Chương 11
Lana318
03/03/2023
Đây là lần thứ 2 Tiểu Phụng được ngồi xe ô tô, nhưng khác với ngày hôm qua toàn mùi hôi chân cùng những tiếng cười đùa chọc ghẹo thì trên chiếc roll royce toàn màu đen này, mùi thơm từ dứa xộc ra khiến Tiểu Phụng thực dễ chịu làm sao, nhưng vẫn không tránh khỏi sự nôn nao:
- Anh... anh ơi cho em xuống. Em buồn nôn quá ạ.
Con roll royce dừng lại ở bên vệ đường, cô nhanh chóng bước xuống xe rồi nôn thốc nôn tháo, khổ thân, cô không ngồi được ô tô mà, có thể là do không có ngồi ô tô thường xuyên cho nên là mới vậy. Haha yên tâm đi, cô từ hôm nay trở đi mỗi ngày đều sẽ được ngồi ô tô đi học, cô sẽ được sống trong 1 điều kiện hết sức tốt đẹp mà.
Với khả năng quan sát trời phú, Thịnh nhìn thấy có 1 chiếc SH màu xanh rêu hình như đang đi theo sau thì phải, Thịnh lấy bộ đàm gọi ra đằng sau con bmw màu trắng kia nói Hiếu với Tiến cẩn thận với chiếc SH màu xanh rêu đó, rất có thể là paparazi. Cô quay trở vào xe rồi đi tiếp tục, bà Duyên luôn miệng hỏi han cô mấy năm qua 2 mẹ con đã sống thế nào.
- Sau khi rời khỏi bệnh viện thì tao nương nhờ chị Ngà, nhờ chị Ngà trông con Phụng còn tao đi phụ bán cơm cho 1 chị bạn chị Ngà ở bên ngoại thành. Làm được 3 năm thì quán cơm đóng cửa do không có khách, nên tao với chị Ngà bế con Phụng về Nam Định. Thôi nói sau đi.
- Ừ. Chị Ngà, hôm nay chị làm chè lam cho bọn em ăn nhé?
- Haha được thôi. Nhớ năm nào mày còn nói chị ế hàng đi để mày ăn chè lam trừ bữa.
Cả con xe vang lên tiếng cười giòn giã của bà Ngà bà Thương và bà Duyên. Nhớ khi xưa, tuổi thơ của 2 bà đúng thật là vui đấy, cũng trong ngõ 193 Láng Hạ đó, những năm 1990 khi bà Thương còn chưa gặp ông Tuấn, bà Duyên ngày nào cũng sang ăn trực cơm nhà ông Thuỵ (bố của bà Thương) chỉ vì cơm nhà ông ngon hơn, ăn xong về nhà là bị ông Hoạt chửi mắng rồi đánh cho vài roi tội ăn trực. Bánh trôi bánh chay bà Ngà làm ra, 1 tuần có 7 ngày thì 2 bà ăn cả 7 ngày luôn, bà Duyên cứ phải ăn hết sạch 2 đĩa đầy ụ. Bà Duyên cười mắt hịp tịt rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của cô con dâu tương lai.
- Phụng à. Con biết không, cái tên Tiểu Phụng là do mẹ đặt cho con đấy.
- Dạ...
- Nhớ lúc đó, mẹ nhìn mẹ Thương của con mà thèm, chẳng kêu đau gì hết cả, đẻ rất nhẹ nhàng. Còn mẹ thì đúng ra Mạnh Long phải sinh ra sớm hơn mấy hôm nhưng nó lì quá mãi không chịu chui ra. Mà lúc đó lại ít sữa nữa, mẹ Thương của con bế Mạnh Long trên tay rồi vạch áo ra cho bú.
Bà Thương hỏi sau khi bà đi thì ở nhà có chuyện gì xảy ra không, bà cũng hỏi Mạnh Long nhiều lắm. Bà Duyên thở hắt ra 1 cái rồi trách móc bà Thương:
- Tại mày hết con điên. Lúc đó tao vẫn chưa được nhiều sữa nên mua cho thằng bé sữa tươi bên ngoài rồi đổ vào bình thuỷ tinh để cho nó bú, nhưng là nó không chịu bú cứ khóc nhặng lên. Xong rồi tao lại phải vạch áo ra cố gắng cho nó ti, nhưng sữa về không đủ cho nó bú. Mày biết sao không? Tao với ông Cường ngày đêm phải đi xin sữa của mẹ bầu khác để cho nó bú. Nuôi nó vất vả lắm, mãi tới năm nó lên 4 tuổi mới hết vất vả.
Tới nhà hàng rồi, đập vào mắt mẹ con bà cháu Tiểu Phụng là tên biển hiệu Long Phụng Restaurant. Ông Cường với Mạnh Long thấy xe về liền chạy ra ngoài, Long ôm chầm lấy Tiểu Phụng, người con gái mà Long ngày nhớ đêm mong, cho người tìm kiếm khắp nơi, cũng là người con gái mà Long hung hăng chà đạp dưới thân mình vào tối qua:
- Phượng hoàng của anh. Em đã về rồi. Anh tìm em khắp nơi, ròng rã mấy năm trời rồi. Phụng à...
- Bỏ tôi ra được không? Dạ cháu chào chú ạ.
- Chào con, con dâu của bố!
Ông Cường ôm Tiểu Phụng vào lòng, mắt đọng đầy nước chỉ trực trào ra. Ông cũng ôm cà bà Thương, người mà ông và vợ mình đã tìm kiếm khắp nơi.
- Ôi... có phải.... A! Chị Ngà! Chị Ngà đúng không ạ?
- Tôi đây... chào cậu.
- Haha vui quá rồi. Mọi người vào trong ăn trưa đi, 2 đứa nhỏ cũng đói rồi. Đi thôi.
Con SH màu xanh rêu kia còn đứng bên kia đường khá lâu, tới khi không thể nhìn bóng dáng của Tiểu Phụng nữa người đó mới đi. Vệ sĩ cũng không có đuổi theo, họ đi vào trong ăn cơm trưa luôn rồi về biệt thự Mãnh Long.
Tiểu Phụng được xếp ngồi đối diện với Mạnh Long, tối hôm qua... Phụng không ngờ người cướp đi đêm đầu tiên cùng nụ hôn đầu đời của cô lại là chồng sắp cưới đã được định sẵn từ trước. Long cũng gọi mẹ cô là mẹ luôn.
- Mẹ Thương, con cảm ơn mẹ nhiều lắm ạ. Mẹ đã cho con bú khi con mới lọt lòng, và đặt cho con cái tên rất hay và ý nghĩa nữa. Mẹ ơi. Em Phụng đã là người của con rồi ạ, con sẽ bảo vệ và chăm sóc tốt cho em ấy ạ.
- Cậu... có... có nhanh quá không? Chúng ta...
- Phụng à. Từ lúc anh 5 tuổi, mẹ có kể cho anh nghe về mẹ và em, lúc đó anh rất là vui luôn bởi anh có vợ từ bé. Nhưng cũng rất buồn bởi lúc đó còn nhỏ chưa giúp được bố mẹ trong việc tìm kiếm mẹ và em. Bây giờ em đã trở về, anh sẽ chăm sóc cho em, và bệnh tim của em nữa, nó sẽ khỏi thôi. Em sẽ không còn phải uống thuốc đắng mỗi ngày nữa đâu Phụng à.
Đây... đây có được gọi là 1 câu tỏ tình không? Cái gì mà đùng 1 cái vừa có tiền trả nợ rồi lại có chồng rồi có mẹ chồng bố chồng vậy chứ? Cô kiếp trước cứu cả thế giới hay sao? Hay là từ lúc lọt lòng mẹ cô đã khổ nên bây giờ trời mới thương mẹ con cô đây nhỉ.
- Bệnh tim của con bé.... ai nói cho này biết vậy Duyên?
- Lúc tao cùng anh Cường đi tìm 2 mẹ con mày, y tá bệnh viện phụ sản nơi tao với mày sinh 2 đứa có nói cho tao biết. Thôi ăn đi. Chị Ngà ăn nhiều vào nhé ạ.
- Mặc kệ chị.
Tiếng chuông ip của Mạnh Long vang lên, là số của anh Thịnh. Anh là cánh tay phải của Mạnh Long cho nên Long không đừng được những cuộc gọi tới từ người đàn ông này. Đứng dậy đi ra bên ngoài nghe điện thoại, Thịnh nói:
- Đại ca. Lúc đưa bà chủ cùng mẹ con cô chủ và bà Ngà đi tới nhà hàng, có 1 chiếc SH màu xanh rêu khả nghi đi theo. Người đó vẫn còn đứng bên kia đường rồi nhìn vào bên trong nhà hàng 1 chút rồi mới lái xe đi. Tôi nghĩ rất có thể là thám tử do bà Hương ông Quốc thuê tới để theo dõi ông bà chủ và đại ca.
- Anh đừng quá lo lắng anh Thịnh à. Chỉ cần có dự án đó trong tay thôi thì Phương Đông sẽ không thể nào vực dậy nổi đâu.
- Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy ạ. Chào đại ca.
Quay lại vào trong, Mạnh Long nói vậy thôi để Thịnh bớt vất vả, băng Mãnh Long của Long, từ lúc lập ra cho tới bây giờ đã được hơn 3 năm rồi, ngay từ lúc mà Mạnh Long còn học lớp 9 đã được thành lập. Anh Thịnh này là người được bố Long cứu sống sau 1 vụ tai nạn giao thông, tưởng chừng như đã quy tiên nhưng Thịnh mạng lớn ghê lắm. Thịnh vì mang ơn ông Cường cho nên 3 năm nay anh Thịnh đều rất nỗ lực để phụ giúp chco Mãnh Long được hùng mạnh như bây giờ.
- Cô Thương à. Chúng tôi đã tìm được cô rồi, cô với cả Phụng đừng đi nữa nhé. Long Phụng được thành lập và phát triển như bây giờ, cốt là để cho 2 đứa nhỏ sau này, chúng ta cùng cố gắng được không?
- Vâng. Tôi sẽ không đi nữa đâu. Cũng rất cảm ơn 2 vợ chồng, đã hơn 10 năm rồi vẫn còn đi tìm 2 mẹ con tôi.
- Con điên kia! Mày lại bắt đầu chuẩn bị nói câu ngại rồi đấy. Phụng ơi con học trường nào?
- Dạ con học chuyên Nguyễn Huệ lớp tiếng Anh ạ cô.
- Còn cô gì nữa. Gọi mẹ đi con cho quen haha...
Mặt Tiểu Phụng đỏ bừng, ngại ngùng gọi bà Duyên 1 tiếng mẹ, cả nhà ăn cơm rất vui vẻ với nhau. Còn Long, sau khi gặp lại cô Long cứ nhìn Phụng mãi thôi, càng nhìn lại càng thấy Phụng duyên dáng yêu kiều quá.
- Vậy là em giỏi tiếng Anh đúng không nè?
- Ừm... chúng ta sinh cùng tháng và cùng năm, đừng có gọi tôi là em như vậy chứ?
- Đúng là cùng tháng và cùng năm, nhưng anh sinh trước em 25 ngày. Anh có quyền gọi em như vậy,
Thế này thì sao mà cãi được đây chứ, thật là phiền muộn mà. Bà Thương cũng thấy khá buồn cười, nói chuyện với cậu bé lì lợm Mạnh Long. Bà cũng hỏi Long học trường nào rồi ý định sẽ học trường đại học nào rồi khoa gì.
- Dạ... con định là sẽ thi vào kinh tế quốc dân ạ. Nhưng bây giờ... con đợi em Phụng ạ. Em Phụng thi trường nào thì con thì trường đó khoa đó ạ. Mặc dù tiếng Anh của con hơi kém.
- Tiếng Anh mà kém là không được đâu con à. Làm nhà hàng khách sạn hay bất cứ lĩnh vực nào cũng cần nó đấy con.
- Dạ mẹ. Con biết điều đó cho nên con vẫn luyện dần dần ạ.
Ăn xong xuôi rồi, bà Duyên để cho cô nghỉ ngơi 1 chút, nói với ông Cường gọi điện thoại cho bác sĩ Hiếu ở bệnh viện Bạch Mai hẹn lịch khám bệnh cho cô, bệnh tim của cô không thể kéo dài thêm nữa rồi.
- Thương. Mày hay đưa con bé đi khám ở viện nào vậy?
- Bệnh viên E khoa tim mạch.
- Vậy à? Tao bảo này, ở bệnh viện Bạch Mai trước đây mẹ chồng tao mổ tim ở đấy bác sĩ tốt hơn. Chuyển cho con bé về khám ở viện Bạch Mai đi.
- Lúc trước tao cũng định là chuyển rồi nhưng mà khám ở Bạch Mai nó đặt hơn thế nên là cũng thôi luôn.
- Bây giờ có tao với anh Cường ở đây rồi, không cần lo nữa. Anh Cường hẹn bác sĩ rồi chiều nay tới khám luôn. Khám xong rồi đi mua sắm với tao. Không được từ chối đâu biết chưa!
- Vâng vâng thưa mẹ trẻ. Tao có trốn thì cũng đâu có được, vệ sĩ của mày ai cũng giỏi mà.
Ở Quảng Ninh, ngôi nhà của ông Đoàn bà Vui bị bà Vui đem sổ đỏ đi cầm cố để lấy tiền đánh bạc, hôm nay thứ 7 ngày 26/7, vẫn như bao ngày, bà Vui cứ giờ này tầm 11 rưỡi 12h trưa lại đi tới nhà bà Nhạn, vào sòng chơi bài đánh tú lơ khơ ăn tiền. Già rồi còn đú đởn, khổ ghê cơ.
- Haha thắng rồi, nộp tiền nộp tiền đê!
- Mẹ nó. Xui quá vậy.
- Nhanh đưa tiền đây.
Mới tới chơi có 1 ván thôi bà Vui hên, thu về được 15 triệu, bà ta sướng tê cả người. Đánh thêm vài ván nữa được thêm 50 triệu nữa, bà rút kinh nghiệm những lần trước, không đánh nhiều, được tiền là bà ta sướng. Giả vờ mệt mỏi quá bà ta đứng dậy và đi ra về, vừa đi vừa cười ngoác cả miệng ra.
- Có tiền trả nợ rồi haha...
Cất tiền vào túi xách, bà ra bắt xe ôm tới chợ mua đồ về nhà nấu cơm chiều, gương mặt tươi vui hớn hở. Mua gà, mua cá song, mua tôm, mua mực, mua đủ thứ linh tinh hết cả, bà Vui mua thêm ngô về làm ngô chiên cho cháu ngoại đích tôn. Cháu trai mà nên bà ta chiều lắm, cứ thích cái gì là bà chiều cái đó.
Về tới nhà rồi bà thấy con xe lead màu trắng ở giữa sân, vui vẻ lắm bà nhanh chóng đi vào nhà, để đổ vào trong bếp rồi sau đó ra bàn uống nước ôm hôn cháu ngoại trai:
- Giống bà đã vào rồi đấy à?
- Dạ cháu chào bà.
Quang Huy con trai đầu tiên của bà Thảo với ông Hoàng đang dán mắt vào điện thoại chơi điện tử, mắt cận lòi cận lổ ra. Thua ván game rồi cậu bé 15 tuổi này hậm hực đi ra ngoài sân chơi với Sóc, chú chó phốc sóc màu nâu be xinh đẹp.
- A cháu chào bác Tuấn ạ.
- Huy mới vào à cháu.
- Dạ vâng ạ bác.
Ông Tuấn đầu 2 thứ tóc chạy tới xoa đầu Quang Huy sau đó đi thẳng lên trên tầng 2 nơi căn phòng của ông, nằm vật ra giường nghỉ ngơi 1 chút, ông lại khóc rưng rức. Cửa phòng của ông kêu lên 3 tiếng,
- Vào đi!
- Bác ơi.
- Huy à cháu. Sao không ở dưới nhà chơi vậy?
- Cháu chán rồi bác ạ. Bác ơi sao bác không chào bà nội ạ?
Trước câu hỏi này của thằng cháu, ông Tuấn cười chua chát rồi xoa đầu Quang Huy, nói rằng ông hư với bà nội, Quang Huy ngoan đừng có học theo bác. Tới khi Huy hỏi lí do thì ông Tuấn lại đuổi khéo Tuấn ra ngoài, lấy lí do ông đi tắm. Vào trong nhà vệ sinh tắm táp, trong suốt 18 năm nay nỗi nhớ 2 mẹ con bà Thương của ông Tuấn vẫn không hề thuyên giảm. “Thương ơi. 2 mẹ con em vẫn khoẻ chứ? Anh ra vẫn còn thương em phải không?
Chỉ vì 1 lời nói dối của bà chủ quán cơm năm đó, ông Tuấn vẫn nhận định chắc như đinh đóng cột rằng bà Thương có người mới rồi. Cứ tới hôm kỷ niệm ngày cưới của ông bà, ông Tuấn lại 1 mình trong phòng làm việc, rót ra 2 ly rượu và rồi tâm sự 1 mình như 1 người tự kỷ. Tắm xong xuôi, mặc đồ thoải mái 1 chút, ông cho quần áo mặc đủ trong 7 ngày vào túi du lịch, rồi xách túi xuống dưới nhà. Từ lúc ông bị ép cưới bà Thảnh, cho tới bây giờ đã mười mấy năm rồi, ông Tuấn đều ăn ngủ nghỉ ở chỗ làm, nhà của ông đều chỉ là nơi mà ông về lấy quần áo thôi, chỉ lúc nào có cháu ông tới chơi là ông ngồi ăn cơm cùng 1 chút rồi lại cầm túi du lịch đi ra xe đi tới chỗ làm.
- Bác ơi. Bác ở nhà đi, đừng ở mỏ than nữa được không ạ?
- Bác còn phải làm nữa mà cháu, bác bận lắm.
- Bác ơi bác đừng nói dối vậy mà. Bà nội...
- Cháu ngoan, bác có nỗi khổ riêng. Khi nào cháu lớn, cháu sẽ hiểu cho người bác này thôi. Chào mọi người.
Ông Tuấn ăn 2 bát cơm rồi sau đó cầm túi du lịch chạy ra xe. Quang Huy cũng buông bát đũa xuống rồi chạy theo ông Tuấn. Ở trong nhà chỉ có Quang Huy thôi mới nói chuyện được với ông Tuấn mà thôi.
- Kìa Quang Huy. Vào ăn cơm đi cháu.
Huy lắc đầu, nói rằng Huy muốn nghe lí do mà ông Tuấn lại không có ở nhà, nhà cao cửa rộng như vậy mà ông không ở lại tới cơ quan ở là sao.
- Cháu thật sự muốn nghe ư?
- Dạ vâng ạ bác. Cháu nhiều lúc có hỏi mẹ cháu nhưng mẹ không nói chit buồn thôi ạ. Cháu muốn nghe bác kể ạ.
2 bác cháu ra con mazda 6 của ông Tuấn rồi lái đi tới 1 quán cafe gần mỏ than chỗ ông Tuấn làm việc, lên tầng 2 gọi 2 cốc cafe.
- Cháu muốn nghe gì nào Huy?
- Dạ... bác kể từ đầu đi ạ. Lí do vì sao mà tới giờ này bác không lấy ai nữa ạ.
- Ồ. Đó là vì bác sợ làm con gái họ khổ.
- Tại sao lại vậy ạ? Bác Tuấn của cháu vẫn còn phong độ và đẹp trai, làm việc cũng giỏi nữa ạ.
- Thằng bé này. Bác không có ưa nịnh đâu đừng có nịnh bác như vậy. Thực ra thì...
Ông Tuấn thấy Quang Huy 15 16 tuổi, cũng là thanh niên trai tráng rồi cho nên ông kể lại hết mọi chuyện từ trong quá khứ, tóm tắt những ý chính thôi. Trước đây ông Tuấn hận mẹ mình bởi bà cùng mẹ Quang Huy và bà Thảnh đối xử với bà Thương không ra gì:
- Bác Thương... bác ấy là ai vậy ạ?
- Là 1 người vợ, thảo hiền và đảm đang của bác.
- Vậy tại sao mẹ cháu lại đối xử với bác ấy không ra gì vậy ạ?
- Mẹ cháu lúc đó chỉ coi bác Thảnh là chị dâu thôi Huy à. Mẹ cháu lúc đó kênh kiệu và bốp chát. Ngay cả đám cưới của bác với bác Thương, mẹ cháu cũng không tới dự. Chỉ vì ghét bác Thương, mẹ cháu đã nói rất nhiều lần cái câu bác Thương không thể sinh được con trai.
Huy buồn bã ghê lắm, hoá ra mọi chuyện là như vậy, mẹ cậu bé vì ngượng chuyện cũ cho nên không có kể ra, ngày ngày ăn chay niệm phật, hoá ra là để sám hối cho chuyện quá khứ do bà gây ra.
- Vậy là bác Thương sinh con gái đúng không ạ bác?
- Đúng là như vậy. Huy à, cháu đã lớn rồi, bác nói ra như vậy cháu đừng trách mẹ cháu biết chưa?
- Dạ vâng. Bác kể tiếp đi ạ.
Trong lúc ông Tuấn đang kể chuyện cho Huy nghe thì Phụng há hốc miệng ra khi biệt thự Mãnh Long của Long rộng quá sức chịu đựng. Ngày hôm qua đó cô có được ngắm kỹ nó đâu, còn sáng sớm nay thì rời đi nhanh chóng trong khi trời còn tối đen như mực.
- Rộng quá ôi trời ơi.
- Dạ CHÀO CÔ CHỦ!
- Dạ em chào các anh ạ.
Chị Nga hồi sáng nay thay đồ cho cô, thấy bên ngoài ồn ào quá liền ra hóng. Thấy cô bé da trắng hồng nhưng sần sùi đứng ở ngoài kia, chị Nga liền đi ra ngoài rồi cúi đầu chào cô chủ, giới thiệu mình là đầu bếp của nhà này, sau này chị sẽ phụ trách nấu cho Phụng những món ăn dinh dưỡng nhất tốt cho bệnh tim của cô.
- Dạ em tự nấu được mà chị. Chị cứ để em làm được rồi ạ. Ôi, thôi chết rồi.
Phụng nhớ ra mình chưa có làm bài tập của hôm nay cho nên nhanh chóng lấy cặp sách rồi ngồi ngay ở bàn học bài luôn.
- Phụng ơi. Mình có cả chủ nhật ngày mai mà. Ngày mai học được không?
- Tôi phải làm luôn trong hôm nay, để tới ngày mai sẽ quên đi mất.
Long lật từng quyển vở ghi của Phụng, những nét chữ đều tăm tắp viết bằng bút chì kim xuất hiện trên từng trang vở ghi, sạch sẽ và đẹp đẽ quá kìa. Phụng hỏi thăm Long về môn mà Long giỏi nhất ở trường:
- Giỏi nhất à? Từ trước tới giờ luôn là Toán Lý Hoá.
- Vậy à? Muốn thi khối A phải không?
- Anh muốn thi khối D. Bởi vậy cho nên...
Long bỗng ghé sát vào mặt Phụng, ở cự li này Phụng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt điển trai này của Long. Làn da màu đồng nam tính kia, không hề có mụn hay thâm nào hết. Công nhận là rất đẹp.
