Chương 1059: Lão Ma Tô Chân
Phong Thanh Dương
03/09/2018
Sau khi nghe những lời này của Long Thần, sắc mặt Tô Mặc trở nên âm tình bất định.
Hắn biết Long Thần là từ chiến trường U Minh trở về, nhưng ở chiến trường U Minh cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thì hắn còn chưa biết.
"Chẳng lẽ hắn biết chuyện ở U Minh Huyết Hải. Không thể nào, vị trí của Yêu Huyết Hồng Liên kia nằm ở nơi hẻo lánh nhất của U Minh Huyết Hải, dọc đường đi tới đó có không ít minh thú mạnh mẽ, người bình thường hoàn toàn không cách nào đi sâu vào trong đó. Cho dù là Độc Cô Quân cũng không có khả năng tìm thấy nơi đó, tên tiểu tử này, không thể biết được chuyện đó mới đúng."
Mặc dù Tô Mặc rất muốn giết chết Long Thần nhanh một chút, nhưng vấn đề là hiện tại Long Thần đang ở dưới sự bảo vệ của Diệp Huyên.
Diệp Huyên lau đi nước mắt nơi khóe mắt, ổn định tâm tình của mình xuống, ánh mắt nàng nhìn thẳng Tô Mặc, khoát tay với Long Thần nói: "Ngươi biết cái gì cứ nói thẳng đi. Ở sau lưng ta, không ai có thể động tới ngươi."
Ở sau lưng một cao thủ Thần Vũ cảnh tầng năm đã vượt qua Nhân Phong kiếp, Long Thần cảm nhận được từ trong thân thể nàng, một loại sức lực mênh mông vô tận. Giống như trong thân thể của nữ nhân trước mắt đây, ẩn chứa sức lực của cả thế giới vậy, nếu như nàng tản sức mạnh của mình ra, Long Thần đoán bản thân cho dù đứng sau lưng nàng, cũng sẽ bị nghẹt thở.
Thần Vũ cảnh tầng một và Thần Vũ cảnh tầng năm nhìn thì chỉ chênh nhau có năm tầng, nhưng trên thực tế lại là cách biệt cả ngàn năm. Có thể nói, tứ đại cơ sở cảnh chính là cơ sở cho tam đại vũ cảnh, mà trong tam đại vũ cảnh này, Địa Vũ cảnh và Thiên Vũ cảnh lại là cơ sở cho Thần Vũ cảnh, mọi thứ đều vì chuẩn bị cho cấp bậc Thần Vũ cảnh này. Chỉ khi bước vào Thần Vũ cảnh, mới tính là đăng đường nhập thất, chân chính có tư cách được gọi là cao thủ.
Từ Thần Vũ cảnh tầng một đến Thần Vũ cảnh tầng chín, sức mạnh khác biệt gần như giống Long Thần lúc tay trói gà không chặt với sức lực hắn hiện tại.
Nghe xong lời Diệp Huyên, Long Thần bây giờ đã không còn sợ hãi, hơn nữa hắn còn đang uy hiếp con tin là Tô Tuyết nữa.
Cái cô nàng Tô Tuyết này, tiếp tay cho giặc, Quốc Sắc Thiên Hương Đan cũng là do nàng cung cấp. Thứ người như vậy, không đáng giá tha thứ.
Lúc Long Thần đi ra khỏi chiến trường U Minh, đang muốn tới phủ thành chủ, thì lại tình cờ gặp phải Tô Tuyết. Nếu như hắn không thể đánh bại Tô Tuyết, nàng ta nhất định sẽ kêu người tới đánh chết Long Thần.
Ở trong U Minh Quân, có không ít võ giả Thần Vũ cảnh tầng hai mà Long Thần không thể đối phó.
"Bí mật ta muốn nói, khi bản thân người nghe, có lẽ sẽ tạo thành chấn động rất lớn. Nhưng thực xin lỗi, những chuyện này, nếu người vẫn không hay biết gì cả, sẽ chỉ càng tạo thêm tổn thương cho người mà thôi."
Long Thần nói những lời này khiến cho sắc mặt Tô Mặc biến hóa lần nữa. Chuyện hắn không hy vọng xảy ra, thật giống như đang dần dần trở thành sự thật.
Vì vậy, dưới sự bảo vệ của Diệp Huyên, Long Thần bắt đầu vạch trần bí mật của ngọc bội Hồng Liên.
"...Độc Cô gia gia trợ giúp chúng ta ngăn chặn Kim Giác Ngân Sa, nhưng chúng ta lại bị sóng lớn do Kim Giác Ngân Sa kia hình thành cuốn đi, chờ tới lúc chúng ta hoàn hồn lại, thì phát hiện mình đã ở đáy biển U Minh Huyết Hải. Đồng thời, chúng ta phát hiện ra một gốc Yêu Huyết Hồng Liên ở đây, nghe Diệp Hiên nói, ngọc bội Hồng Liên - bảo vật truyền thừa của Diệp gia người có quan hệ với Yêu Huyết Hồng Liên. Chúng ta đang rất ngạc nhiên vui mừng, cho rằng lấy được bảo vật rồi, nhưng khi đến gần lại phát hiện, Yêu Huyết Hồng Liên này đã khô héo, trong đài sen cũng không có hạt sen. Mà trên đài sen này, chúng ta phát hiện một vết lõm có thể bỏ ngọc bội Hồng Liên vào."
Thời điểm Long Thần nói tới chỗ này, đầu của Tô Mặc đã cúi thấp xuống, hai quả đấm nắm thật chặt. Chuyện hắn không hy vọng xảy ra nhất, thì vẫn để cho Long Thần biết được.
Nghe tới đoạn vết lõm khớp với ngọc bội Hồng Liên, cả người Diệp Huyên chấn động một cái, mơ hồ nhớ ra chuyện gì đó.
"Người đoán không sai, thời điểm ta lấy tay chạm vào vết lõm này, xuất hiện một đoạn văn, đó chính là: Phàm là con cháu của Diệp Vô Thương, cầm ngọc bội Hồng Liên là mở được lăng mộ Sát Thần này, xông qua trùng trùng cửa ải, sẽ lấy được bảo vật truyền thừa của Diệp Vô Thương ta."
Nghe nói như vậy, Diệp Huyên đột nhiên quay đầu, đờ đẫn nhìn Long Thần, nói: "Ý ngươi là, trong lòng U Minh Huyết Hải, chôn giấu truyền thừa của Sát thần Diệp Vô Thương. Mà Diệp gia ta chính là hậu duệ của Diệp Vô Thương."
"Đúng vậy, thật một trăm phần trăm, Diệp Hiên và Độc Cô gia gia đã khẳng định chuyện này." Long Thần gật đầu nói, đồng thời cũng đang quan sát Tô Mặc.
Lúc này Tô Mặc cúi đầu, mặt âm trầm, nhưng đang cười lạnh, bả vai rung động không ngừng.
Ánh mắt Diệp Huyên mờ mịt hồi lâu, ngơ ngác nhìn Long Thần. Hình như nàng cũng đã từng nghe nói tới chuyện tương tự như vậy, không ngờ hôm nay lại thực sự xảy ra.
Chỉ là chuyện phía sau đó, đối với nàng mới càng thêm đả kích.
"Sư tôn, chắc hẳn người có thể suy nghĩ ra đi. Truyền thừa của Sát Thần kia, dưới sự bảo vệ của người nào đó, đã tồn tại thật nhiều năm. Bất luận là mười mấy năm bên cạnh này, hay là Quốc Sắc Thiên Hương Đan tối nay, không thể nghi ngờ cũng là vì chuyện đó. Sau khi chiếm người làm của riêng, sẽ đạt được quyền sử dụng ngọc bội Hồng Liên, mở ra truyền thừa Sát Thần chiếm làm của mình. Đồng thời, chuyện Diệp Hiên bị ám sát cũng vô cùng rõ ràng, nếu người truyền thừa ngọc bội Hồng Liên cho Diệp Hiên, cố gắng bao lâu nay của hắn không phải uổng phí sao, cho nên, hắn nhất định phải tránh để chuyện này xảy ra. Người vẫn nên tiếp nhận sự thật này đi, nam nhân đứng trước mặt người, có lẽ hắn đã từng yêu người, nhưng hắn của bây giờ, chỉ là một con dã thú bị dục vọng và bóng tối cắn nuốt mà thôi."
Long Thần nói một hơi, gần như là nói từng chữ một ra, đến khi nói xong tất cả mọi chuyện.
Diệp Huyên mờ mịt nghe, nàng cũng không phải ngu ngốc, khi biết chuyện của Diệp Vô Thương sẽ liên hệ với Quốc Sắc Thiên Hương Đan vừa rồi. Thật ra thì nàng đã đoán được mơ hồ, và sự thật cũng giống hệt như những gì nàng tưởng tượng. Nàng suýt chút nữa trúng kế của hắn.
Lúc này, Diệp Huyên cảm giác cả thế giới rời bỏ nàng vậy. Đôi vai nàng rụt lại, nhìn như mất đi điểm tựa. Bất quá, sau khi hít thở sâu một lần, nàng đã nhận định cái hiện thực này. Đó chính là, nàng là một nữ nhân nực cười.
Diệp Huyên không nhịn được khẽ cười mấy tiếng, ánh mắt nàng từ từ chuyển lạnh, nhìn chằm chằm Tô Mặc, ép buộc cho giọng nói của mình trở nên lạnh lùng nói: "Tô Mặc, ngươi còn lời nào để nói không."
Tô Mặc lắc đầu một cái, nhìn vô cùng dứt khoát, nói: "Hắn đã nói hết, ta không còn chuyện gì để nói, sự thật chính là như vậy."
Xoay chuyển ánh mắt, Tô Mặc hít sâu một hơi, nói: "Nếu ngươi đã biết toàn bộ, bắt đầu từ hôm nay chúng ta là địch nhân, lần sau gặp mặt, chính là trên chiến trường."
"Ngươi cho là mình có thể đi sao." Diệp Huyên tiến lên một bước, nàng vẫn không ra tay, nhưng nếu nàng ra tay, nhất định sẽ có động tĩnh cực lớn.
"Bây giờ đã vội vàng ra tay với ta rồi. Quả nhiên, tình ý nhiều năm như vậy, ta vì ngươi vào sinh ra tử mấy lần, cũng chỉ là một hồi truyện cười mà thôi." Tô Mặc có chút giễu cợt cười nói, ánh mắt huyết sắc từ từ trở nên dữ tợn.
Nói tới cái từ "tình ý" này, Diệp Huyên giống như bị đả kích vậy, lui về phía sau mấy bước. Chính nàng cũng có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh nàng đã kiên định, nói: "Vào buổi sáng ngươi muốn cướp ngọc bội Hồng Liên của ta, mọi chuyện cũng đã chấm dứt rồi. Ngươi vì vật này, ngay cả mạng đệ đệ ta cũng có thể tùy tiện ám sát, chuyện này đã nói lên trong lòng ngươi đã sớm không còn yêu. Con đường này vốn cần hai người kiên trì, nhưng ngươi đã không còn ở đây, ta cũng nên đi..."
Ngươi đã không còn ở đây, ta cũng nên đi. Thời điểm nói ra những lời này, trong lòng Diệp Huyên vô cùng chua xót.
"Vậy sao, vậy thì lần sau gặp lại đi." Tô Mặc cười một tiếng, có bộ dạng sao cũng được nói. Chuyện ngày hôm nay thất bại, tiếp theo sẽ tệ hại lắm đây, rất có thể hắn còn bị trách phạt nữa. Dù sao trong Tô gia, hắn còn chưa phải là người mạnh nhất.
"Ngươi muốn cứ như vậy mà đi sao." Long Thần biết Diệp Hiên còn nằm trong tay đối phương, bắt một Tô Tuyết, hoàn toàn không có ích lợi gì.
"Ngươi muốn thế nào, dùng người đàn bà này uy hiếp ta sao. Ồ, vậy tùy tiện giết đi, muốn giết mấy người thì giết từng đó. Nhưng tiểu tử kia, có một việc ngươi cho rằng ta không biết sao. Nếu ngươi đã trốn ra được, thì nói rõ Độc Cô Quân và Diệp Hiên không trốn ra được đi. Chiến trường U Minh chính là địa bàn của ta, bây giờ bọn họ đã nằm trong sự khống chế của năm đại Minh Tướng trong U Minh Quân ta rồi đi."
Nói xong Tô Mặc cười lên.
Hắn nói không sai, Diệp Hiên đã nằm trong tay hắn, nếu cứ như vậy, bên phía Long Thần và Diệp Huyên sẽ lâm vào thế bị động.
"Trả đệ đệ lại cho ta." Diệp Huyên cũng biết chuyện nghiêm trọng rồi, ánh mắt sắc bén của nàng nhìn thẳng Tô Mặc, một luồng sức mạnh chấn nhiếp lòng người phát ra ngoài.
"Chờ đến ngày nào đó ngươi nghĩ xong, giao ngọc bội Hồng Liên cho ta, đồng thời hiến tặng chính ngươi cho ta, thì hãy tới gặp ta nói chuyện đệ đệ của ngươi đi." Tô Mặc mang bộ dạng heo chết không sợ nước sôi, cười nói.
"Ngươi." Trong mắt Diệp Huyên, hình tượng và địa vị của Tô Mặc, đã hạ xuống tới thấp nhất.
Long Thần cũng biết, Diệp Hiên bị đối phương nắm trong tay, thì chuyện sẽ tương đối khó giải quyết. Trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ biện pháp.
Cửa vào chiến trường U Minh nếu vào lúc đối địch sẽ bị canh giữ, thì rất khó lẻn vào cứu Diệp Hiên ra. Biện pháp duy nhất chính là Diệp Huyên hiện giờ dứt khoát ra tay, trực tiếp chế ngự Tô Mặc.
"Nếu đã như vậy, ta chỉ có thể ra tay với ngươi." Diệp Huyên khẽ cắn răng, đi từng bước một tới phía Tô Mặc.
"Chờ một chút." Tô Mặc bỗng nhiên ngoắc tay.
Ngay vào lúc này, một cỗ uy áp cường hãn hạ xuống toàn bộ U Linh chủ thành.
"Tiểu cô nương Diệp gia, đã lâu không gặp." Một giọng nói già nua mà đầy truyền cảm vang lên, trong một chớp mắt ngắn ngủi, bên cạnh Tô Mặc đã xuất hiện một người. Đây là một lão giả nhìn vô cùng tầm thường, khom người gù lưng, sắc mặt hồng hào, già mà vẫn tráng kiện, ánh mắt lại sắc bén có thần quá mức bình thường. Trên người lão giả này mặc một trường bào màu trắng bình thường, nụ cười thân thiện, nếu không nói tới thân phận của lão, có thể sẽ cảm thấy lão chỉ là một lão giả tầm thường mà thôi.
"Tô Chân." Thấy lão giả này tới, sắc mặt của Diệp Huyên trở nên vô cùng khó coi.
Người này là lão ma nổi tiếng khắp cả U Minh Phủ, mặc dù mang tướng mạo hòa ái, nhưng lòng dạ độc ác, giết người như ngóe, tính tình cổ quái. Mấy ngàn năm nay, người chết trong tay lão, ước chừng phải mấy trăm ngàn, là một ma đầu danh xứng với thực trong U Minh Quân, là một nhân vật cấp bậc nguyên lão có lực chấn nhiếp tuyệt đối trong toàn bộ U Minh Quân. Địa vị của lão trong U Minh Quân có lẽ chỉ kém vị Minh Đế thần bí của thế hệ này, lão chính là một trong các Minh Hoàng, Tô Chân.
Hắn biết Long Thần là từ chiến trường U Minh trở về, nhưng ở chiến trường U Minh cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thì hắn còn chưa biết.
"Chẳng lẽ hắn biết chuyện ở U Minh Huyết Hải. Không thể nào, vị trí của Yêu Huyết Hồng Liên kia nằm ở nơi hẻo lánh nhất của U Minh Huyết Hải, dọc đường đi tới đó có không ít minh thú mạnh mẽ, người bình thường hoàn toàn không cách nào đi sâu vào trong đó. Cho dù là Độc Cô Quân cũng không có khả năng tìm thấy nơi đó, tên tiểu tử này, không thể biết được chuyện đó mới đúng."
Mặc dù Tô Mặc rất muốn giết chết Long Thần nhanh một chút, nhưng vấn đề là hiện tại Long Thần đang ở dưới sự bảo vệ của Diệp Huyên.
Diệp Huyên lau đi nước mắt nơi khóe mắt, ổn định tâm tình của mình xuống, ánh mắt nàng nhìn thẳng Tô Mặc, khoát tay với Long Thần nói: "Ngươi biết cái gì cứ nói thẳng đi. Ở sau lưng ta, không ai có thể động tới ngươi."
Ở sau lưng một cao thủ Thần Vũ cảnh tầng năm đã vượt qua Nhân Phong kiếp, Long Thần cảm nhận được từ trong thân thể nàng, một loại sức lực mênh mông vô tận. Giống như trong thân thể của nữ nhân trước mắt đây, ẩn chứa sức lực của cả thế giới vậy, nếu như nàng tản sức mạnh của mình ra, Long Thần đoán bản thân cho dù đứng sau lưng nàng, cũng sẽ bị nghẹt thở.
Thần Vũ cảnh tầng một và Thần Vũ cảnh tầng năm nhìn thì chỉ chênh nhau có năm tầng, nhưng trên thực tế lại là cách biệt cả ngàn năm. Có thể nói, tứ đại cơ sở cảnh chính là cơ sở cho tam đại vũ cảnh, mà trong tam đại vũ cảnh này, Địa Vũ cảnh và Thiên Vũ cảnh lại là cơ sở cho Thần Vũ cảnh, mọi thứ đều vì chuẩn bị cho cấp bậc Thần Vũ cảnh này. Chỉ khi bước vào Thần Vũ cảnh, mới tính là đăng đường nhập thất, chân chính có tư cách được gọi là cao thủ.
Từ Thần Vũ cảnh tầng một đến Thần Vũ cảnh tầng chín, sức mạnh khác biệt gần như giống Long Thần lúc tay trói gà không chặt với sức lực hắn hiện tại.
Nghe xong lời Diệp Huyên, Long Thần bây giờ đã không còn sợ hãi, hơn nữa hắn còn đang uy hiếp con tin là Tô Tuyết nữa.
Cái cô nàng Tô Tuyết này, tiếp tay cho giặc, Quốc Sắc Thiên Hương Đan cũng là do nàng cung cấp. Thứ người như vậy, không đáng giá tha thứ.
Lúc Long Thần đi ra khỏi chiến trường U Minh, đang muốn tới phủ thành chủ, thì lại tình cờ gặp phải Tô Tuyết. Nếu như hắn không thể đánh bại Tô Tuyết, nàng ta nhất định sẽ kêu người tới đánh chết Long Thần.
Ở trong U Minh Quân, có không ít võ giả Thần Vũ cảnh tầng hai mà Long Thần không thể đối phó.
"Bí mật ta muốn nói, khi bản thân người nghe, có lẽ sẽ tạo thành chấn động rất lớn. Nhưng thực xin lỗi, những chuyện này, nếu người vẫn không hay biết gì cả, sẽ chỉ càng tạo thêm tổn thương cho người mà thôi."
