Chương 57
Lưu Thủy Thủy
09/08/2024
Nước tắm mang theo mùi tanh thoang thoảng, hai tay Vạn Nguyên chống mép bồn rửa mặt, chổng mông lên đón lấy Hứa Tấn Vân đi vào.
Vạn Nguyên cúi đầu, nhìn rõ chim cu giữa hai chân lắc lư vì những cái va chạm của Hứa Tấn Vân, sau khi quen với cảm giác dị vật ban đầu chim cu rũ xuống dần ngẩng đầu lên, quy đầu đỏ tươi chui ra từ bao.
“Ưm…” Vạn Nguyên nhắm mắt lại không nhìn nữa, mỗi lần làm chuyện này với Hứa Tấn Vân hắn luôn thấy xấu hổ.
Một người đàn ông bị người khác giữ bả vai chịch, Hứa Tấn Vân trông nhã nhặn còn nhỏ tuổi hơn hắn, trong lòng hắn có một chướng ngại. Nhưng nhiều lần làm mạnh, Hứa Tấn Vân như đã giúp hắn vượt qua chướng ngại vật kia, nhưng sau một thời gian ngắn hắn lại bắt đầu trở nên quái gở.
“Vạn Nguyên…” Hứa Tấn Vân đột nhiên dừng lại, hai tay đỡ eo Vạn Nguyên muốn nâng hắn lên.
Vạn Nguyên vẫn đang xấu hổ, chỉ cảm thấy thứ chặn trong mông tuột ra, trống rỗng, hắn lại mượn lực ngang eo xoay người lại. Trước khi hắn nhìn rõ mặt Hứa Tấn Vân, đùi đã bị siết chặt, hai chân nâng lên được Hứa Tấn Vân bế lên dựa vào tường, dương v*t nóng ran to lớn một lần nữa cắm vào lỗ hậu.
Vạn Nguyên không thể dùng lực, luống cuống tay chân ôm cổ Hứa Tấn Vân. Hắn như bị Hứa Tấn Vân bỏ bùa, lỗ hậu bị chịch ẩm ướt vừa ngậm lấy quy đầu của Hứa Tấn Vân đã hút vào mà không chịu sự kiểm soát của hắn, quấn chặt lấy như sợ Hứa Tấn Vân chạy.
Hơi nước mờ lượn lờ trong nhà vệ sinh, nhiệt độ rất cao, Hứa Tấn Vân hít thở bằng miệng một lúc, trong miệng vừa khô vừa đắng, y nuốt ngụm nước bọt, hạ giọng nói chuyện với Vạn Nguyên: “Vạn Nguyên, em nói em rất nhớ anh… Mấy ngày qua, anh có nhớ em không?”
Bị người khác nâng sẽ chẳng có chút quyền nói chuyện, Vạn Nguyên bám vào bả vai Hứa Tấn Vân, như đang xin tha, “Nhớ… Nghĩ xem em đang làm gì…”
“Còn gì nữa?”
Động tác của Hứa Tấn Vân rất chậm, sự ma sát rõ ràng vừa giày vò vừa tinh tế, hơi thở của hai người đều chậm lại rất nhiều.
“Sợ em ở nhà chủ nhiệm Trần không tiện…” Chọc một khoảng thời gian, Vạn Nguyên sẽ theo trọng lực rơi xuống, hắn giao toàn bộ trọng lượng cơ thể vào tay Hứa Tấn Vân, chợt nhớ ra chân của Hứa Tấn Vân, “Em thả anh xuống…”
Hứa Tấn Vân ngờ vực nhìn Vạn Nguyên, “Sao vậy?”
“Em đứng như thế được à? Anh cũng không nhẹ… Anh sợ ảnh hưởng đến chân em…” Chân khó lắm mới khỏi, lỡ như lại xuất hiện sơ xuất gì sẽ ảnh hưởng đến việc Hứa Tấn Vân thi đại học và cuộc sống sau này.
Hứa Tấn Vân không nhúc nhích, yên lặng nhìn mặt Vạn Nguyên.
“Hứa Tấn Vân… A!”
Va chạm đột nhiên xuất hiện khiến Vạn Nguyên sợ đến mức kêu lên, bàn tay Hứa Tấn Vân ôm hắn dùng rất nhiều sức, hắn thậm chí có thể cảm thấy đau, nhưng hắn chưa kịp kêu đau thì lỗ hậu đã bị đâm loạn lên.
Hứa Tấn Vân siết chặt eo Vạn Nguyên dùng sức, “Anh còn bế được em…”
Vạn Nguyên, Vạn Nguyên chuyện gì cũng suy nghĩ cho mình, nếu không có Vạn Nguyên, mình phải làm sao?
Sau khi hai người làm xong, trong nhà vệ sinh ngoài tiếng hít thở ồm ồm ra chỉ còn lại tiếng nước chảy của vòi hoa sen. Hứa Tấn Vân vỗ vỗ sau lưng Vạn Nguyên, bế người lên ghế rửa ráy giúp hắn xong mới bắt đầu dọn đống bừa bộn trong nhà vệ sinh.
