Chương 7: Ly khai
Vô Danh
21/05/2014
Một ngày này, phía bên ngoài hẻm núi xuất hiện một bóng người,
bóng người quay đầu nhìn lại phía hẻm núi với vẻ không nỡ,
nhưng rất nhanh dứt khoát bước ra hẻm núi. Người thanh niên này
chính là Du Vân, hôm nay đã là Long Khí mười tầng. Từ lúc bắt
đầu luyện đến nay đã qua đi hai năm, trong hai năm này Du Vân đã
có sự tiến bộ to lớn. Mà cũng không biết bộ công pháp kỳ
diệu hay là nguyên nhân gì khác, tu vi của Du Vân tiến thẳng đến tầng thứ mười mà không có bất gì trở ngại. Mà không chỉ chỗ đó, bộ công pháp này chủ yếu nhất là ẩn dấu đi yêu khí, nếu như ngươi không biết Du Vân là Xà Yêu độ kiếp mà thành thì cứ
ngỡ hắn là một Nhân tộc tu sĩ.
Tuy nhiên, có được một số chỗ tốt, Du Vân lại phát hiện, càng tu luyện thì cảm thấy như có một cặp mắt trên bầu trời đang quan sát chính mình, cảm giác rất khó chịu, không những thế, mỗi lần tăng tiến tu vi, thì cảm giác bài xích tủa trời đất đối với cơ thể ngày càng tăng. Tuy chưa biến hóa quá lớn nhưng Du Vân biết đây là thế giới bài xích, không công nhận Du Vân là một sinh linh trong thế giới này.
Hôm nay Du Vân ly khai nơi đây vì hắn cảm thấy cảnh giới của mình không tăng lên nữa, như có một bức tường ngăn cản lại, thứ hai cũng là Du Vân muốn đi ra thế giới bên ngoài, nơi mà hắn đã từng ước mơ được tiêu diêu tự tại.
Vừa mới đi được không bao lâu hắn bỗng nhiên cảm giác nguy hiểm. Bước chân dừng lại, Du Vân cảnh giác nhìn xem bốn phía nhưng không thấy bất cứ sinh vật nào.
"Chuyện gì xảy ra?"
Hai mắt Du Vân xoay vòng, tinh thần căng cứng, đây là lần đầu tiên trong đời nó có cảm giác nguy hiểm tính mạng.
"Xoạt...."
Bỗng một con Hổ từ trong bụi rấm phóng ra, con Hổ này hình thù kỳ quái dài hai trượng, thân cao một trượng, thân thể như hổ, trên thân mọc ra đôi đôi cánh thịt xòe ra dài tới ba bốn trượng, trên thân yêu khí lượn lờ, ánh mắt đỏ ngầu mang theo vẻ tham lam khi nhìn thấy Du Vân.
"Đây là sinh vậy gì....? Yêu Thú?"
Du Vân sau một lát sững sờ thì sắc mặt biến đổi khi nhận ra đây là yêu thú.
"Rống... Rống.."
Dực Hổ gào thét hai tiếng rồi bốn chân đạp mạnh mà phóng về phía Du Vân, móng vuốt hai chân trướng sắc bén như dao mạnh mẽ mà vồ về trước, miệng máu mở ra mang theo mùi tanh hôi nhưng hàm răng lại dài nhọn và sắc bén cực kỳ ý đồ táp vào cổ Du Vân.
"Không tốt!"
Tuy nhiên, có được một số chỗ tốt, Du Vân lại phát hiện, càng tu luyện thì cảm thấy như có một cặp mắt trên bầu trời đang quan sát chính mình, cảm giác rất khó chịu, không những thế, mỗi lần tăng tiến tu vi, thì cảm giác bài xích tủa trời đất đối với cơ thể ngày càng tăng. Tuy chưa biến hóa quá lớn nhưng Du Vân biết đây là thế giới bài xích, không công nhận Du Vân là một sinh linh trong thế giới này.
Hôm nay Du Vân ly khai nơi đây vì hắn cảm thấy cảnh giới của mình không tăng lên nữa, như có một bức tường ngăn cản lại, thứ hai cũng là Du Vân muốn đi ra thế giới bên ngoài, nơi mà hắn đã từng ước mơ được tiêu diêu tự tại.
Vừa mới đi được không bao lâu hắn bỗng nhiên cảm giác nguy hiểm. Bước chân dừng lại, Du Vân cảnh giác nhìn xem bốn phía nhưng không thấy bất cứ sinh vật nào.
"Chuyện gì xảy ra?"
Hai mắt Du Vân xoay vòng, tinh thần căng cứng, đây là lần đầu tiên trong đời nó có cảm giác nguy hiểm tính mạng.
"Xoạt...."
Bỗng một con Hổ từ trong bụi rấm phóng ra, con Hổ này hình thù kỳ quái dài hai trượng, thân cao một trượng, thân thể như hổ, trên thân mọc ra đôi đôi cánh thịt xòe ra dài tới ba bốn trượng, trên thân yêu khí lượn lờ, ánh mắt đỏ ngầu mang theo vẻ tham lam khi nhìn thấy Du Vân.
"Đây là sinh vậy gì....? Yêu Thú?"
Du Vân sau một lát sững sờ thì sắc mặt biến đổi khi nhận ra đây là yêu thú.
"Rống... Rống.."
Dực Hổ gào thét hai tiếng rồi bốn chân đạp mạnh mà phóng về phía Du Vân, móng vuốt hai chân trướng sắc bén như dao mạnh mẽ mà vồ về trước, miệng máu mở ra mang theo mùi tanh hôi nhưng hàm răng lại dài nhọn và sắc bén cực kỳ ý đồ táp vào cổ Du Vân.
"Không tốt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.