Long Phượng Song Bảo: Thần Y Mẫu Thân Dược Phiên Thiên

Chương 41: Dạy Dỗ Diệu Thúy Lan

Thập Nguyệt An Hi

12/09/2023

An An ở một bên vừa ăn vừa gật đầu, chứng minh muội muội nói rất đúng.

Mẹ làm cái gì ăn cũng rất ngon.

Thấy hai đứa nhỏ ăn đến ngon lành, Lạc Tiểu Băng cũng rất thỏa mãn.

Cầm lấy bánh trứng cuộn cắn một cái, Lạc Tiểu Băng cảm thấy không tệ, vẫn là hương vị quen thuộc kia, thơm mềm dai dai, điều thiếu sót duy nhất chính là nguyên liệu cuốn bên trong quá đơn giản.

Nếu có thịt cùng dưa chuột thì càng ngon hơn, trong lòng Lạc Tiểu Băng nghĩ như vậy.

Mẹ con ba người mỗi người ăn ba cái bánh là no.

Ăn xong cơm chiều, Đại Lang liền mang tới hai sọt hạt thông, Lạc Tiểu Băng bảo hắn mang vào trong sân, bởi vì trong nhà không có cân, chỉ có thể để hôm sau cân.

Đại Lang để đồ xuống thì liền rời đi, Lạc Tiểu Băng bắt đầu nghĩ đến việc tối sẽ phải ngủ đâu.

May mà trước kia khi còn ở nhà ông nội, đã từng đi ăn đám cưới của họ hàng ở thôn bên, thấy chủ nhà vì nhiều khách quá không đủ giường mà rải rơm rạ dưới đất ngủ.

Lạc Tiểu Băng không làm ruộng, nên tất nhiên trong nhà không có rơm rạ, may mà cỏ tranh cũng rất nhiều.

Tuy rằng cỏ tranh không mềm bằng rơm rạ, nhưng tốt xấu gì cũng tốt hơn là ngủ trực tiếp dưới đất.

Vì thế, ba mẹ con hợp lực, trải cỏ lên đất trống, sau đó lấy ra tất cả quần áo rách nát cùng với vải vụn mà nguyên chủ tiếc không bở đi, lót hết xuống làm khăn trải giường.

Nơi ngủ đã được giải quyết, lại không có chăn, Lạc Tiểu Băng lại lấy cái áo mùa đông duy nhất trong nhà ra làm chăn cho hai đứa nhỏ.

Nhìn quần áo rách nát đầy đất, đầu Lạc Tiểu Băng cũng đầy hắc tuyến.

Xem ra, quần áo chăn màn gì đó, thật sự là không thể thiếu, đều phải mua hết.

Sau khi hai đứa nhỏ ngủ rồi, Lạc Tiểu Băng mới có thời gian xem xét tình huống của Tề Thiên Hạo, thấy mạch tượng của Tề Thiên Hạo đã ổn định, Lạc Tiểu Băng mới nằm xuống bên cạnh bọn nhỏ.

Mà lúc này, ở Trương gia.

Có lẽ bởi vì ban ngày đóng sập cửa nên chột dạ, sợ mẹ chồng sẽ đuổi mình về Diệu gia, Diệu Thúy Lan không dám ở trong phòng lâu, đến giờ cơm thì ngoan ngoãn đi nấu cơm.

Cho dù mẹ chồng Trương Trần thị có lạnh mặt trừng nàng ta, nàng ta cũng không dám mở miệng.

Ngay khi Diệu Thúy Lan cho rằng mọi chuyện đã qua, đi nấu cơm, Trương Trần thị lại đột nhiên trầm mặt đi vào phòng bếp, Diệu Thúy Lan nhìn thấy mẹ chồng, sợ tới mức suýt nữa ném nồi niêu trong tay đi.

"Mẹ..."

"Hôm nay ngươi đánh hai đứa nhỏ kia?" Trương Trần thị vừa đi vào đã trực tiếp hỏi tội.

Nếu không phải Tiểu Muội lỡ miệng, bà còn không biết chuyện này.



Lúc này ánh mắt Trương Trần thị nhìn Diệu Thúy Lan như có lửa, trong lòng không nén nổi thất vọng.

Vốn tưởng rằng nàng ta chỉ hơi keo kiệt một chút, lại không ngờ rằng lại là một kẻ không rõ ràng như vậy.

So với Trương Trần thị trong lòng đang nổi giận, Diệu Thúy Lan lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không phải là vì chuyện sập cửa thì tốt rồi.

Nhưng nghĩ như vậy, Diệu Thúy Lan lại nhớ đến Lạc Tiểu Băng.

Nghĩ thầm cả ngày mẹ chồng gần như đều ở trên núi, việc này nhất định là do Lạc Tiểu Băng cáo trạng với mẹ chồng, trong lòng càng bất mãn với Lạc Tiểu Băng hơn.

Đối với chuyện đánh An An, Diệu Thúy Lan không hề cảm thấy mình sai chút nào, ngược lại oán trách Lạc Tiểu Băng nhiều chuyện, chuyện bé tí như vậy mà cũng đi mách lẻo.

"Mẹ, mẹ đừng có nghe Lạc Tiểu Băng, nhất định là nàng không muốn nhà chúng ta yên ổn nên mới nói linh tinh..."

"Đây bây giờ ngươi còn hắt nước bẩn cho Tiểu Băng, ta quá thất vọng với ngươi." Trương Trần thị nhìn Diệu Thúy Lan, đã thất vọng đến đỉnh điểm.

Sắc mặt Diệu Thúy Lan tái nhợt, khẽ cắn môi, đinh tiếp tục cãi lại.