Long Thần nói những lời này khiến cho sắc mặt Tô Mặc biến hóa lần nữa. Chuyện hắn không hy vọng xảy ra, thật giống như đang dần dần trở thành sự thật.
Vì vậy, dưới sự bảo vệ của Diệp Huyên, Long Thần bắt đầu vạch trần bí mật của ngọc bội Hồng Liên.
"...Độc Cô gia gia trợ giúp chúng ta ngăn chặn Kim Giác Ngân Sa, nhưng chúng ta lại bị sóng lớn do Kim Giác Ngân Sa kia hình thành cuốn đi, chờ tới lúc chúng ta hoàn hồn lại, thì phát hiện mình đã ở đáy biển U Minh Huyết Hải. Đồng thời, chúng ta phát hiện ra một gốc Yêu Huyết Hồng Liên ở đây, nghe Diệp Hiên nói, ngọc bội Hồng Liên - bảo vật truyền thừa của Diệp gia người có quan hệ với Yêu Huyết Hồng Liên. Chúng ta đang rất ngạc nhiên vui mừng, cho rằng lấy được bảo vật rồi, nhưng khi đến gần lại phát hiện, Yêu Huyết Hồng Liên này đã khô héo, trong đài sen cũng không có hạt sen. Mà trên đài sen này, chúng ta phát hiện một vết lõm có thể bỏ ngọc bội Hồng Liên vào."
Thời điểm Long Thần nói tới chỗ này, đầu của Tô Mặc đã cúi thấp xuống, hai quả đấm nắm thật chặt. Chuyện hắn không hy vọng xảy ra nhất, thì vẫn để cho Long Thần biết được.
Nghe tới đoạn vết lõm khớp với ngọc bội Hồng Liên, cả người Diệp Huyên chấn động một cái, mơ hồ nhớ ra chuyện gì đó.
"Người đoán không sai, thời điểm ta lấy tay chạm vào vết lõm này, xuất hiện một đoạn văn, đó chính là: Phàm là con cháu của Diệp Vô Thương, cầm ngọc bội Hồng Liên là mở được lăng mộ Sát Thần này, xông qua trùng trùng cửa ải, sẽ lấy được bảo vật truyền thừa của Diệp Vô Thương ta."
Nghe nói như vậy, Diệp Huyên đột nhiên quay đầu, đờ đẫn nhìn Long Thần, nói: "Ý ngươi là, trong lòng U Minh Huyết Hải, chôn giấu truyền thừa của Sát thần Diệp Vô Thương. Mà Diệp gia ta chính là hậu duệ của Diệp Vô Thương."
"Đúng vậy, thật một trăm phần trăm, Diệp Hiên và Độc Cô gia gia đã khẳng định chuyện này." Long Thần gật đầu nói, đồng thời cũng đang quan sát Tô Mặc.
Lúc này Tô Mặc cúi đầu, mặt âm trầm, nhưng đang cười lạnh, bả vai rung động không ngừng.
Ánh mắt Diệp Huyên mờ mịt hồi lâu, ngơ ngác nhìn Long Thần. Hình như nàng cũng đã từng nghe nói tới chuyện tương tự như vậy, không ngờ hôm nay lại thực sự xảy ra.
Chỉ là chuyện phía sau đó, đối với nàng mới càng thêm đả kích.
"Sư tôn, chắc hẳn người có thể suy nghĩ ra đi. Truyền thừa của Sát Thần kia, dưới sự bảo vệ của người nào đó, đã tồn tại thật nhiều năm. Bất luận là mười mấy năm bên cạnh này, hay là Quốc Sắc Thiên Hương Đan tối nay, không thể nghi ngờ cũng là vì chuyện đó. Sau khi chiếm người làm của riêng, sẽ đạt được quyền sử dụng ngọc bội Hồng Liên, mở ra truyền thừa Sát Thần chiếm làm của mình. Đồng thời, chuyện Diệp Hiên bị ám sát cũng vô cùng rõ ràng, nếu người truyền thừa ngọc bội Hồng Liên cho Diệp Hiên, cố gắng bao lâu nay của hắn không phải uổng phí sao, cho nên, hắn nhất định phải tránh để chuyện này xảy ra. Người vẫn nên tiếp nhận sự thật này đi, nam nhân đứng trước mặt người, có lẽ hắn đã từng yêu người, nhưng hắn của bây giờ, chỉ là một con dã thú bị dục vọng và bóng tối cắn nuốt mà thôi."
Long Thần nói một hơi, gần như là nói từng chữ một ra, đến khi nói xong tất cả mọi chuyện.
Diệp Huyên mờ mịt nghe, nàng cũng không phải ngu ngốc, khi biết chuyện của Diệp Vô Thương sẽ liên hệ với Quốc Sắc Thiên Hương Đan vừa rồi. Thật ra thì nàng đã đoán được mơ hồ, và sự thật cũng giống hệt như những gì nàng tưởng tượng. Nàng suýt chút nữa trúng kế của hắn.
Lúc này, Diệp Huyên cảm giác cả thế giới rời bỏ nàng vậy. Đôi vai nàng rụt lại, nhìn như mất đi điểm tựa. Bất quá, sau khi hít thở sâu một lần, nàng đã nhận định cái hiện thực này. Đó chính là, nàng là một nữ nhân nực cười.
Diệp Huyên không nhịn được khẽ cười mấy tiếng, ánh mắt nàng từ từ chuyển lạnh, nhìn chằm chằm Tô Mặc, ép buộc cho giọng nói của mình trở nên lạnh lùng nói: "Tô Mặc, ngươi còn lời nào để nói không."
Tô Mặc lắc đầu một cái, nhìn vô cùng dứt khoát, nói: "Hắn đã nói hết, ta không còn chuyện gì để nói, sự thật chính là như vậy."
Xoay chuyển ánh mắt, Tô Mặc hít sâu một hơi, nói: "Nếu ngươi đã biết toàn bộ, bắt đầu từ hôm nay chúng ta là địch nhân, lần sau gặp mặt, chính là trên chiến trường."
"Ngươi cho là mình có thể đi sao." Diệp Huyên tiến lên một bước, nàng vẫn không ra tay, nhưng nếu nàng ra tay, nhất định sẽ có động tĩnh cực lớn.
"Bây giờ đã vội vàng ra tay với ta rồi. Quả nhiên, tình ý nhiều năm như vậy, ta vì ngươi vào sinh ra tử mấy lần, cũng chỉ là một hồi truyện cười mà thôi." Tô Mặc có chút giễu cợt cười nói, ánh mắt huyết sắc từ từ trở nên dữ tợn.
Nói tới cái từ "tình ý" này, Diệp Huyên giống như bị đả kích vậy, lui về phía sau mấy bước. Chính nàng cũng có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh nàng đã kiên định, nói: "Vào buổi sáng ngươi muốn cướp ngọc bội Hồng Liên của ta, mọi chuyện cũng đã chấm dứt rồi. Ngươi vì vật này, ngay cả mạng đệ đệ ta cũng có thể tùy tiện ám sát, chuyện này đã nói lên trong lòng ngươi đã sớm không còn yêu. Con đường này vốn cần hai người kiên trì, nhưng ngươi đã không còn ở đây, ta cũng nên đi..."
Ngươi đã không còn ở đây, ta cũng nên đi. Thời điểm nói ra những lời này, trong lòng Diệp Huyên vô cùng chua xót.
"Vậy sao, vậy thì lần sau gặp lại đi." Tô Mặc cười một tiếng, có bộ dạng sao cũng được nói. Chuyện ngày hôm nay thất bại, tiếp theo sẽ tệ hại lắm đây, rất có thể hắn còn bị trách phạt nữa. Dù sao trong Tô gia, hắn còn chưa phải là người mạnh nhất.
"Ngươi muốn cứ như vậy mà đi sao." Long Thần biết Diệp Hiên còn nằm trong tay đối phương, bắt một Tô Tuyết, hoàn toàn không có ích lợi gì.
"Ngươi muốn thế nào, dùng người đàn bà này uy hiếp ta sao. Ồ, vậy tùy tiện giết đi, muốn giết mấy người thì giết từng đó. Nhưng tiểu tử kia, có một việc ngươi cho rằng ta không biết sao. Nếu ngươi đã trốn ra được, thì nói rõ Độc Cô Quân và Diệp Hiên không trốn ra được đi. Chiến trường U Minh chính là địa bàn của ta, bây giờ bọn họ đã nằm trong sự khống chế của năm đại Minh Tướng trong U Minh Quân ta rồi đi."
Nói xong Tô Mặc cười lên.
Hắn nói không sai, Diệp Hiên đã nằm trong tay hắn, nếu cứ như vậy, bên phía Long Thần và Diệp Huyên sẽ lâm vào thế bị động.
"Trả đệ đệ lại cho ta." Diệp Huyên cũng biết chuyện nghiêm trọng rồi, ánh mắt sắc bén của nàng nhìn thẳng Tô Mặc, một luồng sức mạnh chấn nhiếp lòng người phát ra ngoài.
"Chờ đến ngày nào đó ngươi nghĩ xong, giao ngọc bội Hồng Liên cho ta, đồng thời hiến tặng chính ngươi cho ta, thì hãy tới gặp ta nói chuyện đệ đệ của ngươi đi." Tô Mặc mang bộ dạng heo chết không sợ nước sôi, cười nói.
"Ngươi." Trong mắt Diệp Huyên, hình tượng và địa vị của Tô Mặc, đã hạ xuống tới thấp nhất.
Long Thần cũng biết, Diệp Hiên bị đối phương nắm trong tay, thì chuyện sẽ tương đối khó giải quyết. Trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ biện pháp.
Cửa vào chiến trường U Minh nếu vào lúc đối địch sẽ bị canh giữ, thì rất khó lẻn vào cứu Diệp Hiên ra. Biện pháp duy nhất chính là Diệp Huyên hiện giờ dứt khoát ra tay, trực tiếp chế ngự Tô Mặc.
"Nếu đã như vậy, ta chỉ có thể ra tay với ngươi." Diệp Huyên khẽ cắn răng, đi từng bước một tới phía Tô Mặc.
"Chờ một chút." Tô Mặc bỗng nhiên ngoắc tay.
Ngay vào lúc này, một cỗ uy áp cường hãn hạ xuống toàn bộ U Linh chủ thành.
"Tiểu cô nương Diệp gia, đã lâu không gặp." Một giọng nói già nua mà đầy truyền cảm vang lên, trong một chớp mắt ngắn ngủi, bên cạnh Tô Mặc đã xuất hiện một người. Đây là một lão giả nhìn vô cùng tầm thường, khom người gù lưng, sắc mặt hồng hào, già mà vẫn tráng kiện, ánh mắt lại sắc bén có thần quá mức bình thường. Trên người lão giả này mặc một trường bào màu trắng bình thường, nụ cười thân thiện, nếu không nói tới thân phận của lão, có thể sẽ cảm thấy lão chỉ là một lão giả tầm thường mà thôi.
"Tô Chân." Thấy lão giả này tới, sắc mặt của Diệp Huyên trở nên vô cùng khó coi.
Người này là lão ma nổi tiếng khắp cả U Minh Phủ, mặc dù mang tướng mạo hòa ái, nhưng lòng dạ độc ác, giết người như ngóe, tính tình cổ quái. Mấy ngàn năm nay, người chết trong tay lão, ước chừng phải mấy trăm ngàn, là một ma đầu danh xứng với thực trong U Minh Quân, là một nhân vật cấp bậc nguyên lão có lực chấn nhiếp tuyệt đối trong toàn bộ U Minh Quân. Địa vị của lão trong U Minh Quân có lẽ chỉ kém vị Minh Đế thần bí của thế hệ này, lão chính là một trong các Minh Hoàng, Tô Chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.