Chương 3
Hình Diệu Diệu
22/11/2022
_______
3.
Sau đó, mỗi lần đi gặp hoàng thượng đều có thể nhìn thấy Vương Diên. Hay thật lòng mà nói, để nhìn kĩ những dáng vẻ khác nhau của Vương Diên, bất kể nắng mưa phong ba bão táp, có chuyện gì hay không, ta đều đến tìm hoàng huynh.
Hoặc mài mực cho huynh ấy, hoặc chơi cờ với huynh ấy.
Cửa sổ chạm khắc của Càn Thanh Cung đều là giấy dán, thỉnh thoảng nhìn lên có thể nhìn thấy khung cảnh các lang quân đứng thẳng tắp như một hàng tre.
Dần dần, ta ghi nhớ vóc dáng của Vương Diên, ghi nhớ đôi vai cuồn cuộn cơ bắp của Vương Diên, ghi nhớ cả thói quen quay đầu sang trái của Vương Diên.
Thỉnh thoảng hoàng thưởng còn lệnh cho Vương Diên hầu hạ ngay trước bàn, mà những lúc đó miệng ta lại càng trở nên ngọt ngào hơn.
Cho đến một ngày, thái hậu kéo ta lại nói rằng, các phi tần trong hậu cung đều phàn nàn với bà ấy rằng: "Công chúa và hoàng thượng là huynh muội rất thân thiết, nhưng công chúa đến Cung Càn Thanh quá thường xuyên nên bọn họ không có cơ hội để gặp gỡ."
Thái hậu vì vậy mà đau đầu nhức óc:
“Là mấy năm nay ai gia bất cẩn quá, đều muốn giữ con ở bên cạnh, lại không thu xếp chuyện gia đình cho con.”
Nghe đến đây ta sững người.
Nghĩ đến lời nói khó hiểu của Thẩm Thúc Ngân, nghĩ đến ánh mắt sâu thẳm của Vương Diên, sau khi nuốt nước miếng, trong lòng ta đột nhiên trở nên do dự: "Nhi thần cho rằng Vương bảng nhãn cũng không tệ."
Ngay khi nói xong, ta nghĩ mình sẽ phải quỳ một lúc nên ta đã quỳ xuống trước.
Ngày thường ta quen với việc nói năng lỗ mãng, nên khi nói ra những lời này, ta không hề xấu hổ chút nào.
Nhưng mà khi nói ra những lời này trong lòng lại có chút dậy sóng, khác hẳn với ngày thường.
“Con đang đùa với ai gia sao?” Thái hậu mơ hồ hỏi.
Trong điện yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Ta có thể nghe thấy rõ sự yên tĩnh của bản thân.
“Nhi thần không dám, hôn nhân đại sự con không dám làm chủ, nhưng nhi thần dám cả gan xin người ân điển này, thật lòng là vì con đã phải lòng Vương Diên từ lâu.”
“Phải lòng từ lâu? Con đã nói chuyện với Vương Diên bao nhiêu lần rồi.”
Sau đó thái hậu im lặng một lúc, dường như đã hiểu tại sao vài tháng qua ta thường lui tới Càn Thanh Cung.
Một lúc lâu sau, thái hậu thử dài một hơi: "Con về phủ suy nghĩ kĩ đi, hôn sự của con ai gia tự có sắp xếp."
Vừa nghe tin đó, ta tưởng rằng thái hậu sẽ không đồng ý nhưng thật ra là đang muốn giấu chuyện hòa thân, ta liền vội vàng quỳ xuống, ngẩng đầu lên nhìn thái hậu:
“Nương nương muốn gửi con đi để hòa thân sao?”
Ánh mắt thái hậu hơi lóe lên: “Nếu thật là như vậy, Văn Huệ, con có muốn đi không?”