Vạn Nguyên nhắm mắt dựa vào tường, đầu óc trống rỗng, một lúc lâu sau mới mở mắt. Qua màn hơi nước trắng xóa, hắn nhìn thấy Hứa Tấn Vân ngồi xổm cọ nhà vệ sinh.
Nỗi tủi thân không giải thích được chợt lóe lên, Vạn Nguyên có kích động muốn khóc thật to. Lần đầu tiên mình và Hứa Tấn Vân làm hắn cũng chưa từng tủi thân thế này, lúc đó chân Hứa Tấn Vân vừa đỡ hơn, rửa ráy sau đó cũng do mình làm. Có lẽ không phải hắn tự thấy tủi thân mà là thấy tủi thân thay Hứa Tấn Vân.
“Sao vậy?” Hứa Tấn Vân cảm nhận được ánh mắt của Vạn Nguyên, quay đầu lại thấy hốc mắt Vạn Nguyên đỏ hoe.
Vạn Nguyên ho khan một tiếng, hốt hoảng chớp mắt, “Nhà người ta…”
Hứa Tấn Vân cũng biết hơi quá, nhưng tình cảm khó tự điều khiển, mà lại do y mở đầu, Vạn Nguyên không cần có gánh nặng trong lòng, “Em sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”
Sau khi hai người lau khô nước trên người, mặc quần áo và ra khỏi nhà vệ sinh, Hứa Tấn Vân không chuẩn bị phòng khác cho Vạn Nguyên, đêm nay Vạn Nguyên sẽ ngủ cùng y.
So với tiếp xúc thân mật, Hứa Tấn Vân thích như bây giờ hơn, hai người có thể trò chuyện câu được câu chăng.
Y hỏi Vạn Nguyên công việc kinh doanh của cửa hàng quần áo suôn sẻ không, Vạn Nguyên nói cho y biết chuyện tòa nhà bách hóa không thể thay đổi được nữa, Sầm Yên Dung sẽ lo vấn đề quầy hàng.
“Có khi nào sau khi em thi đại học xong là có thể nhìn thấy các anh chuyển đến khu mua sắm cao cấp hơn không?”
Vừa nghe thấy mấy chữ “thi đại học”, Vạn Nguyên cảm thấy rất chua xót. Hắn muốn Hứa Tấn Vân thi đậu đại học, nhưng lại sợ đến lúc đó.
“Làm gì nhanh như thế, nói không chừng phải đợi đến khi em vào đại học.”
Thi đậu đại học đồng nghĩa với việc khoảng cách với Vạn Nguyên càng xa, Hứa Tấn Vân nói một cách tùy hứng: “Cứ nghĩ lên đại học cách anh xa thế này lại không muốn học đại học lắm…”
“Đừng nói nhảm, sao lại không muốn học, bao nhiêu người muốn thi đậu cũng không được, em có bản lĩnh có thể thi, tại sao không học?”
Quả thực là lời nói lẫy, không học đại học tương lai chẳng lẽ muốn để Vạn Nguyên nuôi mãi? Y muốn san sẻ một chút với Vạn Nguyên, nếu có thể, y thậm chí muốn trao đổi vai trò với Vạn Nguyên, cho nên y nhất định phải học đại học, nhất định phải có một công việc ổn định.
Vạn Nguyên an ủi mình trong lòng, ít nhất hắn đưa Hứa Tấn Vân vào đại học, hắn quá khát khao dáng vẻ Hứa Tấn Vân vào sân trường đại học.
“Đến lúc đó anh đưa em đi, anh cũng lên thành phố lớn xem thử, vào đại học xem thử.”
Hứa Tấn Vân bật cười thành tiếng: “Mọi chuyện vẫn chưa ra gì đâu, nói cứ như em đã thi đậu rồi ấy.”
Vạn Nguyên kéo má Hứa Tấn Vân, “Vậy em thi cho tốt, xem như hoàn thành giấc mơ giúp anh.”
Hôm sau đi báo cáo rất thuận lợi, Hứa Tấn Vân có thư giới thiệu do Trần Viễn Văn viết tìm được chủ nhiệm lớp phụ trách y, chủ nhiệm lớp đích thân dẫn hai người đến ký túc xá.
Trường học trong huyện đã cao hơn trường trên núi của họ mấy bậc, trên đường đến ký túc xá, Vạn Nguyên xách đồ nhìn học sinh qua lại tràn đầy tinh thần và hy vọng, hắn thậm chí bị hơi thở này lây nhiễm.
“Đây là?” Chủ nhiệm lớp nhìn Vạn Nguyên.
Hứa Tấn Vân đáp: “Anh ấy là anh em.”
Vạn Nguyên cũng gật đầu với chủ nhiệm lớp, ngay sau đó lại bổ sung một câu, “Chào thầy, chân của Tấn Vân mới khỏi không lâu, đừng để cậu ấy tham gia mấy môn như thể dục hay đại hội thể thao gì đó.”
