Chương 39
Lana318
26/03/2023
Ông Tuấn về Hải Phòng lo chuyện đất cát để bán đi lấy tiền trả nợ cho bà Vui mẹ của ông. Từ hôm sinh nhật Mạnh Long tới giờ đã hơn 3 tháng rồi,
ông cùng với bố mình đã phải đi làm phụ hồ ở quê để có tiền trả nợ cho
những người trong dòng họ đã cho bà Vui vay tiền để đi đánh lô đề cờ
bạc. Haizz càng nghĩ lại càng buồn đấy. Vì công việc cho nên ông Tuấn
không lúc nào ngơi tay để gọi điện thoại hỏi thăm mọi người trên Hà Nội
Bỗng nhiên tới ngày 20/12, bà Thảnh cùng với Thắng vệ sĩ đi về Hải Phòng, tìm tới chỗ ông Tuấn làm việc nhưng không giống 18 năm trước, bà Thảnh tới chỉ để đưa tiền cho ông Tuấn trả nợ mà thôi.
- Thảnh.
- Em không làm phiền anh đâu, chỉ để đưa tiền cho anh để anh trả nợ cho mọi người.
- Cô đừng làm cho tôi mắc nợ cô được không.
- Em chỉ là muốn rửa sạch tội lỗi mình đã gây ra thôi. Và với cả Tiểu Phụng đang mang thai với Mạnh Long được hơn 3 tháng rồi đấy.
Bà Thảnh chỉ nói như vậy mà thôi rồi sau đó lại quay trở ra xe vừa đi vừa khóc. Bà chưa bao giờ hết yêu người đàn ông hiền lành đó, nhưng ông Tuấn không có yêu bà, nên bà chỉ có thể làm 1 người bạn, giúp đỡ cho ông Tuấn vượt qua khó khăn trước mắt mà thôi.
Cầm cặp tiền polime ông Tuấn nhìn theo chiếc mercedes màu đen kia mà lòng nặng trĩu, ông nợ bà Thảnh 1 tình yêu và cả tiền bạc, nợ tiền thì có thể trả được. Nhưng còn tình yêu, ông Tuấn chỉ có yêu bà Thương mà thôi, còn với bà Thảnh… ông không thể cho bà ấy 1 gia đình được.
Ngày 23/12 rơi vào chủ nhật, 2 bà mẹ đi tới trung tâm thương mại đốt tiền vào mua quần áo giữ ấm cho Tiểu Phụng cùng thằng bé Long con trong bụng của cô. Hai bà tình cờ gặp 3 mẹ con nhà bà Thảnh cũng đang đi mua quần áo. Bà Duyên hết có ác cảm với bà Thảnh rồi nên 3 người phụ nữ gặp nhau cũng trò chuyện khá vui vẻ. Bà Thảnh hỏi thăm về Tiểu Phụng:
- Con bé khoẻ chứ cô Thương?
- Con tôi nó cũng khoẻ chị Thảnh à. Nhưng nó cứ suy nghĩ 1 vấn đề gì đó ấy, tôi với cả con Duyên cứ gặng hỏi nó mãi mà nó không có chịu nói ra.
- Có thể là do con bé mang thai thôi. Chúng ta cũng từng mang bầu mà, ít nhiều cảm xúc cũng thay đổi
Bà Duyên nói rằng nếu cảm xúc thay đổi thất thường thì rất bình thường thôi, nhưng đây Tiểu Phụng có những suy nghĩ linh tinh, kiểu như là có người con gái giống cô y xì đúc, thì mọi người sẽ làm sao để phân biệt thật giả.
- Có chuyện đó sao cô Duyên?
- Vâng ạ. Haizz không hiểu con bé đang gặp chuyện gì nữa. Chúng tôi cũng đang rất lo lắng.
Minh Huy nói:
- Dạ thưa 2 cô. Cháu là 1 người em cũng là bạn của Tiểu Phụng. Cháu không biết Tiểu Phụng đã gặp chuyện gì nhưng Phụng nói như vậy là có cơ sở đấy ạ.
- Huy. Con đừng nói linh tinh chứ con. Trẻ con biết gì mà nói.
- Mẹ không nhớ chuyện 2 mẹ con bà Thanh Hương hôm sinh nhật Mạnh Long à? Chính mẹ cũng ở đó với con và anh còn gì. Bây giờ càng nghĩ lại càng thấy anh Thắng nói đúng, đó là khi con người lâm vào bức đường cùng thì chuyện gì cũng dám làm.
Bà Duyên không phải không có ý đó, chỉ tại Mạnh Long con trai bà quá chủ quan mà thôi. Bà Duyên cũng biết là 2 mẹ con bà Thanh Hương đã ra nước ngoài từ sau sinh nhật của Mạnh Long để tránh bão, không chừng… chuyện đó cũng có khả năng xảy ra.
- Cháu Minh Huy nói cũng có lí lắm, cô cũng từng nghĩ tới trường hợp đó. Nhà cô với nhà bà ta từng là hàng xóm của nhau, ít nhiều cũng hiểu bà ta là người thế nào.
Hai bên gia đình đi mua quần áo xong xuôi rồi ai về nhà nấy vì bà Thảnh có điện thoại phải về khách sạn. Nhưng trước khi đi về thì bà Thảnh có nói với bà Thương, rằng nay mai có thể ông Tuấn sẽ lên Hà Nội bởi bà đã thông báo cho ông Tuấn chuyện Tiểu Phụng mang thai.