Vốn dĩ ta muốn nắm lấy tay thái hậu nhưng lại khựng lại: “Mọi người đều nói khi nhà vua khởi binh thì sẽ chuẩn bị quân đội vũ khí rồi sẽ cùng thần tử ra trận. Chỉ là từ trước đến nay dù chỉ là có một cơ hội nhỏ nhoi cũng không ai muốn để cho chồng con mình phải đi ra chiến trường. Đều là những người có cha mẹ yêu thương, nhưng nói thật thì con chẳng bận tâm gì cả.”
Những lời này vừa mâu thuẫn lại có chút đáng thương, đúng như dự đoán đã làm cho thái hậu chốc chốc lại khóc, chốc chốc lại cau mày.
Cuối cùng ta gượng cười nói: “Hoàng huynh và nương nương muốn con đi thì tất nhiên con phải đi rồi.”
Sau khi về phủ công chúa, ba ngày của ta trôi qua trong vô thức
Bởi vì ta vô tình nhớ ra năm ngoái ta và Thẩm Thúc Ngân cùng nhau chôn một vò rượu ở sân sau, sau khi bất chấp lời khuyên của nhũ mẫu để đào lên, kết quả là đã say khướt tận ba ngày liền.
Trong cơn mộng mị, dường như ta đã nhìn thấy Thẩm Thúc Thần, người mà ta hận sắt không thể rèn thành gang. Ta vỗ tay hét lớn: “Ta say đến mức buồn ngủ quá rồi, mời đi.”
Bà cô à, trưởng công chúa à, Yến Yến à. Thẩm Thúc Ngân gọi ta bằng nhiều tên khác nhau, chỉ đến khi xác định mặt ta có thể nhìn rõ được thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ta đã dặn đi dặn lại rồi, xin người đừng chọc giận đến Vương Diên, như vậy người sẽ tốt hơn.”
“Người biết không, tiểu Hàn Vương của Bắc Yến là tâm phúc của thái hậu, vài năm trước đã cầu thân trưởng công chúa Văn Huệ, hoàng thượng và thái hậu đã phải mất rất nhiều thời gian để ngăn cản chuyện đó. Vương Diên là ai chứ? Vương Diên giống như tổ phụ của mình, có mối thù với Bắc Yến, hai nước có thể hợp tác với nhau nhưng mối thù thì sẽ không bị mất đi
Nếu như lúc này người gả cho Vương Diên làm thê." Thẩm Thúc Ngân thở dài, "Thì chẳng khác nào vả vào mặt Bắc Yến."
Ta nghe thấy vậy lúc đầu rất tức giận.
Tất cả đều là do Thẩm Thúc Ngân, vì lời nói của hắn mà làm ta lo lắng mấy ngày liền.
"Nếu không phải vì lo chuyện hòa thân, muốn sớm tiến cử Vương Diên đến trấn giữ Tây Bắc thì bổn cung cũng đã không bất cẩn mà động lòng với hắn."
Nhưng tiếc là, rượu đã rót đầy.
Ta vừa định nói, liền không ngừng uống rượu, đến nước mắt cũng trào ra.
Mặc dù ta lâu nay ngu dốt, chậm chạp nhưng cũng có thể hiểu được chuyện quốc gia đại sự, hiểu được những lời của Thẩm Thúc Ngân không phải không có lý.
Thẩm Thúc Ngân đang nép ở một bên, trên mặt hiện rõ sự ghét bỏ, nhưng vẫn gượng ép đưa cho ta chiếc khăn tay sạch.
Ta bật khóc nức nở: “Làm sao đây, Thẩm Thúc Ngân, bổn cung thế này…”
Một lúc lâu sau ta mới cuống quýt nói: “Ngươi phải tìm cho ta một lang quân mới.”
Chút đồng cảm vốn có của Thẩm Thúc Ngân đột nhiên biến mất không chút dấu vết, hắn trợn to hai mắt: “Nghe nói văn trạng nguyên tôn quý nho nhã, là một nhân tài xuất chúng, thần sẽ giữ hắn lại cho người.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thúc Ngân hơi biến sắc, làm ta cũng bật cười theo.
Nhưng trong thâm tâm ta biết trong mười tám năm đầu đời, ta đã nhìn thấy vô số pháo hoa trong tết nguyên tiêu ở kinh thành, dưới đèn hoa rực rỡ nhìn thấy vô số lang quân thanh lịch nhã nhặn, nhưng trước khi gặp Vương Diên, ta chưa từng động lòng với bất kì ai.
Thiết thụ khai hoa khó, khó ở chỗ lần sau sẽ không nở hoa nữa.
Ta thực sự đã không thể đóng cửa trái tim lâu hơn nữa.
Hơn mười ngày sau, vào ngày trời mưa to dữ dội, vị thái giám bên cạnh thái hậu tươi cười đến phủ công chúa, nói: "Thái hậu triệu công chúa vào cung."
"Để làm gì?" Ta mỉm cười nhìn tên thái giám.
"Chọn phò mã."
Lúc ấy chuẩn bị đi, mặt ta tối sầm lại, hận không thể lập tức bị bệnh.
Trong ba ngày tiếp theo, ta bị Thái hậu nhốt trong cung, buộc phải đọc lý lịch của hơn chục thanh niên tuấn tú, thậm chí có cả Thẩm Thúc Ngân. Ta e rằng thái hậu từ khi trở thành góa phụ đã rất cô đơn, bà ấy rất quen thuộc với gia cảnh và tính cách của từng người này.
Ví dụ, bà ấy có thể chỉ vào ba chữ của Thẩm Thúc Ngân, nói rõ ràng, minh bạch về những chuyện khi xưa, đến ba tuổi hắn đến chơi, sáu tuổi học cùng hoàng tử, còn gãy răng cửa năm chín tuổi do xảy ra sự cố nhỏ.
Vừa ăn hạt dẻ nướng, trong lòng vừa cảm thấy tiếc nuối vì nam nhân ngoại tộc không được vào cung.
Nếu Thẩm Thúc Ngân có thể tận tai nghe thấy lời thái hậu nói, hắn nhất định sẽ xấu hổ chết mất, triều đình có thêm một vị trung thần nữa.
Vì ta luôn công bằng, giữ thái độ có cũng được không cũng được, ngoại trừ việc quắc mắt coi khinh Thẩm Thúc Ngân thì hoàn toàn không yêu thích những người phía sau, thái hậu quên mất bản thân ưng ý vị lang quân nào nên ngày mai phải phân biệt kĩ càng.
Đối với kết quả ngày hôm nay ta khá hài lòng.
Trong ánh chiều tà, ta bằng lòng mãn nguyện trở về phủ, nhưng xe ngựa lại dừng ở ngoài cổng hoàng cung.
"Sao thế?" Khi ta sắp lên cơn, giọng nói hoảng hốt, yếu ớt của nhũ mẫu truyền đến:
"Là, là, là..."
“Là cái gì mà là.”
Không nhận được câu trả lời, ta chỉ đành vén rèm nhìn người ngồi trên ngựa phía trước.
“Là Vương Diên.”
Quả thực sự là vị khách không mời mà đến.
Vương Diên cưỡi trên lưng ngựa, đằng sau là hoàng cung nguy nga lộng lẫy.
Ánh hoàng hôn đỏ rực hất lên người hắn, khác hẳn với khí chất thê lương của một người con trai đa tình Thẩm Thúc Ngân, đôi mắt Vương Diên được ánh sáng yếu ớt của mặt trời sắp lặn phản chiếu, còn mang theo gió lạnh của An Tây.
Ta chợt nhớ lại, ngày hôm ấy trong vườn Thượng Uyển, lúc hắn đến gần, hình như còn mang theo hương vị Hoàng Sa.
Tim ta như ngừng đập, nhưng may mắn thay, mồm miệng ta vẫn lanh lợi: "Ngươi từ đâu đến?"
"Cung Càn Thanh."
Vương Diên dừng một chút, không biết ánh mắt sao lại như thế, có vẻ đặc biệt u ám, "Người gần đây vào cung, tại sao không đến Càn Thanh cung?"
Đối với những người khác như thế này không cần vòng vo, không cần ta phải mở miệng nhũ mẫu cũng mắng cho vài câu.
Nhưng nghĩ tới con dao của Vương Diên làm cho nhũ mẫu giật mình, nhũ mẫu lúc này lại im thin thít, trong lòng ta thầm mắng nhũ mẫu không đáng tin chút nào.
"Đúng là tiếng dữ đồn xa, chuyện thái hậu tuyển phò mã cho ta ai ai cũng biết." Từ khi Vương Diên ngày ngày ra vào Càn Thanh cung, hắn luôn có thể nghe thấy lời đồn thổi phong phanh từ đám nô tài.
Phiền, rất phiền.
Thời khắc này, ta đang cố thuyết phục bản thân rằng nữ nhi lớn rồi thì phải gả đi, cưới ai cũng như nhau, đều là chuyện chồng con, sao tự nhiên Vương Diên lại nhảy ra trước mặt ta.
Trêu ghẹo, chỉ là trêu ghẹo mà thôi.
Để ngăn chặn hành vi này của một cách triệt để, ta chỉ đơn giản là đập vỡ cái hũ, ném nó đi.
"Bởi vì bổn cung gần đây rất bận, bận ở kinh thành chọn phò mã, mỗi ngày đều mệt đến cạn kiệt sức lực. Nếu ngài không có việc gì khác, chúng ta đi trước đây."
Vương Diên nghe thấy lời ta nói liền mím môi, cặp lông mày mạnh mẽ như Ngụy Bắc Thần lập tức cau lại.
Nhưng không ngờ hắn vẫn kiên trì.
“Vậy người có thích không?”
Aaaaa
Đôi mắt Vương Diên vẫn nhìn thẳng vào ta: "Người đã chọn được ai vừa ý chưa?"
Đúng là được đằng chân lấn đằng đầu.
Ta tự đáy lòng cảm thấy bùi ngùi, bàn tay bị kẹt dưới ống tay áo hoàn toàn không có tiền đồ gì mà run lên bần bật. Vào lúc đó, ta thực sự muốn gác lại những mối quan hệ về lợi ích mà Thẩm Thúc Ngân đã nói, rồi nói với Vương Diên rằng: Không cần chọn, lúc này người đó đang ở trước mặt ta.
Nhưng thật đáng tiếc mọi dũng khí của ta đều bị người nhũ mẫu giả câm giả điếc xua tan.
Bà ấy tuy sợ hãi nhưng vẫn giả bộ uy nghiêm mà trách móc: "To gan! Sao ngươi không nghe lệnh của trưởng công chúa mà tránh ra!"
Quyền uy nằm trong ba từ “trưởng công chúa” bất giác vai ta không thể gánh vác được.
Ta chỉ biết quay mặt đi và gật đầu một cách yếu ớt, để chứng tỏ rằng nhũ mẫu nhất định không phải đang làm theo mệnh lệnh của ta.
"Hoá ra là vậy."
Vương Diên vừa dứt lời, ta đã thấy hắn nhanh chóng giơ tay lên ném một vật gì đó về phía trước xe ngựa. Lực ném lớn đến mức vật bật ra khỏi xe hai lần.
Khi nhìn kỹ hơn, mặt ta đột nhiên tái đi.
Đó chính là lưỡi dao nhỏ mà lần trước gần như cứa vào cổ ta.
"Vương Diên, ngươi có ý gì! Ngươi muốn giết ta hết lần này tới lần khác sao?" Ta ôm ngực, sợ tới mức muốn bật khóc: "Chờ bổn cung chết rồi mới đến tạ tội à."
“Lần này, không phải là hành thích.”
Vương Diên có vẻ sợ hãi trước phản ứng của ta, ngẩn người một lát lại tiếp tục nói.
“Đây là tín vật.”
Không hiểu vì sao Vương Diên lại như thế nữa.
Sau đó, ta đột nhiên nhận ra chuyện này không đơn giản, bởi vì lần này không cần nhũ mẫu vạch trần, ta có thể thấy rõ ràng tai Vương Diên đã đỏ bừng lên.
3.
Sau đó, mỗi lần đi gặp hoàng thượng đều có thể nhìn thấy Vương Diên. Hay thật lòng mà nói, để nhìn kĩ những dáng vẻ khác nhau của Vương Diên, bất kể nắng mưa phong ba bão táp, có chuyện gì hay không, ta đều đến tìm hoàng huynh.
Hoặc mài mực cho huynh ấy, hoặc chơi cờ với huynh ấy.
Cửa sổ chạm khắc của Càn Thanh Cung đều là giấy dán, thỉnh thoảng nhìn lên có thể nhìn thấy khung cảnh các lang quân đứng thẳng tắp như một hàng tre.
Dần dần, ta ghi nhớ vóc dáng của Vương Diên, ghi nhớ đôi vai cuồn cuộn cơ bắp của Vương Diên, ghi nhớ cả thói quen quay đầu sang trái của Vương Diên.
Thỉnh thoảng hoàng thưởng còn lệnh cho Vương Diên hầu hạ ngay trước bàn, mà những lúc đó miệng ta lại càng trở nên ngọt ngào hơn.
Cho đến một ngày, thái hậu kéo ta lại nói rằng, các phi tần trong hậu cung đều phàn nàn với bà ấy rằng: "Công chúa và hoàng thượng là huynh muội rất thân thiết, nhưng công chúa đến Cung Càn Thanh quá thường xuyên nên bọn họ không có cơ hội để gặp gỡ."
Thái hậu vì vậy mà đau đầu nhức óc:
“Là mấy năm nay ai gia bất cẩn quá, đều muốn giữ con ở bên cạnh, lại không thu xếp chuyện gia đình cho con.”
Nghe đến đây ta sững người.
Nghĩ đến lời nói khó hiểu của Thẩm Thúc Ngân, nghĩ đến ánh mắt sâu thẳm của Vương Diên, sau khi nuốt nước miếng, trong lòng ta đột nhiên trở nên do dự: "Nhi thần cho rằng Vương bảng nhãn cũng không tệ."
Ngay khi nói xong, ta nghĩ mình sẽ phải quỳ một lúc nên ta đã quỳ xuống trước.
Ngày thường ta quen với việc nói năng lỗ mãng, nên khi nói ra những lời này, ta không hề xấu hổ chút nào.
Nhưng mà khi nói ra những lời này trong lòng lại có chút dậy sóng, khác hẳn với ngày thường.
“Con đang đùa với ai gia sao?” Thái hậu mơ hồ hỏi.
Trong điện yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Ta có thể nghe thấy rõ sự yên tĩnh của bản thân.
“Nhi thần không dám, hôn nhân đại sự con không dám làm chủ, nhưng nhi thần dám cả gan xin người ân điển này, thật lòng là vì con đã phải lòng Vương Diên từ lâu.”
“Phải lòng từ lâu? Con đã nói chuyện với Vương Diên bao nhiêu lần rồi.”
Sau đó thái hậu im lặng một lúc, dường như đã hiểu tại sao vài tháng qua ta thường lui tới Càn Thanh Cung.
Một lúc lâu sau, thái hậu thử dài một hơi: "Con về phủ suy nghĩ kĩ đi, hôn sự của con ai gia tự có sắp xếp."
Vừa nghe tin đó, ta tưởng rằng thái hậu sẽ không đồng ý nhưng thật ra là đang muốn giấu chuyện hòa thân, ta liền vội vàng quỳ xuống, ngẩng đầu lên nhìn thái hậu:
“Nương nương muốn gửi con đi để hòa thân sao?”
Ánh mắt thái hậu hơi lóe lên: “Nếu thật là như vậy, Văn Huệ, con có muốn đi không?”
Vốn dĩ ta muốn nắm lấy tay thái hậu nhưng lại khựng lại: “Mọi người đều nói khi nhà vua khởi binh thì sẽ chuẩn bị quân đội vũ khí rồi sẽ cùng thần tử ra trận. Chỉ là từ trước đến nay dù chỉ là có một cơ hội nhỏ nhoi cũng không ai muốn để cho chồng con mình phải đi ra chiến trường. Đều là những người có cha mẹ yêu thương, nhưng nói thật thì con chẳng bận tâm gì cả.”
