Chương 1005: Sinh Tử Doanh (thượng)
Phong Thanh Dương
03/09/2018
“Chúc mừng ngươi, có thể đi trước U Minh chiến trường.”
Long Thần cũng đứng dậy.
“Ta trong U Minh chiến trường chờ ngươi.”
Diệp Hiên vỗ võ bả vai Long Thần cười nói.
Long Thần chợt nhớ tới chuyện hắn bị ám sát, nơi này là U Linh chủ thành, người can đảm dám ám sát Diệp Hiên sẽ là ai chứ? Trong U Minh chiến trường cao thủ vô số, người lúc trước không có thành công ám sát, trong U Minh chiến trường là nơi giết người không chớp mắt, có gặp lại lần nữa hay không?
Vô trong đó rồi phải càng thêm phòng bị.
Đúng vào lúc này, Long Thần cảm giác được một cỗ khí thế cường đại phủ xuống.
Tại bên ngoài U Minh quảng trường, có một nhóm người hướng bên này đi tới.
“Bái kiến nguyên soái.”
Tất cả người đang tu luyện đều cảm ứng được cổ hơi thở này vội vàng quỳ xuống. Long Thần phản ứng nhanh nhẹn, hắn biết người tới là ai tại U Minh quân, ngay mặt đối diện tới cường giả tu luyện ngàn năm như thế. Trong lòng hắn vẫn có không ít kinh sợ, nửa quỳ đây cũng chỉ là một phần kính sợ.
Người tới chính là nhân vật lĩnh quân, là nguyên soái thống lĩnh năm mươi vạn U Minh quân mà Long Thần từng thấy tại U Linh chủ thành – Tô Mặc!
Tô Mặc lúc này một thân trường bào màu đen, tóc dài tung bay theo gió, trên mặt treo nụ cười, chân không chạm đất hướng về phía Diệp Hiên đi tới. Mặc dù không tiết ra mảy may khí tức nhưng Long Thần vẫn cảm thấy nam tử này kinh khủng, hắn và cái thế giới này giống như hoàn toàn dung hợp cùng nhau. Nếu như không có Phệ Linh Yêu Đồng, Long Thần cho dù là dùng ánh mắt cũng rất khó phát hiện được hắn đang ở trước mặt.
Đây chính là cường giả Thần Vũ cảnh tứ trọng.
Phía sau Tô Mặc, đi theo là năm vị Minh tướng Thần Vũ cảnh tam trọng, thực lực cũng vô cùng tiếp cận Tô Mặc, kế tiếp chính là cao thủ Vạn phu trưởng có chừng mười mấy người.
Tại chỗ này, người duy nhất không hành lễ đó chính là Diệp Hiên.
Tô Mặc đã tới nơi, ánh mắt đều đặt lên trên người Diệp Hiên. Long Thần thuộc dạng tiểu nhân vật, dĩ nhiên không để mắt tới. Tô Mặc dừng bước trước mặt Diệp Hiên, trong ánh mắt di động dị quang ôn hòa nói: “Nghe nói ngươi dùng tám mươi ba ngày liền tu luyện thành Minh khí?”
“Phá kỷ lục của ngươi, thật là ngại quá.”
Diệp hiên cười lạnh nói.
Đối mặt với đứa nhỏ Diệp hiên tức khí mà nói Tô Mặc hoàn toàn không thèm để ý tới, hắn cười lên một tiếng nói: “Trong U Minh chiến trường, ta không nắm giữ được nguy hiểm trong đó. Ta theo ý của tỷ tỷ ngươi phái hai Minh tướng đi cùng với ngươi, ý của ngươi như thế nào?”
“Không cần, muốn ngươi bảo vệ mà nói ta cần gì vào U Minh chiến trường. Ngươi đi đi.”
Diệp Hiên khoát khoát tay, có ý đuổi khách.
Diệp Hiên không một chút khách khí để cho Minh tướng, Vạn phu trưởng… Ở phía sau lưng Tô Mặc sắc mặt cũng rất khó coi.
Bọn họ mỗi người đều là nhân vật kinh thiên động địa, Tô Mặc thành danh hơn ngàn năm, tung hoàng tứ hải tám phương, danh tiếng uy chấn U Minh Phủ, sao lại để cho Diệp Hiên một tên mao đầu tiểu tử đắc tội lung tung?
“Đã như vậy ngươi phải cẩn thận, vốn định cho ngươi một cái càn khôn độn phù. Hiện tại nhìn lại là không cần tới.”
Tô Mặc xoay người rời đi.
“Lấy ra.”
Diệp Hiên vươn tay, hắn không phải là người ngu, đối phương phái người theo hắn. Hắn dĩ nhiên là không muốn, nhưng mà thứ tốt gì đó hắn chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Tô Mặc cười một tiếng, một cái linh phù thần bí giao đến trong tay Diệp Hiên, Diệp Hiên nhận lấy.
“Ngươi tu luyện đi, ta gần đây có dấu hiệu đột phá, đợi mấy năm nữa hoặc mười mấy năm nữa ta đột phá Thần Vũ cảnh ngũ trọng – Phong Hỏa Lôi Kiếp cảnh sẽ cưới tỷ tỷ của ngươi làm vợ.”
Nói xong câu đó, Tô Mặc không nói thêm lời nào nữa, mang theo thủ hạ hạo hạo đãng đãng rời khỏi U Minh quảng trường.
Lúc này, Long Thần mới thở thào nhẹ nhõm.
Thành thật mà nói, nhiều cường giả Thần Vũ cảnh như vậy để cho hắn có một loại của giác hít thở không nổi. Hắn mới Thiên Vũ cảnh ngũ trọng. Không nói Tô Mực chỉ tùy tiện tới một Vạn phu trưởng thôi là có thể giết chết Long Thần đến một ngàn vạn lần, Long Thần ý thức được mình vẫn còn là quá nhỏ bé.
“Tại U Minh chiến trường không tôi luyện tới Thần Vũ cảnh ta liền không ra.”
Long Thần âm thầm quyết định chủ ý.
Thần Vũ cảnh là một đoạn đường rất dài phải đi, Long thần biết cũng không dễ dàng.
“Thần huynh, ta đây đi U Minh chiến trường trước một bước, tạm biệt!”
Sau khi thu lại Càn Khôn độn phù, Diệp Hiên hướng hắn chắp tay nói.
Long Thần đang nhìn về phương hướng đám người Tô Mặc ly khai.
Thông qua Phệ Linh Yêu Đồng hắn chợt phát hiện một chuyện kỳ quái.
Trong đội ngũ Vạn phu trưởng Tô Mặc, có một người trong đó Long Thần cảm giác được có chút cảm giác quen thuộc giống như đã từng gặp qua rồi.
“Người này ta hình như đã thấy qua, là ở nơi nào nhỉ?”
Long Thần dùng sức nhớ lại, lúc nãy lực chú ý của hắn đều đặc trên người Tô Mặc. Ngược lại không có chú ý tới vị Vạn phu trưởng khôi ngô cao lớn kia.
“Thần huynh!”
Diệp Hiên nói chuyện cùng Long Thần nhưng Long Thần không trả lời, cho nên liền tăng thêm khẩu khí.
Thấy Diệp Hiên, Long Thần đột nhiên hiểu rõ hình như tên Vạn phu trưởng Thần Vũ cảnh nhị trọng, giống như là người ám sát Diệp Hiên lúc trước. Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng Long Thần vẫn có cảm giác được, chỉ là trong một cái nhát mắt hiện lên thôi, Long Thần cũng không có thể xác định chính xác.
“Diệp Hiên ta hỏi ngươi, lần trước hung thủ ám sát ngươi, ngươi biết là ai không?”
Long Thần khi đưa tiễn hắn trịnh trọng hỏi.
“Biết là một tên cừu gia trước kia của ta, hắn một lần nữa giết tới cửa nhưng bị tỷ tỷ ta bắt được trực tiếp xử tử. Hình thể và sử dụng công pháp chiến kỹ còn có khí tức, cũng giống như người đã từng ám sát ta, hơn nữa hắn chính miệng thừa nhận trăm phần trăm chính là hắn. Ngươi hỏi ta chuyện này làm cái gì?”
Diệp Hiên kỳ quái hỏi.
“À, đó là do ta suy nghĩ nhiều. Tạm biệt!”
Long Thần lắc đầu cười cười.
“Nghe này huynh đệ, ta chờ ngươi tại U Minh chiến trường đấy.”
Diệp Hiên không để ý nhiều, nói đi là đi rất nhanh, biến mất trong tầm mắt Long Thần.
“Ta lưu lại quảng trường này chừng nửa tháng lại đi U Minh chiến trường, hình như cũng không xê dịch gì.”
Long Thần tính toán một cái liền ngồi xuống, thời gian cực nhanh lập tức mười lăm ngày qua đi. Long Thần mất hơn ba tháng thời gian tu luyện thành công Minh khí coi như là thiên tài, chẳng qua có quang mang Diệp Hiên trước kia cũng không có bao nhiêu người để ý tới hắn.
Cửa vào U Minh chiến trường Long Thần sớm đã biết được.
Hắn chờ đợi chính là một khắc này đây.
Hết thảy đều chuẩn bị xong xuôi, Long Thần hướng U Minh chiến trường đi tới. Trong vô tận huấn luyện doanh U Minh quân có một nơi tên là “Sinh Tử doanh’’. U Minh chiến trường là ở trong Sinh Tử doanh này.
Nói là Sinh Tử doanh nhưng thật ra cũng là một dãy kiến trúc đen nhánh có bảo vệ nghiêm khắc, không phải là U Minh quân. Không có tư liệu cụ thể là không thể đi vào U Minh chiến trường.
Long Thần cũng đứng dậy.
“Ta trong U Minh chiến trường chờ ngươi.”
Diệp Hiên vỗ võ bả vai Long Thần cười nói.
Long Thần chợt nhớ tới chuyện hắn bị ám sát, nơi này là U Linh chủ thành, người can đảm dám ám sát Diệp Hiên sẽ là ai chứ? Trong U Minh chiến trường cao thủ vô số, người lúc trước không có thành công ám sát, trong U Minh chiến trường là nơi giết người không chớp mắt, có gặp lại lần nữa hay không?
Vô trong đó rồi phải càng thêm phòng bị.
Đúng vào lúc này, Long Thần cảm giác được một cỗ khí thế cường đại phủ xuống.
Tại bên ngoài U Minh quảng trường, có một nhóm người hướng bên này đi tới.
“Bái kiến nguyên soái.”
Tất cả người đang tu luyện đều cảm ứng được cổ hơi thở này vội vàng quỳ xuống. Long Thần phản ứng nhanh nhẹn, hắn biết người tới là ai tại U Minh quân, ngay mặt đối diện tới cường giả tu luyện ngàn năm như thế. Trong lòng hắn vẫn có không ít kinh sợ, nửa quỳ đây cũng chỉ là một phần kính sợ.
Người tới chính là nhân vật lĩnh quân, là nguyên soái thống lĩnh năm mươi vạn U Minh quân mà Long Thần từng thấy tại U Linh chủ thành – Tô Mặc!
Tô Mặc lúc này một thân trường bào màu đen, tóc dài tung bay theo gió, trên mặt treo nụ cười, chân không chạm đất hướng về phía Diệp Hiên đi tới. Mặc dù không tiết ra mảy may khí tức nhưng Long Thần vẫn cảm thấy nam tử này kinh khủng, hắn và cái thế giới này giống như hoàn toàn dung hợp cùng nhau. Nếu như không có Phệ Linh Yêu Đồng, Long Thần cho dù là dùng ánh mắt cũng rất khó phát hiện được hắn đang ở trước mặt.
Đây chính là cường giả Thần Vũ cảnh tứ trọng.
Phía sau Tô Mặc, đi theo là năm vị Minh tướng Thần Vũ cảnh tam trọng, thực lực cũng vô cùng tiếp cận Tô Mặc, kế tiếp chính là cao thủ Vạn phu trưởng có chừng mười mấy người.
Tại chỗ này, người duy nhất không hành lễ đó chính là Diệp Hiên.
Tô Mặc đã tới nơi, ánh mắt đều đặt lên trên người Diệp Hiên. Long Thần thuộc dạng tiểu nhân vật, dĩ nhiên không để mắt tới. Tô Mặc dừng bước trước mặt Diệp Hiên, trong ánh mắt di động dị quang ôn hòa nói: “Nghe nói ngươi dùng tám mươi ba ngày liền tu luyện thành Minh khí?”
“Phá kỷ lục của ngươi, thật là ngại quá.”
Diệp hiên cười lạnh nói.
Đối mặt với đứa nhỏ Diệp hiên tức khí mà nói Tô Mặc hoàn toàn không thèm để ý tới, hắn cười lên một tiếng nói: “Trong U Minh chiến trường, ta không nắm giữ được nguy hiểm trong đó. Ta theo ý của tỷ tỷ ngươi phái hai Minh tướng đi cùng với ngươi, ý của ngươi như thế nào?”
“Không cần, muốn ngươi bảo vệ mà nói ta cần gì vào U Minh chiến trường. Ngươi đi đi.”
Diệp Hiên khoát khoát tay, có ý đuổi khách.
Diệp Hiên không một chút khách khí để cho Minh tướng, Vạn phu trưởng… Ở phía sau lưng Tô Mặc sắc mặt cũng rất khó coi.
Bọn họ mỗi người đều là nhân vật kinh thiên động địa, Tô Mặc thành danh hơn ngàn năm, tung hoàng tứ hải tám phương, danh tiếng uy chấn U Minh Phủ, sao lại để cho Diệp Hiên một tên mao đầu tiểu tử đắc tội lung tung?
“Đã như vậy ngươi phải cẩn thận, vốn định cho ngươi một cái càn khôn độn phù. Hiện tại nhìn lại là không cần tới.”
Tô Mặc xoay người rời đi.
“Lấy ra.”
Diệp Hiên vươn tay, hắn không phải là người ngu, đối phương phái người theo hắn. Hắn dĩ nhiên là không muốn, nhưng mà thứ tốt gì đó hắn chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Tô Mặc cười một tiếng, một cái linh phù thần bí giao đến trong tay Diệp Hiên, Diệp Hiên nhận lấy.
“Ngươi tu luyện đi, ta gần đây có dấu hiệu đột phá, đợi mấy năm nữa hoặc mười mấy năm nữa ta đột phá Thần Vũ cảnh ngũ trọng – Phong Hỏa Lôi Kiếp cảnh sẽ cưới tỷ tỷ của ngươi làm vợ.”
Nói xong câu đó, Tô Mặc không nói thêm lời nào nữa, mang theo thủ hạ hạo hạo đãng đãng rời khỏi U Minh quảng trường.
Lúc này, Long Thần mới thở thào nhẹ nhõm.
Thành thật mà nói, nhiều cường giả Thần Vũ cảnh như vậy để cho hắn có một loại của giác hít thở không nổi. Hắn mới Thiên Vũ cảnh ngũ trọng. Không nói Tô Mực chỉ tùy tiện tới một Vạn phu trưởng thôi là có thể giết chết Long Thần đến một ngàn vạn lần, Long Thần ý thức được mình vẫn còn là quá nhỏ bé.
