Chương 320: Nguyệt Nha thành
Phong Thanh Dương
07/06/2017
"Ngươi phải tin tưởng ta, trên đời này không có ai
giết được ta, ta là bất tử. Ngươi an tâm ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt, ta
sẽ ôm ngươi mãi mãi. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ bảo vệ ngươi cả cuộc
đời."
Long Thần mạnh mẽ thể hiện sự kiên quyết trong lòng mình. Dĩ nhiên hắn nói được làm được, bất kể nguy hiểm gì xuất hiện thì hắn cũng sẽ che chắn trước mặt Linh Hi. Cho dù là hoàng tộc cũng không thể làm hắn sợ hãi.
"Ừ!"
Linh Hi mở to mắt nhìn hắn, lát sau mới gật đâu vui vẻ:
"Ngoan ngoãn ngủ đi, ta sẽ không chết đâu!"
Long Thần nhắc lại một lần nữa, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên mặt nàng.
Hồi lâu sau, rốt cuộc hắn dụ dỗ Linh Hi ngủ say thì trời cũng gần sáng. Long Thần nhìn một mảnh thiên địa mênh mông, rộng lớn, trong lòng bất giác mê man.
"Tiểu Lang, ta phải tìm một thành nhỏ, vào đó mua cho được bản đồ Thương Ương quốc, thuận tiện mua thêm ít vật phẩm cần thiết cho Linh Hi."
Suy tư một lát, Long Thần đưa ra quyết định.
Hừng sáng, Tiểu Lang bắt đầu tiếp cận địa phương có dấu vết cư dân qua lại, không bao lâu phía trước xuất hiện một tòa thành nhỏ. Đây là thành trì quy mô tương đương với Nguyên Linh thành, thuộc về phạm vi trung cấp, võ giả mạnh nhất trong đó cũng chỉ là Thiên đan cảnh.
Bởi vì không biết trong thành có gắn bảng truy nã của hoàng tộc hay không, Long Thần dự định đi vào một mình cho an toàn. Hắn bảo Linh Hi và Tiếu Lang ẩn núp vào một nơi vắng vẻ rồi chậm rãi đi tới cửa thành, hắn thấy được một bức phù điêu phía. trên có khắc ba chữ Nguyệt Nha thành.
Thế nhưng, đây không phải là điểm trọng yếu đối với Long Thần, khi hắn thấy thủ vệ cửa thành đông hơn rất nhiều lập tức giật mình, tự dặn lòng phải hành động cẩn thận. Vì thế hắn không lập tức vào thành, mà đứng ở nơi xa chuyên tâm nghe ngóng đám thủ vệ quân nói chuyện. Dựa vào thính lực phi phàm vẫn miễn cưỡng nghe được bọn họ đang nói chuyện gì.
"Gây ra động tĩnh lớn như vậy sợ rằng cái tên Long Thần kia đã chạy mất từ lâu rồi. Cả Thương Ương quốc đã bày xuống thiên la địa võng, nghe nói bên cạnh hắn còn có một nữ nhân yếu ớt, tốc độ đi đường tất nhiên không nhanh. Tại sao cho đến bây giờ vẫn không có tin tức gì?"
"Ta nghĩ là trốn trong núi rồi, danh tiếng cái tên Long Thần này mấy ngày nay sôi sùng sục, đi đâu cũng nghe người ta bàn tán. Lần này hắn giết Cửu hoàng tử quả thật là điên cuồng, lá gan cũng quá lớn đi!"
"Trốn rồi? Không khả năng a... aa, nghe thống lĩnh nói lần này Hoàng Thành xuất động rất nhiều cao thủ. Phần lớn được điều động truy tìm ở khu vực phía tây, cái tên Long Thần kia thực lực bao nhiêu làm sao thoát được thiên la địa võng?"
"Hi vọng hắn bị bắt thật sớm mới là chuyện tốt, không cần chúng ta ngày ngày canh chừng ở chỗ này đúng là mệt mỏi. Hễ lơi lỏng một chút là bị mắng, phiền toái chết được. "
Bọn họ nói chuyện với nhau khiến cho tâm tình Long Thần trầm trọng. Quả nhiên là thế lực hoàng tộc đã đuổi tới nơi này.
Mấy ngày này, thực lực Long Thần đã hồi phục hoàn toàn, mặc dù Tiểu Lang tạm thời không thể sử dụng ngọn lửa Cửu U Ma Tổ, nhưng nhờ có chín viên Hỏa Luyện tinh đã tăng cường thực lực lên tói Địa giai ngũ phẩm cảnh giới. Chỉ có điều trình độ này đối chọi với cường giả hoàng tộc không khác lấy trứng chọi đá.
Tâm tình hắn cực kỳ trầm trọng, tình huống này không dễ giải quyết.
Thế nhưng, Long Thần không phải là người nhu nhược. Nếu hắn đã biết hoàng tộc đã đuổi tới, kế tiếp sẽ nghĩ cách xử lý chuyện này. Cửa thành Nguyệt Nha khẳng định không được vào rồi, nhưng đây chỉ là thành nhỏ làm sao có thế làm khó được hắn?
Hắn quan sát tường thành một vòng rồi chạy sang hướng khác, sau đó phi thân lên tường trực tiếp xông vào trong Nguyệt Nha thành.
Hiện tại đang là sáng sớm, dòng người trên đường đông nghịt, lui lui tới tới bận rộn, không có người nào để ý đến hắn. Long Thần lấy áo choàng ra che kín dung mạo cùa mình, dạo gần đây có rất nhiều người không muốn lộ ra thân phận ngoài đường, cho nên hắn không sợ làm vậy sẽ bị người khác chú ý.
Nguyệt Nha thành cũng phân chia các khu vực cụ thể, Long Thần dùng Thần ngọc mua sắm thật nhiều thứ dành riêng cho người phàm. Các vấn đề ăn, mặc, ở đều được chuẩn bị thỏa đáng.
"Lão bản, ngươi có bán bản đồ Thương Ương quốc không?"
Thời điểm vào cửa hàng tạp hóa, Long Thần ra vẻ tùy ý hỏi một câu.
Lão bản cửa hàng này là một người trung niên dáng vẻ phúc hậu, thân thể và dung mạo khá giống Thần Hi minh chủ Lý Vô Địch, nhưng thực lực chỉ là Long Mạch cảnh.
Hắn nhìn ra được Long Thần hẳn là cao thủ, trong lòng có chút kính sợ, lo lắng hầu hạ không tốt sẽ bị tai họa. Hắn suy nghĩ một lát rồi cúi đầu khom lưng nói:
"Xấu hổ quá, cửa hàng chúng ta không có bản đồ, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
Long Thần lập tức hỏi tới.
"Ta có một phần cất giấu riêng, nếu như đại nhân nguyện ý, ta sẽ đưa cho ngài. Dù sao ta cũng không cần đến nó."
Lão bản nở nụ cười hiền hậu.
"Vậy thì đa tạ!"
Sau khi nhận được bản đồ từ tay chủ cửa hàng, Long Thần nhanh chóng rời khỏi. Đến khi thân ảnh cùa hắn biến mất ở ngoài cửa, chù nhân cửa hàng mới đổ mồ hôi lạnh ướt áo, giọng nói run rẩy nhìn chằm chằm phương hướng Long Thần ly khai:
"Một trăm vạn Thần ngọc sắp vào tay ta rồi."
Sau khi rời khỏi Nguyệt Nha thành, Long Thần lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào trong rừng núi, dựa vào Phệ Linh yêu đồng né tránh mấy đội tuần tra tìm được vị trí Linh Hi ẩn núp. Thế nhưng, hắn vô cùng kinh ngạc khi thấy một nhóm sơn tặc đang vây quanh Tiểu Lang và Linh Hi, cũng may là bon họ còn chưa động thủ.