Những lời này vừa mâu thuẫn lại có chút đáng thương, đúng như dự đoán đã làm cho thái hậu chốc chốc lại khóc, chốc chốc lại cau mày.
Cuối cùng ta gượng cười nói: “Hoàng huynh và nương nương muốn con đi thì tất nhiên con phải đi rồi.”
Sau khi về phủ công chúa, ba ngày của ta trôi qua trong vô thức
Bởi vì ta vô tình nhớ ra năm ngoái ta và Thẩm Thúc Ngân cùng nhau chôn một vò rượu ở sân sau, sau khi bất chấp lời khuyên của nhũ mẫu để đào lên, kết quả là đã say khướt tận ba ngày liền.
Trong cơn mộng mị, dường như ta đã nhìn thấy Thẩm Thúc Thần, người mà ta hận sắt không thể rèn thành gang. Ta vỗ tay hét lớn: “Ta say đến mức buồn ngủ quá rồi, mời đi.”
Bà cô à, trưởng công chúa à, Yến Yến à. Thẩm Thúc Ngân gọi ta bằng nhiều tên khác nhau, chỉ đến khi xác định mặt ta có thể nhìn rõ được thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ta đã dặn đi dặn lại rồi, xin người đừng chọc giận đến Vương Diên, như vậy người sẽ tốt hơn.”
“Người biết không, tiểu Hàn Vương của Bắc Yến là tâm phúc của thái hậu, vài năm trước đã cầu thân trưởng công chúa Văn Huệ, hoàng thượng và thái hậu đã phải mất rất nhiều thời gian để ngăn cản chuyện đó. Vương Diên là ai chứ? Vương Diên giống như tổ phụ của mình, có mối thù với Bắc Yến, hai nước có thể hợp tác với nhau nhưng mối thù thì sẽ không bị mất đi
Nếu như lúc này người gả cho Vương Diên làm thê." Thẩm Thúc Ngân thở dài, "Thì chẳng khác nào vả vào mặt Bắc Yến."
Ta nghe thấy vậy lúc đầu rất tức giận.
Tất cả đều là do Thẩm Thúc Ngân, vì lời nói của hắn mà làm ta lo lắng mấy ngày liền.
"Nếu không phải vì lo chuyện hòa thân, muốn sớm tiến cử Vương Diên đến trấn giữ Tây Bắc thì bổn cung cũng đã không bất cẩn mà động lòng với hắn."
Nhưng tiếc là, rượu đã rót đầy.
Ta vừa định nói, liền không ngừng uống rượu, đến nước mắt cũng trào ra.
Mặc dù ta lâu nay ngu dốt, chậm chạp nhưng cũng có thể hiểu được chuyện quốc gia đại sự, hiểu được những lời của Thẩm Thúc Ngân không phải không có lý.
Thẩm Thúc Ngân đang nép ở một bên, trên mặt hiện rõ sự ghét bỏ, nhưng vẫn gượng ép đưa cho ta chiếc khăn tay sạch.
Ta bật khóc nức nở: “Làm sao đây, Thẩm Thúc Ngân, bổn cung thế này…”
Một lúc lâu sau ta mới cuống quýt nói: “Ngươi phải tìm cho ta một lang quân mới.”
Chút đồng cảm vốn có của Thẩm Thúc Ngân đột nhiên biến mất không chút dấu vết, hắn trợn to hai mắt: “Nghe nói văn trạng nguyên tôn quý nho nhã, là một nhân tài xuất chúng, thần sẽ giữ hắn lại cho người.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thúc Ngân hơi biến sắc, làm ta cũng bật cười theo.
Nhưng trong thâm tâm ta biết trong mười tám năm đầu đời, ta đã nhìn thấy vô số pháo hoa trong tết nguyên tiêu ở kinh thành, dưới đèn hoa rực rỡ nhìn thấy vô số lang quân thanh lịch nhã nhặn, nhưng trước khi gặp Vương Diên, ta chưa từng động lòng với bất kì ai.
Thiết thụ khai hoa khó, khó ở chỗ lần sau sẽ không nở hoa nữa.
Ta thực sự đã không thể đóng cửa trái tim lâu hơn nữa.
Hơn mười ngày sau, vào ngày trời mưa to dữ dội, vị thái giám bên cạnh thái hậu tươi cười đến phủ công chúa, nói: "Thái hậu triệu công chúa vào cung."
"Để làm gì?" Ta mỉm cười nhìn tên thái giám.
"Chọn phò mã."
Lúc ấy chuẩn bị đi, mặt ta tối sầm lại, hận không thể lập tức bị bệnh.
Trong ba ngày tiếp theo, ta bị Thái hậu nhốt trong cung, buộc phải đọc lý lịch của hơn chục thanh niên tuấn tú, thậm chí có cả Thẩm Thúc Ngân. Ta e rằng thái hậu từ khi trở thành góa phụ đã rất cô đơn, bà ấy rất quen thuộc với gia cảnh và tính cách của từng người này.
Ví dụ, bà ấy có thể chỉ vào ba chữ của Thẩm Thúc Ngân, nói rõ ràng, minh bạch về những chuyện khi xưa, đến ba tuổi hắn đến chơi, sáu tuổi học cùng hoàng tử, còn gãy răng cửa năm chín tuổi do xảy ra sự cố nhỏ.
Vừa ăn hạt dẻ nướng, trong lòng vừa cảm thấy tiếc nuối vì nam nhân ngoại tộc không được vào cung.
Nếu Thẩm Thúc Ngân có thể tận tai nghe thấy lời thái hậu nói, hắn nhất định sẽ xấu hổ chết mất, triều đình có thêm một vị trung thần nữa.
Vì ta luôn công bằng, giữ thái độ có cũng được không cũng được, ngoại trừ việc quắc mắt coi khinh Thẩm Thúc Ngân thì hoàn toàn không yêu thích những người phía sau, thái hậu quên mất bản thân ưng ý vị lang quân nào nên ngày mai phải phân biệt kĩ càng.
Đối với kết quả ngày hôm nay ta khá hài lòng.
Trong ánh chiều tà, ta bằng lòng mãn nguyện trở về phủ, nhưng xe ngựa lại dừng ở ngoài cổng hoàng cung.
"Sao thế?" Khi ta sắp lên cơn, giọng nói hoảng hốt, yếu ớt của nhũ mẫu truyền đến:
"Là, là, là..."
“Là cái gì mà là.”
Không nhận được câu trả lời, ta chỉ đành vén rèm nhìn người ngồi trên ngựa phía trước.
“Là Vương Diên.”
Quả thực sự là vị khách không mời mà đến.
Vương Diên cưỡi trên lưng ngựa, đằng sau là hoàng cung nguy nga lộng lẫy.
Ánh hoàng hôn đỏ rực hất lên người hắn, khác hẳn với khí chất thê lương của một người con trai đa tình Thẩm Thúc Ngân, đôi mắt Vương Diên được ánh sáng yếu ớt của mặt trời sắp lặn phản chiếu, còn mang theo gió lạnh của An Tây.
Ta chợt nhớ lại, ngày hôm ấy trong vườn Thượng Uyển, lúc hắn đến gần, hình như còn mang theo hương vị Hoàng Sa.
Tim ta như ngừng đập, nhưng may mắn thay, mồm miệng ta vẫn lanh lợi: "Ngươi từ đâu đến?"
"Cung Càn Thanh."
Vương Diên dừng một chút, không biết ánh mắt sao lại như thế, có vẻ đặc biệt u ám, "Người gần đây vào cung, tại sao không đến Càn Thanh cung?"
Đối với những người khác như thế này không cần vòng vo, không cần ta phải mở miệng nhũ mẫu cũng mắng cho vài câu.
Nhưng nghĩ tới con dao của Vương Diên làm cho nhũ mẫu giật mình, nhũ mẫu lúc này lại im thin thít, trong lòng ta thầm mắng nhũ mẫu không đáng tin chút nào.
"Đúng là tiếng dữ đồn xa, chuyện thái hậu tuyển phò mã cho ta ai ai cũng biết." Từ khi Vương Diên ngày ngày ra vào Càn Thanh cung, hắn luôn có thể nghe thấy lời đồn thổi phong phanh từ đám nô tài.
Phiền, rất phiền.
Thời khắc này, ta đang cố thuyết phục bản thân rằng nữ nhi lớn rồi thì phải gả đi, cưới ai cũng như nhau, đều là chuyện chồng con, sao tự nhiên Vương Diên lại nhảy ra trước mặt ta.
Trêu ghẹo, chỉ là trêu ghẹo mà thôi.
Để ngăn chặn hành vi này của một cách triệt để, ta chỉ đơn giản là đập vỡ cái hũ, ném nó đi.
"Bởi vì bổn cung gần đây rất bận, bận ở kinh thành chọn phò mã, mỗi ngày đều mệt đến cạn kiệt sức lực. Nếu ngài không có việc gì khác, chúng ta đi trước đây."
Vương Diên nghe thấy lời ta nói liền mím môi, cặp lông mày mạnh mẽ như Ngụy Bắc Thần lập tức cau lại.
Nhưng không ngờ hắn vẫn kiên trì.
“Vậy người có thích không?”
Aaaaa
Đôi mắt Vương Diên vẫn nhìn thẳng vào ta: "Người đã chọn được ai vừa ý chưa?"
Đúng là được đằng chân lấn đằng đầu.
Ta tự đáy lòng cảm thấy bùi ngùi, bàn tay bị kẹt dưới ống tay áo hoàn toàn không có tiền đồ gì mà run lên bần bật. Vào lúc đó, ta thực sự muốn gác lại những mối quan hệ về lợi ích mà Thẩm Thúc Ngân đã nói, rồi nói với Vương Diên rằng: Không cần chọn, lúc này người đó đang ở trước mặt ta.
Nhưng thật đáng tiếc mọi dũng khí của ta đều bị người nhũ mẫu giả câm giả điếc xua tan.
Bà ấy tuy sợ hãi nhưng vẫn giả bộ uy nghiêm mà trách móc: "To gan! Sao ngươi không nghe lệnh của trưởng công chúa mà tránh ra!"
Quyền uy nằm trong ba từ “trưởng công chúa” bất giác vai ta không thể gánh vác được.
Ta chỉ biết quay mặt đi và gật đầu một cách yếu ớt, để chứng tỏ rằng nhũ mẫu nhất định không phải đang làm theo mệnh lệnh của ta.
"Hoá ra là vậy."
Vương Diên vừa dứt lời, ta đã thấy hắn nhanh chóng giơ tay lên ném một vật gì đó về phía trước xe ngựa. Lực ném lớn đến mức vật bật ra khỏi xe hai lần.
Khi nhìn kỹ hơn, mặt ta đột nhiên tái đi.
Đó chính là lưỡi dao nhỏ mà lần trước gần như cứa vào cổ ta.
"Vương Diên, ngươi có ý gì! Ngươi muốn giết ta hết lần này tới lần khác sao?" Ta ôm ngực, sợ tới mức muốn bật khóc: "Chờ bổn cung chết rồi mới đến tạ tội à."
“Lần này, không phải là hành thích.”
Vương Diên có vẻ sợ hãi trước phản ứng của ta, ngẩn người một lát lại tiếp tục nói.
“Đây là tín vật.”
Không hiểu vì sao Vương Diên lại như thế nữa.
Sau đó, ta đột nhiên nhận ra chuyện này không đơn giản, bởi vì lần này không cần nhũ mẫu vạch trần, ta có thể thấy rõ ràng tai Vương Diên đã đỏ bừng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.