“Tại U Minh chiến trường không tôi luyện tới Thần Vũ cảnh ta liền không ra.”
Long Thần âm thầm quyết định chủ ý.
Thần Vũ cảnh là một đoạn đường rất dài phải đi, Long thần biết cũng không dễ dàng.
“Thần huynh, ta đây đi U Minh chiến trường trước một bước, tạm biệt!”
Sau khi thu lại Càn Khôn độn phù, Diệp Hiên hướng hắn chắp tay nói.
Long Thần đang nhìn về phương hướng đám người Tô Mặc ly khai.
Thông qua Phệ Linh Yêu Đồng hắn chợt phát hiện một chuyện kỳ quái.
Trong đội ngũ Vạn phu trưởng Tô Mặc, có một người trong đó Long Thần cảm giác được có chút cảm giác quen thuộc giống như đã từng gặp qua rồi.
“Người này ta hình như đã thấy qua, là ở nơi nào nhỉ?”
Long Thần dùng sức nhớ lại, lúc nãy lực chú ý của hắn đều đặc trên người Tô Mặc. Ngược lại không có chú ý tới vị Vạn phu trưởng khôi ngô cao lớn kia.
“Thần huynh!”
Diệp Hiên nói chuyện cùng Long Thần nhưng Long Thần không trả lời, cho nên liền tăng thêm khẩu khí.
Thấy Diệp Hiên, Long Thần đột nhiên hiểu rõ hình như tên Vạn phu trưởng Thần Vũ cảnh nhị trọng, giống như là người ám sát Diệp Hiên lúc trước. Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng Long Thần vẫn có cảm giác được, chỉ là trong một cái nhát mắt hiện lên thôi, Long Thần cũng không có thể xác định chính xác.
“Diệp Hiên ta hỏi ngươi, lần trước hung thủ ám sát ngươi, ngươi biết là ai không?”
Long Thần khi đưa tiễn hắn trịnh trọng hỏi.
“Biết là một tên cừu gia trước kia của ta, hắn một lần nữa giết tới cửa nhưng bị tỷ tỷ ta bắt được trực tiếp xử tử. Hình thể và sử dụng công pháp chiến kỹ còn có khí tức, cũng giống như người đã từng ám sát ta, hơn nữa hắn chính miệng thừa nhận trăm phần trăm chính là hắn. Ngươi hỏi ta chuyện này làm cái gì?”
Diệp Hiên kỳ quái hỏi.
“À, đó là do ta suy nghĩ nhiều. Tạm biệt!”
Long Thần lắc đầu cười cười.
“Nghe này huynh đệ, ta chờ ngươi tại U Minh chiến trường đấy.”
Diệp Hiên không để ý nhiều, nói đi là đi rất nhanh, biến mất trong tầm mắt Long Thần.
“Ta lưu lại quảng trường này chừng nửa tháng lại đi U Minh chiến trường, hình như cũng không xê dịch gì.”
Long Thần tính toán một cái liền ngồi xuống, thời gian cực nhanh lập tức mười lăm ngày qua đi. Long Thần mất hơn ba tháng thời gian tu luyện thành công Minh khí coi như là thiên tài, chẳng qua có quang mang Diệp Hiên trước kia cũng không có bao nhiêu người để ý tới hắn.
Cửa vào U Minh chiến trường Long Thần sớm đã biết được.
Hắn chờ đợi chính là một khắc này đây.
Hết thảy đều chuẩn bị xong xuôi, Long Thần hướng U Minh chiến trường đi tới. Trong vô tận huấn luyện doanh U Minh quân có một nơi tên là “Sinh Tử doanh’’. U Minh chiến trường là ở trong Sinh Tử doanh này.
Nói là Sinh Tử doanh nhưng thật ra cũng là một dãy kiến trúc đen nhánh có bảo vệ nghiêm khắc, không phải là U Minh quân. Không có tư liệu cụ thể là không thể đi vào U Minh chiến trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.