Chương 343: Thiên Phù xuất quan (1)
Mộng Nhập Thần Cơ
20/06/2023
Thiên Phù Đại Đế xuất hiện, ngồi ngay ngắn ở trên ngôi vị Hoàng Đế, bao quát phía dưới.
Cổ Trần Sa phát hiện hết thảy mọi người trông thấy hắn, đều trầm tĩnh lại.
Nếu hắn không xuất hiện, tuyệt đối sẽ lòng người bàng hoàng, nhưng hiện tại hắn tọa trấn kinh đô, mọi người liền có cảm giác không sợ trời không sợ đất.
- Chúng thần khấu kiến hoàng thượng!
Mọi người quỳ gối.
- Đứng lên đi.
Thiên Phù Đại Đế hơi duỗi tay:
- Hôm nay ta khẩn cấp tổ chức triều hội, chắc hẳn các ngươi cũng biết rõ là xảy ra chuyện gì.
- Hoàng thượng, hắc khí phệ nhật, thiên địa dao động, Yêu Tinh đến thế gian.
Lâu Trùng Tiêu bước ra nói:
- Đây là thiên hàng dị tượng, dân gian đại tai, cần lập tức cứu tế, còn phải trấn an nhân tâm.
- Yên tâm, ta đã lệnh Thiên Công Viện đi khắp nơi giúp nạn dân, tu bổ phòng ốc, kiến tạo lại con đường, tai họa này bất quá chỉ là việc nhỏ.
Thiên Phù Đại Đế nói:
- Nhưng Yêu Tinh đến thế gian, tất sẽ ra kiêu hùng, này lại có chút không ổn, trời cao không tính là cao, nhân tâm đệ nhất cao, thiên tai không tính tai, nhân họa mới là tai. Từ xưa đến nay, không có vương triều bởi vì thiên tai mà dao động căn cơ, chỉ có nhân họa mới có thể khiến cho vương triều huỷ diệt.
- Lần này thần cũng trông thấy, trăm ngàn Yêu Tinh đáp xuống trần thế, đảo mắt liền biến mất không thấy gì nữa, căn bản không cách nào truy cứu căn nguyên.
Lúc này Mi Quốc Công Tịch Sầu nói, bộ dạng của nàng chỉ chừng hai mươi, người mặc quần lụa mỏng màu lam nhạt, trang nhã mộc mạc, trên tóc buộc dây lụa, bồng bềnh xuất trần, căn bản không giống như Quốc Công danh chấn thiên hạ.
Mi Quốc Công Tịch Sầu này trấn thủ biên quan ở Đông Hoang, quanh năm không trở về triều.
Đông Hoang khắp nơi là núi lớn liên miên, mặc dù không hiểm ác như Man Hoang, nhưng là chỗ cư ngụ của rất nhiều tông môn tiên đạo.
Mấy châu ở Đông Hoang dân phong cường đại, tông môn võ đạo rất nhiều, nhân vật giang hồ tầng tầng lớp lớp, từ xưa đến nay hoặc nhiều hoặc ít đều bị Tiên đạo ảnh hưởng.
Ở địa phương khác, bình thường khai tông lập phái chỉ cần Tông Sư là đủ. Nhưng ở Đông Hoang, các môn phái đều có rất nhiều Đạo cảnh.
Thiên Phù Đại Đế để Mi Quốc Công Tịch Sầu trấn thủ Đông Hoang, có thể thấy được tu vi của nàng sâu không lường được.
- Yêu Tinh đến thế gian là vì Thiên Đạo biến hóa, đảo loạn càn khôn mà sinh, cũng là kiếp số lớn nhất.
Thiên Phù Đại Đế nói:
- Tu hành có tam tai cửu nạn, tu luyện tới trình độ nhất định, sẽ có thiên tai, địa nan, nhân họa. Mà thống trị quốc gia cũng giống như thế, quốc gia cường thịnh, Thiên Đạo sẽ tạo ra sự tình không thuận buồm xuôi gió, chỉ cần quốc gia có thể vượt qua từng kiếp số, thì có thể trường thịnh không suy.
- Hoàng thượng, sự tình như vậy có thể xem như một lần thay máu.
Nghĩa Quốc Công Lý Tư Huyền chắp tay:
- Cái gọi là đa nạn hưng bang, quốc gia thuận buồm xuôi gió, không có kiếp số, dân chúng sẽ không hiểu được sinh hoạt khó khăn, xa hoa dâm đãng, cuối cùng hại đến chính mình.
- Tuy lời như thế, nhưng kiếp số này không phải chuyện đùa.
Thiên Phù Đại Đế nhìn bầu trời, vẫn diễm dương cao chiếu.
- Dân gian sẽ xảy ra rất nhiều sự tình, làm rối loạn chút ít kế hoạch ban đầu, hôm nay triệu tập các ngươi, chính là vì thương lượng triều cục sau này.
- Kính xin hoàng thượng dạy bảo.
Ba đại Quốc Công, bát đại Hầu gia, còn có quần thần, các hoàng tử cùng khom người.
- Nếu thương lượng, thì phải tiếp thu ý kiến quần chúng, thiên hạ này cũng không phải thiên hạ của một mình ta.
Thiên Phù Đại Đế từ trên cao nhìn xuống:
- Ta luôn nói với các ngươi, ta chỉ là dẫn đạo giả, là lão sư, hôm nay ta muốn nhìn ý kiến của các ngươi như thế nào?
- Vâng!
Lúc này đại thần Phương Lâm đi ra:
- Thần có việc muốn tấu.
- Nói đi.
Từ khi Phương Lâm được đề bạt vào Trung Thư Tỉnh (*kiểu chính phủ ngày xưa, quản lý các bộ), làm việc cần cù chăm chỉ, giọt nước không lọt, hơn nữa thủ đoạn khéo đưa đẩy, vốn có vài lão thần xem thường hắn trẻ tuổi, nhưng qua mấy năm, đều cảm giác người này có thể làm Tể Tướng.
Hắn đi ra tấu, thanh âm hùng hồn hữu lực:
- Trước mắt thiên hạ đại nạn, tuy triều đình phải ra tay cứu tế, nhưng thần cảm thấy Thất Thập Nhị Huyền Môn nhất định phải xuất lực! Thần có một ý tưởng, là triều đình thành lập một nha môn ứng phó tình huống khẩn cấp, chinh chiêu người của tông môn tiên đạo, xuất tiền xuất lực, tông môn tiên đạo thanh tĩnh mấy vạn năm, luôn bòn rút dân gian, cống hiến lại cực kỳ bé nhỏ, bây giờ là thời điểm phải trả nhân quả rồi. Phải dùng lao dịch pháp đến trói buộc bọn hắn.
Ba chữ lao dịch pháp vừa ra, trong nội tâm các đại thần ở đây đều rung mạnh.
Cổ Trần Sa thầm kêu lợi hại.
Lao dịch pháp là từ xưa đến nay, triều đình bắt dân chúng làm việc không lương, một khi lao dịch nặng, dân chúng sẽ khổ không thể tả. Bất quá đến thời Thiên Phù lại rất nhân từ, dù lao dịch cũng quy định dân chúng chỉ đào mương máng, khai hoang núi rừng ở địa phương của mình, tuyệt đối không bắt buộc bọn hắn xa xứ.
Về phần Tiên đạo, vẫn chưa nghe nói có vương triều nào dám để cho bọn hắn lao dịch.
Thậm chí ý tưởng cũng không có.
Vừa vào Tiên đạo, từ nay về sau không bị thế tục quản hạt, đây là sự tình mà các đời Đế Vương đều nhận thức.
Bất luận Đế Vương hùng tài đại lược nào, cũng chỉ hy vọng Tiên đạo không gây phiền toái là tốt rồi.
- Phương Lâm này gan thật lớn.
Cổ Trần Sa phát hiện hết thảy mọi người trông thấy hắn, đều trầm tĩnh lại.
Nếu hắn không xuất hiện, tuyệt đối sẽ lòng người bàng hoàng, nhưng hiện tại hắn tọa trấn kinh đô, mọi người liền có cảm giác không sợ trời không sợ đất.
- Chúng thần khấu kiến hoàng thượng!
Mọi người quỳ gối.
- Đứng lên đi.
Thiên Phù Đại Đế hơi duỗi tay:
- Hôm nay ta khẩn cấp tổ chức triều hội, chắc hẳn các ngươi cũng biết rõ là xảy ra chuyện gì.
- Hoàng thượng, hắc khí phệ nhật, thiên địa dao động, Yêu Tinh đến thế gian.
Lâu Trùng Tiêu bước ra nói:
- Đây là thiên hàng dị tượng, dân gian đại tai, cần lập tức cứu tế, còn phải trấn an nhân tâm.
- Yên tâm, ta đã lệnh Thiên Công Viện đi khắp nơi giúp nạn dân, tu bổ phòng ốc, kiến tạo lại con đường, tai họa này bất quá chỉ là việc nhỏ.
Thiên Phù Đại Đế nói:
- Nhưng Yêu Tinh đến thế gian, tất sẽ ra kiêu hùng, này lại có chút không ổn, trời cao không tính là cao, nhân tâm đệ nhất cao, thiên tai không tính tai, nhân họa mới là tai. Từ xưa đến nay, không có vương triều bởi vì thiên tai mà dao động căn cơ, chỉ có nhân họa mới có thể khiến cho vương triều huỷ diệt.
- Lần này thần cũng trông thấy, trăm ngàn Yêu Tinh đáp xuống trần thế, đảo mắt liền biến mất không thấy gì nữa, căn bản không cách nào truy cứu căn nguyên.
Lúc này Mi Quốc Công Tịch Sầu nói, bộ dạng của nàng chỉ chừng hai mươi, người mặc quần lụa mỏng màu lam nhạt, trang nhã mộc mạc, trên tóc buộc dây lụa, bồng bềnh xuất trần, căn bản không giống như Quốc Công danh chấn thiên hạ.
Mi Quốc Công Tịch Sầu này trấn thủ biên quan ở Đông Hoang, quanh năm không trở về triều.
Đông Hoang khắp nơi là núi lớn liên miên, mặc dù không hiểm ác như Man Hoang, nhưng là chỗ cư ngụ của rất nhiều tông môn tiên đạo.
Mấy châu ở Đông Hoang dân phong cường đại, tông môn võ đạo rất nhiều, nhân vật giang hồ tầng tầng lớp lớp, từ xưa đến nay hoặc nhiều hoặc ít đều bị Tiên đạo ảnh hưởng.
Ở địa phương khác, bình thường khai tông lập phái chỉ cần Tông Sư là đủ. Nhưng ở Đông Hoang, các môn phái đều có rất nhiều Đạo cảnh.
Thiên Phù Đại Đế để Mi Quốc Công Tịch Sầu trấn thủ Đông Hoang, có thể thấy được tu vi của nàng sâu không lường được.
- Yêu Tinh đến thế gian là vì Thiên Đạo biến hóa, đảo loạn càn khôn mà sinh, cũng là kiếp số lớn nhất.
Thiên Phù Đại Đế nói:
- Tu hành có tam tai cửu nạn, tu luyện tới trình độ nhất định, sẽ có thiên tai, địa nan, nhân họa. Mà thống trị quốc gia cũng giống như thế, quốc gia cường thịnh, Thiên Đạo sẽ tạo ra sự tình không thuận buồm xuôi gió, chỉ cần quốc gia có thể vượt qua từng kiếp số, thì có thể trường thịnh không suy.
