Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Chương 47: Song hiệp bị cầm phùng cựu hữu - Quần hùng tụ hội định tân minh

Lương Vũ Sinh

21/05/2013

Sở Bình Nguyên đang muốn phát tiếng hú đáp lời thì tiếng hú của Đoàn Khắc Tà đột nhiên bị đứt đoạn. Sở Bình Nguyên thất kinh, thầm nghĩ, “Đoàn Khắc Tà khinh công trác tuyệt, lẽ nào lại bị địch nhân đột nhiên bắt giữ, chạy cũng không chạy khỏi sao?”

Trong lúc y đang tâm thần bất an, Sử Triêu Anh song đao múa chiêu “Long Phi Phượng Vũ”, chớp nhoáng chém đến, Vũ Văn Hồng Nghê một kiếm chém ra, cũng trỏ đến “Dũ Khí huyệt” dưới nách y.

Vũ Văn Hồng Nghê bản lĩnh so với Sử Triêu Anh thì cao hơn nhiều, lại tấn công chính là huyệt đạo yếu hại của y, Sở Bình Nguyên mặc dù đối với Vũ Văn Hồng Nghê không hề cố ý, nhưng cũng không nguyện chết dưới kiếm của nàng, lập tức y sử ra chiêu “Thượng Hạ Giao Chinh”, đây là một chiêu đã pháp có hai thức, tiên chước là “Hạ thủ đao”, hậu chước là “Thượng thủ đao”, Sở Bình Nguyên chính là tính sau khi đánh bật trường kiếm của Vũ Văn Hồng Nghê, sẽ liền cử đao chém gãy binh khí của Sử Triêu Anh. Thế nhưng do y tâm thần bất an, động tác hơi bị chậm một chút, trường kiếm của Vũ Văn Hồng Nghê mới bị đánh bật ra xong thì song đao của Sử Triêu Anh đã thẳng chính diện chém xuống, y không kịp cử đao lên đỡ. Sở Bình Nguyên buộc phải dùng thế “Phượng Điểm Đầu”, lưỡi đao của Sử Triêu Anh cơ hồ dán trên hai gò má của y mà lướt qua, suýt chút nữa thì cắt mất cả tai y.

Sở Bình Nguyên đại nộ, hung tâm trỗi dậy, nghĩ bụng, “Tiểu Nghê Tử nếu vẫn kiên quyết nhẫn tâm giết ta, thì để cho nàng giết. Nhưng nói gì ta cũng phải giết chết yêu nữ này. Khắc Tà võ công cao hơn ta xa, nếu như đệ ấy đã bị địch nhân bắt được, ta có chạy ra cũng không làm nên tích sự gì”.

Sử Triêu Anh thấy y tránh thoát thì thầm kêu “đáng tiếc”, đang muốn nhân cơ hội cước bộ của y vẫn chưa ổn định, sẽ lại chém đến một đao. Sở Bình Nguyên đột nhiên hét lớn một tiếng, cả người lẫn đao tựa như một cơn lốc dữ cuốn đến Sử Triêu Anh, mũi kiếm của Vũ Văn Hồng Nghê cũng đã trỏ đến đại huyệt phía sau lưng Sở Bình Nguyên.

Mắt thấy Sở Bình Nguyên và Sử Triêu Anh sẽ đồng vu quy tẫn, chợt một cỗ kình phong cuốn đến, Sử Triêu Anh tựa như bị một bàn tay khổng lồ vô hình đẩy ra vài bước, vừa vặn tránh được một đao của Sở Bình Nguyên. Cũng trong lúc đó, hổ khẩu của Vũ Văn Hồng Nghê tê rần, trường kiếm leng keng rơi xuống đất.

Sở Bình Nguyên cả kinh vô cùng, trong lòng biết kẻ đến chính là cường địch, không kịp quay đầu lại, y đã trở tay chém lại một đao. Người kia cười bảo:

“Đao pháp thực cũng không kém!”

Hai chỉ bật ra, “canh” một tiếng, tức thì hổ khẩu của Sở Bình Nguyên cũng tê buốt, y kêu lên:

“Ngươi là Mưu Thương Lãng!”

Người kia đáp:

“Không sai. Ngươi dám cả gan điểm huyệt đạo thị giả của ta, lại xông vào đây khi phụ cháu dâu ta, cũng không khỏi là quá mục hạ vô nhân lắm ư”.

Trong khi đang nói thì y đã liền gõ ba gõ lên sống đao của Sở Bình Nguyên. Sở Bình Nguyên hổ khẩu nóng ran, không thể cầm chặt được nữa, bảo đao rời tay, liền bị Mưu Thương Lãng một trảo bắt được.

Sở Bình Nguyên bảo:

“Ngươi biết chuyện tốt mà cháu dâu ngươi làm đấy, ngươi sao không hỏi cho đúng phải trái trắng đen”.

Mưu Thương Lãng bảo:

“Chuyện nhà ta, không cần đến ngươi quan tâm. Ngươi cũng sao biết là ta sẽ hỏi hay không hỏi?”

Sử Triêu Anh bước lên gọi:

“Thúc thúc...”

Mưu Thương Lãng sắc mặt trầm xuống nói:

“Ngươi không cần nhiều lời!”

Sử Triêu Anh ngượng ngùng lui xuống, đúng lúc này thì thấy hai tên hoàng y thị giả đang túm chặt Đoàn Khắc Tà tiến vào trong trướng, nói rằng:

“Tên tiểu tử này xử trí thế nào, xin Đảo chủ phát lạc!”

Đoàn Khắc Tà kêu lên:

“Mưu thúc thúc, thúc bây giờ thì đã rõ ràng minh bạch ai đúng ai sai chưa?”

Mưu Thương Lãng thần tình như đưa ma, y khoát tay nói:

“Ngươi tạm thời không cần nhiều lời. Thị giả, mang hai bọn chúng áp giải xuống đi”.

Hai tên hoàng y nhân cung thân đáp lời:

“Tuân mệnh”.

Một tên thì giữ Đoàn Khắc Tà còn một tên giữ Sở Bình Nguyên cùng bước ra khỏi trướng bồng.

Đoàn, Sở hai người đều bị Mưu Thương Lãng điểm “Nhuyễn Ma huyệt”, không thể động đậy được, nhưng vẫn còn có thể nói chuyện được. Sở Bình Nguyên nói:

“Vũ Văn cô nương, những lời yêu nữ này nói đều là lừa gạt nàng đó. Ả ta thật sự là muốn mượn binh của Hồi tộc, vì mẫu cữu nàng là tướng quân của Hồi tộc, cho nên ả mới kết giao với nàng. Nàng nếu như không tin, ta còn có nhân chứng...”

Sử Triêu Anh quát ngang:

“Mau mau áp giải hắn xuống, đừng để cho hắn nói hươu nói vượn”.

Vũ Văn Hồng Nghê hỏi:

“Ai là nhân chứng?”

Nàng vạch trướng bồng liền đuổi theo ra ngoài. Sử Triêu Anh vội kêu lên:

“Ôi, hảo muội tử, muội sao lại tin vào lời ma quỷ của hắn được”.

Nàng ta đang muốn đuổi theo thì Mưu Thương Lãng đã phất ống tay áo, một cỗ lực đạo nhu hòa đẩy nàng ta trở lại. Sử Triêu Anh lắp bắp:

“Thúc thúc, người...”

Mưu Thương Lãng nói:

“Ta lưu ngươi lại, chính là muốn nói chuyện một mình với ngươi”.

Sử Triêu Anh trong lòng biết có điều không ổn, liền nói rằng:

“Thúc thúc, người có điều gì phân phó, chẳng lẽ người, người cũng tin lời bọn chúng....”

Mưu Thương Lãng thở dài một hơi rồi nói:

“Những chuyện ngươi làm ta đều biết hết. Không sai, ta tin lời bọn họ. Ngươi, ngươi tự tìm cách kết liễu đi! Niệm tình ngươi cùng với điệt nhi ta đã là một phen chồng vợ, ta có thể cho ngươi chết toàn thây, nói ngươi là chết bất đắc kỳ, để giữ thể diện cho nhau”.

Sử Triêu Anh kinh hoàng khôn xiết, run giọng kêu lên:

“Thúc thúc, người muốn ta tự vẫn sao? Không, không, ta không chịu chết, thà rằng người giết ta đi!”

Mưu Thương Lãng cắn chặt hàm răng nói:

“Cũng tốt, ngươi không dám tự mình động thủ, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

Y tiện tay lấy phất trần trên bàn, từ từ nâng lên, y giữ cây phất trần trong không trung, giống như đang cầm một vật nặng ngàn cân. Mưu Thương Lãng vốn nội công đã đạt đến cảnh giới siêu phàm nhập thánh, cây phất trần này, nếu như đánh lên người Sử Triêu Anh thì tức thời sẽ khiến cho nàng ta tắt thở mà chết.

Sử Triêu Anh bỗng nhiên đĩnh cái bụng lên mà nói:

“Người đánh đi! Trong bụng của ta đang có hài tử của Thế Kiệt đó, đó là cốt nhục của Mưu gia các người đó!”

Mưu Thương Lãng ngẩn người, vội vội vàng vàng thu hồi phất trần. Sử Triêu Anh nói:

“Thúc thúc, người hồ đồ quá!”

Mưu Thương Lãng hỏi:

“Ta không biết là ngươi đã hoài thai. Cũng được, ta đây sẽ...”

Sử Triêu Anh không đợi y nói ra sẽ xử trí như thế nào, liền lập tức cắt ngang lời y mà nói rằng:

“Điệt tức không nói là thúc hồ đồ chuyện này. Thúc đối với việc nhỏ thì rất sáng suốt, nhưng đối với sự thì hồ đồ!”

Hai câu bình luận này thực sự khiến cho Mưu Thương Lãng rất bất ngờ, Mưu Thương Lãng hỏi:

“Ta sao lại là đối với đại sự thì hồ đồ?”

Sử Triêu Anh đáp:

“Chuyện thị phị, cũng thật khó nói, thành tức là vương, bại tức là giặc. Thúc thúc nếu đã bảo Thế Kiệt đến Trung Nguyên bắt hươu, như vậy chỉ cần huynh ấy thay người đánh lấy được cả giang sơn là tốt rồi, thúc hà tất phải quan tâm huynh ấy hành sự như thế nào? Đương kim Thiên tử Đại Đường, chẳng phải cũng mượn binh của Hồi tộc mới giữ được giang sơn đó hay sao?”

Mưu Thương Lãng “Hừ” một tiếng, rồi nói:

“Chuyện Thiên tử Đường triều làm, ta lại phải theo hắn học ư? Làm cướp cũng có đạo, huống chi là làm chủ thiên hạ. Mượn binh của ngoại tộc, dày xéo Trung Nguyên, hừ, hừ, cho dù làm được Hoàng đế cũng sẽ chịu bách tính thóa mạ, anh hùng sỉ nhục! Chí ta đã quyết. Ngươi không cần phải nói thêm với ta. Niệm tình ngươi đã mang thai, tha cho ngươi tội chết. Ngươi và Thế Kiệt đều theo ta trở về Phù Tang đảo”.

Sử Triêu Anh nói:

“Thúc thúc, người quay về không sợ sẽ bị anh hùng chê cười ư? Mọi người đều biết thúc đến đây để trợ giúp cho Thế Kiệt, là muốn bảo toàn ngôi vị Lục lâm Minh chủ cho huynh ấy, giang sơn người có thể không lấy, nhưng người nếu như lâm trận rút lui, buông tay không quản, e rằng người khác sẽ nói rằng người sợ Thiết Ma Lặc và Không Không Nhi đó!”

Mưu Thương Lãng nói:

“Cái này, ờ.., người khác muốn nói thế nào thì cũng mặc kệ họ đi thôi”.

Trong giọng nói của y lúc này cũng không kiên quyết như vừa rồi nữa. Sử Triêu Anh chậm rãi bảo:

“Chúng ta cho dù phải trở về Phù Tang đảo, cũng nên qua ngày hôm nay hẵng đi. Hoàng đế có thể bỏ đi, Minh chủ đương nhiên là càng có thể không làm, nhưng tuyệt thế võ công Phù Tang đảo của người, sao có thể lại không hiển lộ một phen trước mặt anh hùng thiên hạ?”

Mưu Thương Lãng ít nhiều cũng còn có chút lòng hiếu thắng, nghe lời Sử Triêu Anh như vậy, bất giác cũng hiểu được lời có lý, không khỏi trong lòng trù trừ, “Không sai, ta vạn dặm xa xôi đi đến Trung Nguyên, nếu như một chuyện cũng không thành mà lại lặng lẽ quay về, như vậy chẳng phải phí chuyến đi này lắm sao? Nếu ta đánh bại hết thiên hạ anh hùng, sau đó lại cùng Mưu Thế Kiệt quay về, như vậy không phải càng thể hiện ta tấm lòng lỗi lạc, khí độ phi phàm sao?”

Đang lúc y còn trù trừ chưa quyết thì chợt nghe một tiếng như xé vải, trướng phòng đột nhiên bị rạch một đường, từ trên nhảy xuống hai người. Một người chính là Không Không Nhi, người còn lại là Tân Chỉ Cô. Không Không Nhi quát:

“Mưu Thương Lãng, ngươi tự cho mình là thiên hạ vô địch, Không Không Nhi ta lại càng phải tái đấu với ngươi một trận!”

Tân Chỉ Cô nhìn thấy Sử Triêu Anh, thì lửa giận càng bừng lên, bà nói:

“Hay lắm, ta vốn định chờ đến anh hùng hội rồi mới phế võ công của ngươi, nhưng ngươi lại còn hại người, ta muốn ta cho ngươi cũng không được!”

Động tác của hai người đều nhanh như thiểm điện, một người nhào đến Mưu Thương Lãng, một người hướng đến Sử Triêu Anh. Sử Triêu Anh kêu lên:

“Thúc thúc, cứu....”

