Chương 46
Lana318
05/04/2023
Lời đề nghị của Anh Hai khiến cho Thuỳ Linh đứng tim, thiếu mỗi nước là
trái tim bắn ra khỏi lồng ngực. Thay xong chiếc váy đầu tiên, Thuỳ Linh
trở ra ngoài giả vờ e thẹn, đưa tay che đi phần da thịt trắng hồng phía
trên ngực của mình lại.
- Đẹp lắm. Quay vào thay chiếc kia.
“Váy đẹp đấy chứ, không hiểu cái tên Anh Hai này mua ở đâu nữa? Cũng vừa lắm hay là do mình ép cân nhỉ?”
Cả 2 chiếc váy màu trắng có thiết kế khác nhau được Thuỳ Linh mặc lên trông khá đẹp, Anh Hai ưng lắm. Làn da trắng hồng cùng khe ngực hút hồn ghê, cái tên nữa, Hoàng Tiểu Phụng nghe rất kêu. Anh Hai lẩm nhẩm 3 chữ đó trong đầu, càng ngẫm lại càng thấy có ý nghĩa. Tiểu Phụng, 1 bé phượng hoàng bé bỏng, làm cho Anh Hai muốn bảo vệ và che chở.
Thuỳ Linh thay xong 2 chiếc váy, mặc lại đồ cũ rồi xin phép về phòng.
- Khoan đã. Chúng ta nên tập 1 chút trước khi về ra mắt bố mẹ tôi.
- Sao cơ ạ? Ra mắt?
Anh Hai gật đầu, đứng dậy đi tới chỗ Thuỳ Linh đang đứng, 1 tay đặt lên vai còn 1 tay đặt ở cằm Thuỳ Linh rồi nâng lên cao 1 chút. Ánh mắt chim ưng của Anh Hai đang nhìn Tiểu Phụng giả tạo kia 7 phần thâm tình.
- Trở về Việt Nam cô phải gọi tôi là Chiến. Gọi thử xem nào.
- Dạ… dạ. Chiến.
- Thôi. Gọi Chiến ca ca đi.
- Dạ Chiến ca ca.
- Cô có biết hôn không?
Tiểu Phụng thật không biết hôn cho nên Thuỳ Linh lắc đầu, Anh Hai có vẻ không hài lòng lắm với thái độ này của Thuỳ Linh. Nói có người yêu mà lại không biết hôn sao, có phải đã quá ngốc nghếch rồi không?
- Đại ca à. Anh nhiều tiền mà sao không thuê lấy 1 chị xinh đẹp mà lại nhờ tôi?
- Cô phẫu thuật thẩm mỹ để cho đẹp lên mà không phải sao?
Thuỳ Linh nói mình gặp tai nạn nên mới phải đi sửa mặt mũi thôi, chứ hồi trước kia cô ta cũng bình thường thôi chứ không có xinh lắm.
- Với tôi thì đẹp hay xấu không quan trọng. Quan trọng là nhân cách và tâm hồn đẹp. Mà…
- Mà sao ạ?
Anh Hai gàn dở đi tới bóp chặt lấy 1 bên ngực của Thuỳ Linh rồi ghé sát vào tai Thuỳ Linh thủ thỉ:
- Tâm hôn càng đẹp và to thì tôi lại càng thích.
Thuỳ Linh đau đớn vì đột nhiên bị trêu ghẹo như vậy, liền nhanh chóng bỏ bàn tay thô to màu đồng kia ra khỏi người mình rồi xin phép đi lên phòng. Sau khi Thuỳ Linh đi khỏi anh ta liền ngả ngón ra chiếc ghế da màu đen trong phòng mình rồi vắt tay lên trán và bắt đầu suy nghĩ. Đôi mắt của Thuỳ Linh lúc đó… có gì đó không thật.
- Alo, em chào đại ca ạ.
- Tao có gửi cho mày 1 tấm ảnh, cô ta có tên Hoàng Tiểu Phụng. Mày điều tra giúp tao về cô ta.
- Dạ để xem xem ạ.
Vệ sĩ của anh ta ở Việt Nam cũng khá đông đảo và trải dài trên 30 tỉnh thành khác nhau trên dải đất hình chữ S. Tên đàn em đó sau khi xem ảnh liền bon bon không dừng lại được. Sau khi nghe những lời nói có cánh từ phía đàn em mà Anh Hai tin tưởng thì anh ta hỏi:
- Mày tìm hiểu cho tao vì sao con bé đó lại sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ?
- Đại ca bảo sao cơ? Con bé đó đi phẫu thuật thẩm mỹ á?
- Nó đang ở Hàn Quốc đây.
- Không có chuyện đó đâu thưa đại ca. Con bé đó bị tim bẩm sinh làm sao có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ ạ? Chắc là người giống người.
Anh Hai nói thêm 1 câu mà khiến cho vệ sĩ suýt đánh rơi điện thoại rằng phải tìm hiểu kỹ xem hiện tại Tiểu Phụng đang ở đâu rồi báo cáo lại. Anh Hai muốn có thông tin ngay trong tối nay.
- Dạ vâng thưa đại ca.
7h tối ở Hàn Quốc thì ở Đà Lạt Việt Nam chỉ mới là 5h chiều thôi, và 3 mẹ con Tiểu Phụng đang ăn đồ cuốn thanh đạm ở quán Hương Xưa. Từ lúc tới Đà Lạt tới bây giờ Phụng bị thèm cái món sữa đậu nành nóng hổi vừa thổi vừa uống ở đây rồi. Ngồi ăn được 10’ thì có người đàn ông dáng người dong dỏng cao, gương mặt tiều tuỵ khắc khổ đi vào, đầu gối hơi trùng xuống cầm 1 rổ đầy kẹp tóc, móc khoá và kẹo cao su.
- Chú ơi.
- Cháu gái nhỏ muốn mua gì nào.
- Dạ chú cho cháu xem kẹp tóc với ạ.
- 15k 1 cái đồng giá nha cháu gái.
Không cần suy nghĩ, cô lấy 5 cái màu đen hết 75k còn lại 25k thì mua móc khoá, nhưng móc khoá những 30k cơ vậy là cô còn thiếu 5k.
- 2 mẹ ơi… Cho con xin 5k được không ạ?
Tiểu Phụng giơ 5 ngón tay ra, điệu bộ dễ thương này khiến cho cả 2 bà mẹ và người đàn ông bán hàng rong kia cũng phải thích thú. Hai bà không có đưa cho cô 5k mà dùng tiền để mua 3 cái móc khoá có chữ I ️ Đà Lạt để làm quà kỷ niệm. Trong quán chỉ có mỗi 3 mẹ con Tiểu Phụng thôi nên người đàn ông kia cầm giỏ hàng rong rồi đi ra ngoài.
- Đây của bà chị.
- Cậu đã đưa cho tôi nhiều tiền rồi.
- Cứ cầm lấy, tôi không có ăn thịt chị đâu mà lo. Mà đi chỗ khác bán đi, trong đó vắng khách.
Người đàn ông kia hoá ra là 1 người thanh niên trẻ tuổi ẩn sau lớp mặt nạ của 1 người đàn ông khắc khổ. Tháo lớp mặt nạ da người kia ra anh ta bấm máy gọi điện cho 1 người nào đó để báo cáo tình hình.
- Đà Lạt sao?
- Dạ vâng thưa đại ca. Con bé đó đang cùng mẹ mình và bà Duyên, tổng giám đốc tập đoàn Long Phụng ăn tối ở 1 quán bán đồ cuốn nho nhỏ có tên là Hương Xưa ạ.
- Theo dõi 3 người họ, có gì nhắn tin địa chỉ chỗ ở của họ cho tao.
- Yes sir.
Vệ sĩ khó hiểu lắm, đại ca của bọn họ từ trước tới nay có bao giờ làm quen hay tiếp cận con gái đâu. Có chị Thanh Hằng thầm thương trộm nhớ thì anh ta tránh như tránh tà vậy. Đúng là khó hiểu thật sự.
Cũng khổ cho cái anh vệ sĩ kia lắm khi mà Tiểu Phụng và 2 mẹ ăn xong còn đi tới quảng trường Atiso để chụp ảnh rồi tự sướng các kiểu với nhau nữa tới tận 10 rưỡi mới về lại Romeo & Juliet Homestay. Nhưng anh ta không về tay không khi mà cũng thu được 1 số những thành quả, đó là những bức ảnh đẹp nhất của Tiểu Phụng khi cười, ảnh Tiểu Phụng phụng phịu khi mẹ không mua đồ ăn vặt cho.
- Cô bé này đúng thật là dễ thương đấy.
Tiểu Phụng về khách sạn cùng 2 mẹ, mệt quá nên sau khi vệ sinh cá nhân xong chỉ có nhắn tin chúc Mạnh Long ngủ ngon thôi rồi sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, Tiểu Phụng và 2 bà mẹ dậy cùng nhau, vệ sinh cá nhân và thay đồ. Mẹ Thương của cô cách đây 2 năm có mua cho cô 1 chiếc áo len đan tay màu đỏ nên bà lấy ra cho cô mặc luôn cùng với chân váy màu trắng nữa.
- Ôi trời. Ai mà xinh quá vậy ta.
- Mẹ trêu con.
Cộc cộc cộc.
- Hai mẹ con xong chưa? Đi ăn sáng thôi nào.
Bà Thương mở cửa ra là bà Duyên nhìn thấy ngay cô công chúa nhỏ của bà luôn, trời ơi đúng thật xinh đẹp và dễ thương nha.
- Bị thiếu đồ mất rồi.
- Thiếu gì nào? Đầy đủ hết rồi đây.
- Mày không thấy con bé mặc thế này rồi đội mũ len không hợp sao?
- Mẹ ơi ấm là được rồi ạ.
Bà Duyên cắt ngang lời cô, nói rằng mặc như này phải đội mũ nồi mới ra dáng 1 cô tiểu thư, vợ của thiếu gia Mạnh Long, con dâu của bà Duyên ông Cường chứ.
Ba người chọn cách đi bộ để tới quán ăn sáng cách homestay hơn 1km. Bà Duyên vì không muốn có sự giám sát nên đã nói vệ sĩ và ông Toán về Hà Nội để xử lý bà Thanh Hương rồi.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, không để ý đằng sau có người đang cầm điện thoại kia theo dõi mình. Họ cùng nhau đi vào quán bún ngan trộn để ăn sáng.
- Dạ chú ơi. Chú cho cháu phần thịt nạc nhé ạ.
- Ăn thịt nạc không thì khô lắm cháu à.
- Dạ cháu bị bệnh nên không ăn thịt mỡ được ạ.
- À… được rồi, cháu ra bàn ngồi đi rồi có người bê cho cháu nhé.
7h ở Đà Lạt thì bằng 9h sáng ở thủ đô Seoul Hàn Quốc, hôm nay tiết trời ở Hàn Quốc tuy lạnh nhưng có ánh nắng, cũng trở nên ấm áp hơn đôi chút. Anh Hai như thường lệ, mỗi sáng sau khi ngủ dây là anh ta “súc miệng” bằng vài đường dao vào bia, sau khi phóng dao thì uống hết 1 cốc sinh tố tăng cường sức đề kháng. Ngồi xuống bàn làm việc và mở macbook lên theo dõi các cửa hàng thời trang hoạt động, zalo của anh ta thông báo có tin nhắn tới, mở ra thì thấy toàn bộ đều là ảnh của Tiểu Phụng vui vẻ tươi cười ăn uống, thật là xinh đẹp quá.
Gõ vài chữ cho vệ sĩ, anh ta khoác áo ấm lên người rồi cầm chìa khoá ô tô đi xuống dưới nhà.
- Chào cậu chủ ạ.
- Ừm.
Anh ta ra xe và lái tới cửa hàng thời trang cơ sở to nhất của mình trên quận Gangnam. Anh Hai tới đó làm cho các nhân viên nhanh chóng lấy sổ sách và đi tới báo cáo doanh thu. Nhưng anh ta tới đây không phải kiểm tra doanh thu mà là chọn đồ.
- Các cô làm việc đi. Hôm nay không kiểm tra sổ sách.
- Dạ vâng thưa ông chủ.
- Dạ em mời ông chủ uống nước cam ạ.
- Tôi không uống, cảm ơn.
Anh đi tới chọn đồ, và sau 20’ thì anh đã chọn được 10 chiếc váy trắng với từng kiểu dáng khác nhau. Tới khi cầm ra quầy thu ngân anh ta khựng lại vài giây, đưa tay đập vào trán mình rõ mạnh khiến nhân viên đứng hình rồi đưa mắt nhìn nhau ngạc nhiên tột độ.
“Chiến! Mày đang làm gì thế này? Đây không phải là mày.”
Trừ mẹ anh ta ra thì chưa có 1 người khác giới nào được anh ta quan tâm như thế này, anh ta cất lại váy vào chỗ cũ rồi đi ra phía ngoài cửa, đã mở cửa xe ra rồi đấy nhưng có 1 thế lực vô hình nào đó đã níu kéo anh ta lại, anh ta quay vào trong cửa hàng và lấy 10 chiếc váy trắng hồi nãy.
{Bật mí cho mọi người biết nha, anh đại ca này thích nhất là màu trắng.}
- Gói lại cho tôi.
- Dạ vâng ạ ông chủ.
- Ngày mai đóng cửa 1 hôm, bảo các chỗ khác nữa.
- Dạ vâng ạ.
Cửa hàng của anh ta, anh ta hứng lên lúc nào thì cửa hàng đóng cửa đi chơi lúc đó. Mua xong anh ta cầm đồ ra xe và về nhà.
- Của mọi người hết 75k, nhưng chỉ cần đưa cho tôi 50k là được rồi.
- Dạ chú ơi sao lại thế ạ?
- Haha vì cháu gái nhỏ có người trả tiền rồi nhé.
- Dạ?
Bà Thương thấy lạ lắm, con gái bà lại có người trả tiền ủa là sao? Trong khi vệ sĩ đã về Hà Nội hết rồi thì 3 người có còn quen ai ở đây nữa đâu mà trả tiền chứ.
- Chú ơi người trả tiền cho cháu…
- Cậu ta đã đi rồi.
Bà Duyên thôi thì đưa 50k cho chủ quán rồi đi mua sắm đồ đạc. Cậu ta… haizz chắc là thấy con dâu bà xinh quá cầm lòng không nổi nên trả thay chứ gì, chuyện bình thường ở huyện thôi mà.
- A a đây rồi. Vào đây nào 2 mẹ con ơi.
- Mẹ ơi… không mua nữa được không ạ? Con còn nhiều quần áo mà.
- Mẹ chỉ mua 1 thứ cho con thôi. Vào đây với mẹ.
Bà Duyên đi vào và hỏi nhân viên có bán mũ nồi tiểu thư không.
- Dạ mũ nồi thì nhà em có nhé ạ, nhiều màu lắm nhé 2 chị và cháu.
- Ừ, có màu đen với trắng không?
- Dạ có ạ chị.
- Cho chị lấy 2 chiếc 1 đen 1 trắng.
Phụng nắm lấy cánh tay bà Duyên rồi nói mua 1 cái thôi. Cô có đi tới đâu đâu mà mua nhiều đồ chứ.
- Nào nào con bé này. Đàn bà con gái đó, quần áo váy vóc càng nhiều thì càng ít.
- Nhưng…
Tới bà Thương cũng nghĩ giống bà Duyên, ở đây quá trời đồ xinh này. Bà cũng chọn cho cô thêm 1 chiếc áo len giá 480k nữa. Phụng cạn lời với 2 mẹ luôn, đấy muốn mua gì thì mua đi, còn cô đi xem vài thứ đáng yêu.
- Chị ơi… móc khoá này có giá bao nhiêu ạ?
- Đồng giá 50k nhé em.
“50k à?” Tiểu Phụng lấy trong ví gập của mình ra, không có bao nhiêu hết, còn không đủ 50k nữa chứ. Mà hôm qua cô đã mua móc khoá rồi 2 mẹ sẽ không cho cô mua thêm đâu. Chạm tay vào chiếc móc khoá có hình Moschino màu bạc ánh nhũ kia, cô tiếc ngẩn tiếc ngơ rồi mua dây buộc tóc, coi như là mở hàng cho chị ấy.
- Sao bé không…
- Shhhh. Chị nói nhỏ chút ạ. Em không đủ tiền mua móc khoá hihi.
- Nhưng mẹ em có mà.
- Mẹ em mua áo len và mũ cho em rồi, em không muốn mẹ mất thên tiền nữa. Cả em cũng đã mua móc khoá vào tối qua rồi ạ.
“Một em gái nhỏ xinh xắn biết tiết kiệm, chà chà… thật là đáng yêu nhé.” Bà Duyên vẫy tay gọi cô ra chỗ bà:
- Phụng à lại đây con.
- Mẹ ơi 1 cái thôi được không?
- Không được. Nhiều đồ xinh quá mẹ cầm lòng không nổi.
Ướm vào người cô chiếc áo len màu be nhẹ nhàng, da cô trắng mặc màu gì cũng đẹp hết đó.
- Đội vào mẹ xem nào.
Chiếc mũ nồi màu trắng kia rất là hợp với cô nhé:
- Mua ngay, mua luôn! Con Thương đâu rồi?
Bà Thương đã chọn được cho cô thêm 2 cái áo len và 2 chiếc áo nỉ có mũ nữa.
- Đây rồi.
Thế là cuối cùng đi có 20’ thôi mà bay ngay hơn 2 triệu rồi, cô cùng 2 người mẹ xách đồ và đã ra khỏi cửa hàng rồi nhưng vẫn còn quay đầu lại và ngắm thêm chiếc móc khoá màu bạc có ánh nhũ kia. Ngay sau đó vệ sĩ của Anh Hai cũng đi vào cửa hàng đó và hỏi:
- Em. Cô bé mặc áo len màu đỏ hồi nãy có mua gì ở đây không?
- Dạ thưa anh. Cô bé muốn mua móc khoá nhưng cầm không đủ tiền ạ.
- Có biết cô bé đó chọn cái nào không?
Chị bán hàng lấy móc khoá có hình Moschino mà cô chạm tay vào và nói rằng cô bé đó muốn mua cái này.
- Bao nhiêu?
- Dạ 50k ạ anh.
- Anh gửi tiền.
- Em cảm ơn anh ạ.
Cầm móc khoá và đi theo sau 3 mẹ con Tiểu Phụng, anh vệ sĩ kia thầm nghĩ rằng tại sao là người yêu của Mạnh Long lại không có đủ 50k để mua móc khoá kia chứ? Thật là ngộ ghê.
Ôi anh ơi, vậy là anh chưa biết rồi, Phụng có riêng 1 thẻ đó và nó có những 45 tỷ đồng, nhưng cô không muốn tiêu xài hoang phí nên không dám cầm lấy chiếc thẻ đó đấy. Còn ra đường không có nổi 50k… chỉ là do sáng nay cô quên không cho tiền vào thôi.
- Đẹp quá à mẹ ơi.
- Đứng ra chỗ kia đi, mẹ chụp kiểu ảnh.
- Dạ.
Đi ra trước cánh đồng hoa và tạo dáng nhí nhảnh, vài tấm ảnh đẹp ra đời. Anh vệ sĩ kia hôm nay cầm ảnh kỹ thuật số nên cũng chụp được bao nhiêu là ảnh đẹp của Phụng ở cánh đồng hoa Lavender. Đẹp quá luôn đó.
Tới 10h thì họ lại hành quân đi bộ về homestay, anh vệ sĩ kia cũng có thuê 1 phòng ở đó rồi và chiếc móc khoá kia anh để vào hộp nhỏ và đặt trước cửa phòng 2 mẹ con Tiểu Phụng ở rồi gõ cửa phòng khá mạnh. Tiểu Phụng đang trong nhà vệ sinh nên bà Thương ra mở cửa:
- Ơ…
Toan đóng cửa lại bà thấy có chiếc hộp nhỏ màu hồng để dưới nền đất. Ngó nghiêng 1 hồi không thấy ai cả nên bà cầm vào trong.
- Con ơi. Có ai để món quà này ở trước cửa phòng mình này con.
- Quà gì vậy mẹ? Nhưng mẹ con mình đâu có quen ai ở đây đâu ạ.
Bà Thương cũng thấy lạ, mở nắp hộp quà ra và giơ lên cho con gái bà xem.
- Ơ… chiếc móc khoá…
Cô đang lấy thêm tiền để tới cửa hàng hồi nãy mua nó thế mà nó lại nằm trong hộp quà. Mạnh Long đang ở Hà Nội, vệ sĩ cũng đã không còn ở đây nữa, vậy thì ai… ai đã mua nó cho cô. Cô nhớ tới người đã trả tiền bát bún trộn của cô ở quán ăn sáng, liệu có khi nào người trả tiền cho cô bát bún và mua cho cô móc khoá là cùng 1 người?
- Mẹ. Chúng ta tới cửa hàng hồi nãy được không ạ?
- Sao thế con?
Cô không giấu giếm mẹ mình, cô kể lại rằng mình có thích chiếc móc khoá này ở cửa hàng hồi nãy, vì không mang đủ tiền nên chưa có mua ngay lúc đó.
- Sao con thích mà không bảo mẹ?
- Vì hôm qua con đã mua móc khoá rồi… con… con…
- Thật là con bé này. Mẹ đi làm kiếm tiền là để mua những món đồ mà con thích mà.
Tới giờ cơm trưa Phụng lại còn ngạc nhiên hơn nữa khi cô được tặng nguyên 1 suất bánh cuốn giò chả và cả sữa đậu nành. Không thể nào có chuyện cả sáng hôm nay cô đều được nhận quà cả, có gì đó không bình thường ở đây.
- Chị ơi, suất ăn của em… là ai đã mua vậy ạ?
- Chị cũng không biết nữa em. Họ đặt online qua app của homestay em ạ.
- Chị có số điện thoại của người đặt hàng không ạ?
- Không có rồi em gái à.
Cô bán tính bán nghi, người mà chú chủ quán bún trộn kia nói là cậu ta, chị nhân viên cửa hàng kia nói là anh ấy, lại còn đẹp trai nữa, người đàn ông đó là ai?
- Phụng, sao con không ăn?
- Dạ… dạ con ăn đây ạ.
Bánh cuốn đúng là ngon đấy nhưng cô còn đang đần mặt ra và suy nghĩ về người đó. Ai tặng cô bữa sáng, móc khoá rồi cả bữa trưa thế này? Trong khi ngoài Mạnh Long và 2 mẹ ở đây, nhà bà Thảnh cô có còn quen ai ở đây đâu.
- Haha, thật ngây thơ và xinh đẹp lắm. Đôi môi mềm kia khi thốt ra Chiến ca ca có ngọt không đây?
Anh Hai ở bar Cigarette vừa nhâm nhi ly whisky vừa ngắm nhìn giai nhân trong ảnh bằng đôi mắt của 1 kẻ si tình. Hoàng Tiểu Phụng thật đang ở Đà Lạt với 2 mẹ, vậy còn Hoàng Tiểu Phụng đang dọn dẹp quán bar cho anh là ai?
“Tiếng chuông ip remix”
- Tao đây.
- Dạ báo cáo. Có hai người đàn ông muốn vay tiền ạ thưa đại ca. Họ đang lên phòng đại ca rồi ạ. Họ là người Việt Nam ạ.
- Ừ.
Nhìn qua camera ngoài hành lang, Anh Hai thấy có 2 người đàn ông 1 trung niên 1 trẻ đang đứng gõ cửa phòng. Tít 1 cái, cánh cửa phòng mở ra đón 2 người vào bên trong, và 2 người đó không ai khác là ông quản gia và Đình Quân.
- Mời ngồi. Hai người muốn vay bao nhiêu? Lãi suất sẽ từ 1.5 tới 2% trong tháng sau.
- Chúng tôi không vay tiền mà muốn hỏi anh 1 điều thôi.
- Ok.
Đình Quân lấy trong túi ra tấm ảnh của cô chủ mình, đưa tới trước mặt Anh Hai và hỏi rằng có cô gái nào như trong ảnh tới đây vay tiền không? Ánh mắt chim ưng của Anh Hai liếc nhìn tấm ảnh kia, gương mặt và ánh mắt không biến sắc, anh ta lắc đầu và nói rằng không có ai như trong ảnh hết cả.
- Nếu có cô bé xinh đẹp như này tới vay tiền, tôi sẽ cho luôn mà không có lấy lãi. Hơn nữa… quán bar của tôi chỉ cho khách từ đủ 20 tuổi vào đây chơi, cô bé này chỉ 16 chứ mấy.
- Cảm ơn anh. Chào anh chúng tôi về ạ.
- Mời.
Ấn 1 nút trên bàn làm việc, cánh cửa tự động mở ra cho ông quản gia và Đình Quân đi về. Anh Hai bây giờ lại có hứng thú với cái tên Hoàng Tiểu Phụng kia, 1 người thật thì ở Đà Lạt du lịch, còn người có khuôn mặt giống Tiểu Phụng ở Đà Lạt kia có tên là gì?
- Dạ em chào đại ca.
- Mày tìm hiểu cho tao tất cả những thông tin liên quan tới Vũ Mạnh Long. Bố mẹ nó thì tao biết rồi, chỉ điều tra riêng nó thôi. Tao muốn có tất cả thông tin trước khi về Việt Nam.
- Yes sir!
Thuỳ Linh không thật lòng với anh ta thì không có lí do gì để giữ lại nữa, nhưng vì sao lại phải sang tận Hàn Quốc phẫu thuật chỉnh hình để có gương mặt giống Tiểu Phụng thật sự? Chắc chắn trong chuyện này có uẩn khúc gì rồi.
- Đẹp lắm. Quay vào thay chiếc kia.
“Váy đẹp đấy chứ, không hiểu cái tên Anh Hai này mua ở đâu nữa? Cũng vừa lắm hay là do mình ép cân nhỉ?”
Cả 2 chiếc váy màu trắng có thiết kế khác nhau được Thuỳ Linh mặc lên trông khá đẹp, Anh Hai ưng lắm. Làn da trắng hồng cùng khe ngực hút hồn ghê, cái tên nữa, Hoàng Tiểu Phụng nghe rất kêu. Anh Hai lẩm nhẩm 3 chữ đó trong đầu, càng ngẫm lại càng thấy có ý nghĩa. Tiểu Phụng, 1 bé phượng hoàng bé bỏng, làm cho Anh Hai muốn bảo vệ và che chở.
Thuỳ Linh thay xong 2 chiếc váy, mặc lại đồ cũ rồi xin phép về phòng.
- Khoan đã. Chúng ta nên tập 1 chút trước khi về ra mắt bố mẹ tôi.
- Sao cơ ạ? Ra mắt?
Anh Hai gật đầu, đứng dậy đi tới chỗ Thuỳ Linh đang đứng, 1 tay đặt lên vai còn 1 tay đặt ở cằm Thuỳ Linh rồi nâng lên cao 1 chút. Ánh mắt chim ưng của Anh Hai đang nhìn Tiểu Phụng giả tạo kia 7 phần thâm tình.
- Trở về Việt Nam cô phải gọi tôi là Chiến. Gọi thử xem nào.
- Dạ… dạ. Chiến.
- Thôi. Gọi Chiến ca ca đi.
- Dạ Chiến ca ca.
- Cô có biết hôn không?
Tiểu Phụng thật không biết hôn cho nên Thuỳ Linh lắc đầu, Anh Hai có vẻ không hài lòng lắm với thái độ này của Thuỳ Linh. Nói có người yêu mà lại không biết hôn sao, có phải đã quá ngốc nghếch rồi không?
- Đại ca à. Anh nhiều tiền mà sao không thuê lấy 1 chị xinh đẹp mà lại nhờ tôi?
- Cô phẫu thuật thẩm mỹ để cho đẹp lên mà không phải sao?
Thuỳ Linh nói mình gặp tai nạn nên mới phải đi sửa mặt mũi thôi, chứ hồi trước kia cô ta cũng bình thường thôi chứ không có xinh lắm.
- Với tôi thì đẹp hay xấu không quan trọng. Quan trọng là nhân cách và tâm hồn đẹp. Mà…
- Mà sao ạ?
Anh Hai gàn dở đi tới bóp chặt lấy 1 bên ngực của Thuỳ Linh rồi ghé sát vào tai Thuỳ Linh thủ thỉ:
- Tâm hôn càng đẹp và to thì tôi lại càng thích.
Thuỳ Linh đau đớn vì đột nhiên bị trêu ghẹo như vậy, liền nhanh chóng bỏ bàn tay thô to màu đồng kia ra khỏi người mình rồi xin phép đi lên phòng. Sau khi Thuỳ Linh đi khỏi anh ta liền ngả ngón ra chiếc ghế da màu đen trong phòng mình rồi vắt tay lên trán và bắt đầu suy nghĩ. Đôi mắt của Thuỳ Linh lúc đó… có gì đó không thật.
- Alo, em chào đại ca ạ.
- Tao có gửi cho mày 1 tấm ảnh, cô ta có tên Hoàng Tiểu Phụng. Mày điều tra giúp tao về cô ta.
- Dạ để xem xem ạ.
Vệ sĩ của anh ta ở Việt Nam cũng khá đông đảo và trải dài trên 30 tỉnh thành khác nhau trên dải đất hình chữ S. Tên đàn em đó sau khi xem ảnh liền bon bon không dừng lại được. Sau khi nghe những lời nói có cánh từ phía đàn em mà Anh Hai tin tưởng thì anh ta hỏi:
- Mày tìm hiểu cho tao vì sao con bé đó lại sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ?
- Đại ca bảo sao cơ? Con bé đó đi phẫu thuật thẩm mỹ á?
- Nó đang ở Hàn Quốc đây.
- Không có chuyện đó đâu thưa đại ca. Con bé đó bị tim bẩm sinh làm sao có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ ạ? Chắc là người giống người.
Anh Hai nói thêm 1 câu mà khiến cho vệ sĩ suýt đánh rơi điện thoại rằng phải tìm hiểu kỹ xem hiện tại Tiểu Phụng đang ở đâu rồi báo cáo lại. Anh Hai muốn có thông tin ngay trong tối nay.
- Dạ vâng thưa đại ca.
7h tối ở Hàn Quốc thì ở Đà Lạt Việt Nam chỉ mới là 5h chiều thôi, và 3 mẹ con Tiểu Phụng đang ăn đồ cuốn thanh đạm ở quán Hương Xưa. Từ lúc tới Đà Lạt tới bây giờ Phụng bị thèm cái món sữa đậu nành nóng hổi vừa thổi vừa uống ở đây rồi. Ngồi ăn được 10’ thì có người đàn ông dáng người dong dỏng cao, gương mặt tiều tuỵ khắc khổ đi vào, đầu gối hơi trùng xuống cầm 1 rổ đầy kẹp tóc, móc khoá và kẹo cao su.
- Chú ơi.
- Cháu gái nhỏ muốn mua gì nào.
- Dạ chú cho cháu xem kẹp tóc với ạ.
- 15k 1 cái đồng giá nha cháu gái.
Không cần suy nghĩ, cô lấy 5 cái màu đen hết 75k còn lại 25k thì mua móc khoá, nhưng móc khoá những 30k cơ vậy là cô còn thiếu 5k.
- 2 mẹ ơi… Cho con xin 5k được không ạ?
Tiểu Phụng giơ 5 ngón tay ra, điệu bộ dễ thương này khiến cho cả 2 bà mẹ và người đàn ông bán hàng rong kia cũng phải thích thú. Hai bà không có đưa cho cô 5k mà dùng tiền để mua 3 cái móc khoá có chữ I ️ Đà Lạt để làm quà kỷ niệm. Trong quán chỉ có mỗi 3 mẹ con Tiểu Phụng thôi nên người đàn ông kia cầm giỏ hàng rong rồi đi ra ngoài.
- Đây của bà chị.
- Cậu đã đưa cho tôi nhiều tiền rồi.
- Cứ cầm lấy, tôi không có ăn thịt chị đâu mà lo. Mà đi chỗ khác bán đi, trong đó vắng khách.
Người đàn ông kia hoá ra là 1 người thanh niên trẻ tuổi ẩn sau lớp mặt nạ của 1 người đàn ông khắc khổ. Tháo lớp mặt nạ da người kia ra anh ta bấm máy gọi điện cho 1 người nào đó để báo cáo tình hình.
- Đà Lạt sao?
- Dạ vâng thưa đại ca. Con bé đó đang cùng mẹ mình và bà Duyên, tổng giám đốc tập đoàn Long Phụng ăn tối ở 1 quán bán đồ cuốn nho nhỏ có tên là Hương Xưa ạ.
- Theo dõi 3 người họ, có gì nhắn tin địa chỉ chỗ ở của họ cho tao.
- Yes sir.
Vệ sĩ khó hiểu lắm, đại ca của bọn họ từ trước tới nay có bao giờ làm quen hay tiếp cận con gái đâu. Có chị Thanh Hằng thầm thương trộm nhớ thì anh ta tránh như tránh tà vậy. Đúng là khó hiểu thật sự.
Cũng khổ cho cái anh vệ sĩ kia lắm khi mà Tiểu Phụng và 2 mẹ ăn xong còn đi tới quảng trường Atiso để chụp ảnh rồi tự sướng các kiểu với nhau nữa tới tận 10 rưỡi mới về lại Romeo & Juliet Homestay. Nhưng anh ta không về tay không khi mà cũng thu được 1 số những thành quả, đó là những bức ảnh đẹp nhất của Tiểu Phụng khi cười, ảnh Tiểu Phụng phụng phịu khi mẹ không mua đồ ăn vặt cho.
- Cô bé này đúng thật là dễ thương đấy.
Tiểu Phụng về khách sạn cùng 2 mẹ, mệt quá nên sau khi vệ sinh cá nhân xong chỉ có nhắn tin chúc Mạnh Long ngủ ngon thôi rồi sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, Tiểu Phụng và 2 bà mẹ dậy cùng nhau, vệ sinh cá nhân và thay đồ. Mẹ Thương của cô cách đây 2 năm có mua cho cô 1 chiếc áo len đan tay màu đỏ nên bà lấy ra cho cô mặc luôn cùng với chân váy màu trắng nữa.
- Ôi trời. Ai mà xinh quá vậy ta.
- Mẹ trêu con.
Cộc cộc cộc.
- Hai mẹ con xong chưa? Đi ăn sáng thôi nào.
Bà Thương mở cửa ra là bà Duyên nhìn thấy ngay cô công chúa nhỏ của bà luôn, trời ơi đúng thật xinh đẹp và dễ thương nha.
- Bị thiếu đồ mất rồi.
- Thiếu gì nào? Đầy đủ hết rồi đây.
- Mày không thấy con bé mặc thế này rồi đội mũ len không hợp sao?
- Mẹ ơi ấm là được rồi ạ.
Bà Duyên cắt ngang lời cô, nói rằng mặc như này phải đội mũ nồi mới ra dáng 1 cô tiểu thư, vợ của thiếu gia Mạnh Long, con dâu của bà Duyên ông Cường chứ.
Ba người chọn cách đi bộ để tới quán ăn sáng cách homestay hơn 1km. Bà Duyên vì không muốn có sự giám sát nên đã nói vệ sĩ và ông Toán về Hà Nội để xử lý bà Thanh Hương rồi.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, không để ý đằng sau có người đang cầm điện thoại kia theo dõi mình. Họ cùng nhau đi vào quán bún ngan trộn để ăn sáng.
- Dạ chú ơi. Chú cho cháu phần thịt nạc nhé ạ.
- Ăn thịt nạc không thì khô lắm cháu à.
- Dạ cháu bị bệnh nên không ăn thịt mỡ được ạ.
- À… được rồi, cháu ra bàn ngồi đi rồi có người bê cho cháu nhé.
7h ở Đà Lạt thì bằng 9h sáng ở thủ đô Seoul Hàn Quốc, hôm nay tiết trời ở Hàn Quốc tuy lạnh nhưng có ánh nắng, cũng trở nên ấm áp hơn đôi chút. Anh Hai như thường lệ, mỗi sáng sau khi ngủ dây là anh ta “súc miệng” bằng vài đường dao vào bia, sau khi phóng dao thì uống hết 1 cốc sinh tố tăng cường sức đề kháng. Ngồi xuống bàn làm việc và mở macbook lên theo dõi các cửa hàng thời trang hoạt động, zalo của anh ta thông báo có tin nhắn tới, mở ra thì thấy toàn bộ đều là ảnh của Tiểu Phụng vui vẻ tươi cười ăn uống, thật là xinh đẹp quá.
Gõ vài chữ cho vệ sĩ, anh ta khoác áo ấm lên người rồi cầm chìa khoá ô tô đi xuống dưới nhà.
- Chào cậu chủ ạ.
- Ừm.
Anh ta ra xe và lái tới cửa hàng thời trang cơ sở to nhất của mình trên quận Gangnam. Anh Hai tới đó làm cho các nhân viên nhanh chóng lấy sổ sách và đi tới báo cáo doanh thu. Nhưng anh ta tới đây không phải kiểm tra doanh thu mà là chọn đồ.
- Các cô làm việc đi. Hôm nay không kiểm tra sổ sách.
- Dạ vâng thưa ông chủ.
- Dạ em mời ông chủ uống nước cam ạ.
- Tôi không uống, cảm ơn.
Anh đi tới chọn đồ, và sau 20’ thì anh đã chọn được 10 chiếc váy trắng với từng kiểu dáng khác nhau. Tới khi cầm ra quầy thu ngân anh ta khựng lại vài giây, đưa tay đập vào trán mình rõ mạnh khiến nhân viên đứng hình rồi đưa mắt nhìn nhau ngạc nhiên tột độ.
“Chiến! Mày đang làm gì thế này? Đây không phải là mày.”
Trừ mẹ anh ta ra thì chưa có 1 người khác giới nào được anh ta quan tâm như thế này, anh ta cất lại váy vào chỗ cũ rồi đi ra phía ngoài cửa, đã mở cửa xe ra rồi đấy nhưng có 1 thế lực vô hình nào đó đã níu kéo anh ta lại, anh ta quay vào trong cửa hàng và lấy 10 chiếc váy trắng hồi nãy.
{Bật mí cho mọi người biết nha, anh đại ca này thích nhất là màu trắng.}
- Gói lại cho tôi.
- Dạ vâng ạ ông chủ.
- Ngày mai đóng cửa 1 hôm, bảo các chỗ khác nữa.
- Dạ vâng ạ.
Cửa hàng của anh ta, anh ta hứng lên lúc nào thì cửa hàng đóng cửa đi chơi lúc đó. Mua xong anh ta cầm đồ ra xe và về nhà.
- Của mọi người hết 75k, nhưng chỉ cần đưa cho tôi 50k là được rồi.
- Dạ chú ơi sao lại thế ạ?
- Haha vì cháu gái nhỏ có người trả tiền rồi nhé.
- Dạ?
Bà Thương thấy lạ lắm, con gái bà lại có người trả tiền ủa là sao? Trong khi vệ sĩ đã về Hà Nội hết rồi thì 3 người có còn quen ai ở đây nữa đâu mà trả tiền chứ.
- Chú ơi người trả tiền cho cháu…
- Cậu ta đã đi rồi.
Bà Duyên thôi thì đưa 50k cho chủ quán rồi đi mua sắm đồ đạc. Cậu ta… haizz chắc là thấy con dâu bà xinh quá cầm lòng không nổi nên trả thay chứ gì, chuyện bình thường ở huyện thôi mà.
- A a đây rồi. Vào đây nào 2 mẹ con ơi.
- Mẹ ơi… không mua nữa được không ạ? Con còn nhiều quần áo mà.
- Mẹ chỉ mua 1 thứ cho con thôi. Vào đây với mẹ.
Bà Duyên đi vào và hỏi nhân viên có bán mũ nồi tiểu thư không.
- Dạ mũ nồi thì nhà em có nhé ạ, nhiều màu lắm nhé 2 chị và cháu.
- Ừ, có màu đen với trắng không?
- Dạ có ạ chị.
- Cho chị lấy 2 chiếc 1 đen 1 trắng.
Phụng nắm lấy cánh tay bà Duyên rồi nói mua 1 cái thôi. Cô có đi tới đâu đâu mà mua nhiều đồ chứ.
- Nào nào con bé này. Đàn bà con gái đó, quần áo váy vóc càng nhiều thì càng ít.
- Nhưng…
Tới bà Thương cũng nghĩ giống bà Duyên, ở đây quá trời đồ xinh này. Bà cũng chọn cho cô thêm 1 chiếc áo len giá 480k nữa. Phụng cạn lời với 2 mẹ luôn, đấy muốn mua gì thì mua đi, còn cô đi xem vài thứ đáng yêu.
- Chị ơi… móc khoá này có giá bao nhiêu ạ?
- Đồng giá 50k nhé em.
“50k à?” Tiểu Phụng lấy trong ví gập của mình ra, không có bao nhiêu hết, còn không đủ 50k nữa chứ. Mà hôm qua cô đã mua móc khoá rồi 2 mẹ sẽ không cho cô mua thêm đâu. Chạm tay vào chiếc móc khoá có hình Moschino màu bạc ánh nhũ kia, cô tiếc ngẩn tiếc ngơ rồi mua dây buộc tóc, coi như là mở hàng cho chị ấy.
- Sao bé không…
- Shhhh. Chị nói nhỏ chút ạ. Em không đủ tiền mua móc khoá hihi.
- Nhưng mẹ em có mà.
- Mẹ em mua áo len và mũ cho em rồi, em không muốn mẹ mất thên tiền nữa. Cả em cũng đã mua móc khoá vào tối qua rồi ạ.
“Một em gái nhỏ xinh xắn biết tiết kiệm, chà chà… thật là đáng yêu nhé.” Bà Duyên vẫy tay gọi cô ra chỗ bà:
- Phụng à lại đây con.
- Mẹ ơi 1 cái thôi được không?
- Không được. Nhiều đồ xinh quá mẹ cầm lòng không nổi.
Ướm vào người cô chiếc áo len màu be nhẹ nhàng, da cô trắng mặc màu gì cũng đẹp hết đó.
- Đội vào mẹ xem nào.
Chiếc mũ nồi màu trắng kia rất là hợp với cô nhé:
- Mua ngay, mua luôn! Con Thương đâu rồi?
Bà Thương đã chọn được cho cô thêm 2 cái áo len và 2 chiếc áo nỉ có mũ nữa.
- Đây rồi.
Thế là cuối cùng đi có 20’ thôi mà bay ngay hơn 2 triệu rồi, cô cùng 2 người mẹ xách đồ và đã ra khỏi cửa hàng rồi nhưng vẫn còn quay đầu lại và ngắm thêm chiếc móc khoá màu bạc có ánh nhũ kia. Ngay sau đó vệ sĩ của Anh Hai cũng đi vào cửa hàng đó và hỏi:
- Em. Cô bé mặc áo len màu đỏ hồi nãy có mua gì ở đây không?
- Dạ thưa anh. Cô bé muốn mua móc khoá nhưng cầm không đủ tiền ạ.
- Có biết cô bé đó chọn cái nào không?
Chị bán hàng lấy móc khoá có hình Moschino mà cô chạm tay vào và nói rằng cô bé đó muốn mua cái này.
- Bao nhiêu?
- Dạ 50k ạ anh.
- Anh gửi tiền.
- Em cảm ơn anh ạ.
Cầm móc khoá và đi theo sau 3 mẹ con Tiểu Phụng, anh vệ sĩ kia thầm nghĩ rằng tại sao là người yêu của Mạnh Long lại không có đủ 50k để mua móc khoá kia chứ? Thật là ngộ ghê.
Ôi anh ơi, vậy là anh chưa biết rồi, Phụng có riêng 1 thẻ đó và nó có những 45 tỷ đồng, nhưng cô không muốn tiêu xài hoang phí nên không dám cầm lấy chiếc thẻ đó đấy. Còn ra đường không có nổi 50k… chỉ là do sáng nay cô quên không cho tiền vào thôi.
- Đẹp quá à mẹ ơi.
- Đứng ra chỗ kia đi, mẹ chụp kiểu ảnh.
- Dạ.
Đi ra trước cánh đồng hoa và tạo dáng nhí nhảnh, vài tấm ảnh đẹp ra đời. Anh vệ sĩ kia hôm nay cầm ảnh kỹ thuật số nên cũng chụp được bao nhiêu là ảnh đẹp của Phụng ở cánh đồng hoa Lavender. Đẹp quá luôn đó.
Tới 10h thì họ lại hành quân đi bộ về homestay, anh vệ sĩ kia cũng có thuê 1 phòng ở đó rồi và chiếc móc khoá kia anh để vào hộp nhỏ và đặt trước cửa phòng 2 mẹ con Tiểu Phụng ở rồi gõ cửa phòng khá mạnh. Tiểu Phụng đang trong nhà vệ sinh nên bà Thương ra mở cửa:
- Ơ…
Toan đóng cửa lại bà thấy có chiếc hộp nhỏ màu hồng để dưới nền đất. Ngó nghiêng 1 hồi không thấy ai cả nên bà cầm vào trong.
- Con ơi. Có ai để món quà này ở trước cửa phòng mình này con.
- Quà gì vậy mẹ? Nhưng mẹ con mình đâu có quen ai ở đây đâu ạ.
Bà Thương cũng thấy lạ, mở nắp hộp quà ra và giơ lên cho con gái bà xem.
- Ơ… chiếc móc khoá…
Cô đang lấy thêm tiền để tới cửa hàng hồi nãy mua nó thế mà nó lại nằm trong hộp quà. Mạnh Long đang ở Hà Nội, vệ sĩ cũng đã không còn ở đây nữa, vậy thì ai… ai đã mua nó cho cô. Cô nhớ tới người đã trả tiền bát bún trộn của cô ở quán ăn sáng, liệu có khi nào người trả tiền cho cô bát bún và mua cho cô móc khoá là cùng 1 người?
- Mẹ. Chúng ta tới cửa hàng hồi nãy được không ạ?
- Sao thế con?
Cô không giấu giếm mẹ mình, cô kể lại rằng mình có thích chiếc móc khoá này ở cửa hàng hồi nãy, vì không mang đủ tiền nên chưa có mua ngay lúc đó.
- Sao con thích mà không bảo mẹ?
- Vì hôm qua con đã mua móc khoá rồi… con… con…
- Thật là con bé này. Mẹ đi làm kiếm tiền là để mua những món đồ mà con thích mà.
Tới giờ cơm trưa Phụng lại còn ngạc nhiên hơn nữa khi cô được tặng nguyên 1 suất bánh cuốn giò chả và cả sữa đậu nành. Không thể nào có chuyện cả sáng hôm nay cô đều được nhận quà cả, có gì đó không bình thường ở đây.
- Chị ơi, suất ăn của em… là ai đã mua vậy ạ?
- Chị cũng không biết nữa em. Họ đặt online qua app của homestay em ạ.
- Chị có số điện thoại của người đặt hàng không ạ?
- Không có rồi em gái à.
Cô bán tính bán nghi, người mà chú chủ quán bún trộn kia nói là cậu ta, chị nhân viên cửa hàng kia nói là anh ấy, lại còn đẹp trai nữa, người đàn ông đó là ai?
- Phụng, sao con không ăn?
- Dạ… dạ con ăn đây ạ.
Bánh cuốn đúng là ngon đấy nhưng cô còn đang đần mặt ra và suy nghĩ về người đó. Ai tặng cô bữa sáng, móc khoá rồi cả bữa trưa thế này? Trong khi ngoài Mạnh Long và 2 mẹ ở đây, nhà bà Thảnh cô có còn quen ai ở đây đâu.
- Haha, thật ngây thơ và xinh đẹp lắm. Đôi môi mềm kia khi thốt ra Chiến ca ca có ngọt không đây?
Anh Hai ở bar Cigarette vừa nhâm nhi ly whisky vừa ngắm nhìn giai nhân trong ảnh bằng đôi mắt của 1 kẻ si tình. Hoàng Tiểu Phụng thật đang ở Đà Lạt với 2 mẹ, vậy còn Hoàng Tiểu Phụng đang dọn dẹp quán bar cho anh là ai?
“Tiếng chuông ip remix”
- Tao đây.
- Dạ báo cáo. Có hai người đàn ông muốn vay tiền ạ thưa đại ca. Họ đang lên phòng đại ca rồi ạ. Họ là người Việt Nam ạ.
- Ừ.
Nhìn qua camera ngoài hành lang, Anh Hai thấy có 2 người đàn ông 1 trung niên 1 trẻ đang đứng gõ cửa phòng. Tít 1 cái, cánh cửa phòng mở ra đón 2 người vào bên trong, và 2 người đó không ai khác là ông quản gia và Đình Quân.
- Mời ngồi. Hai người muốn vay bao nhiêu? Lãi suất sẽ từ 1.5 tới 2% trong tháng sau.
- Chúng tôi không vay tiền mà muốn hỏi anh 1 điều thôi.
- Ok.
Đình Quân lấy trong túi ra tấm ảnh của cô chủ mình, đưa tới trước mặt Anh Hai và hỏi rằng có cô gái nào như trong ảnh tới đây vay tiền không? Ánh mắt chim ưng của Anh Hai liếc nhìn tấm ảnh kia, gương mặt và ánh mắt không biến sắc, anh ta lắc đầu và nói rằng không có ai như trong ảnh hết cả.
- Nếu có cô bé xinh đẹp như này tới vay tiền, tôi sẽ cho luôn mà không có lấy lãi. Hơn nữa… quán bar của tôi chỉ cho khách từ đủ 20 tuổi vào đây chơi, cô bé này chỉ 16 chứ mấy.
- Cảm ơn anh. Chào anh chúng tôi về ạ.
- Mời.
Ấn 1 nút trên bàn làm việc, cánh cửa tự động mở ra cho ông quản gia và Đình Quân đi về. Anh Hai bây giờ lại có hứng thú với cái tên Hoàng Tiểu Phụng kia, 1 người thật thì ở Đà Lạt du lịch, còn người có khuôn mặt giống Tiểu Phụng ở Đà Lạt kia có tên là gì?
- Dạ em chào đại ca.
- Mày tìm hiểu cho tao tất cả những thông tin liên quan tới Vũ Mạnh Long. Bố mẹ nó thì tao biết rồi, chỉ điều tra riêng nó thôi. Tao muốn có tất cả thông tin trước khi về Việt Nam.
- Yes sir!
Thuỳ Linh không thật lòng với anh ta thì không có lí do gì để giữ lại nữa, nhưng vì sao lại phải sang tận Hàn Quốc phẫu thuật chỉnh hình để có gương mặt giống Tiểu Phụng thật sự? Chắc chắn trong chuyện này có uẩn khúc gì rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.