Chương 20: Xâm nhập hổ huyệt
Ẩn long
17/04/2013
“ Sư phụ!” lão nhân kia bước vào phòng giam Vũ Dung.
“ Ta chuẩn bị trở về Tokyo một chuyến. Ngươi ở đây làm việc cho tốt. Nghe nói người Trung Quốc đang gây náo lọan ở phía trên, ngàn vạn lần không được để họ biết nơi này.” Lão nhân nói xong, nhìn Vũ Dung hôn mê trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp : “ Nhớ kỹ, lần này ngươi không được động lòng mà thả cô gái này! Nếu không đừng trách ta.”
Lão nhân nói xong xoay người ung dung bước ra ngòai. Chỉ còn lưu lại tên đệ tử ở bên cạnh Vũ Dung.
Cửa thang máy mở ra, không có một tên thủ vệ nào ở ngòai. Chúng ta nhanh chóng tiến xuống. Ta vận dụng long nhãn kiểm sóat mọi việc chung quanh. Tiếp đó chúng ta đi qua một đại sảnh, ta đột nhiên dừng lại trước cảnh cửa lớn.
Ta nhỏ giọng nói : “ Bên trong có mười tên, chúng ta sáu người đối phó bọn chúng tuyệt không vấn đề gì.” Bọn họ nghi hoặc nhìn ta, không thể tưởng được vì sao ta lại biết rõ ràng như vậy. Ta lại nói tiếp : “ Vương Băng, Lâm Uy các ngươi hai người sau khi tiến qua cửa nhanh chóng khống chế bên trái. Bọn chúng chỉ có ba người, tuyệt không để bọn chúng có thời gian báo động.” Vương Băng gật đầu. Bọn ta bắt đầu hành động.
“ Viên Long và Bạch tỷ khống chế cánh phải, ta và Vũ Minh sẽ khống chế ở giữa. Bọn ta phải dùng tốc độ nhanh nhất có thể để giải quyết bọn chúng.” Nói xong, bọn ta chậm rãi tiến về cánh cửa.
Cửa vừa mở ra, bọn Vương Băng, Bạch Tô nhanh chóng hành động theo kế họach. Rất nhanh, bọn họ đã hạ gục bốn tên. Bây giờ chỉ còn lại sáu người đối diện sáu người, mọi việc dễ dàng hơn nhiều.
Ta một quyền công tới, một tên gò má hơi cao vội dịch thân né tránh. Rất nhanh ta biến chiêu, đồng thời chân phải tung một cước vào hạ thể hắn. Giải quyết thật nhanh gọn, trong lòng không khỏi mừng thầm. Những tên thủ vệ này thật vô dụng. Bạch Tô lấy ở thắt lưng ra một thanh nhuyễn kiếm, nàng tấn công đối thủ dồn dập khiến hắn không kịp trở tay. Cúôi cùng Bạch Tô dùng chuôi kiếm đánh vào gáy hắn, hắn lập tức hôn mê. Bên này Vũ Minh cũng động thủ, quả nhiên thân thủ hắn bất phàm. Khi tên thủ vệ công kích tới, chỉ thấy Vũ Minh vọt người lên không trung, đồng thời khi còn lơ lửng trên cao , Vũ Minh tung một cước chân trái vào bối tâm tên thủ vệ. Chỉ nghe tiếng xương gãy vang lên, tên thủ vệ đã đổ gục. Ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
“ Không hay rồi, phía sau đang có mười tên nữa đang đi tới, bên phải cũng có mười tên.” Ta dùng long nhãn phát hiện ra.
“ Tử Hiên, ngươi có biết vị trí chính xác của Vũ Dung không?” Vũ Minh hỏi , ta nhìn hắn gật đầu.
“ Địch nhân cũng không nhiều lắm, bọn ta sẽ ở đây cầm chân bọn chúng, ngươi đi cứu em gái ta!”
Ta nhất thời không nghĩ được biện pháp nào khả thi hơn, vì vậy nói : “ Các ngươi cẩn thận, bọn họ hình như có súng.”
“ Được rồi, ngươi cũng phải cẩn thận. Em gái ta trông cậy vào ngươi!” Ta nhanh chóng băng qua đại sảnh, đi vào thông đạo. Một hồi sau tai ta vang lên tiếng đánh nhau, còn có tiếng kêu la. Ta trong lòng lo lắng, vì vậy ta vội gọi Linh nhi ra.
Linh nhi vừa hiện ra, đột nhiên trên mặt có nét hỏang sợ, ta vội hỏi : “ Linh nhi, nàng sao vậy?”
“ Nơi này..nơi này…rất quen.”
“ Chẳng lẽ đây là nơi trước kia nàng bị bắt giam?” ta nghi vấn hỏi.
Linh nhi sợ hãi nhìn ta gật đầu, ta an ủi : “ Yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho ai bắt nạt nàng. Chỉ là bây giờ nàng phải thay ta bảo vệ các bằng hữu của ta. Hiện giờ vẫn chưa có dị linh thể xuất hiện, nàng cứ yên tâm.” Linh nhi gật đầu chuẩn bị xoay người đi.
“ Nàng nên dùng thuật ẩn thân, đừng để bọn họ trông thấy nàng. Nàng có biết cái được gọi là súng không?” ta có chút điểm lo lắng cho Linh nhi.
“ Ai ya. Tướng công cứ làm như người ta là trẻ con không bằng. Chàng yên tâm, thiếp biết cách bảo vệ bọn họ không bị tổn thương mà.”
Nói xong, xoay người lao đi. Ta bằng vào trí nhớ tiếp tục tiến lên, rốt cuộc ta cũng đến trước căn phòng.
Vũ Minh , Bạch Tô vẫn đang khổ chiến. Bọn họ tuy là cao thủ nhưng địch nhân vừa đông lại vừa có súng, ta không khỏi có chút sợ hãi. Đặc biệt bọn Vương Băng lần đầu tiên chiến đấu với nhiều người như vậy, xem ra cũng rất khó khăn. Vũ Minh cuối cùng cũng rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, chuôi kiếm màu đỏ, thân kiếm màu xanh biếc. Vừa nhìn đã biết ngay đây là thanh kiếm quí.
Đại môn mở ra, có sáu tên thủ vệ tiến vào. Bọn họ đều mặc quần áo phương Tây. Hai tên trong bọn chúng rút súng ra, nhắm hướng Vũ Minh bắn. Tiếng súng vừa nổ, chỉ thấy thân hình Vũ Minh như một ánh chớp hướng vào hai tên thủ vệ. Tay phải Vũ Minh vung kiếm, nơi lưỡi kiếm đi qua chỉ còn lại hai mảnh của khẩu súng. Đồng thời trước ngực tên nọ rỉ ra một vết máu. Bọn chúng sợ hãi nhất thời ngây người ra không có phản ứng. Bạch Tô nhuyễn kiếm như hóa thành muôn vạn ánh sao công tới. Bọn Vương Băng cũng thừa dịp này tổ chức tấn công. Bạch Tô xoay người, ngọc thủ vỗ liên tiếp ba chưởng vào bối tâm bọn chúng. Rất nhanh ba tên đã gục xuống.
Bên này chỉ thấy Lâm Uy đâm một kiếm vào tiểu phúc một tên, sau đó rùn người xuống xoay người lại chém ngang một tên định thừa cơ đánh lén. Lâm Uy bình thường mang cho người khác cảm giác trung hậu, nhưng tại lúc này hắn liên tiếp hạ hai tên không chút lưu tình. Đúng là ngươi không chết thì ta chết.
Bên phải địch nhân tất cả đều bị Linh nhi ngăn cản. Linh nhi sử dụng thuật ẩn thân nên bọn chúng không nhìn thấy. Chỉ thấy từng tên từng tên một ngã xuống, bọn chúng sợ hãi không hiểu vì sao. Không lâu sau đó bọn chúng hốt hỏang bỏ chạy hết, vừa chạy vừa la có quỷ. Như vậy bọn Vũ Minh cũng bớt được một ít địch thủ, Linh nhi quả nhiên thông minh.
Tại trước cửa, ta nhìn thấy rất nhiều lá bùa dán phức tạp kỳ quái. Ta liền dùng khả năng cảm ứng nhiệt độ, bởi vì đây là hiện tượng vật lí nên sẽ không bị cản trở bởi bùa phép. Bên trong có hai người, không phải là dị linh thể. Ta khẳng định một người là Vũ Dung, còn người kia là ai? Làm thế nào để cứu Vũ Dung?
Ta mặc kệ, chỉ có một người canh giữ Vũ Dung, khẳng định thân thủ phi phàm. Ta lấy thanh kiếm của mình ra, tiện thể nhìn xuống đất thấy có nắm cát. Ta nghĩ hay chế thêm vài món ám khi. Ý niệm vừa động, tay trái ta xuất ra ngọn lửa xanh. Trong chốc lát đã tạo thành năm cây phi tiễn.
Ta cất phi tiễn vào người, hít sâu một hơi rồi chậm rãi mở cửa. Ta thấy một tên võ sĩ Nhật Bản đang ngồi trên giường, nằm kế bên là Vũ Dung đang hôn mê.
“ Ngươi rốt cuộc cũng đã đến. Ta còn nghĩ ngươi sợ hãi điều gì nên không dám xông vào.” Tên võ sĩ Nhật Bản nói. Hắn dùng tiếng Trung Hoa đối thọai với ta, thật ngạc nhiên!
“ Ta chỉ là chuẩn bị một chút cho tốt mà thôi.” Ta biết hắn không phải là dị linh thể, nên không quá lo lắng. Hơn nữa hắn ngồi bên Vũ Dung một thời gian dài mà không làm thương tổn đến nàng, ta nghĩ hắn cũng không phải hòan tòan xấu.
Hắn hừ lạnh nói : “ Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” nói xong hắn rút trường kiếm bên hông ra. Hai tay nắm chặt chuôi kiếm, thủ thế trước ngực. Xem ra sắp sửa tấn công ta.
“ Ta nhìn ngươi cũng không phải là kẻ xấu, chi bằng để ta cứu người. Không chừng chúng ta còn có thể trở thành bạn bè tốt!”
Hắn cười lạnh vài tiếng nói : “ Nếu thả ngươi thì còn có thể, nhưng múôn ta thả cô ấy thì không. Ngươi ngay cả bảo vệ nữ nhân của chính mình còn không được thì có tài cán gì?”
Hắn nói xong, ta sửng sốt một chút, không biết ý của hắn rốt cuộc là thế nào. Ta cũng là bất đắc dĩ, chuẩn bị sử dụng cuồng kiếm tam thức.
Chỉ thấy hắn lao về ta với tốc độ cực nhanh, lưỡi kiếm đã hiện ra trước mặt ta, một cỗ sát khí hướng ta áp xuống.
Chương 21: Cứu đắc mỹ nhân
dịch giả: deviouslove
website: tangthuvie
Ta không dám phân tâm, vội dịch thân sang một bước, đồng thời vung kiếm đón đỡ. Đang! Một tiếng ngân vang lên, tay phải ta tê rần. Hắn căn bản không để ta kịp hồi phục, tiếp tục công tới, chỉ thấy thân hình hắn tả hữu hai bên chớp động, ta nhìn không ra được phương vị của hắn. Không ngờ tốc độ và kiếm pháp của hắn lợi hại như vậy.
“Đệ nhị thức – Phong lãnh tùy ảnh!” ta xúât chiêu thứ hai của cuồng kiếm tam thức. Chiêu này thích hợp nhất để phòng thủ. Bởi vì không biết kiếm của hắn công tới từ phương vị nào, mà chiêu này có thể lấy công làm thủ, che chắn tòan bộ những chỗ yếu hại. Hai thanh kiếm lại va vào nhau, cổ tay ta rung lên, thân hình lập tức tăng tốc. Ta liên tục di chuyển, tiếng kiếm va chạm nhau vang lên.
Chiêu Phong lãnh tùy ảnh quả xứng với tên gọi của nó, bất kể chiêu công kích từ phương vị nào cũng đều có thể tùy theo tiếng gió mà chống trả. Tình thế kéo dài càng lúc càng lâu, hai người bọn ta cảm thấy lo lắng, bồn chồn.
Một tiếng kêu khẽ vang lên, hai chúng ta đồng thời nhìn về phía Vũ Dung, nhanh chóng lùi lại vài bước. Ta nhân cơ hội hắn phân tâm xuất kỳ bất ý rút phi tiễn phóng về phía hắn. Hắn nhanh chóng dùng thân kiếm gạt đỡ, hừ lạnh : “ Một chút tài mọn!”. Sau đó hắn hướng ta vọt tới.
“ Đang!” một phi tiễn nữa bị hắn gạt đi. Ta trong lòng nghĩ không ngờ hắn khó đối phó như vậy, phải kéo dài thời gian đợi bọn Vũ Minh đến.
Bọn Vũ Minh, Bạch Tô cũng đã nhanh chóng giải quyết đám thủ vệ. Trong lúc chiến đấu, bọn họ nghe âm thanh kêu la thảm thiết của địch nhân ngòai cửa phòng bên phải, trong lòng nghi hoặc. Chẳng lẽ là có cao nhân tương trợ? Mở cánh cửa ra, trước mắt năm người bọn họ là cảnh tượng mười tên thủ vệ nằm la liệt. Tuy bọn chúng không chết nhưng cũng không ngừng nằm kêu la, rên rỉ. Vì vậy bọn họ nhanh chóng tiến tới chỗ ta hội họp.
Ta lúc này đang cùng tên Nhật Bản khổ chiến, nhất thời khó phân thắng bại. Trên trán ta đã xuất hiện mồ hôi, trên người cũng có vài vết thương. Trên mặt đất huyết tích lưu khắp nơi, không thể nhận ra là huyết tích của ai.
“ Kiếm sát!” tên Nhật Bản điên cuồng hét lên. Cuối cùng thì hắn cũng đã xuất tuyệt chiêu. Chỉ thây thân hình hắn biến mất, nhưng trong nháy mắt trước mặt ta xuất hiện vô số kiếm ảnh, không phân biệt được thật giả.
“ Sử dụng lực lượng long linh nhanh!” Long thần tựa hồ cảm giác tính mạng ta nguy cấp lên tiếng nhắc nhở. Ta lúc này mới nhớ tới mình có lực lượng long linh, nhưng lại không biết phải sử dụng như thế nào.
“Ngưng tụ lực lượng tại thân kiếm, xuất chiêu cuồng phong lọan vũ.”
Ta trong lòng thầm cảm ơn hắn. Tâm ý nhất định, trong nháy mắt cánh tay phải đầy thương tích của ta xuất hiện đồ án hình ngọn lửa. Rất nhanh ngọn lửa bao trùm lấy tòan thân, ta nắm chặt chuôi kiếm, rất nhanh chung quanh thân kiếm cũng phát xuất hồng quang. “ Đệ tam thức – Cuồng phong lọan vũ!” vô số luồng kiếm ảnh được ta xuất ra, thân thể di chuyển với tốc độ cực nhanh, tòan thân ta máu không ngừng chảy ra, cơ thể cảm thấy suy yếu. Ta nghĩ chí ít cũng phải bắt hắn đồng quy y tự tận.
“ Đang! Đang! Đang!” tiếng kiếm phong va chạm nhau. Không gian đột nhiên như yên tĩnh, tên Nhật Bản giương ánh mắt kinh dị nhìn ta. Tay hắn đã bị chém đứt, trên cánh tay tay hắn nằm dưới đất chỉ còn lại chuôi kiếm, trường kiếm của hắn bị chấn gãy làm bốn khúc. Cánh tay hắn lúc này bị ngọn lửa bao trùm, cúôi cùng nhanh chóng tiêu thất. Ngọn lửa xung quanh thân thể ta cũng đã tắt, khuôn mặt trắng bệch, máu không ngừng rỉ ra. Thể lực và tinh thần lực của ta đã tiêu hao rất nhiều. Ta còn đứng được hòan tòan nhờ vào nghị lực. Nghĩ lại nếu không có lực lượng long linh thì người bại trận hôm nay khẳng định là ta.
Tên Nhật Bản thống khổ kêu lên một tiếng, đồng thời cửa cũng mở ra. Vũ Minh bọn họ rốt cuộc cũng đã tới, ta hướng về bọn họ nở nụ cười khổ một chút, lảo đảo đi tới : “ Không cần phải giết hắn!”
Nói xong ta bất tỉnh nhân sự.
“ Long thần, cám ơn ngươi!”
“ Không cần đa lễ, ta cũng là vì chính mình mà thôi!”
“ Nhưng dù sao cũng xem như ngươi cứu ta một mạng cho nên ta cũng phải đa tạ ngươi.” ta thở dài nói : “ Thiếu chút nữa thì mạng ta không còn!”
“ Lực lượng long linh thật ra là như thế nào! Tại sao ta không thể hóa xuất ra một thanh kiếm, đến cả bóng cây kiếm cũng không có?” ta nghi vấn hỏi.
“ Ta cũng không rõ!”
“ Tử Hiên, trước mắt thực lực ngươi cũng đã tăng lên, từ nay gặp dị linh thể bình thường ngươi thừa sức đối phó.” Long thần nói.
“A! Làm sao ngươi biết?” ta nghi vấn hỏi.
“ Ngươi không nhớ lần trước đánh nhau với hai dị linh thể à? Một bị ngươi giết, một phải bỏ trốn!”
Nghe xong những lời này, ta nhớ lại tình cảnh lúc đó, quả thực một tên đã hóa thành bóng đen chạy trốn, liền hỏi tiếp :” Sao hắn có thể hóa thành bóng đen trốn được?”
“ Bóng đen đó đại khái là dị linh thể đích thực! Cái thi thể mà ngươi nhìn thấy thật ra đó chỉ là ký sinh thể mà thôi!”
“ Linh thể và dị linh thể rốt cuộc khác nhau ở điểm nào? Bọn họ vì cái gì mà tiến vào nhân giới?”
“ Hừm…..” Long thần trầm mặc một lúc rồi nói : “ Dị linh thể thật ra là linh thể biến dị. Tại linh giới, dị linh thể cũng coi như thuộc phe tà ác. Cũng như thần tộc và ma tộc trước đây chung sống hòa bình, trải qua một thời gian dài phát sinh xung đột. Dị linh thể vì bị linh thể chân chính bài xích, nên tụ tập với nhau thành một nhóm. Còn vì việc gì mà bọn chúng đến thế giới này ta không rõ ràng lắm.”
Nguyên lai phức tạp như vậy, xem ra giữa linh thể và dị linh thể có một đọan ân óan khó giải. Nhưng ta cảm thấy không có hứng thú tìm hiểu ân óan đó. Long thần lại tiếp lời : “ Nhưng ta nghĩ dị linh thể kia thực lực tựu không kém ngưoi, chỉ là hắn khinh địch nên dẫn đến thất bại Thật ra tại linh giới tên đó cấp bậc cũng không cao.”
Trong khi ta muốn hỏi lão nhân bắt Vũ Dung có phải là dị linh thể hay không thì Long thần nói tiếp : “ Bây giờ ngươi phải chân chính tiếp nhận lực lượng long linh. Bằng không ta không thể cam đoan từ nay về sau ngươi có thể sống sót khi chiến đấu với dị linh thể.”
“ Sao? Lực lượng này vẫn chưa là chính thức? “ ta giật mình hỏi.
“ Trước đây đếu là do ta phóng xuất một ít lực lượng cho ngươi, cũng là muốn bảo vệ ngươi. Về sau có thể còn có rất nhiều dị linh thể đến làm phiền ngươi, đặc biệt là Linh nhi.”
Ta nghĩ từ nay về sau mà cứ như vừa rồi thì thật sự khó tiêu, vì vậy ta nói : “ Được rồi, ta đáp ứng ngươi.”
Sau đó long thần không nói gì nữa.
Ta khôi phục lại ý thức, trên người có chút đau nhức. Ta chậm rãi mở mắt, thì ra mình đang ở trong bệnh viện.
“ Ngươi tỉnh rồi!” Vũ Dung khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt xuất hai hàng lệ nhìn ta. Ta mỉm cười nói : “ Ta đã không sao rồi! Đừng khóc nữa mà, ta vận mệnh tốt lắm , không chết được đâu.”
“ Ta vì quá vui mừng mà!” Vũ Dung ôn nhu nhìn ta nói. Xem ra vài ngày này nàng không hề chợp mắt tí nào.
“ Ta đã ngủ bao lâu?”
“ Ngươi hôn mê ba ngày rồi!” hai thanh âm vang lên, ta nhìn sang bên trái, thì ra là Linh nhi. Trông nàng cũng rất tiều tụy.
“ Ngươi cũng ở đây à?”
“ Ta và Linh nhi muội vẫn thay phiên canh chừng ngươi!” Vũ Dung nói.
Ta kỳ quái nhìn Vũ Dung : “ Ngươi cũng có thể thấy Linh nhi?” lời vừa thốt ra ,ta biết mình nói sai! Quên mất là Linh nhi có thể hóa thành thực thể.
“ Ngươi có phải là bị thương ở đầu? Hay là ngốc đi rồi?” Vũ Dung nói xong đưa bàn tay nhỏ bé áp lên trán ta.
Linh nhi tại một bên mỉm cười nói : “ Tử Hiên chắc là đang trong mộng!” nói xong liếc mắt che miệng cười.
“ Vũ Minh, Bạch Tô bọn họ có sao không?” ta đột nhiên nhớ tới bọn họ.
Bọn họ không sao, chỉ là bị vài vết thương ngòai da.
“ Tên Nhật Bản thế nào?”
Linh nhi vẻ mặt có chút thay đổi nhẹ nói : “ Hắn không sao! Đã trở về Tokyo trị liệu.”
Ta nghi hoặc nhìn Linh nhi. Bỗng một miếng trái cây ấn vào miệng ta, thì ra Vũ Dung đang gọt trái cây cho ta. Thât là ngọt ngào khi được mỹ nhân đút cho ăn. Sau đó, ta được biết chính phủ đã giải quyết ổn thỏa việc gây rối. Không quá vài ngày sau ta được xuất viện. Mặc dù vết thương trên người chưa khỏi hẳn nhưng ta vẫn tích cực luyện kiếm, chuẩn bị cho các trận đấu ở trường.
…Ta có chỗ không hiểu, Long thần nói sẽ truyền cho ta lực lượng long linh chân chính. Thế nhưng ta bây giờ ngay cả sử dụng lực lượng trước kia cũng không được. Hơn thế nữa ta gọi như thế nào thì Long thần cũng không trả lời. Trong lòng không khỏi có chút buồn bực! Nhưng Vũ Dung và Linh nhi mỗi ngày đều tới chăm sóc ta cho nên cũng thấy nguôi ngoai.
“ Reng, reng, reng!” chuông điện thọai vang lên. “ Alo, xin hỏi ….” Ta còn chưa kịp nói hết câu.
“ Ta là Bạch Tô, tối nay 8h ta muốn gặp ngươi ở quán café. Vậy nhá, tạm biệt!”
“Tút…..tút…” ta lắc đầu cười khổ, nàng ta thật kỳ quái, không hỏi ta có đồng ý hay không… Không biết có chuyện gì quan trọng, hay là nàng ta thấy mình kiếm thuật biểu hiện xuất sắc nên muốn khen thưởng ta! Cũng có thể không phải, không biết được nàng ta muốn gì, so ra cọp cái cũng không thể dữ hơn nàng ta.
Ngòai miệng tuy nói vậy nhưng khi ta nghĩ đến khuôn mặt thanh tú, đẹp như hoa của Bạch Tô trong lòng cũng nhộn nhạo. Gặp nàng cũng tốt…
----- Bài viết này được deviouslove thêm vào sau 3 phút và 25 giây -----
Chương 22: Hãi nhân đổ ước
dịch giả: deviouslove
website: tangthuvie
“ Linh nhi, nàng có muốn cùng ta đi gặp Bạch tỷ không?” ta không dám một mình đi gặp Bạch Tô, không biết nàng lại muốn ta làm gì….
“ Linh nhi không đi đâu. Linh nhi có hẹn với Vũ Dung phải làm chút việc. Bọn thiếp phải tập dợt một tíết mục “ Linh nhi và Vũ Dung bây giờ thân thiết như hai chị em ruột. Linh nhi so với trước kia càng thêm sáng sủa họat bát. Ta thấy các nàng thân thiết với nhau như vậy cũng cảm thấy vui mừng.
“ Hai người có tiết mục gì thế?” ta tò mò hỏi.
Linh nhi che miệng cười khúch khích nói : “ Chàng học ở trường mà không biết gì sao? Ngay cả lễ kỷ niệm thành lập trường mà cũng không biết? “
Ta gãi đầu nói :” Hắc, hắc, ta gần đây bị thương không để ý việc này. Thế hai người chuẩn bị tiết mục gì thế?”
Linh nhi lại gần, thì thầm vào lỗ tai ta nói :” Đây là bí mật, thiếp không nói đâu.”
“ Á, nàng lại dám chọc ghẹo ta! Nàng học tính này của ai thế?” ta giả vờ giận dữ. Linh nhi nhìn ta cười hi hi không ngớt.
“ Thôi được rồi, ta đi đây. Đến trễ lại có chuyện thì khổ…” ta vẫn còn nhớ rõ tình cảnh ngày đầu tiên đến đội kiếm đạo.. Khi đó Bạch Tô thật kinh khủng.
“ Hi hi, tướng công trên đường cẩn thận, thiếp không tiễn. Cẩn thận với Bạch tỷ nhé!” Linh nhi cười mãi không thôi….
Bạch Tô hẹn ta ở quán café, nhưng không nói rõ địa điểm cụ thể. Ta không biết phải tìm như thế nào, thật phiền phức. Ta sờ sờ trên người : “ Chết, ta để quên điện thọai ở nhà. Ra điện thọai công cộng gọi vậy.” Gọi điện xong, đột nhiên ta nghe thấy một thanh âm nữ nhân : “ Các ngươi, các ngươi múôn làm gì ta?” Ta quan sát xung quanh, thanh âm đó từ một con hẻm nhỏ phát ra.
“ Hắc, hắc, cô thật xinh đẹp. Thả cô đi thì thật đáng tiếc.” tiếng một tên nam nhân vang lên.
“ Đừng, đừng tiến tới. “ nử tử tràn ngập sợ hãi nói.
“ Ngoan nào, đừng la hét nữa. Không ai cứu được đâu.”
“ Á ! Cứu mạng! Đừng lại đây!.....” nữ tử kia khiếp hãi đến cực độ, thanh âm tựa như không thóat ra được.
Ta bây giờ lực lượng long linh không sử dụng được nữa. Hơn nữa đối phương có hai người, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng không có khả năng, không cẩn thận ta lại vào viện nằm cả tháng mất. Ta suy nghĩ rất nhanh đã tìm được biện pháp.
“ Ngài cảnh sát, bọn họ ở bên đây!” ta cố ý hướng vào con hẻm la to.
“ Hừ, sao bọn cảnh sát lại đến đây. Chúng ta chạy nào!”
“ Thật đáng tiếc!” nói xong hai tên đó nhanh chóng biến mất. Sau khi khẳng định bọn chúng chắc chắn đã bỏ đi, ta vội chạy vào con hẻm. Trên mặt đất là một thiếu nữ, áo trên người đã bị kéo xuống quá nửa, lộ ra bộ ngực trắng như tuyết. Lại là một mỹ nữ, sao số ta tòan gặp mỹ nữ thế này. Ta nuốt ực một miếng nước bọt.
