Chương 443: Tinh Giới biến ảo (1)
Mộng Nhập Thần Cơ
20/06/2023
Thái Mang Địch chỉ khoảng mười ba tuổi, còn nhỏ hơn Cổ Trần Sa vài năm.
Cổ Trần Sa bây giờ mới mười sáu tuổi, đã sắp mười bảy.
Người này mặc đạo bào màu trắng, mây trôi bồng bềnh, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, mặt như mỹ ngọc, mắt giống như bảo thạch, gióng như điêu khắc hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng mở miệng nói chuyện mang theo ngạo khí vô cùng, khí thế lộ ra từ lời nói, giống như thiên hạ không người nào là đối thủ của hắn.
Loại khí thế này, Cổ Trần Sa chỉ gặp trên người Pháp Vô Tiên.
Hắn âm thầm vận chuyển khí huyết, hai mắt xuất hiện hình rồng.
Thúc giục Nhật Nguyệt Long Nhãn, nhìn ra tu vi Thái Mang Địch cũng giống như mình, đều là Đạo cảnh Lưu Ly Ngọc Thân chín biến, hơn nữa tư chất của hắn cũng là kỳ tài cái thế, cùng loại với Long Tại Phi.
Không hề nghi ngờ, kỳ tài cái thế nhất định là đại nhân vật trong Tiên đạo Huyền Môn, sẽ được trọng dụng, Cổ Trần Sa lại không để trong lòng.
Nhưng Thái Mang Địch dùng tu vi Đạo cảnh chín biến giao thủ với mình quyết định việc chiêu an, Cổ Trần Sa vô cùng cảnh giác, hắn cũng không phải là người tự đại, ngược lại hắn càng cẩn thận.
Thái Mang Địch cũng không đơn giản.
Cổ Trần Sa trên tính cách sẽ không khinh địch nhỏ yếu.
Đọc thuộc lòng các loại sách sử, hắn nhìn thấy quá nhiều câu chuyện lật thuyền trong mương, cũng thấy rất nhiều lão ngoan đồng uy danh hiển hách bị người trẻ tuổi đánh bại, thanh danh mất sạch.
Đừng nói tu sĩ trước mắt là Đạo cảnh chín biến khiêu chiến, cho dù là Phục Khí Tịch Cốc một biến cũng không thể khinh thường, nhất định phải dùng toàn lực ứng phó.
- Thái Mang Địch, ngươi có thể đại biểu Thái Ất Huyền Môn sao?
Cổ Trần Sa cũng không vội:
- Chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, triều đình nhất định phải chiêu an Bảo Ngọc Quốc , tình thế nơi này phức tạp, Bảo Ngọc Quốc bị vô số thế lực dòm ngó, cũng chỉ có triều đình mới có thể bảo hộ nơi giàu có và đông đúc như nơi này không bị phá hư.
- Hiện tại triều đình các ngươi ốc còn không mang nổi mình ốc, cứu tế khắp nơi, làm sao có thể quan tâm Bảo Ngọc Quốc.
Thái Mang Địch nói:
- Các ngươi xử lý thiên tai không tồi, nhưng cho rằng tai nạn đã trôi qua rồi sao? Về sau mấy tháng sẽ có một lần tiểu tai, một năm một đại tai, triều đình bị Thiên Đạo vứt bỏ, ngày sau tất sẽ hạ xuống tai hoạ.
Cổ Trần Sa không cho là đúng, nói:
- Nhân định thắng thiên, đa nạn hưng bang, những thứ này không phải người trong Tiên đạo có thể hiểu được, trong tai nạn, sinh linh nhỏ yếu thường thường bộc phát tiềm lực chưa từng có, huống hồ tu Tiên cũng là nghịch thiên, người càng cường đại, sẽ gặp Thiên Địa kiếp số, các loại tai nạn nhao nhao đến. Nếu người tu tiên không có tai nạn, đại biểu cho tu vi không đủ mạnh, đây thật ra là chuyện tốt.
- Ngươi nói cũng có vài phần đạo lý, ta không phản bác, kỳ thật ta cũng không quen nhìn lão tặc thiên.
Thái Mang Địch nói làm Cổ Trần Sa cảm giác ngoài ý muốn:
- Ta sống trong thiên địa, không có bất kỳ thứ gì có thể che khuất mắt của ta, không có bất kỳ kiếp nào có thể lấy mạng ta, ngay cả trời cũng không được.
- Đã như vậy, không bằng chúng ta hợp tác?
Cổ Trần Sa nghe thấy lời này, đã biết Thái Mang Địch khác với đa số người trong Tiên đạo.
- Hợp tác với ngươi? Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không.
Thái Mang Địch cười nói:
- Ta biết ngươi tu vi cao thâm, thời điểm Đạo cảnh sáu biến chém giết Đạo cảnh Nguyên Thần Xuất Khiếu mười bốn biến Lôi Thú Vương Lôi Vũ Sát, chiến tích này đã vượt qua Thánh Nhân trời sinh Pháp Vô Tiên. Cho nên ta muốn xem tu vi của ngươi như thế nào.
- Ngươi đã giao thủ với Pháp Vô Tiên?
Cổ Trần Sa rất ngạc nhiên.
- Đương nhiên, nhưng hắn không biết thân phận của ta.
Thái Mang Địch cũng không giấu giếm, phất phất tay:
- Ta ra tay đánh lén hắn, vừa chạm vào liền lui, người này thật ra có cơ hội Thiên Địa Quỷ Thần tạo hóa huyền diệu.
Cổ Trần Sa đàm luận hai câu, cảm thấy Thái Mang Địch thú vị, nói:
- Ngươi có thân phận gì trong Thái Ất Huyền Môn? Nếu như ta thắng ngươi, Thái Ất Huyền Môn sẽ không khoa tay múa chân tại Bảo Ngọc Quốc?
- Chưởng giáo là cha ta.
Thái Mang Địch nói rất dứt khoát:
- Việc này ta toàn quyền xử lý, ngược lại nếu như ngươi thất bại, triều đình có lại phái người tới hay không?
- Ta thua rồi, triều đình phái Hoàng Tử khác cũng vô dụng.
Cổ Trần Sa cũng rất trực tiếp:
- Nhưng nếu như phái ra thế hệ trước đấy, vậy thì nói không tốt.
- Ngươi rất thành thật, không giống Hoàng Tử khác hư đầu mong não, ta thích nói chuyện với người như ngươi.
Thái Mang Địch cười ha hả:
- Thủ hạ của Thiên Phù Đế còn có một chút nhân vật lợi hại, ví dụ như Quỷ Phủ, Thiên Công, tám đại Hầu gia, ba đại Quốc Công, hai đại thái giám, nhưng mà những nhân vật này đều là nhân vật thế hệ trước, đã định hình rồi, không còn không gian tăng lên.
- Triều đình thực lực rất mạnh, còn mạnh hơn bất cứ môn phái Tiên đạo nào.
Cổ Trần Sa mở miệng mời chào:
- Vì sao Thái Ất Huyền Môn không đầu nhập vào.
- Đầu nhập vào là muốn chỗ tốt.
Thái Mang Địch thu liễm nụ cười:
- Triều đình muốn Tiên đạo chúng ta đầu nhập vào nhưng không cho chỗ tốt, lại còn muốn chúng ta giao nạp thuế, còn phải báo cáo tài phú, kiểm kê nhân khẩu và cao thủ, đây không phải đầu nhập vào, mà là nô dịch. Đổi lại tư duy, nếu ngươi là người trong Tiên đạo, ngươi sẽ đồng ý?
- Đây cũng là vì thiên hạ lê dân, nếu Tiên đạo giao nạp thu thuế, triều đình sẽ dùng cho dân sinh xã tắc, thiên hạ sẽ phồn vinh đến trình độ nào?
Cổ Trần Sa ngôn từ chính nghĩa:
- Thiên hạ dân chúng cực khổ đã vài vạn năm, Tiên đạo cao cao tại thượng, cho dù rút một cọng tóc gáy ra, cũng có thể lợi cho thiên hạ, hà tất keo kiệt như thế?
- Ngươi chụp mũ đại nghĩa lại có đạo lý rõ ràng.
Thái Mang Địch vẫy vẫy tay:
- Ta không quan tâm thiên hạ sinh chết sống ra sao, hôm nay tới cũng không phải biện luận những thứ này, đi thôi, đi ra biển giao thủ. Ta đi trước chờ ngươi.
Trong lúc nói chuyện, hắn biến mất không thấy gì nữa.
Cổ Trần Sa nhìn Ngọc Hàn Lộ, cũng bay lên trời, trong nháy mắt phá không đuổi kịp Thái Mang Địch.
Cổ Trần Sa bây giờ mới mười sáu tuổi, đã sắp mười bảy.
Người này mặc đạo bào màu trắng, mây trôi bồng bềnh, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, mặt như mỹ ngọc, mắt giống như bảo thạch, gióng như điêu khắc hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng mở miệng nói chuyện mang theo ngạo khí vô cùng, khí thế lộ ra từ lời nói, giống như thiên hạ không người nào là đối thủ của hắn.
Loại khí thế này, Cổ Trần Sa chỉ gặp trên người Pháp Vô Tiên.
Hắn âm thầm vận chuyển khí huyết, hai mắt xuất hiện hình rồng.
Thúc giục Nhật Nguyệt Long Nhãn, nhìn ra tu vi Thái Mang Địch cũng giống như mình, đều là Đạo cảnh Lưu Ly Ngọc Thân chín biến, hơn nữa tư chất của hắn cũng là kỳ tài cái thế, cùng loại với Long Tại Phi.
Không hề nghi ngờ, kỳ tài cái thế nhất định là đại nhân vật trong Tiên đạo Huyền Môn, sẽ được trọng dụng, Cổ Trần Sa lại không để trong lòng.
Nhưng Thái Mang Địch dùng tu vi Đạo cảnh chín biến giao thủ với mình quyết định việc chiêu an, Cổ Trần Sa vô cùng cảnh giác, hắn cũng không phải là người tự đại, ngược lại hắn càng cẩn thận.
Thái Mang Địch cũng không đơn giản.
Cổ Trần Sa trên tính cách sẽ không khinh địch nhỏ yếu.
Đọc thuộc lòng các loại sách sử, hắn nhìn thấy quá nhiều câu chuyện lật thuyền trong mương, cũng thấy rất nhiều lão ngoan đồng uy danh hiển hách bị người trẻ tuổi đánh bại, thanh danh mất sạch.
Đừng nói tu sĩ trước mắt là Đạo cảnh chín biến khiêu chiến, cho dù là Phục Khí Tịch Cốc một biến cũng không thể khinh thường, nhất định phải dùng toàn lực ứng phó.
- Thái Mang Địch, ngươi có thể đại biểu Thái Ất Huyền Môn sao?
Cổ Trần Sa cũng không vội:
- Chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, triều đình nhất định phải chiêu an Bảo Ngọc Quốc , tình thế nơi này phức tạp, Bảo Ngọc Quốc bị vô số thế lực dòm ngó, cũng chỉ có triều đình mới có thể bảo hộ nơi giàu có và đông đúc như nơi này không bị phá hư.
- Hiện tại triều đình các ngươi ốc còn không mang nổi mình ốc, cứu tế khắp nơi, làm sao có thể quan tâm Bảo Ngọc Quốc.
Thái Mang Địch nói:
- Các ngươi xử lý thiên tai không tồi, nhưng cho rằng tai nạn đã trôi qua rồi sao? Về sau mấy tháng sẽ có một lần tiểu tai, một năm một đại tai, triều đình bị Thiên Đạo vứt bỏ, ngày sau tất sẽ hạ xuống tai hoạ.
Cổ Trần Sa không cho là đúng, nói:
- Nhân định thắng thiên, đa nạn hưng bang, những thứ này không phải người trong Tiên đạo có thể hiểu được, trong tai nạn, sinh linh nhỏ yếu thường thường bộc phát tiềm lực chưa từng có, huống hồ tu Tiên cũng là nghịch thiên, người càng cường đại, sẽ gặp Thiên Địa kiếp số, các loại tai nạn nhao nhao đến. Nếu người tu tiên không có tai nạn, đại biểu cho tu vi không đủ mạnh, đây thật ra là chuyện tốt.
- Ngươi nói cũng có vài phần đạo lý, ta không phản bác, kỳ thật ta cũng không quen nhìn lão tặc thiên.
Thái Mang Địch nói làm Cổ Trần Sa cảm giác ngoài ý muốn:
- Ta sống trong thiên địa, không có bất kỳ thứ gì có thể che khuất mắt của ta, không có bất kỳ kiếp nào có thể lấy mạng ta, ngay cả trời cũng không được.
- Đã như vậy, không bằng chúng ta hợp tác?
Cổ Trần Sa nghe thấy lời này, đã biết Thái Mang Địch khác với đa số người trong Tiên đạo.
- Hợp tác với ngươi? Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không.
Thái Mang Địch cười nói:
- Ta biết ngươi tu vi cao thâm, thời điểm Đạo cảnh sáu biến chém giết Đạo cảnh Nguyên Thần Xuất Khiếu mười bốn biến Lôi Thú Vương Lôi Vũ Sát, chiến tích này đã vượt qua Thánh Nhân trời sinh Pháp Vô Tiên. Cho nên ta muốn xem tu vi của ngươi như thế nào.
- Ngươi đã giao thủ với Pháp Vô Tiên?
Cổ Trần Sa rất ngạc nhiên.
- Đương nhiên, nhưng hắn không biết thân phận của ta.
Thái Mang Địch cũng không giấu giếm, phất phất tay:
- Ta ra tay đánh lén hắn, vừa chạm vào liền lui, người này thật ra có cơ hội Thiên Địa Quỷ Thần tạo hóa huyền diệu.
Cổ Trần Sa đàm luận hai câu, cảm thấy Thái Mang Địch thú vị, nói:
- Ngươi có thân phận gì trong Thái Ất Huyền Môn? Nếu như ta thắng ngươi, Thái Ất Huyền Môn sẽ không khoa tay múa chân tại Bảo Ngọc Quốc?
- Chưởng giáo là cha ta.
Thái Mang Địch nói rất dứt khoát:
- Việc này ta toàn quyền xử lý, ngược lại nếu như ngươi thất bại, triều đình có lại phái người tới hay không?
- Ta thua rồi, triều đình phái Hoàng Tử khác cũng vô dụng.
Cổ Trần Sa cũng rất trực tiếp:
- Nhưng nếu như phái ra thế hệ trước đấy, vậy thì nói không tốt.
- Ngươi rất thành thật, không giống Hoàng Tử khác hư đầu mong não, ta thích nói chuyện với người như ngươi.
Thái Mang Địch cười ha hả:
- Thủ hạ của Thiên Phù Đế còn có một chút nhân vật lợi hại, ví dụ như Quỷ Phủ, Thiên Công, tám đại Hầu gia, ba đại Quốc Công, hai đại thái giám, nhưng mà những nhân vật này đều là nhân vật thế hệ trước, đã định hình rồi, không còn không gian tăng lên.
- Triều đình thực lực rất mạnh, còn mạnh hơn bất cứ môn phái Tiên đạo nào.
Cổ Trần Sa mở miệng mời chào:
- Vì sao Thái Ất Huyền Môn không đầu nhập vào.
- Đầu nhập vào là muốn chỗ tốt.
Thái Mang Địch thu liễm nụ cười:
- Triều đình muốn Tiên đạo chúng ta đầu nhập vào nhưng không cho chỗ tốt, lại còn muốn chúng ta giao nạp thuế, còn phải báo cáo tài phú, kiểm kê nhân khẩu và cao thủ, đây không phải đầu nhập vào, mà là nô dịch. Đổi lại tư duy, nếu ngươi là người trong Tiên đạo, ngươi sẽ đồng ý?
- Đây cũng là vì thiên hạ lê dân, nếu Tiên đạo giao nạp thu thuế, triều đình sẽ dùng cho dân sinh xã tắc, thiên hạ sẽ phồn vinh đến trình độ nào?
Cổ Trần Sa ngôn từ chính nghĩa:
- Thiên hạ dân chúng cực khổ đã vài vạn năm, Tiên đạo cao cao tại thượng, cho dù rút một cọng tóc gáy ra, cũng có thể lợi cho thiên hạ, hà tất keo kiệt như thế?
- Ngươi chụp mũ đại nghĩa lại có đạo lý rõ ràng.
Thái Mang Địch vẫy vẫy tay:
- Ta không quan tâm thiên hạ sinh chết sống ra sao, hôm nay tới cũng không phải biện luận những thứ này, đi thôi, đi ra biển giao thủ. Ta đi trước chờ ngươi.
Trong lúc nói chuyện, hắn biến mất không thấy gì nữa.
Cổ Trần Sa nhìn Ngọc Hàn Lộ, cũng bay lên trời, trong nháy mắt phá không đuổi kịp Thái Mang Địch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.