chu Kim Dân, “Đi đi.”
Nhìn bóng lưng Chu Kim Dân biến mất khỏi tầm nhìn, Vạn Nguyên chuẩn bị quay về nhà. Kể cũng khéo, hắn vừa vặn đi đến trước khoảng sân bỏ hoang của nhà họ Hồ.
Hừm… Con ma ốm từ thành phố đến.
Chưa từng nghe nói, Vạn Nguyên cũng không định hỏi thăm quá nhiều, đang định về nhà thì giọng nói của người phụ nữ trong sân thu hút sự chú ý của hắn.
“Tấn Vân ơi, bố cháu gửi bưu điện một khoản tiền, nói là tết không đến thăm cháu được.” trong tiếng cười nhạt nhẽo của người phụ nữ xen lẫn sự xảo quyệt, “Cháu xem chân cháu bất tiện, với cả ở đây có tiền cũng không tiêu được. Thím giữ thay cháu nhé, tết nhất mà, sẽ chuẩn bị cho cháu bữa ngon.”
Giọng thím Hồ to, theo thời gian trôi qua âm sắc không thể hay bằng con gái được, thậm chí còn hơi chói tai. Nghe ý này là muốn giữ luôn số tiền này.
Vạn Nguyên đứng ngoài sân, muốn nghe xem “Tấn Vân” sẽ có phản ứng gì. Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy giọng nói của người thứ hai.
“Nếu cháu không nói gì, thím coi như cháu đồng ý. Dù sao chuyện tiền bạc thím cũng nói cho cháu biết rồi, sau này bố cháu có hỏi đừng nói cháu không biết.”
Đây là ăn cướp à? Người này bấm bụng chịu đến mức độ này? Rốt cuộc là bệnh gì?
Một hạt giống nghi ngờ được chôn vào lòng Vạn Nguyên, hắn quay đầu nhìn phía đầu tường, ma xui quỷ khiến trèo lên xe ba gác ở cửa rồi ngó vào trong sân.
Thím Hồ chặn người trước mặt, Vạn Nguyên chỉ thấy được ống quần màu xám và… xe lăn. Thảo nào nói y đi đứng không tiện.
Ánh mắt lại di chuyển lên trên, một chiếc áo khoác mỏng mặc bên ngoài áo sơ mi giặt đến mức hơi ố vàng, một bàn tay khớp xương rõ ràng trắng đến mức phát sáng đè chặt lên tay vịn xe lăn. Ngón tay thon dài bị một sức mạnh khổng lồ ép tới mức biến dạng, nhìn từ mức độ nổi gân xanh trên mu bàn tay là biết người này đang cố hết sức kiềm chế.
Tiếc là thím Hồ chỉ cần số tiền kia, tiếp tục nói dông dài trước mặt con ma ốm, “Cháu đừng chê nhà thím chiếm lợi của cháu, bố mẹ cháu đưa tiền, nhưng một người sống sờ sờ như cháu, chút tiền kia sao mà đủ.”
Thím Hồ nói chuyện khoa tay múa chân, một mực che trước con ma ốm. Vạn Nguyên mãi không nhìn rõ mặt người ta bị nhử tới mức hắn ước gì có thể vọt thẳng vào trong sân nhìn cho rõ.
“Được rồi, thím còn có việc phải làm, cháu nghỉ ngơi đi. Cháu tốt số, gãy chân còn có người hầu hạ, thím làm sao so được với cháu, số vất vả.”
Vạn Nguyên chưa kịp nhảy xuống khỏi xe ba gác, đối mặt với thím Hồ, hắn lúng túng lắc cổ, gãi đầu.
“Ơ! Vạn Nguyên đấy hử.”
Vừa rồi Vạn Nguyên và Chu Kim Dân to tiếng như thế, sao thím Hồ có thể không biết. Trong nhà còn có người nên không có cơ hội ra ngoài hóng hớt thôi.
Vạn Nguyên lên không được mà xuống cũng không xong, đứng trên xe ba gác cười khan một tiếng: “Thím Hồ, ha ha.”