Nhìn ra ý đồ của Diệu Thúy Lan, Trương Trần thị lạnh lùng nói, "Ngươi cũng đừng có quanh co chối tội, ngươi làm gì ta biết hết. Ngươi cũng đừng nghĩ là do Tiểu Băng nói, việc này không liên quan đến con bé."

Diệu Thúy Lan há miệng thở dốc, cuối cùng vẻ mặt không cam lòng nói, "Mẹ, con đánh thì sao nào? Bọn chúng bắt nạt Tiểu Muội, con là người làm mẹ đòi công đạo cho con gái của mình chẳng lẽ là sai sao? Hay là nói là do mẹ ghét Tiểu Muội là con gái..."

"Chát..."

Không đợi Diệu Thúy Lan nói hết câu, Trương Trần thị đã cho Diệu Thúy Lan một cái tát lên mặt.

"Diệu Thúy Lan, ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ở Trương gia chúng ta, con trai hay con gái đều quý, ngươi mà còn dám nói lung tung về Tiểu Muội, xem ta có lột da ngươi không."

Lực đạo của Trương Trần thị không hề nhẹ, có thể khiến mặt Diệu Thúy Lan đau rát, nhưng không đến mức để lại dấu tay trên mặt nàng ta.

Diệu Thúy Lan một tay che mặt, đầu hơi cúi nhìn xuống đất, khiến người ta không thấy rõ biểu cảm lúc này của nàng ta.

Nhìn dáng vẻ này của Diệu Thúy Lan, Trương Trần thị tiếp tục nói, "Trong lòng ngươi nghĩ thế nào ta rất rõ ràng, còn không phải là vì ta giúp Tiểu Băng nên trong lòng ngươi không thấy thoải mái sao?"

"Ta nói cho ngươi biết, cho dù ta có giúp Tiểu Băng, vậy thì cũng không liên quan gì đến ngươi, ta cũng chẳng lấy của ngươi một đồng một hào, nàng bú sữa của ta lớn lên, trong lòng ta nàng chính là con gái của ta, ngươi thấy không vừa mắt thì cũng Đại Lang ở riêng ra hoặc là trực tiếp trở về Diệu gia các ngươi đi, Trương gia thật sự là không chứa nổi một đứa xấu xa như ngươi."

Nghĩ đến An An bị đánh, trong lòng Trương Trần thị vừa thẹn lại vừa hoảng.

Năm đó, nếu không phải nhờ Tiểu Băng, bà sao có thể bước ra khỏi nỗi đau mất đi đứa con gái đầu lòng chứ?

Cho dù là sau này bà sinh Hạnh Hoa, nhưng trong lòng bà vẫn không thể nào quên đứa con gái đầu tiên bú sữa của mình.



"Mẹ, Thúy Lan lại làm gì khiến mẹ giận à?"

Đại Lang lúc này vừa về, nhìn thoáng qua Diệu Thúy Lan, sau đó hỏi mẹ mình.

Hắn ta mới từ nhà Tiểu Băng về, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, liền nghe được mẹ nói chuyện ở riêng.

Không khỏi nhíu mày nhìn về phía Diệu Thúy Lan, "Thúy Lan, có phải nàng lại khiến mẹ tức giận không?"

Từ sau khi sinh Tiểu Muội, Thúy Lan ngày càng kỳ lạ, khi mẹ nói ra chuyện ở riêng.

Đại Lang chỉ cảm thấy nặng nề trong lòng.

"Không, con không..."

Diệu Thúy Lan nghe xong lời Đại Lang nói, từ trong hoảng sợ hoàn hồn lại.

Nói xong câu này, Diệu Thúy Lan quỳ phịch xuống đất trước mặt Trương Trần thị.

"Mẹ, con sai rồi, con không dám nữa, xin mẹ đừng cho chúng con ở riêng, cũng mong mẹ đừng đuổi con đi."

Nàng ta thật sự sợ.

Từ trước đến nay, đại phòng phụ trách chăm sóc cha mẹ, cho nên khi ở riêng sẽ tương đối có hời.

Nhưng hiện giờ mẹ nói muốn cho đại phòng ở riêng, vậy chẳng phải có thứ gì tốt đều để dành cho nhị phòng sao?

Hơn nữa, nàng ta cũng chỉ mới sinh được một người con gái, cho dù là ở riêng hay là bỏ về Diệu gia, đối với nàng ta mà nói đều rất bất lợi.

Diệu Thúy Lan cầu xin thành khẩn, khóc đến thê thảm.

Đại Lang cũng có chút không đành lòng, cũng quỳ xuống, "Mẹ, con không biết rốt cuộc Thúy Lan đã làm gì, nhưng mong mẹ thu lại quyết định ở riêng."

Lúc này Trương Hạnh Hoa cùng Nhị Lang cũng nghe thấy động tĩnh nên đến đây, nhìn thấy một màn này đều khiếp sợ.

Nhìn thấy con trai nhỏ cùng con gái tiến vào, Trương Trần thị cũng không nói gì thêm nữa.

Thật ra bà cũng chỉ muốn dạy dỗ con dâu cả một chút, cũng không thật sự muốn gia đình tan vỡ, liền xua tay, bảo bọn họ đi làm việc của mình.

Ăn cơm chiều xong không bao lâu thì trời đã tối hẳn, người Trương gia đều nghỉ ngơi.

Cũng như bình thường, Trương Tiểu Muội vẫn ngủ chung với bà nội Trương Trần thị.

Mệt mỏi cả một ngày, Trương Đại Lang nằm ở trên giường thì không mở miệng, cũng không hỏi chuyện lúc trước.

Nhưng mà lúc này, Diệu Thúy Lan lại đột nhiên chủ động tiến lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Long Phượng Song Bảo: Thần Y Mẫu Thân Dược Phiên Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook