Chương 111: Bạch Tuyết Tông
Vô Danh
24/05/2014
"Hàzzz..."
Du Vân mở mắt ra mà thở dài một hơi, toàn thân chuyển động mà nghe những tiếng xương rôm rốp giòn vang. Du Vân đánh giá thân thể của mình, sau đó bắt đầu xem thức hải thăm dò màn sương mù ấy.
"Đây là cái gì nhỉ?"
Xem được một lúc thì lắc đầu sau đó đứng lên mà bay khỏi nơi đây, bây giờ là thời điểm nên tìm hiểu đây là chỗ nào.
Từng cơn gió lạnh mang theo bông tuyết mà đập vào mặt, Du Vân vừa bay vừa giơ tay lên mà đón những bông tuyết này, nó nhẹ nhàng mang theo lạnh giá, Du Vân nhớ lúc trước hắn vào Huyết Quỷ Tông làm đệ tử thì trên đường cũng gặp cảnh tượng này nhưng thay bông tuyết bằng bông hoa.
"Không biết bao lâu rồi..."
Du Vân mắt nhìn về phương xa mà nhớ đến những người mà hắn từng quen biết, Chu Lượng, Đường Lôi và cả một bóng hình người con gái xinh đẹp trong tay cầm cái la bàn, Du Vân cười một tiếng, thật sự hắn quen rất ít, tính đi tính lại chỉ có ba người, mà không biết ba người bây giờ ra sao nữa.
Bỗng nhiên nột tiếng quát làm bừng tỉnh suy nghĩ của Du Vân:
"Đứng lại! Ngươi là ai?"
Du Vân quay đầu lại thì có mấy bóng người đang bay nhanh lại đây, tới gần hơn thì có năm người, một lão già và bốn người trẻ tuổi, nhưng trên mặt lại hằm hằm sát khí.
"Ngươi là kẻ nào? Tại sao lại bay vào khu vực của Bạch Tuyết Tông?"
Lão già bên phải hỏi, hắn là trưởng lão của Bạch Tuyết Tông Ngô Phong, tu vi Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong, hắn lúc trước dẫn bốn người trẻ tuổi ở phía sau đi ra ngoài rèn luyện thì nghe tin tông môn xảy ra chiến sự nên gấp rút chạy về, trên đường đi bỗng nhiên thấy Du Vân đang bay vào lãnh địa của tông môn, nghi Du Vân ý định đột nhập vào tông môn có ý định xấu nên quát dừng lại.
Mà Du Vân cũng mờ mịt trước câu hỏi của Ngô Phong, Bạch Tuyết Tông là cái gì?
"Ah.... Đạo hữu nói như vậy là sao?"
Du Vân lập tức trả lời sau đó quan sát năm người này, bọn họ ăn mặt đều là áo được làm từ da lông yêu thú, lão già thì không nói gì, nhưng bốn người ở sau, ba nam anh tuấn, nữ thì xinh đẹp nhưng vẻ mặt kiêu ngạo, tu vì đều là Kết Đan hậu kỳ.
"Ngô trưởng lão... Cần gì nói nhiều với hắn, giết hắn là được."
Một người nam trong đó nói ra, vẻ mặt khinh thường mà nhìn Du Vân, dù sao chỉ thấy Du Vân là Kết Đan hậu kỳ trong khi đó bên mình lại có năm người, tại sao phải sợ chứt, mà hắn nói xong thì lấy ra phi kiếm mà chém về Du Vân.
Du Vân sắc mặt biến đổi, thật không ngờ chưa làm gì đã bị chém giết.
Tuy bất ngờ vì hành vi của người kia nhưng Du Vân không nghĩ nhiều mà lấy ra Lưu Tinh Kiếm đánh ra.
"Keng!"
Hai thanh kiếm chạm vào nhau bắn ra những tia lửa.
"Mấy vị? Đây là ý gì?"
Du Vân bay ra khoảng cách xa hơn một chút, cau mày mà hỏi.
"Ngươi vào lãnh địa tông môn của chúng ta, nên phải chết!"
Người này không chờ Ngô trưởng lão nói gì đã ra hiệu cho ba người còn lại cùng tiến lên.
Ngô trưởng lão giờ phút này cũng mặc kệ bốn người, đứng ở bên ngoài xem cuộc chiến.
Mà Du Vân thấy vậy thì trong lòng giận dữ, cách không đánh ra một chưởng. Một bàn tay to cả trăm trượng màu xanh nhạt mau chóng xẹt tới bốn người trẻ tuổi này.
"Nguy hiểm!"
Ngô Phong thấy một màn này thì sợ hãi kêu lên, nhưng không còn kịp rồi, hắn chỉ biết trơ mắt ra mà nhìn bàn tay to màu xanh nhạt đixuyên qua bốn người sau đó biến mất, mà bốn người kia thì thân thể cứng đờ sau đó bị gió thổi qua mà tan rã thành bột phấn bay theo cùng bông tuyết.