“Ra ngoài hơn nửa năm kiếm được bao nhiêu tiền rồi? Nếu cháu có bí quyết gì, năm nay dẫn thằng út nhà thím đi cùng với…”
Bên tai là giọng thím Hồ ồn ào, nhưng suy nghĩ của Vạn Nguyên đã bay đi xa. Hắn liếc người trong sân qua khóe mắt. Mái tóc hơi dài, ánh mắt hờ hững, đôi môi trắng bệch mím chặt, trên gương mặt thanh tú có vẻ mệt mỏi không giấu được. Khi phát hiện ra ánh mắt của mình lại tỏ ra rất bình thản, tỉnh bơ xoay xe lăn.
Mặt mũi con ma ốm này đẹp thật, nước da bệnh tật tái nhợt chướng mắt, cơ thể gầy gò của y khiến chiếc áo sơ mi và áo khoác trông rất rộng, gầy đến mức có thể nhìn rõ hình dáng yết hầu, đàn ông?
Thấy Vạn Nguyên nhìn chằm chằm người trong sân, thím Hồ vội vàng giải thích: “Đây là thằng bé nhà bà con xa của thím…”
Lời nói bla bla như súng máy vẫn chưa dứt, Vạn Nguyên vẫn chưa nghe vào, hắn khó tin nhìn vào gương mặt không thể phân biệt này, thế mà lại là đàn ông.
Gió rét cuốn theo dòng nước chảy của con sông Tam Xá thổi lên người lạnh cắt da cắt thịt như dao cứa. Cho dù thời tiết lạnh giá khắc nghiệt như vậy cũng không thể thổi bay niềm vui của ngày Tết.
Mấy đứa con nít ngồi xếp bằng trên tường sân của một gia đình, thì thầm với nhau ném đá vào trong sân. Không thấy chủ nhà ra ngăn cản, chúng nó nghịch dữ hơn.
Một tiếng “Bộp” vang lên, chậu rửa mặt trên miệng giếng bị ném lật ngửa trên mặt đất, bọn trẻ chưa kịp đắc chí đã bị thu hút bởi tiếng ô tô gầm rú.
Dải lụa đỏ trên cây cổ thụ đầu cầu đang tung bay trong gió, chiếc xe tuyến từ huyện đúng lúc dừng lại dưới tàng cây. Hai người đàn ông mặc áo khoác da, đeo kính râm, tay xách túi lớn túi nhỏ bước xuống xe.
“Cảm ơn bác tài!”
Chẳng những trông quen mặt mà ngay cả giọng nói cũng rất quen tai, đám con nít nhao nhao chạy về phía đầu cầu, vây xung quanh hai người đàn ông, có đứa tinh mắt hét to: “Anh Nguyên về rồi!”
Đứa con trai nhà ông Vạn về rồi.
Vạn Nguyên tháo kính râm xuống, nở nụ cười lưu manh, bàn tay to chộp đầu thằng Ba một cái: “Chơi gì đấy?”
“Anh Nguyên, anh Dân, hai anh mang thứ gì hay ho về thế?” Thằng cu đi bên cạnh Vạn Nguyên và Chu Kim Dân, mắt lom lom nhìn đồ trong tay họ.
Ở thị trấn nhỏ hẻo lánh và lạc hậu này, mọi nhà đều sống trong lo lắng vô tận, muốn thay đổi hiện trạng thê lương này thì phải đi ra ngoài.
Thế giới bên ngoài thay đổi từng ngày, khung cảnh phồn thịnh sôi động rất hấp dẫn con người, nhưng chẳng có mấy ai thực sự có thể hạ quyết tâm ra ngoài nhìn. Dù thị trấn nhỏ có nghèo khó đến đâu cũng là nơi mọi người sinh ra và lớn lên, không ai có can đảm để di chuyển.
Vạn Nguyên và Chu Kim Dân trở thành nhóm người làm liều đầu tiên ở thị trấn của họ.
“Vậy lát nữa mấy đứa đến nhà anh, anh chia kẹo cho ăn.” Vạn Nguyên đắc ý lắc lắc cái túi trong tay, nặng trịch, chỉ nhìn thôi cũng thấy bên trong có nhiều món ngon.
Mấy đứa nhóc nghe xong bộc phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa, “Ngày mai lại đến trêu con ma ốm kia nhé, hôm nay đến nhà anh Nguyên!”
