Chương 14
Tiểu Tần
10/05/2022
Bình thường luyện tập bọn họ cũng sẽ cõng theo 10 đến 12 kg trang bị nhưng đó là khi huấn luyện dã ngoại.
Kế cá là huấn luyện dã ngoại thì cũng đi bộ chứ không phải chạy bộ!
Khi đại đội phía trước chạy được 2 phút thì những đại đội khác cũng bât đầu.
Sân tập tống hợp rất rộng, sân chạy có thể chứa được mấy trăm người cùng chạy.
Triệu Đào cảm thấy khó hiếu.
Nhiều người cùng chạy như vậy, Đường Minh lại đúng cách xa thì sao có thế phát hiện ra tiềm năng của họ?
Lẽ nào chọn những người chạy trước nhất?
Nhưng từ ba người mà Tân Vũ vừa chọn ra ở đại đội 3 thì có thế thấy anh không chọn người theo thành tích.
Sau khi các binh lính chạy được 3km thì ai nấy cũng mệt muốn chết.
Cho dù là những người có thể chất xuất chúng cũng mệt bở hơi tai.
Nhưng bọn họ cũng chưa mệt đến mức gục xuống.
Lúc này Tân Vũ sử dụng mắt ưng hết mức, mau chóng đánh giá mấy trăm người trên sân, phân tích thế chất cùng tiềm năng của họ.
Rất nhanh anh đã phát hiện ra vài mầm non khá tốt vì thế âm thầm nhớ kỹ họ.
Nửa tiếng sau, hết binh lính này đến binh lính khác cuối cùng cũng không chịu được nữa, mệt mỏi
mà bỏ cuộc.
Những binh lính khác mặc dù chưa kiệt sức nhưng cũng sẳp tới giới hạn rồi.
40 phút sau, đã có hơn 1/3 binh lính dừng lại, mặt họ trắng bệch thậm chí có vài người còn ngất đi, bị khiêng đến phòng y tế đế điều trị.
2/3 còn lại chỉ có số ít mấy chục người vẩn giữ được tốc độ Ổn định.
Những người khác đều chạy rất chậm, không phải bọn họ không muốn chạy nhanh mà là cơ thể họ đã không còn sức nữa rồi.
Cuối cùng, sau 50 phút, có người đã chạy xong 10km.
Có một người chạy được đến đích xong cũng hôn mê.
“Được rồi, tạm thế này đã”.
Tân Vũ nói với Triệu Đào: “Để họ nghỉ ngơi 5 phút, sau đó tập hợp!”
“Được”, Triệu Đào lập tức để nhản viên liên lạc đi truyền tin.
5 phút sau, toàn bộ binh lính đã tập trung đầy
đủ. Ai nấy trông cũng vô cùng mệt mỏi như thế vừa trải qua một trận chiến vô cùng tàn khốc.
Những người đã ngất đi là ngoại lệ.
Tân Vũ nhìn quanh một vòng rồi nói với Triệu Đào: “Người thứ 2 hàng một, người thứ 4 và thứ 5 hàng 3 đại đội 1″.
“Hai người cuối cùng hàng 2 đại đội 2″.
“Người vừa đến đích thì ngất đi’.
“Của đại đội 4“.
Tân Vũ mau chóng nói vị trí cụ thể của các thành viên cho Triệu Đào, nhân viên liên lạc bên cạnh anh ta cấp tốc ghi lại.
Sau khi liên tục đọc xong mười mấy cái tên, Tân Vũ cuối cùng cũng thôi.
Trong đầu Triệu Đào toàn dấu chấm hỏi.
Mấy trăm người cả đoàn đều đứng ở đây, nhìn xuống chỉ toàn là đầu người.
Sao anh có thế nhận ra đâu là tuyến thú mà anh coi trọng?
Cho dù dùng máy ảnh để chụp lại thì cũng phải nhìn rất lâu mới nhận ra được!
Anh chỉ liếc mát một cái mà đã nhớ được tất cả họ rồi?
Anh nói mò đấy à?
Ngày hôm sau, Tân Vũ cũng theo Triệu Đào đến những trung đoàn bộ đội dã chiến khác trong quân khu để chọn người.
Anh đặc biệt để mắt đến những trung đoàn bộ binh có thực lực mạnh.
Đương nhiên anh cũng đến xem lực lượng cảnh sát vũ trang.
Kế cá là huấn luyện dã ngoại thì cũng đi bộ chứ không phải chạy bộ!
Khi đại đội phía trước chạy được 2 phút thì những đại đội khác cũng bât đầu.
Sân tập tống hợp rất rộng, sân chạy có thể chứa được mấy trăm người cùng chạy.
Triệu Đào cảm thấy khó hiếu.
Nhiều người cùng chạy như vậy, Đường Minh lại đúng cách xa thì sao có thế phát hiện ra tiềm năng của họ?
Lẽ nào chọn những người chạy trước nhất?
Nhưng từ ba người mà Tân Vũ vừa chọn ra ở đại đội 3 thì có thế thấy anh không chọn người theo thành tích.
Sau khi các binh lính chạy được 3km thì ai nấy cũng mệt muốn chết.
Cho dù là những người có thể chất xuất chúng cũng mệt bở hơi tai.
Nhưng bọn họ cũng chưa mệt đến mức gục xuống.
Lúc này Tân Vũ sử dụng mắt ưng hết mức, mau chóng đánh giá mấy trăm người trên sân, phân tích thế chất cùng tiềm năng của họ.
Rất nhanh anh đã phát hiện ra vài mầm non khá tốt vì thế âm thầm nhớ kỹ họ.
Nửa tiếng sau, hết binh lính này đến binh lính khác cuối cùng cũng không chịu được nữa, mệt mỏi
mà bỏ cuộc.
Những binh lính khác mặc dù chưa kiệt sức nhưng cũng sẳp tới giới hạn rồi.
40 phút sau, đã có hơn 1/3 binh lính dừng lại, mặt họ trắng bệch thậm chí có vài người còn ngất đi, bị khiêng đến phòng y tế đế điều trị.
2/3 còn lại chỉ có số ít mấy chục người vẩn giữ được tốc độ Ổn định.
Những người khác đều chạy rất chậm, không phải bọn họ không muốn chạy nhanh mà là cơ thể họ đã không còn sức nữa rồi.
Cuối cùng, sau 50 phút, có người đã chạy xong 10km.
Có một người chạy được đến đích xong cũng hôn mê.
“Được rồi, tạm thế này đã”.
Tân Vũ nói với Triệu Đào: “Để họ nghỉ ngơi 5 phút, sau đó tập hợp!”
“Được”, Triệu Đào lập tức để nhản viên liên lạc đi truyền tin.
5 phút sau, toàn bộ binh lính đã tập trung đầy
đủ. Ai nấy trông cũng vô cùng mệt mỏi như thế vừa trải qua một trận chiến vô cùng tàn khốc.
Những người đã ngất đi là ngoại lệ.
Tân Vũ nhìn quanh một vòng rồi nói với Triệu Đào: “Người thứ 2 hàng một, người thứ 4 và thứ 5 hàng 3 đại đội 1″.
“Hai người cuối cùng hàng 2 đại đội 2″.
“Người vừa đến đích thì ngất đi’.
“Của đại đội 4“.
Tân Vũ mau chóng nói vị trí cụ thể của các thành viên cho Triệu Đào, nhân viên liên lạc bên cạnh anh ta cấp tốc ghi lại.
Sau khi liên tục đọc xong mười mấy cái tên, Tân Vũ cuối cùng cũng thôi.
Trong đầu Triệu Đào toàn dấu chấm hỏi.
Mấy trăm người cả đoàn đều đứng ở đây, nhìn xuống chỉ toàn là đầu người.
Sao anh có thế nhận ra đâu là tuyến thú mà anh coi trọng?
Cho dù dùng máy ảnh để chụp lại thì cũng phải nhìn rất lâu mới nhận ra được!
Anh chỉ liếc mát một cái mà đã nhớ được tất cả họ rồi?
Anh nói mò đấy à?
Ngày hôm sau, Tân Vũ cũng theo Triệu Đào đến những trung đoàn bộ đội dã chiến khác trong quân khu để chọn người.
Anh đặc biệt để mắt đến những trung đoàn bộ binh có thực lực mạnh.
Đương nhiên anh cũng đến xem lực lượng cảnh sát vũ trang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.