Chương 27
Lưu Thủy Thủy
09/08/2024
Hứa Tấn Vân nhận lời đề nghị vào huyện khám chân, thư ký dựa theo dặn dò của Trần Viễn Văn định sắp xếp người ngày mai đến đón Hứa Tấn Vân vào huyện.
Đã làm phiền Trần Viễn Văn nhiều rồi, Hứa Tấn Vân không muốn khiến mình quá đặc biệt để Trần Viễn Văn bị người ta lấy làm đề tài nói chuyện, y vội vàng từ chối: “Làm phiền chú chuyển lời đến chủ nhiệm Trần, ngày cháu có thể tự đi xe đến, không cần sắp xếp xe đưa đón riêng.”
Bên kia điện thoại không có ý kiến gì, nói rõ thời gian và địa chỉ cho Hứa Tấn Vân, sau đó cúp máy.
Hứa Tấn Vân đặt tay lên ống nghe, tâm trạng rất cuồn cuộn, y do dự có nên gọi điện thoại cho Vạn Nguyên không. Nhưng y vẫn kiềm chế, y muốn gặp bác sĩ rồi mới nói, muốn nghe kết quả sau đó sẽ liên lạc cho Vạn Nguyên. Y muốn cho Vạn Nguyên một niềm vui bất ngờ, nhưng không cũng không muốn hai người uổng công vui vẻ.
Đầu tiên y xin trường nghỉ, nói rõ lý do, hiệu trưởng còn muốn sắp xếp người đưa y đến bến xe.
“Không cần phiền phức thế, có thím Hồ mà, trường có nhiều việc, mọi người đều bận, không cần làm gì đặc biệt chỉ vì tôi.”
Buổi chiều vừa tan học, thím Hồ đã được Hứa Tấn Vân cho biết ngày mai cần bà ta đưa y đến bến xe, muốn đi à?
“Đi… Đi đâu vậy?”
Hứa Tấn Vân cũng không nói thật với thím Hồ, y biết thím Hồ xem mình là cây rụng tiền, nếu nghe nói mình đi chữa chân, sau này làm sao còn tận tâm tận lực giúp mình nữa?
“Thay mặt trường đi họp.”
Thím Hồ đâu hiểu chuyện ở trường, bà ta nghĩ rằng Hứa Tấn Vân có thể đại diện trường lên huyện thì chắc chắn là rất được xem trọng. Chờ Hứa Tấn Vân có tiền rồi, mình đòi thêm một chút cũng dễ mở miệng hơn.
Nhưng bà ta vẫn không nhịn được oán giận: “Cậu nói xem trường cậu thật là, cậu như này còn sắp xếp cho cậu đi. Dù sắp xếp cho cậu đi cũng không biết kêu ai đưa cậu đi.”
“Sao có thể đi đầu đặc quyền đặc lợi, chỉ là đi họp thôi.”
Cũng đúng, thím Hồ vội vàng đồng ý, “Được, ngày mai đảm bảo đưa cậu đến bến xe đúng giờ, sau khi vào huyện sẽ có người đón cậu đúng không?”
“Ừ.”
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tấn Vân dậy sớm rửa mặt, bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu. Y muốn bắt chuyến xe tuyến sớm nhất, thím Hồ đến rất đúng giờ, trước khi đi còn kiểm tra vali mang đi giúp Hứa Tấn Vân.
Ra khỏi cửa sân, Hứa Tấn Vân vô thức quay đầu nhìn lại, lâu như vậy đây là lần đầu tiên y nghiêm túc rời khỏi khoảng sân này. Mặc dù thời gian rời đi không lâu, nhưng khoảng thời gian tự do ngắn ngủi cũng đủ khiến y khát khao, đủ cho y có thể hít thở một hơi.
Xe tuyến dừng ở đầu cầu, thím Hồ nhấc Hứa Tấn Vân lên xe dưới sự giúp đỡ của bác tài, xe lăn được để ở vị trí không chắn đường, Hứa Tấn Vân ngồi ở cuối xe tuyến gần cửa sổ.
“Bác tài, lát nữa xuống xe làm phiền bác ôm thầy Hứa.”
Bác tài rất ít gặp Hứa Tấn Vân, nhưng biết có người như vậy, bác là người nhiệt tình, đồng ý ngay lập tức.
Khách trên xe không nhiều nhưng đồ đạc khá nhiều, rất nhiều là đồ người dân nhờ bác tài mang lên huyện, những thứ mang đi không chỉ là đồ đạc mà còn là một phần gửi gắm và nhớ nhung.
Lên huyện mất gần ba tiếng, sau khi đến bến xe, bác tài giúp Hứa Tấn Vân xuống xe, lại đặt vững vàng lên xe lăn.
“Có ai tới đón cậu không?”
Vừa dứt lời, một người đàn ông đeo kính râm đi tới, “Tiểu Hứa, tôi là tài xế của chủ nhiệm Trần, thư ký Vương bảo tôi đến.”
Thấy có người đến đón Hứa Tấn Vân, bác tài xe tuyến còn giúp đỡ đưa người lên xe.
“Hôm nay chủ nhiệm Trần phải họp nên bảo tôi đến đón cậu trước, chúng ta đến bệnh viện trước, chờ chủ nhiệm Trần xong việc sẽ tới.”
Đi theo tiếng “Cảm ơn” của Hứa Tấn Vân, chiếc xe cũng chậm rãi lăn bánh. Huyện không thể so với tỉnh, đường đi hẹp rất nhiều, nhưng vẫn “tiên tiến” hơn thị trấn nhỏ trong núi.
Vừa đến bệnh viện, tài xế cũng không rảnh rỗi, làm thủ tục nằm viện giúp Hứa Tấn Vân, còn đi cùng Hứa Tấn Vân đến chỗ kiểm tra. Kết quả kiểm tra không thể có trong ngày, đến chạng vạng tối mới chờ được Trần Viễn Văn.
“Chú Viễn Văn.”
Bận rộn cả ngày, Trần Viễn Văn khó lắm mới có thời gian rảnh, không muốn có quá nhiều người đi theo, một mình đẩy Hứa Tấn Vân xuống vườn hoa dưới tầng đi dạo.
Bây giờ thời tiết ngày càng nóng, ngay cả khi mặt trời đã xuống núi, cái nóng này vẫn không thể tiêu tan. Trần Viễn Văn đẩy Hứa Tấn Vân đến bên cạnh bồn hoa, còn mình ngồi trên ghế đá.
“Sao rồi? Kiểm tra không có áp lực tâm lý quá lớn chứ?”
Khuyết tật là chuyện mà người ngoài không thể đồng cảm được, Trần Viễn Văn hơi lo lắng Hứa Tấn Vân sẽ kháng cự điều trị, càng lo lắng y tích cực điều trị nhưng không có kết quả tốt, lúc ấy lòng tin sẽ bị đả kích.
Hứa Tấn Vân lắc đầu, bất kể kết quả tốt hay xấu y đều có thể thản nhiên chấp nhận, “Có thể chữa được tất nhiên là chuyện tốt, nếu không chữa được bây giờ cháu cũng quen rồi, đi đứng được hay không đều không ảnh hưởng đến việc cháu thi đại học.”
Trần Viễn Văn nghe xong vui mừng vỗ bả vai Hứa Tấn Vân, “Chú biết mà, cháu có thể tự nghĩ thông suốt, giỏi lắm Tấn Vân.”
“Chú Viễn Văn này, nếu có thể thì cố gắng đừng nói đến chuyện của cháu trước mặt bác cả và anh họ.”
Trần Viễn Văn và bác cả của Hứa Tấn Vân không có giao tiếp gì nhiều, rất ít khi gặp mặt. Lần này gặp lại, Hứa Tấn Vân vô tình hoặc cố ý muốn tránh chủ đề nhà bác cả, lại thêm việc y ở một mình trong núi, Trần Viễn Văn ít nhiều cũng có thể cảm nhận được Hứa Tấn Vân và nhà bác cả của y không thân thiết. Nếu y không muốn, tất nhiên mình sẽ không nói nhiều.
Đêm nay, Hứa Tấn Vân ngủ khá say.
Rất nhanh đã đến sáng hôm sau, dưới sự giúp đỡ của Trần Viễn Văn, Hứa Tấn Vân gặp được bác sĩ khoa chỉnh hình kia. Bác sĩ hội chẩn cho Hứa Tấn Vân trước, sau đó nghiên cứu báo cáo và phim kiểm tra.
Gót chân của Hứa Tấn Vân bị đè nặng, cũng là nguyên nhân chính khiến lúc đó y không thể đứng lên. Sau đó lại vì không điều trị kịp thời, y ngồi xe lăn trong thời gian dài, áp lực tâm lý khá lớn, không thử tập luyện hồi phục chức năng.
Nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, xương cốt đã tự lành bảy tám phần, chỉ là không nắn thẳng, dù đứng lên cũng sẽ để lại di chứng chân thọt.
Bác sĩ đề nghị để Hứa Tấn Vân ở lại bệnh tập luyện hồi phục chức năng.
Hứa Tấn Vân rất kích động, bàn tay không tự chủ siết chặt tay vịn. Lúc nghe thấy kết quả, dường như y có thể mượn lực cánh tay để đứng lên.
Nhưng y không thể ở lại huyện, còn phải đến trường dạy học, nhà trường trả lương không nhiều nhưng cũng xem như tự cấp tự túc. Y không những phải cân nhắc phí điều trị mà còn phải chuẩn bị thi đại học. Khi chân chưa khôi phục hoàn toàn, y rời đi quá lâu sẽ khiến cha mẹ chú ý, mặc dù cha mẹ không cho y tình thân, nhưng y rất cần tiền nhà gửi đến. Y cũng không thể trông cậy vào Trần Viễn Văn mãi, Trần Viễn Văn làm đủ nhiều rồi, đã tận tình tận nghĩa rồi.
Cuối cùng bác sĩ đưa ra cách thỏa hiệp, Hứa Tấn Vân cần lên huyện kiểm tra lại định kỳ, mặc dù hơi phiền nhưng đây là lựa chọn tốt nhất cho Hứa Tấn Vân.
Vậy là đủ rồi.
Sau khi khám chân xong, Trần Viễn Văn thoáng yên tâm hơn, ông còn có chuyện phải làm, định gọi người đưa Hứa Tấn Vân về núi.
Hứa Tấn Vân từ chối ý tốt của Trần Viễn Văn, để Trần Viễn Văn yên tâm y báo địa chỉ phòng trọ của Vạn Nguyên.
Y và Vạn Nguyên gửi như cho nhau nhiều như vậy, địa chỉ kia đã được y khắc vào đầu từ lâu. Hứa Tấn Vân xuống xe ở đầu ngõ, chậm rãi đẩy xe lăn, đầu tiên là tìm được tiệm uốn tóc khiến y không thích kia, ngẩng đầu lên thì thấy cửa sổ tầng hai đối diện đang đóng kín.
Giờ này có lẽ Vạn Nguyên vẫn chưa về, Hứa Tấn Vân cũng không vội, sự chờ đợi này đã lấp đầy lồng ngực y, chỉ đợi đến khoảnh khắc nhìn thấy Vạn Nguyên sẽ tràn hết ra ngoài.
Hôm nay Vạn Nguyên ở cửa hàng gọi điện thoại gần nửa ngày, nói chuyện với nhà cung cấp rất lâu, hẹn thời gian xem hàng, tính toán doanh thu hôm nay. Nhìn thời gian thấy không còn nhiều mới đóng cửa tiệm, đi đến phòng trọ.
Bây giờ ngày nào cũng trôi qua bận rộn và phòng phú, cơm hộp ở chợ đầu mối vừa rẻ vừa ngon, nhưng bữa tối này Vạn Nguyên chỉ có thể ăn đại gì đó cho xong bữa.
Lúc sắp đi đến phòng trọ, trời đã tối, đèn đường duy nhất ở đầu ngõ cũng sáng lên. Vạn Nguyên vận động lưng, từ xa nhìn thấy người phụ nữ của tiệm uốn tóc đưa lưng về phía hắn, đứng dưới nhà trọ của hắn, hình như đang nói chuyện với ai đó.
Phản ứng đầu tiên của Vạn Nguyên là nghĩ đến Kim Dân, cũng không biết Kim Dân… Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy bánh xe lăn, sao trông quen mắt thế nhỉ, hừm… Vạn Nguyên đột nhiên đứng im tại chỗ, nghiêng đầu tạo thành một đường cong kỳ lạ.
Ánh sáng mập mờ của tiệm uốn tóc chiếu lên gương mặt không cảm xúc của Hứa Tấn Vân, từ lúc chú ý đến y, người phụ nữ này đã không kìm được tiến lên bắt chuyện, còn Hứa Tấn Vân từ đầu đến cuối không trả lời câu nào.
Nhưng người phụ nữ vẫn lải nhải không ngừng, trên người cô ta là mùi son phấn rẻ tiền hơi nồng, thậm chí hơi gay mũi.
“Anh gì ơi, tại sao không nói chuyện?”
“Em đến tìm người đúng không?”
“Em tìm ai thế? Chị giúp em nhé.”
“Ơ, chân em không lành, tai cũng không nghe được hả? Hay là cũng không nói được luôn?”
“Chị sẽ không ăn em đâu.”
Nói đoạn, người phụ nữ duỗi tay vuốt mu bàn tay Hứa Tấn Vân một cái, Hứa Tấn Vân nhanh chóng rụt tay lại, trong con ngươi lóe lên sự lạnh lẽo, mức độ sắc bén đó dường như có thể rạch một đường trên mặt người phụ nữ, cô ta sợ đến mức lùi lại một bước.
“Hung dữ thế, cậu…”
“Tấn Vân? Hứa Tấn Vân!” Giọng nam kèm theo tiếng bước chân ngắt lời người phụ nữ, cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Vạn Nguyên chạy chậm về phía này.
Chưa được hai bước đường, Vạn Nguyên cũng không biết là kích động quá hay là gì, hắn chạy đến mức thở hổn hển, hắn không thể tin vào mắt mình. Hắn dừng lại cách Hứa Tấn Vân vài bước, cẩn thận nhìn mặt y rồi chậm rãi đến gần Hứa Tấn Vân.
Nghe thấy giọng Vạn Nguyên, cơ thể căng thẳng của Hứa Tấn Vân lập tức thả lỏng, “Vạn Nguyên.”
Người phụ nữ chớp mắt quan sát người trên xe lăn, như thể ánh mắt ăn thịt người vừa rồi không phải của hắn, sao lật mặt nhanh thế?
Vạn Nguyên hơi sợ cô gái ở tiệm uốn tóc, Hứa Tấn Vân da mịn thịt mềm như thế còn không phải bị người phụ nữ này nuốt sống. Vừa sải bước đến trước mặt Hứa Tấn Vân, hắn đã dùng cơ thể chặn ánh mắt của cô ta.
“Quen nhau à.” Người phụ nữ không hiểu ra sao cả, lại không muốn tự chuốc nhục nhã bèn xoay người đi vào tiệm uốn tóc bên cạnh.
Thấy người phụ nữ đi vào, lúc này Vạn Nguyên mới xoay người, theo thói quen ngồi xổm trước mặt Hứa Tấn Vân, kích động khó kiềm chế, “Tôi không nằm mơ đúng không? Sao cậu lại tới đây? Cậu tới bằng gì?”
Vạn Nguyên vừa nói chuyện vừa kéo tay Hứa Tấn Vân, kiểm tra trái phải như là sợ Hứa Tấn Vân mất tay mấy chân. May quá, Hứa Tấn Vân vẫn lành lặn.
Hết chương 27
Đã làm phiền Trần Viễn Văn nhiều rồi, Hứa Tấn Vân không muốn khiến mình quá đặc biệt để Trần Viễn Văn bị người ta lấy làm đề tài nói chuyện, y vội vàng từ chối: “Làm phiền chú chuyển lời đến chủ nhiệm Trần, ngày cháu có thể tự đi xe đến, không cần sắp xếp xe đưa đón riêng.”
Bên kia điện thoại không có ý kiến gì, nói rõ thời gian và địa chỉ cho Hứa Tấn Vân, sau đó cúp máy.
Hứa Tấn Vân đặt tay lên ống nghe, tâm trạng rất cuồn cuộn, y do dự có nên gọi điện thoại cho Vạn Nguyên không. Nhưng y vẫn kiềm chế, y muốn gặp bác sĩ rồi mới nói, muốn nghe kết quả sau đó sẽ liên lạc cho Vạn Nguyên. Y muốn cho Vạn Nguyên một niềm vui bất ngờ, nhưng không cũng không muốn hai người uổng công vui vẻ.
Đầu tiên y xin trường nghỉ, nói rõ lý do, hiệu trưởng còn muốn sắp xếp người đưa y đến bến xe.
“Không cần phiền phức thế, có thím Hồ mà, trường có nhiều việc, mọi người đều bận, không cần làm gì đặc biệt chỉ vì tôi.”
Buổi chiều vừa tan học, thím Hồ đã được Hứa Tấn Vân cho biết ngày mai cần bà ta đưa y đến bến xe, muốn đi à?
“Đi… Đi đâu vậy?”
Hứa Tấn Vân cũng không nói thật với thím Hồ, y biết thím Hồ xem mình là cây rụng tiền, nếu nghe nói mình đi chữa chân, sau này làm sao còn tận tâm tận lực giúp mình nữa?
“Thay mặt trường đi họp.”
Thím Hồ đâu hiểu chuyện ở trường, bà ta nghĩ rằng Hứa Tấn Vân có thể đại diện trường lên huyện thì chắc chắn là rất được xem trọng. Chờ Hứa Tấn Vân có tiền rồi, mình đòi thêm một chút cũng dễ mở miệng hơn.
Nhưng bà ta vẫn không nhịn được oán giận: “Cậu nói xem trường cậu thật là, cậu như này còn sắp xếp cho cậu đi. Dù sắp xếp cho cậu đi cũng không biết kêu ai đưa cậu đi.”
“Sao có thể đi đầu đặc quyền đặc lợi, chỉ là đi họp thôi.”
Cũng đúng, thím Hồ vội vàng đồng ý, “Được, ngày mai đảm bảo đưa cậu đến bến xe đúng giờ, sau khi vào huyện sẽ có người đón cậu đúng không?”
“Ừ.”
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tấn Vân dậy sớm rửa mặt, bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu. Y muốn bắt chuyến xe tuyến sớm nhất, thím Hồ đến rất đúng giờ, trước khi đi còn kiểm tra vali mang đi giúp Hứa Tấn Vân.
Ra khỏi cửa sân, Hứa Tấn Vân vô thức quay đầu nhìn lại, lâu như vậy đây là lần đầu tiên y nghiêm túc rời khỏi khoảng sân này. Mặc dù thời gian rời đi không lâu, nhưng khoảng thời gian tự do ngắn ngủi cũng đủ khiến y khát khao, đủ cho y có thể hít thở một hơi.
Xe tuyến dừng ở đầu cầu, thím Hồ nhấc Hứa Tấn Vân lên xe dưới sự giúp đỡ của bác tài, xe lăn được để ở vị trí không chắn đường, Hứa Tấn Vân ngồi ở cuối xe tuyến gần cửa sổ.
“Bác tài, lát nữa xuống xe làm phiền bác ôm thầy Hứa.”
Bác tài rất ít gặp Hứa Tấn Vân, nhưng biết có người như vậy, bác là người nhiệt tình, đồng ý ngay lập tức.
Khách trên xe không nhiều nhưng đồ đạc khá nhiều, rất nhiều là đồ người dân nhờ bác tài mang lên huyện, những thứ mang đi không chỉ là đồ đạc mà còn là một phần gửi gắm và nhớ nhung.
Lên huyện mất gần ba tiếng, sau khi đến bến xe, bác tài giúp Hứa Tấn Vân xuống xe, lại đặt vững vàng lên xe lăn.
“Có ai tới đón cậu không?”
Vừa dứt lời, một người đàn ông đeo kính râm đi tới, “Tiểu Hứa, tôi là tài xế của chủ nhiệm Trần, thư ký Vương bảo tôi đến.”
Thấy có người đến đón Hứa Tấn Vân, bác tài xe tuyến còn giúp đỡ đưa người lên xe.
“Hôm nay chủ nhiệm Trần phải họp nên bảo tôi đến đón cậu trước, chúng ta đến bệnh viện trước, chờ chủ nhiệm Trần xong việc sẽ tới.”
Đi theo tiếng “Cảm ơn” của Hứa Tấn Vân, chiếc xe cũng chậm rãi lăn bánh. Huyện không thể so với tỉnh, đường đi hẹp rất nhiều, nhưng vẫn “tiên tiến” hơn thị trấn nhỏ trong núi.
Vừa đến bệnh viện, tài xế cũng không rảnh rỗi, làm thủ tục nằm viện giúp Hứa Tấn Vân, còn đi cùng Hứa Tấn Vân đến chỗ kiểm tra. Kết quả kiểm tra không thể có trong ngày, đến chạng vạng tối mới chờ được Trần Viễn Văn.
“Chú Viễn Văn.”
Bận rộn cả ngày, Trần Viễn Văn khó lắm mới có thời gian rảnh, không muốn có quá nhiều người đi theo, một mình đẩy Hứa Tấn Vân xuống vườn hoa dưới tầng đi dạo.
Bây giờ thời tiết ngày càng nóng, ngay cả khi mặt trời đã xuống núi, cái nóng này vẫn không thể tiêu tan. Trần Viễn Văn đẩy Hứa Tấn Vân đến bên cạnh bồn hoa, còn mình ngồi trên ghế đá.
“Sao rồi? Kiểm tra không có áp lực tâm lý quá lớn chứ?”
Khuyết tật là chuyện mà người ngoài không thể đồng cảm được, Trần Viễn Văn hơi lo lắng Hứa Tấn Vân sẽ kháng cự điều trị, càng lo lắng y tích cực điều trị nhưng không có kết quả tốt, lúc ấy lòng tin sẽ bị đả kích.
Hứa Tấn Vân lắc đầu, bất kể kết quả tốt hay xấu y đều có thể thản nhiên chấp nhận, “Có thể chữa được tất nhiên là chuyện tốt, nếu không chữa được bây giờ cháu cũng quen rồi, đi đứng được hay không đều không ảnh hưởng đến việc cháu thi đại học.”
Trần Viễn Văn nghe xong vui mừng vỗ bả vai Hứa Tấn Vân, “Chú biết mà, cháu có thể tự nghĩ thông suốt, giỏi lắm Tấn Vân.”
“Chú Viễn Văn này, nếu có thể thì cố gắng đừng nói đến chuyện của cháu trước mặt bác cả và anh họ.”
Trần Viễn Văn và bác cả của Hứa Tấn Vân không có giao tiếp gì nhiều, rất ít khi gặp mặt. Lần này gặp lại, Hứa Tấn Vân vô tình hoặc cố ý muốn tránh chủ đề nhà bác cả, lại thêm việc y ở một mình trong núi, Trần Viễn Văn ít nhiều cũng có thể cảm nhận được Hứa Tấn Vân và nhà bác cả của y không thân thiết. Nếu y không muốn, tất nhiên mình sẽ không nói nhiều.
Đêm nay, Hứa Tấn Vân ngủ khá say.
Rất nhanh đã đến sáng hôm sau, dưới sự giúp đỡ của Trần Viễn Văn, Hứa Tấn Vân gặp được bác sĩ khoa chỉnh hình kia. Bác sĩ hội chẩn cho Hứa Tấn Vân trước, sau đó nghiên cứu báo cáo và phim kiểm tra.
Gót chân của Hứa Tấn Vân bị đè nặng, cũng là nguyên nhân chính khiến lúc đó y không thể đứng lên. Sau đó lại vì không điều trị kịp thời, y ngồi xe lăn trong thời gian dài, áp lực tâm lý khá lớn, không thử tập luyện hồi phục chức năng.
Nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, xương cốt đã tự lành bảy tám phần, chỉ là không nắn thẳng, dù đứng lên cũng sẽ để lại di chứng chân thọt.
Bác sĩ đề nghị để Hứa Tấn Vân ở lại bệnh tập luyện hồi phục chức năng.
Hứa Tấn Vân rất kích động, bàn tay không tự chủ siết chặt tay vịn. Lúc nghe thấy kết quả, dường như y có thể mượn lực cánh tay để đứng lên.
Nhưng y không thể ở lại huyện, còn phải đến trường dạy học, nhà trường trả lương không nhiều nhưng cũng xem như tự cấp tự túc. Y không những phải cân nhắc phí điều trị mà còn phải chuẩn bị thi đại học. Khi chân chưa khôi phục hoàn toàn, y rời đi quá lâu sẽ khiến cha mẹ chú ý, mặc dù cha mẹ không cho y tình thân, nhưng y rất cần tiền nhà gửi đến. Y cũng không thể trông cậy vào Trần Viễn Văn mãi, Trần Viễn Văn làm đủ nhiều rồi, đã tận tình tận nghĩa rồi.
Cuối cùng bác sĩ đưa ra cách thỏa hiệp, Hứa Tấn Vân cần lên huyện kiểm tra lại định kỳ, mặc dù hơi phiền nhưng đây là lựa chọn tốt nhất cho Hứa Tấn Vân.
Vậy là đủ rồi.
Sau khi khám chân xong, Trần Viễn Văn thoáng yên tâm hơn, ông còn có chuyện phải làm, định gọi người đưa Hứa Tấn Vân về núi.
Hứa Tấn Vân từ chối ý tốt của Trần Viễn Văn, để Trần Viễn Văn yên tâm y báo địa chỉ phòng trọ của Vạn Nguyên.
Y và Vạn Nguyên gửi như cho nhau nhiều như vậy, địa chỉ kia đã được y khắc vào đầu từ lâu. Hứa Tấn Vân xuống xe ở đầu ngõ, chậm rãi đẩy xe lăn, đầu tiên là tìm được tiệm uốn tóc khiến y không thích kia, ngẩng đầu lên thì thấy cửa sổ tầng hai đối diện đang đóng kín.
Giờ này có lẽ Vạn Nguyên vẫn chưa về, Hứa Tấn Vân cũng không vội, sự chờ đợi này đã lấp đầy lồng ngực y, chỉ đợi đến khoảnh khắc nhìn thấy Vạn Nguyên sẽ tràn hết ra ngoài.
Hôm nay Vạn Nguyên ở cửa hàng gọi điện thoại gần nửa ngày, nói chuyện với nhà cung cấp rất lâu, hẹn thời gian xem hàng, tính toán doanh thu hôm nay. Nhìn thời gian thấy không còn nhiều mới đóng cửa tiệm, đi đến phòng trọ.
Bây giờ ngày nào cũng trôi qua bận rộn và phòng phú, cơm hộp ở chợ đầu mối vừa rẻ vừa ngon, nhưng bữa tối này Vạn Nguyên chỉ có thể ăn đại gì đó cho xong bữa.
Lúc sắp đi đến phòng trọ, trời đã tối, đèn đường duy nhất ở đầu ngõ cũng sáng lên. Vạn Nguyên vận động lưng, từ xa nhìn thấy người phụ nữ của tiệm uốn tóc đưa lưng về phía hắn, đứng dưới nhà trọ của hắn, hình như đang nói chuyện với ai đó.
Phản ứng đầu tiên của Vạn Nguyên là nghĩ đến Kim Dân, cũng không biết Kim Dân… Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy bánh xe lăn, sao trông quen mắt thế nhỉ, hừm… Vạn Nguyên đột nhiên đứng im tại chỗ, nghiêng đầu tạo thành một đường cong kỳ lạ.
Ánh sáng mập mờ của tiệm uốn tóc chiếu lên gương mặt không cảm xúc của Hứa Tấn Vân, từ lúc chú ý đến y, người phụ nữ này đã không kìm được tiến lên bắt chuyện, còn Hứa Tấn Vân từ đầu đến cuối không trả lời câu nào.
Nhưng người phụ nữ vẫn lải nhải không ngừng, trên người cô ta là mùi son phấn rẻ tiền hơi nồng, thậm chí hơi gay mũi.
“Anh gì ơi, tại sao không nói chuyện?”
“Em đến tìm người đúng không?”
“Em tìm ai thế? Chị giúp em nhé.”
“Ơ, chân em không lành, tai cũng không nghe được hả? Hay là cũng không nói được luôn?”
“Chị sẽ không ăn em đâu.”
Nói đoạn, người phụ nữ duỗi tay vuốt mu bàn tay Hứa Tấn Vân một cái, Hứa Tấn Vân nhanh chóng rụt tay lại, trong con ngươi lóe lên sự lạnh lẽo, mức độ sắc bén đó dường như có thể rạch một đường trên mặt người phụ nữ, cô ta sợ đến mức lùi lại một bước.
“Hung dữ thế, cậu…”
“Tấn Vân? Hứa Tấn Vân!” Giọng nam kèm theo tiếng bước chân ngắt lời người phụ nữ, cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Vạn Nguyên chạy chậm về phía này.
Chưa được hai bước đường, Vạn Nguyên cũng không biết là kích động quá hay là gì, hắn chạy đến mức thở hổn hển, hắn không thể tin vào mắt mình. Hắn dừng lại cách Hứa Tấn Vân vài bước, cẩn thận nhìn mặt y rồi chậm rãi đến gần Hứa Tấn Vân.
Nghe thấy giọng Vạn Nguyên, cơ thể căng thẳng của Hứa Tấn Vân lập tức thả lỏng, “Vạn Nguyên.”
Người phụ nữ chớp mắt quan sát người trên xe lăn, như thể ánh mắt ăn thịt người vừa rồi không phải của hắn, sao lật mặt nhanh thế?
Vạn Nguyên hơi sợ cô gái ở tiệm uốn tóc, Hứa Tấn Vân da mịn thịt mềm như thế còn không phải bị người phụ nữ này nuốt sống. Vừa sải bước đến trước mặt Hứa Tấn Vân, hắn đã dùng cơ thể chặn ánh mắt của cô ta.
“Quen nhau à.” Người phụ nữ không hiểu ra sao cả, lại không muốn tự chuốc nhục nhã bèn xoay người đi vào tiệm uốn tóc bên cạnh.
Thấy người phụ nữ đi vào, lúc này Vạn Nguyên mới xoay người, theo thói quen ngồi xổm trước mặt Hứa Tấn Vân, kích động khó kiềm chế, “Tôi không nằm mơ đúng không? Sao cậu lại tới đây? Cậu tới bằng gì?”
Vạn Nguyên vừa nói chuyện vừa kéo tay Hứa Tấn Vân, kiểm tra trái phải như là sợ Hứa Tấn Vân mất tay mấy chân. May quá, Hứa Tấn Vân vẫn lành lặn.
Hết chương 27
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.