“Con ma ốm gì?”
Có đứa chỉ vào khoảng sân lúc nãy giải thích với Vạn Nguyện, “Trong sân kia có con ma ốm từ thành phố chuyển vào ở.”
Đây là sân nhà họ Hồ bỏ hoang mà? Trước khi họ đi cũng không có ai đến ở.
Vạn Nguyên và Chu Kim Dân nghe xong như lọt vào sương mù, nhún vai một cái không để lời nói của đám trẻ con vào lòng rồi đi đến nhà Vạn Nguyên trong sự chen chúc của mọi người.
Một nơi to bằng bàn tay, tin tức lan truyền nhanh chóng, Vạn Phúc An ở ngoài ruộng đã biết tin con trai trở về. Ông bỏ cuốc xuống chạy về nhà, gặp Vạn Nguyên và Chu Kim Dân trước cửa nhà.
“Bố!”
“Chú Vạn.”
Hơn nửa năm không gặp, Vạn Phúc An còn có thể nói không nhớ con trai ư? Tâm trạng kích động khó nói nên lời, ông là một người thô kệch, không nói được mấy lời tình cảm, tiến lên đấm Vạn Nguyên hai cái không nhẹ không nặng, “Cái thằng này! Vào nhà đi vào nhà đi!”
Ra ngoài nửa năm hoàn toàn không có tin tức gì, trong nhà không có điện thoại, xã có một cái nhưng tiền điện thoại đắt, ra ngoài lâu như thế chỉ gọi đúng một cuộc điện thoại, không viết một lá thư nào. Số chữ mà Vạn Nguyên và Chu Kim Dân biết cộng lại chưa đến một cái sọt, nhờ người viết thư cần tiền, tem cũng cần tiền nên dứt khoát không viết thư nữa. Chưa kể tiền xe giữa chừng quay về thăm cũng đủ khiến hai người khốn đốn, đâu đâu cũng cần tiền.
Bà con đến chung vui chen chúc trong nhà Vạn Nguyên chật như nêm cối, trên mặt ai nấy cũng nở nụ cười, ngửa đầu xem náo nhiệt nhà Vạn Nguyên.
“Bà ơi, đây là bánh óc chó con mua cho bà, thuốc của bà.” Vạn Nguyên gân cổ lên nói chuyện với bà của hắn.
Bà nội vẫn còn khỏe lắm nhưng tai hơi lãng, dù không nghe rõ Vạn Nguyên nói gì bà vẫn kéo tay Vạn Nguyên cười ha ha.
Vạn Nguyên lại lấy hai bao thuốc lá trong túi ra đưa cho ông bô ngồi bên cạnh bàn hút thuốc lá bằng tẩu, “Bố ơi, cái đó của bố lỗi thời rồi, giờ trong thành phố đều thịnh hành hút thuốc lá, bố thử cái này xem.”
“Bố không cần thuốc đó của anh, hút không thích bằng cái của bố.” Vạn Phúc An ngoài miệng nói không cần nhưng vẫn hất cằm lên nhìn đồ trong tay Vạn Nguyên, “Anh nhìn anh xem, ăn mặc như lưu manh, trời tháng Chạp anh mặc áo da không thấy lạnh hả?”
Vạn Nguyên đứng dậy nhét thuốc lá vào tay bố mình, lại lưu loát cởi áo khoác da ra đòi choàng thêm cho bố hắn, “Cho bố cho bố này, bây giờ đang thịnh hành mặc áo khoác da, chắn gió.”
“Tóc của anh mấy ngày chưa gội rồi? Bết dính lại với nhau rồi!”
“Keo bọt, dùng để tạo kiểu.” Vạn Nguyên vỗ vỗ đỉnh đầu cứng đơ, thuận tay đeo kính râm của mình lên mặt Vạn Phúc An, “Cho bố kính râm luôn.”
Nào là thuốc lá, nào là kính râm, nào là áo khoác da, làm cho Vạn Phúc An chẳng ra ngô ra khoai gì, người xem trò vui ngoài cửa cười ra tiếng.
“Đây là của chị con, dầu gội đầu, kem dưỡng da.” Vạn Nguyên lấy đồ trong túi ra như làm ảo thuật, “Khăn tay cũng là của chị con, miếng vải này để sau cho chị con may bộ quần áo mới.”
Tiếng người ồn ào, Vạn Linh đứng ở trong góc, trên mặt nở nụ cười nhưng đôi mắt hơi ướt.
Lần này Vạn Nguyên trở về không chỉ vì sắp đến Tết mà còn vì chuyện cưới của chị hắn. Năm ngoái bố hắn bàn chuyện cưới xin cho chị hắn, nhà trai đã đưa sính lễ, nhà họ cũng đưa của hồi môn rồi, làm giấy đăng ký kết hôn chỉ chờ cuối năm làm đám cưới. Nhưng trước đó không lâu thì đằng trai đã qua đời.
Ý của mẹ nhà trai là nếu đã nhận sính lễ, làm giấy đăng ký kết hôn thì dù không bái đường, không phải vợ chồng thực sự, Vạn Linh cũng phải làm con dâu nhà họ.
Sao Vạn Nguyên có thể nhìn chị gái hắn sống một mình thờ chồng chết được, nên cố ý quay về vì chuyện này. Hắn đi lên trước vỗ nhẹ lên mu bàn tay chị gái.
Nhìn thấy em trai về nhà, tảng đá trong lòng Vạn Linh cuối cùng cũng rơi xuống, Vạn Nguyên nhất định sẽ nghĩ cách giúp chị.
“Vạn Nguyên, Kim Dân ơi, kể cho các chú với, trong thành phố thế nào?”
“Tìm được việc chưa? Đâu đâu cũng là tiền đúng không?”
“Hai đứa tìm được vợ thành phố rồi phỏng?”
“Con gái thành phố chắc chắn xinh lắm nhỉ?”
Mọi người đều biết chuyện bên nhà chồng của Vạn Linh, nhưng lúc này họ tò mò về cuộc sống trong thành phố hơn, sự tò mò trong ánh mắt sắp tuôn ra đến nơi.
Đông người ồn ào, anh một câu tôi một câu y như cãi nhau. Vẫn chưa kịp nói chuyện tử tế với người nhà, ai hơi đâu là trả lời họ.
Vạn Nguyên đáp qua loa: “Hai ngày nữa cháu kể cho, để Kim Dân về nhà trước, người nhà đang chờ nó.”
Biết mọi người sẽ không dễ dàng rời đi, Vạn Nguyên mượn cớ đưa Chu Kim Dân về nhà rồi theo anh ta trốn luôn.
Đám người sau lưng trông mòn con mắt. Tiếc là hai nhân vật chính đi hết rồi, họ ở lại là họ Vạn cũng vô nghĩa, chỉ có thể giải tán.
“Mày đưa tao về nhà thật hả?” Chu Kim Dân lén quay đầu liếc một cái, “Mọi người đi cả rồi, mày cũng về đi.”
Cuối cùng Vạn Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng tại chỗ chào Chu Kim Dân, “Đi đi.”
Nhìn bóng lưng Chu Kim Dân biến mất khỏi tầm nhìn, Vạn Nguyên chuẩn bị quay về nhà. Kể cũng khéo, hắn vừa vặn đi đến trước khoảng sân bỏ hoang của nhà họ Hồ.
Hừm… Con ma ốm từ thành phố đến.
Chưa từng nghe nói, Vạn Nguyên cũng không định hỏi thăm quá nhiều, đang định về nhà thì giọng nói của người phụ nữ trong sân thu hút sự chú ý của hắn.
“Tấn Vân ơi, bố cháu gửi bưu điện một khoản tiền, nói là tết không đến thăm cháu được.” trong tiếng cười nhạt nhẽo của người phụ nữ xen lẫn sự xảo quyệt, “Cháu xem chân cháu bất tiện, với cả ở đây có tiền cũng không tiêu được. Thím giữ thay cháu nhé, tết nhất mà, sẽ chuẩn bị cho cháu bữa ngon.”
Giọng thím Hồ to, theo thời gian trôi qua âm sắc không thể hay bằng con gái được, thậm chí còn hơi chói tai. Nghe ý này là muốn giữ luôn số tiền này.
