Chương 1137: Nguyên Hoàng Tôn giả
Phong Thanh Dương
15/09/2018
“Đi chết hết đi!” Tô Tiểu Điệp không nhẫn nại thêm được nữa, trong tay
xuất hiện trường tiên được làm từ lông vũ Phượng Hoàng, tràn ngập lực
sát thương. Trong giây lát, trường tiên đã đánh về phía sau lưng Long
Thần. Long Thần hiện giờ nếu như bị đánh trúng, có lẽ sẽ trực tiếp bị
chém thành hai nửa.
Tô Tiểu Điệp là Thần Vũ cảnh tầng năm, muốn giết chết Long Thần lúc này tu vi đang không ngừng giảm xuống đương nhiên không vấn đề gì. Còn chuyện thiếu nữ kia có thực lực gì, đã không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Tô Tiểu Điệp.
Trường tiên đỏ như máu nháy mắt đã đến sau gáy Long Thần, khi đã sắp nổ tung đầu hắn thành dưa hấu, thì vào lúc này, trong mắt Linh Hi nằm trong ngực Long Thần xẹt qua vẻ giận dữ. Nàng rất ít khi ra tay đối phó người khác, nhưng lúc này thực sự là không thể nhịn được nữa. Ngón tay còn đang ôm lấy eo Long Thần khẽ động, nhẹ nhàng bắn ra một đường kiếm quang màu trắng, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tô Tiểu Điệp. Trong quá trình khi kiếm quang bắn về phía trước, lướt qua trường tiên đỏ như máu trong tay Tô Tiểu Điệp, trong nháy mắt, trường tiên biến thành bột phấn, tiêu tán trong không khí.
“Sao có thể?” Tô Tiểu Điệp không thể tin vào mắt mình, bảo vật gia truyền của mình, Huyết Phượng Hoàng Tiên Thần cấp thất phẩm được phụ thân tặng cho, vậy mà lại tan thành bột phấn như vậy? Tô Tiểu Điệp vô cùng tự tin về thực lực của mình, trong đám đệ tử của Nguyên Hoàng Thiên Tôn, nàng cũng không phải yếu nhất, nhưng tại sao có thể như vậy, lẽ nào thiếu nữ bạch y này lại mạnh đến mức đó sao?
Tô Tiểu Điệp đờ đẫn, trong tầm mắt của nàng, kiếm quang màu trắng đang đâm về phía mi tâm của nàng, nàng cảm thấy toàn thân đều bị giam cầm, căn bản không có sức nhúc nhích.
Bóng tối của sự tử vong, bao trùm khắp người Tô Tiểu Điệp.
Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy tử vong lại gần đến vậy, cảm giác dựng cả tóc gáy ập đến trong lòng, nàng sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, đến cả thần võ hồn cũng run rẩy không ngừng. Cuối cùng nàng hối hận hiểu ra rằng, thiếu nữ bạch y thần bí này tuyệt đối là tồn tại cao cao tại thượng mà nàng không thể chống lại, khó trách lúc trước Sở Thiên Ca lại cung kính với nàng ta như vậy, Tô Tiểu Điệp cuối cùng đã hiểu ra.
Nhưng đã quá muộn rồi, không ai có thể ngăn cản được đường kiếm quang của Linh Hi.
Mặc dù Linh Hi nhìn như yếu đuối, nhưng nội tâm lại vô cùng kiên cường. Nàng là người tốt tính, nhưng Long Thần chính là bảo vật quý giá nhất trong cuộc đời này của nàng, hiện giờ lại biến thành bộ dạng huyết nhục mơ hồ, trong lòng nàng sớm đã phẫn nộ rồi, chỉ là đang ôm Long Thần, nàng không muốn phát tác mà thôi.
Nhưng đối phương thực sự là vô cùng quá đáng.
Lần này Linh Hi thực sự muốn đoạt đi tính mạng của Tô Tiểu Điệp.
Nàng ra tay, đương nhiên không chút sơ hở.
Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Tiểu Điệp sắp bị dọa tè ra quần, một nam nhân được bao phủ trong tầng sương mù màu vàng ngăn lại công kích của Linh Hi, toàn thân nam nhân này được sương mù màu vàng bao quanh, không nhìn rõ dáng vẻ chân thực, nhưng đại khái có thể đoán được là một cao thủ trung niên.
Đường kiếm quang của Linh Hi chính là do hắn ngăn cản, có điều hắn ngăn lại không hề dễ dàng, bị đẩy lui hai bước, suýt chút nữa đã đụng phải trên người Tô Tiểu Điệp.
“Sư tôn!” Nhìn thấy sương mù màu vàng này, Tô Tiểu Điệp mừng rỡ, cuối cùng tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng vội vàng chỉ vào Long Thần, nói: “Chính là hắn, không biết đã sử dụng cách gì chém đứt Hạo Thiên Kiếm, còn giết chết sư huynh.”
Thay đổi nhanh chóng khiến cho tâm tình Tô Tiểu Điệp vô cùng kích động, gần như điên cuồng.
Nàng thực sự không ngờ tới, Nguyên Hoàng Tôn giả sẽ tới nơi này, có lẽ là Xích Huyết Thiên Hoang quá quan trọng với hắn, phải tự mình đến một chuyến, hoặc có lẽ...
Lúc này, Nguyên Hoàng Tôn giả chắp tay với Linh Hi, nói: “Tại hạ là Nguyên Hoàng Tôn giả của Đông Hoàng cung, nghe tiểu đồ đệ nhắc tới sự tồn tại của cô nương, liền chạy tới một chuyến, xin hỏi cô nương chính là Linh Hi của Kiếm Hồn Đế cung sao?”
Hắn không hề nhắc tới cái chết của Sở Thiên Ca, cũng không thèm để ý đến Tô Tiểu Điệp, đủ để thấy hắn vô cùng xem trọng Linh Hi.
Linh Hi ghét nhất bị người khác quấy rầy thời gian ấm áp bên Long Thần, cho dù thân phận của đối phương có cao hơn đi chăng nữa, trong lòng nàng cũng không có khái niệm gì.
“Cút.” Linh Hi nói khẽ một tiếng, truyền đến bên tai Nguyên Hoàng Tôn giả, sắc mặt hắn trở nên khó coi, đối phương thực sự là quá không nể mặt.
“Sư tôn, nói nhiều với nàng ta làm gì, bọn họ là kẻ thù giết chết sư huynh, người mau giết bọn hắn a.” Tô Tiểu Điệp biết rõ sự lợi hại của sư tôn mình, Thần Vũ cảnh tầng tám, võ giả Càn Khôn Thiên Đạo, là nhân vật cùng cấp bậc với Diệp Vô Thương năm xưa, cũng chính là một trong những lão quái vật của Đông Hoàng cung, tuổi tác đã xấp xỉ tám nghìn tuổi.
Nguyên Hoàng Tôn giả, là một trong mấy đại cường giả của Đông Hoàng cung, là nhân vật đủ để đứng trong top mười.
Lúc này, Nguyên Hoàng Tôn giả không hề hành động thiếu suy nghĩ như Tô Tiểu Điệp, hắn biết được sự lợi hại của vị Linh Hi cô nương trong lời đồn quay về từ bảy năm trước này, thấy thái độ của đối phương không tốt, hắn vẫn muốn cố gắng một chút, dù sao kết thù với một nữ tử như vậy cũng không phải lựa chọn sáng suốt.
“Linh Hi cô nương, ngươi không thể như vậy được, đệ tử Sở Thiên Ca mà ta vất vả bồi dưỡng nay đã không còn, tuy rằng thân phận của ngươi tôn quý, nhưng dù sao cũng phải cho ta một lời giải thích đi?” Nguyên Hoàng Tôn giả nói một cách thỏa đáng.
Đáp lại hắn, vẫn là một chữ “Cút” của Linh Hi, đồng thời còn có một đường kiếm quang trong suốt, kiếm quang này vô cùng khủng bố, khiến cho cả không gian đều run rẩy, đến cả không gian đều bị xé rách một đường!
“Phá Vỡ Hư Không!” Khuôn mặt Nguyên Hoàng Tôn giả trở nên vô cùng đặc sắc, một kiếm tùy ý đều có thể đạt đến hiệu quả như vậy, không hề nghi ngờ gì nữa, chính là Thần Vũ cảnh tầng chín, võ giả Niết Bàn Kim Luân, tuổi tác nhỏ như vậy đã là võ giả Niết Bàn Kim Luân, vượt xa hắn rất nhiều, trước mặt Linh Hi, hắn quả thật không có tư cách nói chuyện.
Liều mạng tránh thoát một chiêu Phá Vỡ Hư Không của Linh Hi, Nguyên Hoàng Tôn giả không nói hai lời, vội vàng dẫn theo Tô Tiểu Điệp nhanh chóng chạy trốn.
Tô Tiểu Điệp còn chưa hiểu ra, vội vàng nói: “Sư tôn, tại sao phải trốn, sư huynh đã bị bọn họ giết chết a.”
Nguyên Hoàng Tôn giả bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không còn cách nào, chết rồi thì chết rồi đi, lần này ta nhận thua rồi, ngươi có biết thiếu nữ kia có lai lịch gì không? Nhân vật số một số hai của Kiếm Hồn Đế cung, tu vi của nàng ta còn mạnh hơn vi sư rất nhiều, đường đường Thần Vũ cảnh tầng chín, võ giả Niết Bàn Kim Luân, có sức mạnh Phá Vỡ Hư Không!”
Trong đầu Tô Tiểu Điệp hoàn toàn trống rỗng.
Hóa ra nữ tử mà nàng đố kỵ lại là tồn tại cao cao tại thượng như vậy ư? Mà Long Thần trong mắt nàng nhỏ bé như một con kiến, lại có thể ôm ấp với nhân vật cấp bậc nữ thần như vậy, thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?
Trong lòng Tô Tiểu Điệp, vô cùng phức tạp.
Nguyên Hoàng Tôn giả đều đã chạy, đám người Dương Du Phàm khiếp sợ quay mặt nhìn nhau, lần lượt chạy trốn, chỉ còn lại hai người Long Thần và Linh Hi, đây mới là không gian riêng của hai người.
“Thần ca ca, có phải ta quá hung dữ rồi không, ngươi sẽ không thích ư?” Linh Hi có chút ấm ức nói, vừa rồi, nàng quả thật có chút hung hãn.
Long Thần véo nhẹ mũi nàng, cười khẽ nói: “Ai bảo thế, chỉ cần không hung dữ với ta là được. Mà nàng đã là Thần Vũ cảnh tầng chín, đúng không?”
Long Thần từ trước đến nay đều không biết thực lực của Linh Hi, đôi khi hắn không muốn hỏi ra, mà chỉ lặng lẽ đuổi theo, luôn có một ngày sẽ theo kịp, mà hôm nay, cuối cùng hắn đã được biết đáp án từ trong miệng Nguyên Hoàng Tôn giả.
“Đều là tăng lên trong thời gian bảy năm này, ta vẫn luôn không ngừng cố gắng đây.” Linh Hi nói mang theo chút nghịch ngợm, lúc trước nàng không hề hứng thú với tu luyện, nhưng sau khi trong lòng nàng có Long Thần, nàng không thể tiếp tục thoải mái vô ưu vô lo được nữa.
“Thật giỏi.”
Biết được thực lực của Linh Hi, Long Thần không hề nản chí, mà càng thêm hăng hái. Trong lòng hắn, Linh Hi đã không còn cao không thể với tới nữa rồi, có được Chân Vũ Đế phách, còn có chiến kỹ vô danh và Xích Huyết Thiên Hoang,... Long Thần đã là Thần Vũ cảnh tầng hai, luôn có một ngày, hắn sẽ đuổi kịp đối phương, chỉ cần còn sống!
Linh Hi luôn không nói gì, cũng là do sợ đả kích đến Long Thần, nhưng nàng đã nghĩ nhiều rồi, ánh sáng kiên định trong mắt nam nhân nàng yêu không phải thứ gì cũng có thể phá hủy.
“Cho dù ta mạnh thế nào, cũng đều cần Thần ca ca bảo vệ, giống như trước đây vậy.” Không khí tương phùng đã hòa hoãn rất nhiều, hai người dần tìm được niềm vui trong đó mà không phải mừng đến rơi lệ.
Nhắc đến tu vi, Long Thần biết chính mình chống đỡ được đến bây giờ đã là cực hạn rồi. Sức mạnh mang tính hủy diệt của Huyết Tế đã tàn phá khá nhiều trong cơ thể hắn, tu vi và tình hình đang không ngừng giảm xuống, trở nên vô cùng thê thảm. Cảm giác choáng váng đến từ thần võ hồn, vào lúc này, thần võ hồn truyền đến từng cơn đau đớn như bị xé rách, khiến cho Long Thần phải cắn chặt răng, toàn thân run rẩy.
“Là thần võ hồn sắp bị tách ra, rớt xuống Thiên Vũ cảnh sao...”
Long Thần cười khổ, vừa mới đuổi kịp Linh Hi, không ngờ rằng lại ngã xuống đáy cốc, cảm giác đau đớn như xé rách đó đánh thẳng vào thần kinh Long Thần, khiến hắn không thể chống đỡ được nữa, trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, hắn ngã vào trong lòng Linh Hi.
Trong mắt Linh Hi trào ra nước mắt, nàng vẫn biết hắn đang cố gắng chống đỡ, cho nên cũng rất trân trọng khoảng thời gian có chút kích động vừa rồi.
Hồ Điệp chín màu bay lên trên vai Linh Hi, tò mò đánh giá Long Thần nằm trong lòng Linh Hi, xem thường nói: “Người gọi là Thần ca ca này, căn bản không xinh đẹp bằng Linh Hi tỷ tỷ, hơn nữa còn là kẻ xấu xí toàn thân đầy máu, Điệp Nhi dường như không thích hắn đâu, phải làm sao đây? Linh Hi tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn cứu hắn như vậy sao?”
Linh Hi gật đầu không hề do dự, dường như cảm thấy mãn nguyện vì mình có thể giúp được hắn một chút.
“Lần đầu tiên làm như vậy, không biết có đau lắm không.” Mặc dù nói như vậy, nhưng Linh Hi không hề do dự.
“Ai da, tỷ thực sự đã hy sinh cho tên khốn này quá nhiều, Điệp Nhi thật là ghen tỵ!” Cửu Ngục Huyễn Điệp có chút mất hứng, lải nhải nói không ngừng.
“Vào đi.” Linh Hi lườm nó một cái, sau đó hai người đã biến mất ngay tại chỗ.
Trên mặt đất chỉ còn lại thi thể tàn khuyết của Sở Thiên Ca, cùng với vết máu trên đất, giống như đóa hoa lãnh diễm đang nở rộ.
Tịch dương, lúc này đã hoàn toàn hạ xuống, màn đêm buông xuống. Ngày mai, lại là một khởi đầu mới, cũng là một cuộc đời mới.
Hành trình chinh phục của Long Thần cũng không hề chấm dứt, mà ngược lại, đây chính là một khởi đầu mới, vô số điều huyền bí, Thần Vũ cảnh, còn có Kiếp cảnh đều đang đợi hắn đi thăm dò.
Tô Tiểu Điệp là Thần Vũ cảnh tầng năm, muốn giết chết Long Thần lúc này tu vi đang không ngừng giảm xuống đương nhiên không vấn đề gì. Còn chuyện thiếu nữ kia có thực lực gì, đã không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Tô Tiểu Điệp.
Trường tiên đỏ như máu nháy mắt đã đến sau gáy Long Thần, khi đã sắp nổ tung đầu hắn thành dưa hấu, thì vào lúc này, trong mắt Linh Hi nằm trong ngực Long Thần xẹt qua vẻ giận dữ. Nàng rất ít khi ra tay đối phó người khác, nhưng lúc này thực sự là không thể nhịn được nữa. Ngón tay còn đang ôm lấy eo Long Thần khẽ động, nhẹ nhàng bắn ra một đường kiếm quang màu trắng, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tô Tiểu Điệp. Trong quá trình khi kiếm quang bắn về phía trước, lướt qua trường tiên đỏ như máu trong tay Tô Tiểu Điệp, trong nháy mắt, trường tiên biến thành bột phấn, tiêu tán trong không khí.
“Sao có thể?” Tô Tiểu Điệp không thể tin vào mắt mình, bảo vật gia truyền của mình, Huyết Phượng Hoàng Tiên Thần cấp thất phẩm được phụ thân tặng cho, vậy mà lại tan thành bột phấn như vậy? Tô Tiểu Điệp vô cùng tự tin về thực lực của mình, trong đám đệ tử của Nguyên Hoàng Thiên Tôn, nàng cũng không phải yếu nhất, nhưng tại sao có thể như vậy, lẽ nào thiếu nữ bạch y này lại mạnh đến mức đó sao?
Tô Tiểu Điệp đờ đẫn, trong tầm mắt của nàng, kiếm quang màu trắng đang đâm về phía mi tâm của nàng, nàng cảm thấy toàn thân đều bị giam cầm, căn bản không có sức nhúc nhích.
Bóng tối của sự tử vong, bao trùm khắp người Tô Tiểu Điệp.
Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy tử vong lại gần đến vậy, cảm giác dựng cả tóc gáy ập đến trong lòng, nàng sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, đến cả thần võ hồn cũng run rẩy không ngừng. Cuối cùng nàng hối hận hiểu ra rằng, thiếu nữ bạch y thần bí này tuyệt đối là tồn tại cao cao tại thượng mà nàng không thể chống lại, khó trách lúc trước Sở Thiên Ca lại cung kính với nàng ta như vậy, Tô Tiểu Điệp cuối cùng đã hiểu ra.
Nhưng đã quá muộn rồi, không ai có thể ngăn cản được đường kiếm quang của Linh Hi.
Mặc dù Linh Hi nhìn như yếu đuối, nhưng nội tâm lại vô cùng kiên cường. Nàng là người tốt tính, nhưng Long Thần chính là bảo vật quý giá nhất trong cuộc đời này của nàng, hiện giờ lại biến thành bộ dạng huyết nhục mơ hồ, trong lòng nàng sớm đã phẫn nộ rồi, chỉ là đang ôm Long Thần, nàng không muốn phát tác mà thôi.
Nhưng đối phương thực sự là vô cùng quá đáng.
Lần này Linh Hi thực sự muốn đoạt đi tính mạng của Tô Tiểu Điệp.
Nàng ra tay, đương nhiên không chút sơ hở.
Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Tiểu Điệp sắp bị dọa tè ra quần, một nam nhân được bao phủ trong tầng sương mù màu vàng ngăn lại công kích của Linh Hi, toàn thân nam nhân này được sương mù màu vàng bao quanh, không nhìn rõ dáng vẻ chân thực, nhưng đại khái có thể đoán được là một cao thủ trung niên.
Đường kiếm quang của Linh Hi chính là do hắn ngăn cản, có điều hắn ngăn lại không hề dễ dàng, bị đẩy lui hai bước, suýt chút nữa đã đụng phải trên người Tô Tiểu Điệp.
“Sư tôn!” Nhìn thấy sương mù màu vàng này, Tô Tiểu Điệp mừng rỡ, cuối cùng tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng vội vàng chỉ vào Long Thần, nói: “Chính là hắn, không biết đã sử dụng cách gì chém đứt Hạo Thiên Kiếm, còn giết chết sư huynh.”
Thay đổi nhanh chóng khiến cho tâm tình Tô Tiểu Điệp vô cùng kích động, gần như điên cuồng.
Nàng thực sự không ngờ tới, Nguyên Hoàng Tôn giả sẽ tới nơi này, có lẽ là Xích Huyết Thiên Hoang quá quan trọng với hắn, phải tự mình đến một chuyến, hoặc có lẽ...
Lúc này, Nguyên Hoàng Tôn giả chắp tay với Linh Hi, nói: “Tại hạ là Nguyên Hoàng Tôn giả của Đông Hoàng cung, nghe tiểu đồ đệ nhắc tới sự tồn tại của cô nương, liền chạy tới một chuyến, xin hỏi cô nương chính là Linh Hi của Kiếm Hồn Đế cung sao?”
Hắn không hề nhắc tới cái chết của Sở Thiên Ca, cũng không thèm để ý đến Tô Tiểu Điệp, đủ để thấy hắn vô cùng xem trọng Linh Hi.
Linh Hi ghét nhất bị người khác quấy rầy thời gian ấm áp bên Long Thần, cho dù thân phận của đối phương có cao hơn đi chăng nữa, trong lòng nàng cũng không có khái niệm gì.
“Cút.” Linh Hi nói khẽ một tiếng, truyền đến bên tai Nguyên Hoàng Tôn giả, sắc mặt hắn trở nên khó coi, đối phương thực sự là quá không nể mặt.
“Sư tôn, nói nhiều với nàng ta làm gì, bọn họ là kẻ thù giết chết sư huynh, người mau giết bọn hắn a.” Tô Tiểu Điệp biết rõ sự lợi hại của sư tôn mình, Thần Vũ cảnh tầng tám, võ giả Càn Khôn Thiên Đạo, là nhân vật cùng cấp bậc với Diệp Vô Thương năm xưa, cũng chính là một trong những lão quái vật của Đông Hoàng cung, tuổi tác đã xấp xỉ tám nghìn tuổi.
Nguyên Hoàng Tôn giả, là một trong mấy đại cường giả của Đông Hoàng cung, là nhân vật đủ để đứng trong top mười.
Lúc này, Nguyên Hoàng Tôn giả không hề hành động thiếu suy nghĩ như Tô Tiểu Điệp, hắn biết được sự lợi hại của vị Linh Hi cô nương trong lời đồn quay về từ bảy năm trước này, thấy thái độ của đối phương không tốt, hắn vẫn muốn cố gắng một chút, dù sao kết thù với một nữ tử như vậy cũng không phải lựa chọn sáng suốt.
“Linh Hi cô nương, ngươi không thể như vậy được, đệ tử Sở Thiên Ca mà ta vất vả bồi dưỡng nay đã không còn, tuy rằng thân phận của ngươi tôn quý, nhưng dù sao cũng phải cho ta một lời giải thích đi?” Nguyên Hoàng Tôn giả nói một cách thỏa đáng.
Đáp lại hắn, vẫn là một chữ “Cút” của Linh Hi, đồng thời còn có một đường kiếm quang trong suốt, kiếm quang này vô cùng khủng bố, khiến cho cả không gian đều run rẩy, đến cả không gian đều bị xé rách một đường!
“Phá Vỡ Hư Không!” Khuôn mặt Nguyên Hoàng Tôn giả trở nên vô cùng đặc sắc, một kiếm tùy ý đều có thể đạt đến hiệu quả như vậy, không hề nghi ngờ gì nữa, chính là Thần Vũ cảnh tầng chín, võ giả Niết Bàn Kim Luân, tuổi tác nhỏ như vậy đã là võ giả Niết Bàn Kim Luân, vượt xa hắn rất nhiều, trước mặt Linh Hi, hắn quả thật không có tư cách nói chuyện.
Liều mạng tránh thoát một chiêu Phá Vỡ Hư Không của Linh Hi, Nguyên Hoàng Tôn giả không nói hai lời, vội vàng dẫn theo Tô Tiểu Điệp nhanh chóng chạy trốn.
Tô Tiểu Điệp còn chưa hiểu ra, vội vàng nói: “Sư tôn, tại sao phải trốn, sư huynh đã bị bọn họ giết chết a.”
Nguyên Hoàng Tôn giả bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không còn cách nào, chết rồi thì chết rồi đi, lần này ta nhận thua rồi, ngươi có biết thiếu nữ kia có lai lịch gì không? Nhân vật số một số hai của Kiếm Hồn Đế cung, tu vi của nàng ta còn mạnh hơn vi sư rất nhiều, đường đường Thần Vũ cảnh tầng chín, võ giả Niết Bàn Kim Luân, có sức mạnh Phá Vỡ Hư Không!”
Trong đầu Tô Tiểu Điệp hoàn toàn trống rỗng.
Hóa ra nữ tử mà nàng đố kỵ lại là tồn tại cao cao tại thượng như vậy ư? Mà Long Thần trong mắt nàng nhỏ bé như một con kiến, lại có thể ôm ấp với nhân vật cấp bậc nữ thần như vậy, thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?
Trong lòng Tô Tiểu Điệp, vô cùng phức tạp.
Nguyên Hoàng Tôn giả đều đã chạy, đám người Dương Du Phàm khiếp sợ quay mặt nhìn nhau, lần lượt chạy trốn, chỉ còn lại hai người Long Thần và Linh Hi, đây mới là không gian riêng của hai người.
“Thần ca ca, có phải ta quá hung dữ rồi không, ngươi sẽ không thích ư?” Linh Hi có chút ấm ức nói, vừa rồi, nàng quả thật có chút hung hãn.
Long Thần véo nhẹ mũi nàng, cười khẽ nói: “Ai bảo thế, chỉ cần không hung dữ với ta là được. Mà nàng đã là Thần Vũ cảnh tầng chín, đúng không?”
Long Thần từ trước đến nay đều không biết thực lực của Linh Hi, đôi khi hắn không muốn hỏi ra, mà chỉ lặng lẽ đuổi theo, luôn có một ngày sẽ theo kịp, mà hôm nay, cuối cùng hắn đã được biết đáp án từ trong miệng Nguyên Hoàng Tôn giả.
“Đều là tăng lên trong thời gian bảy năm này, ta vẫn luôn không ngừng cố gắng đây.” Linh Hi nói mang theo chút nghịch ngợm, lúc trước nàng không hề hứng thú với tu luyện, nhưng sau khi trong lòng nàng có Long Thần, nàng không thể tiếp tục thoải mái vô ưu vô lo được nữa.
“Thật giỏi.”
Biết được thực lực của Linh Hi, Long Thần không hề nản chí, mà càng thêm hăng hái. Trong lòng hắn, Linh Hi đã không còn cao không thể với tới nữa rồi, có được Chân Vũ Đế phách, còn có chiến kỹ vô danh và Xích Huyết Thiên Hoang,... Long Thần đã là Thần Vũ cảnh tầng hai, luôn có một ngày, hắn sẽ đuổi kịp đối phương, chỉ cần còn sống!
Linh Hi luôn không nói gì, cũng là do sợ đả kích đến Long Thần, nhưng nàng đã nghĩ nhiều rồi, ánh sáng kiên định trong mắt nam nhân nàng yêu không phải thứ gì cũng có thể phá hủy.
“Cho dù ta mạnh thế nào, cũng đều cần Thần ca ca bảo vệ, giống như trước đây vậy.” Không khí tương phùng đã hòa hoãn rất nhiều, hai người dần tìm được niềm vui trong đó mà không phải mừng đến rơi lệ.
Nhắc đến tu vi, Long Thần biết chính mình chống đỡ được đến bây giờ đã là cực hạn rồi. Sức mạnh mang tính hủy diệt của Huyết Tế đã tàn phá khá nhiều trong cơ thể hắn, tu vi và tình hình đang không ngừng giảm xuống, trở nên vô cùng thê thảm. Cảm giác choáng váng đến từ thần võ hồn, vào lúc này, thần võ hồn truyền đến từng cơn đau đớn như bị xé rách, khiến cho Long Thần phải cắn chặt răng, toàn thân run rẩy.
“Là thần võ hồn sắp bị tách ra, rớt xuống Thiên Vũ cảnh sao...”
Long Thần cười khổ, vừa mới đuổi kịp Linh Hi, không ngờ rằng lại ngã xuống đáy cốc, cảm giác đau đớn như xé rách đó đánh thẳng vào thần kinh Long Thần, khiến hắn không thể chống đỡ được nữa, trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, hắn ngã vào trong lòng Linh Hi.
Trong mắt Linh Hi trào ra nước mắt, nàng vẫn biết hắn đang cố gắng chống đỡ, cho nên cũng rất trân trọng khoảng thời gian có chút kích động vừa rồi.
Hồ Điệp chín màu bay lên trên vai Linh Hi, tò mò đánh giá Long Thần nằm trong lòng Linh Hi, xem thường nói: “Người gọi là Thần ca ca này, căn bản không xinh đẹp bằng Linh Hi tỷ tỷ, hơn nữa còn là kẻ xấu xí toàn thân đầy máu, Điệp Nhi dường như không thích hắn đâu, phải làm sao đây? Linh Hi tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn cứu hắn như vậy sao?”
Linh Hi gật đầu không hề do dự, dường như cảm thấy mãn nguyện vì mình có thể giúp được hắn một chút.
“Lần đầu tiên làm như vậy, không biết có đau lắm không.” Mặc dù nói như vậy, nhưng Linh Hi không hề do dự.
“Ai da, tỷ thực sự đã hy sinh cho tên khốn này quá nhiều, Điệp Nhi thật là ghen tỵ!” Cửu Ngục Huyễn Điệp có chút mất hứng, lải nhải nói không ngừng.
“Vào đi.” Linh Hi lườm nó một cái, sau đó hai người đã biến mất ngay tại chỗ.
Trên mặt đất chỉ còn lại thi thể tàn khuyết của Sở Thiên Ca, cùng với vết máu trên đất, giống như đóa hoa lãnh diễm đang nở rộ.
Tịch dương, lúc này đã hoàn toàn hạ xuống, màn đêm buông xuống. Ngày mai, lại là một khởi đầu mới, cũng là một cuộc đời mới.
Hành trình chinh phục của Long Thần cũng không hề chấm dứt, mà ngược lại, đây chính là một khởi đầu mới, vô số điều huyền bí, Thần Vũ cảnh, còn có Kiếp cảnh đều đang đợi hắn đi thăm dò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.