Phất trần của Tân Chỉ Cô đã chặn đầu chụp xuống nàng ta.

Mưu Thương Lãng một chưởng vỗ ra, đánh bạt mũi kiếm của Không Không Nhi, trên tay y vẫn còn phất trần chưa buông xuống, tức thì y cũng vung phất trần lên. Cây phất trần này của y bất quá chỉ là một cây phất trần thông thường, còn phất trần của Tan Chỉ Cô lại là ô kim huyền ti bách luyện, nhưng khi hai cây phất trần mới quấn vào nhau, Tân Chỉ Cô lại tựa hồ như không giữ nổi, phất trần suýt nữa liền bị đối phương đoạt mất. Không Không Nhi phi thân bay đến, đoản kiếm nhằm khoảng giữa hai cây phất trần chém xuống, lúc đó mới tách được hai người ra. Phất trần của Mưu Thương Lãng bao nhiêu sợi trần vĩ đều bị cắt đứt, không thể dùng được nữa, lập tức y quay sang lấy một cây đoản đao của Sử Triêu Anh, giận dữ quát:

“Không Không Nhi, ngươi lại dám đến đây sinh sự!”

Không Không Nhi nói:

“Ngươi làm gì sư đệ của ta rồi? Nhanh nhanh trả người cho ta! Nếu ngươi làm bị thương nó một sợi tóc, Không Không Nhi ta hôm nay quyết không tha cho ngươi!”

Vốn nếu như Không Không Nhi bình tâm tĩnh khí cùng Mưu Thương Lãng nói chuyện, thì chuyện này cũng không khó giải quyết, nhưng y lại tính nóng như lửa, mới đến đã liền đại phát trận lôi đình. Mưu Thương Lãng cũng bị y làm cho nổi giận, tức thì đáp rằng:

“Không sai, Sư đệ ngươi đã bị ta bắt được, ngươi muốn thế nào?”

Không Không Nhi quát:

“Ngươi có thả người hay không?”

Mưu Thương Lãng lại đáp:

“Nếu như ngươi không đến gây sự, ta thực sự có thể thả hắn. Bây giờ, hắc, hắc, cứ để xem bản lĩnh của ngươi thế nào. Hôm qua chúng ta thư hùng còn chưa quyết, ngươi còn có bản lĩnh nào chưa sử ra thì sử ra nốt đi?”

Không Không Nhi giận dữ, lại càng không muốn đấu võ mồm, thân hình chớp động, vung kiếm hướng lên, một chiêu liền đâm đến chín huyệt đạo của Mưu Thương Lãng. Mưu Thương Lãng thản nhiên nói:

“Cũng không có chiêu số nào mới cả!”

Nhẹ nhàng chuyển mình, Không Không Nhi thân pháp nhanh như thiểm điện, chớp nhoáng đã đi hình hoán vị, chỉ thoáng chốc tức thì từ bốn phương đông tây nam bắc, liên tiếp phóng ra bốn chiêu tập kích ba mươi sáu đại huyệt đạo toàn thân Mưu Thương Lãng. Tân Chỉ Cô thì thi triển cả phất trần lẫn trường kiếm, chiêu số kỳ quỷ tuyệt luân, tìm sơ hở để tấn công. Mưu Thương Lãng bị hai người bọn họ liên thủ tấn công gấp, trong nhất thời cũng có điểm ứng phó không xong, Không Không Nhi cười lạnh bảo rằng:

“Ta chỉ dùng bộ Viên Công kiếm pháp, chiêu số tân kỳ không có. Ngươi không thèm để vào trong mắt, vậy ta chờ xem bản lĩnh của ngươi đây”.

Bộ kiếm pháp này, hôm trước y đã từng xử qua, bất quá, bây giờ sử ra so với trước đây càng nhanh mạnh hơn. Nguyên lai Không Không Nhi nhân vì ngày hôm trước lần đầu giao đấu, y biết công lực không bằng được đối phương, cho nên giao phong lần nữa thì tận lực thi triển hết sở trường của mình để chế ngự sở đoạn của đối phương. Y vốn khinh công đệ nhất thiên hạ, điểm này thì Mưu Thương Lãng không bằng được, Không Không Nhi liền chuyển sang dùng kiếm chiêu nhanh như thiểm điện mà du đấu, tùy thời có thể chuyển hư thành thực. Tuy cùng là một bộ kiếm pháp, nhưng so với hôm trước thì uy lực tăng lên rất nhiều.

Mưu Thương Lãng cả giận nói:

“Không Không Nhi, ngươi cuồng vọng như vậy, thì đừng trách ta hạ thủ vô tình!”

Y vận đao thành gió, vù vù mấy đao, bức bách Không Không Nhi lùi ra ngoài một trượng, trong đao lại có chưởng, phách không chưởng lực cũng sử ra đến mười thành lực đạo, nhất thời trướng bồng như hứng chịu trận cuồng phong, ngả nghiêng lay động, Không Không Nhi còn không sao, nhưng Tân Chỉ Cô dưới sự bao phủ của chưởng lực cũng cảm thấy hô hấp khó khăn. Nguyên lai Mưu Thương Lãng trước khi nói chỉ có dùng tám thành công lực, bây giờ y cũng đã dốc hết toàn lực, tất nhiên là mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cứ như vậy, song phương đều tận hết sở trường, kết quả vẫn giống như ngày hôm trước, Mưu Thương Lãng lấy một địch hai, không tránh khỏi hơi bị rơi vào thế hạ phong một chút. Nhưng Không Không Nhi cùng Tân Chỉ Cô muốn thắng cũng là rất không dễ dàng.

Kết quả so với hôm trước giống như nhau, song lại hung hiểm hơn nhiều lần. Nếu một bên có chút sơ ý thì sẽ liền gặp hiểm họa máu nhuộm trần ai. Sử Triêu Anh nấp trong một góc trướng, sợ hãi đến phát run, chợt nghĩ bụng, “Không Không Nhi nếu như thắng, sư phụ nhất định sẽ xuống tay hại ta. Nhưng nếu như thúc thúc thắng, ta cũng bị bức bách phải theo y quay về Phù Tang, từ nay về sau khó có ngày quay đầu trở lại được. Tóm lại ai thắng ai bại đối với ta đều không có chỗ tốt, lúc này không đi, còn chờ đến khi nào?” Nghĩ đoạn, nàng lặng lẽ vén trướng bồng bỏ chạy.

Trong trướng bồng hai bên đang hăng say kịch chiến, Mưu Thương Lãng cùng với Tân Chỉ Cô đều không rảnh thời gian mà ngăn cản nàng ta.



Sử Triêu Anh chạy ra khỏi trướng bồng thì kêu lên:

“Vũ Văn muội tử, Vũ Văn muội tử!”

Nàng ta đưa mắt nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng của Vũ Văn Hồng Nghê đâu. Nguyên lai Vũ Văn Hồng Nghê đã đuổi theo hai tên thị giả mà đi.

