Chương 43
Lưu Thủy Thủy
09/08/2024
Sáu giờ tối, các cửa hàng ở chợ đầu mối lần lượt đóng cửa. Vạn Nguyên và nhân viên sửa lại sổ sách hôm nay, đếm hàng tồn kho trong cửa hàng rồi cũng tan làm.
Khóa cửa cửa hàng, đèn đường đã sáng. Bây giờ thời tiết chuyển lạnh, ban đêm gió vẫn lớn, Vạn Nguyên kéo chặt áo khoác, cúi đầu đi đến phòng trọ.
Người đi ngang qua Vạn Nguyên cũng là những người qua đường tan ca vội về nhà ăn cơm, tiếc là trong nhà Vạn Nguyên không có ai chờ hắn về nhà.
Giữa chừng có mấy lần hắn muốn gọi điện lại cho Hứa Tấn Vân, nhưng cửa hàng bận quá, hắn thực sự không bớt được thời gian. Đến khi hắn rảnh rỗi đã qua giờ Hứa Tấn Vân tan học lâu rồi.
Gần đây truy quét mại dâm rất dữ dội, tiệm uốn tóc phòng xoa bóp gần phòng trọ đều đóng cửa, người phụ nữ của tiệm uốn tóc đối diện phòng trọ cũng đã đến nơi khác làm thêm, vô cùng đìu hiu. Người quen xung quanh không nhiều, lại thêm cách chợ đầu mối hơi xa, Vạn Nguyên đã có ý định chuyển nhà từ lâu.
Về đến nhà, Vạn Nguyên đi tắm trước, cơm tối là chút đồ ăn mua đại trên đường về nhà. Trong phòng trọ này không có gì cả, may mà gần đây Vạn Nguyên khá mệt, tắm xong ăn cơm, sau khi đọc thư Hứa Tấn Vân, ngả đầu ngủ ngay, không cần trò giải trí giết thời gian khác.
Đêm nay hắn cũng vừa ăn cơm vừa lấy thư trong ngăn kéo ra đọc như thường lệ.
Đọc nhiều quá, tự nhiên hắn thuộc nội dung mỗi bức thư, không dám nói có thể thuật lại không thiếu chữ nào, nhưng nhớ khoảng chín mươi phần trăm cũng không thành vấn đề.
Mấy lá thư trên cùng được Vạn Nguyên đọc thường xuyên, không phải hắn không thích đọc thư bên dưới, mà là đọc một lát đã ngủ gật, không có cơ hội đọc hết.
Vạn Nguyên nhìn chằm chằm thư trong ngăn kéo một lúc lâu, lại nhìn quanh phòng một lượt, hắn tìm khắp nơi rồi, ngược lại là ngăn kéo này chưa tìm kỹ…
Vạn Nguyên như nghĩ đến gì đó, lấy hết thư ra, mấy lá thư dưới cùng đều chưa bóc.
Quả nhiên nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Hứa Tấn Vân ơi Hứa Tấn Vân, thực sự khiến mình dễ tìm.
Vạn Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười, thảo nào hôm nay Hứa Tấn Vân có thể nói năng hùng hồn rằng mình không nhớ bằng lúc trước, thằng nhóc này.
Nội dung mấy bức thư này đều na ná nhau, câu chữ đều bộc lộ ý muốn làm lành và nhượng bộ của Hứa Tấn Vân, sợ mình không để ý tới y nữa, sợ sau này hai người sẽ không gặp nhau nữa.
Lúc đáng thương thì đáng thương thật.
Hay là về thăm, mình đã không về một khoảng thời gian rồi, với tính cách của Hứa Tấn Vân, một hai câu trong điện thoại cũng không nói rõ được, tập kích bất ngờ chắc chắn khiến Hứa Tấn Vân giật mình.
Sáng sớm hôm sau, Vạn Nguyên cất mấy lá thư Hứa Tấn Vân viết cho hắn, thu dọn hành lý của mình. Bận rộn trong cửa hàng cả ngày, xin nghỉ với Sầm Yên Dung, lại bàn giao chuyện mấy ngày sau cho nhân viên, mua ít đồ rồi bắt chuyến xe tuyến cuối cùng về nhà.
Xe tuyến lắc lư trên đường núi, chuyến xe cuối cùng nên bác tài cũng không hăng hái lắm, lái rất chậm. Vạn Nguyên nhìn phong cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, hơi thích ý híp mắt lại.
Lúc tỉnh lại lần nữa, xe đã dừng ở bến xe trên thị trấn, Vạn Nguyên lau mặt, hơi tỉnh táo lại, nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, cảm giác đã đến nhà không chân thực cho lắm.
Mấy lần về nhà Vạn Nguyên trở nên đầm tính và chín chắn hơn rất nhiều, nhớ đến dáng vẻ ngông nghênh lúc trước, hắn cảm thấy không giống như chuyện hắn có thể làm ra.
Vạn Nguyên xách đồ đi vào sân, đèn trong nhà xuyên qua cửa sổ, một bóng người vừa vặn in lên cửa sổ giấy. Vạn Nguyên bước nhanh hơn, đẩy cửa nhà ra.
“Bố!”
Vạn Phúc An đang ngồi trên ghế hút thuốc, tàn thuốc bị ông gảy trên mép bàn, ngẩng đầu nhìn lên, dáng người cao to chặn ở cửa, bà nội phản ứng trước Vạn Phúc An.
“Vạn Nguyên của bà về rồi.”
“Sao con về giờ này?” Vạn Phúc An khoác áo, không hút thuốc nữa, cười đón Vạn Nguyên vào.
Lần nào Vạn Nguyên về cũng có túi lớn túi nhỏ, “Cửa hàng bận rộn, khó lắm con mới bớt được thời gian về thăm.”
Lúc trước nói thế nào cũng gọi một cuộc điện thoại cho anh rể, thỉnh thoảng viết một lá thư, sau chuyện này đã mấy ngày không liên lạc về nhà.
“Bận thì cứ làm cho xong, đừng lo ở nhà, trong nhà còn có bố con mà.” Vạn Phúc An ngoài miệng nói vậy, vẫn phấn khởi vì Vạn Nguyên có thể về nhà, “Với lại mấy tháng nữa là đến Tết, lúc đó về cũng không muộn, có làm chậm trễ con không?”
“Chậm trễ việc gì ạ.” Vạn Nguyên lấy từng món đồ mua về nhà, mua gì bà nội cũng thích, “Đây là quần áo, cái này cho chị con, cái này cho bà con, bánh ngọt này đắt hàng lắm đó, nếu không phải gần cửa hàng con cũng không chắc mua được.”
“Lại mua nhiều thế, tiết kiệm tiền mà tiêu.”
Vạn Nguyên không nói gì, chỉ nhìn căn nhà lụp xụp một lượt. Trước kia nhà nghèo, một mình bố trồng trọt nuôi bốn miệng ăn trong nhà, có thể có một mảnh ngói che mưa đã tốt lắm rồi, đâu nghĩ đến cái khác. Nhưng bây giờ đã khác, trong túi ít nhiều cũng có một chút nên muốn cải thiện cuộc sống trong nhà.
Tin tức Chu Kim Dân gặp chuyện truyền đi khắp nơi, tiếc là mọi người cũng không biết nguyên nhân thực sự. Vạn Nguyên cũng đơn giản hóa câu chuyện, hoàn toàn bỏ qua phần mình bị Chu Kim Dân liên lụy, chỉ nói với bố hắn là bị bắt vì bán thuốc lá giả và đĩa CD lậu.
Không phải hắn nói đỡ cho Chu Kim Dân, chỉ là để lại mặt mũi cho mẹ và các em của Chu Kim Dân. Vì danh tiếng của con trai quá tệ, cả nhà mẹ góa con côi chỉ sợ khó sống ở nơi hoang vu hẻo lánh này.
Vạn Phúc An nhìn Chu Kim Dân lớn lên, từ nhỏ Vạn Nguyên đã thân với cậu ta, nghe được tin tức như vậy sao có thể không thổn thức.
“Lên thành phố gặp nhiều cái tốt, trong lòng sao có thể cân bằng, tự nhiên muốn kiếm tiền nhanh, chỉ có cách bàng môn tả đạo mới kiếm tiền nhanh, con đừng học theo nó đấy Vạn Nguyên.”
Vạn Nguyên nhẹ giọng đồng ý, “Con biết rồi.”
Người già trong nhà quen ngủ sớm, đến khi Vạn Nguyên tắm xong đi ra bà bội và bố đã đi ngủ. Vạn Nguyên liếc nhìn khoảng sân yên tĩnh, hắn lục túi lấy mấy lá thư ra, nhân lúc ban đêm đi đến nhà Hứa Tấn Vân.
Đèn trước và sau sân đều không bật, chỉ có phòng Hứa Tấn Vân vẫn sáng đèn, lúc lật sách lại phát ra tiếng sột soạt, y đã đọc đi đọc lại tài liệu thi rất nhiều lần nên không lo lắng mấy về kỳ thi đại học.
Sau khi củng cố nội dung hôm nay, Hứa Tấn Vân gấp sách lại, nhắm đôi mắt mỏi nhừ, bóp sống mũi, một giây sau y mở ngăn kéo ra, mỗi lá thư Vạn Nguyên viết cho y, y đều trả lời, chỉ là không gửi đi.
Nghĩ rằng từ giữa trưa hôm qua đến bây giờ Vạn Nguyên thậm chí không gọi cuộc điện thoại nào, y lại giận dỗi, Vạn Nguyên đừng hòng nhận được lá thư nào.
Ngón tay mảnh khảnh xoa mép giấy viết thư, vuốt góc phần góc lên, Hứa Tấn Vân nhanh chóng hết tự tin, biết đâu Vạn Nguyên đang thoải mái ấy chứ.
Có lẽ từ đầu đến cuối anh ấy không hiểu trong lòng mình đang nghĩ gì, nói không chừng mình phớt lờ anh ấy, anh ấy còn thuận dốc mà xuống, quay đầu quên luôn mình, còn tìm một người phụ nữ thân thiết.
Hứa Tấn Vân véo hai chân vô dụng của mình, tất cả đang phát triển theo hướng tốt, nhưng y sốt ruột, nếu nhanh hơn chút nữa thì tốt, lòng y đã bay đến bên cạnh Vạn Nguyên từ lâu, ước gì có thể một tấc không rời.
Hứa Tấn Vân đóng ngăn kéo lại, chống bàn đứng lên, từ từ đi đến bên giường. Khoảng cách mấy bước chân dù không có điểm tựa y cũng có thể dựa vào sức mình đi tới.
Không lâu sau khi nằm xuống, bên ngoài vang lên tiếng động, Hứa Tấn Vân vừa mới hơi buồn ngủ, mơ mơ màng màng trở mình, không để ý nhiều.
Y vẫn đang canh cánh trong lòng vì chuyện của Vạn Nguyên, giận Vạn Nguyên không biết lãng mạn, giận Vạn Nguyên không hành động, giận Vạn Nguyên đối xử tốt với y lại giận Vạn Nguyên cách xa y đến vậy.
Y muốn Vạn Nguyên, cũng không phải ghen tị với những người phụ nữ kia. Nói cách khác y không chỉ ghen tị với phụ nữ, cho dù là đàn ông, hay là con chó con mèo, là thư mình gửi đi, chỉ cần bên cạnh Vạn Nguyên không phải y, y đều sẽ ghen tị.
Y nhớ Vạn Nguyên sắp phát điên lên rồi, làm sao Vạn Nguyên biết được ngay cả việc y muốn học đại học cũng vì Vạn Nguyên. Y sợ Vạn Nguyên đi xa quá, chỉ có trở thành một người hoàn chỉnh y mới có thể đồng hành bên cạnh Vạn Nguyên, y không thể chán nản mất hy vọng vào cuộc sống, y phải sống tích cực.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi được phóng đại lên rất nhiều trong bóng đêm, suy nghĩ rời rạc của Hứa Tấn Vân dần trở lại vị trí, áp lực ập đến khiến y bỗng mở mắt ra, bóng đen trên đỉnh đầu y ngay lập tức khiến y sởn tóc gáy, tức thì muốn tìm vật phòng thân tiện tay.
Nhưng đầu vai nặng trĩu, một giọng nói quen thuộc gọi y, “Tấn Vân!”
Thần kinh căng thẳng của Hứa Tấn Vân dần ổn định lại, y nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời trong bóng tối, đáp lại đầy khó tin, “Vạn Nguyên?”
Vạn Nguyên vẫn muốn tìm công tắc đèn ở đầu giường, đèn chưa được bật lên cổ đã siết lại, bị một lực rất mạnh kéo lên giường, ngay sau đó bị Hứa Tấn Vân đè chặt dưới thân.
Nụ hôn không có kết cấu gì rơi xuống dày đặc, Vạn Nguyên mấy lần muốn mở miệng nói chuyện đều bị Hứa Tấn Vân chặn lại, đến khi Hứa Tấn Vân hôn mệt rồi mới từ từ dừng lại.
“Anh về lúc nào? Sao không nói trước một tiếng?”
Hôm qua trong điện thoại còn giận dỗi như thế, vừa gặp nhau đã trở thành con mèo tủi thân. Vạn Nguyên bị Hứa Tấn Vân đè không thở được bèn ôm người sang bên cạnh.
“Hôm nay bắt chuyến xe tuyến cuối cùng trở về, cậu cúp điện thoại của tôi, tôi nói trước với cậu kiểu gì?”
Tại sao cúp điện thoại của anh ấy, chẳng lẽ Vạn Nguyên không tự biết à? Cho nên Vạn Nguyên trở về là cố ý đến giải thích với mình?
Trong lòng Hứa Tấn Vân dễ chịu hơn một chút, nhưng y vẫn ghen, vẫn đố kị, “Sợ ảnh hưởng anh buôn bán, nhiều phụ nữ thế kia anh phải từ từ ứng phó chứ.”
“Cũng đúng.” Sao Vạn Nguyên có thể không nghe ra nói móc trong lời nói của Hứa Tấn Vân, cố ý tiếp lời y, lại nói, “Cậu không biết đâu, phụ nữ trong thành phố rất mốt, da trắng mặt xinh, da dẻ mịn màng, giọng cũng hay, một câu còn có thể nói vòng vo.”
Hứa Tấn Vân mím môi, lạnh lùng nói: “Anh rất thích à.”
“Thích chứ, ai lại không thích phụ nữ? Phụ nữ tốt biết mấy, vừa thơm vừa mềm.”
Hứa Tấn Vân xoay người trong ngực Vạn Nguyên, khoanh tay giữ im lặng.
Ơ, lần này giận thật, Vạn Nguyên vội vàng xoay người lại, nhịn cười, “Sao cậu nhỏ nhen thế? Vừa không hồi âm cho tôi vừa cúp điện thoại của tôi, thuận theo ý cậu cũng không được, bà tôi cũng không khó hầu hạ như cậu.”
“Tôi biết anh thích phụ nữ.” Giọng Hứa Tấn Vân rầu rĩ, giọng điệu ép dạ cầu toàn, “Tôi chỉ muốn lúc tôi nhớ anh, thỉnh thoảng anh cũng nhớ tôi.”
Tủi thân quá, Vạn Nguyên nghe xong tim cũng run rẩy, hắn không trêu Hứa Tấn Vân nữa, ôm má Hứa Tấn Vân, “Trêu cậu thôi, tôi tìm được thư rồi, giấu khá bí mật.”
Vạn Nguyên tốn sức bật đèn, liếc mắt đã thấy khóe miệng Hứa Tấn Vân xệ xuống, hắn dùng ngón tay lau nước bọt trên môi Hứa Tấn Vân, lấy thư bị đè nhăn trong túi ra.
“Tôi đọc hết rồi, đọc mấy lần, nhớ hết rồi, hay là tôi đọc cho cậu nghe.”
Hứa Tấn Vân giật lấy những lá thư kia, “Vậy anh đọc đi.”
Hết chương 43
Khóa cửa cửa hàng, đèn đường đã sáng. Bây giờ thời tiết chuyển lạnh, ban đêm gió vẫn lớn, Vạn Nguyên kéo chặt áo khoác, cúi đầu đi đến phòng trọ.
Người đi ngang qua Vạn Nguyên cũng là những người qua đường tan ca vội về nhà ăn cơm, tiếc là trong nhà Vạn Nguyên không có ai chờ hắn về nhà.
Giữa chừng có mấy lần hắn muốn gọi điện lại cho Hứa Tấn Vân, nhưng cửa hàng bận quá, hắn thực sự không bớt được thời gian. Đến khi hắn rảnh rỗi đã qua giờ Hứa Tấn Vân tan học lâu rồi.
Gần đây truy quét mại dâm rất dữ dội, tiệm uốn tóc phòng xoa bóp gần phòng trọ đều đóng cửa, người phụ nữ của tiệm uốn tóc đối diện phòng trọ cũng đã đến nơi khác làm thêm, vô cùng đìu hiu. Người quen xung quanh không nhiều, lại thêm cách chợ đầu mối hơi xa, Vạn Nguyên đã có ý định chuyển nhà từ lâu.
Về đến nhà, Vạn Nguyên đi tắm trước, cơm tối là chút đồ ăn mua đại trên đường về nhà. Trong phòng trọ này không có gì cả, may mà gần đây Vạn Nguyên khá mệt, tắm xong ăn cơm, sau khi đọc thư Hứa Tấn Vân, ngả đầu ngủ ngay, không cần trò giải trí giết thời gian khác.
Đêm nay hắn cũng vừa ăn cơm vừa lấy thư trong ngăn kéo ra đọc như thường lệ.
Đọc nhiều quá, tự nhiên hắn thuộc nội dung mỗi bức thư, không dám nói có thể thuật lại không thiếu chữ nào, nhưng nhớ khoảng chín mươi phần trăm cũng không thành vấn đề.
Mấy lá thư trên cùng được Vạn Nguyên đọc thường xuyên, không phải hắn không thích đọc thư bên dưới, mà là đọc một lát đã ngủ gật, không có cơ hội đọc hết.
Vạn Nguyên nhìn chằm chằm thư trong ngăn kéo một lúc lâu, lại nhìn quanh phòng một lượt, hắn tìm khắp nơi rồi, ngược lại là ngăn kéo này chưa tìm kỹ…
Vạn Nguyên như nghĩ đến gì đó, lấy hết thư ra, mấy lá thư dưới cùng đều chưa bóc.
Quả nhiên nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Hứa Tấn Vân ơi Hứa Tấn Vân, thực sự khiến mình dễ tìm.
Vạn Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười, thảo nào hôm nay Hứa Tấn Vân có thể nói năng hùng hồn rằng mình không nhớ bằng lúc trước, thằng nhóc này.
Nội dung mấy bức thư này đều na ná nhau, câu chữ đều bộc lộ ý muốn làm lành và nhượng bộ của Hứa Tấn Vân, sợ mình không để ý tới y nữa, sợ sau này hai người sẽ không gặp nhau nữa.
Lúc đáng thương thì đáng thương thật.
Hay là về thăm, mình đã không về một khoảng thời gian rồi, với tính cách của Hứa Tấn Vân, một hai câu trong điện thoại cũng không nói rõ được, tập kích bất ngờ chắc chắn khiến Hứa Tấn Vân giật mình.
Sáng sớm hôm sau, Vạn Nguyên cất mấy lá thư Hứa Tấn Vân viết cho hắn, thu dọn hành lý của mình. Bận rộn trong cửa hàng cả ngày, xin nghỉ với Sầm Yên Dung, lại bàn giao chuyện mấy ngày sau cho nhân viên, mua ít đồ rồi bắt chuyến xe tuyến cuối cùng về nhà.
Xe tuyến lắc lư trên đường núi, chuyến xe cuối cùng nên bác tài cũng không hăng hái lắm, lái rất chậm. Vạn Nguyên nhìn phong cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, hơi thích ý híp mắt lại.
Lúc tỉnh lại lần nữa, xe đã dừng ở bến xe trên thị trấn, Vạn Nguyên lau mặt, hơi tỉnh táo lại, nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, cảm giác đã đến nhà không chân thực cho lắm.
Mấy lần về nhà Vạn Nguyên trở nên đầm tính và chín chắn hơn rất nhiều, nhớ đến dáng vẻ ngông nghênh lúc trước, hắn cảm thấy không giống như chuyện hắn có thể làm ra.
Vạn Nguyên xách đồ đi vào sân, đèn trong nhà xuyên qua cửa sổ, một bóng người vừa vặn in lên cửa sổ giấy. Vạn Nguyên bước nhanh hơn, đẩy cửa nhà ra.
“Bố!”
Vạn Phúc An đang ngồi trên ghế hút thuốc, tàn thuốc bị ông gảy trên mép bàn, ngẩng đầu nhìn lên, dáng người cao to chặn ở cửa, bà nội phản ứng trước Vạn Phúc An.
“Vạn Nguyên của bà về rồi.”
“Sao con về giờ này?” Vạn Phúc An khoác áo, không hút thuốc nữa, cười đón Vạn Nguyên vào.
Lần nào Vạn Nguyên về cũng có túi lớn túi nhỏ, “Cửa hàng bận rộn, khó lắm con mới bớt được thời gian về thăm.”
Lúc trước nói thế nào cũng gọi một cuộc điện thoại cho anh rể, thỉnh thoảng viết một lá thư, sau chuyện này đã mấy ngày không liên lạc về nhà.
“Bận thì cứ làm cho xong, đừng lo ở nhà, trong nhà còn có bố con mà.” Vạn Phúc An ngoài miệng nói vậy, vẫn phấn khởi vì Vạn Nguyên có thể về nhà, “Với lại mấy tháng nữa là đến Tết, lúc đó về cũng không muộn, có làm chậm trễ con không?”
“Chậm trễ việc gì ạ.” Vạn Nguyên lấy từng món đồ mua về nhà, mua gì bà nội cũng thích, “Đây là quần áo, cái này cho chị con, cái này cho bà con, bánh ngọt này đắt hàng lắm đó, nếu không phải gần cửa hàng con cũng không chắc mua được.”
“Lại mua nhiều thế, tiết kiệm tiền mà tiêu.”
Vạn Nguyên không nói gì, chỉ nhìn căn nhà lụp xụp một lượt. Trước kia nhà nghèo, một mình bố trồng trọt nuôi bốn miệng ăn trong nhà, có thể có một mảnh ngói che mưa đã tốt lắm rồi, đâu nghĩ đến cái khác. Nhưng bây giờ đã khác, trong túi ít nhiều cũng có một chút nên muốn cải thiện cuộc sống trong nhà.
Tin tức Chu Kim Dân gặp chuyện truyền đi khắp nơi, tiếc là mọi người cũng không biết nguyên nhân thực sự. Vạn Nguyên cũng đơn giản hóa câu chuyện, hoàn toàn bỏ qua phần mình bị Chu Kim Dân liên lụy, chỉ nói với bố hắn là bị bắt vì bán thuốc lá giả và đĩa CD lậu.
Không phải hắn nói đỡ cho Chu Kim Dân, chỉ là để lại mặt mũi cho mẹ và các em của Chu Kim Dân. Vì danh tiếng của con trai quá tệ, cả nhà mẹ góa con côi chỉ sợ khó sống ở nơi hoang vu hẻo lánh này.
Vạn Phúc An nhìn Chu Kim Dân lớn lên, từ nhỏ Vạn Nguyên đã thân với cậu ta, nghe được tin tức như vậy sao có thể không thổn thức.
“Lên thành phố gặp nhiều cái tốt, trong lòng sao có thể cân bằng, tự nhiên muốn kiếm tiền nhanh, chỉ có cách bàng môn tả đạo mới kiếm tiền nhanh, con đừng học theo nó đấy Vạn Nguyên.”
Vạn Nguyên nhẹ giọng đồng ý, “Con biết rồi.”
Người già trong nhà quen ngủ sớm, đến khi Vạn Nguyên tắm xong đi ra bà bội và bố đã đi ngủ. Vạn Nguyên liếc nhìn khoảng sân yên tĩnh, hắn lục túi lấy mấy lá thư ra, nhân lúc ban đêm đi đến nhà Hứa Tấn Vân.
Đèn trước và sau sân đều không bật, chỉ có phòng Hứa Tấn Vân vẫn sáng đèn, lúc lật sách lại phát ra tiếng sột soạt, y đã đọc đi đọc lại tài liệu thi rất nhiều lần nên không lo lắng mấy về kỳ thi đại học.
Sau khi củng cố nội dung hôm nay, Hứa Tấn Vân gấp sách lại, nhắm đôi mắt mỏi nhừ, bóp sống mũi, một giây sau y mở ngăn kéo ra, mỗi lá thư Vạn Nguyên viết cho y, y đều trả lời, chỉ là không gửi đi.
Nghĩ rằng từ giữa trưa hôm qua đến bây giờ Vạn Nguyên thậm chí không gọi cuộc điện thoại nào, y lại giận dỗi, Vạn Nguyên đừng hòng nhận được lá thư nào.
Ngón tay mảnh khảnh xoa mép giấy viết thư, vuốt góc phần góc lên, Hứa Tấn Vân nhanh chóng hết tự tin, biết đâu Vạn Nguyên đang thoải mái ấy chứ.
Có lẽ từ đầu đến cuối anh ấy không hiểu trong lòng mình đang nghĩ gì, nói không chừng mình phớt lờ anh ấy, anh ấy còn thuận dốc mà xuống, quay đầu quên luôn mình, còn tìm một người phụ nữ thân thiết.
Hứa Tấn Vân véo hai chân vô dụng của mình, tất cả đang phát triển theo hướng tốt, nhưng y sốt ruột, nếu nhanh hơn chút nữa thì tốt, lòng y đã bay đến bên cạnh Vạn Nguyên từ lâu, ước gì có thể một tấc không rời.
Hứa Tấn Vân đóng ngăn kéo lại, chống bàn đứng lên, từ từ đi đến bên giường. Khoảng cách mấy bước chân dù không có điểm tựa y cũng có thể dựa vào sức mình đi tới.
Không lâu sau khi nằm xuống, bên ngoài vang lên tiếng động, Hứa Tấn Vân vừa mới hơi buồn ngủ, mơ mơ màng màng trở mình, không để ý nhiều.
Y vẫn đang canh cánh trong lòng vì chuyện của Vạn Nguyên, giận Vạn Nguyên không biết lãng mạn, giận Vạn Nguyên không hành động, giận Vạn Nguyên đối xử tốt với y lại giận Vạn Nguyên cách xa y đến vậy.
Y muốn Vạn Nguyên, cũng không phải ghen tị với những người phụ nữ kia. Nói cách khác y không chỉ ghen tị với phụ nữ, cho dù là đàn ông, hay là con chó con mèo, là thư mình gửi đi, chỉ cần bên cạnh Vạn Nguyên không phải y, y đều sẽ ghen tị.
Y nhớ Vạn Nguyên sắp phát điên lên rồi, làm sao Vạn Nguyên biết được ngay cả việc y muốn học đại học cũng vì Vạn Nguyên. Y sợ Vạn Nguyên đi xa quá, chỉ có trở thành một người hoàn chỉnh y mới có thể đồng hành bên cạnh Vạn Nguyên, y không thể chán nản mất hy vọng vào cuộc sống, y phải sống tích cực.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi được phóng đại lên rất nhiều trong bóng đêm, suy nghĩ rời rạc của Hứa Tấn Vân dần trở lại vị trí, áp lực ập đến khiến y bỗng mở mắt ra, bóng đen trên đỉnh đầu y ngay lập tức khiến y sởn tóc gáy, tức thì muốn tìm vật phòng thân tiện tay.
Nhưng đầu vai nặng trĩu, một giọng nói quen thuộc gọi y, “Tấn Vân!”
Thần kinh căng thẳng của Hứa Tấn Vân dần ổn định lại, y nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời trong bóng tối, đáp lại đầy khó tin, “Vạn Nguyên?”
Vạn Nguyên vẫn muốn tìm công tắc đèn ở đầu giường, đèn chưa được bật lên cổ đã siết lại, bị một lực rất mạnh kéo lên giường, ngay sau đó bị Hứa Tấn Vân đè chặt dưới thân.
Nụ hôn không có kết cấu gì rơi xuống dày đặc, Vạn Nguyên mấy lần muốn mở miệng nói chuyện đều bị Hứa Tấn Vân chặn lại, đến khi Hứa Tấn Vân hôn mệt rồi mới từ từ dừng lại.
“Anh về lúc nào? Sao không nói trước một tiếng?”
Hôm qua trong điện thoại còn giận dỗi như thế, vừa gặp nhau đã trở thành con mèo tủi thân. Vạn Nguyên bị Hứa Tấn Vân đè không thở được bèn ôm người sang bên cạnh.
“Hôm nay bắt chuyến xe tuyến cuối cùng trở về, cậu cúp điện thoại của tôi, tôi nói trước với cậu kiểu gì?”
Tại sao cúp điện thoại của anh ấy, chẳng lẽ Vạn Nguyên không tự biết à? Cho nên Vạn Nguyên trở về là cố ý đến giải thích với mình?
Trong lòng Hứa Tấn Vân dễ chịu hơn một chút, nhưng y vẫn ghen, vẫn đố kị, “Sợ ảnh hưởng anh buôn bán, nhiều phụ nữ thế kia anh phải từ từ ứng phó chứ.”
“Cũng đúng.” Sao Vạn Nguyên có thể không nghe ra nói móc trong lời nói của Hứa Tấn Vân, cố ý tiếp lời y, lại nói, “Cậu không biết đâu, phụ nữ trong thành phố rất mốt, da trắng mặt xinh, da dẻ mịn màng, giọng cũng hay, một câu còn có thể nói vòng vo.”
Hứa Tấn Vân mím môi, lạnh lùng nói: “Anh rất thích à.”
“Thích chứ, ai lại không thích phụ nữ? Phụ nữ tốt biết mấy, vừa thơm vừa mềm.”
Hứa Tấn Vân xoay người trong ngực Vạn Nguyên, khoanh tay giữ im lặng.
Ơ, lần này giận thật, Vạn Nguyên vội vàng xoay người lại, nhịn cười, “Sao cậu nhỏ nhen thế? Vừa không hồi âm cho tôi vừa cúp điện thoại của tôi, thuận theo ý cậu cũng không được, bà tôi cũng không khó hầu hạ như cậu.”
“Tôi biết anh thích phụ nữ.” Giọng Hứa Tấn Vân rầu rĩ, giọng điệu ép dạ cầu toàn, “Tôi chỉ muốn lúc tôi nhớ anh, thỉnh thoảng anh cũng nhớ tôi.”
Tủi thân quá, Vạn Nguyên nghe xong tim cũng run rẩy, hắn không trêu Hứa Tấn Vân nữa, ôm má Hứa Tấn Vân, “Trêu cậu thôi, tôi tìm được thư rồi, giấu khá bí mật.”
Vạn Nguyên tốn sức bật đèn, liếc mắt đã thấy khóe miệng Hứa Tấn Vân xệ xuống, hắn dùng ngón tay lau nước bọt trên môi Hứa Tấn Vân, lấy thư bị đè nhăn trong túi ra.
“Tôi đọc hết rồi, đọc mấy lần, nhớ hết rồi, hay là tôi đọc cho cậu nghe.”
Hứa Tấn Vân giật lấy những lá thư kia, “Vậy anh đọc đi.”
Hết chương 43
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.