- Cậu muốn... ưmm.
Chưa nói hết câu cô bị Long chặn họng bằng 1 nụ hôn nhẹ, chụt 1 cái mút môi bê sa mê, Long nói:
- Em dạy anh môn tiếng Anh, nhé?
- Ờ... ờ... Ok.Nếu đó làm cậu vui vẻ.
- Đại ca!
- Có chuyện gì vậy anh Hiếu?
Hiếu thì thầm thủ thỉ vào tai Mạnh Long, nói rằng vợ chồng ông Quốc đang đứng bên ngoài cổng, họ muốn cứu con gái họ về.
- Phượng Hoàng bé nhỏ, em lên tầng 3 đi. Phòng của em ở bên tay phải. Tôi có chuyện phải làm rồi.
- Ok.
Phụng chco sách vở vào cặp rôi đi tìm cầu thang, ờ à kia rồi. Phụng đi rồi, Long nói chị Nga lên trò chuyện với cô đi đừng để cô xuống dưới này không có hay. Chị Nga gật đầu xong đi lên tầng 3 cùng với cô chủ, chị cũng muốn trò chuyện với cô mà bởi từ lần đầu tiên gặp gỡ đã thích cô rồi.
- Cho họ vào.
- Dạ vâng.
Long lấy thuốc ra để lên môi rồi châm lửa, nhưng nghĩ tới Phụng, Phụng đã về bên cạnh cậu rồi thì cậu nên hạn chế thôi, cất lại điều thuốc vào bao không có hút nữa. Ông Quốc bà Hương khúm núm đi vào, chân tay run như cầy sấy bởi họ biết người thanh niên 18 tuổi kia là ai.
- Mời cô chú ngồi. Hiếu, pha trà rót nước giúp tôi.
- Dạ vâng thưa đại ca.
Ông Quốc vào luôn vấn đề chính:
- Cậu muốn gì mới thả con gái tôi ra, cậu Mạnh Long?
- Ok. Nếu chú muốn đi thẳng vào vấn đề như vậy thì cháu cũng xin nói thẳng với chú luôn không vòng vo nữa. Cháu muốn cái dự án S92 bên Nha Trang của chú.
- Thằng ranh ngông cuồng!
Ấm trà sâm được bưng ra, Hiếu rót ra 3 tách trà rồi đứng ngay đằng sau Mạnh Long đan chéo tay đằng trước. Mạnh Long cười ha hả sau câu nói đó của ông Quốc, cũng đúng thôi vì cậu ta mới chỉ có 18 tuổi, chưa lớn mà.
- Đúng. Chú nói rất đúng. Chú mất dự án S92, hay là... chú muốn làm mất thanh danh con gái mình đây hửm?
- Ý... ý cậu là sao?
Bà Hương ấp úng lắp 5 lắp 10, thanh danh của con gái bà à? Mạnh Long muốn nói tới cái gì đây? 1 cái ngoắc tay của Long, Hiếu đưa điện thoại của mình cho ông Quốc bà Hương xem. Bên trong chiếc điện thoại ip11 promax 512gb mày đen kia là video clip ghi lại khoảnh khắc d** đãng của Thuỳ Linh với 1 người đàn ông lạ hoắc.
- Cháu nói lại nhé. Cháu muốn dự án S92. Chú cứ việc xoá thoải mái. Cháu đã gửi hết cho các thành viên của Mãnh Long rồi. Còn rất rất nhiều video giống vậy nữa. Và chỉ 1 cú nhấp chuột thôi, con gái cô chú... ừ hứm... sẽ nổi như cồn.
- Cậu Mạnh Long à. Con gái tôi thật lòng yêu cậu mà. Cậu không thể đối xử với nó như vậy.
- Yêu à? Con gái bà đâu có thực lòng yêu tôi, chẳng qua tôi là thiếu gia của tập đoàn Long Phụng mà thôi, thứ mà bà và cô ta muốn ở đây là tiền. Hiếu. Anh gọi Jacob lên đây giúp tôi.
Jacob là người Mỹ gốc Việt, thành thạo máy tính và cắt ghép video thượng thừa, từng làm IT cho 1 công ty của Mỹ với mức lương không dưới 100 nghìn đô 1 tháng, nhưng chỉ vì thích Việt Nam, tới quán cơm Long Phụng ăn 1 suất cơm 45k thôi, thấy ngon miệng quá cho nên xin vào làm phục vụ ở Long Phụng luôn, và hiện tại bây giờ anh ta đang phụ trách mảng marketing quảng bá cho Long Phụng.
- Thưa đại ca, tôi có mặt.
- Video clip 18+ đó, em phải nhờ tới anh rồi. Anh hãy làm sao cho cái video đó tất cả mọi người trên thế giới này phải biết tới nhé. Để cho phu nhân Nguyễn Thị Thanh Hương ngồi đây còn kiếm được tiền.
- Dạ vâng thưa đại ca. Cái đó thì không có gì khó.
Ông Quốc càng thêm bực dọc, không có uống 1 ngụm trà nào mà ném tách trà xuống đất vỡ tan tành. Dự án mà ông ta ấp ủ bấy lâu nay, 1 thanh niên 18 tuổi còn vắt mũi chưa sạch kia dám giằng giật lấy tay không à? Như vậy thì 25 năm làm ăn trên thương trường của ông ta đổ sông đổ biển hết sao?
- Muốn làm gì thì làm đi. Còn S92, không bao giờ.
- Con gái của chúng ta... anh nỡ lòng nào bỏ nó? Nó là đứa con duy nhất của chúng ta mà. Anh à!
- Cô im đi. Đứa con duy nhất à? Tôi nói cho cô biết đây, tôi đã ngủ với thư ký và cô ta đã có con trai nối dõi cho tôi. Con Thuỳ Linh thì sao, nó chỉ là 1 đứa con ăn chơi trác táng và tiêu tiền thôi. Tôi không có cần đứa con như nó.
Ông Quốc đứng dậy và đi ra về, nhưng ông bỗng khựng lại ngay khi Thịnh đang cầm dao doạ ông phải lùi lại đi vào trong nhà.
- Đi đâu mà vội thế thưa ngài Minh Quốc?
- Chúng mày muốn gì? Muốn đăng video lên mạng thì cứ việc. Tao không cần đứa con gái như nó.
- Anh Thịnh làm gì mà nóng như vậy. Cất dao đi, không phu nhân Thanh Hương tăng xông đấy. Video chúng tôi sẽ vẫn đăng lên mạng, và dự án S92, tôi đã có bản sao của nó. Mãnh Long của chúng tôi rất giỏi trong việc ăn cắp ý tưởng và dự án, cũng giống như việc ông bà hại các tập đoàn khác tán gia bại sản đấy. Anh Thịnh tiễn khách giúp em nhé, còn anh Jacob, anh đăng video lên đi ạ.
Bà Hương sợ lắm, đăng video clip nóng lên mạng thì con gái bà sau này còn ai dám lấy nó nữa, bà đi tới quỳ xuống ôm lấy chân Mạnh Long, bà ta sai rồi, bà ta ác độc đã gây ra hoạ lớn rồi. Bà ta sẽ tu tỉnh, không đi hại người nữa, chỉ mong Mạnh Long rủ lòng thương tình, nể tình hàng xóm bấy lau nay giữa 2 nhà mà tha cho Thuỳ Linh.
- Tôi chưa bao giờ coi ông bà là hàng xóm. Bà và chồng bà hại biết bao nhiêu tập đoàn, hại biết bao nhiêu người trong giới nhà hàng khách sạn phải đóng cửa vì những mánh khoé hèn hạ tiểu nhân của ông bà, vậy mà bà chỉ nói miệng xuông thôi rằng sẽ không hại người nữa à?
- Tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu mà cậu Mạnh Long. Việc gì cũng được hết. Miễn sao... miễn sao cậu tha cho con gái tôi, đừng đăng video clip lên mạng.
- Vậy sao? Tôi thì nào có muốn gì từ bà, tôi chỉ muốn cái dự án đó thôi. Bản sao tôi đã có, nhưng tôi cần bản chính gốc.
- Anh... anh ơi cho em xuống. Em buồn nôn quá ạ.
Con roll royce dừng lại ở bên vệ đường, cô nhanh chóng bước xuống xe rồi nôn thốc nôn tháo, khổ thân, cô không ngồi được ô tô mà, có thể là do không có ngồi ô tô thường xuyên cho nên là mới vậy. Haha yên tâm đi, cô từ hôm nay trở đi mỗi ngày đều sẽ được ngồi ô tô đi học, cô sẽ được sống trong 1 điều kiện hết sức tốt đẹp mà.
Với khả năng quan sát trời phú, Thịnh nhìn thấy có 1 chiếc SH màu xanh rêu hình như đang đi theo sau thì phải, Thịnh lấy bộ đàm gọi ra đằng sau con bmw màu trắng kia nói Hiếu với Tiến cẩn thận với chiếc SH màu xanh rêu đó, rất có thể là paparazi. Cô quay trở vào xe rồi đi tiếp tục, bà Duyên luôn miệng hỏi han cô mấy năm qua 2 mẹ con đã sống thế nào.
- Sau khi rời khỏi bệnh viện thì tao nương nhờ chị Ngà, nhờ chị Ngà trông con Phụng còn tao đi phụ bán cơm cho 1 chị bạn chị Ngà ở bên ngoại thành. Làm được 3 năm thì quán cơm đóng cửa do không có khách, nên tao với chị Ngà bế con Phụng về Nam Định. Thôi nói sau đi.
- Ừ. Chị Ngà, hôm nay chị làm chè lam cho bọn em ăn nhé?
- Haha được thôi. Nhớ năm nào mày còn nói chị ế hàng đi để mày ăn chè lam trừ bữa.
Cả con xe vang lên tiếng cười giòn giã của bà Ngà bà Thương và bà Duyên. Nhớ khi xưa, tuổi thơ của 2 bà đúng thật là vui đấy, cũng trong ngõ 193 Láng Hạ đó, những năm 1990 khi bà Thương còn chưa gặp ông Tuấn, bà Duyên ngày nào cũng sang ăn trực cơm nhà ông Thuỵ (bố của bà Thương) chỉ vì cơm nhà ông ngon hơn, ăn xong về nhà là bị ông Hoạt chửi mắng rồi đánh cho vài roi tội ăn trực. Bánh trôi bánh chay bà Ngà làm ra, 1 tuần có 7 ngày thì 2 bà ăn cả 7 ngày luôn, bà Duyên cứ phải ăn hết sạch 2 đĩa đầy ụ. Bà Duyên cười mắt hịp tịt rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của cô con dâu tương lai.
- Phụng à. Con biết không, cái tên Tiểu Phụng là do mẹ đặt cho con đấy.
- Dạ...
- Nhớ lúc đó, mẹ nhìn mẹ Thương của con mà thèm, chẳng kêu đau gì hết cả, đẻ rất nhẹ nhàng. Còn mẹ thì đúng ra Mạnh Long phải sinh ra sớm hơn mấy hôm nhưng nó lì quá mãi không chịu chui ra. Mà lúc đó lại ít sữa nữa, mẹ Thương của con bế Mạnh Long trên tay rồi vạch áo ra cho bú.
Bà Thương hỏi sau khi bà đi thì ở nhà có chuyện gì xảy ra không, bà cũng hỏi Mạnh Long nhiều lắm. Bà Duyên thở hắt ra 1 cái rồi trách móc bà Thương:
- Tại mày hết con điên. Lúc đó tao vẫn chưa được nhiều sữa nên mua cho thằng bé sữa tươi bên ngoài rồi đổ vào bình thuỷ tinh để cho nó bú, nhưng là nó không chịu bú cứ khóc nhặng lên. Xong rồi tao lại phải vạch áo ra cố gắng cho nó ti, nhưng sữa về không đủ cho nó bú. Mày biết sao không? Tao với ông Cường ngày đêm phải đi xin sữa của mẹ bầu khác để cho nó bú. Nuôi nó vất vả lắm, mãi tới năm nó lên 4 tuổi mới hết vất vả.
Tới nhà hàng rồi, đập vào mắt mẹ con bà cháu Tiểu Phụng là tên biển hiệu Long Phụng Restaurant. Ông Cường với Mạnh Long thấy xe về liền chạy ra ngoài, Long ôm chầm lấy Tiểu Phụng, người con gái mà Long ngày nhớ đêm mong, cho người tìm kiếm khắp nơi, cũng là người con gái mà Long hung hăng chà đạp dưới thân mình vào tối qua:
- Phượng hoàng của anh. Em đã về rồi. Anh tìm em khắp nơi, ròng rã mấy năm trời rồi. Phụng à...
- Bỏ tôi ra được không? Dạ cháu chào chú ạ.
- Chào con, con dâu của bố!
Ông Cường ôm Tiểu Phụng vào lòng, mắt đọng đầy nước chỉ trực trào ra. Ông cũng ôm cà bà Thương, người mà ông và vợ mình đã tìm kiếm khắp nơi.
- Ôi... có phải.... A! Chị Ngà! Chị Ngà đúng không ạ?
- Tôi đây... chào cậu.
- Haha vui quá rồi. Mọi người vào trong ăn trưa đi, 2 đứa nhỏ cũng đói rồi. Đi thôi.
Con SH màu xanh rêu kia còn đứng bên kia đường khá lâu, tới khi không thể nhìn bóng dáng của Tiểu Phụng nữa người đó mới đi. Vệ sĩ cũng không có đuổi theo, họ đi vào trong ăn cơm trưa luôn rồi về biệt thự Mãnh Long.
Tiểu Phụng được xếp ngồi đối diện với Mạnh Long, tối hôm qua... Phụng không ngờ người cướp đi đêm đầu tiên cùng nụ hôn đầu đời của cô lại là chồng sắp cưới đã được định sẵn từ trước. Long cũng gọi mẹ cô là mẹ luôn.
- Mẹ Thương, con cảm ơn mẹ nhiều lắm ạ. Mẹ đã cho con bú khi con mới lọt lòng, và đặt cho con cái tên rất hay và ý nghĩa nữa. Mẹ ơi. Em Phụng đã là người của con rồi ạ, con sẽ bảo vệ và chăm sóc tốt cho em ấy ạ.
- Cậu... có... có nhanh quá không? Chúng ta...
- Phụng à. Từ lúc anh 5 tuổi, mẹ có kể cho anh nghe về mẹ và em, lúc đó anh rất là vui luôn bởi anh có vợ từ bé. Nhưng cũng rất buồn bởi lúc đó còn nhỏ chưa giúp được bố mẹ trong việc tìm kiếm mẹ và em. Bây giờ em đã trở về, anh sẽ chăm sóc cho em, và bệnh tim của em nữa, nó sẽ khỏi thôi. Em sẽ không còn phải uống thuốc đắng mỗi ngày nữa đâu Phụng à.
Đây... đây có được gọi là 1 câu tỏ tình không? Cái gì mà đùng 1 cái vừa có tiền trả nợ rồi lại có chồng rồi có mẹ chồng bố chồng vậy chứ? Cô kiếp trước cứu cả thế giới hay sao? Hay là từ lúc lọt lòng mẹ cô đã khổ nên bây giờ trời mới thương mẹ con cô đây nhỉ.
- Bệnh tim của con bé.... ai nói cho này biết vậy Duyên?
- Lúc tao cùng anh Cường đi tìm 2 mẹ con mày, y tá bệnh viện phụ sản nơi tao với mày sinh 2 đứa có nói cho tao biết. Thôi ăn đi. Chị Ngà ăn nhiều vào nhé ạ.
- Mặc kệ chị.
Tiếng chuông ip của Mạnh Long vang lên, là số của anh Thịnh. Anh là cánh tay phải của Mạnh Long cho nên Long không đừng được những cuộc gọi tới từ người đàn ông này. Đứng dậy đi ra bên ngoài nghe điện thoại, Thịnh nói:
- Đại ca. Lúc đưa bà chủ cùng mẹ con cô chủ và bà Ngà đi tới nhà hàng, có 1 chiếc SH màu xanh rêu khả nghi đi theo. Người đó vẫn còn đứng bên kia đường rồi nhìn vào bên trong nhà hàng 1 chút rồi mới lái xe đi. Tôi nghĩ rất có thể là thám tử do bà Hương ông Quốc thuê tới để theo dõi ông bà chủ và đại ca.
- Anh đừng quá lo lắng anh Thịnh à. Chỉ cần có dự án đó trong tay thôi thì Phương Đông sẽ không thể nào vực dậy nổi đâu.
- Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy ạ. Chào đại ca.
Quay lại vào trong, Mạnh Long nói vậy thôi để Thịnh bớt vất vả, băng Mãnh Long của Long, từ lúc lập ra cho tới bây giờ đã được hơn 3 năm rồi, ngay từ lúc mà Mạnh Long còn học lớp 9 đã được thành lập. Anh Thịnh này là người được bố Long cứu sống sau 1 vụ tai nạn giao thông, tưởng chừng như đã quy tiên nhưng Thịnh mạng lớn ghê lắm. Thịnh vì mang ơn ông Cường cho nên 3 năm nay anh Thịnh đều rất nỗ lực để phụ giúp chco Mãnh Long được hùng mạnh như bây giờ.
- Cô Thương à. Chúng tôi đã tìm được cô rồi, cô với cả Phụng đừng đi nữa nhé. Long Phụng được thành lập và phát triển như bây giờ, cốt là để cho 2 đứa nhỏ sau này, chúng ta cùng cố gắng được không?
- Vâng. Tôi sẽ không đi nữa đâu. Cũng rất cảm ơn 2 vợ chồng, đã hơn 10 năm rồi vẫn còn đi tìm 2 mẹ con tôi.
- Con điên kia! Mày lại bắt đầu chuẩn bị nói câu ngại rồi đấy. Phụng ơi con học trường nào?
- Dạ con học chuyên Nguyễn Huệ lớp tiếng Anh ạ cô.
- Còn cô gì nữa. Gọi mẹ đi con cho quen haha...
Mặt Tiểu Phụng đỏ bừng, ngại ngùng gọi bà Duyên 1 tiếng mẹ, cả nhà ăn cơm rất vui vẻ với nhau. Còn Long, sau khi gặp lại cô Long cứ nhìn Phụng mãi thôi, càng nhìn lại càng thấy Phụng duyên dáng yêu kiều quá.
- Vậy là em giỏi tiếng Anh đúng không nè?
- Ừm... chúng ta sinh cùng tháng và cùng năm, đừng có gọi tôi là em như vậy chứ?
- Đúng là cùng tháng và cùng năm, nhưng anh sinh trước em 25 ngày. Anh có quyền gọi em như vậy,
Thế này thì sao mà cãi được đây chứ, thật là phiền muộn mà. Bà Thương cũng thấy khá buồn cười, nói chuyện với cậu bé lì lợm Mạnh Long. Bà cũng hỏi Long học trường nào rồi ý định sẽ học trường đại học nào rồi khoa gì.
- Dạ... con định là sẽ thi vào kinh tế quốc dân ạ. Nhưng bây giờ... con đợi em Phụng ạ. Em Phụng thi trường nào thì con thì trường đó khoa đó ạ. Mặc dù tiếng Anh của con hơi kém.
- Tiếng Anh mà kém là không được đâu con à. Làm nhà hàng khách sạn hay bất cứ lĩnh vực nào cũng cần nó đấy con.
- Dạ mẹ. Con biết điều đó cho nên con vẫn luyện dần dần ạ.
Ăn xong xuôi rồi, bà Duyên để cho cô nghỉ ngơi 1 chút, nói với ông Cường gọi điện thoại cho bác sĩ Hiếu ở bệnh viện Bạch Mai hẹn lịch khám bệnh cho cô, bệnh tim của cô không thể kéo dài thêm nữa rồi.
- Thương. Mày hay đưa con bé đi khám ở viện nào vậy?
- Bệnh viên E khoa tim mạch.
- Vậy à? Tao bảo này, ở bệnh viện Bạch Mai trước đây mẹ chồng tao mổ tim ở đấy bác sĩ tốt hơn. Chuyển cho con bé về khám ở viện Bạch Mai đi.
- Lúc trước tao cũng định là chuyển rồi nhưng mà khám ở Bạch Mai nó đặt hơn thế nên là cũng thôi luôn.
- Bây giờ có tao với anh Cường ở đây rồi, không cần lo nữa. Anh Cường hẹn bác sĩ rồi chiều nay tới khám luôn. Khám xong rồi đi mua sắm với tao. Không được từ chối đâu biết chưa!
- Vâng vâng thưa mẹ trẻ. Tao có trốn thì cũng đâu có được, vệ sĩ của mày ai cũng giỏi mà.
Ở Quảng Ninh, ngôi nhà của ông Đoàn bà Vui bị bà Vui đem sổ đỏ đi cầm cố để lấy tiền đánh bạc, hôm nay thứ 7 ngày 26/7, vẫn như bao ngày, bà Vui cứ giờ này tầm 11 rưỡi 12h trưa lại đi tới nhà bà Nhạn, vào sòng chơi bài đánh tú lơ khơ ăn tiền. Già rồi còn đú đởn, khổ ghê cơ.
- Haha thắng rồi, nộp tiền nộp tiền đê!
- Mẹ nó. Xui quá vậy.
- Nhanh đưa tiền đây.
Mới tới chơi có 1 ván thôi bà Vui hên, thu về được 15 triệu, bà ta sướng tê cả người. Đánh thêm vài ván nữa được thêm 50 triệu nữa, bà rút kinh nghiệm những lần trước, không đánh nhiều, được tiền là bà ta sướng. Giả vờ mệt mỏi quá bà ta đứng dậy và đi ra về, vừa đi vừa cười ngoác cả miệng ra.
- Có tiền trả nợ rồi haha...
Cất tiền vào túi xách, bà ra bắt xe ôm tới chợ mua đồ về nhà nấu cơm chiều, gương mặt tươi vui hớn hở. Mua gà, mua cá song, mua tôm, mua mực, mua đủ thứ linh tinh hết cả, bà Vui mua thêm ngô về làm ngô chiên cho cháu ngoại đích tôn. Cháu trai mà nên bà ta chiều lắm, cứ thích cái gì là bà chiều cái đó.
Về tới nhà rồi bà thấy con xe lead màu trắng ở giữa sân, vui vẻ lắm bà nhanh chóng đi vào nhà, để đổ vào trong bếp rồi sau đó ra bàn uống nước ôm hôn cháu ngoại trai:
- Giống bà đã vào rồi đấy à?
- Dạ cháu chào bà.
Quang Huy con trai đầu tiên của bà Thảo với ông Hoàng đang dán mắt vào điện thoại chơi điện tử, mắt cận lòi cận lổ ra. Thua ván game rồi cậu bé 15 tuổi này hậm hực đi ra ngoài sân chơi với Sóc, chú chó phốc sóc màu nâu be xinh đẹp.
- A cháu chào bác Tuấn ạ.
- Huy mới vào à cháu.
- Dạ vâng ạ bác.
Ông Tuấn đầu 2 thứ tóc chạy tới xoa đầu Quang Huy sau đó đi thẳng lên trên tầng 2 nơi căn phòng của ông, nằm vật ra giường nghỉ ngơi 1 chút, ông lại khóc rưng rức. Cửa phòng của ông kêu lên 3 tiếng,
- Vào đi!
- Bác ơi.
- Huy à cháu. Sao không ở dưới nhà chơi vậy?
- Cháu chán rồi bác ạ. Bác ơi sao bác không chào bà nội ạ?
Trước câu hỏi này của thằng cháu, ông Tuấn cười chua chát rồi xoa đầu Quang Huy, nói rằng ông hư với bà nội, Quang Huy ngoan đừng có học theo bác. Tới khi Huy hỏi lí do thì ông Tuấn lại đuổi khéo Tuấn ra ngoài, lấy lí do ông đi tắm. Vào trong nhà vệ sinh tắm táp, trong suốt 18 năm nay nỗi nhớ 2 mẹ con bà Thương của ông Tuấn vẫn không hề thuyên giảm. “Thương ơi. 2 mẹ con em vẫn khoẻ chứ? Anh ra vẫn còn thương em phải không?
Chỉ vì 1 lời nói dối của bà chủ quán cơm năm đó, ông Tuấn vẫn nhận định chắc như đinh đóng cột rằng bà Thương có người mới rồi. Cứ tới hôm kỷ niệm ngày cưới của ông bà, ông Tuấn lại 1 mình trong phòng làm việc, rót ra 2 ly rượu và rồi tâm sự 1 mình như 1 người tự kỷ. Tắm xong xuôi, mặc đồ thoải mái 1 chút, ông cho quần áo mặc đủ trong 7 ngày vào túi du lịch, rồi xách túi xuống dưới nhà. Từ lúc ông bị ép cưới bà Thảnh, cho tới bây giờ đã mười mấy năm rồi, ông Tuấn đều ăn ngủ nghỉ ở chỗ làm, nhà của ông đều chỉ là nơi mà ông về lấy quần áo thôi, chỉ lúc nào có cháu ông tới chơi là ông ngồi ăn cơm cùng 1 chút rồi lại cầm túi du lịch đi ra xe đi tới chỗ làm.
- Bác ơi. Bác ở nhà đi, đừng ở mỏ than nữa được không ạ?
- Bác còn phải làm nữa mà cháu, bác bận lắm.
- Bác ơi bác đừng nói dối vậy mà. Bà nội...
- Cháu ngoan, bác có nỗi khổ riêng. Khi nào cháu lớn, cháu sẽ hiểu cho người bác này thôi. Chào mọi người.
Ông Tuấn ăn 2 bát cơm rồi sau đó cầm túi du lịch chạy ra xe. Quang Huy cũng buông bát đũa xuống rồi chạy theo ông Tuấn. Ở trong nhà chỉ có Quang Huy thôi mới nói chuyện được với ông Tuấn mà thôi.
- Kìa Quang Huy. Vào ăn cơm đi cháu.
Huy lắc đầu, nói rằng Huy muốn nghe lí do mà ông Tuấn lại không có ở nhà, nhà cao cửa rộng như vậy mà ông không ở lại tới cơ quan ở là sao.
- Cháu thật sự muốn nghe ư?
- Dạ vâng ạ bác. Cháu nhiều lúc có hỏi mẹ cháu nhưng mẹ không nói chit buồn thôi ạ. Cháu muốn nghe bác kể ạ.
2 bác cháu ra con mazda 6 của ông Tuấn rồi lái đi tới 1 quán cafe gần mỏ than chỗ ông Tuấn làm việc, lên tầng 2 gọi 2 cốc cafe.
- Cháu muốn nghe gì nào Huy?
- Dạ... bác kể từ đầu đi ạ. Lí do vì sao mà tới giờ này bác không lấy ai nữa ạ.
- Ồ. Đó là vì bác sợ làm con gái họ khổ.
- Tại sao lại vậy ạ? Bác Tuấn của cháu vẫn còn phong độ và đẹp trai, làm việc cũng giỏi nữa ạ.
- Thằng bé này. Bác không có ưa nịnh đâu đừng có nịnh bác như vậy. Thực ra thì...
Ông Tuấn thấy Quang Huy 15 16 tuổi, cũng là thanh niên trai tráng rồi cho nên ông kể lại hết mọi chuyện từ trong quá khứ, tóm tắt những ý chính thôi. Trước đây ông Tuấn hận mẹ mình bởi bà cùng mẹ Quang Huy và bà Thảnh đối xử với bà Thương không ra gì:
- Bác Thương... bác ấy là ai vậy ạ?
- Là 1 người vợ, thảo hiền và đảm đang của bác.
- Vậy tại sao mẹ cháu lại đối xử với bác ấy không ra gì vậy ạ?
- Mẹ cháu lúc đó chỉ coi bác Thảnh là chị dâu thôi Huy à. Mẹ cháu lúc đó kênh kiệu và bốp chát. Ngay cả đám cưới của bác với bác Thương, mẹ cháu cũng không tới dự. Chỉ vì ghét bác Thương, mẹ cháu đã nói rất nhiều lần cái câu bác Thương không thể sinh được con trai.
Huy buồn bã ghê lắm, hoá ra mọi chuyện là như vậy, mẹ cậu bé vì ngượng chuyện cũ cho nên không có kể ra, ngày ngày ăn chay niệm phật, hoá ra là để sám hối cho chuyện quá khứ do bà gây ra.
- Vậy là bác Thương sinh con gái đúng không ạ bác?
- Đúng là như vậy. Huy à, cháu đã lớn rồi, bác nói ra như vậy cháu đừng trách mẹ cháu biết chưa?
- Dạ vâng. Bác kể tiếp đi ạ.
Trong lúc ông Tuấn đang kể chuyện cho Huy nghe thì Phụng há hốc miệng ra khi biệt thự Mãnh Long của Long rộng quá sức chịu đựng. Ngày hôm qua đó cô có được ngắm kỹ nó đâu, còn sáng sớm nay thì rời đi nhanh chóng trong khi trời còn tối đen như mực.
- Rộng quá ôi trời ơi.
- Dạ CHÀO CÔ CHỦ!
- Dạ em chào các anh ạ.
Chị Nga hồi sáng nay thay đồ cho cô, thấy bên ngoài ồn ào quá liền ra hóng. Thấy cô bé da trắng hồng nhưng sần sùi đứng ở ngoài kia, chị Nga liền đi ra ngoài rồi cúi đầu chào cô chủ, giới thiệu mình là đầu bếp của nhà này, sau này chị sẽ phụ trách nấu cho Phụng những món ăn dinh dưỡng nhất tốt cho bệnh tim của cô.
- Dạ em tự nấu được mà chị. Chị cứ để em làm được rồi ạ. Ôi, thôi chết rồi.
Phụng nhớ ra mình chưa có làm bài tập của hôm nay cho nên nhanh chóng lấy cặp sách rồi ngồi ngay ở bàn học bài luôn.
- Phụng ơi. Mình có cả chủ nhật ngày mai mà. Ngày mai học được không?
- Tôi phải làm luôn trong hôm nay, để tới ngày mai sẽ quên đi mất.
Long lật từng quyển vở ghi của Phụng, những nét chữ đều tăm tắp viết bằng bút chì kim xuất hiện trên từng trang vở ghi, sạch sẽ và đẹp đẽ quá kìa. Phụng hỏi thăm Long về môn mà Long giỏi nhất ở trường:
- Giỏi nhất à? Từ trước tới giờ luôn là Toán Lý Hoá.
- Vậy à? Muốn thi khối A phải không?
- Anh muốn thi khối D. Bởi vậy cho nên...
Long bỗng ghé sát vào mặt Phụng, ở cự li này Phụng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt điển trai này của Long. Làn da màu đồng nam tính kia, không hề có mụn hay thâm nào hết. Công nhận là rất đẹp.
- Cậu muốn... ưmm.
Chưa nói hết câu cô bị Long chặn họng bằng 1 nụ hôn nhẹ, chụt 1 cái mút môi bê sa mê, Long nói:
- Em dạy anh môn tiếng Anh, nhé?
- Ờ... ờ... Ok.Nếu đó làm cậu vui vẻ.
- Đại ca!
- Có chuyện gì vậy anh Hiếu?
Hiếu thì thầm thủ thỉ vào tai Mạnh Long, nói rằng vợ chồng ông Quốc đang đứng bên ngoài cổng, họ muốn cứu con gái họ về.
- Phượng Hoàng bé nhỏ, em lên tầng 3 đi. Phòng của em ở bên tay phải. Tôi có chuyện phải làm rồi.
- Ok.
Phụng chco sách vở vào cặp rôi đi tìm cầu thang, ờ à kia rồi. Phụng đi rồi, Long nói chị Nga lên trò chuyện với cô đi đừng để cô xuống dưới này không có hay. Chị Nga gật đầu xong đi lên tầng 3 cùng với cô chủ, chị cũng muốn trò chuyện với cô mà bởi từ lần đầu tiên gặp gỡ đã thích cô rồi.
- Cho họ vào.
- Dạ vâng.
Long lấy thuốc ra để lên môi rồi châm lửa, nhưng nghĩ tới Phụng, Phụng đã về bên cạnh cậu rồi thì cậu nên hạn chế thôi, cất lại điều thuốc vào bao không có hút nữa. Ông Quốc bà Hương khúm núm đi vào, chân tay run như cầy sấy bởi họ biết người thanh niên 18 tuổi kia là ai.
- Mời cô chú ngồi. Hiếu, pha trà rót nước giúp tôi.
- Dạ vâng thưa đại ca.
Ông Quốc vào luôn vấn đề chính:
- Cậu muốn gì mới thả con gái tôi ra, cậu Mạnh Long?
- Ok. Nếu chú muốn đi thẳng vào vấn đề như vậy thì cháu cũng xin nói thẳng với chú luôn không vòng vo nữa. Cháu muốn cái dự án S92 bên Nha Trang của chú.
- Thằng ranh ngông cuồng!
Ấm trà sâm được bưng ra, Hiếu rót ra 3 tách trà rồi đứng ngay đằng sau Mạnh Long đan chéo tay đằng trước. Mạnh Long cười ha hả sau câu nói đó của ông Quốc, cũng đúng thôi vì cậu ta mới chỉ có 18 tuổi, chưa lớn mà.
- Đúng. Chú nói rất đúng. Chú mất dự án S92, hay là... chú muốn làm mất thanh danh con gái mình đây hửm?
- Ý... ý cậu là sao?
Bà Hương ấp úng lắp 5 lắp 10, thanh danh của con gái bà à? Mạnh Long muốn nói tới cái gì đây? 1 cái ngoắc tay của Long, Hiếu đưa điện thoại của mình cho ông Quốc bà Hương xem. Bên trong chiếc điện thoại ip11 promax 512gb mày đen kia là video clip ghi lại khoảnh khắc d** đãng của Thuỳ Linh với 1 người đàn ông lạ hoắc.
- Cháu nói lại nhé. Cháu muốn dự án S92. Chú cứ việc xoá thoải mái. Cháu đã gửi hết cho các thành viên của Mãnh Long rồi. Còn rất rất nhiều video giống vậy nữa. Và chỉ 1 cú nhấp chuột thôi, con gái cô chú... ừ hứm... sẽ nổi như cồn.
- Cậu Mạnh Long à. Con gái tôi thật lòng yêu cậu mà. Cậu không thể đối xử với nó như vậy.
- Yêu à? Con gái bà đâu có thực lòng yêu tôi, chẳng qua tôi là thiếu gia của tập đoàn Long Phụng mà thôi, thứ mà bà và cô ta muốn ở đây là tiền. Hiếu. Anh gọi Jacob lên đây giúp tôi.
Jacob là người Mỹ gốc Việt, thành thạo máy tính và cắt ghép video thượng thừa, từng làm IT cho 1 công ty của Mỹ với mức lương không dưới 100 nghìn đô 1 tháng, nhưng chỉ vì thích Việt Nam, tới quán cơm Long Phụng ăn 1 suất cơm 45k thôi, thấy ngon miệng quá cho nên xin vào làm phục vụ ở Long Phụng luôn, và hiện tại bây giờ anh ta đang phụ trách mảng marketing quảng bá cho Long Phụng.
- Thưa đại ca, tôi có mặt.
- Video clip 18+ đó, em phải nhờ tới anh rồi. Anh hãy làm sao cho cái video đó tất cả mọi người trên thế giới này phải biết tới nhé. Để cho phu nhân Nguyễn Thị Thanh Hương ngồi đây còn kiếm được tiền.
- Dạ vâng thưa đại ca. Cái đó thì không có gì khó.
Ông Quốc càng thêm bực dọc, không có uống 1 ngụm trà nào mà ném tách trà xuống đất vỡ tan tành. Dự án mà ông ta ấp ủ bấy lâu nay, 1 thanh niên 18 tuổi còn vắt mũi chưa sạch kia dám giằng giật lấy tay không à? Như vậy thì 25 năm làm ăn trên thương trường của ông ta đổ sông đổ biển hết sao?
- Muốn làm gì thì làm đi. Còn S92, không bao giờ.
- Con gái của chúng ta... anh nỡ lòng nào bỏ nó? Nó là đứa con duy nhất của chúng ta mà. Anh à!
- Cô im đi. Đứa con duy nhất à? Tôi nói cho cô biết đây, tôi đã ngủ với thư ký và cô ta đã có con trai nối dõi cho tôi. Con Thuỳ Linh thì sao, nó chỉ là 1 đứa con ăn chơi trác táng và tiêu tiền thôi. Tôi không có cần đứa con như nó.
Ông Quốc đứng dậy và đi ra về, nhưng ông bỗng khựng lại ngay khi Thịnh đang cầm dao doạ ông phải lùi lại đi vào trong nhà.
- Đi đâu mà vội thế thưa ngài Minh Quốc?
- Chúng mày muốn gì? Muốn đăng video lên mạng thì cứ việc. Tao không cần đứa con gái như nó.
- Anh Thịnh làm gì mà nóng như vậy. Cất dao đi, không phu nhân Thanh Hương tăng xông đấy. Video chúng tôi sẽ vẫn đăng lên mạng, và dự án S92, tôi đã có bản sao của nó. Mãnh Long của chúng tôi rất giỏi trong việc ăn cắp ý tưởng và dự án, cũng giống như việc ông bà hại các tập đoàn khác tán gia bại sản đấy. Anh Thịnh tiễn khách giúp em nhé, còn anh Jacob, anh đăng video lên đi ạ.
Bà Hương sợ lắm, đăng video clip nóng lên mạng thì con gái bà sau này còn ai dám lấy nó nữa, bà đi tới quỳ xuống ôm lấy chân Mạnh Long, bà ta sai rồi, bà ta ác độc đã gây ra hoạ lớn rồi. Bà ta sẽ tu tỉnh, không đi hại người nữa, chỉ mong Mạnh Long rủ lòng thương tình, nể tình hàng xóm bấy lau nay giữa 2 nhà mà tha cho Thuỳ Linh.
- Tôi chưa bao giờ coi ông bà là hàng xóm. Bà và chồng bà hại biết bao nhiêu tập đoàn, hại biết bao nhiêu người trong giới nhà hàng khách sạn phải đóng cửa vì những mánh khoé hèn hạ tiểu nhân của ông bà, vậy mà bà chỉ nói miệng xuông thôi rằng sẽ không hại người nữa à?
- Tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu mà cậu Mạnh Long. Việc gì cũng được hết. Miễn sao... miễn sao cậu tha cho con gái tôi, đừng đăng video clip lên mạng.
- Vậy sao? Tôi thì nào có muốn gì từ bà, tôi chỉ muốn cái dự án đó thôi. Bản sao tôi đã có, nhưng tôi cần bản chính gốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.