Du Vân mở mắt ra mà thở dài một hơi, toàn thân chuyển động mà nghe những tiếng xương rôm rốp giòn vang. Du Vân đánh giá thân thể của mình, sau đó bắt đầu xem thức hải thăm dò màn sương mù ấy.
"Đây là cái gì nhỉ?"
Xem được một lúc thì lắc đầu sau đó đứng lên mà bay khỏi nơi đây, bây giờ là thời điểm nên tìm hiểu đây là chỗ nào.
Từng cơn gió lạnh mang theo bông tuyết mà đập vào mặt, Du Vân vừa bay vừa giơ tay lên mà đón những bông tuyết này, nó nhẹ nhàng mang theo lạnh giá, Du Vân nhớ lúc trước hắn vào Huyết Quỷ Tông làm đệ tử thì trên đường cũng gặp cảnh tượng này nhưng thay bông tuyết bằng bông hoa.
"Không biết bao lâu rồi..."
Du Vân mắt nhìn về phương xa mà nhớ đến những người mà hắn từng quen biết, Chu Lượng, Đường Lôi và cả một bóng hình người con gái xinh đẹp trong tay cầm cái la bàn, Du Vân cười một tiếng, thật sự hắn quen rất ít, tính đi tính lại chỉ có ba người, mà không biết ba người bây giờ ra sao nữa.
Bỗng nhiên nột tiếng quát làm bừng tỉnh suy nghĩ của Du Vân:
"Đứng lại! Ngươi là ai?"
Du Vân quay đầu lại thì có mấy bóng người đang bay nhanh lại đây, tới gần hơn thì có năm người, một lão già và bốn người trẻ tuổi, nhưng trên mặt lại hằm hằm sát khí.
"Ngươi là kẻ nào? Tại sao lại bay vào khu vực của Bạch Tuyết Tông?"
Lão già bên phải hỏi, hắn là trưởng lão của Bạch Tuyết Tông Ngô Phong, tu vi Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong, hắn lúc trước dẫn bốn người trẻ tuổi ở phía sau đi ra ngoài rèn luyện thì nghe tin tông môn xảy ra chiến sự nên gấp rút chạy về, trên đường đi bỗng nhiên thấy Du Vân đang bay vào lãnh địa của tông môn, nghi Du Vân ý định đột nhập vào tông môn có ý định xấu nên quát dừng lại.
Mà Du Vân cũng mờ mịt trước câu hỏi của Ngô Phong, Bạch Tuyết Tông là cái gì?
"Ah.... Đạo hữu nói như vậy là sao?"
Du Vân lập tức trả lời sau đó quan sát năm người này, bọn họ ăn mặt đều là áo được làm từ da lông yêu thú, lão già thì không nói gì, nhưng bốn người ở sau, ba nam anh tuấn, nữ thì xinh đẹp nhưng vẻ mặt kiêu ngạo, tu vì đều là Kết Đan hậu kỳ.
"Ngô trưởng lão... Cần gì nói nhiều với hắn, giết hắn là được."
Một người nam trong đó nói ra, vẻ mặt khinh thường mà nhìn Du Vân, dù sao chỉ thấy Du Vân là Kết Đan hậu kỳ trong khi đó bên mình lại có năm người, tại sao phải sợ chứt, mà hắn nói xong thì lấy ra phi kiếm mà chém về Du Vân.
Du Vân sắc mặt biến đổi, thật không ngờ chưa làm gì đã bị chém giết.
Tuy bất ngờ vì hành vi của người kia nhưng Du Vân không nghĩ nhiều mà lấy ra Lưu Tinh Kiếm đánh ra.
"Keng!"
Hai thanh kiếm chạm vào nhau bắn ra những tia lửa.
"Mấy vị? Đây là ý gì?"
Du Vân bay ra khoảng cách xa hơn một chút, cau mày mà hỏi.
"Ngươi vào lãnh địa tông môn của chúng ta, nên phải chết!"
Người này không chờ Ngô trưởng lão nói gì đã ra hiệu cho ba người còn lại cùng tiến lên.
Ngô trưởng lão giờ phút này cũng mặc kệ bốn người, đứng ở bên ngoài xem cuộc chiến.
Mà Du Vân thấy vậy thì trong lòng giận dữ, cách không đánh ra một chưởng. Một bàn tay to cả trăm trượng màu xanh nhạt mau chóng xẹt tới bốn người trẻ tuổi này.
"Nguy hiểm!"
Ngô Phong thấy một màn này thì sợ hãi kêu lên, nhưng không còn kịp rồi, hắn chỉ biết trơ mắt ra mà nhìn bàn tay to màu xanh nhạt đixuyên qua bốn người sau đó biến mất, mà bốn người kia thì thân thể cứng đờ sau đó bị gió thổi qua mà tan rã thành bột phấn bay theo cùng bông tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.