Chương 37: Long Khí mười ba tầng
Vô Danh
21/05/2014
Đến lúc này đây Du Vân mới nằm xuống ngủ một giấc mang theo vẻ
mỉm cười thỏa mãn, thu được quỷ rồi còn lấy được túi trũ
vật, tăng tiến tu vi.
Đến khi tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, ngáp một cái, Du Vân lấy ra ba bình đan dược của mình cùng với hai mươi bình của Mã Hầu, trong bình sứ đan dược của Mã Hầu có tới mười viên chứ không phải bảy viên như của Mã Hầu, có lẽ Mã Hầu bỏ thêm vào để giảm bớt số lượng của bình sứ, đổ ra một viên đan dược vào trong miệng, Du Vân vận chuyển công phát, mười phút sau Du Vân mở mắt ra, hiệu quả của viên đan dược này đối với Long Khí tầng mười hai rất nhỏ bé, Du Vân cầm trong tay hai viên linh thạch, linh thạch tiếp xúc với lòng bàn tay mang lại một cảm giác mát lạnh, lại bỏ thêm hai viên đan dược vào trong miệng, vận chuyển cùng lúc hai môn công pháp, hai viên linh thạch trong lòng bàn tay ba ra một tia linh khí rồi tiến vào thân thể qua lòng bàn tay, mà ở xung quanh mật thất từng tia linh khí và khót đen bay hanh về phía Du Vân, trong thân thể tràn ra mây đen, mặt quỷ trong mây đen thò đầu ra tham lam hút từng tia quỷ khí đó khiến chúng ngưng thật hơn, thời gian chúng ly khai mây đen tự mình chiến đấu cũng không còn xa nữa.
Thời gian từng lúc mà trôi qua, mười ngày, hai mươi ngày, tháng qua tháng, ba tháng sau, trời cũng chuyển sang mùa thu, cây cối khắp nơi đều rụng lá đi mà ở Huyết Quỷ tông như như được bao trùm một tấm khăn đỏ, lá đỏ bay khắp nơi. Mà ở dưới chân núi Quỷ Phong, trong khu vực nhà ở của đệ tử ngoại môn, một gian phòng bình thường, ở trong mật thất một người thanh niên đang ngồi đó, trên người mây đen lượn lờ, trong mây đen hiện lên mười mấy gương mặt với vẻ thỏa mãn, lâu lâu lại hít vào từng tia quỷ khí, trên tay người thanh niên này nắm hai viên linh thạch, sương mù trong linh thạch ngày càng ít đi, trên mặt đất thì nằm lung tung các bình sứ trống không, ở bên phải người thanh niên trước kia là một đống lớn linh thạch bây giờ chỉ còn lại một nữa, thanh niên này có làn da trắng bóng, khuôn mặt anh tuấn nhưng bây giờ đang lấm tấm mồ hôi chảy ra như đang làm việc gì cố sức. Bỗng nhiên trong thân thể "oanh" một tiếng, hai viên linh thạch cũng nổ tung ra thành bột phấn, trên người cũng chảy ra màu đen vật chất xen lẫn một ít màu đỏ hôi tanh.
"Ha ha, đã là Long Khí mười ba tầng rồi, ba tháng này cố gắng thật sứ rất đáng giá."
Người thanh niên này chính là Du Vân, ba tháng này hắn cố gắng trùng kích chỗ bế tắc kinh mạch cuối cùng ngay cả ra ngoài lấy đan dược cũng không.
"Hắc hắc, nên ra ngoài đi dạo một vòng ah, ở đây buồn chán chết đi được."
Du Vân lau đi trên thân thể màu đen tanh hôi rồi thay một bộ đồ khác rồi cất bước ra ngoài dạo một vòng, người tới người đi tấp nập, làm cho Du Vân cảm thấy rât là sảng khoái, đi dạo một vòng xong Du Vân ra phía sau núi nơi bày bán các quầy hàng, đi quanh một vòng Du Vân tù tiện ngồi xuống mội chỗ móc ra một tờ phục lục hỏi:
"Vị sư đệ này, tấm phù lục này bán bao nhiêu linh thạch?"
Người vừa được hỏi khó chịu không thôi, đã không mua còn đi hỏi cái này cái nó.
"Hỏa cầu phù, hai mươi linh thạch một tấm, không mua gì thì đi sang chỗ khác chơi..."
Du Vân ngượng ngùng cười một tiến, đứng lên bước đi. Người này xì một tiếng khinh miệt. Nhưng Du Vân không để ý gì về chuyện này, trong lòng mừng thầm không thôi, đống phù trong túi trữ vật toàn là loại phù lục này...
Đến khi tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, ngáp một cái, Du Vân lấy ra ba bình đan dược của mình cùng với hai mươi bình của Mã Hầu, trong bình sứ đan dược của Mã Hầu có tới mười viên chứ không phải bảy viên như của Mã Hầu, có lẽ Mã Hầu bỏ thêm vào để giảm bớt số lượng của bình sứ, đổ ra một viên đan dược vào trong miệng, Du Vân vận chuyển công phát, mười phút sau Du Vân mở mắt ra, hiệu quả của viên đan dược này đối với Long Khí tầng mười hai rất nhỏ bé, Du Vân cầm trong tay hai viên linh thạch, linh thạch tiếp xúc với lòng bàn tay mang lại một cảm giác mát lạnh, lại bỏ thêm hai viên đan dược vào trong miệng, vận chuyển cùng lúc hai môn công pháp, hai viên linh thạch trong lòng bàn tay ba ra một tia linh khí rồi tiến vào thân thể qua lòng bàn tay, mà ở xung quanh mật thất từng tia linh khí và khót đen bay hanh về phía Du Vân, trong thân thể tràn ra mây đen, mặt quỷ trong mây đen thò đầu ra tham lam hút từng tia quỷ khí đó khiến chúng ngưng thật hơn, thời gian chúng ly khai mây đen tự mình chiến đấu cũng không còn xa nữa.
Thời gian từng lúc mà trôi qua, mười ngày, hai mươi ngày, tháng qua tháng, ba tháng sau, trời cũng chuyển sang mùa thu, cây cối khắp nơi đều rụng lá đi mà ở Huyết Quỷ tông như như được bao trùm một tấm khăn đỏ, lá đỏ bay khắp nơi. Mà ở dưới chân núi Quỷ Phong, trong khu vực nhà ở của đệ tử ngoại môn, một gian phòng bình thường, ở trong mật thất một người thanh niên đang ngồi đó, trên người mây đen lượn lờ, trong mây đen hiện lên mười mấy gương mặt với vẻ thỏa mãn, lâu lâu lại hít vào từng tia quỷ khí, trên tay người thanh niên này nắm hai viên linh thạch, sương mù trong linh thạch ngày càng ít đi, trên mặt đất thì nằm lung tung các bình sứ trống không, ở bên phải người thanh niên trước kia là một đống lớn linh thạch bây giờ chỉ còn lại một nữa, thanh niên này có làn da trắng bóng, khuôn mặt anh tuấn nhưng bây giờ đang lấm tấm mồ hôi chảy ra như đang làm việc gì cố sức. Bỗng nhiên trong thân thể "oanh" một tiếng, hai viên linh thạch cũng nổ tung ra thành bột phấn, trên người cũng chảy ra màu đen vật chất xen lẫn một ít màu đỏ hôi tanh.
"Ha ha, đã là Long Khí mười ba tầng rồi, ba tháng này cố gắng thật sứ rất đáng giá."
Người thanh niên này chính là Du Vân, ba tháng này hắn cố gắng trùng kích chỗ bế tắc kinh mạch cuối cùng ngay cả ra ngoài lấy đan dược cũng không.
"Hắc hắc, nên ra ngoài đi dạo một vòng ah, ở đây buồn chán chết đi được."
Du Vân lau đi trên thân thể màu đen tanh hôi rồi thay một bộ đồ khác rồi cất bước ra ngoài dạo một vòng, người tới người đi tấp nập, làm cho Du Vân cảm thấy rât là sảng khoái, đi dạo một vòng xong Du Vân ra phía sau núi nơi bày bán các quầy hàng, đi quanh một vòng Du Vân tù tiện ngồi xuống mội chỗ móc ra một tờ phục lục hỏi:
"Vị sư đệ này, tấm phù lục này bán bao nhiêu linh thạch?"
Người vừa được hỏi khó chịu không thôi, đã không mua còn đi hỏi cái này cái nó.
"Hỏa cầu phù, hai mươi linh thạch một tấm, không mua gì thì đi sang chỗ khác chơi..."
Du Vân ngượng ngùng cười một tiến, đứng lên bước đi. Người này xì một tiếng khinh miệt. Nhưng Du Vân không để ý gì về chuyện này, trong lòng mừng thầm không thôi, đống phù trong túi trữ vật toàn là loại phù lục này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.