Lòng Người Như Rắn Rết: Dụ Hoặc Phía Sau Tình Yêu Nam Nữ
Chương 55
Khát Vũ
12/11/2022
Nghe tiếng Mạc Thiệu Văn, tôi lập tức quay đầu, nhưng lại không thấy anh đâu.
Rõ ràng Lương Thiệu Văn cũng nghe thấy, hắn nhìn tôi, tỏ vẻ lo lắng: "Dư Tâm, chỉ cần em gả cho anh, tương lai chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa. Em tin anh đi, đừng tin lời một hồn ma như anh ta, chỉ cần em gả cho anh, anh sẽ kể em nghe mọi chuyện."
Nói rồi mặc kệ tôi có đau hay không, hắn vẫn muốn kéo tôi đi.
Vừa hay em trai tôi đưa bảo vệ điếu thuốc xong quay lại, thấy Lương Thiệu Văn cứ lôi lôi kéo kéo, lập tức gọi bảo vệ đưa hắn đi.
"Dư Tâm, em đừng gả cho anh ta, em sẽ chết đấy!" Lương Thiệu Văn hét lên.
Đừng nói tôi không chấp nhận được, ngay cả bảo vệ nghe cũng thấy khó chịu: "Người ta đã không muốn lấy cậu, cậu mắng người ta như thế không thấy quá đáng à? Còn đặt thi thể của ba mình trước cửa nhà người ta, không sợ ba cậu nửa đêm về tìm hả?"
Em trai tôi cũng giơ chân đạp hắn ra ngoài, muốn mắng mấy câu.
Nhưng tôi lại nghe Mạc Thiệu Văn thì thầm: "Cậu ta nói đúng, đám người trong mộ phần tổ tiên nhà họ Lương sẽ không bỏ qua cho em."
Tôi nghe mà lòng kinh hãi, vội nhìn xung quanh, nhưng thật sự không thấy bóng dáng của Mạc Thiệu Văn.
Hiện tại là ban ngày, hồn ma và thi thể vẫn có thể chạy tới chạy lui được à?
Một lát sau em trai tôi quay lại, lắc lắc điện thoại di động: "Em nhờ bảo vệ gửi băng ghi hình chỗ thang máy và lối ra vào hành lang cho em rồi."
Thứ này cũng tùy tiện gửi được sao?
Em trai tôi lại giơ di động lên: "Một bao thuốc lá là đủ giải quyết rồi, chị mau lại đây xem, chuyện này thật sự quá kỳ lạ, họ còn bảo chúng ta tìm đại sư đến xem thử, chắc là đã dính vào thứ xui xẻo gì rồi."
Camera giám sát cảnh sát đã kiểm tra, nên mọi thứ có sẵn.
Không xem thì thôi, xem rồi không khỏi thấy kinh hãi.
Trong băng ghi hình từ đầu đến cuối không thấy thi thể xuất hiện, chỉ có một cái ô màu đen to di chuyển đến dưới tòa chung cư, sau đó vào thang máy rồi đến trước nhà tôi.
Khi nãy chỉ có một mặt của ô đối diện với nhà chúng tôi nên không ai để ý.
Bây giờ camera quay lại từ nhiều góc độ, có thể thấy rõ ba chữ "Vạn Thọ Lăng" in bên trên, nét chữ bay lượn, vừa nhìn liền biết đến từ đâu.
Vạn Thọ Lăng là nhà tang lễ và nghĩa trang lớn nhất chỗ chúng tôi, cũng chính là nơi tối qua ba tôi liên hệ xe chở xác giúp nhà họ Lương.
Tôi nhớ mấy năm trước có người thân qua đời, chúng tôi cũng liên lạc Vạn Thọ Lăng, bên đó làm việc cẩn thận, dù là đưa hủ tro cốt lên núi hay nhận chở xác về nhà, họ đều dù ô đên kiểu này để che ánh sáng.
Khi ấy bên họ còn tìm một cao tăng đến làm pháp sự, có thể bảo vệ người chết không bị dương khí tổn hại.
Em trai tôi từng cười giễu, nói cầm một cá về cũng không tệ.
Kết quả lúc này ba của Lương Thiệu Văn lại che cái ô này đến thẳng nhà của tôi.
Xem xong, em trai ngẩng đầu nhìn tôi: "Chị nói xem cảnh sát coi xong băng ghi hình này có tin chuyện xác chết sống dậy không nhỉ? Hoặc có lẽ đây chỉ là vở kịch dọa ma, cái ô to như vậy, nói không chừng có kẻ núp dưới ô đỡ thi thể. Bọn họ dùng người chết để dọa chị, sẽ rất khó tra ra. Em từng nghe bạn kể ở Tương Tây có một tục lệ gọi là cản thi, nghĩa là buộc người sống với thi thể để họ cùng đi trên đường. Chị có nghĩ nhà họ Lương đang chơi trò này không? Dọa chị để chị quay về bên đó à?" Em trai vốn không tin những chuyện ma quỷ nhưng vẫn ngồi phân tích với tôi.
Tôi nghe mà run rẩy: "Không phải em có người bạn học đạo thuật sao? Giúp chị hỏi thử xem."
Thấy sắc mặt tôi trắng bệch, em trai gật đầu, lập tức đi gọi điện thoại.
Sự việc đã phát triển đến mức này, tôi không muốn tin cũng không được.
Nhưng với Lương Thiệu Văn và Mạc Thiệu Văn, tôi không dám tin ai hoàn toàn.
Chốc lát sau em trai cúp máy, nói với tôi: "Em đã nhờ cậu ấy đến đây."
Cùng lúc đó ba mẹ gọi điện nói tối nay sẽ không về, họ đã gọi cho họ hàng, bạn bè thân thiết và một số người của khu dân phố đến nhà họ Lương nói chuyện, nếu hôm nay không giải quyết xong, họ sẽ không về.
Nghe giọng ba, tôi biết ba đang rất tức giận, sắp không kiềm chế được cảm xúc rồi.
Bữa tối em trai gọi đồ ăn ngoài giao đến, nhưng tôi không có tâm trạng ăn, chỉ biết co rút người ngồi trên sô pha uống hết ly trà này đến ly trà khác, hỏi nó khi nào người bạn kia tới.
Em trai luôn ở bên cạnh an ủi tôi, bảo tôi đừng sốt ruột.
Ấm trà từ đậm càng lúc càng nhạt dần, em trai tôi ăn tối xong thì dọn dẹp sạch sẽ rồi vào nhà vệ sinh.
Tôi thấy trời đã tối, cứ có cảm giác bóng đêm u ám ập tới, liền ngồi dậy bật hết đèn trong nhà.
Lúc tôi bật đèn ngoài ban công, chợt thấy ngoài cửa sổ kính có mấy chiếc xe chạy tới.
Nhà tôi ở tầng 22, từ độ cao này nhìn xuống, dòng xe như chạy trên một mặt phẳng.
Nhưng mấy chiếc xe này lại chạy về phía cửa kính, như thể muốn tông vào vậy.
Tôi ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mặt.
Đang lúc nheo mắt định nhìn rõ hơn, eo tôi đột nhiên bị một bàn tay ôm lấy, kéo tôi lùi về phía sau.
Tiếp đó, đầu xe ô tô trực tiếp tông vào cửa kính.
Chiếc xe đâm xuyên qua cửa sổ dừng lại trước ban công nhà tôi, tôi thấy mấy người ăn mặc kỳ lạ bước xuống, hành động cứng nhắc, mặt mũi không hề có sức sống giống hệt người giấy đốt cho người đã khuất.
Bọn họ vừa bước xuống liền lấy ra một bức tranh.
Bức tranh hình như vẽ Mạc Thiệu Văn, chính là bức treo ở linh đường nhà họ Lương.
Nhưng sau khi mở ra hết, trong tranh lại có thêm một người phụ nữ.
Sau đó lại có thêm mấy chiếc xe từ không trung chạy tới, tất cả đều dừng lại bên ngoài cửa sổ.
Có điều những người này không bước ra khỏi xe, họ mở cửa, ló đầu ra ngoài, vẫy tay với tôi: "Dư Tam, Dư Tâm..."
Cùng lúc họ gọi tên tôi, tôi liền cảm thấy sau lưng mình nóng lên, đầu óc cũng bắt đầu mơ màng hệt như khi bị mộng du đêm qua.
Tôi thậm chí mất tự chủ, vô thức đi về phía trước.
"Dư Tâm!" Mạc Thiệu Văn ở phía sau cố hết sức đập mạnh vào lưng tôi, tôi lập tức cảm thấy có một dòng khí lạnh từ phía sau lan khắp cơ thể, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại.
Mạc Thiệu Văn ôm tôi lui về, vung tay về phía trước, một tia lửa lóe lên.
Theo tia lửa, những chiếc xe và đám người giấy ngoài ban công đều bị thiêu rụi, còn bức tranh đã bay ra khỏi ô cửa kinh.
Trong chiếc xe đi đâu, ba của Lương Thiệu Văn bước xuống, cầm bức tranh đó nhìn tôi: "Dư Tâm, đi cùng chúng ta đi."
Tôi nhìn mặt ông hệt như lúc còn sống, lại nhìn những người khác trong xe, có vài người rõ ràng không phải người giấy khi nãy, lập tức hiểu ra đây là chuyện gì.
Lương Thiệu Văn và Mạc Thiệu Văn đều nói đúng, người nhà họ Lương sẽ không tha cho tôi, ma nhà họ Lương cũng sẽ không tha cho tôi.
Những người này rõ ràng là tổ tiên nhà họ Lương, họ lái những chiếc xe vừa bị đốt cháy dẫn theo người giấy tới tìm tôi.
Ba của Lương Thiệu Văn vẫn nhìn tôi, tiếp tục nói: "Dư Tâm, nhà họ Lương chúng ta sẽ đối xử tốt với con, con muốn đi với chúng ta hay ở bên Thiệu Văn đều được cả."
Nghĩa là tôi chỉ có thể chọn hoặc là chôn cùng Lương Thiệu Văn, hoặc là chôn cùng Mạc Thiệu Văn thôi sao?
Mạc Thiệu Văn hừ một tiếng, kéo tôi ra sau: "Em tìm một chỗ an toàn chờ đi."
Dứt lời, anh lập tức xông đến chỗ những chiếc xe kia. Anh vừa ra ngoài, đám người trong xe cũng bước xuống, tay cầm bức tranh của Mạc Thiệu Văn, gọi tên anh không ngừng.
Mạc Thiệu Văn có vẻ rất đau đớn, nhưng anh vẫn cố gắng phất tay, ánh lửa từ tay áo lóe lên từng đợt.
Tôi không biết phải làm gì lúc này, vội chạy đến nhà vệ sinh gõ cửa, bảo em trai mau ra ngoài.
Nghe động tĩnh bên ngoài, em trai tôi cũng vội mở cửa, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đi!" Tôi kéo nó ra ngoài, lúc đi ngang phòng khách, tôi thấy ánh lửa ngoài cửa sổ lớn ngút trời, hình như Mạc Thiệu Văn bị vây trong những chiếc xe đó.
Tôi không dám tiếp tục ở lại, chỉ biết kéo em trai chạy đi, hiện tại trong nhà không an toàn nữa, trước mắt tới phòng bảo vệ trốn đã.
Nhưng vừa mở cửa, tôi lại thấy mẹ của Lương Thiệu Văn đứng bên ngoài, bà ta duỗi tay về phía tôi như muốn kéo tôi đi, yếu ớt gọi: "Dư Tâm, đến đây, đi với mẹ."
Bên cạnh, chú của Lương Thiệu Văn cũng nhìn tôi, cười nói: "Dư Tâm, con đã gả vào nhà họ Lương rồi, sao có thể nuốt lời được chứ?"
Cả hai một trái một phải chắn ngay cửa, không để lọt kẽ hở nào.
Giọng họ đều bình thường, nhưng hai mắt lại xám xịt, lúc duỗi tay chỉ có cánh tay cử động, còn cổ tay thì cứng đờ.
Hơn nữa lúc họ nói chuyện, tôi có thể cảm nhận được mùi máu tanh và hơi thở lạnh lẽo.
Thời điểm mẹ của Lương Thiệu Văn đưa tay lên, có máu tươi nhỏ xuống.
Không chỉ tôi, ngay cả em trai tôi cũng thấy.
Nó đứng đối diện chú của Lương Thiệu Văn, dùng chân đá ông ta một cái, sau đó kéo tôi chạy ra ngoài.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, cánh tay tôi đột nhiên bị siết chặt, mẹ của Lương Thiệu Văn đã kéo được tay tôi, nói: "Dư Tâm à, con không quay về cả nhà họ Lương đều sẽ chết, con nhất định phải quay về."
Hai tay bà ta sắc nhọn như có móng vuốt, dùng sức kéo tôi ngược về phía sau.
Chú của Lương Thiệu Văn cũng bật dậy ôm lấy chân tôi.
Tôi không chống cự được, bị ông ta kéo lại.
Em trai tôi hoảng loạn đá ông ta nhưng chẳng có tác dụng, ông ta cứ như không biết đau, dùng hết sức bẻ tay ông ta ra cũng không được.
Tôi bất lực, chỉ biết hét lên với em trai: "Chốt chữa cháy, đi gọi người đi!"
Em trai tôi đạp họ mấy cái chẳng có ích gì, nghe lời tôi, vừa kêu cứu mạng vừa chạy đến tủ đựng đồ chữa cháy.
Mẹ và chú của Lương Thiệu Văn giống như đã chết, sức lực họ lớn đến mức không giống bình thường, tôi cố gắng phá cửa, cảm giác móng tay sắp bị gãy rồi nhưng vẫn bị họ giữ chặt không thể vùng ra.
Em trai tôi ôm cái búa thoát hiểm chạy đến trước thang máy, vung lên về phía họ.
Hai người họ nhấc bổng tôi lên, có điều không đi về hướng thang máy mà lại đi về chỗ cửa sổ.
Chú của Lương Thiệu Văn trực tiếp kéo tôi lộn một vòng, đẩy hai chân tôi ra ngoài.
Mẹ hắn nhấc nửa người tôi lên, định ném xuống.
Tôi sợ hãi hét lên, rõ ràng đám người nhà họ Lương muốn giết tôi mà!
Em trai tôi lập tức cầm búa lao tới, nhưng đã chém họ mấy nhát, cả hai vẫn không có phản ứng gì.
Đầu gối đã ra đến bên ngoài, hai tay tôi nắm chặt quần áo mẹ của Lương Thiệu Văn, hét với em trai: "Kéo chị, mau kéo chị lại!"
Cửa sổ hành lang dùng để thông gió, rất nhỏ, mẹ và chú của Lương Thiệu Văn chặn ngay trước cửa, em trai tôi không thể tới gần được.
Đây là tầng 22, nếu rơi xuống, đừng bảo là mất mạng, ngay cả xác sợ là cũng không còn.
Lúc này em tôi đã ma sát với thành cửa sổ, tay nắm lấy áo của mẹ Lương Thiệu Văn bị bà ta bẻ ra.
Em trai tôi dùng búa đập vào người họ liên tục, không ngừng kêu "Cứu mạng", nhưng chẳng hiểu vì sao lại không có ai tới.
Đột nhiên ở lối cửa thoát hiểm vang lên một tiếng "Rầm", một bóng đen nhảy ra tấn công chú của Lương Thiệu Văn.
Bóng đen đó không lớn, nhưng khi đá vào chú của Lương Thiệu Văn, kẻ nãy giờ bị em trai dùng búa đập cũng không ăn thua lại ngã ngay xuống đất.
Tôi cảm giác cánh tay giữ eo mình thả lỏng, sau đó bắt gặp đôi mắt mèo sáng rực.
Con mèo đen lạnh lùng liếc nhìn tôi rồi xoay người dùng móng vuốt cào mẹ của Lương Thiệu Văn.
Bà ta lập tức ngã xuống đất, nửa người tôi đang ở bên ngoài, tôi vội móc ngón tay vào quần áo của bà ta.
Tôi gập người lại, eo và bụng mắc trên thành cửa sổ, đau đến muốn đứt lìa.
Em trai tôi sợ hãi, muốn chạy tới kéo tôi lên.
Đúng lúc này, eo tôi bị siết chặt.
Mạc Thiệu Văn xuất hiện giữa không trung ôm chặt lấy tôi.
Con mèo đen kia cũng đã nhảy tới thành cửa sổ.
Hình như nó rất có linh tính, cứ nhìn chằm chằm Mạc Thiệu Văn, giơ móng vuốt như muốn đuổi thứ gì đó.
Khi Mạc Thiệu Văn bế được tôi, em trai tôi đã bước qua thi thể của chú Lương Thiệu Văn, chạy tới đỡ.
Mạc Thiệu Văn cũng cẩn thận đặt tôi xuống, đưa mắt nhìn mèo đen, nhỏ giọng cảm ơn.
Hai chân tôi mềm nhũn, nhìn hai thi thể bê bết máu, tôi sợ đến mức ngồi thụp xuống.
Mạc Thiệu Văn lại nhìn tôi, nói: "Anh nhờ Mặc U giúp đỡ, em đừng lo, cậu ta sẽ giúp em giải quyết việc này."
Tôi còn đang tự hỏi Mặc U là ai thì thấy con mèo đang đứng trên bệ cửa sổ đột nhiên nhìn sang Mạc Thiệu Văn, khẽ gật đầu.
______
(*) Ở Tương Tây (phía tây tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc) có 3 tà thuật vô cùng dị thường: Cản Thi (赶尸), Cổ Trùng, Lạc Hoa Động Nữ. Chính 3 tà thuật này đã biến Tương Tây trở thành vùng đất thần bí, mà thuật Cản Thi là một tà thuật đáng sợ và được biết đến rộng rãi nhất.
Như chính tên gọi của nó, Cản Thi nghĩa là người sống sẽ "đuổi" thi thể đi một nơi khác ("Cản" nghĩa là đuổi, "thi" là thi thể). Trong thuật ngữ địa phương, nó còn được gọi là Di linh, Tẩu ảnh, Tẩu cước. Từ thời cổ đại đã có một quan niệm gọi là "Lá rụng về cội", dù người chết như ngọn đèn đã tắt, nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Với những người chết tha hương thì nhất định phải được đưa về quê nhà chôn cất.
Với một nơi có địa hình hiểm trở, khó đi lại như Tương Tây, việc vận chuyển xác chết bằng xe đẩy hay xe ngựa đều bất khả thi. Hơn nữa, chi phí để vận chuyển xác chết không hề rẻ và cũng không thể đảm bảo thi thể không thối rữa trong suốt thời gian vận chuyển.
Chính những điều này đã sinh ra nghề Cản Thi đặc biệt.
Xác chết tất nhiên là không thể tự di chuyển được, cần phải có một người đặc biệt dẫn đường thông qua một phương thức đặc biệt. Người này là "thầy cản thi", người dân địa phương gọi là "người đuổi xác". Trên thực tế, nói là "đuổi xác" nhưng thực chất có thể nói là "dẫn xác", bởi vì ông ta vừa gõ vào chuông (hoặc chiêng) đồng nhỏ cầm trên tay vừa dẫn dắt xác chết hướng về phía trước. Khi có nhiều hơn 1 xác chết, họ sẽ được cột chặt với nhau bằng sợi dây rơm, cách nhau 2 mét. Nhưng dù có bao nhiêu thi thể thì cũng sẽ bị điều khiển bởi 1 thầy cản thi.
Khi hành nghề, thầy cản thi có thể dắt theo 1, 2 học trò để giúp việc. Nguyên nhân là vì sợ trời tối, đường trơn trượt, xác chết đổ ngã, nhiều người đồng nghĩa có nhiều sự phối hợp làm việc. Lý do thứ 2 là vì một số xác chết trông khá ghê sợ, nhiều người làm cùng nhau có thể sẽ tăng sự can đảm cho họ.
Thời điểm di chuyển cũng rất đặc biệt, thường đi vào ban đêm, tránh xuất hiện ban ngày. Thầy cản thi cũng không dẫn xác chết đi ngang qua các thôn làng có người đang sinh sống mà chọn đi chậm trên đường núi. Điều này cũng rất dễ hiểu, là bởi vì tránh gây hoảng sợ cho mọi người.
Điều cấm kỵ kế tiếp là không được để chó mèo tiếp xúc với xác chết. Nếu xác chết không còn nguyên vẹn sẽ không thể giải thích cho người nhà của họ được.
Ngoài ra, một điều lạ là có những nơi gọi là "quán trọ xác chết", chỉ có thầy cản thi và thi thể có thể bước vào còn người sống thì không thể. Do thu nhập cũng khá, nên dù có vắng khách thì các quán trọ vẫn tiếp tục hoạt động. Thầy cản thi dẫn dắt thi thể đi, lúc trời sáng thì tìm đến các quán trọ này để trú ẩn, khi đêm xuống lại tiếp tục di chuyển.
Trong thuật Cản thi có rất nhiều quy tắc và mỗi thầy cản thi lại có cách hành pháp khác nhau nhưng đều có 2 điểm chung như sau:
1. Chỉ truyền cho nam, không truyền cho nữ. Ở Tương Tây, thuật Cản Thi chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, còn thuật Cổ Trùng chỉ truyền cho nữ không truyền cho nam.
2. Chỉ truyền lại trong nội bộ gia đình. Gia tộc cản thi luôn giữ bí mật nghiêm ngặt về thủ thuật của họ, không bao giờ tiết lộ ra bên ngoài. Chỉ những người nam giới có quan hệ huyết thống mới được học cách sử dụng bí thuật này.
Ngoài ra, thuật Cản thi còn có nguyên tắc 3 cản, 3 không cản. Nghĩa là được cản thi với 3 kiểu thi thể chết do bị chém đầu, án treo cổ và chết vì hình phạt lồng đứng. Bởi vì những người này bị ép chết, không cam lòng chết, chết vẫn muốn quay về cố hương. 3 cái chết không thể cản là, chết do sấm sét đánh trúng, chết do nhảy sông, chết do bệnh tật.
Rõ ràng Lương Thiệu Văn cũng nghe thấy, hắn nhìn tôi, tỏ vẻ lo lắng: "Dư Tâm, chỉ cần em gả cho anh, tương lai chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa. Em tin anh đi, đừng tin lời một hồn ma như anh ta, chỉ cần em gả cho anh, anh sẽ kể em nghe mọi chuyện."
Nói rồi mặc kệ tôi có đau hay không, hắn vẫn muốn kéo tôi đi.
Vừa hay em trai tôi đưa bảo vệ điếu thuốc xong quay lại, thấy Lương Thiệu Văn cứ lôi lôi kéo kéo, lập tức gọi bảo vệ đưa hắn đi.
"Dư Tâm, em đừng gả cho anh ta, em sẽ chết đấy!" Lương Thiệu Văn hét lên.
Đừng nói tôi không chấp nhận được, ngay cả bảo vệ nghe cũng thấy khó chịu: "Người ta đã không muốn lấy cậu, cậu mắng người ta như thế không thấy quá đáng à? Còn đặt thi thể của ba mình trước cửa nhà người ta, không sợ ba cậu nửa đêm về tìm hả?"
Em trai tôi cũng giơ chân đạp hắn ra ngoài, muốn mắng mấy câu.
Nhưng tôi lại nghe Mạc Thiệu Văn thì thầm: "Cậu ta nói đúng, đám người trong mộ phần tổ tiên nhà họ Lương sẽ không bỏ qua cho em."
Tôi nghe mà lòng kinh hãi, vội nhìn xung quanh, nhưng thật sự không thấy bóng dáng của Mạc Thiệu Văn.
Hiện tại là ban ngày, hồn ma và thi thể vẫn có thể chạy tới chạy lui được à?
Một lát sau em trai tôi quay lại, lắc lắc điện thoại di động: "Em nhờ bảo vệ gửi băng ghi hình chỗ thang máy và lối ra vào hành lang cho em rồi."
Thứ này cũng tùy tiện gửi được sao?
Em trai tôi lại giơ di động lên: "Một bao thuốc lá là đủ giải quyết rồi, chị mau lại đây xem, chuyện này thật sự quá kỳ lạ, họ còn bảo chúng ta tìm đại sư đến xem thử, chắc là đã dính vào thứ xui xẻo gì rồi."
Camera giám sát cảnh sát đã kiểm tra, nên mọi thứ có sẵn.
Không xem thì thôi, xem rồi không khỏi thấy kinh hãi.
Trong băng ghi hình từ đầu đến cuối không thấy thi thể xuất hiện, chỉ có một cái ô màu đen to di chuyển đến dưới tòa chung cư, sau đó vào thang máy rồi đến trước nhà tôi.
Khi nãy chỉ có một mặt của ô đối diện với nhà chúng tôi nên không ai để ý.
Bây giờ camera quay lại từ nhiều góc độ, có thể thấy rõ ba chữ "Vạn Thọ Lăng" in bên trên, nét chữ bay lượn, vừa nhìn liền biết đến từ đâu.
Vạn Thọ Lăng là nhà tang lễ và nghĩa trang lớn nhất chỗ chúng tôi, cũng chính là nơi tối qua ba tôi liên hệ xe chở xác giúp nhà họ Lương.
Tôi nhớ mấy năm trước có người thân qua đời, chúng tôi cũng liên lạc Vạn Thọ Lăng, bên đó làm việc cẩn thận, dù là đưa hủ tro cốt lên núi hay nhận chở xác về nhà, họ đều dù ô đên kiểu này để che ánh sáng.
Khi ấy bên họ còn tìm một cao tăng đến làm pháp sự, có thể bảo vệ người chết không bị dương khí tổn hại.
Em trai tôi từng cười giễu, nói cầm một cá về cũng không tệ.
Kết quả lúc này ba của Lương Thiệu Văn lại che cái ô này đến thẳng nhà của tôi.
Xem xong, em trai ngẩng đầu nhìn tôi: "Chị nói xem cảnh sát coi xong băng ghi hình này có tin chuyện xác chết sống dậy không nhỉ? Hoặc có lẽ đây chỉ là vở kịch dọa ma, cái ô to như vậy, nói không chừng có kẻ núp dưới ô đỡ thi thể. Bọn họ dùng người chết để dọa chị, sẽ rất khó tra ra. Em từng nghe bạn kể ở Tương Tây có một tục lệ gọi là cản thi, nghĩa là buộc người sống với thi thể để họ cùng đi trên đường. Chị có nghĩ nhà họ Lương đang chơi trò này không? Dọa chị để chị quay về bên đó à?" Em trai vốn không tin những chuyện ma quỷ nhưng vẫn ngồi phân tích với tôi.
Tôi nghe mà run rẩy: "Không phải em có người bạn học đạo thuật sao? Giúp chị hỏi thử xem."
Thấy sắc mặt tôi trắng bệch, em trai gật đầu, lập tức đi gọi điện thoại.
Sự việc đã phát triển đến mức này, tôi không muốn tin cũng không được.
Nhưng với Lương Thiệu Văn và Mạc Thiệu Văn, tôi không dám tin ai hoàn toàn.
Chốc lát sau em trai cúp máy, nói với tôi: "Em đã nhờ cậu ấy đến đây."
Cùng lúc đó ba mẹ gọi điện nói tối nay sẽ không về, họ đã gọi cho họ hàng, bạn bè thân thiết và một số người của khu dân phố đến nhà họ Lương nói chuyện, nếu hôm nay không giải quyết xong, họ sẽ không về.
Nghe giọng ba, tôi biết ba đang rất tức giận, sắp không kiềm chế được cảm xúc rồi.
Bữa tối em trai gọi đồ ăn ngoài giao đến, nhưng tôi không có tâm trạng ăn, chỉ biết co rút người ngồi trên sô pha uống hết ly trà này đến ly trà khác, hỏi nó khi nào người bạn kia tới.
Em trai luôn ở bên cạnh an ủi tôi, bảo tôi đừng sốt ruột.
Ấm trà từ đậm càng lúc càng nhạt dần, em trai tôi ăn tối xong thì dọn dẹp sạch sẽ rồi vào nhà vệ sinh.
Tôi thấy trời đã tối, cứ có cảm giác bóng đêm u ám ập tới, liền ngồi dậy bật hết đèn trong nhà.
Lúc tôi bật đèn ngoài ban công, chợt thấy ngoài cửa sổ kính có mấy chiếc xe chạy tới.
Nhà tôi ở tầng 22, từ độ cao này nhìn xuống, dòng xe như chạy trên một mặt phẳng.
Nhưng mấy chiếc xe này lại chạy về phía cửa kính, như thể muốn tông vào vậy.
Tôi ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mặt.
Đang lúc nheo mắt định nhìn rõ hơn, eo tôi đột nhiên bị một bàn tay ôm lấy, kéo tôi lùi về phía sau.
Tiếp đó, đầu xe ô tô trực tiếp tông vào cửa kính.
Chiếc xe đâm xuyên qua cửa sổ dừng lại trước ban công nhà tôi, tôi thấy mấy người ăn mặc kỳ lạ bước xuống, hành động cứng nhắc, mặt mũi không hề có sức sống giống hệt người giấy đốt cho người đã khuất.
Bọn họ vừa bước xuống liền lấy ra một bức tranh.
Bức tranh hình như vẽ Mạc Thiệu Văn, chính là bức treo ở linh đường nhà họ Lương.
Nhưng sau khi mở ra hết, trong tranh lại có thêm một người phụ nữ.
Sau đó lại có thêm mấy chiếc xe từ không trung chạy tới, tất cả đều dừng lại bên ngoài cửa sổ.
Có điều những người này không bước ra khỏi xe, họ mở cửa, ló đầu ra ngoài, vẫy tay với tôi: "Dư Tam, Dư Tâm..."
Cùng lúc họ gọi tên tôi, tôi liền cảm thấy sau lưng mình nóng lên, đầu óc cũng bắt đầu mơ màng hệt như khi bị mộng du đêm qua.
Tôi thậm chí mất tự chủ, vô thức đi về phía trước.
"Dư Tâm!" Mạc Thiệu Văn ở phía sau cố hết sức đập mạnh vào lưng tôi, tôi lập tức cảm thấy có một dòng khí lạnh từ phía sau lan khắp cơ thể, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại.
Mạc Thiệu Văn ôm tôi lui về, vung tay về phía trước, một tia lửa lóe lên.
Theo tia lửa, những chiếc xe và đám người giấy ngoài ban công đều bị thiêu rụi, còn bức tranh đã bay ra khỏi ô cửa kinh.
Trong chiếc xe đi đâu, ba của Lương Thiệu Văn bước xuống, cầm bức tranh đó nhìn tôi: "Dư Tâm, đi cùng chúng ta đi."
Tôi nhìn mặt ông hệt như lúc còn sống, lại nhìn những người khác trong xe, có vài người rõ ràng không phải người giấy khi nãy, lập tức hiểu ra đây là chuyện gì.
Lương Thiệu Văn và Mạc Thiệu Văn đều nói đúng, người nhà họ Lương sẽ không tha cho tôi, ma nhà họ Lương cũng sẽ không tha cho tôi.
Những người này rõ ràng là tổ tiên nhà họ Lương, họ lái những chiếc xe vừa bị đốt cháy dẫn theo người giấy tới tìm tôi.
Ba của Lương Thiệu Văn vẫn nhìn tôi, tiếp tục nói: "Dư Tâm, nhà họ Lương chúng ta sẽ đối xử tốt với con, con muốn đi với chúng ta hay ở bên Thiệu Văn đều được cả."
Nghĩa là tôi chỉ có thể chọn hoặc là chôn cùng Lương Thiệu Văn, hoặc là chôn cùng Mạc Thiệu Văn thôi sao?
Mạc Thiệu Văn hừ một tiếng, kéo tôi ra sau: "Em tìm một chỗ an toàn chờ đi."
Dứt lời, anh lập tức xông đến chỗ những chiếc xe kia. Anh vừa ra ngoài, đám người trong xe cũng bước xuống, tay cầm bức tranh của Mạc Thiệu Văn, gọi tên anh không ngừng.
Mạc Thiệu Văn có vẻ rất đau đớn, nhưng anh vẫn cố gắng phất tay, ánh lửa từ tay áo lóe lên từng đợt.
Tôi không biết phải làm gì lúc này, vội chạy đến nhà vệ sinh gõ cửa, bảo em trai mau ra ngoài.
Nghe động tĩnh bên ngoài, em trai tôi cũng vội mở cửa, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đi!" Tôi kéo nó ra ngoài, lúc đi ngang phòng khách, tôi thấy ánh lửa ngoài cửa sổ lớn ngút trời, hình như Mạc Thiệu Văn bị vây trong những chiếc xe đó.
Tôi không dám tiếp tục ở lại, chỉ biết kéo em trai chạy đi, hiện tại trong nhà không an toàn nữa, trước mắt tới phòng bảo vệ trốn đã.
Nhưng vừa mở cửa, tôi lại thấy mẹ của Lương Thiệu Văn đứng bên ngoài, bà ta duỗi tay về phía tôi như muốn kéo tôi đi, yếu ớt gọi: "Dư Tâm, đến đây, đi với mẹ."
Bên cạnh, chú của Lương Thiệu Văn cũng nhìn tôi, cười nói: "Dư Tâm, con đã gả vào nhà họ Lương rồi, sao có thể nuốt lời được chứ?"
Cả hai một trái một phải chắn ngay cửa, không để lọt kẽ hở nào.
Giọng họ đều bình thường, nhưng hai mắt lại xám xịt, lúc duỗi tay chỉ có cánh tay cử động, còn cổ tay thì cứng đờ.
Hơn nữa lúc họ nói chuyện, tôi có thể cảm nhận được mùi máu tanh và hơi thở lạnh lẽo.
Thời điểm mẹ của Lương Thiệu Văn đưa tay lên, có máu tươi nhỏ xuống.
Không chỉ tôi, ngay cả em trai tôi cũng thấy.
Nó đứng đối diện chú của Lương Thiệu Văn, dùng chân đá ông ta một cái, sau đó kéo tôi chạy ra ngoài.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, cánh tay tôi đột nhiên bị siết chặt, mẹ của Lương Thiệu Văn đã kéo được tay tôi, nói: "Dư Tâm à, con không quay về cả nhà họ Lương đều sẽ chết, con nhất định phải quay về."
Hai tay bà ta sắc nhọn như có móng vuốt, dùng sức kéo tôi ngược về phía sau.
Chú của Lương Thiệu Văn cũng bật dậy ôm lấy chân tôi.
Tôi không chống cự được, bị ông ta kéo lại.
Em trai tôi hoảng loạn đá ông ta nhưng chẳng có tác dụng, ông ta cứ như không biết đau, dùng hết sức bẻ tay ông ta ra cũng không được.
Tôi bất lực, chỉ biết hét lên với em trai: "Chốt chữa cháy, đi gọi người đi!"
Em trai tôi đạp họ mấy cái chẳng có ích gì, nghe lời tôi, vừa kêu cứu mạng vừa chạy đến tủ đựng đồ chữa cháy.
Mẹ và chú của Lương Thiệu Văn giống như đã chết, sức lực họ lớn đến mức không giống bình thường, tôi cố gắng phá cửa, cảm giác móng tay sắp bị gãy rồi nhưng vẫn bị họ giữ chặt không thể vùng ra.
Em trai tôi ôm cái búa thoát hiểm chạy đến trước thang máy, vung lên về phía họ.
Hai người họ nhấc bổng tôi lên, có điều không đi về hướng thang máy mà lại đi về chỗ cửa sổ.
Chú của Lương Thiệu Văn trực tiếp kéo tôi lộn một vòng, đẩy hai chân tôi ra ngoài.
Mẹ hắn nhấc nửa người tôi lên, định ném xuống.
Tôi sợ hãi hét lên, rõ ràng đám người nhà họ Lương muốn giết tôi mà!
Em trai tôi lập tức cầm búa lao tới, nhưng đã chém họ mấy nhát, cả hai vẫn không có phản ứng gì.
Đầu gối đã ra đến bên ngoài, hai tay tôi nắm chặt quần áo mẹ của Lương Thiệu Văn, hét với em trai: "Kéo chị, mau kéo chị lại!"
Cửa sổ hành lang dùng để thông gió, rất nhỏ, mẹ và chú của Lương Thiệu Văn chặn ngay trước cửa, em trai tôi không thể tới gần được.
Đây là tầng 22, nếu rơi xuống, đừng bảo là mất mạng, ngay cả xác sợ là cũng không còn.
Lúc này em tôi đã ma sát với thành cửa sổ, tay nắm lấy áo của mẹ Lương Thiệu Văn bị bà ta bẻ ra.
Em trai tôi dùng búa đập vào người họ liên tục, không ngừng kêu "Cứu mạng", nhưng chẳng hiểu vì sao lại không có ai tới.
Đột nhiên ở lối cửa thoát hiểm vang lên một tiếng "Rầm", một bóng đen nhảy ra tấn công chú của Lương Thiệu Văn.
Bóng đen đó không lớn, nhưng khi đá vào chú của Lương Thiệu Văn, kẻ nãy giờ bị em trai dùng búa đập cũng không ăn thua lại ngã ngay xuống đất.
Tôi cảm giác cánh tay giữ eo mình thả lỏng, sau đó bắt gặp đôi mắt mèo sáng rực.
Con mèo đen lạnh lùng liếc nhìn tôi rồi xoay người dùng móng vuốt cào mẹ của Lương Thiệu Văn.
Bà ta lập tức ngã xuống đất, nửa người tôi đang ở bên ngoài, tôi vội móc ngón tay vào quần áo của bà ta.
Tôi gập người lại, eo và bụng mắc trên thành cửa sổ, đau đến muốn đứt lìa.
Em trai tôi sợ hãi, muốn chạy tới kéo tôi lên.
Đúng lúc này, eo tôi bị siết chặt.
Mạc Thiệu Văn xuất hiện giữa không trung ôm chặt lấy tôi.
Con mèo đen kia cũng đã nhảy tới thành cửa sổ.
Hình như nó rất có linh tính, cứ nhìn chằm chằm Mạc Thiệu Văn, giơ móng vuốt như muốn đuổi thứ gì đó.
Khi Mạc Thiệu Văn bế được tôi, em trai tôi đã bước qua thi thể của chú Lương Thiệu Văn, chạy tới đỡ.
Mạc Thiệu Văn cũng cẩn thận đặt tôi xuống, đưa mắt nhìn mèo đen, nhỏ giọng cảm ơn.
Hai chân tôi mềm nhũn, nhìn hai thi thể bê bết máu, tôi sợ đến mức ngồi thụp xuống.
Mạc Thiệu Văn lại nhìn tôi, nói: "Anh nhờ Mặc U giúp đỡ, em đừng lo, cậu ta sẽ giúp em giải quyết việc này."
Tôi còn đang tự hỏi Mặc U là ai thì thấy con mèo đang đứng trên bệ cửa sổ đột nhiên nhìn sang Mạc Thiệu Văn, khẽ gật đầu.
______
(*) Ở Tương Tây (phía tây tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc) có 3 tà thuật vô cùng dị thường: Cản Thi (赶尸), Cổ Trùng, Lạc Hoa Động Nữ. Chính 3 tà thuật này đã biến Tương Tây trở thành vùng đất thần bí, mà thuật Cản Thi là một tà thuật đáng sợ và được biết đến rộng rãi nhất.
Như chính tên gọi của nó, Cản Thi nghĩa là người sống sẽ "đuổi" thi thể đi một nơi khác ("Cản" nghĩa là đuổi, "thi" là thi thể). Trong thuật ngữ địa phương, nó còn được gọi là Di linh, Tẩu ảnh, Tẩu cước. Từ thời cổ đại đã có một quan niệm gọi là "Lá rụng về cội", dù người chết như ngọn đèn đã tắt, nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Với những người chết tha hương thì nhất định phải được đưa về quê nhà chôn cất.
Với một nơi có địa hình hiểm trở, khó đi lại như Tương Tây, việc vận chuyển xác chết bằng xe đẩy hay xe ngựa đều bất khả thi. Hơn nữa, chi phí để vận chuyển xác chết không hề rẻ và cũng không thể đảm bảo thi thể không thối rữa trong suốt thời gian vận chuyển.
Chính những điều này đã sinh ra nghề Cản Thi đặc biệt.
Xác chết tất nhiên là không thể tự di chuyển được, cần phải có một người đặc biệt dẫn đường thông qua một phương thức đặc biệt. Người này là "thầy cản thi", người dân địa phương gọi là "người đuổi xác". Trên thực tế, nói là "đuổi xác" nhưng thực chất có thể nói là "dẫn xác", bởi vì ông ta vừa gõ vào chuông (hoặc chiêng) đồng nhỏ cầm trên tay vừa dẫn dắt xác chết hướng về phía trước. Khi có nhiều hơn 1 xác chết, họ sẽ được cột chặt với nhau bằng sợi dây rơm, cách nhau 2 mét. Nhưng dù có bao nhiêu thi thể thì cũng sẽ bị điều khiển bởi 1 thầy cản thi.
Khi hành nghề, thầy cản thi có thể dắt theo 1, 2 học trò để giúp việc. Nguyên nhân là vì sợ trời tối, đường trơn trượt, xác chết đổ ngã, nhiều người đồng nghĩa có nhiều sự phối hợp làm việc. Lý do thứ 2 là vì một số xác chết trông khá ghê sợ, nhiều người làm cùng nhau có thể sẽ tăng sự can đảm cho họ.
Thời điểm di chuyển cũng rất đặc biệt, thường đi vào ban đêm, tránh xuất hiện ban ngày. Thầy cản thi cũng không dẫn xác chết đi ngang qua các thôn làng có người đang sinh sống mà chọn đi chậm trên đường núi. Điều này cũng rất dễ hiểu, là bởi vì tránh gây hoảng sợ cho mọi người.
Điều cấm kỵ kế tiếp là không được để chó mèo tiếp xúc với xác chết. Nếu xác chết không còn nguyên vẹn sẽ không thể giải thích cho người nhà của họ được.
Ngoài ra, một điều lạ là có những nơi gọi là "quán trọ xác chết", chỉ có thầy cản thi và thi thể có thể bước vào còn người sống thì không thể. Do thu nhập cũng khá, nên dù có vắng khách thì các quán trọ vẫn tiếp tục hoạt động. Thầy cản thi dẫn dắt thi thể đi, lúc trời sáng thì tìm đến các quán trọ này để trú ẩn, khi đêm xuống lại tiếp tục di chuyển.
Trong thuật Cản thi có rất nhiều quy tắc và mỗi thầy cản thi lại có cách hành pháp khác nhau nhưng đều có 2 điểm chung như sau:
1. Chỉ truyền cho nam, không truyền cho nữ. Ở Tương Tây, thuật Cản Thi chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, còn thuật Cổ Trùng chỉ truyền cho nữ không truyền cho nam.
2. Chỉ truyền lại trong nội bộ gia đình. Gia tộc cản thi luôn giữ bí mật nghiêm ngặt về thủ thuật của họ, không bao giờ tiết lộ ra bên ngoài. Chỉ những người nam giới có quan hệ huyết thống mới được học cách sử dụng bí thuật này.
Ngoài ra, thuật Cản thi còn có nguyên tắc 3 cản, 3 không cản. Nghĩa là được cản thi với 3 kiểu thi thể chết do bị chém đầu, án treo cổ và chết vì hình phạt lồng đứng. Bởi vì những người này bị ép chết, không cam lòng chết, chết vẫn muốn quay về cố hương. 3 cái chết không thể cản là, chết do sấm sét đánh trúng, chết do nhảy sông, chết do bệnh tật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.