Lúc này Tiểu Lang chưa chuyển sang trạng thái chiến đấu, đám sơn tặc tối đa chỉ là Địa đan cảnh, ngay cả quyền lợi nhét kẽ răng Tiểu Lang cũng không có. Vì thế Tiểu Lang không thèm để ý đám người này, chỉ im lặng chờ bọn họ nói nhảm dài dòng mấy câu nhằm thu hoạch một ít tin tức hữu dụng.
"Nữ nhân này đúng là quá đẹp, ta bình sinh duyệt nữ vô số nhưng chưa từng nhìn thấy nữ tử mỹ lệ cỡ này."
Đám sơn tặc không ngừng thờ dài cảm khái. Rất lâu sau, đến khi nhìn lại Tiểu Lang mới giật mình nhớ tới tin tức một trăm vạn Thần ngọc dạo gần đây thường nghe nói.
Long Thần giết chết Cửu hoàng tử bỏ chạy biệt tích, hoàng tộc hạ lệnh trong phạm vi Thương Ương quốc, người nào phát hiện bóng dáng của bọn họ lập tức bẩm báo sẽ được thưởng một trăm vạn Thần ngọc. Đây là khoản tài phú khổng lồ đối với nhóm võ giả chung quanh Nguyệt Nha thành, đám sơn tặc có được nó sẽ thoải mái tiêu dao mấy năm cũng không hết.
"Đại ca, một thiếu nữ tuyệt thế và một con sói màu đen, đây không phải là nhóm người giết chết Cửu hoàng tử sao? Còn có hung thủ Long Thần đâu, tại sao không có xuất hiện?"
Tất cả mọi người nghĩ tới điểm này, trong lòng hiển nhiên hưng phấn. Chỉ có gã đầu lĩnh sơn tặc bỗng nhiên chau mày, hét lớn một tiếng:
"Chúng ta phân tán, trốn mau!"
Trong đầu hắn chuyển động rất nhanh, cái loại nhân vật có thể giết chết Cửu hoàng tử thì thực lực như thế nào đơn giản? Bọn họ chỉ là một đám sơn tặc ở địa phương nhỏ lấy tư cách gì đi nhận phần thưởng? Hiện tại bỏ chạy nhặt vế một mạng là tốt lắm rồi.
Long Thần mạnh mẽ thể hiện sự kiên quyết trong lòng mình. Dĩ nhiên hắn nói được làm được, bất kể nguy hiểm gì xuất hiện thì hắn cũng sẽ che chắn trước mặt Linh Hi. Cho dù là hoàng tộc cũng không thể làm hắn sợ hãi.
"Ừ!"
Linh Hi mở to mắt nhìn hắn, lát sau mới gật đâu vui vẻ:
"Ngoan ngoãn ngủ đi, ta sẽ không chết đâu!"
Long Thần nhắc lại một lần nữa, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên mặt nàng.
Hồi lâu sau, rốt cuộc hắn dụ dỗ Linh Hi ngủ say thì trời cũng gần sáng. Long Thần nhìn một mảnh thiên địa mênh mông, rộng lớn, trong lòng bất giác mê man.
"Tiểu Lang, ta phải tìm một thành nhỏ, vào đó mua cho được bản đồ Thương Ương quốc, thuận tiện mua thêm ít vật phẩm cần thiết cho Linh Hi."
Suy tư một lát, Long Thần đưa ra quyết định.
Hừng sáng, Tiểu Lang bắt đầu tiếp cận địa phương có dấu vết cư dân qua lại, không bao lâu phía trước xuất hiện một tòa thành nhỏ. Đây là thành trì quy mô tương đương với Nguyên Linh thành, thuộc về phạm vi trung cấp, võ giả mạnh nhất trong đó cũng chỉ là Thiên đan cảnh.
Bởi vì không biết trong thành có gắn bảng truy nã của hoàng tộc hay không, Long Thần dự định đi vào một mình cho an toàn. Hắn bảo Linh Hi và Tiếu Lang ẩn núp vào một nơi vắng vẻ rồi chậm rãi đi tới cửa thành, hắn thấy được một bức phù điêu phía. trên có khắc ba chữ Nguyệt Nha thành.