Vũ Văn Hồng Nghê ra khỏi trướng bồng đuổi theo thì hai tên hoàng y nhân đã đi được một đoạn đường. Nhưng nhân vì bọn chúng phụng mệnh áp giả Sở, Đoàn hai người, hơn nữa Sở, Đoàn hai người đều bị Mưu Thương Lãng điểm huyệt đạo không thể tự mình đi được, hai tên hoàng y nhân chỉ đành dùng dây chão trói hai chàng lại rồi kéo như là một đống hàng mà mang bọn họ đi, tất nhiên là sẽ không thể đi nhanh được. Vũ Văn Hồng Nghê đuổi qua một khe núi thì đã có thể trông thấy bọn họ.

Vũ Văn Hồng Nghê mới nhìn thấy tình hình như vậy thì vô cùng tức giận, nàng lanh lảnh quát:

“Các ngươi không thể cõng bọn họ mà đi được à? Mưu đảo chủ chỉ nói là áp giải bọn họ, chứ hoàn toàn không phải muốn các ngươi coi bọn họ như là phạm nhân mà đối đãi”.

Hai tên hoàng y nhân cười bảo:

“Vũ Văn cô nương, tâm địa của cô thực ra là rất mềm yếu đó! Chúng ta sẽ không làm bị thương bọn chúng, cô yên tâm đi. Nghe nói tên họ Sở này là cừu nhân sát phụ của cô. Ha ha, cô thực sự lại muốn vì hắn ta mà cầu tình ư”.

Hai tên hoàng y nhân này là thị giả của Phù Tang đảo, bình sinh chỉ nghe mệnh lệnh của hai thúc điệt Mưu Thương Lãng, đối với lời của Vũ Văn Hồng Nghê, dĩ nhiên là bọn chúng không coi ra gì.

Lúc này sắc trời đã mờ sáng, Vũ Văn Hồng Nghê cơn giận bốc lên, đang muốn gia tăng cước lực, tiến lên can thiệp, thì chợt thấy phía trước có một nữ tử, đang chặn đường đi của hai tên hoàng y nhân. Nữ tử này “uy” một tiếng kinh ngạc, đột nhiên rút bội đao ra kêu lên:

“Đây không phải là Đoàn thiếu hiệp sao? Lý đâu như vậy, hai tên cường đạo các ngươi dám cả gan khi vũ Đoàn thiếu hiệp sao?”

Nàng liền vung đao chém tới, muốn chặt đứt sợi dây kéo Đoàn Khắc Tà.

Tên hoàng y nhân đang lôi Đoàn Khắc Tà đi quát lên:

“Trông ngươi là một con nhóc, ta không thèm là khó ngươi, mau mau đi nhanh!”

Hắn rung sợi dây chão, nữ tử kia một đao chém vào khoảng không, lại bị sợi dây vướng vào chân hất ngã, tức thì nàng nhảy lên, đùng đùng nổi giân, mắng liền:

“Thật là to gan, lũ các ngươi biết ta là ai không, ta là sư tỷ của Minh chủ phu nhân các ngươi đó!”

Nguyên lai nữ tử này chính là sư tỷ Long Thành Hương của Sử Triêu Anh, khi nàng ta ở Trường An mãi võ, từng được Đoàn Khắc Tà tương trợ, cho nên mới nhìn thấy Đoàn Khắc Tà bị kẻ khác trói đi thì liền muốn tiến lên giải cứu, cũng là để báo đáp ân tình của chàng. Long Thành Hương là đến tìm sư phụ và sư muội nàng, nàng chỉ nghĩ hai tên hoàng y nhân này là thủ hạ của sư muội mình.

Hai tên hoàng y nhân cười bảo rằng:

“Ngươi là sư tỷ của Minh chủ phu nhân thì sao nào? Chất thiếu nãi của chúng ta và sư phụ người đã trở mặt với nhau rồi, người cũng vị tất đã chịu nhận sư tỷ nhà ngươi”.

Đoàn Khắc Tà kêu lên:

“Long cô nương, cô đừng đi tìm sư muội mình nữa, cô mau đến báo tin cho Thiết Ma Lặc đi. Cô cũng không cần lo lắng cho ta, ta là do bị Mưu đảo chủ bắt đó, tính mạng quyết không có gì đáng lo ngại”.

Mấy lời này của Đoàn Khắc Tà không chỉ chứng thật những gì mà hoàng y nhân kia nói, mà còn đề tỉnh nàng rằng, sư muội của nàng sớm đã tệ hại không thể chấp nhận được, phản bội sư môn rồi.

Long Thành Hương thoáng sững sờ, rồi kêu lên hỏi:

“Thế này là đã xảy ra chuyện gì?”

Hoàng y nhân kia lại nói:

“Bảo ngươi xéo đi, ngươi còn muốn dây dưa”.

Dây chão dài liền vung lên, “bốp” một tiếng, hắn đã đánh trúng “Hoàn Khiêu huyệt” trên đầu gối của Long Thành Hương. Long Thành Hương hai nhẫn nhũn ra, liền ngã nhào xuống đất. Hai hoàng y nhân kia không muốn để cho Vũ Văn Hồng Nghê đuổi kịp, cho nên cũng không tiếp tục dây dưa nữa, liền nhấc hai người Đoàn, Sở lên lưng rồi bỏ chạy.

Hai hoàng y nhân kia công lực khá cao, lưng mang một người mà so với Vũ Văn Hồng Nghê còn chạy nhanh hơn. Long Thành Hương bị điểm huyệt đạo, ngã xuống bên đường, Vũ Văn Hồng Nghê đuổi tới nơi thì hai tên hoàng y kia đã xuống đến sườn núi, chúng quay đầu lại cười bảo:

“Vũ Văn cô nương, chúng ta nghe lời cô, sẽ chăm sóc chu đáo cho bằng hữu của cô, cô có thể an tâm được rồi”.

Vũ Văn Hồng Nghê đuổi không kịp, trong lòng tức giận, nhưng cũng không làm gì được, nàng liền đỡ Long Thành Hương lên, giải huyệt đạo cho nàng ta, rồi hỏi:

“Cô là sư tỷ của Mưu phu nhân à?”

Long Thành Hương đáp:

“Không sai, đa tạ tỷ tỷ đã viện thủ, cô biết sư muội của ta sao?”

Vũ Văn Hồng Nghê gật gật đầu, rồi lại vội vàng hỏi:

“Cô còn có sư tỷ nào nữa không?”

Long Thành Hương lại đáp:

“Không có. Môn hạ của sư phụ ta chỉ có ta và sư muội”.

Vũ Văn Hồng Nghê nói:

“Nói như vậy, Mưu phu nhân cũng chỉ có cô là sư tỷ rồi”.

Long Thành Hương ngạc nhiên nghĩ bụng, “Nữ tử này sao lại la sách như vậy, hỏi tới hỏi lui, vẫn chỉ là hỏi một câu này”. Lập tức nàng cười bảo:

“Một điểm cũng không sai, cô biết sư muội ta, nàng ta không nói qua với cô hay sao?”

Vũ Văn Hồng Nghê đáp:

“Có nói qua. Nhưng chính là ta đang thấy kỳ quái!”

Long Thành Hương ngạc nhiên hỏi:

“Kỳ quái chuyện gì?”

Vũ Văn Hồng Nghê liền hỏi lại:

“Cô vì sao lại cứu Đoàn Khắc Tà mà không cứu Sở Bình Nguyên?”

Long Thành Hương nói “Người kia là Sở Bình Nguyên à? Ta không biết y!”

Vũ Văn Hồng Nghê lấy làm lạ, nàng bảo:

“Cô không biết y sao? Sư muội cô nói rằng, cô đi theo họ Sở kia, đã hoài thai, rồi lao đầu xuống sông tự vẫn. Ta tưởng rằng cô lao đầu xuống sông rồi được người cứu lên, liền đến đây tìm Sở Bình Nguyên mà trút giận. Ai ngờ co lại không biết y”.

Long Thành Hương không hiểu ra làm sao cả, nàng không nhịn được bỗng dưng nổi giận, mắng rằng:

“Đây là cái chuyện gì? Thực sự có cái lý này sao, có cái lý này sao! Những lời ô ngôn uế ngữ này, một nữ hài cũng có thể tùy tiện bịa đặt ra sao?”

Vũ Văn Hồng Nghê vội vàng nói:

“Đây không phải là do ta bịa đặt, là sư muội của cô nói đó. Ờ, cô trông sư muội của cô cũng đến rồi, cô đi hỏi nàng ta đi”.

Sử Triêu Anh đang chạy đến, trông thấy Long Thành Hương cùng đứng với Vũ Văn Hồng Nghê thì giật mình kinh hãi. Long Thành Hương bừng bừng nổi giận, nàng vội vàng bước lên hỏi:

“Sư muội, ngươi và vị tỷ tỷ này nói gì về ta?”

Sử Triêu Anh lúng túng đáp:

“Muội không biết các người nói chuyện gì?”

Long Thành Hương cả giận nói:

“Ngươi nói ta và tên nam tử họ Sở đó có quan hệ bất chính, có việc này không?”

Sử Triêu Anh ấp úng:

“Cái này, cái này... ai da, ở đây có một chút hiểu nhầm. Muội còn có chuyện khẩn yếu, tỷ và muội cùng đi gặp muội phu của tỷ, mấy chuyện linh tinh này, từ từ sẽ nói sau”.

Vũ Văn Hồng Nghê chất vấn:

“Mưu phu nhân, nhữ lời này ngươi vừa mới nói còn chưa quá một canh giờ, ta quyết không nghe sai, sao lại có hiểu nhầm gì chứ? Mưu phu nhân, ngươi vì sao lại bịa đặt lời đồn về Sở Bình Nguyên và sư tỷ ngươi?”

Sử Triêu Anh đầy mặt đỏ bừng, đang không biết hạ đài như thế nào thì chợt thấy một khoái mã phi đến, chính là thị nữ thân tín của Sử Triêu Anh, thị nữ này xuống ngựa, rồi nói:

“Cô gia thỉnh tiểu thư nhanh nhanh trở lại, đại hội đã sắp bắt đầu rồi. Còn có Mưu đảo chủ vẫn chưa thấy đến, tiểu thư có biết người ở đâu không?” Sử Triêu Anh vội vàng cấp tốc phi thân lên ngựa, cũng không trả lời câu hỏi của nha đầu kia, liền lập tức phi nhanh mà đi.

Vũ Văn Hồng Nghê thở dài u uẩn, trong lòng nghĩ thầm, “Ta cứ nghĩ Mưu phu nhân là nữ trung hào kiệt, ai ngờ cũng lại lừa gạt ta. Sở Bình Nguyên sớm đã khuyên ta không nên tin những lời nàng ta nói, chỉ trách là ta lại không chịu tin Sở đại ca”. Tâm niệm còn chưa qua, thì chợt nghe thấy tiếng kèn hiệu “Ô ô” vang lên, Vũ Văn Hồng Nghê giương giọng gọi:

“Ta đang ở đây!”

Nguyên lai thuộc hạ của nàng đang dốc toàn bộ nhân số đi tìm kiếm tung tích của nàng.

Không lâu sau, mấy chục võ sĩ của Sư Đà Quốc đều kéo đến, tên dẫn đầu thưa rằng:

“Quận chúa, trướng bồng của người đã bị sụp đổ rồi, có mấy quái nhân đang đánh nhau ở đó, chúng tôi không biết Quận chúa đã thoát ra chưa, sợ Quận chúa bị trướng bồng đè thương, muốn đến nơi xem xét, nào ngờ ở ngoài ba trượng cũng đã bị chưởng phong của bọn họ chấn động đến đứng không yên được, có hai người còn ngã xuống mà bị thương”.

Vũ Văn Hồng Nghê chưa biết chuyện này, nàng kinh ngạc hỏi:

“Quái nhân gì vậy?”

Tên cầm đầu đáp:

“Có một thằng nhỏ to đầu tướng mạo rất đặc biệt, nói là thằng nhỏ nhưng trên thái dương lại đã có nếp nhăn”.

Long Thành Hương bảo:

“Đó là Không Không Nhi, y là thiên hạ đệ nhất thần thâu, niên kỷ đã ngoài bốn mươi rồi”.

Viên võ sĩ kia ngạc nhiên thốt lên:

“À, nguyên lai là Không Không Nhi, quả nhiên danh bất hư truyền”.

Nguyên lai thanh danh “Diệu thủ không không” sớm đã vang truyền đến tận các nước ở Tây Vực, chỉ bất quá là mấy tên võ sĩ này còn chưa biết tướng mạo của y.

Vũ Văn Hồng Nghê lại hỏi:

“Còn có quá nhân nào nữa”.

Tên võ sĩ cầm đầu lại đáp:

“Còn có một nữ nhân một tay cầm trường kiếm, một tay cầm phất trần, dường như là một đạo cô, trang phục cũng rất kỳ lạ”.

Long Thành Hương giật mình kinh hãi, nghĩ bụng, “Đây không phải là sư phụ ta sao?”

Vũ Văn Hồng Nghê đã gặp qua Tân Chỉ Cô, biết đó là sư phụ của Sử Triêu Anh:

“Sư phụ và sư muội cô đã trở mặt thành cừu, bà ta muốn phế võ công của sư muội cô đó”.

Tên võ sĩ cầm đầu lại tiếp tục nói:

“Còn có một nam tử mi thanh mục tú, râu dài suôn đuột, tướng mạo không đặc biệt, song võ công lại lợi hại nhất. Không Không Nhi và đạo cô kia liên thủ đấu với y”.

Vũ Văn Hồng Nghê bảo:

“Đó là Mưu đảo chủ”.

Nguyên lai Sử Triêu Anh đưa đám người Vũ Văn Hồng Nghê lên đóng trại trên Thiết Lê phong, cùng với tổng bộ của Mưu Thế Kiệt cách nhau hai mươi dặm, chính là vì không muốn để cho Mưu Thương Lãng sớm biết. Cho nên Vũ Văn Hồng Nghê cũng chỉ vừa rồi mới biết mặt y, còn thuộc hạ của nàng thì không biết.

Võ sĩ cầm đầu thưa:

“Chúng ta bây giờ nên làm thế nào, thỉnh Quận chúa hạ lệnh”.

Vũ Văn Hồng Nghê thở dài bảo:

“Chúng ta vốn không nên đến đây. Đây là phân tranh của võ lâm Trung Nguyên, cùng với chúng ta không có quan hệ. Chúng ta trở về nước đi thôi!”

Thị nữ của nàng cũng đã dắt ngựa đến, nàng hạ lệnh một tiếng, chúng võ sĩ đều theo nàng đi hết. Long Thành Hương thì một mình chạy đi xem sư phụ mình.

Không Không Nhi cùng Tân Chỉ Cô hợp đấu với Mưu Thương Lãng, càng đấu càng ác liệt, trướng bồng sụp đổ, Không Không Nhi và Mưu Thương Lãng hợp lực phá rách trướng bồng, phóng ra ngoài, ba người vẫn khổ đấu không ngừng. Lúc này bọn họ đã đấu được ngoài năm trăm chiêu.

Không Không Nhi cùng với Mưu Thương Lãng, một người là khinh công thiên hạ đệ nhất, một người là nội công thế thượng vô song, nhưng đấu đến ngoài năm trăm chiêu, Không Không Nhi cũng không còn nhảy tránh linh hoạt, Mưu Thương Lãng cũng không khỏi hổn hển thở dốc.



Song phương trong lòng đều âm thầm có ý hối hận, nhưng lại không ai chịu ngừng tay. Mưu Thương Lãng vỗ qua một chưởng, nói rằng:

“Không Không Nhi, ngươi nhận sai hay không?”

Không Không Nhi nói lại:

“Mưu Thương Lãng, ngươi có giao người hay không?”

Trong khi Mưu Thương Lãng vỗ ra một chưởng thì Không Không Nhi cũng đâm lại ba kiếm, y mặc dù khí lực không bằng, nhưng kiếm chiêu thì thập phần mau lẹ.

Mưu Thương Lãng giận dữ nói:

“Ngươi phải nhận sai trước”.

Không Không Nhi cũng không kém:

“Ngươi phải giao người trước”.

Song phương đều là người tâm cao khí ngạo, không ai chịu nhún nhường, cho nên chỉ đành tiếp tục khổ đấu.

Tân Chỉ Cô nói:

“Mưu Thương Lãng, ngươi không nhận thua, chỉ sợ muốn hối cũng không kịp!”

Bà lướt mình lên, cấp tốc đâm tới một kiếm. Mưu Thương Lãng chưởng lực không còn mạnh như trước, không ngăn cản được bà. Tân Chỉ Cô lại kiếm pháp kỳ quỷ tuyệt luân, Mưu Thương Lãng lắc mình chớp động thân hình, nào ngờ giữa chừng mũi kiếm của Tân Chỉ Cô lại chuyển hướng, kiếm quang lướt qua từ tả chuyển sang hữu, lập tức cắt luôn toàn bộ bộ râu dài của Mưu Thương Lãng, báo mối nhục lần trước bị tước mất mảng tóc.

Mưu Thương Lãng giận dữ quát:

“Được lắm, bát phụ nhà ngươi, ta sẽ dạy cho ngươi biết lợi hại!”

“Bùng” một chưởng của y đánh ra, kiếm đó của Tân Chỉ Cô đương đến trước người Mưu Thương Lãng liền tập tức lại tiến chiêu. Bà cứ nghĩ Mưu Thương Lãng đã như nỏ mạnh hết đà, nào ngờ mặc dù như vậy, nhưng bản lĩnh của y vẫn hơn xa bà. Bị Mưu Thương Lãng một chưởng đánh trúng, Tân Chỉ Cô “ọe” lên một tiếng khổ sở, phun ra một ngụm máu tươi.

Không Không Nhi kêu lên:

“Ngươi, ngươi dám đả thương Chỉ Cô, ta liều mạng với ngươi”.

Dưới cơn thịnh nộ, cũng không biết khí lực từ đâu kéo đến, y dũng mãnh lao lên, phóng liền sáu sáu ba mươi sáu kiếm nhanh như tia chớp, Mưu Thương Lãng không thể tránh né toàn bộ được, trên thân đã trúng sáu vết kiếm thương.

Thế nhưng song phương cận thân ác chiến, rốt cuộc công lực của Không Không Nhi cũng thua kém một bậc, chỉ nghe “choang” một tiếng, đao kiếm tương giao, nhưng thanh đoản kiếm của y vốn chém sắt như cắt bùn, Mưu Thương Lãng dùng lực chấn bay đoản kiếm của y song đoản đao của mình cũng bị gãy làm hai đoạn.

Không Không Nhi bị nội lực của y chấn động, cũng “ọe” lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Mưu Thương Lãng so với Không Không Nhi càng bị nặng hơn. Tân Chỉ Cô vung phất trần lên, cước bộ liêu xiêu liêu, lại tấn công đến, bà nói:

“Hay lắm, chúng ta ba người hôm nay đồng vu quy tận!”

Long Thành Hương vừa chạy tới, trông thấy ba người đều đã biến thành huyết nhân thì sợ đến hồn phi phách tán, kêu lên:

“Sư phụ, sư phụ...”

Tân Chỉ Cô nói:

“Thành Hương, ngươi đến vừa đúng lúc, sau khi ta chết, ngươi có thể giữ lấy kiếm phổ của ta. Ta muốn ngươi thay ta thanh lý môn hộ, giết chết sư muội ngươi”.

Long Thành Hương òa lên khóc lớn, Tân Chỉ Cô cả giận quát:

“Ta còn chưa chết, ngươi khóc cái gì?”

Bà nói chuyện nên thoáng bị phân thần, tức thì lại bị Mưu Thương Lãng đánh trúng một chưởng, nhưng Mưu Thương Lãng cũng bị trúng của bà một phất trần, xương sườn gãy mất mấy rẻ!

Mưu Thương Lãng không khỏi hít lấy một hơi khẩu khí, nghĩ bụng, “Không ngờ ta tuyệt thế võ công, vậy mà lại chết thế này”. Không Không Nhi cũng không khỏi ngầm có chút hối hận, y nghĩ thầm, “Ta cùng Mưu Thương Lãng vốn là bằng hữu cố giao, y bất quá cũng chỉ là nghe lời một phía của điệt nhi mình, hoàn toàn không phải người xấu, hôm nay ta cùng với y đồng quy vu tận, thật sự là không đáng giá”. Thế nhưng hai người mặc dù trong lòng đều có ý hối hận, song ngoài miệng thì không ai chịu nhận lỗi trước.

Mắt thấy song phương sắp sẽ đồng vu quy tận, chợt nghe có người ha hả cười nói:

“Các người đều là con nít hay sao? Có chuyện gì mà phải đánh đến một chết một sống như vậy? Thực sự là không có lý do gì!”

Tiếng đến người đến, đó là hai lão đầu mày râu bạc trắng, người vừa lên tiếng là Phong Cái Vệ Việt, còn người kia là sư phụ của Thiết Ma Lặc, Ma Kính lão nhân.

Ma Kính lão nhân nói:

“Mưu đảo chủ xin nể mặt lão hủ một chút. Ai đúng ai sai, từ từ sẽ luận đàm”.

Nói đoạn, lão giữ Mưu Thương Lãng kéo ra. Bên kia Phong Cái Vệ Việt cũng mỗi tay một người, giữ Không Không Nhi và Tân Chỉ Cô đồng thời kéo ra, lớn tiếng mắng:

“Các ngươi hai người sắp thành thân rồi, có thể nào hồ lí hồ đồ đi tống mạng như vậy, chẳng lẽ các ngươi muốn xuống âm phủ mới thành thân sao?”

Cũng may mà Mưu Thương Lãng và Không Không Nhi đều đã tinh bì lực kiệt, cho nên Ma Kính lão nhân với Vệ Việt mới có thể dễ dàng tách được bọn họ ra.

Tân Chỉ Cô bị Vệ Việt mắng, trên mặt thoáng hồng, nhưng trong lòng thực ra lại thấy ngọt ngào, nghĩ bụng, “Đúng vậy, ta chẳng dễ dàng gì mới khiến Không Không Nhi hồi tâm chuyển ý, cùng ta thành thân, hôm nay đếu như chết đi, chẳng phải là chết mà có tiếc nuối hay sao?”

Không Không Nhi thì vốn đã có ý hối hận, nhưng vẫn muốn tranh khí, y nói:

“Mưu Thương Lãng, ngươi có giao người hay không?”

Mưu Thương Lãng cũng nói:

“Không Không Nhi, ngươi có chịu nhận sai hay không?”

Hai người đều bị thương không nhẹ, sau khi nói xong hai câu thì đồng thời “ọe” lên một tiếng, lại thổ ra một ngụm lớn máu tươi.

Ma Kính lão nhân bảo:

“Trị thương là khẩn yếu, thỉnh hai người các người tạm thời ngừng đấu khẩu”.

Một mặt nói, một mặt lão liền giúp Mưu Thương Lãng thôi huyết quá cung, lại lấy hồ lô của Vệ Việt cho Mưu Thương Lãng uống một ngụm.

Mưu Thương Lãng nói:

“Ma Kính tiền bối, người là sư phụ của Thiết Ma Lặc, tiền bối không biết lần này ta trở lại Trung Nguyên là để trợ giúp điệt nhi ta, đối phó với lệnh đồ hay sao?”

Ma Kính lão nhân điềm đạm trả lời:

“Tiểu đồ đối với Đảo chủ vốn luôn tôn kính, nó chưa từng dám xem ngươi là kẻ đối đầu. Theo như tiểu đồ nói, chỉ sợ lệnh điệt đã có một số chuyện làm sai, nó sợ ngươi không chịu tin tưởng lời nó nói, cho nên mới nhờ ta đến nói với ngươi...”

Mưu Thương Lãng cảm động vô cùng, nên biết hiện giờ y đã tinh bì lực kiệt, Ma Kính lão nhân chỉ cần nhẹ nhàng cho y một chưởng là có thể lấy được tính mạng y, y một khi đã chết, trong lục lâm đại hội, Thiết Ma Lặc sẽ nắm chắc phần thắng, thế nhưng Ma Kính lão nhân chẳng những không thừa cơ người khác lâm nguy, mà lại còn giúp y trị thương.

Mưu Thương Lãng lau nhãn lệ rồi chua chát nói:

“Ma Kính tiền bối, người không cần nói, chân tướng chuyện này ta đều minh bạch rồi. Là ta không đúng trước, Đoàn Khắc Tà vừa mới bị ta bắt, ta cũng không làm khó gì nó, ta vốn chuẩn bị chờ sau khi làm cho chuyện này rõ ràng ra, thì sẽ phóng thích nó”.

Không Không Nhi bảo:

“Tốt, như ngươi đã đáp ứng thả người. Ta cũng hướng ngươi nhận sai. Không Không Nhi ta quá lỗ mãng, không nên mới đến nơi đã động thủ cùng ngươi”.

Mưu Thương Lãng cũng nói:

“Ta cũng có chỗ không phải, ta không nên đắc tội với đại tẩu”.

Vệ Việt cười ha hả bảo rằng:

“Chuyện trước đây đều không cần nhắc đến nữa. Bây giờ ta mời các ngươi uống rượu nha, chờ cho chuyện này qua đi, các ngươi lại uống rượu mừng của Không Không Nhi”.

Một bầu hồ lô này của lão đều chứa rượu thuốc, mang cho ba người Mưu Thương Lãng cùng uống, uống đến không còn sót một giọt. Mưu Thương Lãng lại mang tiểu hoàn đan bí chế của mình chia ra tặng cho hai người Không Không Nhi và Tân Chỉ Cô.

Tiểu hoàn đan của Phù Tang đảo là linh dược trị nội thương vô cùng hiệu nghiệm, hồ lô của Vệ Việt lại chứa nhiều ngâm nhiều vị thuốc quý, càng có công năng bồi nguyên bổ khí. Nhưng thương thế của ba người bọn họ thật sự là quá nặng, nhất thời vẫn không thể đi lại được.

Tân Chỉ Cô nói:

“Uy, nghịch đồ của ta đâu?”

Long Thành Hương thưa:

“Bẩm sư phụ, đệ tử vừa mới thấy sư muội, nàng ta cưỡi ngựa đuổi theo Đoàn thiếu hiệp rồi. Đoàn thiếu hiệp và một người họ Sở khác đang bị hai tên hoàng y nhân vác chạy”.

Long Thành Hương biết Sử Triêu Anh và Đoàn Khắc Tà từng có một đoạn dây mơ rễ má với nhau, cho nên lúc đó mặc dù Sử Triêu Anh nói là mời nàng đến gặp trượng phu, nhưng nàng vẫn sợ Sử Triêu Anh đuổi theo Đoàn Khắc Tà.

Tân Chỉ Cô giật mình kinh hãi, nói:

“Mưu đảo chủ, cháu dâu của ngươi, ngươi còn muốn bảo hộ ả nữa không?”

Mưu Thương Lãng đối với Sử Triêu Anh thật sự cảm thấy rất đau đầu, y bảo:

“Đồ nhi của ngươi, thì do ngươi quản, nhưng trên người ả đã hoài thai ba tháng, ta xin ngươi thoáng lưu tình một chút”.

Tân Chỉ Cô nói:

“Được, Thành Hương, ngươi mau đi tìm một thất mã, mang Vô Tình kiếm của ta đuổi theo ả, chỉ được bắt ả, không được đả thương. Suốt dọc đường này đều có lâu binh, ngươi không tìm được ngựa thì cướp lấy một con. Nhất thiết cần phải bắt sư muội ngươi trở về”.

Tân Chỉ Cô đương nhiên là biết công phu bản lĩnh của hai đồ đệ mình, nếu như chân thực động thủ, Sử Triêu Anh so với Long Thành Hương còn cao hơn một bậc, thế nhưng Long Thành Hương có Vô Tình kiếm của bà trong tay thì có thể khả dĩ thắng được Sử Triêu Anh.

Long Thành Hương nói:

“Hai tên hoàng y nhân kia, bản lĩnh rất...”

Mưu Thương Lãng cởi một miếng bội ngọc xuống, rồi nói:

“Ngươi cầm miếng bội ngọc này, triệu hồi bọn chúng trở lại. Bọn chúng là thị giả của ta, thấy miếng bội ngọc này, nhất thiết đều nghe lời ngươi sai khiến”.

Tân Chỉ Cô nghe thấy như vậy, trong lòng cũng trút được một khối đá lớn. Cứ như vậy, chẳng những Đoàn, Sở hai người có thể quay lại đây, mà Long Thành Hương có hai tên hoàng y nhân kia tương trợ, dẫu có thêm mấy người Sử Triêu Anh nữa thì cũng bắt được.

* * * * *

Thiết Ma Lặc chờ đến sau khi sắc trời đã sáng hẳn, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hai người Đoàn, Sở quay lại, ngay cả Không Không Nhi và Tân Chỉ Cô đi thám thính tin tức cũng không thấy trở về, trong lòng không khỏi rất đỗi lo âu, nhưng đại hội đã định khi hừng đông thì sẽ khai mạc, lúc này người của hai bên đều đã ùn ùn kéo đến sân trường, chỉ chờ Thiết Ma Lặc và Mưu Thế Kiệt đến chủ trì. Thiết Ma Lặc nghĩ bụng có sư phụ và Vệ Việt đã đến gặp Mưu Thương Lãng, cho dù có xảy ra điều gì rất ngoài ý muốn thì cũng không đáng ngại lắm. Lập tức y tạm thời gạt bỏ lo âu, cùng mọi người đồng lên phó hội.

Thiết Ma Lặc tất nhiên là có lo lắng, song Mưu Thế Kiệt cũng hoàn toàn không thấy nhẹ nhàng, lo lắng trong lòng y so với Thiết Ma Lặc chỉ sợ còn trầm trọng hơn nhiều. Nên biết y là nhờ có thúc phụ chống lưng, nhưng Mưu Thương Lãng không biết lại chạy đi đâu mất. Điều này còn chưa hết, ngay cả thê tử Sử Triêu Anh của y cũng đã bặt vô âm tín, y phái thị nữ đến Thiết Lê phong hối thúc thê tử trở về, thì cũng một đi như hoàng hạc [1], thời gian đã đến, nhưng vẫn không thấy quay lại.

Mưu Thế Kiệt gấp đến độ tựa như con kiến bò trên chảo rang, song không làm sao được, chỉ đành dẫn theo đám người từ Phù Tang đảo mà “thượng trận”, may mắn là bảy mươi hai Đảo chủ thì đã đến hơn một nửa, trừ đi ba tên yêu nhân đêm hôm trước bị Mưu Thương Lãng trục xuất, còn lại bốn mươi hai Đảo chủ đồng theo xuất tràng, nguyện ý nghe lời Mưu Thế Kiệt chỉ huy. Mấy Trại chủ như Cái Thiên Hào, Dương Đại Cá Tử cũng còn đi theo y. Mưu Thế Kiệt ngầm so sánh thực lực của song phương, cảm thấy bên mình cũng còn không phải là quá yếu, lúc này mới hơi yên tâm, chờ đến khi thúc phụ cùng thê tử tới nơi thì liền có thể “Phùng hung hóa cát”.

Hội trường là một phiến đại thảo bình trên núi Phục Ngưu sơn, đầu người đen kịt ngồi khắp mọi nơi. Mưu Thế Kiệt đến trước, mặc dù cũng có tiếng hoan hô nghênh đón, thế nhưng không hề thấy nhiệt liệt. Qua một lát sau, Thiết Ma Lặc đến hội trường, các lộ lục lâm anh hùng đương nhiên là so với thủ hạ của Mưu Thế Kiệt thì nhân số lớn gấp mấy lần, tức thì tiếng hoan hô như sấm động, khiến cho Mưu Thế Kiệt trong lòng run sợ.

Lão Trại chủ Phục Ngưu sơn là Hùng Cự Nguyên với thân phận địa chủ, liền chống quải trượng bước ra, hướng bốn phía, chắp tay xá rồi vang giọng nói:

“Đa tạ các vị nể mặt, giá lâm tệ trại. Lục lâm đại hội lần này là do Thiết trại chủ cùng lão hủ liên danh phát thiếp mời, lão hủ sở dĩ có tên trên thiếp mời là bởi vì Thiết trại chủ muốn mượn địa phương này của lão hủ, lão hủ chỉ là người cầm roi đuổi ngựa cho Thiết trại chủ thôi. Bây giờ lão hủ khai tràng nói trước như vậy, xin thỉnh Thiết trại chủ liền đăng đài đi cho”.

Trong tiếng vỗ tay hoan hô, Thiết Ma Lặc vừa mới đứng dậy hướng bốn phương cung tay xá thì Mưu Thế Kiệt đã tranh bước ra trước, y lớn tiếng nói:

“Ta giữ chức Minh chủ lục lâm, thỉnh các vị thứ cho ta vượt quyền, ta muốn nói vài lời trước”.

Trong lời nói của y, thực ra chính là ám chỉ Thiết Ma Lặc “vượt quyền”, mấy tên thủ hạ của y cũng hùa theo phụ họa:

“Đúng vậy, đã mang danh lục lâm đại hội, mà lại không thỉnh Minh chủ chủ trì thì thật là quá không có quy củ”.

Quần hùng không kiềm chế được, rất nhiều người liền muốn phát tác, Thiết Ma Lặc vội vàng xua đi, y nói:

“Không sai, ta chính là đang muốn mời Mưu minh chủ chủ trì đại hội, ta bất quá chỉ là người làm nghi thức triệu khai mà thôi, quyết không có ý đồ vượt quyền, thỉnh Minh chủ chớ hiểu lầm”.

Quần hùng nghe thấy Thiết Ma Lặc nói như vậy, âm thanh huyên náo tức thì dần lắng xuống, nhưng vẫn còn mấy người càu nhàu bất mãn nói rằng:

“Đã sắp ngã đài rồi, còn muốn làm bộ gì nữa? Được, được, hắn thích nói, vậy để cho hắn nói. Có lời thì nói nhanh, có rắm thì đánh mau!”

Đúng là:

Chúng nhân giận dữ đều nguy hiểm

Minh chủ uy phong sử không ra.

--------------------------------------------------------------------------------

[1] 去如黄鹤 tức Khứ như Hoàng Hạc: ý nói một đi không trở lại. Thôi Hiệu có thơ rằng “Hoàng Hạc nhất khứ bất phản phục”, chính là ý như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook