Chương 4: Manh nhân sinh họat.
Ẩn long
17/04/2013
“ Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?”
“ Cậu ấy thân thể không có vấn đề gì, từ nay về sau cũng không cần phải lo lắng cậy ấy tàn phế, chỉ là thị lực đích xác có một chút vấn đề. Dây thần kinh thị giác có thể đã bị tổn thương…tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần cho cậu ấy chấp nhận!”
“ Ôi con trai tôi…”
“….” Bên tai ta vang lên tiếng nói hình như là của mẹ, nhưng ta nghe thấy bọn họ nói cái gì nào là khôi phục tri giác, nào là thị giác…thân thể ta đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, đầu óc rất căng thẳng. Rõ ràng là khôi phục lại được ý thức thì thân thể đỡ đau đớn hơn nhiều. Ta chậm rãi mở mắt, tưởng rằng sẽ phải chịu cảnh ánh sáng chói chang chiếu vào…
“Oh, buổi tối, nhưng thực sự là rất tối!”
“Mẹ ơi, anh con tỉnh lại rồi!l Lại đây nhanh lên mẹ.” Bên tai ta vang lên tiếng em gái Tử Y.
“ Đây là ban ngày? Sao lại tối thế này? Hay là buổi tối, đèn đâu sao không bật lên?”
“ Tại sao con không nhìn thấy cái gì? Mẹ ơi! Bác sĩ, bác sĩ đâu! Sao lại thế này?” Ta hỏang hốt la lên đồng thời để mười đâu ngón tay ra trước mặt, nhưng tuyệt nhiên không thấy bất cứ gì.
“ Con à, bình tĩnh lại, đừng khẩn trương, nghe bác sĩ giải thích!” Mẹ ta âu yếm nói với ta, đồng thời nắm chặt lấy tay ta. Điều này làm cho ta cảm thấy an tòan, bình tĩnh trở lại. Ta cảm thấy đôi mắt của ta bị ấn nhẹ xuống, mi mắt bị kéo lên, một lát sau bác sĩ nói:” Tử Hiên, cháu đừng lo, chỉ là cháu tạm thời mất đi thị giác. Khi chiếu X quang cho cháu thì phát hiện có cái gì đó đang đè lên dây thần kinh thị giác, nhưng nó cũng đang dần thu nhỏ lại. Cho nên trong thời gian này tạm thời cháu không nhìn thấy gì!”
Bác sĩ nói xong, ta cảm thấy thỏai mái hơn một chút.
“ Nhưng bất quá, phải hai đến ba năm sau mới có thể khôi phục lại hòan tòan! Trong thơi gian này hãy lo phục hồi sức khỏe!” Những lời nói đó của bác sĩ như một cú đấm giáng vào ngực ta, vừa rồi trên mặt ta còn xuất hiện nụ cười nay thì đã hòan tòan biến mất.
Hai tuần sau đó, ta khôi phục lại rất nhanh, tòan thân cơ bản đã khỏe, bác sĩ chữa trị cho ta cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Nhưng đôi mắt của ta một chút hồi phục cũng không có, thật là thất vọng, dù sao ta cũng cảm thấy rất lạc quan, nhưng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mất đi thì không cảm thấy vui vẻ gì.
***
Ya, tuy nhiên cũng có cái may mắn, nếu không mù thì cả đời ta cũng không biết lúc nào mới có. Những ngày này, ngòai cha mẹ ta ra thì còn có em gái Tử Y đến chăm sóc cho ta, Tử Y đối với ta rất là tình cảm.
Đặc biệt! Đôi lúc ta cũng đưa ra những yêu cầu quá đáng nhưng Tử Y cũng chấp nhận. Không những thế đôi lúc Tử Y còn hỏi ta ăn cái gì, uống nước trái cây gì, rất mực chiều chuộng ta, thật sự là rất cảm động! Cũng là lần đầu tiên Tử Y đối với ta tốt như thế này, không bằng trước kia Tử Y luôn luôn cưỡi lên đầu ta.
Đáng vui mừng nhất là trọng lượng của ta tăng lên đều đều! Cách đây ba, bốn năm ta rất gầy ốm, ta ăn không nhiều, có rất nhiều nữ sinh rất hâm mộ ta. Nhưng ta thật sự cảm thấy rất bối rối, nhưng nay thì….. ha ha.
Thân thể ta đã hòan tòan khôi phục, sau đó ta được cho xuất viện. Tuy nhiên về nhà ta vẫn phải tập những động tác trị liệu, gia đình ta không quan tâm ta có trở lại trường hay không. Bất quá ta cũng không nghĩ sẽ trở lại trường trong tình trạng bị mù lòa thế này. Cơ bản ở nhà, mỗi lần ta muốn đi ra ngòai đều phải có một người kèm theo. Ai là người phải theo kèm ta? Ha ha, thật ngạc nhiên! Có lẽ ta may mắn khi bị mù, bởi vì theo kèm ta là một con cún nhỏ, trông nó rất đáng yêu! Nguyên lai gần đây càng ngày ta càng thấy nó đáng yêu.
Trước kia, ta đặc biệt chán ghét nhất mấy con cún! Nhắc tới ta cảm thấy bực mình! Hồi đó thỉnh thỏang ta còn được mấy miếng thịt, mẹ ta thì không nói làm gì nhưng em gái Tử Y của ta thì rất quá đáng, lấy miếng thịt của ta đem cho con cún. Thật là xui xẻo!
Kỳ thật ta cũng không tính tóan làm gì! Nhưng đáng hận nhất là “tình yêu” đầu tiên của ta bị hủy dưới tay con cún đó. Ta rất khó khăn mới mời được nàng đến ăn với gia đình thế mà nàng ta không ngừng chơi đùa với con cún, bỏ lơ ta qua một bên, mỗi lần thấy ta lại gần thì con cún lại nhe răng gầm gừ với ta. Ta bực mình chửi vài câu với con cún thế là nàng ta đòi chia tay với ta. Thật là làm tổn thương lòng tự tôn của ta! Sau này có người lại nói thân thể ta yếu đuối nên tìm một con cún làm bạn cho an tòan hơn….
Kể từ đó, ta với con cún không đội trời chung. Ta thường làm mặt dữ với con cún ở nhà thế nhưng nó vẫn trơ mắt nhìn ta. Cả gia đình đều biết ta với con cún là cừu gia.
Nhưng mỗi lần ta về nhà thì nó đều chạy lại dứoi chân ta, không ngừng phe phẩy đuôi, dụi đầu vào chân ta…. Hơn nữa ta tựa hồ nói điều gì thì nó đều hiểu được.
Cho nên bây giờ mỗi lần ra ngòai ta đều dắt nó theo. Nó và ta cũng đã giảng hòa. Bất quá đôi lúc nó lại làm ta tức khí một vài phen.
***
Hôm nay thời tiết rất tốt, không khí trong lành. Ta với con cún ra ngòai dạo chơi. Đích thực là nó rất đáng yêu! Ta ngồi xuống gần bệ cửa sổ hít vào một hơi không khí, con cún nó cũng sủa hai tiếng “ gâu gâu!” biểu thị là nó hiểu ý ta.
“Ha ha , ngươi thật là thông minh!” Ta vuốt ve con cún, thật sự là thỏai mái. Kỳ thật ta nghĩ có lẽ con cún này hiểu được tiếng người.
Thình lình ta nghe thấy tiếng than. “ Không biết là con cún dẫn anh ấy đi ra ngòai hay anh ấy dẫn con cún đi ra ngòai?” Không cần suy nghĩ ta cũng biết lời nói này của ai.
“ Tử Y, con nói như vậy đối với anh con à?” Cha của ta lên tiếng: “ Anh của con bây giờ đi lại bất tiện, con cún dẫn anh con đi ra ngòai cũng là lẽ đương nhiên!”
“…” Ta nghe đến đó thì thấy không còn lời gì để nói.
“ Cún con, chúng ta đi thôi nào.” Ta đứng dậy nói. Con cún như hiểu ý ta sủa lên hai tiếng rồi theo ta rời đi.
Đi được một đọan, ta bỗng nghe thấy có tiếng nước chảy ở phía sau, ngửi thấy một mùi khai…
“ Thật là…này cún con sao ngươi lại tùy ý tiểu tiện như thế! Lần sau ngươi mà còn như vậy ta thiến đi đấy!” Ta hướng về con cún nói.
Vừa mới dứt lời thì đột nhiên ta bị kéo đi một cái, súyt chút nữa thì mất thăng bằng. Chân ta dẫm phải một chất gì mềm mềm. Thật không dám nghĩ tới!
“ Đồ cún! Ngươi còn định đùa cợt với ta đấy à? Xem ta làm thế nào thu thập được ngươi?” Ta giận dữ hét lên. Liền sau đó ta nghe một giọng cười thật là dễ thương, ta nghe say mê nhất thời quên mình đang tức giận với con cún.
“ Hi hi” Ta giật mình khôi phục tinh thần lại, lần này thì nguy rồi, chuyện như thế này mà để con gái nhìn thấy thì thật là mất mặt. Ta bị mù thì làm thế nào thu phục được con cún đây, còn chuyện chân ta dẫm phải chất xú uế đó nữa.
“ Ồ, nguyên lai ngươi là người mù!” Cô gái kinh ngạc nói. Ta nghe nàng ta nói nhất thời cảm thấy trong lòng có một chút mất mát. Nếu là từ miệng của một người nào khác nói ra ta tuyệt không có cảm giác này nhưng đây lại là một nữ nhi…
Nàng ta tựa hồ như đã biết mình lỡ lời : “ Xin lỗi, tôi không cố ý! Tôi dắt anh qua bên kia ngồi nghỉ một chút nhé.” Nói xong , không đợi ta trả lời cô ấy liền tiến lại gần nắm lấy tay trái ta, bàn tay thật là mềm mại, da tay mát mẻ, những ngón tay thật là êm ái. Ta hòan tòan có thể cảm nhận được. Thật là thỏai mái! Cô ấy giúp ta ngồi xuống ghế.
“Giày của anh…” Cô ấy bối rối mở miệng nói.
Ta cũng cảm thấy thật bối rối, không dám mở miệng nói, cái mùi đó thật là kinh tởm! Con cún chết tiệt! Ta sẽ nấu ngươi lên, ngươi dám làm ta mất mặt trước con gái! “ Ta….” Lời nói còn chưa dứt, cô ấy đã đứng dậy nói: “ Anh chờ một chút!” Nói xong liền bỏ đi.
Ta ngồi ở trên ghế, nghĩ tới lúc nãy “ da thịt liền kề” cảm giác đích thực sung sướng. Ta ngồi đợi nửa giờ đồng hồ, nghĩ có lẽ cô ấy không quay trở lại, ta cũng định đứng lên rời đi. Vừa hay lúc đó, ta nghe thấy tiếng bước chân chạy tới.
“ Xin lỗi anh, đã để anh phải đợi lâu! Để em giúp anh thay.: Cô ấy nói ngọt ngào. Thay? Thay cái gì mới được chứ? Không lẽ là thay một đôi giày mới? Hà! Hôm nay thật là may mắn! Ta liền nói: “ Thật xin lỗi! Cám ơn cô đã chạy đi mua cho tôi một đôi giày mới. Hiện giờ trên người tôi không có tiền, nhưng không sao tôi sẽ trả lại, tôi….”
“ Không có gì, đây chỉ là món quà tạ lỗi nho nhỏ.” Cô ấy vui vẻ nói.
“ Ha ha, thế thì tôi cũng xin nhận. Cô có thể gọi tôi là Tử Hiên. Thế còn cô tên gì?” Ta thấy cô ấy quá tốt nên hỏi tên.
“…. Tôi tên là Biền Vũ Dung. Anh có thể gọi tôi là Vũ Dung!” Giọng cô ấy rất nhỏ nhẹ, nghe thật êm tai.
“ Tốt rồi! Giày rất vừa.” Nàng ta vừa nói xong, ta liền đứng dậy, Đột nhiên không biết cái miệng của ta chạm vào cái gì mềm mềm, rất êm.
“A!” Thân thể nàng ta run lên, nhanh chóng lui lại mấy bước. Liền đó ta biết ngay cái miệng của ta vừa chạm vào cái gì…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.