Thế nhưng, đây không phải là điểm trọng yếu đối với Long Thần, khi hắn thấy thủ vệ cửa thành đông hơn rất nhiều lập tức giật mình, tự dặn lòng phải hành động cẩn thận. Vì thế hắn không lập tức vào thành, mà đứng ở nơi xa chuyên tâm nghe ngóng đám thủ vệ quân nói chuyện. Dựa vào thính lực phi phàm vẫn miễn cưỡng nghe được bọn họ đang nói chuyện gì.
"Gây ra động tĩnh lớn như vậy sợ rằng cái tên Long Thần kia đã chạy mất từ lâu rồi. Cả Thương Ương quốc đã bày xuống thiên la địa võng, nghe nói bên cạnh hắn còn có một nữ nhân yếu ớt, tốc độ đi đường tất nhiên không nhanh. Tại sao cho đến bây giờ vẫn không có tin tức gì?"
"Ta nghĩ là trốn trong núi rồi, danh tiếng cái tên Long Thần này mấy ngày nay sôi sùng sục, đi đâu cũng nghe người ta bàn tán. Lần này hắn giết Cửu hoàng tử quả thật là điên cuồng, lá gan cũng quá lớn đi!"
"Trốn rồi? Không khả năng a... aa, nghe thống lĩnh nói lần này Hoàng Thành xuất động rất nhiều cao thủ. Phần lớn được điều động truy tìm ở khu vực phía tây, cái tên Long Thần kia thực lực bao nhiêu làm sao thoát được thiên la địa võng?"
"Hi vọng hắn bị bắt thật sớm mới là chuyện tốt, không cần chúng ta ngày ngày canh chừng ở chỗ này đúng là mệt mỏi. Hễ lơi lỏng một chút là bị mắng, phiền toái chết được. "
Bọn họ nói chuyện với nhau khiến cho tâm tình Long Thần trầm trọng. Quả nhiên là thế lực hoàng tộc đã đuổi tới nơi này.
Mấy ngày này, thực lực Long Thần đã hồi phục hoàn toàn, mặc dù Tiểu Lang tạm thời không thể sử dụng ngọn lửa Cửu U Ma Tổ, nhưng nhờ có chín viên Hỏa Luyện tinh đã tăng cường thực lực lên tói Địa giai ngũ phẩm cảnh giới. Chỉ có điều trình độ này đối chọi với cường giả hoàng tộc không khác lấy trứng chọi đá.
Tâm tình hắn cực kỳ trầm trọng, tình huống này không dễ giải quyết.
Thế nhưng, Long Thần không phải là người nhu nhược. Nếu hắn đã biết hoàng tộc đã đuổi tới, kế tiếp sẽ nghĩ cách xử lý chuyện này. Cửa thành Nguyệt Nha khẳng định không được vào rồi, nhưng đây chỉ là thành nhỏ làm sao có thế làm khó được hắn?
Hắn quan sát tường thành một vòng rồi chạy sang hướng khác, sau đó phi thân lên tường trực tiếp xông vào trong Nguyệt Nha thành.
Hiện tại đang là sáng sớm, dòng người trên đường đông nghịt, lui lui tới tới bận rộn, không có người nào để ý đến hắn. Long Thần lấy áo choàng ra che kín dung mạo cùa mình, dạo gần đây có rất nhiều người không muốn lộ ra thân phận ngoài đường, cho nên hắn không sợ làm vậy sẽ bị người khác chú ý.
Nguyệt Nha thành cũng phân chia các khu vực cụ thể, Long Thần dùng Thần ngọc mua sắm thật nhiều thứ dành riêng cho người phàm. Các vấn đề ăn, mặc, ở đều được chuẩn bị thỏa đáng.
"Lão bản, ngươi có bán bản đồ Thương Ương quốc không?"
Thời điểm vào cửa hàng tạp hóa, Long Thần ra vẻ tùy ý hỏi một câu.
Lão bản cửa hàng này là một người trung niên dáng vẻ phúc hậu, thân thể và dung mạo khá giống Thần Hi minh chủ Lý Vô Địch, nhưng thực lực chỉ là Long Mạch cảnh.
Hắn nhìn ra được Long Thần hẳn là cao thủ, trong lòng có chút kính sợ, lo lắng hầu hạ không tốt sẽ bị tai họa. Hắn suy nghĩ một lát rồi cúi đầu khom lưng nói:
"Xấu hổ quá, cửa hàng chúng ta không có bản đồ, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
Long Thần lập tức hỏi tới.
"Ta có một phần cất giấu riêng, nếu như đại nhân nguyện ý, ta sẽ đưa cho ngài. Dù sao ta cũng không cần đến nó."
Lão bản nở nụ cười hiền hậu.
"Vậy thì đa tạ!"
Sau khi nhận được bản đồ từ tay chủ cửa hàng, Long Thần nhanh chóng rời khỏi. Đến khi thân ảnh cùa hắn biến mất ở ngoài cửa, chù nhân cửa hàng mới đổ mồ hôi lạnh ướt áo, giọng nói run rẩy nhìn chằm chằm phương hướng Long Thần ly khai:
"Một trăm vạn Thần ngọc sắp vào tay ta rồi."
Sau khi rời khỏi Nguyệt Nha thành, Long Thần lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào trong rừng núi, dựa vào Phệ Linh yêu đồng né tránh mấy đội tuần tra tìm được vị trí Linh Hi ẩn núp. Thế nhưng, hắn vô cùng kinh ngạc khi thấy một nhóm sơn tặc đang vây quanh Tiểu Lang và Linh Hi, cũng may là bon họ còn chưa động thủ.
Lúc này Tiểu Lang chưa chuyển sang trạng thái chiến đấu, đám sơn tặc tối đa chỉ là Địa đan cảnh, ngay cả quyền lợi nhét kẽ răng Tiểu Lang cũng không có. Vì thế Tiểu Lang không thèm để ý đám người này, chỉ im lặng chờ bọn họ nói nhảm dài dòng mấy câu nhằm thu hoạch một ít tin tức hữu dụng.
"Nữ nhân này đúng là quá đẹp, ta bình sinh duyệt nữ vô số nhưng chưa từng nhìn thấy nữ tử mỹ lệ cỡ này."
Đám sơn tặc không ngừng thờ dài cảm khái. Rất lâu sau, đến khi nhìn lại Tiểu Lang mới giật mình nhớ tới tin tức một trăm vạn Thần ngọc dạo gần đây thường nghe nói.
Long Thần giết chết Cửu hoàng tử bỏ chạy biệt tích, hoàng tộc hạ lệnh trong phạm vi Thương Ương quốc, người nào phát hiện bóng dáng của bọn họ lập tức bẩm báo sẽ được thưởng một trăm vạn Thần ngọc. Đây là khoản tài phú khổng lồ đối với nhóm võ giả chung quanh Nguyệt Nha thành, đám sơn tặc có được nó sẽ thoải mái tiêu dao mấy năm cũng không hết.
"Đại ca, một thiếu nữ tuyệt thế và một con sói màu đen, đây không phải là nhóm người giết chết Cửu hoàng tử sao? Còn có hung thủ Long Thần đâu, tại sao không có xuất hiện?"
Tất cả mọi người nghĩ tới điểm này, trong lòng hiển nhiên hưng phấn. Chỉ có gã đầu lĩnh sơn tặc bỗng nhiên chau mày, hét lớn một tiếng:
"Chúng ta phân tán, trốn mau!"
Trong đầu hắn chuyển động rất nhanh, cái loại nhân vật có thể giết chết Cửu hoàng tử thì thực lực như thế nào đơn giản? Bọn họ chỉ là một đám sơn tặc ở địa phương nhỏ lấy tư cách gì đi nhận phần thưởng? Hiện tại bỏ chạy nhặt vế một mạng là tốt lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.