Vạn Nguyên đứng ngoài sân, muốn nghe xem “Tấn Vân” sẽ có phản ứng gì. Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy giọng nói của người thứ hai.
“Nếu cháu không nói gì, thím coi như cháu đồng ý. Dù sao chuyện tiền bạc thím cũng nói cho cháu biết rồi, sau này bố cháu có hỏi đừng nói cháu không biết.”
Đây là ăn cướp à? Người này bấm bụng chịu đến mức độ này? Rốt cuộc là bệnh gì?
Một hạt giống nghi ngờ được chôn vào lòng Vạn Nguyên, hắn quay đầu nhìn phía đầu tường, ma xui quỷ khiến trèo lên xe ba gác ở cửa rồi ngó vào trong sân.
Thím Hồ chặn người trước mặt, Vạn Nguyên chỉ thấy được ống quần màu xám và… xe lăn. Thảo nào nói y đi đứng không tiện.
Ánh mắt lại di chuyển lên trên, một chiếc áo khoác mỏng mặc bên ngoài áo sơ mi giặt đến mức hơi ố vàng, một bàn tay khớp xương rõ ràng trắng đến mức phát sáng đè chặt lên tay vịn xe lăn. Ngón tay thon dài bị một sức mạnh khổng lồ ép tới mức biến dạng, nhìn từ mức độ nổi gân xanh trên mu bàn tay là biết người này đang cố hết sức kiềm chế.
Tiếc là thím Hồ chỉ cần số tiền kia, tiếp tục nói dông dài trước mặt con ma ốm, “Cháu đừng chê nhà thím chiếm lợi của cháu, bố mẹ cháu đưa tiền, nhưng một người sống sờ sờ như cháu, chút tiền kia sao mà đủ.”
Thím Hồ nói chuyện khoa tay múa chân, một mực che trước con ma ốm. Vạn Nguyên mãi không nhìn rõ mặt người ta bị nhử tới mức hắn ước gì có thể vọt thẳng vào trong sân nhìn cho rõ.
“Được rồi, thím còn có việc phải làm, cháu nghỉ ngơi đi. Cháu tốt số, gãy chân còn có người hầu hạ, thím làm sao so được với cháu, số vất vả.”
Vạn Nguyên chưa kịp nhảy xuống khỏi xe ba gác, đối mặt với thím Hồ, hắn lúng túng lắc cổ, gãi đầu.
“Ơ! Vạn Nguyên đấy hử.”
Vừa rồi Vạn Nguyên và Chu Kim Dân to tiếng như thế, sao thím Hồ có thể không biết. Trong nhà còn có người nên không có cơ hội ra ngoài hóng hớt thôi.
Vạn Nguyên lên không được mà xuống cũng không xong, đứng trên xe ba gác cười khan một tiếng: “Thím Hồ, ha ha.”
“Ra ngoài hơn nửa năm kiếm được bao nhiêu tiền rồi? Nếu cháu có bí quyết gì, năm nay dẫn thằng út nhà thím đi cùng với…”
Bên tai là giọng thím Hồ ồn ào, nhưng suy nghĩ của Vạn Nguyên đã bay đi xa. Hắn liếc người trong sân qua khóe mắt. Mái tóc hơi dài, ánh mắt hờ hững, đôi môi trắng bệch mím chặt, trên gương mặt thanh tú có vẻ mệt mỏi không giấu được. Khi phát hiện ra ánh mắt của mình lại tỏ ra rất bình thản, tỉnh bơ xoay xe lăn.
Mặt mũi con ma ốm này đẹp thật, nước da bệnh tật tái nhợt chướng mắt, cơ thể gầy gò của y khiến chiếc áo sơ mi và áo khoác trông rất rộng, gầy đến mức có thể nhìn rõ hình dáng yết hầu, đàn ông?
Thấy Vạn Nguyên nhìn chằm chằm người trong sân, thím Hồ vội vàng giải thích: “Đây là thằng bé nhà bà con xa của thím…”
Lời nói bla bla như súng máy vẫn chưa dứt, Vạn Nguyên vẫn chưa nghe vào, hắn khó tin nhìn vào gương mặt không thể phân biệt này, thế mà lại là đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.