“Thư ký Vương đã thông báo rồi, lớp 12 thời gian vốn eo hẹp, nhiệm vụ nặng, thời gian hoạt động ngoại khóa khá ít, học tập là chính.”
Vẫn là Trần Viễn Văn chu đáo, thay vì nói là chu đáo không bằng nói rằng lời nói của ông có trọng lượng. Một cuộc điện thoại, một lá thư của người ta đã giúp Hứa Tấn Vân xử lý rất thỏa đáng, nếu đến lượt mình thật, muốn tìm trường cho Hứa Tấn Vân cũng không biết nên nhờ ai giúp đỡ.
Hứa Tấn Vân xem như dự thính, ký túc xá đã hết chỗ, chủ nhiệm lớp còn sắp xếp riêng cho y một giường dưới, có thể nói là hoàn toàn nhờ phước của Trần Viễn Văn.
Vạn Nguyên cũng chỉ có thể trải giường, dọn đồ giúp, chia trái cây mua cho bạn cùng phòng ký túc xá, ai cũng nhỏ hơn mình, còn phải làm phiền người ta giúp đỡ Hứa Tấn Vân nhiều hơn. Học sinh đều khá đơn thuần và có nghĩa khí, dù Hứa Tấn Vân lớn hơn họ, họ cũng thoải mái giúp đỡ y.
Buổi chiều trường còn có hội họp, Vạn Nguyên ăn cơm trưa với Hứa Tấn Vân ở trường rồi đi, Hứa Tấn Vân chỉ có thể tiễn hắn đến cổng trường, cánh cửa sắt lạnh như băng ngăn giữa y và Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên đi được hai bước lại vòng về, lấy mấy tờ tiền to trong túi ra nhét vào túi Hứa Tấn Vân, “Đi vào đi, ừm cuối tuần nếu có thời gian anh sẽ đến thăm em.”
Học sinh không thể ra khỏi trường nhưng không nói “phụ huynh” không được vào, cho dù không được vào cổng trường mình cũng có thể đứng ở ngoài cổng trường gặp Hứa Tấn Vân.
Cuộc sống lại nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh của ngày trước, Vạn Nguyên lại trải qua cuộc sống hai điểm tạo thành một đường thẳng, ngoài ở cửa hàng thì ở nhà, chỉ có cuối tuần sẽ đến trường thăm Hứa Tấn Vân.
Cũng không phải hoàn toàn không có thay đổi, Sầm Yên Dung nhờ người đã lấy được cửa hàng lớn trong tòa nhà bách hóa, khiến công việc kinh doanh ổn định có thay đổi.
Cô gái giúp đỡ trong cửa hàng muốn nghỉ việc, thanh mai trúc mã của cô đã sửa nhà cưới, cô phải về lấy chồng.
Vạn Nguyên hơi không nỡ, cô gái làm rất tốt, may mà có cô ở đây mình mới có thể thoải mái hơn.
Ngoài đưa đủ tiền lương cho cô gái, Vạn Nguyên còn cố ý cho người ta một bao lì xì xem như tiền mừng.
Cô gái đi rất vội, Vạn Nguyên tạm thời chưa tìm được người thích hợp, lại phải một mình gánh vác hết cửa hàng.
Lúc ăn trưa, Vạn Nguyên nhận được điện thoại của bố, gần đây bố cũng bớt giục hắn kết hôn rồi, dù sao núi cao hoàng đế xa, cho dù nói thế nào Vạn Nguyên cũng như gãi ngứa.
“Chị con sắp sinh rồi.”
Trong nhà thêm một thành viên mới là chuyện vui, Vạn Nguyên đang mừng, “Chậc, trong cửa hàng giờ chỉ còn mình con, con muốn về cũng không được.”
“Không phải thuê một người à?”
Vạn Nguyên giải thích, “Cô ấy muốn về nhà lấy chồng, vừa đi không lâu, con vẫn chưa tìm được người giúp đỡ thích hợp.”
Vạn Nguyên như nghĩ đến gì đó, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Đúng lúc nhà lão Tần có đứa con gái muốn lên huyện tìm việc, bố bảo con bé đến chỗ con.”
Nhà lão Tần nào? Còn có nhà nào mà hắn không biết?
“Ai vậy? Họ Tần nào?”
Rõ ràng Vạn Phúc An không muốn nhiều lời, “Nhà Lão Tần nói con cũng không biết.”
Sao Vạn Nguyên biết được. Đây là Vạn Phúc An chưa từ bỏ ý định, sau khi Vạn Nguyên đi ông lại xem mắt giúp Vạn Nguyên. Tần Dung Dung này xinh xắn, cũng đã nghe nói về Vạn Nguyên, vẫn luôn muốn gặp mặt, tiếc là Vạn Nguyên không ở nhà.
“Có phải bố lại hứa hẹn vớ vẩn gì với người ta đúng không, nói là có thể tìm việc trong thành phố cho người ta. Bố đừng làm chuyện này, bố tưởng con bố có bản lĩnh thật à, đây cũng không phải cửa hàng của con, nói gọi ai đến là gọi người đó.” Đúng lúc có khách đến, Vạn Nguyên nói hai câu rồi cúp máy, “Có khách đến, con cúp trước.”
Vạn Nguyên không ngờ bố hắn không xem lời hắn nói ra gì, mấy ngày sau có một cô gái xinh xắn xách theo túi quần áo tìm đến cửa hàng của hắn.
“Cô tìm ai?” Vạn Nguyên nhìn cách ăn mặc này không giống như đến mua đồ, nhìn là biết tìm người.
Cô gái hơi lạ lẫm nhưng cũng không đến mức rụt rè, “Em tìm Vạn Nguyên.”
“Tìm tôi?” Vạn Nguyên không hề quen biết cô.
Cô gái vừa nghe hắn thừa nhận mình là Vạn Nguyên thì quan sát từ trên xuống dưới một lượt, sau đó không đưa ra bất kỳ ý kiến gì.
“Chú Vạn bảo em đến tìm anh, em tên Tần Dung Dung.”
Vạn Nguyên lập tức phản ứng lại, đây là người bố hắn giới thiệu đến cửa hàng giúp đỡ, nhưng mình cũng từ chối rồi, sao cứ toàn tìm việc cho mình vậy?
Tần Dung Dung thấy biểu cảm Vạn Nguyên phức tạp, cô ngậm miệng, cẩn thận thăm dò, “Anh không hài lòng về em à?”
Có gì mà hài lòng hay không, nói cứ như cửa hàng này là của hắn không bằng, mặt hắn vẫn chưa to đến thế.
“Không phải… Cửa hàng này không phải của tôi… Tôi không quyết định được…”
“Em biết, chú Vạn nói anh bán quần áo giúp người ta trong thành phố, bán giúp anh cũng là làm ăn mà.” Tần Dung Dung có vẻ rất hài lòng về Vạn Nguyên, “Anh có thể không cần trả lương cho em, bao ăn ở là được.”
Như vậy sao được, huống hồ chỗ mình bao ăn không bao ở, mình đi đâu tìm ký túc xá cho Tần Dung Dung.
Vạn Nguyên bảo Tần Dung Dung vào cửa hàng ngồi chờ, hắn quay đầu chui vào trong gọi điện thoại đến cửa hàng trên phố, nhờ người ta gọi bố hắn đến nghe điện thoại.
Hai người trong cửa hàng mắt to trừng mắt nhỏ chờ khoảng mười phút, máy bàn trong cửa hàng cuối cùng cũng vang lên, Vạn Nguyên nghe máy ngay lập tức.
“Alo? Dung Dung đến chỗ con rồi đúng không?”
Vạn Nguyên che ống nghe, sợ Tần Dung Dung nghe được sẽ không hay, “Bố! Con đã nói với bố không cần gọi người tới rồi mà? Sao bố cứ chơi trò tiền trảm hậu tấu thế?”
“Bố thấy bà chủ Sầm của con dễ tính lắm, sẽ không từ chối, lại nói người đã tới rồi, con còn mặt dày đuổi người ta đi à?”
Vạn Nguyên nổi giận, “Con đi đâu tìm ký túc cho cô ấy, bố có biết thuê một phòng riêng tốn bao nhiêu tiền không? Đã bảo con không quyết định được rồi mà.”
Nếu không phải sợ không tốt cho tiếng tăm của Tần Dung Dung, Vạn Phúc An ước gì Tần Dung Dung có thể ở luôn trong phòng của Vạn Nguyên, hai người gạo nấu thành cơm.
“Vậy làm sao, con bé đã tới rồi, cũng không thể để người ta mất công đến.”
“Bố thật là!” Vạn Nguyên bực mình, không buồn nói nhiều với bố, “Con cúp đây.”
Đi từ trong ra, không biết có khách đến từ lúc nào, Tần Dung Dung thong dong chào người ta xem tự nhiên, cô không biết giá, luôn miệng bảo người ta thử trước rồi nói sau.
Vạn Nguyên không ngờ cô rành việc như thế, những cô gái đến cửa hàng quần áo làm việc tốt nhất là viết nói chuyện, nịnh người, người vừa đến đã bán được một bộ quần áo, mình cũng không tiện bảo cô ấy đi.
“Dung Dung đúng không.” Vạn Nguyên chỉ ghế trên mặt đất, “Là thế này, bố tôi cũng không hiểu rõ, chỗ chúng tôi chỉ bao ăn không bao ở, cô gái trước kia tự thuê cùng người khác, nếu cô…”
Tần Dung Dung gật đầu, “Không bao ở cũng không sao, chỉ là em chưa thuê phòng bao giờ, có thể làm phiền anh thuê phòng gần chỗ anh không, tốt nhất là gần cửa hàng.”
Không ngờ đối phương đồng ý thoải mái như thế, Vạn Nguyên sững sờ một lát, hình như không có lý do từ chối, “Vậy tôi nói với chị chủ một tiếng đã, nói là tìm được người giúp rồi.”
Hết chương 58
Vạn Nguyên cúi đầu, nhìn rõ chim cu giữa hai chân lắc lư vì những cái va chạm của Hứa Tấn Vân, sau khi quen với cảm giác dị vật ban đầu chim cu rũ xuống dần ngẩng đầu lên, quy đầu đỏ tươi chui ra từ bao.
“Ưm…” Vạn Nguyên nhắm mắt lại không nhìn nữa, mỗi lần làm chuyện này với Hứa Tấn Vân hắn luôn thấy xấu hổ.
Một người đàn ông bị người khác giữ bả vai chịch, Hứa Tấn Vân trông nhã nhặn còn nhỏ tuổi hơn hắn, trong lòng hắn có một chướng ngại. Nhưng nhiều lần làm mạnh, Hứa Tấn Vân như đã giúp hắn vượt qua chướng ngại vật kia, nhưng sau một thời gian ngắn hắn lại bắt đầu trở nên quái gở.
“Vạn Nguyên…” Hứa Tấn Vân đột nhiên dừng lại, hai tay đỡ eo Vạn Nguyên muốn nâng hắn lên.
Vạn Nguyên vẫn đang xấu hổ, chỉ cảm thấy thứ chặn trong mông tuột ra, trống rỗng, hắn lại mượn lực ngang eo xoay người lại. Trước khi hắn nhìn rõ mặt Hứa Tấn Vân, đùi đã bị siết chặt, hai chân nâng lên được Hứa Tấn Vân bế lên dựa vào tường, dương v*t nóng ran to lớn một lần nữa cắm vào lỗ hậu.
Vạn Nguyên không thể dùng lực, luống cuống tay chân ôm cổ Hứa Tấn Vân. Hắn như bị Hứa Tấn Vân bỏ bùa, lỗ hậu bị chịch ẩm ướt vừa ngậm lấy quy đầu của Hứa Tấn Vân đã hút vào mà không chịu sự kiểm soát của hắn, quấn chặt lấy như sợ Hứa Tấn Vân chạy.
Hơi nước mờ lượn lờ trong nhà vệ sinh, nhiệt độ rất cao, Hứa Tấn Vân hít thở bằng miệng một lúc, trong miệng vừa khô vừa đắng, y nuốt ngụm nước bọt, hạ giọng nói chuyện với Vạn Nguyên: “Vạn Nguyên, em nói em rất nhớ anh… Mấy ngày qua, anh có nhớ em không?”
Bị người khác nâng sẽ chẳng có chút quyền nói chuyện, Vạn Nguyên bám vào bả vai Hứa Tấn Vân, như đang xin tha, “Nhớ… Nghĩ xem em đang làm gì…”
“Còn gì nữa?”
Động tác của Hứa Tấn Vân rất chậm, sự ma sát rõ ràng vừa giày vò vừa tinh tế, hơi thở của hai người đều chậm lại rất nhiều.
“Sợ em ở nhà chủ nhiệm Trần không tiện…” Chọc một khoảng thời gian, Vạn Nguyên sẽ theo trọng lực rơi xuống, hắn giao toàn bộ trọng lượng cơ thể vào tay Hứa Tấn Vân, chợt nhớ ra chân của Hứa Tấn Vân, “Em thả anh xuống…”
Hứa Tấn Vân ngờ vực nhìn Vạn Nguyên, “Sao vậy?”
“Em đứng như thế được à? Anh cũng không nhẹ… Anh sợ ảnh hưởng đến chân em…” Chân khó lắm mới khỏi, lỡ như lại xuất hiện sơ xuất gì sẽ ảnh hưởng đến việc Hứa Tấn Vân thi đại học và cuộc sống sau này.
Hứa Tấn Vân không nhúc nhích, yên lặng nhìn mặt Vạn Nguyên.
“Hứa Tấn Vân… A!”
Va chạm đột nhiên xuất hiện khiến Vạn Nguyên sợ đến mức kêu lên, bàn tay Hứa Tấn Vân ôm hắn dùng rất nhiều sức, hắn thậm chí có thể cảm thấy đau, nhưng hắn chưa kịp kêu đau thì lỗ hậu đã bị đâm loạn lên.
Hứa Tấn Vân siết chặt eo Vạn Nguyên dùng sức, “Anh còn bế được em…”
Vạn Nguyên, Vạn Nguyên chuyện gì cũng suy nghĩ cho mình, nếu không có Vạn Nguyên, mình phải làm sao?
Sau khi hai người làm xong, trong nhà vệ sinh ngoài tiếng hít thở ồm ồm ra chỉ còn lại tiếng nước chảy của vòi hoa sen. Hứa Tấn Vân vỗ vỗ sau lưng Vạn Nguyên, bế người lên ghế rửa ráy giúp hắn xong mới bắt đầu dọn đống bừa bộn trong nhà vệ sinh.
Vạn Nguyên nhắm mắt dựa vào tường, đầu óc trống rỗng, một lúc lâu sau mới mở mắt. Qua màn hơi nước trắng xóa, hắn nhìn thấy Hứa Tấn Vân ngồi xổm cọ nhà vệ sinh.
Nỗi tủi thân không giải thích được chợt lóe lên, Vạn Nguyên có kích động muốn khóc thật to. Lần đầu tiên mình và Hứa Tấn Vân làm hắn cũng chưa từng tủi thân thế này, lúc đó chân Hứa Tấn Vân vừa đỡ hơn, rửa ráy sau đó cũng do mình làm. Có lẽ không phải hắn tự thấy tủi thân mà là thấy tủi thân thay Hứa Tấn Vân.
“Sao vậy?” Hứa Tấn Vân cảm nhận được ánh mắt của Vạn Nguyên, quay đầu lại thấy hốc mắt Vạn Nguyên đỏ hoe.
Vạn Nguyên ho khan một tiếng, hốt hoảng chớp mắt, “Nhà người ta…”
Hứa Tấn Vân cũng biết hơi quá, nhưng tình cảm khó tự điều khiển, mà lại do y mở đầu, Vạn Nguyên không cần có gánh nặng trong lòng, “Em sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”
Sau khi hai người lau khô nước trên người, mặc quần áo và ra khỏi nhà vệ sinh, Hứa Tấn Vân không chuẩn bị phòng khác cho Vạn Nguyên, đêm nay Vạn Nguyên sẽ ngủ cùng y.
So với tiếp xúc thân mật, Hứa Tấn Vân thích như bây giờ hơn, hai người có thể trò chuyện câu được câu chăng.
Y hỏi Vạn Nguyên công việc kinh doanh của cửa hàng quần áo suôn sẻ không, Vạn Nguyên nói cho y biết chuyện tòa nhà bách hóa không thể thay đổi được nữa, Sầm Yên Dung sẽ lo vấn đề quầy hàng.
“Có khi nào sau khi em thi đại học xong là có thể nhìn thấy các anh chuyển đến khu mua sắm cao cấp hơn không?”
Vừa nghe thấy mấy chữ “thi đại học”, Vạn Nguyên cảm thấy rất chua xót. Hắn muốn Hứa Tấn Vân thi đậu đại học, nhưng lại sợ đến lúc đó.
“Làm gì nhanh như thế, nói không chừng phải đợi đến khi em vào đại học.”
Thi đậu đại học đồng nghĩa với việc khoảng cách với Vạn Nguyên càng xa, Hứa Tấn Vân nói một cách tùy hứng: “Cứ nghĩ lên đại học cách anh xa thế này lại không muốn học đại học lắm…”
“Đừng nói nhảm, sao lại không muốn học, bao nhiêu người muốn thi đậu cũng không được, em có bản lĩnh có thể thi, tại sao không học?”
Quả thực là lời nói lẫy, không học đại học tương lai chẳng lẽ muốn để Vạn Nguyên nuôi mãi? Y muốn san sẻ một chút với Vạn Nguyên, nếu có thể, y thậm chí muốn trao đổi vai trò với Vạn Nguyên, cho nên y nhất định phải học đại học, nhất định phải có một công việc ổn định.
Vạn Nguyên an ủi mình trong lòng, ít nhất hắn đưa Hứa Tấn Vân vào đại học, hắn quá khát khao dáng vẻ Hứa Tấn Vân vào sân trường đại học.
“Đến lúc đó anh đưa em đi, anh cũng lên thành phố lớn xem thử, vào đại học xem thử.”
Hứa Tấn Vân bật cười thành tiếng: “Mọi chuyện vẫn chưa ra gì đâu, nói cứ như em đã thi đậu rồi ấy.”
Vạn Nguyên kéo má Hứa Tấn Vân, “Vậy em thi cho tốt, xem như hoàn thành giấc mơ giúp anh.”
Hôm sau đi báo cáo rất thuận lợi, Hứa Tấn Vân có thư giới thiệu do Trần Viễn Văn viết tìm được chủ nhiệm lớp phụ trách y, chủ nhiệm lớp đích thân dẫn hai người đến ký túc xá.
Trường học trong huyện đã cao hơn trường trên núi của họ mấy bậc, trên đường đến ký túc xá, Vạn Nguyên xách đồ nhìn học sinh qua lại tràn đầy tinh thần và hy vọng, hắn thậm chí bị hơi thở này lây nhiễm.
“Đây là?” Chủ nhiệm lớp nhìn Vạn Nguyên.
Hứa Tấn Vân đáp: “Anh ấy là anh em.”
Vạn Nguyên cũng gật đầu với chủ nhiệm lớp, ngay sau đó lại bổ sung một câu, “Chào thầy, chân của Tấn Vân mới khỏi không lâu, đừng để cậu ấy tham gia mấy môn như thể dục hay đại hội thể thao gì đó.”