Lên xe ngồi và về lại biệt thự, bà Duyên vẫn còn lấn cấn vụ việc của gia đình bà Thanh Hương, bà ta giờ không còn gì cả rồi, Phương Đông bị Long Phụng xoá sổ khỏi giới nhà hàng khách sạn, Thuỳ Linh thì mất hết cả mặt mũi thanh danh vì đoạn video clip nóng kia. Đã hơn 3 tháng rồi nhưng đoạn video đó vẫn không có hết hot vì được quay full hd không che mà. Minh Huy nói đúng lắm, nếu có 1 Tiểu Phụng thứ 2, thì bà Duyên dám chắc người đó là Thuỳ Linh.
- VŨ MẠNH LONG!
- Ơ dạ mẹ.
- Gọi Thịnh và Đình Quân tới đây mẹ có chuyện cần bàn. Khi nào họ tới thì con cùng họ lên phòng tầng 4.
- Dạ vâng ạ mẹ.
Bà Duyên lên phòng của Phụng hỏi thăm sức khoẻ xem hôm nay Phụng đi học về có mệt hay không, có thèm ăn cái gì không.
- Dạ con thấy trong người cứ nôn nao thế nào đó mẹ ơi. Buồn nôn nữa ạ.
- Ốm nghén đó con à, nhưng tới khi con sinh bé ra thì sẽ hết thôi. Học bài đi nhé rồi chút nữa xuống ăn cơm nha! Yêu con.
Bà Duyên hôn lên trán cô 1 cái rồi đi xuống phòng tầng 2 để thay đồ. Phụng nhìn tới phía giường đang chất chứa đầy túi hiệu, haizz 2 người mẹ của cô lại đi tiêu tiền rồi đây.
30’ sau, cộc cộc cộc:
- Vào đi!
- Bà chủ cho gọi chúng con ạ.
- Ngồi cả đi!
Bà Duyên không giông dài, đi thẳng vào vấn đề luôn rằng bà muốn Đình Quân và Thịnh cử người đi theo dõi từng động tĩnh, từng đường đi nước bước của 2 mẹ con bà Thanh Hương.
- Mẹ. Mẹ lo quá xa rồi. Con nhỏ Thuỳ Linh…
- Con im miệng đi. Họ lâm vào bức đường cùng như vậy, con không nghĩ họ sẽ có 1 ngày quay lại đây trả thù sao? Nếu họ nhắm vào gia đình ta thì không sao, nhưng còn mẹ Thương của con, rồi bé Tiểu Phụng cả thằng bé con, họ bị 2 mẹ con nhà đó nhắm vào thì sao đây? Con không nghĩ những câu hỏi linh tinh của con bé trước đó là hoàn toàn có cơ sở hay sao?
Mạnh Long vẫn giữa nguyên quan điểm của mình, rằng Thuỳ Linh không thể nào động tới được 1 cọng lông chân của Tiểu Phụng và đứa bé đâu, và nếu có 1 Tiểu Phụng thứ 2, Mạnh Long cũng sẽ phân biệt được đúng sai, sẽ không bao giờ bỏ vợ con mình đâu.
- Con cứ chủ quan đi Mạnh Long. 2 cậu qua tết dương lịch điều tra họ cặn kẽ cho tôi. Có gì báo lại cho tôi vào 8h tối mỗi ngày nhé.
- Dạ vâng thưa bà chủ. Chúng con xin phép ạ. Xin phép cậu chủ chúng tôi về nhé.
Mạnh Long chủ quan như vậy rồi tới 1 lúc nào đó Thuỳ Linh mang trên mình gương mặt của Tiểu Phụng, cũng có thai, cũng bị bệnh tim bẩm sinh giống Phụng thì sao? Không xử thì thôi nhưng 1 khi đã xử thì phải xử tận gốc rễ.
- Mang tiếng đại ca của Mãnh Long mà con còn không bằng 1 thằng bé 16 tuổi.
- Thằng bé 16 tuổi? Ý mẹ nói là cái thằng cho vay kia? Hoàng Minh Huy sao?
- Nó nhỏ tuổi hơn con nhưng tỏ ra rất là từng trải, chính nó nói với mẹ về vụ của 2 mẹ con bà Thanh Hương đấy. Hôm sinh nhật của con, sau đó con không thấy báo chí đăng rầm rộ về gia đình bà ta à?
Bà Duyên đã từng căn dặn con trai của mình phải xử lý chuyện của gia đình ông Quốc cho thật tốt đi, đây thì chủ quan coi thường địch, bà Thanh Hương tuy mất Phương Đông rồi nhưng không có nghĩa là bà ta không còn chỗ dựa dẫm bấu víu.
- Từ bây giờ trở đi mẹ cấm con không được có thái độ với người khác như thế, nhất là cái cậu Hoàng Minh Huy đó. Con có ăn học đàng hoàng đừng có nói người khác bằng ngôn ngữ của 1 kẻ vô học như vừa rồi, con nghe rõ chưa?
- Dạ… con biết lỗi của con rồi ạ.
- Đi xuống nhà dọn cơm ăn.
Ăn cơm tối xong như thường lệ thì Mạnh Long sẽ là người rửa bát, nhưng hôm nay thì không bởi Mạnh Long có xin phép mẹ mình lên tầng thờ quỳ để sám hối. Quỳ xong 2 tiếng đầu gối đau quá đứng dậy không nổi, vịn cầu thang đi xuống tầng 3 thì nghe thấy bên phòng của Phụng có tiếng kêu gào. Mạnh Long mở vội cửa ra và đi vào trong, Tiểu Phụng của cậu đang hua tay múa chân, trên trán lấm tấm mồ hôi, miệng không ngừng lẩm bẩm câu “Đó là con của tôi”:
- Nó là con tôi. Con ơi… trả con cho tôi. Trả con cho tôi…
- Phụng ơi. Phụng. Mở mắt ra nhìn anh này. Phụng ơi…
Trong giấc mơ đó, Phụng đã sinh con trai cho Long rồi thì bị người con gái giống cô như đúc kia giằng lấy rồi ném cho cô 1 cọc tiền giày cộp để mua lại đứa con. Phụng chạy theo với tay ra muốn túm lại người con gái đó nhưng bị 2 người đàn ông giữ chặt lấy không cho đi, 1 tên khác dùng dao m.ó.c 2 mắt của cô ra:
- AAAAA…
Tiểu Phụng bừng tỉnh sau cơn ác mộng vừa nãy rồi đưa tay sờ lên mắt của mình.
- Mạnh Long. Mạnh Long ơi… hức…
Phụng ôm chặt lấy Mạnh Long rồi khóc rưng rức, thỉnh thoảng cô vẫn hay mơ lại giấc mơ có người con gái giống y hệt mình. Giấc mơ lặp đi lặp lại như vậy chứng tỏ là cô sắp gặp điềm báo rồi.
- Có anh ở đây rồi, em yên tâm nha Phụng.
Mạnh Long đặt cô nằm lại giường rồi đứng dậy đi lấy chậu nước ấm với khăn lau mặt cho cô nhưng bị cô kéo lại không cho đi, nhưng thế nào đó Phụng lại buông Long ra để cho cậu đi lấy đồ. Phụng chợt nhận ra từ lúc mang thai tới giờ mình đã quá bám víu vào Long, sợ Long thấy phiền toái.
- Phụng ơi. Đừng suy nghĩ gì hết nha em. Có anh, 2 mẹ, bố Cường, tập đoàn Long Phụng và cả Mãnh Long bảo vệ cho em rồi.
- Em… em xin lỗi. Em đã để cho Mạnh Long lo lắng rồi.
Cốc vào trán Phụng 1 cái Mạnh Long nói:
- Phượng hoàng ngốc nghếch. Em học xong bài chưa?
- Em học xong rồi.
Mạnh Long nói sẽ xin với mẹ cho cô nghỉ học, bụng cô đã to rồi tới trường sẽ bất tiện, học hành cũng mệt mỏi hơn.
- Em vẫn cố được mà Long.
- Không được. Em phải nghe lời anh. Ở nhà em vẫn có thể học được mà. Để anh xuống nói với mẹ. Nằm yên đó chờ anh ha.
Mạnh Long đi tới mở cửa thì cũng trùng hợp bà Duyên đang giơ tay định gõ cửa phòng. Ái chà chà, 2 mẹ con nhà này có thần giao cách cảm dữ ta.
- May quá mẹ ở đây rồi. Con muốn là…
- Vào đây nào. Phụng con ơi.
- Dạ mẹ.
- Ừ. Mẹ tính vầy này, mẹ hồi nãy có bàn với mẹ Thương con rồi, là từ tuần sau con không phải tới trường học nữa. Mẹ sẽ xin cho con học online ở nhà vì con đang mang thai. Ý con thế nào?
Không ngờ bà Duyên cũng trùng ý tưởng với cả Mạnh Long đấy. Mạnh Long gật gù đồng ý liền luôn, nhưng xin chia buồn với cậu thiếu gia nhé, bà Duyên không hỏi ý của cậu.
- Dạ… con học online ở nhà cũng được ạ mẹ.
- Tốt. Tốt lắm a…
- Mẹ. Mẹ cũng cho con…
- Riêng con, qua phòng bên kia học hành cho mẹ. Mẹ cấm con không được ngủ phòng bên này, nghe rõ chưa?
- Ứ. Vợ con có thai con phải ở đây.
- Nói nghe thử xem nào.
Mạnh Long trả treo với mẹ mình, nói mình phải ở đây, xoa nắn cho ngực của Phụng có sữa, 6 tháng nữa rất là nhanh thôi. Bà nội Duyên chắc không muốn cháu mình bú sữa mẹ rồi.
- Thằng khỉ. Đúng là xoa ngực thì sữa sẽ về. Nhưng chưa phải lúc này. Đi về phòng!
- Ứ ừ con không chịu đâu. Mẹ biết không hồi nãy Phụng lại nằm mơ đó. Con không ở đây nhỡ…
Bà Duyên đành gật đầu đồng ý, nhưng bà cấm tiệt Long làm chuyện đó đấy, chỉ được ôm cô ngủ thôi. Long biết chứ, Long đâu có dám càn quấy cô đâu nè.
Sau khi trả xong hết số nợ (cộng tấy cả lại lên tới 2 tỷ 2), ông Tuấn còn dư ra tới vài trăm triệu. Vì chiếc mazda 6 kia ông đã bán đi cùng với miếng đất ruộng, cho nên ông đã dùng nó mua 1 chiếc xe máy để đi lại. Và ông đã dùng nó để đi lên Hà Nội tìm gặp vợ và con gái mình cũng như là cảm ơn tấm lòng của bà Thảnh.
Khách sạn Wynhamd Garden hôm nay bà Thảnh và bà quản gia kiêm trợ lý có cuộc họp gặp gỡ với đối tác trong việc phát triển khách sạn. Sau khi đối tác đi về, bà Thảnh có hạ lệnh cho anh Thắng rằng những người nào tới đây nói muốn hợp tác làm ăn thì phải điều tra thật kỹ về người đó, bà Thảnh không muốn có rắc rối gì trong làm ăn kinh doanh.
- Dạ vâng thưa bà chủ. Con đi làm liền đây ạ.
- Từ từ. Cài người của cậu vào Mãnh Long, tìm hiểu cho tôi các hoạt động của họ.
- Bà chủ. Thay vì cài người thì con nghĩ chúng ta nên hợp tác với họ.
- Cậu có ý kiến gì?
Thắng hôm nay có vẻ như nhiều lời hơn mọi ngày, và đoán được ra ý đồ của bà Thảnh trong việc cài người vào Mãnh Long. Thắng nói hợp tác với Long Phụng thì sẽ có cơ hội để giúp đỡ họ và Mãnh Long trong việc bảo vệ con gái và cháu nội ông Tuấn. Chẳng phải 1 mũi tên trúng 2 đích sao?
- Tôi không muốn hợp tác với họ. Long Phụng tuy là 1 tập đoàn lớn mạnh. Nhưng so với bố già Phong, họ chỉ là 1 viên sỏi nhỏ trong hàng vạn viên mà thôi. Cậu đi tìm hiểu về ông Đàm Viết Hùng hồi nãy đi, còn tôi sẽ đi gặp trực tiếp bà Duyên về Mãnh Long.
- Dạ vâng ạ thưa bà chủ.
Ngày 24/12, Noel và cũng là ngày đầu tiên mà Phụng nghỉ học ở trường. Hôm nay 2 bà mẹ đi tới trường của Long Phụng để xin đăng ký học online, có lẽ phải tới ngày mai cô mới có thể học được. Ngày hôm nay có vẻ nắng ấm hơn hôm qua, Phụng mặc 1 chiếc áo Cadigan mỏng bên ngoài rồi xuống sân đi bộ 1 vài vòng. Vừa đi tới gara thôi là Hiếu đã gàn rồi:
- Cô chủ. Cô chủ muốn mua gì thì ghi vào giấy, tôi đi mua cho. Chứ cô chủ đừng đi 1 mình ạ.
- Dạ. Em muốn đi mua 1 chút đồ trang trí trong phòng ạ.
Noel mà, thì chỉ có trang trí cây thông thôi, Hiếu nói cô chủ mặc thêm áo khoác vào rồi anh ta sẽ chở cô đi mua. 7h15’ rồi cả 2 bắt đầu ra khỏi nhà đi xem phố phường và mua đồ về trang trí.
- Cô chủ đã ăn sáng hay chưa ạ?
- Em có ăn rồi ạ anh. Bị bệnh mà nên không ăn được bên ngoài. Chứ em thèm bánh mỳ với bún lắm.
- Haizz kể cũng lạ đó. Rằng mẹ cô chủ không bị bệnh tim mà cô lại bị. Không được ăn những món mà mình thích.
- Cũng không ai muốn mà anh.
Vì Thịnh với Đình Quân đã đi lo việc mà bà Duyên dặn, nên Mãnh Long thiếu mất đi haki quan sát, đằng sau xe máy của Tiểu Phụng là ông nhiếp ảnh gia mà Thắng và Minh Huy đã nhìn thấy vào cách đây 3 tháng trước. Vâng đúng vậy, ông ta đã trở lại sau chừng đó thời gian nằm nhà dưỡng bệnh.
Đằng sau ông nhiếp ảnh gia là Thắng, Thắng hôm nay đi ô tô cho đỡ bị phát hiện, và anh ta đã nhận ra ông nhiếp ảnh gia do mặt ông ta cứ lén lén lút lút quay ngang quay ngửa nhìn trước ngó sau như đi ăn trộm.
- Alo anh Thắng ạ.
- Kiểm tra cho tôi biến số xe 24M 084.72. Người đăng ký xe là ai.
- Ok anh.
Sau 2’, người của anh Thắng báo lại, người đăng ký xe là 1 phụ nữ có tên Bùi Ngọc Phương Anh, 22 tuổi.
- Kiểm tra chéo xem có liên quan gì với người nào trong giới nhiếp ảnh chui không? Tôi muốn có kết quả ngay trong sáng nay.
- Dạ vâng anh Thắng.
Anh Thắng theo 3 người đó tới phố Hàng Mã và trung tâm thương mại. Ông nhiếp ảnh gia đó không để ý gì tới Thắng đang đi đằng sau thì phải, cứ ngó nghiêng chụp hình mà thôi. Màn theo dõi đó thật là lộ liễu đấy.
- Alo! Ừ anh đây.
Anh Thắng giả vờ nói chuyện điện thoại vượt lên bên trên ông nhiếp ảnh gia, cố tình va vào phía bên trái ông, sau đó đập vào vai Hiếu vệ sĩ đang đi lên trên.
- Ừ ừ. Đang đi với bạn nè… Em buồn cười nhờ bạn anh toàn con trai. Em không tin em nói chuyện với nó nha. Khôi! Nói chuyện với bạn gái tao này.
Thắng đưa lại điện thoại vào tai mình rồi sau đó nhận Hiếu làm bạn của mình luôn. Vì Thắng đeo khẩu trang cho nên Phụng không nhận ra anh này, vẫn vui vẻ vầm túi đồ mỏng nhẹ đi đằng trước.
- Anh là ai?
- Nói nhỏ thôi, Thắng, vệ sĩ của bà Thảnh. Hai người đang bị theo dõi. Đừng quay đầu ra sau, cứ nói chuyện với tôi bình thường đi. Gọi tôi là Nguyên.