“ Này cô, tỉnh lại đi!” nói xong, ta nhéo nhéo vào cái mũi của cô ta. Làn da thật là mềm mại, trên người cô ấy lại còn tỏa mùi hương ngạt ngào. Cuối cùng cô ta cũng tỉnh dậy, khi thấy ta thì lộ vẻ sợ hãi.
“ Đừng sợ, vừa rồi những tên đó đã chạy hết rồi! Bây giờ cô có thể tự về nhà được rồi.”
Thiếu nữ giương to mắt nhìn ta, đột nhiên tay trái vung lên tát một cái thật mạnh, Ta nhất thời chóang váng….
“ Cô.. cô! Sao cô lại đánh ta, vừa rồi ta đã cứu cô mà? Ta đã làm gì chứ?” đây có phải là đạo lý không, ta thầm nghĩ.
“ Ánh mắt của ngươi…. đồ vô lại!” nói xong nàng ta hai tay che trước ngực. Ta không nói gì, đứng lên bỏ đi, thật là xui xẻo gặp ngay cọp cái. Ta thật ngốc!
“ Ngươi tên gì?” từ phía sau truyền đến thanh âm của cô ta.
“ Ta tên Tử Hiên! Hy vọng không gặp lại!” nói xong ta nhanh chân bỏ đi. Ta nhớ tới hẹn ước của Bạch Tô, vì vậy càng gấp rút hơn.
“ Thưa tiên sinh, tôi có thể giúp gì?” người phục vụ lễ phép hỏi ta
“ Tôi có hẹn!” nói xong ta nhìn thấy Bạch Tô ngồi ở phía bên kia. Ta rảo bước đi tới, nàng ta đang nhìn ra ngòai cửa sổ, tịnh không phát giác ta đã ở trước mặt nàng.
Ta ho lên hai tiếng, lúc này nàng mới bắt đầu chú ý đến ta.
“ Ngươi bị cảm lạnh?” nàng lạnh lùng hỏi ta.
Ta cảm thấy hồ đồ…. “ Cô tìm ta có chuyện gì?” ta đi thẳng vào chủ đề. Ta cũng không múôn kéo dài chuyện với nàng ta.
“ Ta múôn đánh cá với ngươi.” ánh mắt không chút cảm tình liếc ta nói.
Ta cảm thấy kỳ quái hỏi :” Tại sao ta phải đánh cá với cô? Ta không có hứng thú.”
“ Ngươi chưa nghe qua điều kiện mà.” Nàng ta nói.
Ta cũng có chút tò mò, suy nghĩ một lúc rồi nói : “ Cô nói đi.”
Ánh mắt nàng thóang biến đổi rồi nói : “ Ta múôn cùng ngươi đấu một trận, nhưng không so kiếm thuật mà là so nghị lực.”
Ta ngơ ngác nhìn nàng ta : “ So nghị lực là thế nào?”
“ Tốt lắm ngươi đã đáp ứng. Lúc nào đấu ta sẽ thông tri cho ngươi.”
Ta nở nụ cười méo xệch nói :” A, a làm thế nào cô biết ta đồng ý? Ta không có hứng thú.”
“ Ngươi là nam nhân mà không dám đấu với phụ nữ?”
“ Đáng tiếc, phương pháp khích tướng của cô đối với ta vô dụng. Ta múôn trở về dưỡng thương!” ta có điểm không nhịn được nói.
“ Ngươi vẫn chưa nghe điều kiện mà!” nàng tiếp tục nói.
Ta bất đắc dĩ nhìn nàng hỏi : “ Nếu ta thắng thì được điều gì?”
Bạch Tô có thóang chút đỏ mặt nói : “ Nếu ngươi thắng thì ta sẽ là người của ngươi.”
Ta thân người như hóa thành tượng đá, miệng mở hình chữ O! Điều kiện gì lạ thế này? Nàng ta là mỹ nữ, vì cái gì mà phải làm vậy?
Bạch Tô nhìn vẻ mặt ngơ ngác của ta mỉm cười. Cuối cùng ta cũng khôi phục vẻ mặt hỏi : “ Nếu ta thua thì sao?”
“ Ngươi thua thì phải giúp ta giải quyết vài việc.”
“ Việc gì?” ta truy vấn
“Ngươi không cần hỏi, đến lúc đó ta sẽ nói. Chỉ cần ngươi nghe lệnh của ta là được.”
“ Vì cái gì lại tìm ta đánh cược?” ta lẩm bẩm, trong lòng lấy làm buồn bực…
“ Ngươi là nam nhân, hãy dứt khóat lên. Cá hay không?” nàng ta giận dữ nói.
“ Mặc dù điều kiện rất hấp dẫn nhưng ta cự tuyệt!” ta nét mặt nghiêm túc nhìn nàng ta nói.
Nàng vẻ mặt ngạc nhiên hỏi : “ Vì cái gì? Chẳng lẽ ta không đủ xinh đẹp?”
Ta lắc đầu nói : “ Không phải, đích xác cô rất đẹp. Nhưng ta có nguyên tắc của ta, không thích bị ai ép buộc.”
Bạch Tô trong mắt tràn đầy nét thất vọng, nhìn ta định nói gì nhưng thủy chung vẫn không thốt ra được. Cúôi cùng nàng ta cúi đầu, khuôn mặt buồn buồn. Ai ya! Nhìn nàng như vậy mới là đáng yêu. Không lẽ nàng ta thật sự thích mình? Không có khả năng đó!
Hai hàng lệ bỗng tuôn ra ra trên mặt nàng, ta mềm lòng nói : “ Ta có thể đồng ý với cô đấu một trận ,nhưng bất kể thắng hay thua ta vẫn sẽ giúp cô vài việc! Cô yên tâm đi!” nói xong ta nhìn nàng chăm chú.
“ Ta…ta không cần ngươi thương hại ta!” hai vai nàng run run, bật khóc.
Lúc này mọi người xung quanh đều chú ý đến chúng ta. Ta có tội rồi, mọi người đều tưởng ta bắt nạt một cô gái. Ta vội vàng an ủi nàng ta : “ Không phải vậy! Ta cũng chỉ là tôn trọng cô, quan tâm đến cô mà thôi! Nếu cô không đồng ý thì ta cũng không còn cách nào khác.” Ta nhất thời tùy tiện nói. Một hồi lâu sau ta cũng không nhớ mình đã nói những gì.
Bạch Tô ngừng khóc, ngước mắt nhìn ta ngây ngốc hỏi : “ Vì cái gì ngươi đối với ta tốt như vậy!”
Ta thấy nàng không khóc, liến mỉm cười nói : “ Bởi vì cô là bạn tốt của ta!”
Bạch Tô hòai nghi nhìn ta : “Thật như vậy sao?”
Ta gật gật đầu, trong lòng nghĩ thầm : bởi vì cô còn là một mỹ nữ. Hắc hắc, ta không thể nói lý do này ra được.
“ Sau khi lể kỷ niệm thành lập trường kết thúc, ta sẽ liên lạc với ngươi! Trận đấu lúc đó sẽ tiến hành.”
Ta cười khổ : “ Được rồi, nhất định sẽ đấu!”
Bạch Tô hai tay lau nước mắt, tiếp theo nói : “ Ngươi phải cẩn thận đấy! Lễ kỷ niệm sắp đến rồi!”
…Trên đường về ta cứ suy nghĩ mãi về lời nói của Bạch Tô, vì sao nàng lại nhắc ta cẩn thận. Phiền phức quá, thật sự nghĩ không thông!
“Tử Hiên!” nghe thấy sau lưng có người gọi ta, ta quay lại, kinh ngạc hỏi : “ Sao lại là cô?”…
Chương 23: Giáo khánh vãn hội.
dịch giả: deviouslove
website: tangthuvie
Vừa rồi ta vẫn còn ở quán café với Bạch Tô, làm thế nào mà lại gặp cô ta ở đây.
“ Cô sao lại đi theo ta? Muốn cám ơn cũng không cần phải như vậy!” ta cố ý nói.
Nữ tử liếc mắt hừ một tiếng : “ Đừng tưởng rằng ngươi đã cứu ta thì ta phải cám ơn ngươi!” Nói xong đi nhanh về phía trước, ta vội hỏi : “ Thật ra cô muốn gì?”
Nàng ta đột nhiên cười lạnh hai tiếng nói : “ Nguyên ta tưởng rằng ngươi là một người tốt. Bây giờ mới biết ngươi là một người đa tình!” Ta bị nàng làm cho hồ đồ. Đa tình? Ta?
“ Cô tên gì? Cô sống ở gần đây?” cuối cùng ta cũng thông suốt vì sao cô ta lại nói ta đa tình.
“Khá lắm, ngươi cũng không phải ngốc. Bổn tiểu thư đúng là sống gần đây.” Nói xong cũng không quay đầu lại một bước bỏ đi.
Ta phẫn nộ nói : “ Thật là khó hiểu! Lần sau ta sẽ không nhàn rỗi quản chuyện của người khác.” Trong lòng bực bội vì cái gì mà mỹ nhân đều có những nét giống cọp ( không phải nói tỷ mụi TTV đâu nhé T_T).
Ta về đến phòng trọ thấy Linh nhi vẫn chưa về. Ta ngồi xuống nghĩ, không có Linh nhi tựa hồ như thiếu điều gì. Là điều gì nhỉ? “Ai ya, xem ra vừa rồi mình đã động lòng thật sao….” Ta tự nhủ. Không biết Long thần thế nào, đột nhiên lực lượng long linh của mình mất đi. Vừa nằm vừa nghĩ, trong chốc lát ta ngủ thiếp đi.
Hôm sau ta tỉnh dậy, phát giác mình đang nằm trên giường, trên người được thay bằng bộ đồ ngủ. Chắc là Linh nhi đã thay đồ cho ta, ta rời khỏi giường, ta ngửi thấy một mùi thơm quyến rũ.
“ Thơm quá!” bụng ta kêu réo, ra khỏi phòng thấy Linh nhi đang nấu nướng.
“Linh nhi, tay nghề của nàng càng ngày càng tiến bộ.” ta nói.
“ Vũ Dung tỷ tỷ dạy thiếp đấy!”
“ Oa…” ta đột nhiên nhớ tới Vũ Dung lần trước nấu cho ta bữa sáng, trong lòng không khỏi cười rộ lên.
“ Tối nay tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, Vũ Dung chuẩn bị như thế nào rồi!” ta nhớ tới Linh nhi ngày hôm qua bàn chuyện tập luyện tiết mục với Vũ Dung liền thắc mắc.
Linh nhi nhìn nhìn ta, vẻ mặt thần bí cười nói : “ Tỷ ấy chuẩn bị tốt lắm.” Ta thật sự không hiểu vì sao Linh nhi nhìn ta với vẻ mặt như vậy, nghĩ không ra…Ta nói :
“ Tối nay ta và nàng cùng đi đến trường.” Được sánh vai cùng với mỹ nữ thật là thích thú.
“ Cũng được! Linh nhi sẽ mặc đồ do Vũ Dung tỷ tặng. Còn tướng công cũng không thể mặc đồ nghèo nàn như thế này mà đến trường!” Linh nhi lên kế họach.
“ Nghèo nàn? Ai nói? Đồ của ta như thế này cũng gọi là đẹp rồi!” nói đến hai chữ nghèo nàn lòng tự tôn của ta bị đả kích nghiêm trọng.
“ Linh nhi và tướng công tìm xem có bộ lễ phục nào tốt để mặc không? Tìm không có thì phải đi mua…” Linh nhi đối với cách ăn mặc càng ngày càng tỏ ra hợp thời trang, bất quá nàng ấy không hề lo lắng đến vấn đề khó khăn của ta…
Ta có vấn đề nghiêm trọng về kinh tế, nhớ lại ngày hôm qua đi uống café với Bạch Tô chính nàng ta cũng phải trả tiền. Lúc đó ta cũng không để ý, nghĩ lại thì thật xấu hổ.
“ Linh nhi, nàng nhìn xem túi của ta…”
“ Được rồi, thiếp sẽ tìm cho chàng một bồ…” Linh nhi tịnh không để ý đến lời của ta. Thật đau đầu, ngày mai chắc ta phải đi tìm công việc làm thêm kiếm tiền, nếu không chết mất.
“ Linh nhi, sao ta không thấy Vũ Dung đeo bông tai long linh ?” ta đột nhiên nghĩ tới có thể lợi dụng Linh nhi tạo ra những đồ trang sức rồi đem bán lấy tiền….Không được, làm như vậy có điểm không phải với Linh nhi.
“ Sau khi tỷ ấy hôn mê tỉnh dậy, thiếp không nhìn thấy, nhưng có cảm giác nó ở rất xa.” Linh nhi nhíu hai hàng mày liễu. Ta nhớ tới chuyện ở tòa nhà Đông Đại Đế, vì vậy nói : “ Từ khi ta bị thương đến giờ, lực lượng long linh của ta tự nhiên biến mất. Nếu gặp địch thủ thì một chút lực tự bảo vệ cũng không có.”
“ Tướng công, thiếp sẽ bảo vệ chàng!” Linh nhi chớp đối mắt ướt lệ nói, ta nhẹ nhàng véo mũi nàng một cái nói : “ Được rồi, chúng ta phải chuẩn bị nhanh. Tối nay Vũ Dung còn có tiết mục biểu diễn.”
“ Chàng không nhắc, thiếp lại quên mất. Hôm qua Vũ Dung tỷ nói thiếp hôm nay đi sớm một chút.”
Sau bữa ăn, Linh nhi đến nhà Vũ Dung. Trước khi đi còn dặn ta chuẩn bị kỹ càng. Ta thuận miệng đáp ứng, sau đó ta nằm xem TV một chút. Cũng không biết lúc nào ta ngủ thiếp đi, tỉnh giấc thì đã là buổi chiều. Kỳ quái, ta trước kia có bao giờ ngủ nhiều vậy đâu.
Lúc này ngòai cửa vang lên tiếng gõ, ta ra mở cửa : “ Anh tìm ai vậy?” ta nhìn thấy cái gói trên tay một nhân viên giao hàng.
“ Tôi mang quần áo đến cho ngài. Có phải ngài là Tử Hiên không?” nhân viên nọ lễ phép hỏi.
Ta gật đầu nói :” Đúng vậy!”
“ Có người gửi tặng ngài! Mời ngài ký vào sổ nhận hàng. Xin cám ơn.”
Sau khi nhân viên nọ đi, ta tiện tay mở cái túi. Oa, một bộ lễ phục mới tinh, ở trong túi còn có mảnh giấy đề : Tử Hiên tối nay nhớ mặc vào tham gia lễ hội. Ta nghe Linh nhi nói ngươi không có lễ phục nên sai người đem tặng. Linh nhi phải giúp ta vài việc, ngươi cứ một mình đi đến được rồi. Chúng ta sẽ tìm ngươi sau. Vũ Dung cẩn bút!
“Ai, thật sự là mất mặt! Tự nhiên nữ nhân lại tặng áo cho ta.” Nhưng ta lắc đầu nghĩ, mình không có lễ phục, bất đắc dĩ phải mặc vậy. Nếu ăn mặc sơ sài quá tham gia lễ hội chỉ sợ người ta cười chê.
Ta thay bộ lễ phục vào, hòan tòan vừa vặn, chẳng lẽ Linh nhi đo kích cỡ của ta lúc ta ngủ. He he, ta mặc nhìn cũng phong độ lắm. Ta hài lòng gật đầu.
Ta chuẩn bị chu đáo mọi việc, thả bộ xuống lầu, bỗng phát hiện một nữ tử mặc bộ váy lễ phục . Thân người gọn gàng , eo thon, mái tóc nhẹ nhàng bay theo gió, đúng là mỹ nhân.
Chẳng lẽ nàng ta cũng tham gia vào lễ hội. Ta chậm rãi đi tới, muốn vượt lên trước để nhìn khuôn mặt nàng ta.
“ Là cô?” ta gặp lại cô gái lần trước. Chỉ thấy nàng ta nhíu nhíu mày nói : “Tử Hiên?”
Ta bất đắc dĩ cười cười, cũng khó trách nàng ấy không nhận ra ta.
“ Không phải là ta thì là ai!” ta cười nói.
Nàng lại gần ta, ngó nghiêng một lúc nói : “ Nhìn không ra ngươi, nguyên lai ngươi cũng khá lắm!”
“ Cô cũng học ở trường đại học B.” ta hỏi. Nàng gật đầu nói : “ Ta lần thứ hai tham gia lễ hội. Ta tên Cao Thanh.”
“ Ta lần đầu tiên tham gia lễ kỷ niệm.”
“ Đã như vậy chúng ta cùng đi với nhau.” Ta chưa kịp có phản ứng gì thì nàng ta đã tiến tới chủ động nắm tay ta. Ta hòan tòan ứng phó không kịp…
Vừa đi nàng ta vừa giải thích : “ Lễ hội kỷ niệm thành lập trường khác với các lễ hội thông thường. Mỗi năm mỗi khác……… Mỗi lần tổ chức đều tiêu tốn hết mấy trăm vạn tệ.”
Ta tò mò hỏi : “ Vì sao mà tiêu tốn nhiều thế? Ta tưởng rằng chỉ là lễ hội thông thường.”
Nàng nở nụ cười hai tiếng nói : “ Ta lần đầu tiên tham gia cũng nghĩ như ngươi, sau này mới biết.”
Qua một hồi, nàng ta lại nói tiếp : “ Bởi vì trường này, học sinh giàu có học rất nhiều. Hơn nữa gia thế bọn họ cũng rất danh giá, trường học cũng nhận được tài trợ của tập đòan Duẫn Đông. Đến tham gia lễ hội còn có những người địa vị rất cao.”
“ Duẫn Đông?? Duẫn Mẫn Giang?” ta đột nhiên thốt ra, hắn lần đầu gặp ta gây ấn tượng rất xấu.
Nữ tử đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn ta hỏi : “ Ngươi cũng biết hắn?” ta gật đầu. Chỉ thấy nàng ta liếc mắt rồi không nói gì nữa, ta quả thực không hiểu. Chắc có lẽ nàng ta với Mẫn Giang có quan hệ gì đó. Ta nhịn không được hỏi : “ Cô cũng quen biết hắn?” chỉ thấy nàng ta cúi đầu không nói, ta đóan quan hệ giữa nàng ta với hắn không đơn giản.
“ Hắn trước kia là bạn trai của ta, nhưng giờ thì không. Hắn có rất nhiều bạn gái…” nàng ta đột nhiên thốt ra những lời đó. Kỳ thật ta cũng đã đoán được vài phần, thuận miệng hỏi tiếp: “ Vì sao trước kia cô lại múôn làm bạn gái hắn? Cô đã biết hắn như vậy rồi...” vừa nói ra ta thấy có điểm hối hận. Chỉ thấy ánh mắt nàng ta mê mang, tựa hồ như nhớ tới một điều gì đó xa xăm, một lúc sau hai hàng lệ bỗng xuất hiện.
“ Xin lỗi! Ta làm cô đau lòng!”
“ Không có gì!”
***
Nhìn từ xa, ngôi trường được chiếu sáng bởi vô số ánh đèn lấp lánh như một dòng sông bạc. Từng chùm, từng chùm bong bóng đủ màu sắc được treo khắp nơi. Trước cổng , hàng chục chiếc xe sang trọng và đắt tiền: BMW, Porches…nối đuôi nhau chạy vào. Cửa một xe Toyota chợt mở, người bước xuống chính là Phong Điền, hắn đúng là con nhà danh gia vọng tộc.
Cổng trước trường cũng được trang trí rất nhiều bông hoa, đại khái làm thành một hoa môn, phía trên những ngọn đèn bảy màu chiếu lấp lánh càng thêm diễm lệ. Lúc này những người muốn tham gia lễ hội đều phải đăng kí. Tuy nhiên những khách có thiếp mời đều được sắp xếp đi một hướng khác. Xem ra những người đó là nhân vật VIP. Không biết lúc trước papa mình đả thông quan hệ trong trường như thế nào nhỉ?
“ Tử Hiên!” ta nghe thấy có tiếng gọi. Vì vậy ta nhìn bốn phía, rốt cuộc cũng thấy xa xa có người đang vẫy vẫy ta. Nhìn kĩ lại thì thấy đó là Linh nhi. Nàng ta hôm nay mặc bộ lễ phục màu trắng. Giờ phút này, Linh nhi quả thực là mỹ nhân trong mỹ nhân. Mái tóc xanh của nàng tung bay theo chiều gió, nhìn tựa như một thiên thần. Mọi người đều say đắm nhìn nàng, ngay cả ta cũng bị nàng thu hút đến mất hồn. Linh nhi đến chỗ bàn đăng kí thì thầm vài câu, sau đó dẫn ta theo hướng cửa VIP đi vào.
“ Khoan đã!” ta nhớ tới Cao Thanh vẫn đang ở ngòai, vì vậy ta dừng lại. Linh nhi kỳ quái nhìn ta, ta không nói gì vội nắm tay Cao Thanh dẫn tới.
“ Linh nhi, đây là hàng xóm của chúng ta. Cô ấy tên Cao Thanh. “ Cao Thanh bất chợt rút tay về, ta không nghĩ tới nàng ấy lại làm vậy….bất quá chính mình cũng thất lễ.
“ Không cần! Các ngươi đi trước đi!” nói xong nhìn Linh nhi một cái.
Linh nhi nở nụ cười duyên dáng nói : “ Cao tỷ tỷ, muội tên Thủy Linh. Gọi là Linh nhi được rồi.” Sau đó Linh nhi nắm tay Cao Thanh nói : “ Chúng ta đi thôi!” Cao Thanh không hề phản đối, đi theo Linh nhi. Ta lắc đầu cười khổ.
Thả bộ dọc theo một hành lang lát bằng đá cẩm thạch trắng, hai bên đường còn trang trí những chậu hoa, còn có rất nhiều những bức họa trên vách. Ta quả thực không tin rằng mình cũng có ngày được dự một lễ hội sang trọng như vậy. Đi đến cuối hành lang, trước mắt bỗng trở nên sáng sủa. Đại sảnh đường hiện ra trước mắt, phía trước là một sân khấu rất rộng lớn, bên trên sân khấu có rất nhiều nhạc cụ. Đây chắc là nơi biểu diễn các tiết mục. Hai bên đại sảnh là những cái bàn dài, trên bàn đặt đầy thức ăn. Ở giữa đại sảnh là những khách nhân VIP, nhân viên phục vụ đi qua đi lại liên tục dâng rượu, ở mỗi cửa ra vào còn có các bảo vệ đứng canh… Oa! Ta bị tình cảnh tráng lệ trước mắt làm cho ngây người. Cao Thanh mặc dù tham dự lần thứ hai nhưng nàng ta cũng giật mình. Có lẽ nàng ta lần đầu tiên tham gia lễ hội ở khu vực VIP.
“ Tử Hiên!” một thanh âm quen thuộc sau lưng truyền tới. Ta bừng tỉnh, quay đầu : “ Vương Băng à? Ngươi cũng ở đây sao?”
“ Ha ha, ta đang muốn hỏi ngươi câu này. Ngươi lại đã hỏi ta trước.”
“ A, người bình thường không thể đi vào đây được! Chẳng lẽ ngươi cũng có gia thế rất lớn?”
Vương Băng trợn mắt nhìn ta nói : “ Chuyện lần trước người còn chưa cám ơn ta, bây giờ lại đùa cợt ta đầy sao?”
Sau đó tiếp tục nói : “ Ta ở đây là để biểu diễn tiết mục đặc biệt. Đương nhiên ta phải vào khu vực VIP.” Nói xong tiện tay cầm ly rượu trên khay phục vụ.
“Thật nhìn không ra, ta còn tưởng ngươi chỉ biết múa kiếm. Hay là ngươi thích tỷ thí với ta.” Ta đùa giỡn với hắn một lúc.
Lúc này Linh nhi và Cao Thanh đối với chủ đề của ta cũng thấy hứng thú. Vì vậy đều chờ Vương Băng trả lời. Vương Băng dường như không có phản ứng gì lập tức hỏi : “ Nơi này sao tỷ thí?”
“ Tử Hiên muốn tỷ thí gì vậy?” Linh nhi chớp mắt hỏi. Lúc này Vương Băng bắt đầu chú ý đến Linh nhi, hắn nhìn Linh nhi không chớp mắt, tuyệt thế thiên tiên mỹ nữ, nước miếng hắn thiếu chút nữa đã trào ra. Cao Khanh nhìn Linh Nhi một bên cười trộm. Ta ho khan hai tiếng, đứng chắn trước mặt Vưong Băng.
“Ngươi..A, a! So kiếm thì ta không phải đối thủ, nhưng so văn nghệ thì ngươi thua chắc.” Vương Băng tự tin nói.
“ Ta và ngươi so văn nghệ là thế nào?”
“ Ha ha, tiểu tử, vận khí ngươi không tốt! Đây là điều bí mật.” Vương Băng cười nói. Tiếp theo hắn kéo ta qua một bên hỏi thầm : “ Ngươi có biết thân phận mỹ nữ tóc lam không?”
Ta thần bí mỉm cười, hắn lại hỏi : “ Hai ngươi có quan hệ gì?” Trong mắt ánh lên vẻ đố kị, ta cười mắng : “ Không ngờ Vương Băng ngươi lại hỏi ta như vậy! Ha ha, nói cho ngươi biết cũng được nhưng bất quá nàng ta cũng không chấp nhận ngươi đâu.”
Vương Băng tựa hồ cũng biết chỗ này mọi người đều là nhân vật VIP, chính bản thân cũng không nên mơ tưởng nhiều. Hắn hít một hơi hướng về Linh nhi nói : “ Tiểu thư.”
“ Gọi ta là Linh nhi.”
“Oa, đúng là mỹ danh.” Vương Băng ca ngợi. Ta ngơ ngác… hắn cũng dẻo mồm quá.
Tiếp theo hắn lại nói : “ Nếu ta thắng Tử Hiên, Linh nhi tiểu thư có vui lòng đi ăn tối với ta.” Tên tiểu tử Vương Băng này xem ra đã si tình. Ta không khỏi thở dài hỏi : “ Thắng thua làm thế nào để phân biệt ?”
“ Chỉ cần nhìn thái độ của người nghe là phán đóan được. Mọi việc sẽ do Linh nhi quyết định.” Vương Băng nói. Ta đối với hắn thật hết thuốc chữa…
“ Tài năng không thể phân định như thế!” Vừa hay chúng ta nhìn thấy Vũ Minh. Gia tộc Biền tại Trung Hoa rất có danh tiếng.
Vũ Minh đi tới nhìn nhìn Linh nhi, bởi vì Linh nhi và Vũ Dung thường xuyên gặp nhau nên hắn cũng đã sớm biết Linh nhi.
“ Tốt rồi, Vũ Minh sẽ làm trọng tài cho chúng ta.” Vũ Minh bình thường rất công bằng, hắn phán định chúng ta đều khâm phục. Vũ Dung phía sau cũng đã tới, biết chúng ta sắp tỷ thí cũng muốn tham gia chấm điểm. Đương nhiên chúng ta không đồng ý.
Đột nhiên tòan bộ ngọn đèn trong đại sảnh tắt hết, chỉ còn vài luồng sáng trắng chiếu lên sân khấu. Người chủ trì buổi lễ cũng đã bắt đầu đi ra, nam mặc quần áo Tây trang, nữ mặc váy màu lam. Lễ hội bắt đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.