“Thư ký Vương đã thông báo rồi, lớp 12 thời gian vốn eo hẹp, nhiệm vụ nặng, thời gian hoạt động ngoại khóa khá ít, học tập là chính.”
Vẫn là Trần Viễn Văn chu đáo, thay vì nói là chu đáo không bằng nói rằng lời nói của ông có trọng lượng. Một cuộc điện thoại, một lá thư của người ta đã giúp Hứa Tấn Vân xử lý rất thỏa đáng, nếu đến lượt mình thật, muốn tìm trường cho Hứa Tấn Vân cũng không biết nên nhờ ai giúp đỡ.
Hứa Tấn Vân xem như dự thính, ký túc xá đã hết chỗ, chủ nhiệm lớp còn sắp xếp riêng cho y một giường dưới, có thể nói là hoàn toàn nhờ phước của Trần Viễn Văn.
Vạn Nguyên cũng chỉ có thể trải giường, dọn đồ giúp, chia trái cây mua cho bạn cùng phòng ký túc xá, ai cũng nhỏ hơn mình, còn phải làm phiền người ta giúp đỡ Hứa Tấn Vân nhiều hơn. Học sinh đều khá đơn thuần và có nghĩa khí, dù Hứa Tấn Vân lớn hơn họ, họ cũng thoải mái giúp đỡ y.
Buổi chiều trường còn có hội họp, Vạn Nguyên ăn cơm trưa với Hứa Tấn Vân ở trường rồi đi, Hứa Tấn Vân chỉ có thể tiễn hắn đến cổng trường, cánh cửa sắt lạnh như băng ngăn giữa y và Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên đi được hai bước lại vòng về, lấy mấy tờ tiền to trong túi ra nhét vào túi Hứa Tấn Vân, “Đi vào đi, ừm cuối tuần nếu có thời gian anh sẽ đến thăm em.”
Học sinh không thể ra khỏi trường nhưng không nói “phụ huynh” không được vào, cho dù không được vào cổng trường mình cũng có thể đứng ở ngoài cổng trường gặp Hứa Tấn Vân.
Cuộc sống lại nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh của ngày trước, Vạn Nguyên lại trải qua cuộc sống hai điểm tạo thành một đường thẳng, ngoài ở cửa hàng thì ở nhà, chỉ có cuối tuần sẽ đến trường thăm Hứa Tấn Vân.
Cũng không phải hoàn toàn không có thay đổi, Sầm Yên Dung nhờ người đã lấy được cửa hàng lớn trong tòa nhà bách hóa, khiến công việc kinh doanh ổn định có thay đổi.
Cô gái giúp đỡ trong cửa hàng muốn nghỉ việc, thanh mai trúc mã của cô đã sửa nhà cưới, cô phải về lấy chồng.
Vạn Nguyên hơi không nỡ, cô gái làm rất tốt, may mà có cô ở đây mình mới có thể thoải mái hơn.
Ngoài đưa đủ tiền lương cho cô gái, Vạn Nguyên còn cố ý cho người ta một bao lì xì xem như tiền mừng.
Cô gái đi rất vội, Vạn Nguyên tạm thời chưa tìm được người thích hợp, lại phải một mình gánh vác hết cửa hàng.
Lúc ăn trưa, Vạn Nguyên nhận được điện thoại của bố, gần đây bố cũng bớt giục hắn kết hôn rồi, dù sao núi cao hoàng đế xa, cho dù nói thế nào Vạn Nguyên cũng như gãi ngứa.
“Chị con sắp sinh rồi.”
Trong nhà thêm một thành viên mới là chuyện vui, Vạn Nguyên đang mừng, “Chậc, trong cửa hàng giờ chỉ còn mình con, con muốn về cũng không được.”
“Không phải thuê một người à?”
Vạn Nguyên giải thích, “Cô ấy muốn về nhà lấy chồng, vừa đi không lâu, con vẫn chưa tìm được người giúp đỡ thích hợp.”
Vạn Nguyên như nghĩ đến gì đó, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Đúng lúc nhà lão Tần có đứa con gái muốn lên huyện tìm việc, bố bảo con bé đến chỗ con.”
Nhà lão Tần nào? Còn có nhà nào mà hắn không biết?
“Ai vậy? Họ Tần nào?”
Rõ ràng Vạn Phúc An không muốn nhiều lời, “Nhà Lão Tần nói con cũng không biết.”
Sao Vạn Nguyên biết được. Đây là Vạn Phúc An chưa từ bỏ ý định, sau khi Vạn Nguyên đi ông lại xem mắt giúp Vạn Nguyên. Tần Dung Dung này xinh xắn, cũng đã nghe nói về Vạn Nguyên, vẫn luôn muốn gặp mặt, tiếc là Vạn Nguyên không ở nhà.
“Có phải bố lại hứa hẹn vớ vẩn gì với người ta đúng không, nói là có thể tìm việc trong thành phố cho người ta. Bố đừng làm chuyện này, bố tưởng con bố có bản lĩnh thật à, đây cũng không phải cửa hàng của con, nói gọi ai đến là gọi người đó.” Đúng lúc có khách đến, Vạn Nguyên nói hai câu rồi cúp máy, “Có khách đến, con cúp trước.”
Vạn Nguyên không ngờ bố hắn không xem lời hắn nói ra gì, mấy ngày sau có một cô gái xinh xắn xách theo túi quần áo tìm đến cửa hàng của hắn.
“Cô tìm ai?” Vạn Nguyên nhìn cách ăn mặc này không giống như đến mua đồ, nhìn là biết tìm người.
Cô gái hơi lạ lẫm nhưng cũng không đến mức rụt rè, “Em tìm Vạn Nguyên.”
“Tìm tôi?” Vạn Nguyên không hề quen biết cô.
Cô gái vừa nghe hắn thừa nhận mình là Vạn Nguyên thì quan sát từ trên xuống dưới một lượt, sau đó không đưa ra bất kỳ ý kiến gì.
“Chú Vạn bảo em đến tìm anh, em tên Tần Dung Dung.”
Vạn Nguyên lập tức phản ứng lại, đây là người bố hắn giới thiệu đến cửa hàng giúp đỡ, nhưng mình cũng từ chối rồi, sao cứ toàn tìm việc cho mình vậy?
Tần Dung Dung thấy biểu cảm Vạn Nguyên phức tạp, cô ngậm miệng, cẩn thận thăm dò, “Anh không hài lòng về em à?”
Có gì mà hài lòng hay không, nói cứ như cửa hàng này là của hắn không bằng, mặt hắn vẫn chưa to đến thế.
“Không phải… Cửa hàng này không phải của tôi… Tôi không quyết định được…”
“Em biết, chú Vạn nói anh bán quần áo giúp người ta trong thành phố, bán giúp anh cũng là làm ăn mà.” Tần Dung Dung có vẻ rất hài lòng về Vạn Nguyên, “Anh có thể không cần trả lương cho em, bao ăn ở là được.”
Như vậy sao được, huống hồ chỗ mình bao ăn không bao ở, mình đi đâu tìm ký túc xá cho Tần Dung Dung.
Vạn Nguyên bảo Tần Dung Dung vào cửa hàng ngồi chờ, hắn quay đầu chui vào trong gọi điện thoại đến cửa hàng trên phố, nhờ người ta gọi bố hắn đến nghe điện thoại.
Hai người trong cửa hàng mắt to trừng mắt nhỏ chờ khoảng mười phút, máy bàn trong cửa hàng cuối cùng cũng vang lên, Vạn Nguyên nghe máy ngay lập tức.
“Alo? Dung Dung đến chỗ con rồi đúng không?”
Vạn Nguyên che ống nghe, sợ Tần Dung Dung nghe được sẽ không hay, “Bố! Con đã nói với bố không cần gọi người tới rồi mà? Sao bố cứ chơi trò tiền trảm hậu tấu thế?”
“Bố thấy bà chủ Sầm của con dễ tính lắm, sẽ không từ chối, lại nói người đã tới rồi, con còn mặt dày đuổi người ta đi à?”
Vạn Nguyên nổi giận, “Con đi đâu tìm ký túc cho cô ấy, bố có biết thuê một phòng riêng tốn bao nhiêu tiền không? Đã bảo con không quyết định được rồi mà.”
Nếu không phải sợ không tốt cho tiếng tăm của Tần Dung Dung, Vạn Phúc An ước gì Tần Dung Dung có thể ở luôn trong phòng của Vạn Nguyên, hai người gạo nấu thành cơm.
“Vậy làm sao, con bé đã tới rồi, cũng không thể để người ta mất công đến.”
“Bố thật là!” Vạn Nguyên bực mình, không buồn nói nhiều với bố, “Con cúp đây.”
Đi từ trong ra, không biết có khách đến từ lúc nào, Tần Dung Dung thong dong chào người ta xem tự nhiên, cô không biết giá, luôn miệng bảo người ta thử trước rồi nói sau.
Vạn Nguyên không ngờ cô rành việc như thế, những cô gái đến cửa hàng quần áo làm việc tốt nhất là viết nói chuyện, nịnh người, người vừa đến đã bán được một bộ quần áo, mình cũng không tiện bảo cô ấy đi.
“Dung Dung đúng không.” Vạn Nguyên chỉ ghế trên mặt đất, “Là thế này, bố tôi cũng không hiểu rõ, chỗ chúng tôi chỉ bao ăn không bao ở, cô gái trước kia tự thuê cùng người khác, nếu cô…”
Tần Dung Dung gật đầu, “Không bao ở cũng không sao, chỉ là em chưa thuê phòng bao giờ, có thể làm phiền anh thuê phòng gần chỗ anh không, tốt nhất là gần cửa hàng.”
Không ngờ đối phương đồng ý thoải mái như thế, Vạn Nguyên sững sờ một lát, hình như không có lý do từ chối, “Vậy tôi nói với chị chủ một tiếng đã, nói là tìm được người giúp rồi.”
Hết chương 58
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.