Bị Thắng chắn mất tầm nhìn cho nên ông nhiếp ảnh gia không chụp hay quay thêm được bất cứ bức nào nữa, hằn học đi sang phía bên kia và song song với 3 người, mong sao có thể quay cận cảnh Tiểu Phụng.
Bỗng nhiên tới ngày 20/12, bà Thảnh cùng với Thắng vệ sĩ đi về Hải Phòng, tìm tới chỗ ông Tuấn làm việc nhưng không giống 18 năm trước, bà Thảnh tới chỉ để đưa tiền cho ông Tuấn trả nợ mà thôi.
- Thảnh.
- Em không làm phiền anh đâu, chỉ để đưa tiền cho anh để anh trả nợ cho mọi người.
- Cô đừng làm cho tôi mắc nợ cô được không.
- Em chỉ là muốn rửa sạch tội lỗi mình đã gây ra thôi. Và với cả Tiểu Phụng đang mang thai với Mạnh Long được hơn 3 tháng rồi đấy.
Bà Thảnh chỉ nói như vậy mà thôi rồi sau đó lại quay trở ra xe vừa đi vừa khóc. Bà chưa bao giờ hết yêu người đàn ông hiền lành đó, nhưng ông Tuấn không có yêu bà, nên bà chỉ có thể làm 1 người bạn, giúp đỡ cho ông Tuấn vượt qua khó khăn trước mắt mà thôi.
Cầm cặp tiền polime ông Tuấn nhìn theo chiếc mercedes màu đen kia mà lòng nặng trĩu, ông nợ bà Thảnh 1 tình yêu và cả tiền bạc, nợ tiền thì có thể trả được. Nhưng còn tình yêu, ông Tuấn chỉ có yêu bà Thương mà thôi, còn với bà Thảnh… ông không thể cho bà ấy 1 gia đình được.
Ngày 23/12 rơi vào chủ nhật, 2 bà mẹ đi tới trung tâm thương mại đốt tiền vào mua quần áo giữ ấm cho Tiểu Phụng cùng thằng bé Long con trong bụng của cô. Hai bà tình cờ gặp 3 mẹ con nhà bà Thảnh cũng đang đi mua quần áo. Bà Duyên hết có ác cảm với bà Thảnh rồi nên 3 người phụ nữ gặp nhau cũng trò chuyện khá vui vẻ. Bà Thảnh hỏi thăm về Tiểu Phụng:
- Con bé khoẻ chứ cô Thương?
- Con tôi nó cũng khoẻ chị Thảnh à. Nhưng nó cứ suy nghĩ 1 vấn đề gì đó ấy, tôi với cả con Duyên cứ gặng hỏi nó mãi mà nó không có chịu nói ra.
- Có thể là do con bé mang thai thôi. Chúng ta cũng từng mang bầu mà, ít nhiều cảm xúc cũng thay đổi
Bà Duyên nói rằng nếu cảm xúc thay đổi thất thường thì rất bình thường thôi, nhưng đây Tiểu Phụng có những suy nghĩ linh tinh, kiểu như là có người con gái giống cô y xì đúc, thì mọi người sẽ làm sao để phân biệt thật giả.
- Có chuyện đó sao cô Duyên?
- Vâng ạ. Haizz không hiểu con bé đang gặp chuyện gì nữa. Chúng tôi cũng đang rất lo lắng.
Minh Huy nói:
- Dạ thưa 2 cô. Cháu là 1 người em cũng là bạn của Tiểu Phụng. Cháu không biết Tiểu Phụng đã gặp chuyện gì nhưng Phụng nói như vậy là có cơ sở đấy ạ.
- Huy. Con đừng nói linh tinh chứ con. Trẻ con biết gì mà nói.
- Mẹ không nhớ chuyện 2 mẹ con bà Thanh Hương hôm sinh nhật Mạnh Long à? Chính mẹ cũng ở đó với con và anh còn gì. Bây giờ càng nghĩ lại càng thấy anh Thắng nói đúng, đó là khi con người lâm vào bức đường cùng thì chuyện gì cũng dám làm.
Bà Duyên không phải không có ý đó, chỉ tại Mạnh Long con trai bà quá chủ quan mà thôi. Bà Duyên cũng biết là 2 mẹ con bà Thanh Hương đã ra nước ngoài từ sau sinh nhật của Mạnh Long để tránh bão, không chừng… chuyện đó cũng có khả năng xảy ra.
- Cháu Minh Huy nói cũng có lí lắm, cô cũng từng nghĩ tới trường hợp đó. Nhà cô với nhà bà ta từng là hàng xóm của nhau, ít nhiều cũng hiểu bà ta là người thế nào.
Hai bên gia đình đi mua quần áo xong xuôi rồi ai về nhà nấy vì bà Thảnh có điện thoại phải về khách sạn. Nhưng trước khi đi về thì bà Thảnh có nói với bà Thương, rằng nay mai có thể ông Tuấn sẽ lên Hà Nội bởi bà đã thông báo cho ông Tuấn chuyện Tiểu Phụng mang thai.
Lên xe ngồi và về lại biệt thự, bà Duyên vẫn còn lấn cấn vụ việc của gia đình bà Thanh Hương, bà ta giờ không còn gì cả rồi, Phương Đông bị Long Phụng xoá sổ khỏi giới nhà hàng khách sạn, Thuỳ Linh thì mất hết cả mặt mũi thanh danh vì đoạn video clip nóng kia. Đã hơn 3 tháng rồi nhưng đoạn video đó vẫn không có hết hot vì được quay full hd không che mà. Minh Huy nói đúng lắm, nếu có 1 Tiểu Phụng thứ 2, thì bà Duyên dám chắc người đó là Thuỳ Linh.
- VŨ MẠNH LONG!
- Ơ dạ mẹ.
- Gọi Thịnh và Đình Quân tới đây mẹ có chuyện cần bàn. Khi nào họ tới thì con cùng họ lên phòng tầng 4.
- Dạ vâng ạ mẹ.
Bà Duyên lên phòng của Phụng hỏi thăm sức khoẻ xem hôm nay Phụng đi học về có mệt hay không, có thèm ăn cái gì không.
- Dạ con thấy trong người cứ nôn nao thế nào đó mẹ ơi. Buồn nôn nữa ạ.
- Ốm nghén đó con à, nhưng tới khi con sinh bé ra thì sẽ hết thôi. Học bài đi nhé rồi chút nữa xuống ăn cơm nha! Yêu con.
Bà Duyên hôn lên trán cô 1 cái rồi đi xuống phòng tầng 2 để thay đồ. Phụng nhìn tới phía giường đang chất chứa đầy túi hiệu, haizz 2 người mẹ của cô lại đi tiêu tiền rồi đây.
30’ sau, cộc cộc cộc:
- Vào đi!
- Bà chủ cho gọi chúng con ạ.
- Ngồi cả đi!
Bà Duyên không giông dài, đi thẳng vào vấn đề luôn rằng bà muốn Đình Quân và Thịnh cử người đi theo dõi từng động tĩnh, từng đường đi nước bước của 2 mẹ con bà Thanh Hương.
- Mẹ. Mẹ lo quá xa rồi. Con nhỏ Thuỳ Linh…
- Con im miệng đi. Họ lâm vào bức đường cùng như vậy, con không nghĩ họ sẽ có 1 ngày quay lại đây trả thù sao? Nếu họ nhắm vào gia đình ta thì không sao, nhưng còn mẹ Thương của con, rồi bé Tiểu Phụng cả thằng bé con, họ bị 2 mẹ con nhà đó nhắm vào thì sao đây? Con không nghĩ những câu hỏi linh tinh của con bé trước đó là hoàn toàn có cơ sở hay sao?
Mạnh Long vẫn giữa nguyên quan điểm của mình, rằng Thuỳ Linh không thể nào động tới được 1 cọng lông chân của Tiểu Phụng và đứa bé đâu, và nếu có 1 Tiểu Phụng thứ 2, Mạnh Long cũng sẽ phân biệt được đúng sai, sẽ không bao giờ bỏ vợ con mình đâu.
- Con cứ chủ quan đi Mạnh Long. 2 cậu qua tết dương lịch điều tra họ cặn kẽ cho tôi. Có gì báo lại cho tôi vào 8h tối mỗi ngày nhé.
- Dạ vâng thưa bà chủ. Chúng con xin phép ạ. Xin phép cậu chủ chúng tôi về nhé.
Mạnh Long chủ quan như vậy rồi tới 1 lúc nào đó Thuỳ Linh mang trên mình gương mặt của Tiểu Phụng, cũng có thai, cũng bị bệnh tim bẩm sinh giống Phụng thì sao? Không xử thì thôi nhưng 1 khi đã xử thì phải xử tận gốc rễ.
- Mang tiếng đại ca của Mãnh Long mà con còn không bằng 1 thằng bé 16 tuổi.
- Thằng bé 16 tuổi? Ý mẹ nói là cái thằng cho vay kia? Hoàng Minh Huy sao?
- Nó nhỏ tuổi hơn con nhưng tỏ ra rất là từng trải, chính nó nói với mẹ về vụ của 2 mẹ con bà Thanh Hương đấy. Hôm sinh nhật của con, sau đó con không thấy báo chí đăng rầm rộ về gia đình bà ta à?
Bà Duyên đã từng căn dặn con trai của mình phải xử lý chuyện của gia đình ông Quốc cho thật tốt đi, đây thì chủ quan coi thường địch, bà Thanh Hương tuy mất Phương Đông rồi nhưng không có nghĩa là bà ta không còn chỗ dựa dẫm bấu víu.
- Từ bây giờ trở đi mẹ cấm con không được có thái độ với người khác như thế, nhất là cái cậu Hoàng Minh Huy đó. Con có ăn học đàng hoàng đừng có nói người khác bằng ngôn ngữ của 1 kẻ vô học như vừa rồi, con nghe rõ chưa?
- Dạ… con biết lỗi của con rồi ạ.
- Đi xuống nhà dọn cơm ăn.
Ăn cơm tối xong như thường lệ thì Mạnh Long sẽ là người rửa bát, nhưng hôm nay thì không bởi Mạnh Long có xin phép mẹ mình lên tầng thờ quỳ để sám hối. Quỳ xong 2 tiếng đầu gối đau quá đứng dậy không nổi, vịn cầu thang đi xuống tầng 3 thì nghe thấy bên phòng của Phụng có tiếng kêu gào. Mạnh Long mở vội cửa ra và đi vào trong, Tiểu Phụng của cậu đang hua tay múa chân, trên trán lấm tấm mồ hôi, miệng không ngừng lẩm bẩm câu “Đó là con của tôi”:
- Nó là con tôi. Con ơi… trả con cho tôi. Trả con cho tôi…
- Phụng ơi. Phụng. Mở mắt ra nhìn anh này. Phụng ơi…
Trong giấc mơ đó, Phụng đã sinh con trai cho Long rồi thì bị người con gái giống cô như đúc kia giằng lấy rồi ném cho cô 1 cọc tiền giày cộp để mua lại đứa con. Phụng chạy theo với tay ra muốn túm lại người con gái đó nhưng bị 2 người đàn ông giữ chặt lấy không cho đi, 1 tên khác dùng dao m.ó.c 2 mắt của cô ra:
- AAAAA…
Tiểu Phụng bừng tỉnh sau cơn ác mộng vừa nãy rồi đưa tay sờ lên mắt của mình.
- Mạnh Long. Mạnh Long ơi… hức…
Phụng ôm chặt lấy Mạnh Long rồi khóc rưng rức, thỉnh thoảng cô vẫn hay mơ lại giấc mơ có người con gái giống y hệt mình. Giấc mơ lặp đi lặp lại như vậy chứng tỏ là cô sắp gặp điềm báo rồi.
- Có anh ở đây rồi, em yên tâm nha Phụng.
Mạnh Long đặt cô nằm lại giường rồi đứng dậy đi lấy chậu nước ấm với khăn lau mặt cho cô nhưng bị cô kéo lại không cho đi, nhưng thế nào đó Phụng lại buông Long ra để cho cậu đi lấy đồ. Phụng chợt nhận ra từ lúc mang thai tới giờ mình đã quá bám víu vào Long, sợ Long thấy phiền toái.
- Phụng ơi. Đừng suy nghĩ gì hết nha em. Có anh, 2 mẹ, bố Cường, tập đoàn Long Phụng và cả Mãnh Long bảo vệ cho em rồi.
- Em… em xin lỗi. Em đã để cho Mạnh Long lo lắng rồi.
Cốc vào trán Phụng 1 cái Mạnh Long nói:
- Phượng hoàng ngốc nghếch. Em học xong bài chưa?
- Em học xong rồi.
Mạnh Long nói sẽ xin với mẹ cho cô nghỉ học, bụng cô đã to rồi tới trường sẽ bất tiện, học hành cũng mệt mỏi hơn.
- Em vẫn cố được mà Long.
- Không được. Em phải nghe lời anh. Ở nhà em vẫn có thể học được mà. Để anh xuống nói với mẹ. Nằm yên đó chờ anh ha.
Mạnh Long đi tới mở cửa thì cũng trùng hợp bà Duyên đang giơ tay định gõ cửa phòng. Ái chà chà, 2 mẹ con nhà này có thần giao cách cảm dữ ta.
- May quá mẹ ở đây rồi. Con muốn là…
- Vào đây nào. Phụng con ơi.
- Dạ mẹ.
- Ừ. Mẹ tính vầy này, mẹ hồi nãy có bàn với mẹ Thương con rồi, là từ tuần sau con không phải tới trường học nữa. Mẹ sẽ xin cho con học online ở nhà vì con đang mang thai. Ý con thế nào?
Không ngờ bà Duyên cũng trùng ý tưởng với cả Mạnh Long đấy. Mạnh Long gật gù đồng ý liền luôn, nhưng xin chia buồn với cậu thiếu gia nhé, bà Duyên không hỏi ý của cậu.
- Dạ… con học online ở nhà cũng được ạ mẹ.
- Tốt. Tốt lắm a…
- Mẹ. Mẹ cũng cho con…
- Riêng con, qua phòng bên kia học hành cho mẹ. Mẹ cấm con không được ngủ phòng bên này, nghe rõ chưa?
- Ứ. Vợ con có thai con phải ở đây.
- Nói nghe thử xem nào.
Mạnh Long trả treo với mẹ mình, nói mình phải ở đây, xoa nắn cho ngực của Phụng có sữa, 6 tháng nữa rất là nhanh thôi. Bà nội Duyên chắc không muốn cháu mình bú sữa mẹ rồi.
- Thằng khỉ. Đúng là xoa ngực thì sữa sẽ về. Nhưng chưa phải lúc này. Đi về phòng!
- Ứ ừ con không chịu đâu. Mẹ biết không hồi nãy Phụng lại nằm mơ đó. Con không ở đây nhỡ…
Bà Duyên đành gật đầu đồng ý, nhưng bà cấm tiệt Long làm chuyện đó đấy, chỉ được ôm cô ngủ thôi. Long biết chứ, Long đâu có dám càn quấy cô đâu nè.
Sau khi trả xong hết số nợ (cộng tấy cả lại lên tới 2 tỷ 2), ông Tuấn còn dư ra tới vài trăm triệu. Vì chiếc mazda 6 kia ông đã bán đi cùng với miếng đất ruộng, cho nên ông đã dùng nó mua 1 chiếc xe máy để đi lại. Và ông đã dùng nó để đi lên Hà Nội tìm gặp vợ và con gái mình cũng như là cảm ơn tấm lòng của bà Thảnh.
Khách sạn Wynhamd Garden hôm nay bà Thảnh và bà quản gia kiêm trợ lý có cuộc họp gặp gỡ với đối tác trong việc phát triển khách sạn. Sau khi đối tác đi về, bà Thảnh có hạ lệnh cho anh Thắng rằng những người nào tới đây nói muốn hợp tác làm ăn thì phải điều tra thật kỹ về người đó, bà Thảnh không muốn có rắc rối gì trong làm ăn kinh doanh.
- Dạ vâng thưa bà chủ. Con đi làm liền đây ạ.
- Từ từ. Cài người của cậu vào Mãnh Long, tìm hiểu cho tôi các hoạt động của họ.
- Bà chủ. Thay vì cài người thì con nghĩ chúng ta nên hợp tác với họ.
- Cậu có ý kiến gì?
Thắng hôm nay có vẻ như nhiều lời hơn mọi ngày, và đoán được ra ý đồ của bà Thảnh trong việc cài người vào Mãnh Long. Thắng nói hợp tác với Long Phụng thì sẽ có cơ hội để giúp đỡ họ và Mãnh Long trong việc bảo vệ con gái và cháu nội ông Tuấn. Chẳng phải 1 mũi tên trúng 2 đích sao?
- Tôi không muốn hợp tác với họ. Long Phụng tuy là 1 tập đoàn lớn mạnh. Nhưng so với bố già Phong, họ chỉ là 1 viên sỏi nhỏ trong hàng vạn viên mà thôi. Cậu đi tìm hiểu về ông Đàm Viết Hùng hồi nãy đi, còn tôi sẽ đi gặp trực tiếp bà Duyên về Mãnh Long.
- Dạ vâng ạ thưa bà chủ.
Ngày 24/12, Noel và cũng là ngày đầu tiên mà Phụng nghỉ học ở trường. Hôm nay 2 bà mẹ đi tới trường của Long Phụng để xin đăng ký học online, có lẽ phải tới ngày mai cô mới có thể học được. Ngày hôm nay có vẻ nắng ấm hơn hôm qua, Phụng mặc 1 chiếc áo Cadigan mỏng bên ngoài rồi xuống sân đi bộ 1 vài vòng. Vừa đi tới gara thôi là Hiếu đã gàn rồi:
- Cô chủ. Cô chủ muốn mua gì thì ghi vào giấy, tôi đi mua cho. Chứ cô chủ đừng đi 1 mình ạ.
- Dạ. Em muốn đi mua 1 chút đồ trang trí trong phòng ạ.
Noel mà, thì chỉ có trang trí cây thông thôi, Hiếu nói cô chủ mặc thêm áo khoác vào rồi anh ta sẽ chở cô đi mua. 7h15’ rồi cả 2 bắt đầu ra khỏi nhà đi xem phố phường và mua đồ về trang trí.
- Cô chủ đã ăn sáng hay chưa ạ?
- Em có ăn rồi ạ anh. Bị bệnh mà nên không ăn được bên ngoài. Chứ em thèm bánh mỳ với bún lắm.
- Haizz kể cũng lạ đó. Rằng mẹ cô chủ không bị bệnh tim mà cô lại bị. Không được ăn những món mà mình thích.
- Cũng không ai muốn mà anh.
Vì Thịnh với Đình Quân đã đi lo việc mà bà Duyên dặn, nên Mãnh Long thiếu mất đi haki quan sát, đằng sau xe máy của Tiểu Phụng là ông nhiếp ảnh gia mà Thắng và Minh Huy đã nhìn thấy vào cách đây 3 tháng trước. Vâng đúng vậy, ông ta đã trở lại sau chừng đó thời gian nằm nhà dưỡng bệnh.
Đằng sau ông nhiếp ảnh gia là Thắng, Thắng hôm nay đi ô tô cho đỡ bị phát hiện, và anh ta đã nhận ra ông nhiếp ảnh gia do mặt ông ta cứ lén lén lút lút quay ngang quay ngửa nhìn trước ngó sau như đi ăn trộm.
- Alo anh Thắng ạ.
- Kiểm tra cho tôi biến số xe 24M 084.72. Người đăng ký xe là ai.
- Ok anh.
Sau 2’, người của anh Thắng báo lại, người đăng ký xe là 1 phụ nữ có tên Bùi Ngọc Phương Anh, 22 tuổi.
- Kiểm tra chéo xem có liên quan gì với người nào trong giới nhiếp ảnh chui không? Tôi muốn có kết quả ngay trong sáng nay.
- Dạ vâng anh Thắng.
Anh Thắng theo 3 người đó tới phố Hàng Mã và trung tâm thương mại. Ông nhiếp ảnh gia đó không để ý gì tới Thắng đang đi đằng sau thì phải, cứ ngó nghiêng chụp hình mà thôi. Màn theo dõi đó thật là lộ liễu đấy.
- Alo! Ừ anh đây.
Anh Thắng giả vờ nói chuyện điện thoại vượt lên bên trên ông nhiếp ảnh gia, cố tình va vào phía bên trái ông, sau đó đập vào vai Hiếu vệ sĩ đang đi lên trên.
- Ừ ừ. Đang đi với bạn nè… Em buồn cười nhờ bạn anh toàn con trai. Em không tin em nói chuyện với nó nha. Khôi! Nói chuyện với bạn gái tao này.
Thắng đưa lại điện thoại vào tai mình rồi sau đó nhận Hiếu làm bạn của mình luôn. Vì Thắng đeo khẩu trang cho nên Phụng không nhận ra anh này, vẫn vui vẻ vầm túi đồ mỏng nhẹ đi đằng trước.
- Anh là ai?
- Nói nhỏ thôi, Thắng, vệ sĩ của bà Thảnh. Hai người đang bị theo dõi. Đừng quay đầu ra sau, cứ nói chuyện với tôi bình thường đi. Gọi tôi là Nguyên.
Bị Thắng chắn mất tầm nhìn cho nên ông nhiếp ảnh gia không chụp hay quay thêm được bất cứ bức nào nữa, hằn học đi sang phía bên kia và song song với 3 người, mong sao có thể quay cận cảnh Tiểu Phụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.