Chương 28: Cuồng đích truy ức
Ẩn long
17/04/2013
Con tiểu thú vẫn hướng về phía hồ nước chạy đến, tịnh không có ý định dừng lại. Chỉ thấy hai chân nó đạp đạp xuống nước làm cho mặt hồ lay động. Nhìn nó rất là kỳ quái. Ta hướng về con tiểu thú nhưng không có nhìn thấy một ai. Chỉ nhìn thấy những cánh hoa phiêu tán tại không trung, con tiểu thú đột nhiên ngừng lại, cái mũi ngước lên khịt khịt hai tiếng, sau đó lui lại vài bước. Đột nhiên nó hướng về phía tiếng nước chảy giữa hồ kêu lên hai tiếng.
Ta nghe thấy thanh âm đó không hiểu sao trong lòng cảm giác hân hỉ, tim đập nhanh hơn. Ta vội đúng dậy, chậm rãi hướng phía hồ nước đi tới.
Con tiểu thú lúc này đã lui về phía sau một đọan, đuôi liên tục phe phẩy. Ta nhìn về phía chỗ con tiểu thú vừa lui lại thấy nổi lên cột thủy lực. Cột thủy lực càng lúc càng cao, đại khái cao bằng một người thì ngừng lại, con tiểu thú kêu ngao ngao hai tíêng cảm giác hưng phấn. Ta trong lòng cũng là kinh ngạc hết sức.
Cột thủy lực lóe ra từng điểm quang mang, nhìn đẹp như một cột bích ngọc. Xung quanh không trung những cánh hoa phiêu động tỏa ra luồng quang mang nhàn nhạt chiếu xuống. Những chùm ánh sáng bảy màu sắc : hồng, chanh, hòang , lục, thanh, lam, tử giao nhau. Nhất thời mặt hồ bị chiếu thành thất sắc quang mang, cảnh tượng rất đẹp.
Ta bị cảnh tượng kỳ lạ trước mắt làm cho ngây người.
Tại kia, cột thủy sắc màu xanh biếc đã chậm rãi biến thành hình người. Hình dáng một nữ tử, tóat lên một khí chất phi phàm. Những đường cong đầy đặn, bộ ngực căng tròn, cặp đùi ngọc thon dài. Không biết vì điều gì mà ánh mắt ta xuất hiện giọt lệ, trong lòng cũng cảm thấy bi thương hối hận.
Ta lẳng lặng đứng nhìn ngọc thể màu xanh biếc. Đột nhiên trên không trung các cánh hoa đều tích tụ lại vây quanh ngọc thể. Sau đó xoay tròn theo một phương hướng, cuối cùng các cánh hoa tòan bộ hấp thu vào ngọc thể. Một tia tử thủy quang mang bắn ra bốn phía, theo phản xạ ta nhẹ nhàng nhắm mắt, chờ đợi....
Sau đó ta chậm rãi mở mắt, hình bóng nử tữ tạo cho ta cảm giác như đang ở trên thiên đường.
Mái tóc dài đen bóng, ẩn ước ánh quang mang. Những sợi tóc bên tai theo gió nhẹ nhàng phiêu động. Lông mày lá liễu, cái mũi cao cao, đôi môi anh đào mỉm cười ngọt ngào.
Trên thân thể của nữ tử cũng xuất hiện một bộ xiêm y rực rỡ, thướt tha trong nước nhưng kỳ lạ không hề bị thấm ướt chút nào…
Đúng là một bức tranh mỹ lệ, vẻ đẹp của nàng so với tiên nữ giáng trần không kém chút nào.
Nàng chậm rãi mở to mắt, ánh mắt trong xanh như hồ nước lộ ra nét nhu tình, một ánh mắt tuyệt đẹp làm cho ta hoa mắt.
Nàng giương ánh mắt nhìn ta, từ giữa hồ nước hướng ta phiêu phiêu đi tới. Con tiểu thú cũng theo chân nàng bước đi.
Ánh mắt ta tràn ngập nét bi thương nhìn nàng. Nàng nở nụ cười ngọt ngào nhìn ta, ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta.
Ta cũng không biết nên nói cái gì, nội tâm bi thương không ngừng kích động, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng. Lúc này lòng ta đối với nàng tràn ngập vô hạn ái tình.
Đột nhiên cảnh vật trước mắt như bị xé rách, bầu trời, sơn cốc, mặt hồ trong nháy mát bể tan thành từng mảnh nhỏ.
Ta trong lòng hận chính mình không thể giữ nàng, hai mắt nhắm chặt, không nghĩ vừa rồi cảnh vật đột nhiên biến mất.
Hai môi ta cơ hồ mấp máy gọi : “ U Nhược!” âm thanh thê lương vang vọng khắp xung quanh.
Ta tựa như nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Ta chậm rãi mở mắt, cảnh vật trước mắt làm ta cả kinh!
Cách đó không xa là một thác nước cao ba ngàn trượng chảy xuống từ đỉnh núi, một cái đầm xanh biếc, đầm nước sâu không thấy đáy. Xung quanh đầm là những tảng đá vây quanh, chỉ chừa một tiểu lộ nhỏ để nước chậm rãi chảy ra. Chung quanh đầm tràn ngập hơi nước, tại chỗ ánh sáng chiếu xuống xuất hiện một lục sắc cầu vồng.
Ta đứng trên tảng đá xanh biếc nhìn cảnh vật xung quanh. Mất nửa ngày trời tĩnh lặng, ta cất tiếng thê lương gọi : “ U Nhược ! U Nhược ! U Nhược!“ thanh âm vang vọng trong sơn cốc.
Đột nhiên vai phải ta khẽ động, ta xoay người nhưng chỉ là cánh bướm vỗ vỗ vào vai. Giờ phút này tâm tình ta đã không còn tràn ngập nỗi bi thương sầu ai, tựa hồ trong lòng cảm giác vui mừng, thỏai mái.
Ta đưa bàn tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngòai, chậm rãi hướng về phía trước. Cuối cùng bàn tay ta chạm vào vách đá. Lúc này một đôi ngọc thủ mềm mại ôm ngang hông ta. Sau lưng ta có cảm giác mềm mại áp vào, ta trong lòng điên cuồng, tình cảm dạt dào. Ta tay trái nắm bàn tay phải của nàng. Chậm rãi xoay người, tay phải ôm lấy thân thể nàng. Nhìn ánh mắt nhu tình trong súôt của nàng, tim ta dường như đập nhanh hơn. Lúc này trên mặt nàng cũng hiện lên nét đỏ ửng mỹ lệ, ta vuốt nhẹ mái tóc của nàng, cuối cùng tay dừng lại trên eo nàng.
Một lát sau, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, ta tịnh không kìm hãm được, hôn lên môi nàng, hơi thở nàng như hòa quyện vào ta. Môi kề môi, một cảm giác ngọt ngào lan tỏa tòan thân, hai thân thể cuối cùng dính chặt vào nhau. Trong phút chốc chúng ta quên hết mọi thứ xung quanh…
Tại chỗ tối trong huyệt động truyền ra thanh âm lo lắng….
“ Tử Hiên, Tử Hiên, chàng tỉnh lại đi!” nguyên lai Linh nhi thấy ta nguy hiểm liền hiện ra. Bạch Tô sắc mặt đã đỡ hơn, chắc là do Linh nhi giải độc. Linh nhi đặt Bạch Tô nằm một bên.
Sắc mặt ta sớm đã chuyển sang màu đen, bởi vì ta hút độc trong người Bạch Tô cho nên trúng độc nặng hơn. Hơn nữa ta lại cõng nàng đi một quãng đường dài, làm cho độc chất càng lan nhanh. May là cơ thể ta trước đây đã được cải tạo, cho nên mới có thể chống đỡ một lúc.
Linh nhi điểm vài cái lên người ta tựa như giúp ta ngăn chặn chất độc lây lan. Nhưng hơi thở ta càng lúc càng nhược, tim đập càng lúc càng yếu, tính mạng có lẽ không giữ được lâu…
Trên mặt ta xuất hiện nụ cười, Linh nhi không biết vì sao ta sắp chết mà vẫn nở nụ cười, hơn nữa nụ cười có vẻ như hài lòng, mãn nguyện.
Linh nhi ôm đầu ta vào trong lòng ngực nàng, không ngừng gọi tên ta. Đáng tiếc ta không nhìn thấy giọt lệ tuôn rơi tên mà nàng. Linh nhi không ngừng lay thân hình ta, vừa khóc vừa nói
“ Tử Hiên, chàng tỉnh lại đi!”
“ Đều trách thiếp không tốt, không nên cố ý trốn tránh chàng!”
“ Kỳ thật tiếp không phải là tu luyện, chỉ là không muốn phá hư chuyện của chàng và Vũ Dung tỷ thôi!” Linh nhi khóc lóc giải thích.
“ Không biết vì sao thiếp thấy chàng và Vũ Dung tỷ ở cùng một chỗ, trong lòng thiếp có một cảm giác khó chịu, cảm giác không thỏai mái!”
“ Tử Hiên, tỉnh lại đi! Không phải chàng đáp ứng yêu cầu chiếu cố đến thiếp sao? Như thế nào bây giờ chàng không tuân theo lời hứa đó!”
“ Tử Hiên, thiếp đáp ứng chàng từ nay về sau không làm chàng buồn nữa. Tử Hiên mau tỉnh lại đi!.. Hu hu hu”
Lúc này Bạch Tô thân thể có chút phản ứng, bắt đầu tỉnh dậy, Linh nhi tịnh không chú ý tới…
Bạch Tô chậm rãi đi tới, nàng chỉ nhớ lúc bắt đầu ngủ, sau đó không còn biết gì nữa. Bây giờ tòan thân mệt mỏi, không rõ chính mình vì sao lại ở chỗ này.
Nàng nghe thấy có tiếng khóc, trong đầu cảm giác mơ màng. Phía trước cách đó không xa là một thi thể, bởi vì Linh nhi khi xuất hiện không huyễn hóa ra thực thể cho nên Bạch Tô không thấy được Linh nhi.
Linh nhi lúc này thấy Bạch Tô, không chú ý che dấu thân phận gì nữa, lam quang chợt lóe lên. Bạch Tô nhắm mắt lại, nơi lam quang vừa tắt Linh nhi hiện thân. Bạch Tô giật mình kinh ngạc.
Linh nhi khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn Bạch Tô đi tới.
“ Bạch tỷ, Tử Hiên hắn, Tử Hiên hắn ….” Lời còn chưa dứt Linh nhi hướng về phía thi thể nhìn.
Bạch Tô thầm nghĩ, chính mình và Tử Hiên nghỉ ngơi ở một gốc cây, vì cái gì bây giờ ở chỗ này. Nàng vội vàng chạy lại gần, cũng tiện quên chuyện Linh nhi hiện thân vừa rồi, vội vàng hỏi : “ Sao lại thế này? Vì sao hắn thành ra như thế?” Bạch Tô nhìn Linh nhi hỏi.
“ Muội cũng không biết, muội chỉ biết là hai người trúng độc. Tử Hiên trúng độc nặng hơn tỷ. Khi muội cứu hai người thì tất cà đều đã hôn mê. Lúc đó tỷ nằm trên lưng Tử Hiên. Muội đưa hai người vào trong huyệt động.” nói xong Linh nhi nấc lên từng tiếng.
Bạch Tô hai hàng nước mắt cũng xuất hiện, nàng có điểm hiểu được là ta vì nàng mà trúng độc. Nàng không nghĩ tới ta sẽ xá mệnh cứu nàng, nàng nhìn ta kích động, nước mắt trào ra : “ Ngươi vì sao lại làm vậy? Vì điều gì? Tử Hiên ngươi mau tỉnh lại cho ta!” Bạch Tô cũng lắc lắc thân hình ta.
“ Ngươi đã đáp ứng ta một chuyện, còn chưa làm xong mà! Ngươi đứng lên đi.” Linh nhi tại một bên cũng khóc lóc, Bạch Tô cũng đã lệ rơi đầy mặt.
Đột nhiên thân thể ta bắt đầu phát ra luồng quang mang, chiếu sáng cả huyệt động. Linh nhi và Bạch Tô đều tự động lui ra một vài bước. Thân thể ta dần bay lên, nhẹ nhàng nằm giữa không trung. Trên ngực ta xuất ra một luồng hồng quang, rồi một luồng lam quang. Hai luồng sáng giao nhau từng hồi.
Lúc này cả Linh nhi và Bạch Tô đều đã ngưng khóc, giât mình nhìn tình cảnh trước mặt. Thân thể ta tại không trung chuyển động, chuyển sang tư thế đứng thẳng. Ánh mắt mở ra. Trước tiên lóe ra luồng hồng quang, sau đó đến luồng lam quang. Thân thể ta nhẹ nhàng chạm đất.
“ Tử Hiên!” Linh nhi và Bạch Tô đồng lọat kêu lên.
“ Ai ya! Xem ra tiểu tử này trúng độc không nặng lắm!”
Linh nhi và Bạch Tô nghe thanh âm phát ra, cả người sửng sốt. Linh nhi chú ý nhìn lại cơ thể mình, thấy trên cánh tay xuất hiện luồng lam quang nhàn nhạt.
Linh nhi kinh hô : “ Long thần?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.