Chương 35: Dương uy tiêu cục
Tư Mã Tử Yên
09/06/2024
Thuần Vu Thông nghiến răng nhìn lão nhân đi khuất. Chàng triển khai thân hình phi thân lên một mái nhà, thi triển tuyệt đỉnh khinh công lướt qua lướt lại tìm địa điểm Phân đà Cùng Gia Bang. Sau cùng một lúc chàng sực nhận ra rằng làm vậy chỉ uổng công vì có thể Phân đà Cùng Gia Bang không hề ở trong thành mà ở ngoài thành thì sao? Nhưng cụ thể Phân đà Cùng Gia Bang ở chỗ nào không thể dùng suy luận mà biết được!
Chàng lại rơi thân xuống đường phố, lại chận bốn năm người qua đường hỏi thăm nhưng kết quả giống như trước không ai biết Phân đà Cùng Gia Bang ở nơi nào. Cuối cùng Thuần Vu Thông bước lên một tòa tửu lầu. Chàng chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống tùy tiện gọi rượu thịt rót uống một mình chầm chậm nhìn mơ màng ra xa. Tuy mắt chàng nhìn xa xôi nhưng thực tế tập trung hết tinh thần chú ý đến các thực khách trong tửu lầu hy vọng nghe được họ bàn tán đề cập tới chuyện chàng đang cần.
Khách uống rượu khá đông và hơn nữa là người giang hồ ai nấy đều chếch choáng hơi men nên nói năng huyên thuyên nhưng chẳng nghe ai nói tới chuyện Cùng Gia Bang. Chính lúc Thuần Vu Thông chán nản định rời chỗ ấy bỗng thấy một đại hán thân hình to lớn lưng đeo trường kiếm bước lên lầu, bước thẳng đến chiếc bàn có ba người ngồi sẵn. Ba người ấy có tuổi từ ba mươi đến năm mươi đều mặc võ phục và đeo vũ khí, hiển nhiên đều là người trong giới võ lâm. Thì ra họ đều có quen biết, ba người vội đứng dậy mời đại hán lớn nhập tiệc.
Thuần Vu Thông ngầm lưu ý, chỉ nghe tên đại hán đeo kiếm nói:
- Tiểu đệ mới phát hiện hai đệ tử Cùng Gia Bang đều chết không còn đầu.
Bất giác Thuần Vu Thông kinh sợ thầm. Một tên khác râu rậm nói lớn:
- Thế là lạ thật, còn Tam Nhãn Thần Cái Quách Không thì sao?
Đại hán đeo kiếm cười đáp:
- Trong hai cái xác đệ tử Cùng Gia Bang mà tiểu đệ vừa nói, một xác chính là Đà chủ Phân đà Cùng Gia Bang Quách Không đó.
- A...!
Tên râu rậm kinh ngạc kêu to:
- Hắn cũng bị giết à! Bọn người đó thực là gan góc...
Hiển nhiên câu ấy hắn chưa nói hết ý, nhưng đã bị tên ngồi đầu bàn tuổi độ trên năm mươi vội vã ngắt lời:
- Nói vừa vừa thôi, lên nhớ họa từ lời nói mà ra đó!
Tên râu rậm giật mình, quả nhiên im bặt, đồng thời quét mắt nhìn chung quanh không nói gì nữa. Tên đại hán đeo kiếm hình như cũng bị lão tuổi năm mươi kia cảnh tỉnh, liền chuyển sang câu chuyện khác, không đề cập tới chuyện Cùng Gia Bang nữa. Nhưng họ đã bị Thuần Vu Thông chú ý, chàng vừa từ từ uống rượu vừa cẩn thận theo dõi bốn tên khả nghi ấy.
Bốn tên tuyệt đối không nói đến chuyện Cùng Gia Bang cho đến khi tên lớn tuổi nhất ra lệnh:
- Muộn mất rồi!
Lão đưa mắt ra ý cho cả bọn vội vàng tính tiền, kế lục tục kéo nhau xuống lầu. Thuần Vu Thông không dám chậm trễ vội vàng trả tiền đi theo bốn tên đại hán xuống lầu ngầm ẩn thân xa xa. Cả bốn đã có hơi say loạng choạng nghiêng ngửa đi xuyên qua mấy con đường, cuối cùng đến tòa tiêu cục.
Thuần Vu Thông chợt hiểu ra bốn tên đều là tiêu sư của tiêu cục này. Chỉ thấy tiêu cục chẳng lấy gì làm lớn, hai bên cánh cửa là hai dãy tường trắng viết bốn chữ “Dương Uy Tiêu Cục” bằng mực đen bóng.
Bốn tên lảo đảo đi vào, hai cánh cửa đỏ đóng ập lại sau lưng họ. Thuần Vu Thông suy nghĩ một chút rồi bước lên gõ cửa. Đại môn lập tức mở ra. Một võ sinh trẻ tuổi bước ra đưa mắt thăm dò chàng rồi cung tay:
- Xin hỏi khách quan tìm người hay đến cậy bảo tiêu?
Thuần Vu Thông đáp:
- Tìm người là bốn vị vừa vào đây!
Võ sinh trẻ tuổi lịa đưa mắt nhìn chàng một lát hỏi:
- Bốn vị ấy đều là tiêu sư bản cục, không biết khách quan tìm vị nào trong bốn vị?
- Tìm cả bốn người!
Võ sinh trẻ tuổi ngạc nhiên:
- Xin khách quan cho biết tính danh để tại hạ vào truyền báo.
Thuần Vu Thông cười nhạt:
- Nếu muốn biết tính danh, đợi gặp họ rồi nói cũng được.
Võ sinh trẻ tuổi có vẻ hơi giận:
- Không lẽ các hạ đây tìm rắc rối vào người ư?
Thuần Vu Thông cười mỉm:
- Với cái tiêu cục nhỏ bé ở miền biên viễn này, đáng gì mà làm tại hạ rắc rối?
Võ sinh trẻ tuổi cả giận quát to:
- Mau cút khỏi đây, nếu không chớ trách ta xuất thủ vô tình!
Chàng lạnh lùng:
- Ngươi khách sáo quá đấy, coi chừng vận xui đến không kịp đỡ!
Võ sinh trẻ tuổi múa một vòng hữu chưởng quát cực to:
- Tiểu tử ngươi muốn chết đừng trách ta đó nhé!
Gã đánh liền một chưởng giữa ngực chàng. Thuần Vu Thông không thèm nhìn gã, đợi chưởng gã đến gần thân, chàng mới lật tay hữu chớp nhoáng chụp vào Mạch Môn gã. Võ sinh trẻ tuổi nhìn không rõ thủ pháp của chàng ra sao, bỗng đã thấy nửa thân đau nhói, Mạch Môn gã hoàn toàn bị khống chế, Thuần Vu Thông cười nhỏ:
- Ta không làm gì ngươi đâu, mau dẫn ta vào gặp bốn vị tiêu sư đi!
Chàng đẩy liền gã bước tới. Vào trong đại môn là phòng thu tiền tới một khoảng sân rộng, tên võ sinh trẻ tuổi bị khống chế bước vào sân. Bấy giờ tình hình đã kinh động toàn bộ người trong Dương Uy Tiêu Cục, bốn tên tiêu sư cũng có mặt vây lấy Thuần Vu Thông.
Tên lớn tuổi lập tức nhận ra chàng, lão nhăn nhó bộ mặt:
- Vị bằng hữu này giống như ta đã gặp trong tửu lâu...
Thuần Vu Thông mỉm cười:
- Nhãn lực tôn giá cao cường lắm, quả nhiên đã nhận đúng.
Tên đại hán đeo kiếm quát:
- Ý ngươi ra sao mà đến đây gây rối?
Chàng thung dung đáp:
- Cái tiêu cục nhỏ bé biên viễn này đâu đủ tư cách cho gây rối cho tại hạ, tại hạ muốn tìm một vị nhân huynh...
Chàng chỉ tay vào tên râu rậm, đại hán đeo kiếm nổi giận:
- Bất luận tìm ai cũng phải thử trước ba thước sắt của đại gia đây đã...
Thanh âm hắn trầm xuống:
- Ngươi dùng võ khí nào, nếu không có đem theo, đại gia có thể cho mượn tạm!
Thuần Vu Thông buông mạnh tay để tên võ sinh trẻ tuổi lảo đảo văng ra, may có một tên hán tử khác kịp đỡ lấy gã tránh cho gã khỏi bị ngã xuống đất.
Chàng cười nhạt:
- Tại hạ chẳng cần dùng võ khí nào cả, xin tôn giá cứ tùy tiện xuất thủ.
Tên đại hán không thèm khách sáo vụt một tiếng hắn chém kiếm xuống đầu chàng. Thuần Vu Thông cười lạt lẽo, tay chàng búng ra một chỉ. Một tiếng choeng ngân lên, bảo kiếm đại hán lập tức gãy làm đôi rơi xuống đất. Toàn bộ người tiêu cục vây quanh bật kêu lên một tiếng kinh dị. Tên đại hán vừa sợ vừa giận, nửa thanh kiếm còn lại giơ cao tấn công tiếp.
Nhưng hắn bị tên cướp lớn tuổi cản lại, lão tiến về phía Thuần Vu Thông vái dài:
- Xin tha tội hôn ám không nhận ra cao nhân giá lâm thực là thất lễ.
Thuần Vu Thông cũng ôm quyền hoàn lễ:
- Tại hạ quá ư lỗ mãng xin rộng lượng hải hàm.
Lão nhân mỉm cười:
- Không dám...! Không dám... lão hủ Lý Tâm Viễn giữ chức Tổng tiêu đầu bản cục, xin hỏi cao danh quý tánh các hạ...?
Chàng cười đáp:
- Tại hạ có họ kép Thuần Vu, tên Thông.
Toàn thể chúng nhân thất sắc, Lý Tâm Viễn vừa sợ vừa mừng:
- Thì ra là Bạch Mã Công Tử quang lâm, thảo nào thần công cao cường...
Lão đưa tay mời:
- Xin mời vào khách sảnh dùng trà!
Chàng không hề khách sáo bước tới trước vào đại sảnh. Bọn người Dương Uy Tiêu Cục theo chân Lý Tâm Viễn bước vào, ai nấy đều tỏ vẻ kính sợ khâm phục, hiển nhiên đại danh Bạch Mã Công Tử đã trấn áp họ. Lý Tâm Viễn cung kính hầu tiếp cùng với ba tiêu sư đồng bạn. Sau một tuần trà, Lý Tâm Viễn mới hòa nhã hỏi:
- Công tử đến vùng biên cương này, hạ giá đến tệ cục tất nhiên có gì chỉ giáo?
Thuần Vu Thông nói thẳng:
- Không dám giấu các vị, tại hạ trên đường đến Côn Luân, nghỉ trọ tại một khách điếm, hốt nhiên được Phân đà chủ Cùng Gia Bang tới thăm để báo cho tại hạ một tin quan trọng. Khi tại hạ vừa ra ngoài quan sát, Quách Đương gia đã bị giết chết trong phòng, tại hạ đi tìm Phân đà Cùng Gia Bang khắp nơi mới gặp bốn vị tại tửu lầu...
Bốn tiêu sư trầm tư không nói gì, Thuần Vu Thông dừng lời một chút nhìn qua tên râu rậm một cái rồi nói:
- Điều khiến tại hạ chú ý nhất là câu nói dở dang của vị huynh đài đây...
Tên râu rậm xen lời:
- Không biết công tử nghe tại hạ nói câu gì?
- Huynh đài nói “bọn người đó thật là gan góc...” Tên râu rậm giật mình liếc sang Lý Tâm Viễn, hắn chưa kịp nói gì Thuần Vu Thông đã hỏi:
- Tại hạ tìm đến chư vị có hai mục đích, một là muốn biết bọn người đó là những ai, hai là muốn biết Phân đà Cùng Gia Bang ở đâu?
Bốn tiêu sư trầm ngâm không đáp. Mục quang Thuần Vu Thông chuyển động, chàng cười lớn:
- Nếu chư vị coi Thuần Vu Thông là bạn xin cứ cho tại hạ biết, còn nếu coi tại hạ là địch, xin cứ đối xử như địch nhân.
Lý Tâm Viễn vội đứng bật dậy nhỏ giọng:
- Công tử xin chớ hiểu lầm, lão hủ xin nói tất cả mọi việc, bất quá kỳ thực bản cục đây cũng có điều khổ tâm khó nói.
Thuần Vu Thông nghiêm mặt:
- Không biết quý cục có gì khổ tâm, có thể cho biết được không?
Thanh âm Lý Tâm Viễn càng nhỏ hơn:
- Bản cục vốn ở nơi biên viễn xa xôi hẻo lánh cố giữ thân mình kiếm ăn qua ngày không dám gây sự với ai, thế lực bản cục rất nhỏ bé không đáng gì với các bang phái trên giang hồ... Mấy ngày trước đây có một bọn nhân vật thần bí kéo đến Sơn Đan Thành có lẽ hơn sáu bảy tên, tên nào võ công cũng cao cường hơn hẳn bản cục, bọn này từng đã tới bản cục, uy hiếp bản cục cho chúng làm nơi liên lạc để chống lại Tiêu Diêu Tiên Ông...
Thuần Vu Thông vội hỏi:
- Chư vị có biết tính danh lai lịch bọn ấy?
Lý Tâm Viễn lắc đầu:
- Nếu biết sao gọi là thần bí được nữa? Bọn [mất từ trang - ]
Chàng lại rơi thân xuống đường phố, lại chận bốn năm người qua đường hỏi thăm nhưng kết quả giống như trước không ai biết Phân đà Cùng Gia Bang ở nơi nào. Cuối cùng Thuần Vu Thông bước lên một tòa tửu lầu. Chàng chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống tùy tiện gọi rượu thịt rót uống một mình chầm chậm nhìn mơ màng ra xa. Tuy mắt chàng nhìn xa xôi nhưng thực tế tập trung hết tinh thần chú ý đến các thực khách trong tửu lầu hy vọng nghe được họ bàn tán đề cập tới chuyện chàng đang cần.
Khách uống rượu khá đông và hơn nữa là người giang hồ ai nấy đều chếch choáng hơi men nên nói năng huyên thuyên nhưng chẳng nghe ai nói tới chuyện Cùng Gia Bang. Chính lúc Thuần Vu Thông chán nản định rời chỗ ấy bỗng thấy một đại hán thân hình to lớn lưng đeo trường kiếm bước lên lầu, bước thẳng đến chiếc bàn có ba người ngồi sẵn. Ba người ấy có tuổi từ ba mươi đến năm mươi đều mặc võ phục và đeo vũ khí, hiển nhiên đều là người trong giới võ lâm. Thì ra họ đều có quen biết, ba người vội đứng dậy mời đại hán lớn nhập tiệc.
Thuần Vu Thông ngầm lưu ý, chỉ nghe tên đại hán đeo kiếm nói:
- Tiểu đệ mới phát hiện hai đệ tử Cùng Gia Bang đều chết không còn đầu.
Bất giác Thuần Vu Thông kinh sợ thầm. Một tên khác râu rậm nói lớn:
- Thế là lạ thật, còn Tam Nhãn Thần Cái Quách Không thì sao?
Đại hán đeo kiếm cười đáp:
- Trong hai cái xác đệ tử Cùng Gia Bang mà tiểu đệ vừa nói, một xác chính là Đà chủ Phân đà Cùng Gia Bang Quách Không đó.
- A...!
Tên râu rậm kinh ngạc kêu to:
- Hắn cũng bị giết à! Bọn người đó thực là gan góc...
Hiển nhiên câu ấy hắn chưa nói hết ý, nhưng đã bị tên ngồi đầu bàn tuổi độ trên năm mươi vội vã ngắt lời:
- Nói vừa vừa thôi, lên nhớ họa từ lời nói mà ra đó!
Tên râu rậm giật mình, quả nhiên im bặt, đồng thời quét mắt nhìn chung quanh không nói gì nữa. Tên đại hán đeo kiếm hình như cũng bị lão tuổi năm mươi kia cảnh tỉnh, liền chuyển sang câu chuyện khác, không đề cập tới chuyện Cùng Gia Bang nữa. Nhưng họ đã bị Thuần Vu Thông chú ý, chàng vừa từ từ uống rượu vừa cẩn thận theo dõi bốn tên khả nghi ấy.
Bốn tên tuyệt đối không nói đến chuyện Cùng Gia Bang cho đến khi tên lớn tuổi nhất ra lệnh:
- Muộn mất rồi!
Lão đưa mắt ra ý cho cả bọn vội vàng tính tiền, kế lục tục kéo nhau xuống lầu. Thuần Vu Thông không dám chậm trễ vội vàng trả tiền đi theo bốn tên đại hán xuống lầu ngầm ẩn thân xa xa. Cả bốn đã có hơi say loạng choạng nghiêng ngửa đi xuyên qua mấy con đường, cuối cùng đến tòa tiêu cục.
Thuần Vu Thông chợt hiểu ra bốn tên đều là tiêu sư của tiêu cục này. Chỉ thấy tiêu cục chẳng lấy gì làm lớn, hai bên cánh cửa là hai dãy tường trắng viết bốn chữ “Dương Uy Tiêu Cục” bằng mực đen bóng.
Bốn tên lảo đảo đi vào, hai cánh cửa đỏ đóng ập lại sau lưng họ. Thuần Vu Thông suy nghĩ một chút rồi bước lên gõ cửa. Đại môn lập tức mở ra. Một võ sinh trẻ tuổi bước ra đưa mắt thăm dò chàng rồi cung tay:
- Xin hỏi khách quan tìm người hay đến cậy bảo tiêu?
Thuần Vu Thông đáp:
- Tìm người là bốn vị vừa vào đây!
Võ sinh trẻ tuổi lịa đưa mắt nhìn chàng một lát hỏi:
- Bốn vị ấy đều là tiêu sư bản cục, không biết khách quan tìm vị nào trong bốn vị?
- Tìm cả bốn người!
Võ sinh trẻ tuổi ngạc nhiên:
- Xin khách quan cho biết tính danh để tại hạ vào truyền báo.
Thuần Vu Thông cười nhạt:
- Nếu muốn biết tính danh, đợi gặp họ rồi nói cũng được.
Võ sinh trẻ tuổi có vẻ hơi giận:
- Không lẽ các hạ đây tìm rắc rối vào người ư?
Thuần Vu Thông cười mỉm:
- Với cái tiêu cục nhỏ bé ở miền biên viễn này, đáng gì mà làm tại hạ rắc rối?
Võ sinh trẻ tuổi cả giận quát to:
- Mau cút khỏi đây, nếu không chớ trách ta xuất thủ vô tình!
Chàng lạnh lùng:
- Ngươi khách sáo quá đấy, coi chừng vận xui đến không kịp đỡ!
Võ sinh trẻ tuổi múa một vòng hữu chưởng quát cực to:
- Tiểu tử ngươi muốn chết đừng trách ta đó nhé!
Gã đánh liền một chưởng giữa ngực chàng. Thuần Vu Thông không thèm nhìn gã, đợi chưởng gã đến gần thân, chàng mới lật tay hữu chớp nhoáng chụp vào Mạch Môn gã. Võ sinh trẻ tuổi nhìn không rõ thủ pháp của chàng ra sao, bỗng đã thấy nửa thân đau nhói, Mạch Môn gã hoàn toàn bị khống chế, Thuần Vu Thông cười nhỏ:
- Ta không làm gì ngươi đâu, mau dẫn ta vào gặp bốn vị tiêu sư đi!
Chàng đẩy liền gã bước tới. Vào trong đại môn là phòng thu tiền tới một khoảng sân rộng, tên võ sinh trẻ tuổi bị khống chế bước vào sân. Bấy giờ tình hình đã kinh động toàn bộ người trong Dương Uy Tiêu Cục, bốn tên tiêu sư cũng có mặt vây lấy Thuần Vu Thông.
Tên lớn tuổi lập tức nhận ra chàng, lão nhăn nhó bộ mặt:
- Vị bằng hữu này giống như ta đã gặp trong tửu lâu...
Thuần Vu Thông mỉm cười:
- Nhãn lực tôn giá cao cường lắm, quả nhiên đã nhận đúng.
Tên đại hán đeo kiếm quát:
- Ý ngươi ra sao mà đến đây gây rối?
Chàng thung dung đáp:
- Cái tiêu cục nhỏ bé biên viễn này đâu đủ tư cách cho gây rối cho tại hạ, tại hạ muốn tìm một vị nhân huynh...
Chàng chỉ tay vào tên râu rậm, đại hán đeo kiếm nổi giận:
- Bất luận tìm ai cũng phải thử trước ba thước sắt của đại gia đây đã...
Thanh âm hắn trầm xuống:
- Ngươi dùng võ khí nào, nếu không có đem theo, đại gia có thể cho mượn tạm!
Thuần Vu Thông buông mạnh tay để tên võ sinh trẻ tuổi lảo đảo văng ra, may có một tên hán tử khác kịp đỡ lấy gã tránh cho gã khỏi bị ngã xuống đất.
Chàng cười nhạt:
- Tại hạ chẳng cần dùng võ khí nào cả, xin tôn giá cứ tùy tiện xuất thủ.
Tên đại hán không thèm khách sáo vụt một tiếng hắn chém kiếm xuống đầu chàng. Thuần Vu Thông cười lạt lẽo, tay chàng búng ra một chỉ. Một tiếng choeng ngân lên, bảo kiếm đại hán lập tức gãy làm đôi rơi xuống đất. Toàn bộ người tiêu cục vây quanh bật kêu lên một tiếng kinh dị. Tên đại hán vừa sợ vừa giận, nửa thanh kiếm còn lại giơ cao tấn công tiếp.
Nhưng hắn bị tên cướp lớn tuổi cản lại, lão tiến về phía Thuần Vu Thông vái dài:
- Xin tha tội hôn ám không nhận ra cao nhân giá lâm thực là thất lễ.
Thuần Vu Thông cũng ôm quyền hoàn lễ:
- Tại hạ quá ư lỗ mãng xin rộng lượng hải hàm.
Lão nhân mỉm cười:
- Không dám...! Không dám... lão hủ Lý Tâm Viễn giữ chức Tổng tiêu đầu bản cục, xin hỏi cao danh quý tánh các hạ...?
Chàng cười đáp:
- Tại hạ có họ kép Thuần Vu, tên Thông.
Toàn thể chúng nhân thất sắc, Lý Tâm Viễn vừa sợ vừa mừng:
- Thì ra là Bạch Mã Công Tử quang lâm, thảo nào thần công cao cường...
Lão đưa tay mời:
- Xin mời vào khách sảnh dùng trà!
Chàng không hề khách sáo bước tới trước vào đại sảnh. Bọn người Dương Uy Tiêu Cục theo chân Lý Tâm Viễn bước vào, ai nấy đều tỏ vẻ kính sợ khâm phục, hiển nhiên đại danh Bạch Mã Công Tử đã trấn áp họ. Lý Tâm Viễn cung kính hầu tiếp cùng với ba tiêu sư đồng bạn. Sau một tuần trà, Lý Tâm Viễn mới hòa nhã hỏi:
- Công tử đến vùng biên cương này, hạ giá đến tệ cục tất nhiên có gì chỉ giáo?
Thuần Vu Thông nói thẳng:
- Không dám giấu các vị, tại hạ trên đường đến Côn Luân, nghỉ trọ tại một khách điếm, hốt nhiên được Phân đà chủ Cùng Gia Bang tới thăm để báo cho tại hạ một tin quan trọng. Khi tại hạ vừa ra ngoài quan sát, Quách Đương gia đã bị giết chết trong phòng, tại hạ đi tìm Phân đà Cùng Gia Bang khắp nơi mới gặp bốn vị tại tửu lầu...
Bốn tiêu sư trầm tư không nói gì, Thuần Vu Thông dừng lời một chút nhìn qua tên râu rậm một cái rồi nói:
- Điều khiến tại hạ chú ý nhất là câu nói dở dang của vị huynh đài đây...
Tên râu rậm xen lời:
- Không biết công tử nghe tại hạ nói câu gì?
- Huynh đài nói “bọn người đó thật là gan góc...” Tên râu rậm giật mình liếc sang Lý Tâm Viễn, hắn chưa kịp nói gì Thuần Vu Thông đã hỏi:
- Tại hạ tìm đến chư vị có hai mục đích, một là muốn biết bọn người đó là những ai, hai là muốn biết Phân đà Cùng Gia Bang ở đâu?
Bốn tiêu sư trầm ngâm không đáp. Mục quang Thuần Vu Thông chuyển động, chàng cười lớn:
- Nếu chư vị coi Thuần Vu Thông là bạn xin cứ cho tại hạ biết, còn nếu coi tại hạ là địch, xin cứ đối xử như địch nhân.
Lý Tâm Viễn vội đứng bật dậy nhỏ giọng:
- Công tử xin chớ hiểu lầm, lão hủ xin nói tất cả mọi việc, bất quá kỳ thực bản cục đây cũng có điều khổ tâm khó nói.
Thuần Vu Thông nghiêm mặt:
- Không biết quý cục có gì khổ tâm, có thể cho biết được không?
Thanh âm Lý Tâm Viễn càng nhỏ hơn:
- Bản cục vốn ở nơi biên viễn xa xôi hẻo lánh cố giữ thân mình kiếm ăn qua ngày không dám gây sự với ai, thế lực bản cục rất nhỏ bé không đáng gì với các bang phái trên giang hồ... Mấy ngày trước đây có một bọn nhân vật thần bí kéo đến Sơn Đan Thành có lẽ hơn sáu bảy tên, tên nào võ công cũng cao cường hơn hẳn bản cục, bọn này từng đã tới bản cục, uy hiếp bản cục cho chúng làm nơi liên lạc để chống lại Tiêu Diêu Tiên Ông...
Thuần Vu Thông vội hỏi:
- Chư vị có biết tính danh lai lịch bọn ấy?
Lý Tâm Viễn lắc đầu:
- Nếu biết sao gọi là thần bí được nữa? Bọn [mất từ trang - ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.