Lòng Người Như Rắn Rết: Dụ Hoặc Phía Sau Tình Yêu Nam Nữ

Chương 46

Khát Vũ

12/11/2022

Một câu của đại sư thức tỉnh tôi. Gả cho Mặc U?

Tôi không biết phải phản ứng thế nào.

Nhìn Mặc U nằm sấp bên cạnh, còn cả đuôi mèo đang quấn lấy cổ tay, bỗng cảm thấy không được tự do cho lắm.

Không phải hối hận, chỉ là...

Nhất thời không biết thừa nhận ra sao.

Đôi mắt sâu thẳm của Mặc U nhìn tôi chằm chằm.

Tôi không khỏi áy náy, dù gì chuyện này nếu đã đồng ý thì cũng không thể thay đổi nữa, dù đó là một con mèo cũng không ổn lắm.

Hơn nữa hai hôm nay Mặc U thật sự đã giúp gia đình tôi rất nhiều.

Chẳng qua là không biết phải đối mặt với nó ra sao.

Mặc U đứng dậy, vươn cổ, phóng người nhảy xuống bàn.

Cảm nhận đuôi mèo quấn lấy cổ tay mình buông lỏng, tôi theo bản năng muốn giữ lại thì thấy mèo đen đáp xuống đất biến thành một người đàn ông mặc đồ đen với đôi mắt sâu thẳm cùng gương mặt tuấn tú.

Anh đứng trước mặt nhìn tôi chằm chằm, giọng nói trầm ấm mang theo cảm giác áp chế: "Em quên rồi?"

"Không có! Không có!" Tôi bối rối, vội xua tay.

Dùng ánh mắt cầu cứu nhìn đại sư, hỏi bà đây là chuyện gì?

Đại sư nhìn Mặc U, vẫn cười ha ha: "Không phải có tiên cô nào đó đưa cậu cho Doãn Liên sao? Tiên cô đâu?"

Mặc U hừ một tiếng, nắm tay tôi, ngồi xuống bên cạnh, lạnh lùng nói: "Bà ta giả danh lừa bịp khắp nơi bị tôi vạch trần, định bỏ trốn. Đúng lúc tôi có cảm giác... Khụ! Cho nên bảo bà ta đưa tôi cho Doãn Liên. Nếu bà ta còn giả thần giả quỷ, tôi đương nhiên sẽ bắt bà ta lại."

Tôi nghe, cảm giác trong đây có uẩn khúc nào đó, hơn nữa có vẻ đại sư và Mặc U đều biết.

Anh trầm giọng với đại sư: "Sau lưng mẹ Tống Vũ có người biết làm yếm thắng (*), đạo hạnh không thấp, tôi cào mu bàn tay mẹ Doãn Liên cũng không hóa giải được. Thất đầu (**) của Tống Vũ chưa tới, sợ là mẹ của Tống Vũ sẽ còn ra tay. Tôi không thể phân thân, mấy ngày tới bà tới nhà Doãn Liên chú ý người nhà cô ấy đi."

(*) Yếm thắng (厌胜) là nguyền rủa một người, đồ vật hay ác quỷ mà họ chán ghét

(**) Thất đầu: tròn một tuần sau khi người chết

Một tay Mặc U nắm chặt tay tôi, tay còn lại bưng ly trà tôi vừa đặt xuống lên uống.

Tôi kinh ngạc nhìn Mặc U: "Em mới làm ầm một trận, bà ta còn không biết hối cải?"

Mặc U uống ngụm nước, cau mày nhìn tôi, lắc đầu cười khổ.

Đại sư cũng thở dài: "Nếu mọi người đều có thể tự biết hối cải thì nào xảy ra nhiều chuyện như vậy? Có nhiều tai họa không phải do hồn quỷ vật âm tạo ra, đều do con người lòng tham không đáy?"

"Vậy bà ta sẽ còn làm hại gia đình tôi sao?" Nghĩ đến ông bà đang ở nhà, tôi không thể yên tâm.



Vội đứng dậy muốn nhờ đại sư giúp đỡ, nhưng Mặc U lại nắm chặt tay tôi không chịu buông ra.

Anh vẫn như một con mèo, thản nhiên nhìn đại sư: "Bà tới nhà Doãn Liên ở mấy ngày đi."

Đại sư nhìn Mặc U và tôi mười ngón tay đan nhau, cười gật đầu: "Được."

Nụ cười của bà hiền lành như bà nội giúp tôi cảm thấy thân thiết hơn.

Nhưng Mặc U lại nghiêm nghị nói: "Muốn bắt kẻ làm yếm thắng chắc phải mượn cơ hội thất đầu của Tống Vũ để ra tay. Nếu không, tôi không thể bảo vệ Doãn Liên hết lần này tới lần khác."

Đại sư gật đầu: "Thế cậu tính làm gì?"

Mặc U đảo mắt nhìn tôi, trầm giọng: "Ngày thất đầu, tôi sẽ đưa Doãn Liên tới nơi Tống Vũ chết chờ họ. Bà ở nhà Doãn Liên che chở người nhà cô ấy."

"Được. Rõ ràng cậu đã nghĩ hết cho cô ấy, tới tìm tôi chỉ để mượn thuốc thôi mà." Đại sư nhìn tôi, cười đầy thâm ý, ngoắc tay, "Tôi đi lấy thuốc cho Mặc U, cô đi với tôi."

Tôi theo bản năng nhìn ngăn tủ phía sau bà ấy, còn phải đi à?

Hơn nữa Mặc U cứ nắm tay tôi, tôi đâu đi được.

"Hay anh biến lại thành mèo đi? Em bế anh? Hoặc là lại nằm sấp trên vai em nhé?" Tôi dùng tay còn lại vỗ vai mình.

Đại sư ở cạnh bật cười: "Đã ở bên nhau rồi, tương lai còn nhiều thời gian lắm."

"Đúng, còn nhiều thời gian..." Mặc U chậm rãi buông tay, cố ý nhấn mạnh chữ "còn".

Tôi là họa sĩ vẽ manga, thái độ này làm sao nghe không hiểu, không khỏi nghiến răng một cái, trừng mắt nhìn Mặc U.

Tôi đứng dậy đi theo đại sư, hình như bà ấy có chuyện muốn nói với tôi thì phải.

Ra sau nhà, bà đưa tôi một hộp gỗ lim sơn vàng, còn cố ý mở ra cho tôi xem, tất cả đều là thứ thuốc Mặc U vừa dùng.

Bà nói với tôi: "Hộp thuốc này Mặc U nhờ tôi giữ giúp, hôm nay coi như trả lại cho cô."

"Đồ của anh ấy sao lại trả cho tôi?" Tôi cứ có cảm giác trong chuyện này còn bí ẩn nào đó, nhưng nghĩ tai mèo rất thính, tôi chớp mắt với đại sư, tới gần nhỏ giọng, "Mặc U là yêu quái à?"

Cho dù vô hại, nhưng tôi vẫn tò mò.

Đại sư cười ha ha, ánh mắt nhu hòa từ ái: "Doãn Liên, cô phúc trạch thâm hậu, nhưng cô nên biết không có phúc trạch nào có sẵn cả, đều nhờ tích đức từ kiếp trước."

Không biết vấn đề này có liên quan tới chuyện Mặc U có phải yêu quái không nữa.

Đại sư lại thở dài: "Linh miêu có chín mạng nhưng Mặc U chỉ có một, nếu đã đến được với nhau thì phải quý trọng đấy." Nói rồi, bà cầm tay tôi, "Được rồi, về đi. Dùng thứ thuốc này, không bao lâu nữa cậu ta có thể hóa thành hình người."

"Ân đức kiếp trước của tôi cũng liên quan tới anh ấy?" Tôi có cảm giác đại sư đang ám chỉ điều này.

"Cô là cô gái thông minh, cũng nghĩ thoáng. Không sai, không sai." Đại sư cười với tôi, chỉ bên ngoài, "Đi đi, cậu ta đang đợi cô. Tôi thu dọn một chút rồi theo hai người về."

Tôi vẫn chưa gì nhưng vẫn cầm cái hộp ra ngoài tìm Mặc U. Lúc này anh đang ôm con mèo béo ú kia, vuốt ve lông nhà người ta. Con mèo nằm bên cạnh sợ tới mức cái đuôi cứng đờ, vừa thấy tôi, lập tức xin giúp đỡ.



Tôi giơ tay muốn ôm nhưng Mặc U đã trực tiếp nắm cổ ném nó xuống đất: "Đi đi." Sau đó anh quay đầu nhìn tôi, "Khi nãy em muốn bế nó?"

Nét kiêu ngạo trên mặt y hệt thời gian anh chỉ là một con mèo vậy.

Ánh mắt lộ rõ sự u oán cùng mất hứng chói lóa.

Tôi thầm than, biểu cảm của mèo đúng là sinh động mà!

Vô cớ chột dạ, tôi vội lắc đầu.

Lúc này Mặc U mới đứng dậy, đột nhiên giang tay ôm lấy tôi, cả người chôn vào cổ tôi làm tổ: "Chỉ có thể ôm anh có biết chưa?"

Tôi...

Vẫn theo bản năng gật đầu!

Đại sư đi ra, ho một tiếng, tôi vội thoát khỏi lồng ngực Mặc U, bỏ chạy ra ngoài.

"Còn nhiều thời gian, cậu hình như đi hơi xa rồi." Thấy tôi bỏ chạy, đại sư ở phía sau cười nhẹ.

Mặc U thở dài: "Từ từ rồi cũng đến thôi."

Có lẽ do ăn thứ thuốc kia, Mặc U không còn biến thành mèo nữa, ngay cả cái bóng cũng là con người.

Đại sư tới nhà tôi, chỉ nói Mặc U là cháu trai bà, đạo hạnh rất cao. Sau đó bà tính bát tự của bà nội, lại nói được vài chuyện thời trẻ của ông, cứ thế đã thu mua được họ, vả lại bà nội cũng từng nghe danh đại sư này, cho nên lập tức tôn sùng bà ấy và Mặc U như thần.

Bà nội căng thẳng kể chuyện tôi bị linh hồn cưỡng ép, liệu có phải đi nạo thai không.

Khi đó đại sư liếc nhìn Mặc U rồi lắc đầu.

Tôi trừng mắt nhìn anh một cái, hận không thể trực tiếp chôn mặt xuống sô pha.

Bà nội lại hỏi tới linh miêu, tôi chỉ nói linh miêu đang ở ngoài, sẽ tự trở về, không cần lo.

Buổi chiều cùng ngày, mẹ tôi xuất viện.

Tôi dọn dẹp phòng sách, mời đại sư vào đó ở.

Đang định cùng phòng với mẹ, ba ngủ ngoài sô pha, nhường phòng mình cho Mặc U, kết quả anh lấy cớ dương khí của mình nặng, đứng đầu giường gác đêm cho tôi, Tống Vũ sẽ không dám đến.

Trông anh là người ngay thẳng, hơn nữa lại là cháu trai của đại sư, còn nói có thể trấn tà khí, tuy gia đình tôi cảm thấy không ổn nhưng khi nhìn vào mắt Mặc U, thế mà lại đồng ý.

Ngay cả tôi đang định từ chối cũng bị bà nội nghiêm khắc ngăn lại, sau đó nháy mắt liên tục với mình.

Lúc ấy nằm trên giường, tôi đang nghiêm túc nghĩ chuyện của mình với Mặc U.

Nhưng Mặc U đã chui vào trong chăn, kế tiếp liền ôm tôi, ngay cả cơ hội nói chuyện tôi cũng không có đã... Thành trí thất thủ.

Lại để Mặc U được một bước lấn một bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lòng Người Như Rắn Rết: Dụ Hoặc Phía Sau Tình Yêu Nam Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook