Chương 189: Đại Lực Quỷ Thần (1)
Mộng Nhập Thần Cơ
04/09/2022
Man tộc không chú trọng xây dựng, phòng ốc cực kỳ thô ráp, ẩm ướt âm lãnh, rất khó cư trú, người bình thường tới đây, rất dễ sinh bệnh tử vong, cho dù là Võ Sĩ, Võ sư, thậm chí Tông Sư ở lâu, cũng khó tránh khỏi bị hàn khí ăn mòn, thân thể suy yếu mà chết.
Nhưng người Man tộc cực kỳ cường tráng, nguyên nhân chủ yếu nhất không phải bọn hắn quen thuộc hoàn cảnh, mà là tế tự.
Cho dù là tiểu hài tử cũng biết đi săn, chém giết con mồi tế tự Tà Thần, mặc dù có lúc Tà Thần hấp thu tế phẩm sẽ không đáp lại, nhưng chỉ cần số lần nhiều, mấy chục lần, hơn trăm lần vẫn sẽ có mấy lần hồi báo, lực lượng Tà thần ở trong người kết hợp với huyết nhục, thì căn bản không sợ tật bệnh chướng khí.
Này cũng tạo thành Man tộc vô luận nam nữ già trẻ đều máu tanh tàn nhẫn hiếu sát.
Mà ở trong Đại Vĩnh Vương Triều, bởi vì Thiên Phù Đại Đế phế dâm tự lấy phong Chư Thần, nghiêm lệnh cấm huyết tế, dần dần liền chuyển biến quan niệm, văn minh khai hóa, khí chất cả quốc gia tường hòa.
Từ trên lý luận mà nói, Cổ Trần Sa giết hổ lang mãnh thú tế tự, mặc dù phù hợp Cổ Thiên Tử, nhưng cũng trái pháp luật của Đại Vĩnh Vương Triều, bị người bắt lấy nhược điểm, kia chính là tội lớn.
Cái này xem ra lý niệm của Thiên Phù Đại Đế đã bất đồng với Cổ Thiên Tử.
Cổ Thiên Tử không chỉ chém giết mãnh thú, ở mỗi lần xuất chinh còn chém giết vô số nô lệ tế thiên. Những nô lệ kia có là đầu hàng quân địch, có thì phạm tội giáng chức xuống làm bình dân.
Từ xưa đến nay, loại hành vi này của Cổ Thiên Tử được sách sử ca ngợi là đại nghĩa.
Nhưng Thiên Phù Đại Đế tu Thiên Phù Đại Điển, lại bác bỏ những hành vi này.
Ai đúng ai sai, lúc này độ cao của Cổ Trần Sa còn chưa tới, khó có thể lý giải.
Cổ Trần Sa vờn quanh đất phong của mình bay một vòng, lần nữa đáp xuống trong thành bảo, lấy ra Thiên Phù Đại Điển nhẩm đọc, từ trong đó có thể thưởng thức được một ít tư tưởng và lý niệm của Thiên Phù Đại Đế.
- Cũng không biết Thiên Công Viện ở trong vòng ba ngày giúp ta xây dựng xong, đến cùng là xây dựng như thế nào? Còn nữa, người của Ngọc Hàn Lộ ở trong đất phong của ta, không nên náo ra chuyện gì mới tốt.
Hắn nhất tâm mấy dụng, đọc sách, phỏng đoán võ công, đồng thời nghĩ đến sự tình xây dựng đất phong, đều ngay ngắn rõ ràng, không loạn chút nào.
Ở trong rừng rậm, bên cạnh hồ nước, có thật nhiều nhà gỗ cao lớn, cách mặt đất mấy trượng, không dính ẩm ướt.
Những nhà gỗ này là mới tu kiến, khoảng chừng hơn một nghìn căn, mỗi gian chiếm diện tích nửa mẫu, bao quanh mặt hồ, cực kỳ đồ sộ. Những thứ này là chỗ cư trụ của người Bảo Ngọc Quốc.
Lần này người Bảo Ngọc Quốc tới rất nhiều, đều là cao thủ, thấp nhất cũng là Đại Sư, cho nên mới có thể nhanh chóng đánh hạ nơi đây.
Phanh!
Trong đại sảnh hội nghị, cái bàn bị đánh nát bấy:
- Cái gì? Hàn Lộ, ngươi lại tặng cho tiểu tử kia nhiều ngọc thạch như vậy? Không được? Tuyệt đối không được, ta kiên quyết phản đối, tiểu tử này chặt đứt ngón tay của ta, ta không trả thù đã là lấy đại cục làm trọng, tóm lại, tuyệt đối không được!
Tức giận đập bàn chính là Ngọc Phách.
Hắn bị Cổ Trần Sa gọt đứt ngón tay, là sự tình cực kỳ nhục nhã, nhưng vẫn cố nhịn, một là cố kỵ Đại Vĩnh Vương Triều, nếu thật nháo ra chuyện, Thiên Phù Đại Đế tức giận, Bảo Ngọc Quốc sẽ lập tức hóa thành bột mịn, thứ hai, bên người Cổ Trần Sa có cao thủ, coi như trả thù chỉ sợ thù cũ chưa báo, lại thêm hận mới, ba là Ngọc Hàn Lộ ra sức khuyên can, để cho mặt mũi hắn không quá trở ngại.
- Hoàng thúc, chúng ta đã thất tín với Thập Cửu điện hạ rồi, chiến lược của hắn là để cho chúng ta đi phụ cận Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu đánh du kích, xơi tái cao thủ của Thần Miếu, ta đã cảm thấy người này khẳng định có át chủ bài, vốn định đi theo, nhưng các ngươi ra sức phản đối, ta chỉ phải lật lọng. Cũng may ta đánh hạ bộ lạc này làm lễ vật đưa cho hắn, hóa giải ân oán, nhưng hoàng thúc ngươi ở trước mặt mọi người ra tay tập kích, đó là phạm vào tối kỵ, thân phận của hắn tôn quý, là nhi tử của Thiên Phù Đại Đế, nếu ngươi đánh hắn, hắn tự nhiên sẽ mất mặt, nhưng triều đình còn mặt mũi nào tồn tại? Ngươi đây là đánh mặt Thiên Phù Đại Đế, hậu quả này không nói ngươi, coi như là tất cả các nước ở hải ngoại cũng chịu không nổi, ta biết hoàng thúc ngươi thu chỗ tốt của Thập điện hạ, không sai, thực lực của Thập điện hạ mạnh hơn Thập Cửu điện hạ, nhưng bây giờ Thập Cửu điện hạ được sủng ái, sự tình chiêu an Bảo Ngọc Quốc cũng là hắn làm, ngươi đắc tội hắn như vậy, về sau thua thiệt vẫn là chúng ta.
Ngọc Hàn Lộ đứng thẳng lên, nói chuyện có lý có cứ:
- Hiện tại ta nhất định phải chữa trị quan hệ, cũng chỉ có thể như vậy, còn nữa, ngày hôm qua Long Vũ Vân truyền tin tức cho ta, nói Long Kiếm Đảo quyết định toàn lực ủng hộ Thập Cửu điện hạ. Chư vị thúc thúc bá bá, các ngươi tỏ thái độ, đến cùng như thế nào đi?
Ở đây có hơn mười người, đều là thành viên hoàng thất của Bảo Ngọc Quốc, có dòng chính, có bàng chi, cao thủ rất nhiều.
- Ta cảm thấy Hàn Lộ nói có lý, căn cứ tin tức Thập Cửu điện hạ là kẻ đần, ngu ngốc mười bốn năm, lại không ngờ một tiếng hót làm kinh người, chém lão ma Đạo cảnh, giết Nguyên Soái Man tộc, hiện tại bên người rõ ràng còn có Đạo cảnh thất biến làm nô tài, kinh tâm a.
Một lão giả mở miệng tỏ vẻ ủng hộ Ngọc Hàn Lộ:
- Ngọc Phách, ngươi trẻ tuổi đạt được kỳ ngộ, cùng thị nữ của Yêu Vương Tâm Hồ Vương kết thành vợ chồng, lấy được một tia Vạn Long Chân Khí, mới để ngươi có thành tựu ngày hôm nay, ngươi tu thành Đạo cảnh lục biến, ở trong vương thất làm mưa làm gió, có thể cam tâm làm nô tài không?
- Đúng vậy, Đạo cảnh thất biến đã là cường giả tuyệt thế, tuyệt đối sẽ không nương thân làm nô tài, coi như quy thuận Thiên Phù Đại Đế, tiến vào Thiên Công Viện, cũng có thể làm Long Tượng.
Lại có thành viên vương thất ủng hộ Ngọc Hàn Lộ:
- Ta cảm thấy sau lưng Thập Cửu điện hạ khẳng định có cao thủ rất mạnh ủng hộ.
- Ta phản đối!
Thành viên vương thất khác lại nói:
- Lần này Thiên Phù Đại Đế chinh chiến Man tộc, tất cả hoàng tử đều chiến công hiển hách, duy chỉ có Thập Cửu hoàng tử ngay cả một bộ lạc cũng không thể đánh xuống, là chúng ta đánh xong tặng cho hắn, cái này tính là gì? Có thực lực mà nói, sẽ như thế? Nói không chừng hắn cũng là quân cờ của người khác, trước mắt hoàng tử có thực lực nhiều như vậy, chúng ta theo hắn? Trước đó vài ngày ta được người bên Thất hoàng tử mời chào, ra rất nhiều điều kiện thoả mãn. Ta cảm thấy có thể nếm thử tiếp xúc hắn, dù sao thực lực của hắn rất mạnh, nội tình phong phú, mẫu tộc càng là đệ nhất thế gia nghìn năm.
- Thực lực của Thất hoàng tử rất mạnh, nhưng chính bởi vì như thế, chúng ta quy thuận hắn, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, không chiếm được chỗ tốt gì.
Ngọc Hàn Lộ phản bác:
- Năm đó Thiên Phù Đại Đế ai xem trọng hắn? Kết quả cuối cùng như thế nào?
- Tóm lại, ta quyết không quy thuận người này.
Nhưng người Man tộc cực kỳ cường tráng, nguyên nhân chủ yếu nhất không phải bọn hắn quen thuộc hoàn cảnh, mà là tế tự.
Cho dù là tiểu hài tử cũng biết đi săn, chém giết con mồi tế tự Tà Thần, mặc dù có lúc Tà Thần hấp thu tế phẩm sẽ không đáp lại, nhưng chỉ cần số lần nhiều, mấy chục lần, hơn trăm lần vẫn sẽ có mấy lần hồi báo, lực lượng Tà thần ở trong người kết hợp với huyết nhục, thì căn bản không sợ tật bệnh chướng khí.
Này cũng tạo thành Man tộc vô luận nam nữ già trẻ đều máu tanh tàn nhẫn hiếu sát.
Mà ở trong Đại Vĩnh Vương Triều, bởi vì Thiên Phù Đại Đế phế dâm tự lấy phong Chư Thần, nghiêm lệnh cấm huyết tế, dần dần liền chuyển biến quan niệm, văn minh khai hóa, khí chất cả quốc gia tường hòa.
Từ trên lý luận mà nói, Cổ Trần Sa giết hổ lang mãnh thú tế tự, mặc dù phù hợp Cổ Thiên Tử, nhưng cũng trái pháp luật của Đại Vĩnh Vương Triều, bị người bắt lấy nhược điểm, kia chính là tội lớn.
Cái này xem ra lý niệm của Thiên Phù Đại Đế đã bất đồng với Cổ Thiên Tử.
Cổ Thiên Tử không chỉ chém giết mãnh thú, ở mỗi lần xuất chinh còn chém giết vô số nô lệ tế thiên. Những nô lệ kia có là đầu hàng quân địch, có thì phạm tội giáng chức xuống làm bình dân.
Từ xưa đến nay, loại hành vi này của Cổ Thiên Tử được sách sử ca ngợi là đại nghĩa.
Nhưng Thiên Phù Đại Đế tu Thiên Phù Đại Điển, lại bác bỏ những hành vi này.
Ai đúng ai sai, lúc này độ cao của Cổ Trần Sa còn chưa tới, khó có thể lý giải.
Cổ Trần Sa vờn quanh đất phong của mình bay một vòng, lần nữa đáp xuống trong thành bảo, lấy ra Thiên Phù Đại Điển nhẩm đọc, từ trong đó có thể thưởng thức được một ít tư tưởng và lý niệm của Thiên Phù Đại Đế.
- Cũng không biết Thiên Công Viện ở trong vòng ba ngày giúp ta xây dựng xong, đến cùng là xây dựng như thế nào? Còn nữa, người của Ngọc Hàn Lộ ở trong đất phong của ta, không nên náo ra chuyện gì mới tốt.
Hắn nhất tâm mấy dụng, đọc sách, phỏng đoán võ công, đồng thời nghĩ đến sự tình xây dựng đất phong, đều ngay ngắn rõ ràng, không loạn chút nào.
Ở trong rừng rậm, bên cạnh hồ nước, có thật nhiều nhà gỗ cao lớn, cách mặt đất mấy trượng, không dính ẩm ướt.
Những nhà gỗ này là mới tu kiến, khoảng chừng hơn một nghìn căn, mỗi gian chiếm diện tích nửa mẫu, bao quanh mặt hồ, cực kỳ đồ sộ. Những thứ này là chỗ cư trụ của người Bảo Ngọc Quốc.
Lần này người Bảo Ngọc Quốc tới rất nhiều, đều là cao thủ, thấp nhất cũng là Đại Sư, cho nên mới có thể nhanh chóng đánh hạ nơi đây.
Phanh!
Trong đại sảnh hội nghị, cái bàn bị đánh nát bấy:
- Cái gì? Hàn Lộ, ngươi lại tặng cho tiểu tử kia nhiều ngọc thạch như vậy? Không được? Tuyệt đối không được, ta kiên quyết phản đối, tiểu tử này chặt đứt ngón tay của ta, ta không trả thù đã là lấy đại cục làm trọng, tóm lại, tuyệt đối không được!
Tức giận đập bàn chính là Ngọc Phách.
Hắn bị Cổ Trần Sa gọt đứt ngón tay, là sự tình cực kỳ nhục nhã, nhưng vẫn cố nhịn, một là cố kỵ Đại Vĩnh Vương Triều, nếu thật nháo ra chuyện, Thiên Phù Đại Đế tức giận, Bảo Ngọc Quốc sẽ lập tức hóa thành bột mịn, thứ hai, bên người Cổ Trần Sa có cao thủ, coi như trả thù chỉ sợ thù cũ chưa báo, lại thêm hận mới, ba là Ngọc Hàn Lộ ra sức khuyên can, để cho mặt mũi hắn không quá trở ngại.
- Hoàng thúc, chúng ta đã thất tín với Thập Cửu điện hạ rồi, chiến lược của hắn là để cho chúng ta đi phụ cận Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu đánh du kích, xơi tái cao thủ của Thần Miếu, ta đã cảm thấy người này khẳng định có át chủ bài, vốn định đi theo, nhưng các ngươi ra sức phản đối, ta chỉ phải lật lọng. Cũng may ta đánh hạ bộ lạc này làm lễ vật đưa cho hắn, hóa giải ân oán, nhưng hoàng thúc ngươi ở trước mặt mọi người ra tay tập kích, đó là phạm vào tối kỵ, thân phận của hắn tôn quý, là nhi tử của Thiên Phù Đại Đế, nếu ngươi đánh hắn, hắn tự nhiên sẽ mất mặt, nhưng triều đình còn mặt mũi nào tồn tại? Ngươi đây là đánh mặt Thiên Phù Đại Đế, hậu quả này không nói ngươi, coi như là tất cả các nước ở hải ngoại cũng chịu không nổi, ta biết hoàng thúc ngươi thu chỗ tốt của Thập điện hạ, không sai, thực lực của Thập điện hạ mạnh hơn Thập Cửu điện hạ, nhưng bây giờ Thập Cửu điện hạ được sủng ái, sự tình chiêu an Bảo Ngọc Quốc cũng là hắn làm, ngươi đắc tội hắn như vậy, về sau thua thiệt vẫn là chúng ta.
Ngọc Hàn Lộ đứng thẳng lên, nói chuyện có lý có cứ:
- Hiện tại ta nhất định phải chữa trị quan hệ, cũng chỉ có thể như vậy, còn nữa, ngày hôm qua Long Vũ Vân truyền tin tức cho ta, nói Long Kiếm Đảo quyết định toàn lực ủng hộ Thập Cửu điện hạ. Chư vị thúc thúc bá bá, các ngươi tỏ thái độ, đến cùng như thế nào đi?
Ở đây có hơn mười người, đều là thành viên hoàng thất của Bảo Ngọc Quốc, có dòng chính, có bàng chi, cao thủ rất nhiều.
- Ta cảm thấy Hàn Lộ nói có lý, căn cứ tin tức Thập Cửu điện hạ là kẻ đần, ngu ngốc mười bốn năm, lại không ngờ một tiếng hót làm kinh người, chém lão ma Đạo cảnh, giết Nguyên Soái Man tộc, hiện tại bên người rõ ràng còn có Đạo cảnh thất biến làm nô tài, kinh tâm a.
Một lão giả mở miệng tỏ vẻ ủng hộ Ngọc Hàn Lộ:
- Ngọc Phách, ngươi trẻ tuổi đạt được kỳ ngộ, cùng thị nữ của Yêu Vương Tâm Hồ Vương kết thành vợ chồng, lấy được một tia Vạn Long Chân Khí, mới để ngươi có thành tựu ngày hôm nay, ngươi tu thành Đạo cảnh lục biến, ở trong vương thất làm mưa làm gió, có thể cam tâm làm nô tài không?
- Đúng vậy, Đạo cảnh thất biến đã là cường giả tuyệt thế, tuyệt đối sẽ không nương thân làm nô tài, coi như quy thuận Thiên Phù Đại Đế, tiến vào Thiên Công Viện, cũng có thể làm Long Tượng.
Lại có thành viên vương thất ủng hộ Ngọc Hàn Lộ:
- Ta cảm thấy sau lưng Thập Cửu điện hạ khẳng định có cao thủ rất mạnh ủng hộ.
- Ta phản đối!
Thành viên vương thất khác lại nói:
- Lần này Thiên Phù Đại Đế chinh chiến Man tộc, tất cả hoàng tử đều chiến công hiển hách, duy chỉ có Thập Cửu hoàng tử ngay cả một bộ lạc cũng không thể đánh xuống, là chúng ta đánh xong tặng cho hắn, cái này tính là gì? Có thực lực mà nói, sẽ như thế? Nói không chừng hắn cũng là quân cờ của người khác, trước mắt hoàng tử có thực lực nhiều như vậy, chúng ta theo hắn? Trước đó vài ngày ta được người bên Thất hoàng tử mời chào, ra rất nhiều điều kiện thoả mãn. Ta cảm thấy có thể nếm thử tiếp xúc hắn, dù sao thực lực của hắn rất mạnh, nội tình phong phú, mẫu tộc càng là đệ nhất thế gia nghìn năm.
- Thực lực của Thất hoàng tử rất mạnh, nhưng chính bởi vì như thế, chúng ta quy thuận hắn, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, không chiếm được chỗ tốt gì.
Ngọc Hàn Lộ phản bác:
- Năm đó Thiên Phù Đại Đế ai xem trọng hắn? Kết quả cuối cùng như thế nào?
- Tóm lại, ta quyết không quy thuận người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.