Chương 99: Khóc như mưa
Linh Linh Cửu
03/09/2018
Long gia Xích Hỏa trấn.
Vương Vũ Âm nhận được Lôi Đình Quả ngàn năm mà Long Ngạo đưa tới, ngày thứ ba đã tỉnh lại.
Nhìn thấy Vương Vũ Âm tỉnh lại, tất cả mọi người đều vui mừng không thôi, tuy nhiên lúc này, một cao thủ cường đại thần bí xuất hiện tại Long gia.
Một lão bà bà tóc trắng, chống quải trượng(*), mặt mũi đầy nếp nhăn, đi một bước run một cái, dường như một trận gió cũng có thể thổi bay.
Vương Vũ Âm nhìn thấy lão bà bà, sắc mặt nàng trở nên vui vẻ, khom mình hành lễ nói:
"Sư phụ."
"Hừ, ngươi còn biết ta là sư phụ ngươi à?"
"Sư phụ."
Vương Vũ Âm khúm núm, đối với Đại sư phụ thần bí này, Vương Vũ Âm cho tới nay đều có chút e ngại, nhất là lần trước, nàng tự ý rời khỏi sư phụ của mình.
Sắc mặt lão bà bà có chút âm lãnh, hừ lạnh một tiếng, nói ra:
"Ta cũng không biết, tiểu tử thối kia rốt cuộc có chỗ nào tốt mà ngươi rõ ràng buông bỏ công pháp tu luyện mười năm."
"Sư phụ, thực xin lỗi."
Thở dài một tiếng thật sâu, lão bà bà bỗng nhiên nói ra:
“Chuyện của ngươi ta đã biết rõ, cứ cho là kẻ này trọng tình trọng nghĩa, ta tạm thời buông tha cho hắn. Vũ Âm, vi sư lần này đến đây chủ yếu là chuẩn bị mang theo ngươi rời khỏi Xích Hỏa trấn."
Vương Vũ Âm chấn động, nàng chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi Xích Hỏa trấn, rời khỏi Long Ngạo.
Nhìn thấy Vũ Âm ấp úng, lão bà bà lại một lần nữa hừ một tiếng, nói ra:
"Vũ Âm, nếu ngươi không theo ta đi, còn tùy hứng như lần trước ta lập tức giết Long Ngạo."
"Sư phụ, đừng."
"Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc có theo ta đi không?"
Trong nội tâm Vương Vũ Âm biết rất rõ, vị sư phụ này của mình chắn chắn là người nói được thì làm được, nếu mình không đáp ứng, sư phụ thực sự sẽ giết Long Ngạo.
Vạn bất đắc dĩ, Vương Vũ Âm gật gật đầu, đáp ứng nói:
"Sư phụ, con đi với người, nhưng người phải đáp ứng con, mặc kệ thế nào con cũng không muốn tiếp tục tu luyện môn công pháp kia."
“Vì tiểu tử thối kia à?"
"Con đã từng hứa với huynh ấy, cho nên cho dù có chết con cũng sẽ không tu luyện nữa, xin sư phụ thông cảm."
"Được rồi, nhưng lần này Vũ Âm ngươi theo ta rời khỏi, ngắn thì ba năm, lâu là mười năm đều không được phép quay về, nhưng ngươi có thể yên tâm, lần này vi sư sẽ mang ngươi đến một nơi, lúc mà Long Ngạo gặp lại ngươi thì ngươi đã bước vào trong hàng ngũ cao thủ đỉnh cấp rồi."
Chất phác gật gật đầu, Vương Vũ Âm đối với cao thủ đỉnh cấp căn bản không có chút hứng thú nào, nhưng nàng vẫn nói ra:
"Cảm ơn sư phụ."
"Chúng ta đi thôi."
"Sư phụ, con muốn viết cho Long Ngạo một lá thư."
"Không được, việc này ta sẽ nói cho Long gia, đi."
Mặc kệ Vương Vũ Âm có nguyện ý hay không, lão bà bà kéo tay nàng đi, lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Sau một khắc, tin tức đã đến được Long Hạo Thạch gia chủ của Long gia, Vương Vũ Âm bị một vị cao thủ thần bí mang đi, trong nội tâm mặc dù có một vạn không muốn, nhưng hữu tâm vô lực, nói không chừng vị này cao thủ thần bí có thể là sư phụ của Vương Vũ Âm, chỉ cần là thực lực cũng không phải là người mà Long gia có thể so sánh.
Trong sơn động thần bí ở rừng rậm Lôi Đình.
Bị đĩa quay hình tròn công kích không ngừng, cuối cùng rơi vào đường cùng, Long Ngạo mang theo Ngạo Tuyết bay thẳng đến hoa văn trên vách tường đánh tới, căn bản dọa Ngạo Tuyết đến không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ Xú tiểu tử bị đuổi giết đến ngốc rồi sao?
Hai mắt nhắm chặt lại, lúc này Ngạo Tuyết cho là hai người họ sẽ bị đập đầu rơi máu chảy, đột nhiên một màn thần khí xuất hiện, hai người không chỉ không gặp trở ngại, ngược lại còn chợt lóe lên, vách tường phía trước lập tức biến mất.
"Xú tiểu tử, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"
Không có trở ngại như trong tưởng tượng, đột nhiên mở hai mắt ra, vẻ mặt Ngạo Tuyết ngạc nhiên, bởi vì bọn họ đã xuyên qua vách tường đi vào trong một thạch thất, có một cái giường lớn, một cái bàn, một cái ghế, nhất là còn có một bức tranh treo trên vách tường, đặc biệt thu hút ánh mắt chú ý của người khác.
"Vô tận huyết hải đồ?"
Còn không đợi Long Ngạo trả lời, Ngạo Tuyết nhìn thấy bức tranh treo trên vách tường, đột nhiên vọt về phía đó, nhưng lại bị Long Ngạo trực tiếp ôm lại, giọng cực kỳ ngưng trọng nói:
“Ngạo Tuyết, bình tĩnh một chút, chớ vội."
"Xú tiểu tử, vì sao ngươi ngăn cản ta?"
Ngạo Tuyết rất là kích động, mười hai bộ hoa văn vừa rồi nàng đều không cảm nhận ra bất cứ khí tức gì, bây giờ Vô tận huyết hải đồ ngay trước mắt, chẳng lẽ lại lựa chọn bỏ qua sao?
"Ngạo Tuyết, nếu ta đoán không nhầm, bức Vô tận huyết hải đồ này nhất định có công kích chi lực(*), ngươi xem đây."
Long Ngạo từ trong lòng ngực lấy ra một mai kim tệ ném về phía Vô tận huyết hải đồ trên vách tường, còn chưa đụng vào đã bị huyết quang từ trên Vô tận huyết hải đồ bắn trúng, kim tệ lập tức hóa thành hư vô. Nhìn thấy tình huống này Ngạo Tuyết chấn động, rốt cuộc biết vì sao Long Ngạo phải ngăn mình lại.
"Ngạo Tuyết, ngươi thử xem xem, huyết mạch của ngươi phải chăng có thể câu thông bức Vô tận huyết hải đồ này."
Gật gật đầu, Ngạo Tuyết đương nhiên biết rõ ý tứ của Long Ngạo, nàng đi đến nơi cách Vô tận huyết hải đồ khoảng hai mét thì dừng lại, hít thở sâu một hơi, ngay sau đó huyết mạch trong cơ thể nàng cuồn cuộn, thử câu thông Vô tận huyết hải đồ.
Vẻn vẹn mấy giây, sắc mặt Ngạo Tuyết vô cùng mừng rỡ, gật gật đầu kích động nói ra:
"Huyết mạch của ta cảm nhận được tiếng kêu gọi bên trong Vô tận huyết hải đồ, thật sự là quá tốt, quá tốt."
Câu thông?
Long Ngạo không cảm thấy hưng phấn chút nào, không biết vì cái gì hắn luôn cảm giác việc này có chút kỳ quặc, Vô tận huyết hải đồ cứ bày ở bên ngoài như vậy sao? Nếu như thế, chẳng phải là một đệ tử thân truyền của Quỷ Vương Tông tùy tiện tiến đến cũng có thể đạt được Vô tận huyết hải đồ sao?
Long Ngạo có cảm giác việc này tuyệt đối không đơn giản như thế.
Nhưng sự tình đã đến mức này, Long Ngạo cũng không nói thêm gì, cứ như vậy Ngạo Tuyết thuận lợi câu thông Vô tận huyết hải đồ, ngay sau đó liền chuẩn bị vươn tay lấy Vô tận huyết hải đồ, nhưng đúng vào lúc này bên trong Vô tận huyết hải đồ đột nhiên bắn ra mấy đạo huyết quang, tốc độ cực nhanh, Ngạo Tuyết thậm chí đến cơ hội phản ứng đều không có.
Ngay tại lúc này, một đạo nhân ảnh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Ngạo Tuyết, nàng bị mấy đạo huyết quang bắn trúng, miệng liền phun ra máu tươi, cả thân thể bay ngược ra. Ngạo Tuyết chấn động, sợ bị đuổi theo, nàng miễn cưỡng rơi vào tay Long Ngạo đang đón ở giữa không trung.
"Tại sao ngươi phải làm như thế?"
Giờ khắc này Ngạo Tuyết hoàn toàn động dung, bởi vì nàng tuyệt đối không ngờ Long Ngạo lại dũng cảm quên mình xuất thủ cứu giúp mình, thiếu chút nữa mất luôn tính mạng.
Long Ngạo bị mấy đạo huyết quang bắn trúng trở nên rất suy yếu, nhưng sắc mặt kiên định dị thường, nói ra:
"Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, nhưng ta vẫn là câu nói kia, ta sẽ chịu trách nhiệm, từ nay về sau ngươi chính là nữ nhân của Long Ngạo ta, mặc kệ bất cứ tình huống gì, ta đều đứng trước mặt ngươi, dù là gặp phải chuyện sinh tử."
Nghe được câu đó, Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm vào mắt Long Ngạo, nàng nằm vào ngực của Long Ngạo. Trong giây lát Ngạo Tuyết bắt đầu khóc, khóc như mưa, nữ nhân vốn chính là động vật cảm tính, mặc kệ thực lực cường đại như thế nào, Ngạo Tuyết cũng vẫn là nữ nhân.
***
(*) Quải tượng: Cây gậy chống của người già.
(*) Công kích chi lực: Có lực chiến đấu.
Vương Vũ Âm nhận được Lôi Đình Quả ngàn năm mà Long Ngạo đưa tới, ngày thứ ba đã tỉnh lại.
Nhìn thấy Vương Vũ Âm tỉnh lại, tất cả mọi người đều vui mừng không thôi, tuy nhiên lúc này, một cao thủ cường đại thần bí xuất hiện tại Long gia.
Một lão bà bà tóc trắng, chống quải trượng(*), mặt mũi đầy nếp nhăn, đi một bước run một cái, dường như một trận gió cũng có thể thổi bay.
Vương Vũ Âm nhìn thấy lão bà bà, sắc mặt nàng trở nên vui vẻ, khom mình hành lễ nói:
"Sư phụ."
"Hừ, ngươi còn biết ta là sư phụ ngươi à?"
"Sư phụ."
Vương Vũ Âm khúm núm, đối với Đại sư phụ thần bí này, Vương Vũ Âm cho tới nay đều có chút e ngại, nhất là lần trước, nàng tự ý rời khỏi sư phụ của mình.
Sắc mặt lão bà bà có chút âm lãnh, hừ lạnh một tiếng, nói ra:
"Ta cũng không biết, tiểu tử thối kia rốt cuộc có chỗ nào tốt mà ngươi rõ ràng buông bỏ công pháp tu luyện mười năm."
"Sư phụ, thực xin lỗi."
Thở dài một tiếng thật sâu, lão bà bà bỗng nhiên nói ra:
“Chuyện của ngươi ta đã biết rõ, cứ cho là kẻ này trọng tình trọng nghĩa, ta tạm thời buông tha cho hắn. Vũ Âm, vi sư lần này đến đây chủ yếu là chuẩn bị mang theo ngươi rời khỏi Xích Hỏa trấn."
Vương Vũ Âm chấn động, nàng chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi Xích Hỏa trấn, rời khỏi Long Ngạo.
Nhìn thấy Vũ Âm ấp úng, lão bà bà lại một lần nữa hừ một tiếng, nói ra:
"Vũ Âm, nếu ngươi không theo ta đi, còn tùy hứng như lần trước ta lập tức giết Long Ngạo."
"Sư phụ, đừng."
"Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc có theo ta đi không?"
Trong nội tâm Vương Vũ Âm biết rất rõ, vị sư phụ này của mình chắn chắn là người nói được thì làm được, nếu mình không đáp ứng, sư phụ thực sự sẽ giết Long Ngạo.
Vạn bất đắc dĩ, Vương Vũ Âm gật gật đầu, đáp ứng nói:
"Sư phụ, con đi với người, nhưng người phải đáp ứng con, mặc kệ thế nào con cũng không muốn tiếp tục tu luyện môn công pháp kia."
“Vì tiểu tử thối kia à?"
"Con đã từng hứa với huynh ấy, cho nên cho dù có chết con cũng sẽ không tu luyện nữa, xin sư phụ thông cảm."
"Được rồi, nhưng lần này Vũ Âm ngươi theo ta rời khỏi, ngắn thì ba năm, lâu là mười năm đều không được phép quay về, nhưng ngươi có thể yên tâm, lần này vi sư sẽ mang ngươi đến một nơi, lúc mà Long Ngạo gặp lại ngươi thì ngươi đã bước vào trong hàng ngũ cao thủ đỉnh cấp rồi."
Chất phác gật gật đầu, Vương Vũ Âm đối với cao thủ đỉnh cấp căn bản không có chút hứng thú nào, nhưng nàng vẫn nói ra:
"Cảm ơn sư phụ."
"Chúng ta đi thôi."
"Sư phụ, con muốn viết cho Long Ngạo một lá thư."
"Không được, việc này ta sẽ nói cho Long gia, đi."
Mặc kệ Vương Vũ Âm có nguyện ý hay không, lão bà bà kéo tay nàng đi, lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Sau một khắc, tin tức đã đến được Long Hạo Thạch gia chủ của Long gia, Vương Vũ Âm bị một vị cao thủ thần bí mang đi, trong nội tâm mặc dù có một vạn không muốn, nhưng hữu tâm vô lực, nói không chừng vị này cao thủ thần bí có thể là sư phụ của Vương Vũ Âm, chỉ cần là thực lực cũng không phải là người mà Long gia có thể so sánh.
Trong sơn động thần bí ở rừng rậm Lôi Đình.
Bị đĩa quay hình tròn công kích không ngừng, cuối cùng rơi vào đường cùng, Long Ngạo mang theo Ngạo Tuyết bay thẳng đến hoa văn trên vách tường đánh tới, căn bản dọa Ngạo Tuyết đến không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ Xú tiểu tử bị đuổi giết đến ngốc rồi sao?
Hai mắt nhắm chặt lại, lúc này Ngạo Tuyết cho là hai người họ sẽ bị đập đầu rơi máu chảy, đột nhiên một màn thần khí xuất hiện, hai người không chỉ không gặp trở ngại, ngược lại còn chợt lóe lên, vách tường phía trước lập tức biến mất.
"Xú tiểu tử, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"
Không có trở ngại như trong tưởng tượng, đột nhiên mở hai mắt ra, vẻ mặt Ngạo Tuyết ngạc nhiên, bởi vì bọn họ đã xuyên qua vách tường đi vào trong một thạch thất, có một cái giường lớn, một cái bàn, một cái ghế, nhất là còn có một bức tranh treo trên vách tường, đặc biệt thu hút ánh mắt chú ý của người khác.
"Vô tận huyết hải đồ?"
Còn không đợi Long Ngạo trả lời, Ngạo Tuyết nhìn thấy bức tranh treo trên vách tường, đột nhiên vọt về phía đó, nhưng lại bị Long Ngạo trực tiếp ôm lại, giọng cực kỳ ngưng trọng nói:
“Ngạo Tuyết, bình tĩnh một chút, chớ vội."
"Xú tiểu tử, vì sao ngươi ngăn cản ta?"
Ngạo Tuyết rất là kích động, mười hai bộ hoa văn vừa rồi nàng đều không cảm nhận ra bất cứ khí tức gì, bây giờ Vô tận huyết hải đồ ngay trước mắt, chẳng lẽ lại lựa chọn bỏ qua sao?
"Ngạo Tuyết, nếu ta đoán không nhầm, bức Vô tận huyết hải đồ này nhất định có công kích chi lực(*), ngươi xem đây."
Long Ngạo từ trong lòng ngực lấy ra một mai kim tệ ném về phía Vô tận huyết hải đồ trên vách tường, còn chưa đụng vào đã bị huyết quang từ trên Vô tận huyết hải đồ bắn trúng, kim tệ lập tức hóa thành hư vô. Nhìn thấy tình huống này Ngạo Tuyết chấn động, rốt cuộc biết vì sao Long Ngạo phải ngăn mình lại.
"Ngạo Tuyết, ngươi thử xem xem, huyết mạch của ngươi phải chăng có thể câu thông bức Vô tận huyết hải đồ này."
Gật gật đầu, Ngạo Tuyết đương nhiên biết rõ ý tứ của Long Ngạo, nàng đi đến nơi cách Vô tận huyết hải đồ khoảng hai mét thì dừng lại, hít thở sâu một hơi, ngay sau đó huyết mạch trong cơ thể nàng cuồn cuộn, thử câu thông Vô tận huyết hải đồ.
Vẻn vẹn mấy giây, sắc mặt Ngạo Tuyết vô cùng mừng rỡ, gật gật đầu kích động nói ra:
"Huyết mạch của ta cảm nhận được tiếng kêu gọi bên trong Vô tận huyết hải đồ, thật sự là quá tốt, quá tốt."
Câu thông?
Long Ngạo không cảm thấy hưng phấn chút nào, không biết vì cái gì hắn luôn cảm giác việc này có chút kỳ quặc, Vô tận huyết hải đồ cứ bày ở bên ngoài như vậy sao? Nếu như thế, chẳng phải là một đệ tử thân truyền của Quỷ Vương Tông tùy tiện tiến đến cũng có thể đạt được Vô tận huyết hải đồ sao?
Long Ngạo có cảm giác việc này tuyệt đối không đơn giản như thế.
Nhưng sự tình đã đến mức này, Long Ngạo cũng không nói thêm gì, cứ như vậy Ngạo Tuyết thuận lợi câu thông Vô tận huyết hải đồ, ngay sau đó liền chuẩn bị vươn tay lấy Vô tận huyết hải đồ, nhưng đúng vào lúc này bên trong Vô tận huyết hải đồ đột nhiên bắn ra mấy đạo huyết quang, tốc độ cực nhanh, Ngạo Tuyết thậm chí đến cơ hội phản ứng đều không có.
Ngay tại lúc này, một đạo nhân ảnh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Ngạo Tuyết, nàng bị mấy đạo huyết quang bắn trúng, miệng liền phun ra máu tươi, cả thân thể bay ngược ra. Ngạo Tuyết chấn động, sợ bị đuổi theo, nàng miễn cưỡng rơi vào tay Long Ngạo đang đón ở giữa không trung.
"Tại sao ngươi phải làm như thế?"
Giờ khắc này Ngạo Tuyết hoàn toàn động dung, bởi vì nàng tuyệt đối không ngờ Long Ngạo lại dũng cảm quên mình xuất thủ cứu giúp mình, thiếu chút nữa mất luôn tính mạng.
Long Ngạo bị mấy đạo huyết quang bắn trúng trở nên rất suy yếu, nhưng sắc mặt kiên định dị thường, nói ra:
"Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, nhưng ta vẫn là câu nói kia, ta sẽ chịu trách nhiệm, từ nay về sau ngươi chính là nữ nhân của Long Ngạo ta, mặc kệ bất cứ tình huống gì, ta đều đứng trước mặt ngươi, dù là gặp phải chuyện sinh tử."
Nghe được câu đó, Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm vào mắt Long Ngạo, nàng nằm vào ngực của Long Ngạo. Trong giây lát Ngạo Tuyết bắt đầu khóc, khóc như mưa, nữ nhân vốn chính là động vật cảm tính, mặc kệ thực lực cường đại như thế nào, Ngạo Tuyết cũng vẫn là nữ nhân.
***
(*) Quải tượng: Cây gậy chống của người già.
(*) Công kích chi lực: Có lực chiến đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.