Chương 1039: Nguy cơ không hiểu (hạ)
Phong Thanh Dương
03/09/2018
Những người khác, bất kể là Công Tôn gia, hay là Phó gia, hay là những
thế lực khác... Đều không thể đạt tới cấp độ như thế nào, võ đạo tranh
tài này mặc dù nhân tài đủ nhiều, cũng có người biểu hiện vô cùng kinh
hãi nhưng thực lực của hai người Long Thần và Tô Tuyết, so với bọn họ
vẫn vượt qua quá nhiều.
Những lôi đài kia vẫn còn tiếp tục.
Trên đường trở về, Long Thần nhìn thoáng qua phương hướng U Minh Quân, Tô Tuyết và Minh tướng Tô Thiên, ngồi ở bên cạnh Tô Mặc. Ba người này tụ hợp chung một chỗ, riêng ánh mắt thôi, đã cho mình áp lực cường đại.
Trên mặt Tô Mặc vẫn là nụ cười vô hại, Long Thần có loại cảm giác bị hắn nhìn thấu, về phần Tô Thiên, vẻ mặt vẫn là lạnh như bằng ánh mắt nhìn Long Thần mang theo sát khí mà Tô Tuyết càng trực tiếp hơn, ánh mắt lạnh như băng của nàng, quét lên người Long Thần một cái, trong mắt bộc ra sát ý vô cùng rõ ràng.
Hiển nhiên, sau khi nhìn Long Thần biểu hiện, Tô Tuyết cũng biết nàng là đối thủ duy nhất của hắn.
Dĩ nhiên, Tô Tuyết vẫn là không coi hắn ra gì, giữa Thần Vũ cảnh và Thiên Vũ cảnh, có một khoảng chênh lệch như trời với đất.
Trở lại bên cạnh Diệp Huyên, Diệp Hiên hưng phấn đứng lên, hung hăng vỗ bả vai Long Thần hai cái, nói: “Thật đúng là khá tốt. Không có cô phụ kỳ vọng của ta đối với người, cố gắng lên, tiếp theo đem Tô Tuyết kia đánh bẹp xép cho ta!”
Trên thực tế, Diệp Hiên được xem như là một người tâm chí chưa thành thục, nói chuyện gì đó, cũng vô cùng trực tiếp, người như thế rất hợp với Long Thần.
“Tiểu mỹ nhân đẹp như thế, đánh cho nhừ tử cũng không tốt cho lắm, ta còn đem nàng tặng cho người nữa đó.”
Long Thần nói giỡn một câu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyền, tiếp tục quan sát.
Kế tiếp, hắn mỗi ngày đều chiến đấu một trận.
Chiến đấu như vậy, trừ phi gặp phải Tô Tuyết, bằng không vô cùng dễ dàng.
“Lúc nãy xem người thi đấu, người đối với lĩnh ngộ liên đạo, đã đến đệ tam trọng, có thể bộc phát ra lực công kích gấp bảy lần, thậm chí còn mạnh hơn nữa?”
Đột nhiên, Diệp Huyên nhẹ giọng hỏi.
Long Thần gật đầu, trên thực tế hỗn có hai Tiên Thiên kiến thai, hai lực công kích gấp bảy lần tổ hợp lại, đại khái có thể phát huy ra lực lượng gấp mười lần.
Trong mắt Diệp Huyên, toát ra thần sắc vô cùng bội phục, tán thành nói: “Tại Châu Vũ đế vực, người tu luyện kiếm đạo, so với người Kiếm Hồn đế vực phải ít hơn nhiều lắm, cả U Minh Phủ, người tại trên kiếm đạo đạt tới đệ tam trọng, không quá năm người mà ta chính là một trong những người đó, người bằng tuổi này tại kiếm đạo có thể thành tựu như vậy, ta vô cùng bội phục.”
Diệp Huyên nói đều là lời nói thật, người có thể ở trên kiếm đạo, đạt tới đệ tam trọng, phần lớn đều là hơn một ngàn tuổi mà Long Thần ngay cả năm mươi tuổi còn không vượt qua nữa là.
Kiếm đạo này cũng không phải Long Thần tự mình lĩnh ngộ, cho nên hắn cũng không có cảm giác mình có bao nhiêu trâu bò.
Thế nhưng, ánh mắt Diệp Huyên nhìn Long Thần, càng ngày càng nóng bỏng, sau đó càng ngày càng thêm bất đắc dĩ.
Nàng bỗng nhiên hơi kích động, nói: “Ta cảm giác được, kiếm hồn của ngươi, binh khí am hiểu nhất chính là kiếm, người đối với sát chi đạo lĩnh ngộ, cũng vượt qua thường nhân, Phiên Huyết và Sát Kiếp, đều rất thích hợp với người, nói thật ta bây chừ rất muốn thu người làm đồ đệ nhưng mà lời ta đã nói ra ngoài rồi, cuối cùng vẫn là nhìn người cố gắng, cố gắng lên!”
Một tiếng cố gắng lên này, để cho Long Thần tràn đầy lực lượng.
“Yên tâm đi, ta sẽ thắng.”
Hắn khẽ mỉm cười, trong mắt toát ra quang mang tự tin.
Có một siêu cấp cường giả sau lưng ủng hộ mình, Long Thần cảm giác mình không có gì phải sợ, Diệp Huyên là người yêu tài, cho nên lúc này mới kích động như thế.
Thời gian sau đó, ngày qua ngày, các võ giả cường đại quá quan trảm tướng, rất nhanh hơn mười ngày qua đi, lúc trước có mười vạn người, từ từ bị loại bỏ chỉ còn lại không tới một trăm người mà trong một trăm người này, ngoại trừ Long Thần và Tô Tuyết ra, tất cả mọi người đều là Thiên Vũ cảnh cửu trọng, hơn nữa có rất nhiều người, là thiên tài có danh khí nhất định.
Hơn mười trận đấu, Long Thần vận khí cũng tương đối bình thường, trên căn bản gặp đối thủ, coi như là Thiên Vũ cảnh cửu trọng, cũng chỉ một chiêu giải quyết, và cũng giống như hắn vậy chính là Tô Tuyết, từ khi bắt đầu khai chiến, cho tới bây giờ không có người nào ngăn cản một chiêu của Tô Tuyết.
Mỗi một lần chiến đấu, đối thủ, đều là ngẫu nhiên, ai cũng không biết người nào là đối thủ của mình, chỉ có lúc khai chiến mới biết được, có một lần Long Thần và Tô Tuyết được phân đến một tổ, thế nhưng để mọi người tiếc nuối chính là, bọn họ không là đối thủ của nhau.
Một trăm người cuối cùng, mới đúng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mỗi người bọn họ, đều trải qua mấy tràng chiến đấu. Coi như là trong sinh tử mài luyện.
Long Thần ở trong loạn đấu này, cũng mang đến cho hắn không ít trợ giúp, có đôi khi hắn tại trong chiến đấu, cũng mở ra Chân Vũ đế phách, tăng lên lĩnh ngộ võ đạo của mình.
Đến Thiên Vũ cảnh thất trọng, cũng đã được một thời gian rồi.
Long Thần cảm giác, hẳn so sánh với Tô Tuyết, thì phương diện chân nguyên vẫn rất là nghiêm trọng chưa đủ, không tới Thiên Vũ cải hát trong rất khó có lực lượng đối kháng với Tô Tuyết.
Đây là chuyện lửa sém lông này.
Qua chiến đấu ngày hôm nay, đại khái chỉ còn lại hơn năm mươi người, Long Thần đều đùa giỡn đối thủ, coi như là Thiên Vũ cảnh cửu trọng, giống như trước bị Long Thần dễ dàng đánh bại.
Ngày thứ hai, đối thủ Long Thần vẫn là Thiên Vũ cảnh cửu trọng, sau khi đụng Long Thần, hắn vô cùng khẩn trương,
Lần này, Long Thần rút ngẫu nhiên lôi đài, là một vị trí gần U Minh quân nhất, Tô Tuyết đã kết thúc trận đấu của mình, hơn hai mươi võ giả Thần Vũ cảnh U Minh quân, ánh mắt đang ngó chừng Long Thần.
Bởi vì nhân số bị loại giảm đi không ít, cho nên cũng chỉ còn lại le que mấy trận đấu còn đang tiến hành, trận đấu bên phía Long Thần lực hấp dẫn cũng không lớn, bởi vì tất cả mọi người đều biết hắn dễ dàng đánh bại đối thủ, cho nên không có gì để coi.
Long Thần rất chán ghét cảm giác này.
Ánh mắt của hơn hai mươi cường giả Thần Vũ cảnh, giống như là từng đạo ánh sáng âm lãnh, chiếu lên người Long Thần, giống như là lưỡi đao vậy, xẹt qua làn da Long Thần.
“Là đang đe dọa ta sao?”
Long Thần thầm cười lạnh, hắn biết, đám người Tô Tuyết đã đem hắn trở thành đối thủ duy nhất, cho nên lúc này mới đe dọa hắn.
Lúc này, vị trọng tài đã tuyên bố bắt đầu trận đấu, đối phó đối thủ như vậy, Long Thần ngay cả Long Hồn biến thân cũng không cần.
Đối thủ Long Thần, là một nam tử mặc chiến bào màu lam, tựa hồ rất khẩn trương bất động đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Long Thần.
Long Thần không nhìn thấy được chính là, bắt đầu trận đấu, phụ thân Tô Tuyết – Minh tướng Tô Thiên, khóe miệng của hắn toát ra nụ cười quỷ dị.
Đối thủ khẩn trương như vậy, Long Thần còn là lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ là hắn cũng không ngoài dự liệu của hắn, hắn hóa thành một đạo tia chớp màu vàng hướng đối phương phóng tới, tốc độ của hắn vượt đối phương quá xa, đối phó khăn, chỉ cần một quyền là đủ rồi.
Đúng vào lúc này, Long Thần lại nhạy cảm cảm giác được, xuất hiện một cỗ nguy hiểm không hiểu phủ xuống!
Những lôi đài kia vẫn còn tiếp tục.
Trên đường trở về, Long Thần nhìn thoáng qua phương hướng U Minh Quân, Tô Tuyết và Minh tướng Tô Thiên, ngồi ở bên cạnh Tô Mặc. Ba người này tụ hợp chung một chỗ, riêng ánh mắt thôi, đã cho mình áp lực cường đại.
Trên mặt Tô Mặc vẫn là nụ cười vô hại, Long Thần có loại cảm giác bị hắn nhìn thấu, về phần Tô Thiên, vẻ mặt vẫn là lạnh như bằng ánh mắt nhìn Long Thần mang theo sát khí mà Tô Tuyết càng trực tiếp hơn, ánh mắt lạnh như băng của nàng, quét lên người Long Thần một cái, trong mắt bộc ra sát ý vô cùng rõ ràng.
Hiển nhiên, sau khi nhìn Long Thần biểu hiện, Tô Tuyết cũng biết nàng là đối thủ duy nhất của hắn.
Dĩ nhiên, Tô Tuyết vẫn là không coi hắn ra gì, giữa Thần Vũ cảnh và Thiên Vũ cảnh, có một khoảng chênh lệch như trời với đất.
Trở lại bên cạnh Diệp Huyên, Diệp Hiên hưng phấn đứng lên, hung hăng vỗ bả vai Long Thần hai cái, nói: “Thật đúng là khá tốt. Không có cô phụ kỳ vọng của ta đối với người, cố gắng lên, tiếp theo đem Tô Tuyết kia đánh bẹp xép cho ta!”
Trên thực tế, Diệp Hiên được xem như là một người tâm chí chưa thành thục, nói chuyện gì đó, cũng vô cùng trực tiếp, người như thế rất hợp với Long Thần.
“Tiểu mỹ nhân đẹp như thế, đánh cho nhừ tử cũng không tốt cho lắm, ta còn đem nàng tặng cho người nữa đó.”
Long Thần nói giỡn một câu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyền, tiếp tục quan sát.
Kế tiếp, hắn mỗi ngày đều chiến đấu một trận.
Chiến đấu như vậy, trừ phi gặp phải Tô Tuyết, bằng không vô cùng dễ dàng.
“Lúc nãy xem người thi đấu, người đối với lĩnh ngộ liên đạo, đã đến đệ tam trọng, có thể bộc phát ra lực công kích gấp bảy lần, thậm chí còn mạnh hơn nữa?”
Đột nhiên, Diệp Huyên nhẹ giọng hỏi.
Long Thần gật đầu, trên thực tế hỗn có hai Tiên Thiên kiến thai, hai lực công kích gấp bảy lần tổ hợp lại, đại khái có thể phát huy ra lực lượng gấp mười lần.
Trong mắt Diệp Huyên, toát ra thần sắc vô cùng bội phục, tán thành nói: “Tại Châu Vũ đế vực, người tu luyện kiếm đạo, so với người Kiếm Hồn đế vực phải ít hơn nhiều lắm, cả U Minh Phủ, người tại trên kiếm đạo đạt tới đệ tam trọng, không quá năm người mà ta chính là một trong những người đó, người bằng tuổi này tại kiếm đạo có thể thành tựu như vậy, ta vô cùng bội phục.”
Diệp Huyên nói đều là lời nói thật, người có thể ở trên kiếm đạo, đạt tới đệ tam trọng, phần lớn đều là hơn một ngàn tuổi mà Long Thần ngay cả năm mươi tuổi còn không vượt qua nữa là.
Kiếm đạo này cũng không phải Long Thần tự mình lĩnh ngộ, cho nên hắn cũng không có cảm giác mình có bao nhiêu trâu bò.
Thế nhưng, ánh mắt Diệp Huyên nhìn Long Thần, càng ngày càng nóng bỏng, sau đó càng ngày càng thêm bất đắc dĩ.
Nàng bỗng nhiên hơi kích động, nói: “Ta cảm giác được, kiếm hồn của ngươi, binh khí am hiểu nhất chính là kiếm, người đối với sát chi đạo lĩnh ngộ, cũng vượt qua thường nhân, Phiên Huyết và Sát Kiếp, đều rất thích hợp với người, nói thật ta bây chừ rất muốn thu người làm đồ đệ nhưng mà lời ta đã nói ra ngoài rồi, cuối cùng vẫn là nhìn người cố gắng, cố gắng lên!”
Một tiếng cố gắng lên này, để cho Long Thần tràn đầy lực lượng.
“Yên tâm đi, ta sẽ thắng.”
Hắn khẽ mỉm cười, trong mắt toát ra quang mang tự tin.
Có một siêu cấp cường giả sau lưng ủng hộ mình, Long Thần cảm giác mình không có gì phải sợ, Diệp Huyên là người yêu tài, cho nên lúc này mới kích động như thế.
Thời gian sau đó, ngày qua ngày, các võ giả cường đại quá quan trảm tướng, rất nhanh hơn mười ngày qua đi, lúc trước có mười vạn người, từ từ bị loại bỏ chỉ còn lại không tới một trăm người mà trong một trăm người này, ngoại trừ Long Thần và Tô Tuyết ra, tất cả mọi người đều là Thiên Vũ cảnh cửu trọng, hơn nữa có rất nhiều người, là thiên tài có danh khí nhất định.
Hơn mười trận đấu, Long Thần vận khí cũng tương đối bình thường, trên căn bản gặp đối thủ, coi như là Thiên Vũ cảnh cửu trọng, cũng chỉ một chiêu giải quyết, và cũng giống như hắn vậy chính là Tô Tuyết, từ khi bắt đầu khai chiến, cho tới bây giờ không có người nào ngăn cản một chiêu của Tô Tuyết.
Mỗi một lần chiến đấu, đối thủ, đều là ngẫu nhiên, ai cũng không biết người nào là đối thủ của mình, chỉ có lúc khai chiến mới biết được, có một lần Long Thần và Tô Tuyết được phân đến một tổ, thế nhưng để mọi người tiếc nuối chính là, bọn họ không là đối thủ của nhau.
Một trăm người cuối cùng, mới đúng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mỗi người bọn họ, đều trải qua mấy tràng chiến đấu. Coi như là trong sinh tử mài luyện.
Long Thần ở trong loạn đấu này, cũng mang đến cho hắn không ít trợ giúp, có đôi khi hắn tại trong chiến đấu, cũng mở ra Chân Vũ đế phách, tăng lên lĩnh ngộ võ đạo của mình.
Đến Thiên Vũ cảnh thất trọng, cũng đã được một thời gian rồi.
Long Thần cảm giác, hẳn so sánh với Tô Tuyết, thì phương diện chân nguyên vẫn rất là nghiêm trọng chưa đủ, không tới Thiên Vũ cải hát trong rất khó có lực lượng đối kháng với Tô Tuyết.
Đây là chuyện lửa sém lông này.
Qua chiến đấu ngày hôm nay, đại khái chỉ còn lại hơn năm mươi người, Long Thần đều đùa giỡn đối thủ, coi như là Thiên Vũ cảnh cửu trọng, giống như trước bị Long Thần dễ dàng đánh bại.
Ngày thứ hai, đối thủ Long Thần vẫn là Thiên Vũ cảnh cửu trọng, sau khi đụng Long Thần, hắn vô cùng khẩn trương,
Lần này, Long Thần rút ngẫu nhiên lôi đài, là một vị trí gần U Minh quân nhất, Tô Tuyết đã kết thúc trận đấu của mình, hơn hai mươi võ giả Thần Vũ cảnh U Minh quân, ánh mắt đang ngó chừng Long Thần.
Bởi vì nhân số bị loại giảm đi không ít, cho nên cũng chỉ còn lại le que mấy trận đấu còn đang tiến hành, trận đấu bên phía Long Thần lực hấp dẫn cũng không lớn, bởi vì tất cả mọi người đều biết hắn dễ dàng đánh bại đối thủ, cho nên không có gì để coi.
Long Thần rất chán ghét cảm giác này.
Ánh mắt của hơn hai mươi cường giả Thần Vũ cảnh, giống như là từng đạo ánh sáng âm lãnh, chiếu lên người Long Thần, giống như là lưỡi đao vậy, xẹt qua làn da Long Thần.
“Là đang đe dọa ta sao?”
Long Thần thầm cười lạnh, hắn biết, đám người Tô Tuyết đã đem hắn trở thành đối thủ duy nhất, cho nên lúc này mới đe dọa hắn.
Lúc này, vị trọng tài đã tuyên bố bắt đầu trận đấu, đối phó đối thủ như vậy, Long Thần ngay cả Long Hồn biến thân cũng không cần.
Đối thủ Long Thần, là một nam tử mặc chiến bào màu lam, tựa hồ rất khẩn trương bất động đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Long Thần.
Long Thần không nhìn thấy được chính là, bắt đầu trận đấu, phụ thân Tô Tuyết – Minh tướng Tô Thiên, khóe miệng của hắn toát ra nụ cười quỷ dị.
Đối thủ khẩn trương như vậy, Long Thần còn là lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ là hắn cũng không ngoài dự liệu của hắn, hắn hóa thành một đạo tia chớp màu vàng hướng đối phương phóng tới, tốc độ của hắn vượt đối phương quá xa, đối phó khăn, chỉ cần một quyền là đủ rồi.
Đúng vào lúc này, Long Thần lại nhạy cảm cảm giác được, xuất hiện một cỗ nguy hiểm không hiểu phủ xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.