- Hoàng thượng, sự tình như vậy có thể xem như một lần thay máu.
Nghĩa Quốc Công Lý Tư Huyền chắp tay:
- Cái gọi là đa nạn hưng bang, quốc gia thuận buồm xuôi gió, không có kiếp số, dân chúng sẽ không hiểu được sinh hoạt khó khăn, xa hoa dâm đãng, cuối cùng hại đến chính mình.
- Tuy lời như thế, nhưng kiếp số này không phải chuyện đùa.
Thiên Phù Đại Đế nhìn bầu trời, vẫn diễm dương cao chiếu.
- Dân gian sẽ xảy ra rất nhiều sự tình, làm rối loạn chút ít kế hoạch ban đầu, hôm nay triệu tập các ngươi, chính là vì thương lượng triều cục sau này.
- Kính xin hoàng thượng dạy bảo.
Ba đại Quốc Công, bát đại Hầu gia, còn có quần thần, các hoàng tử cùng khom người.
- Nếu thương lượng, thì phải tiếp thu ý kiến quần chúng, thiên hạ này cũng không phải thiên hạ của một mình ta.
Thiên Phù Đại Đế từ trên cao nhìn xuống:
- Ta luôn nói với các ngươi, ta chỉ là dẫn đạo giả, là lão sư, hôm nay ta muốn nhìn ý kiến của các ngươi như thế nào?
- Vâng!
Lúc này đại thần Phương Lâm đi ra:
- Thần có việc muốn tấu.
- Nói đi.
Từ khi Phương Lâm được đề bạt vào Trung Thư Tỉnh (*kiểu chính phủ ngày xưa, quản lý các bộ), làm việc cần cù chăm chỉ, giọt nước không lọt, hơn nữa thủ đoạn khéo đưa đẩy, vốn có vài lão thần xem thường hắn trẻ tuổi, nhưng qua mấy năm, đều cảm giác người này có thể làm Tể Tướng.
Hắn đi ra tấu, thanh âm hùng hồn hữu lực:
- Trước mắt thiên hạ đại nạn, tuy triều đình phải ra tay cứu tế, nhưng thần cảm thấy Thất Thập Nhị Huyền Môn nhất định phải xuất lực! Thần có một ý tưởng, là triều đình thành lập một nha môn ứng phó tình huống khẩn cấp, chinh chiêu người của tông môn tiên đạo, xuất tiền xuất lực, tông môn tiên đạo thanh tĩnh mấy vạn năm, luôn bòn rút dân gian, cống hiến lại cực kỳ bé nhỏ, bây giờ là thời điểm phải trả nhân quả rồi. Phải dùng lao dịch pháp đến trói buộc bọn hắn.
Ba chữ lao dịch pháp vừa ra, trong nội tâm các đại thần ở đây đều rung mạnh.
Cổ Trần Sa thầm kêu lợi hại.
Lao dịch pháp là từ xưa đến nay, triều đình bắt dân chúng làm việc không lương, một khi lao dịch nặng, dân chúng sẽ khổ không thể tả. Bất quá đến thời Thiên Phù lại rất nhân từ, dù lao dịch cũng quy định dân chúng chỉ đào mương máng, khai hoang núi rừng ở địa phương của mình, tuyệt đối không bắt buộc bọn hắn xa xứ.
Về phần Tiên đạo, vẫn chưa nghe nói có vương triều nào dám để cho bọn hắn lao dịch.
Thậm chí ý tưởng cũng không có.
Vừa vào Tiên đạo, từ nay về sau không bị thế tục quản hạt, đây là sự tình mà các đời Đế Vương đều nhận thức.
Bất luận Đế Vương hùng tài đại lược nào, cũng chỉ hy vọng Tiên đạo không gây phiền toái là tốt rồi.
- Phương Lâm này gan thật lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.